Bảy Đức Hạnh

Một bóng đen khổng lồ trồi lên từ lòng đất, rung chuyển cả thế gian với mỗi cử động của nó. Tham Ăn không có hình dạng cụ thể, chỉ là một khối khổng lồ, da thịt cuồn cuộn như một ngọn núi sống, từng lớp từng lớp thịt cuốn lấy nhau, phập phồng như thể đang thở. Mỗi khi nó di chuyển, mặt đất rúng động như có động đất, và mỗi khi nó há miệng, cả một thành phố có thể bị nuốt chửng trong một hơi thở. Dưới ảnh hưởng của nó, con người trở nên khao khát không chỉ thức ăn, mà bất cứ thứ gì có thể tiêu thụ. Họ ăn, họ uống, họ đắm chìm trong những cơn hoan lạc vô tận, không bao giờ biết dừng lại.

Họ sống trong cơn thèm khát liên tục, luôn tìm kiếm nhiều hơn, luôn cảm thấy thiếu, và luôn sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để thỏa mãn bản thân thêm một chút. Nhưng chẳng ai có thể thỏa mãn một khi đã rơi vào vòng xoáy của Tham Ăn. Trong màn sương u ám, nơi thời gian dường như ngừng trôi, Lười Biếng hiện lên như một bóng ma mờ ảo, không có hình dạng cố định, chỉ là một màn sương đặc quánh bao trùm tất cả. Bất cứ nơi nào nó đi qua, sự sống chững lại. Những kẻ bị ảnh hưởng bởi nó dần đánh mất động lực, bỏ mặc mọi trách nhiệm, chìm vào sự trì trệ không lối thoát. Không còn ai xây dựng, không còn ai chiến đấu, không còn ai sáng tạo. Các vương quốc mục nát ngay trong lòng nó, nền văn minh bị bỏ rơi trong quên lãng. Bóng tối khuấy động khi Đố Kỵ xuất hiện một thực thể đầy rẫy những con mắt, liên tục quan sát, liên tục đánh giá, liên tục thì thầm những lời nghi ngờ. Những ai rơi vào tầm nhìn của nó lập tức cảm thấy bất an, cảm thấy thua kém, cảm thấy ghen ghét với bất cứ ai tốt hơn mình.

Xã hội dần trở nên hỗn loạn, khi không ai có thể tin tưởng ai, khi con người không ngừng đố kỵ và đấu đá lẫn nhau. Không ai còn cảm thấy hạnh phúc, vì họ luôn cảm thấy có kẻ khác hơn mình, luôn cảm thấy bị bỏ lại phía sau. Từ vực sâu, Phẫn Nộ trồi lên, một thực thể khổng lồ với cơ thể luôn chuyển động như một cơn bão lửa. Những kẻ nghe thấy tiếng gầm của nó lập tức bốc cháy trong cơn giận dữ vô tận, sẵn sàng tàn sát không cần lý do. Thế giới chìm trong lửa và máu, khi chiến tranh bùng nổ khắp nơi, khi con người không còn biết cách kiểm soát bản thân. Một thực thể xinh đẹp bước ra từ bóng tối, giọng nói của nó như mật ngọt, hình dáng của nó thay đổi liên tục để phù hợp với khát khao của từng kẻ nó chạm đến.

Những kẻ bị mê hoặc sẽ từ bỏ tất cả, đánh đổi linh hồn, chỉ để có được chút khoái lạc tạm bợ cho đến khi họ nhận ra, họ đã mất tất cả. Khi bóng tối của Thất Đại Tội lan tràn, khi thế giới run rẩy trước sự tàn phá không thể ngăn cản, một ánh sáng yếu ớt nhưng kiên định bừng lên từ tận sâu trong trái tim của những kẻ vẫn còn tin vào điều thiện. Đó không phải là ánh sáng của một vị thần giáng thế, cũng chẳng phải là ngọn lửa bùng cháy từ những phép màu kỳ diệu, mà là những tia hy vọng nhỏ bé nhưng vĩnh cửu, những ngọn nến lung lay trong bão tố nhưng không bao giờ tắt lịm. Từ trong cơn tuyệt vọng sâu thẳm nhất, từ những vết thương chưa từng lành của nhân loại, Bảy Đức Hạnh đã trỗi dậy, không phải như những chiến binh kiêu hùng của ánh sáng, mà là những kẻ mang trong mình sứ mệnh cuối cùng sứ mệnh níu giữ linh hồn của thế giới trước khi nó bị bóng tối nuốt chửng.

