Trong một văn phòng tràn ngập ánh đèn huỳnh quang nhức mắt, bốn con người ngồi trước màn hình máy tính, gõ bàn phím như thể sinh mạng của họ phụ thuộc vào từng cú click chuột. Không khí trong phòng dày đặc mùi cà phê, đồ ăn nhanh và mùi tuyệt vọng. Fexin tóc rối bù, gõ code lia lịa mà mắt thâm quầng như cú đêm. Zurrim, đang bận test game, nhưng nhìn cách anh ta lẩm bẩm thì chắc là đang chửi thề vì bug nhiều quá.
Ephrek, người chịu trách nhiệm thiết kế nhân vật, đang gục mặt xuống bàn, có vẻ như đã quá tải với yêu cầu chỉnh sửa. Kaithis, lo phần viết cốt truyện, nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt vô hồn. Không khí căng thẳng, ai cũng đang vật lộn với công việc của mình. Rồi cánh cửa bật mở.
"Chào buổi sáng, các chiến hữu haha!"
Một giọng nói vang lên, tràn đầy năng lượng đến mức làm bốn người trong phòng muốn bật khóc...Hifumi...Cái tên gieo rắc nỗi sợ hãi. Anh bước vào với một nụ cười rạng rỡ, tay ôm một chồng tài liệu dày cộp. Chỉ riêng nhìn thấy đống giấy đó thôi, bốn người trong phòng đã cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng.
"Hifumi, tôi xin anh."
Fexin nói, giọng yếu ớt như sắp trút hơi thở cuối cùng.
"Tôi chưa ngủ trong ba ngày rồi đấy. Tôi không thể tiếp nhận thêm cú sốc nào nữa."
Zurrim lẩm bẩm. Ephrek thì chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm đầu tuyệt vọng. Kaithis bỗng bật cười, nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ, nó là tiếng cười của một người đã mất hết hy vọng.
"Không sao đâu các cậu! Tôi có tin vui cho mọi người đây!"
Hifumi cười tươi rói...Cả bốn người lặng đi. Họ đã làm việc với Hifumi đủ lâu để biết rằng...Khi anh nói tin vui thì nghĩa là sẽ có điều khủng khiếp xảy ra. Và quả nhiên, điều tiếp theo Hifumi làm là…Anh đặt một chồng tài liệu dày cộp xuống bàn.
"Đây là kế hoạch mới cho dự án game của chúng ta!"
Hifumi chớp mắt, nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ.
"Gì vậy? Tôi chỉ muốn cải thiện dự án của chúng ta thôi mà!"
"CẢI THIỆN CÁI QUÁI GÌ? TÔI CÒN CHƯA XONG DỰ ÁN CŨ!"
Fexin gào lên, tóc dựng đứng vì sốc.
"Anh có biết cái hệ thống AI mà tôi code chưa kịp fix không? Nó còn đang crash liên tục đấy!"
Zurrim hét.
"Hifumi, đừng nói với tôi là anh lại bày ra một cái concept điên rồ nữa nhé?"
Ephrek hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
"Ừ, chính xác!"
Hifumi gật đầu đầy hào hứng. Ephrek nhìn trừng trừng vào anh, ánh mắt như thể muốn bóp nát cái cốc cà phê trên bàn. Kaithis thì chỉ thở dài.
"Nói đi, lần này lại là cái gì nữa?"
Hifumi vỗ tay.
"Một game thế giới mở rộng lớn, nơi mà người chơi có thể tự do xây dựng nền văn minh riêng của họ! Nó sẽ kết hợp cơ chế sinh tồn, chiến tranh, chính trị, và cả AI thông minh có thể tương tác như con người thật!"
Mọi người im lặng trong vài giây. Rồi Zurrim phá vỡ không khí bằng một tràng cười cay đắng.
"Hahaha... Không, không thể nào. Hifumi, anh có biết cái đó phức tạp đến mức nào không?"
Hifumi nháy mắt.
"Biết chứ! Nhưng tôi tin tưởng các cậu!"
"KHÔNG, CHÚNG TÔI KHÔNG TIN TƯỞNG BẢN THÂN MÌNH!"
"VÀ QUAN TRỌNG HƠN, CHÚNG TÔI KHÔNG MUỐN LÀM!"
