"Mặt nạ Kitsune…Một tạo vật được làm ra từ những linh hồn cổ xưa, mang trong mình sức mạnh không tưởng. Một khi đeo nó, linh hồn của người đeo sẽ bị trói buộc với một thực thể."
"Nó có thể tăng cường sức mạnh của người đeo lên gấp hàng trăm lần… nhưng cũng có thể nhấn chìm người đó trong hỗn loạn"
Suzu thắc mắc ngây thơ hỏi
"Bà ơi, sao chiếc mặt nạ này chỉ phản ứng với mỗi con, còn những người khác thì không?"
Suzu chống cằm, ánh mắt nghi hoặc nhìn người bà già nua đang ngồi trước mặt. Căn phòng chỉ có ánh nến leo lắt, hắt lên những bóng đổ kỳ lạ trên tường. Bà cô nhìn cô một lúc lâu, sau đó nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi đáp.
"Câu hỏi thú vị đấy, con gái."
"Hả? Ý bà là sao?"
Bà nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu mọi thứ.
"Chiếc mặt nạ này không đơn giản chỉ là một cổ vật. Nó có ý thức, có linh hồn, và nó lựa chọn người đeo phù hợp."
Suzu nheo mắt.
"Lựa chọn?"
Bà gật đầu.
"Nếu người đeo không hợp với thực thể bên trong nó, thì dù có cố thế nào cũng không thể kích hoạt sức mạnh của nó."
"Thực thể bên trong ư?"
Suzu nuốt nước bọt, cảm giác một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Bà cô gật đầu, giọng trầm xuống.
"Ta không rõ nó là thứ gì...chỉ có thể gọi một cách dễ hiểu nhất là một con cửu vĩ hồ ly"
Không gian bỗng nhiên trở nên nặng nề. Ngọn nến khẽ rung động, như phản ứng với cái tên vừa được nhắc tới. Bà đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một quá khứ rất xa.
"Ma Thần là một thực thể sinh ra từ hư vô...một khi nó xuất hiện, thế giới sẽ chìm trong hỗn loạn."
"Một khoảng rất, rất lâu về trước...Theo những gì sách cổ ghi lại, thì kẻ đã phong ấn Ma Thần chính là một vị thần—Kuyomi."
"Kuyomi?"
Cái tên nghe vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
"Kuyomi là ân nhân của tổ tiên chúng ta. Người đã cứu giúp họ thoát khỏi sự thống trị của Ma Thần, rồi dùng chính sức mạnh của mình để phong ấn nó lại."
"Vậy... chiếc mặt nạ này có liên quan gì đến người ấy?"
Bà nhìn thẳng vào mắt Suzu, chậm rãi nói.
"Kỷ vật của Kuyomi."
Không khí như đặc quánh lại. Suzu trợn mắt.
"Ý bà là..."
Bà gật đầu.
"Chiếc mặt nạ Kitsune này, chính là thứ giúp con có thể tu sửa phong ấn mà Kuyomi để lại. Nó đã được lưu truyền qua hàng trăm đời, để duy trì phong ấn của Ma Thần."
Bà chậm rãi đứng dậy, bước đến chiếc tủ gỗ cũ kỹ ở góc phòng. Bà mở nó ra, lấy ra một cuốn sách cổ đã úa màu theo thời gian. Suzu chăm chú nhìn bà lật từng trang sách một cách cẩn thận.
"Mỗi trăm năm, phong ấn cần được tu sửa để đảm bảo nó luôn trong trạng thái tốt nhất. Nếu không, Ma Thần sẽ thức tỉnh."
Bà nhìn Suzu bằng ánh mắt nghiêm nghị.
"Trọng trách của người đeo mặt nạ đã được truyền qua nhiều thế hệ...Trong đó có ta..."
Bà dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Suzu.
"... Và bây giờ, là con."