Họ không phải là những vị thánh được ban phước, cũng chẳng phải những kẻ hoàn mỹ không tì vết. Họ mang trong mình những nỗi đau, những tổn thương từ chính sự tha hóa của nhân loại. Họ là chứng nhân của những vương triều sụp đổ, của những vị vua kiêu ngạo, của những con người chìm đắm trong dục vọng, tham lam và giận dữ. Họ đã thấy thế giới vỡ vụn từng mảnh, thấy những hy vọng lụi tàn trong lòng những con người từng tin vào điều tốt đẹp. Nhưng thay vì bị nuốt chửng bởi bóng tối, họ lựa chọn đứng lên, lựa chọn trở thành những đại diện cuối cùng của những giá trị mà loài người đã lãng quên.

Giữa chiến trường ngập tràn khói lửa, nơi cơn cuồng nộ của Phẫn Nộ xé nát bầu trời, một chiến binh đứng vững như tảng đá giữa cơn bão. Không phải vì sức mạnh vượt trội, mà vì hắn không bao giờ để bản thân bị cuốn vào ngọn lửa của sự giận dữ. Nhẫn Nại không phản kháng bằng vũ lực, mà bằng sự kiên định không lay chuyển. Hắn là kẻ không bao giờ bị khiêu khích, không bao giờ bị làm cho chệch hướng, không bao giờ để cảm xúc chi phối lý trí. Mỗi cú đánh của Phẫn Nộ chỉ càng khiến hắn đứng vững hơn, mỗi lời kích động chỉ càng làm cho hắn trở nên điềm tĩnh hơn. Khi Phẫn Nộ gào thét, khi thế giới chìm trong sự giận dữ điên cuồng, hắn thì thầm lời của sự nhẫn nại, nhắc nhở loài người rằng không phải mọi cuộc chiến đều cần được chiến đấu bằng vũ lực, và không phải mọi vết thương đều cần được đáp trả bằng đau đớn.

Dưới ánh hào quang lấp lánh của Kiêu Ngạo, nơi những kẻ mù quáng tự tôn mình là vua, một bóng hình giản dị bước ra, không vương miện, không danh vọng, không một chút ánh sáng rực rỡ nào bao quanh hắn. Khiêm Nhường không cần tỏ ra vĩ đại, vì hắn hiểu rằng sự vĩ đại thực sự không nằm trong những thứ hào nhoáng, mà trong khả năng nhận ra mình vẫn còn nhiều điều cần học hỏi. Hắn là kẻ lắng nghe khi người khác chỉ biết khoe khoang, là kẻ cúi đầu khi người khác chỉ biết ngẩng cao, là kẻ nhận lỗi khi người khác chỉ biết đổ lỗi cho thế gian.

Khi Kiêu Ngạo gào thét rằng thế giới thuộc về những kẻ mạnh nhất, Khiêm Nhường chỉ lặng lẽ nhắc nhở rằng ngay cả những vì sao cũng có ngày lụi tàn. Và khi ánh sáng giả tạo của Kiêu Ngạo bắt đầu phai nhạt, thế giới dần nhận ra đâu mới là giá trị thực sự. Trong bóng tối nơi Đố Kỵ gieo rắc sự nghi ngờ, nơi con người dần quay lưng với nhau chỉ vì lòng ghen ghét, Bác Ái xuất hiện như một ngọn nến nhỏ nhoi nhưng rực sáng. Hắn không đến để giảng đạo, không đến để thuyết phục ai phải yêu thương nhau, mà chỉ đơn giản là dang tay, trao đi những gì hắn có, không màng đến những gì hắn nhận lại.