Fexin đập đầu xuống bàn. Zurrim ôm mặt, như thể đang suy nghĩ về quyết định từ bỏ công việc. Ephrek lẩm bẩm gì đó về chuyện sẽ rời thành phố đi tu nếu Hifumi tiếp tục hành hạ họ. Kaithis thì đã hoàn toàn im lặng, chỉ ngồi đó nhìn trân trân vào bức tường như thể đã rơi vào trạng thái chấp nhận số phận.
"Thôi nào, làm việc hăng say lên nào! Tôi tin là chúng ta có thể làm được!"
Hifumi nói, giọng phấn khích đến mức ai cũng muốn lăn ra ngất. Cuối cùng, sau khi đọc sơ qua tài liệu, Fexin thở dài.
"Hifumi, tôi nói thật nhé."
"Gì vậy?"
"Tôi có cảm giác là... anh chỉ đang quăng cho chúng tôi một đống ý tưởng rồi bảo chúng tôi tự nghĩ cách thực hiện thôi."
"Uầy, đúng thế mà!"
Hifumi cười tươi roi rói khiến Fexin suýt nữa ngã ra ghế, Zurrim bặm môi.
"Tôi hỏi thật... anh có ý tưởng nào mà nó thực tế hơn một chút không?"
"Không! Tôi chỉ muốn làm những thứ mà chưa ai từng làm thôi!"
"ĐÓ LÀ LÝ DO MỌI DỰ ÁN CỦA CHÚNG TA ĐỀU LÀ ÁC MỘNG!"
Ephrek nhìn chồng tài liệu, thở dài rồi gục xuống bàn. Kaithis thì bỗng dưng đứng lên, tất cả quay sang nhìn anh.
"Cậu định đi đâu?"
Zurrim hỏi. Kaithis quay lại, khuôn mặt vô cảm.
"Tôi ra ngoài mua bia."
Hifumi vẫn đang hào hứng giảng giải về tầm nhìn vĩ đại của mình, nhưng chẳng ai còn nghe nữa. Họ đã chấp nhận sự thật rằng...Họ sẽ không có lối thoát. Trời đã về chiều, Kaithis với bộ dạng của một người đàn ông kiệt quệ vì công việc, lê bước ra khỏi văn phòng, mục tiêu duy nhất trong đầu là mua bia. Anh không cần biết loại nào, chỉ cần thứ gì đó có cồn để giúp mình sống sót qua một ngày khác dưới sự cai trị của bạo chúa Hifumi. Nhưng trên đường đi, anh vô tình lướt qua một đám đông tụ tập trước một cửa hàng sách.
"Cuối cùng cũng ra rồi! Bộ mới của Thất Đại Tội!"
"Nghe nói lần này sẽ có plot twist khủng lắm!"
"Tác giả đã spoil là có nhân vật chính chết, nhưng không nói ai! Căng thật!"
Kaithis nhướng mày. Một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng sao? Bản năng tò mò của một người viết cốt truyện khiến anh dừng bước. Rồi ánh mắt anh lướt qua một cô gái đang đứng tách biệt khỏi đám đông. Cô ấy không chen vào dòng người cuồng nhiệt kia mà chỉ đứng bên lề, nhìn vào cửa hàng với ánh mắt có chút đắn đo..Cô tự lẩm bẩm.
"Mình có nên mua không nhỉ? Chắc cũng không tệ lắm… Nhưng mà nếu nó không hay thì lại phí tiền…"
Kaithis bỗng thấy thú vị, anh tiến lại gần.
"Xin lỗi, cô đang nhìn gì thế?"
Aiyuestrea giật mình một chút, quay sang nhìn người vừa hỏi.
"À… chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi. Tôi đang suy nghĩ có nên mua hay không."
"Thất Đại Tội à? Bộ đó nổi lắm đúng không?"
"Ừm...Mà anh là ai vậy?"
Kaithis nhún vai.
"Người đi đường thôi."
Aiyuestrea khẽ cảm thán.
"Wow...một câu trả lời thú vị nhất mà tôi từng nghe..."
Kaithis liếc nhìn cuốn sách đang được trưng bày.
"Cô thích thể loại này à?"