Mọi chuyện đáng ra rất suôn sẻ nếu cái ngày đó không xảy ra...cái ngày định mệnh năm ấy...Đêm hôm ấy, bầu trời bị phủ một lớp mây dày như màn lụa xám tro, ánh trăng nhạt nhòa chẳng đủ soi sáng đất trời. Trên đỉnh đền cổ, một nghi lễ trọng đại đang diễn ra. Hàng trăm ngọn đuốc cháy sáng rực, ánh lửa chập chờn phản chiếu lên những bức tường đá cổ kính, khắc lên đó hình ảnh của các vị thần cổ xưa. Khắp nơi, những bậc trưởng lão, pháp sư, hộ vệ đều tập trung đông đủ. Họ đến để chứng kiến một khoảnh khắc quan trọng— nghi lễ tu sửa phong ấn Ma Thần, được thực hiện bởi thế hệ mới nhất.
Đứng giữa nghi lễ là bốn người trẻ tuổi, những người mang trên vai trọng trách nặng nề...Futodama Aoi, Shirotama Yuki và Kibitsuhiko Nozomi cùng với Komainu Suzu. Đứng trước bệ đá cổ xưa, cô chậm rãi nâng tay lên...Một tay chỉ trời, một tay chỉ đất...Tay phải phát ra Nguyên Lực xanh dương – Nguyên Lực Dương...Tay trái phát ra Nguyên Lực đỏ thẫm – Nguyên Lực Âm. Aoi, Yuki và Nozomi thì đứng xung quanh cô để giữ cô luôn trong trạng thái cân bằng Nguyên Lực...Khi cả hai nguồn lực hòa vào nhau, một luồng ánh sáng xanh lục bùng lên, bao trùm toàn bộ tế đàn.
Không gian rung chuyển nhẹ, ánh sáng từ các cột trụ quanh đền cũng bắt đầu lóe lên...Nghi lễ đã đi đến bước quan trọng nhất...Chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng, phong ấn sẽ được gia cố thêm một thế kỷ nữa. Nhưng…Chính khoảnh khắc ấy, một sai lầm kinh hoàng đã xảy ra. Suzu vốn chỉ định đeo hờ chiếc mặt nạ Kitsune như một vật trung gian...Nhưng cô đã quên mất điều quan trọng nhất...Cô đã đeo thẳng nó vào.
*ẦMMMMM!!!*
Một đợt sóng năng lượng khổng lồ bùng nổ từ cơ thể cô. Cột sáng Nguyên Lực xanh lục đột ngột chuyển sang màu tím đen—một sắc màu chỉ xuất hiện khi Nguyên Lực bị đảo lộn. Bàn tay Suzu rung lên bần bật...Cơ thể cô bị siết chặt bởi một luồng sức mạnh vô hình.
“RRUUUUAAAAAGH!!!"
Cảm giác như có hàng ngàn con dao nhọn đâm xuyên qua linh hồn. Sát khí từ người cô bùng phát như một cơn bão dữ dội, nhấn chìm cả tế đàn trong luồng khí màu tím chết chóc...Lực lượng Nguyên Lực Cực Dương đã bị chuyển hoá thành Nguyên Lực Cực Âm...Cùng lúc đó, Aoi, Yuki và Nozomi—những người đang duy trì vòng cân bằng Nguyên Lực—bị hất tung ra xa!
"AAAAARGH!"
Cả ba đập mạnh xuống nền đá, máu văng ra từ khóe miệng. Aoi quay đầu nhìn về phía Suzu, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Chết tiệt…! Suzu!!"
Nhưng lúc này, cô không còn là chính mình nữa. Cơ thể Suzu run rẩy, đôi mắt đỏ rực như hai viên hồng ngọc đang bốc cháy...Hơi thở gầm gừ như một con thú hoang. Linh hồn của cô đang bị nuốt chửng bởi Nguyên Lực Cực Âm. Suzu gầm lên một tiếng chói tai.
"KRRRAAAAAAAARRRGH!!!"
Và rồi…
*ẦMMMMM!!!*
Một cơn sóng xung kích khổng lồ phát nổ từ vị trí cô đứng, phá hủy một phần tế đàn. Những bậc trưởng lão và pháp sư xung quanh bị hất văng ra ngoài, đất đá vỡ vụn, những cột trụ cổ nứt vỡ từng mảng...Suzu hoàn toàn mất kiểm soát. Khi mọi người còn đang hoảng loạn, một bóng người bất ngờ lao ra từ trong đám bụi mù. Một người phụ nữ lớn tuổi, mái tóc bạc phơ, đôi mắt sắc sảo nhưng trầm lặng. Không một chút do dự, bà lao đến, giơ tay về phía cô.