Hắn nhìn thấy những kẻ chìm trong sự ghen tị, nhưng thay vì khinh miệt họ, hắn chia sẻ với họ, trao cho họ thứ mà họ luôn thèm khát không phải vật chất, không phải danh vọng, mà là sự công nhận, sự chấp nhận, sự thấu hiểu. Và từ đó, hắn bẻ gãy những sợi xích của Đố Kỵ, biến thế giới thành một nơi mà con người không còn đo lường giá trị của mình bằng sự bất hạnh của kẻ khác. Giữa cơn đói vô tận của Tham Ăn, nơi con người bị nuốt chửng bởi chính lòng tham của mình, Tiết Độ bước ra với đôi bàn tay rỗng. Hắn không đói, không khát, không ham muốn nhiều hơn những gì cần thiết. Không phải vì hắn khổ hạnh, mà vì hắn hiểu rằng những gì thật sự quý giá trong cuộc đời này không thể bị chiếm hữu, không thể bị nuốt chửng.

Hắn dạy con người cách trân trọng từng thứ nhỏ bé, từng giọt nước, từng mẩu bánh mì, từng khoảnh khắc mà họ có. Và trong sự đơn giản ấy, họ tìm thấy niềm vui mà Tham Ăn không bao giờ có thể mang lại. Khi Tham Lam giơ hàng ngàn bàn tay ra để cướp đoạt tất cả, Công Bằng đứng đó, tay cầm cán cân, mắt nhắm lại để không bị lung lay bởi những cám dỗ. Hắn không cấm con người theo đuổi ước mơ hay khát khao, nhưng hắn nhắc nhở rằng mọi thứ trên đời này đều có giá trị của nó, và không phải tất cả đều có thể bị sở hữu. Hắn mang lại sự cân bằng, giúp thế giới nhớ rằng không ai có quyền có tất cả nếu điều đó làm tổn thương kẻ khác.

Khi Dục Vọng bước đến, thì thầm những lời mê hoặc, Thanh khiết không bị lay động. Hắn không phải một kẻ chối bỏ khoái lạc, cũng chẳng phải một bức tường băng giá, mà là kẻ hiểu rõ giá trị của sự kiểm soát bản thân. Hắn giúp con người tìm thấy niềm vui trong những điều đơn giản, không bị cuốn theo những ham muốn vô tận. Và từ đó, hắn làm suy yếu Dục Vọng, biến nó từ một cơn bão thành một làn gió nhẹ không còn đủ sức cuốn phăng tất cả. Khi trận chiến cuối cùng khép lại, mặt đất vốn từng run rẩy trước sức mạnh của Thất Đại Tội giờ đây chỉ còn là những tàn tích cháy đen, thấm đẫm máu và tro bụi. Trên bầu trời, những đám mây dày đặc không còn nhuốm màu tà ác của bóng tối, nhưng cũng chẳng mang theo ánh bình minh rực rỡ.

Một khoảng không u ám, nặng nề bao trùm thế giới, như chính trái tim của những kẻ vừa trải qua trận chiến kinh hoàng nhất trong lịch sử nhân loại...Bảy Đức Hạnh đã chiến thắng. Không còn Kiêu Ngạo với vương miện vĩ đại và giọng cười ngạo nghễ. Không còn Tham Lam với hàng ngàn bàn tay chực chờ cướp đoạt tất cả. Không còn Dục Vọng quyến rũ, Phẫn Nộ điên cuồng, Đố Kỵ xảo quyệt, Tham Ăn vô độ hay Lười Biếng mờ nhạt. Bảy thực thể tà ác, đại diện cho sự sa đọa sâu nhất của nhân loại, đã gục ngã dưới sức mạnh của những giá trị cao đẹp nhất. Thế giới được cứu rỗi. Nhưng liệu đó có thật sự là một chiến thắng? Những chiến binh của ánh sáng đứng đó, giữa đống đổ nát mà họ vừa tạo ra, nhìn vào bàn tay mình bàn tay từng nắm chặt thanh kiếm công lý, từng giương cao ngọn cờ hy vọng.