Aiyuestrea suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Tôi cũng không chắc… nhưng tôi rảnh. Và tôi mong nó sẽ hay."
Kaithis cảm thấy thú vị hơn nữa.
"Thế thì mua đi. Nếu dở thì chửi tác giả, nếu hay thì lại có thêm một thứ để giải trí."
Aiyuestrea nhướng mày.
"Lời khuyên nghe có vẻ đơn giản nhỉ?"
Kaithis cười nhẹ.
"Cuộc đời vốn đơn giản. Chỉ có con người làm nó phức tạp thôi."
Aiyuestrea im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu. Nhưng trước khi cô kịp quyết định, Kaithis bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như vừa tìm ra kho báu...Một ý tưởng điên rồ vừa xuất hiện trong đầu anh.
"Aiyuestrea, cảm ơn cô. Tôi phải đi ngay đây!"
Nói xong, anh quay đầu chạy thẳng về văn phòng với tốc độ của một vận động viên Olympic. Aiyuestrea chớp mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
"Hả…? Tôi đã làm gì đâu?"
Cô nhìn theo bóng lưng của anh đang biến mất dần, rồi lại quay về phía cửa hàng.
"TÔI CÓ Ý TƯỞNG RỒI!"
Cánh cửa văn phòng bị đá tung ra, khiến ba người bên trong giật bắn mình, Fexin làm rớt cốc cà phê, Zurrim thì đập mặt vào màn hình. Ephrek bừng tỉnh khỏi giấc ngủ trưa ngắn ngủi còn Hifumi, vẫn đang chìm đắm trong kế hoạch bá đạo của mình, ngẩng đầu lên với ánh mắt phấn khích.
"Ồ! Kaithis! Cậu vừa đi mua bia mà?"
Kaithis đứng đó, thở hổn hển.
"Tôi… chưa kịp mua… nhưng không quan trọng! Tôi có một ý tưởng điên rồ!"
Fexin thở dài.
"Làm ơn đừng. Tôi còn chưa hồi phục từ lần điên rồ trước."
Kaithis phớt lờ lời than vãn. Anh bước tới bàn, giật lấy một cây bút, và bắt đầu viết nguệch ngoạc lên bảng trắng.
"Nghe này! Một cuốn tiểu thuyết có thể làm cho một đám đông phát cuồng… Điều đó nghĩa là gì?"
Zurrim dụi mắt.
"Là… có một cốt truyện hấp dẫn?"
Kaithis gật đầu mạnh.
"Chính xác! Một cốt truyện đủ mạnh có thể khiến con người ta mất ăn mất ngủ, khiến họ ám ảnh! Vậy nếu chúng ta… đưa yếu tố đó vào game của mình?"
Hifumi vỗ tay.
"Ồ! Một game với cốt truyện lôi cuốn như một tiểu thuyết bestseller?!"
Kaithis chỉ tay vào anh.
"Đúng vậy! Chúng ta không chỉ tạo ra một thế giới mở rộng lớn, mà còn làm cho cốt truyện của nó đủ hấp dẫn để khiến người chơi thực sự chìm đắm! Một thế giới mà mọi quyết định đều có hậu quả, nơi mà mỗi nhân vật đều có chiều sâu như trong một cuốn sách hay!"
Ephrek nhướng mày.
"Cậu có biết điều đó khó thế nào không?"
Kaithis nhếch mép cười.
"Biết chứ. Nhưng chẳng phải mọi thứ Hifumi nghĩ ra đều khó như vậy sao?"
Cả ba người quay sang nhìn Hifumi. Anh chỉ cười tươi như thể đang thưởng thức một bộ phim đầy kịch tính.
"Nghe hay đấy!"
Fexin thở dài.
"Thế là chúng ta lại có thêm việc rồi…"
Kaithis nhanh trí đưa cái yếu tố bày vào game, cốt truyện sẽ liên quan tới Thất Đại Tội!!, cốt truyện sẽ được lấy chính xác từ quá khứ và không sớm thì muộn nó cũng sẽ hot trend!!!!