“Suzu! Bình tĩnh lại đi!”
Nhưng Suzu không còn nghe thấy gì nữa. Một luồng khí tím trỗi dậy từ cơ thể cô, đôi mắt cô rực sáng, sát khí như một con quỷ dữ...Bà không dừng lại...Bà tiếp tục tiến lên, bất chấp sức mạnh đáng sợ từ Suzu...Yuki hét lên trong tuyệt vọng.
"RRRRRR...GYAOOOOOOH!!"
“BÀ ƠI! LÙI LẠI ĐI!!!”
Nhưng đã quá muộn...Khoảnh khắc bà vươn tay ra chạm vào mặt nạ của Suzu…
*ẦMMMMM!!!*
Một luồng xung kích nổ tung, xé toạc không gian...Máu bắn tung tóe...Khoảnh khắc chiếc mặt nạ rơi xuống...Cô cảm nhận được một thứ gì đó vỡ vụn trong bàn tay mình. Khoảnh khắc cô hoàn hồn…Bà đã nằm gục trên mặt đất. Máu đỏ thấm đẫm cả lớp vải áo của bà...Cơ thể bà không còn động đậy nữa...Suzu chết lặng...Cô nhìn xuống đôi tay mình…Đôi tay đã nhuốm đầy máu của chính bà mình. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Yuki cắn chặt răng, đôi mắt đỏ hoe. Nozomi siết chặt nắm đấm, cả người run lên. Aoi quỳ gối, không dám tin vào những gì vừa xảy ra...Suzu cảm thấy cả thế giới sụp đổ...Chính cô…Chính cô đã giết người quan trọng nhất đời mình....và có lẽ...cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này...nhớ mãi cái cảnh mà khiến cô ám ảnh hàng thiên niên kỷ...
—————————
Cô nuốt nước bọt, lòng ngổn ngang.
"Nên đeo nó… hay không?"
Yuki vừa chém đôi một con ma thú, quay lại hét lên.
"Suzu! Không có thời gian nữa!"
Nozomi vung xích, trói chặt cổ một con ma thú, ánh mắt sắc lạnh.
"Phong ấn sắp vỡ! Làm nhanh lên!"
Suzu cắn chặt răng...Không còn thời gian do dự.
"Bây giờ cô không đủ thời gian để thực hiện lại buổi lễ...nhưng nếu có sức mạnh nào đó để đánh bay hết tất cả các con ma thú trước mắt trong 1 khoảnh khắc..."
"Có lẽ...đây là lựa chọn khả thi nhất lúc này..."
Cô hít một hơi thật sâu, nhấc chiếc mặt nạ lên…Và từ từ đeo nó vào.
*ẦMMMMM!*
Khoảnh khắc mặt nạ chạm vào da…Một nguồn năng lượng khủng khiếp bùng nổ. Cả không gian run rẩy trước luồng Nguyên Lực khổng lồ tỏa ra từ cô. Sát khí bùng lên, mạnh đến mức những con ma thú gần đó cũng phải run rẩy lùi lại. Suzu đã kích hoạt sức mạnh thực sự của chiếc mặt nạ Kitsune. Bụi đất bốc lên cuồn cuộn, bao trùm cả chiến trường. Suzu quỳ trên mặt đất, cơ thể cô run rẩy như một con thú hoang đang trỗi dậy. Mái tóc dài đến tận đầu gối và dần trở nên hoang dã...Móng tay trở nên sắc bén, dài ra như móng vuốt loài thú săn mồi....Hơi thở cô gấp gáp...Những tàn tích nhân tính đang bị bào mòn dần.
“Grừ… GRÀOOOOOOO!!!!”
Một tiếng gầm vang vọng khắp không gian...Không còn là tiếng người…Mà là tiếng gầm rú của dã thú!
*RẦM!*
Aoi hét lớn với hai người còn lại.
"TẢN RA!!!"