Giờ đây, bàn tay ấy run rẩy, không phải vì mệt mỏi, mà vì họ biết, họ cũng đang đứng trước ngã rẽ mà những kẻ đi trước từng dẫm lên. Những Thất Đại Tội từng là chiến binh vĩ đại. Họ đã chiến đấu vì nhân loại, đã đứng lên chống lại sự áp bức, đã giành được vinh quang. Nhưng sau cùng, chính vinh quang ấy đã hủy hoại họ, biến họ thành những con quái vật mà ngày hôm nay, Bảy Đức Hạnh vừa phải tiêu diệt. Liệu chúng ta có khác gì họ không? Câu hỏi ấy vang vọng trong tâm trí họ, lạnh lẽo như lưỡi dao kề sát cổ. Họ đã chiến thắng, nhưng nếu tiếp tục tồn tại, nếu để ánh hào quang của chính nghĩa bao phủ quá lâu, liệu họ có trở thành những gì mình vừa hủy diệt?

Họ nhớ đến Kiêu Ngạo một chiến binh từng tin rằng mình là người bảo vệ, nhưng cuối cùng lại chìm đắm trong ánh hào quang của chính mình, để rồi khinh thường tất cả những ai dưới chân hắn. Họ nhớ đến Tham Lam kẻ từng chỉ muốn mang lại thịnh vượng cho nhân loại, nhưng cuối cùng lại trở thành một con quái vật chỉ biết thu gom tất cả cho bản thân. Họ nhớ đến Dục Vọng kẻ từng khát khao mang đến sự đam mê và sức sống cho thế giới, nhưng rồi lại bị chính khao khát của mình biến thành cơn lũ cuốn trôi tất cả. Không ai trong số họ muốn đi vào con đường ấy. Không ai trong số họ muốn để lại một di sản bị tha hóa. Và vì vậy, họ chọn cách ra đi không phải vì họ đã thua, mà vì họ không muốn trở thành những kẻ chiến thắng bị vinh quang bào mòn.

Người đầu tiên ngã xuống là Bác Ái. Hắn nhìn thế giới một lần cuối, nhìn những con người đã từng bị Đố Kỵ chia cắt, giờ đây đang chập chững tìm lại nhau.

“Tình yêu thương mà ta gieo vào thế giới này, sẽ mãi ở lại”

hắn thì thầm, trước khi nhẹ nhàng đặt tay lên tim mình, để linh hồn hòa vào cơn gió. Hắn không muốn ở lại để chứng kiến ngày mà chính mình biến thành kẻ ép buộc người khác phải yêu thương theo cách của mình. Sau đó là Khiêm Nhường. Hắn biết, nếu hắn ở lại, sẽ có một ngày nhân loại ca ngợi hắn như một vị thánh, và rồi chính hắn cũng sẽ bắt đầu tin rằng mình cao quý hơn tất cả.

“Không có ta, thế giới vẫn sẽ biết cách cúi đầu.”

Hắn cắm thanh kiếm xuống đất, quỳ gối, và để cơ thể mình hòa vào cát bụi, biến mất như chưa từng tồn tại. Nhẫn Nại ngồi xuống giữa chiến trường, nhắm mắt lại. Hắn không cần phải gắng gượng nữa.

“Nếu ta ở lại, ta sẽ trở thành một bức tường quá vững chắc, đến mức không ai dám vượt qua.”

Hắn không muốn nhẫn nại trở thành xiềng xích trói buộc con người. Và vì thế, hắn thả lỏng cơ thể, để linh hồn mình tan biến như một giấc mộng.

“Thế giới không cần ta giám sát. Họ sẽ tự biết điểm dừng.”