~~~~~~~
Thuở sơ khai, khi thế giới vẫn còn chìm trong những tia sáng nhập nhằng giữa thiện và ác, giữa ánh sáng và bóng tối, loài người đã từng đứng trước một cuộc chiến khốc liệt chưa từng có. Khi đó, bốn thực thể vĩ đại mang danh Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền là Chiến Tranh, Bệnh Tật, Nạn Đói và Cái Chết đã tràn vào thế giới, mang theo nỗi kinh hoàng và sự diệt vong. Loài người đã vùng lên, tập hợp những chiến binh mạnh mẽ nhất của mình, chiến đấu bằng tất cả lòng dũng cảm, trí tuệ và sự quyết tâm, để rồi cuối cùng, họ đã làm được điều tưởng như bất khả thi là phong ấn những thực thể đó vào sâu trong bóng tối.
Đứng trước chiến thắng vĩ đại, loài người ngỡ rằng mình đã đánh bại cả những vị thần, rằng họ đã chạm đến đỉnh cao của sự vĩ đại và không còn gì có thể thách thức họ nữa. Nhưng họ không biết rằng chính từ giây phút ấy, sự diệt vong thực sự mới bắt đầu. Sự kiêu ngạo len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí loài người. Những chiến binh từng hiến dâng linh hồn cho cuộc chiến nay chìm đắm trong ánh hào quang của chiến thắng, quên mất những ngày tháng khổ cực mà họ đã trải qua.
Họ tự cho mình là đấng tối cao, là kẻ có quyền phán xét mọi thứ, là những vị thần mới thay thế những kẻ mà họ đã phong ấn. Không còn những trận chiến cam go để rèn giũa ý chí, không còn những hiểm họa đủ sức thử thách tinh thần, những con người từng vĩ đại nhất dần rơi vào vòng xoáy của những tội lỗi mà chính họ không thể nhận ra. Từ sâu trong bóng tối, bảy thực thể đã sinh ra từ chính sự suy đồi của những chiến binh ngày trước. Người đời gọi chúng là Thất Đại Tội, bảy hiện thân đáng sợ của những tội lỗi lớn nhất nhân loại Kiêu Ngạo, Lười Biếng, Tham Ăn, Đố Kỵ, Phẫn Nộ, Tham Lam và Dục Vọng.
Những thực thể này không phải những con quỷ sinh ra từ hư vô, cũng không phải những thế lực tà ác cổ xưa nào đó, mà chính là hậu duệ trực tiếp của những kẻ từng bảo vệ thế giới. Khi ánh sáng của lý trí bị che mờ bởi bóng tối của lòng tham, khi con người không còn biết giới hạn của chính mình, họ đã tự biến mình thành quái vật. Và rồi, khi họ mất đi nhân tính, khi linh hồn họ bị tội lỗi nuốt chửng, họ đã trở thành những thực thể đáng sợ hơn cả những gì mà loài người từng chống lại trước đây.
Họ được tạo ra nhờ những cảm xúc tiêu cực của nhân loại sau khi thắng Tứ Kỵ Sĩ cùng, họ sẽ không chết nếu cảm xúc của loài người vẫn còn và họ cũng sẽ liên tục được tái sinh.
Không còn là những người bảo vệ, không còn là những vị anh hùng được ngợi ca, Thất Đại Tội bắt đầu cuộc hành trình ngược lại với những gì họ từng theo đuổi. Không còn ai có thể kiểm soát họ, không còn gì có thể ngăn chặn họ. Một lần nữa, bóng tối lại bao trùm thế giới, nhưng lần này không còn những chiến binh đứng lên để bảo vệ nhân loại nữa. Những con người từng tự hào về chiến thắng của mình trước Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền, nay chỉ có thể run rẩy khi những kẻ từng là anh hùng giờ đây quay lại để gieo rắc sự hủy diệt.
Các vương quốc hùng mạnh một thời lần lượt sụp đổ dưới gót chân của những thực thể mà họ không bao giờ nghĩ rằng sẽ trở thành kẻ thù của mình. Những tòa thành kiên cố bị thiêu rụi, những vùng đất trù phú trở thành hoang mạc, những con người từng tự cho mình là bậc thầy của thế giới giờ đây chỉ là những kẻ sống sót run rẩy trong góc tối, cầu nguyện cho một phép màu mà họ biết rằng sẽ không bao giờ đến.