Chỉ trong nháy mắt, Suzu lao thẳng tới bầy ma thú, cơ thể cô lướt đi như một con báo săn. Mỗi một cú vồ, một cú cào, là hàng chục con ma thú bị xé toạc thành từng mảnh. Những thân thể to lớn của chúng rơi rụng như lá úa trong cơn bão. Máu phun tung tóe, vẽ lên những vệt đỏ tàn khốc. Không cần tiếp cận con mồi, chỉ cần vung vuốt từ xa…Một đòn quạt ngang…Hàng trăm con ma thú trước mặt bị xé vụn thành bụi máu! Không con nào kịp kêu lên một tiếng, chỉ có những mảnh xác vỡ vụn rơi lả tả xuống mặt đất. Cô tiếp tục nhảy lên, xoay người trên không, bổ xuống đám ma thú bên dưới.
*ẦM!*
Một cú đạp mạnh đến mức cả mặt đất nứt toác ra. Những con ma thú bị sức ép đánh bật ra xa, thân thể vặn vẹo trước khi nổ tung thành từng mảnh...Không còn dấu hiệu của lý trí...Không còn dấu hiệu của con người. Chỉ còn một con quái vật hoang dã điên cuồng trong cơn khát máu. Nozomi đứng trên cao, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
“Chúng ta phải ngăn cô ấy lại… ngay lập tức!”
Ánh mắt Aoi lạnh lùng, đầy kiên quyết.
“Tôi sẽ đóng cô ấy vào tường! Nozomi, cô lao vào tháo mặt nạ ra ngay khi có cơ hội!”
*VÚT!*
Bốn mũi tên lao đi như tia chớp, xuyên qua không khí với tốc độ kinh hoàng.
*PHẬP! PHẬP! PHẬP! PHẬP!*
Chúng ghim chặt vào tứ chi Suzu, ép cô vào vách đá phía sau. Suzu gầm rú giận dữ cùng lúc đó Nozomi lao tới, đôi tay vươn về phía chiếc mặt nạ trên mặt cô. Nhưng…Khi vừa chạm vào…Đôi mắt Nozomi bỗng mở to kinh hãi. Từ sau lưng Suzu…Một cái đuôi xuất hiện. Không phải đuôi bình thường…Mà là một chiếc đuôi hồ ly màu xanh dương, lơ lửng trên không. Nó quấn chặt lấy cổ Nozomi, nhấc bổng cô lên. Nozomi bị siết chặt, mặt đỏ bừng, hơi thở nghẹn lại.
“Khụ… Khụ…!!”
Trước khi cô kịp làm gì, chiếc đuôi mạnh mẽ quăng cô văng ra xa hàng trăm mét!
“NOZOMI!!”
Yuki thét lên, lao tới đỡ cô. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy…
*BỐP!*
Cái đuôi tát thẳng vào mặt Yuki, khiến cô văng mạnh xuống đất, lăn vài vòng...Aoi đứng từ xa, tay run rẩy...Cô nuốt nước bọt.
“Trời ạ…đã tiến vào....Trạng thái Một Đuôi rồi sao?”
Suzu đứng đó, ánh mắt lạnh băng, hoàn toàn không còn chút nhân tính nào. Đằng sau cô…Chiếc đuôi hồ ly xanh dương lơ lửng, nhẹ nhàng đung đưa. Không gian chìm vào tĩnh lặng đáng sợ. Bỗng nhiên—
"Meo~~"
Giữa khung cảnh hỗn loạn và đẫm máu, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Yuki quay phắt đầu lại, mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Osiris!?”
Một con mèo trắng muốt, bộ lông mềm mại không nhiễm chút bụi bặm nào, chậm rãi bước trên nền đất đổ nát. Đôi mắt xanh biếc của nó như phát sáng giữa không khí đầy sát khí.
“Làm gì ở đây vậy?! Mau quay về ngay!”
Yuki hét lên, nhưng Osiris không hề dừng lại. Nó lao thẳng về phía Suzu, cơ thể dần tỏa ra một màn khói trắng...Trong chớp mắt, con mèo trắng nhỏ bé biến mất...Thay vào đó, một cô gái xuất hiện giữa làn khói mờ ảo. Mái tóc trắng bay phất phơ, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu mọi thứ, thân hình uyển chuyển nhưng tràn đầy sức mạnh. Bộ quần áo trắng muốt ôm sát lấy cơ thể cô, từng đường nét như được tạc ra từ ánh trăng. Không nói một lời, cô lao thẳng đến Suzu...Suzu ngay lập tức nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng né sang một bên. Không để mất thế chủ động, cô vung đuôi của mình, quét mạnh vào không gian xung quanh.