Tiết Độ quay lưng, bước vào khoảng không vô tận, không để lại dấu vết. Tham Lam đã bị tiêu diệt, nhưng nếu Công Bằng vẫn tồn tại mãi mãi, liệu hắn có trở thành một kẻ độc tài, phán xét mọi thứ theo tiêu chuẩn tuyệt đối của mình?

“Công lý không nên đến từ một kẻ bất tử. Nó nên đến từ con tim của con người.”

Và vì vậy, hắn để chiếc cân của mình rơi xuống đất, vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, và theo đó, hắn cũng tan biến vào hư không. Dục Vọng đã bị đánh bại, nhưng nếu Thanh Khiết trở thành một biểu tượng vĩnh cửu, liệu nó có biến thành một loại cấm đoán tuyệt đối, khiến con người không còn dám sống thật với bản thân?

“Tất cả chỉ nên tồn tại trong sự cân bằng.”

Và với ý niệm đó, hắn tan biến, như những giọt sương đọng trên cánh hoa vào buổi sáng tinh mơ. Khi cả bảy người đã ra đi, thế giới chỉ còn lại những con người bình thường, những kẻ không có sức mạnh thần thánh, không có danh hiệu cao cả, không có ánh sáng bao quanh....Nhưng họ có một thứ...đó là sự lựa chọn... Không còn Thất Đại Tội để dẫn dắt họ vào bóng tối. Không còn Bảy Đức Hạnh để soi đường cho họ đi. Họ phải tự quyết định vận mệnh của chính mình....Và đó mới chính là chiến thắng vĩ đại nhất.

~~~~~~~~~

Sau khi nghe xong, cả đám đều im lặng. Không phải vì nó dở. Mà vì nó quá điên rồ. Fexin là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Nếu câu chuyện này thành game mà không hot, tôi thề sẽ ăn nguyên cái bàn này."

Zurrim nhìn chằm chằm vào Kaithis.

"Anh nghiêm túc chứ? Một cốt truyện với quy mô như vậy… Chúng ta thực sự có thể làm được à?"

Hifumi cười nhẹ, tựa lưng vào ghế.

"Zurrim, cậu đang nói chuyện với Kaithis đấy. Anh ta không biết hai chữ bỏ cuộc là gì đâu."

Kaithis khoanh tay, vẻ mặt tự tin.

"Chính xác. Tôi không nghĩ đây chỉ là một game. Tôi nghĩ đây là thứ có thể định hình cả ngành công nghiệp."

Fexin gật gù.

"Vấn đề là… ai viết hết mớ kịch bản này?"

Cả phòng im lặng lần nữa...Mọi ánh mắt từ từ quay về phía Kaithis. Anh nhướng mày.

"Đừng nhìn tôi như thế. Tôi có thể nghĩ ra ý tưởng, nhưng khối lượng nội dung này cần cả một đội ngũ viết kịch bản."

Hifumi cười nham hiểm.

"Vậy thì tuyển người đi."

Fexin cười khẩy.

"Chúc may mắn nhé. Không dễ gì tìm được biên kịch đủ giỏi để xử lý thứ này đâu."

Kaithis hít sâu, rồi vỗ tay lên bàn.

"Được rồi, lập kế hoạch, tuyển người rồi làm thôi."

Ephrek cười nhẹ.

"Nghe dễ như ăn bánh nhỉ?"

Zurrim nhún vai.

"Thôi thì… nếu đã điên, sao không điên đến cùng?"

Fexin vươn vai, rồi đứng dậy.

"Tôi sẽ bắt đầu thiết kế nhân vật. Nhưng nói trước, nếu tôi phải vẽ bảy tội lỗi và bảy đức hạnh với đủ tạo hình ngầu lòi, tôi sẽ cần một khoản tiền lớn để mua cà phê."

Hifumi cười lớn.

"Được! Vậy từ bây giờ, chúng ta chính thức khởi động dự án này!"

Kaithis nhìn quanh phòng, nơi từng người đều đã có động lực. Dự án này sẽ là thứ điên rồ nhất họ từng làm. Và đó là lý do họ sẽ làm nó bằng tất cả những gì mình có.