Sự kiêu ngạo đã biến họ thành những con mồi yếu ớt trước chính những kẻ mà họ từng ca ngợi. Và thế giới, một lần nữa, lại bị cuốn vào vòng xoáy của sự hủy diệt không hồi kết. Trên bầu trời đẫm máu, nơi những ánh sáng cuối cùng của hy vọng bị che khuất bởi bóng tối của tội lỗi, bảy thực thể lặng lẽ hiện hình. Chúng không phải là quỷ, cũng chẳng phải thần, mà là những cơn ác mộng sinh ra từ chính cảm xúc của lòng người, những chiến binh từng đứng trên đỉnh cao của vinh quang, nay bị tha hóa bởi chính thứ mà họ từng khinh miệt.
Chúng là những kẻ đã vứt bỏ nhân tính, hoán đổi linh hồn mình để trở thành biểu tượng của sự suy đồi. Những người đời sau gọi chúng bằng cái tên đáng sợ...Thất Đại Tội. Từ tro tàn của những vương triều sụp đổ, Kiêu Ngạo hiện lên như một thực thể rực rỡ, khoác lên mình một bộ giáp vàng kim lấp lánh, vương miện trên đầu lộng lẫy như ánh mặt trời thiêu đốt tất cả những gì dám nhìn thẳng vào nó. Mỗi bước đi của nó vang vọng như một bài ca chiến thắng, như tiếng kèn đồng trong những cuộc chinh phạt vĩ đại. Mọi thứ nó chạm vào đều biến thành vật trang sức lộng lẫy, mỗi lời nó thốt ra đều là lời sấm truyền đầy mê hoặc.
Những kẻ nghe thấy nó đều bị thuyết phục rằng họ là bậc đế vương, rằng họ đứng trên tất cả, rằng họ có quyền phán xét và cai trị thế gian. Dưới ảnh hưởng của Kiêu Ngạo, các quốc gia bừng lên tham vọng chinh phục lẫn nhau, những vị vua không còn nghe lời cố vấn mà tự tôn mình là thánh nhân, những học giả vứt bỏ tri thức để ôm lấy sự hoang tưởng về trí tuệ tuyệt đối. Nhân loại bị chia cắt, chìm trong xung đột vô nghĩa, khi ai cũng nghĩ mình là kẻ duy nhất xứng đáng ngự trên ngai vàng.
Nhưng sự kiêu ngạo không ban tặng quyền lực, mà chỉ gieo rắc diệt vong. Những vương quốc vĩ đại sụp đổ trong chính sự tự phụ của mình, những chiến binh huyền thoại tự tay phá hủy danh tiếng mà họ từng gây dựng. Khi ánh hào quang của Kiêu Ngạo bừng lên rực rỡ nhất, cũng là lúc nó thiêu rụi tất cả, để lại thế giới trong tro bụi và bóng tối. Từ trong vực thẳm, nơi không gì có thể lấp đầy, Tham Lam trỗi dậy, một thực thể khổng lồ với vô số cánh tay vươn ra từ cơ thể méo mó. Mỗi bàn tay mở rộng để chộp lấy tất cả mọi thứ, mỗi cái miệng há ra chỉ để nuốt chửng mà không bao giờ thỏa mãn.
Đôi mắt của nó sáng rực như những viên ngọc quý, nhưng sâu thẳm bên trong chỉ là hố đen không đáy, nuốt trọn mọi thứ lọt vào tầm nhìn của nó. Dưới ảnh hưởng của Tham Lam, con người trở nên điên cuồng trong cơn khát không bao giờ ngừng. Những thương gia vét sạch tài sản của người nghèo mà vẫn cảm thấy thiếu, những vị vua ban hành thuế má vô tận nhưng vẫn khao khát nhiều hơn. Các vương quốc không còn quan tâm đến hòa bình, chỉ còn biết tranh giành lãnh thổ, tài nguyên, và quyền lực.
Càng cố gắng thỏa mãn, con người càng trở nên trống rỗng. Họ sẵn sàng phản bội lẫn nhau, giết chóc và hủy diệt chỉ để chiếm lấy thêm một chút nữa. Nhưng không ai có thể lấp đầy cơn đói vô tận của Tham Lam vì nó không có điểm dừng, và cũng không có kết thúc.