*ẦM!*
Mặt đất nứt toác dưới sức mạnh hủy diệt của cái đuôi. Từng cột đá bị xô đổ, bụi mù tung lên khắp nơi. Osiris nhẹ nhàng lùi lại, đôi chân không chạm đất, né tránh những đòn tấn công hiểm hóc. Đôi mắt cô không hề dao động, tựa như đã đoán trước từng đường tấn công của Suzu.
“Suzu! Bình tĩnh lại đi!”
Yuki hét lớn, nhưng dường như cô không còn nghe thấy gì nữa. Tận dụng khoảnh khắc Osiris vẫn đang né tránh, Suzu bất ngờ bật người ra phía sau cô. Trong khoảnh khắc ấy, những móng vuốt sắc nhọn của Suzu lóe lên ánh sáng đỏ rực...Một cú cào dứt khoát, nhắm thẳng vào gáy Osiris.
*Vù—*
Nhưng Osiris đã biến mất. Chỉ trong tích tắc, cô đã xuất hiện trên đỉnh đầu Suzu.
“Đừng coi thường phản xạ của mèo.”
Osiris nhẹ nhàng nhảy xuống trước khi Suzu kịp phản ứng, vung tay vuốt thẳng vào mặt cô.
*Soạt!*
Chiếc mặt nạ Kitsune bị hất bay. Suzu khựng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Trong giây phút ấy, toàn bộ sát khí trên người cô như bị dập tắt...Cô loạng choạng lùi lại một bước, rồi bất tỉnh.
Suzu ngã xuống, cả chiến trường như chết lặng trong giây lát. Osiris nhặt lấy chiếc mặt nạ vừa bị đánh rơi. Cô lặng lẽ quan sát nó, ánh mắt phức tạp. Từ chiếc mặt nạ, một luồng khí đen nhạt dần tan biến vào không khí. Yuki thở phào, lao tới đỡ lấy Suzu trước khi cô chạm đất.
“May mà kịp…”
Nozomi và Aoi nhìn nhau, vẻ mặt vẫn còn căng thẳng. Dù Suzu đã gục xuống...Phong ấn vẫn chưa được tu sửa, còn Suzu đã hoàn toàn bất tỉnh...quá trễ rồi
"Giờ sao đây..."
Aoi lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu nhìn bệ tế.
"Không có ai trong chúng ta thay thế được hết...."
Bỗng—
“Mấy cưng~~ để ta thay thế được không?”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên, kéo cả đám quay đầu lại. Aoi trợn mắt khi thấy một cô gái đang lấp ló sau một tảng đá.
"Cô là ai?"
Aoi hỏi, giọng đầy cảnh giác...Cô gái nhếch miệng cười, vẫy tay chào.
"Noritachi! Nhưng cứ gọi ta là Nori nhé!"
Yuki nhíu mày.
"Nori? Đơn vị tiền tệ sao?"
"Hả!?"
Nori nhăn mặt, phồng má.
"Tên ta chỉ trùng với đơn vị tiền tệ thôi chứ ta không phải tiền đâu!"
Nói xong...Cô nhảy lon ton về phía bệ tế, nhìn vào trụ đá.
"Đây ớ hở?"
Nozomi gật đầu.
"Ờ...Ừm."
Nori đặt năm ngón tay lên trụ đá. Aoi cầm chiếc mặt nạ Kitsune lên, bước tới.
"Cô quên này..."
Nori quay lại, lè lưỡi.
"Leuuu leuuu~ Hong có cần!"
*ẦM!*
Một luồng sáng bùng lên từ bệ tế, phong ấn tự động khóa chặt lại. Bốn người tròn mắt nhìn nhau, không thể tin được vào những gì vừa xảy ra...Cô chả cần làm đúng lễ nghi cũng có thể hoàn thành...Nori chống nạnh, bật cười ha hả.
"Hahaha! Ta giỏi quá đi mà!"