Osiris khẽ nghiêng đầu, rồi bất ngờ, cô thu mình lại. Một làn khói trắng bốc lên, và chỉ trong chớp mắt, cô biến trở lại thành một con mèo nhỏ. Nozomi đang mải cảm ơn Nori rối rít, không hề chú ý. Chớp thời cơ— Nori nhanh tay chộp lấy con mèo.
“Bắt được rồi nhé~”
Rồi không nói lời nào, cô quay người, phóng đi như một cơn gió. Cả đám chết sững...Aoi khói bốc đầy đầu, hét lớn.
“Nè!! Đứng lại đồ ăn trộm thối thaaaaaaa!!!!!"
Ngôi đền chìm trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt, gió nhẹ thổi qua những hàng cột đá cổ xưa, mang theo mùi hương ẩm mốc pha lẫn chút gỗ mục. Nori bị trói chặt vào cây cột giữa sân, mặt bầm dập, miệng lẩm bẩm điều gì đó nhưng không ai buồn để ý. Cô nàng cố gắng vẫy vùng, nhưng dây trói quá chặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn đám người trước mặt. Trong góc sân, Yuki kiên nhẫn đút cháo cho Suzu, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Chiếc bát sứ bốc khói nhẹ, từng muỗng cháo được đưa tới miệng Suzu một cách chậm rãi.
"Nào, cố ăn chút đi..."
Suzu lờ mờ tỉnh lại, đôi mắt mở hờ nhưng chưa kịp định thần thì—
*ẦM!!!*
Mặt đất rung chuyển dữ dội. Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống khu vực ngôi đền. Tiếng gió gào rít, bụi mù bốc lên cuồn cuộn. Sức ép mạnh mẽ đến mức khiến Nori, dù đang bị trói, cũng phải nhắm tịt mắt lại, cơ thể run lên theo từng đợt chấn động.
"QUỶ THẦN ƠI!"
Aoi hét lớn, mặt tái mét.
"CÁI GÌ ĐÓ?!"
Nozomi giật mình, phản ứng không kịp. Yuki vì hoảng hốt mà làm rớt cả bát cháo xuống đất. Suzu vừa mới mơ màng tỉnh lại, thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức trợn trắng mắt, ngất tiếp. Nhưng bàn tay khổng lồ đó không đập thẳng xuống. Bởi vì nó đã bị chặn lại. Một cột băng trong suốt khổng lồ vươn lên từ mặt đất, cứng rắn như một tòa thành kiên cố, chặn đứng cú đánh chết chóc. Những vết rạn nhỏ lan tỏa trên bề mặt băng, tỏa ra hơi lạnh buốt giá. Từ trong màn băng, một bóng hình xuất hiện. Một thanh kiếm đung đưa trong gió băng, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm tựa như ánh bình minh vừa ló dạng. Đôi mắt người cầm kiếm mở nhẹ, ánh lên một tia sắc bén tựa lưỡi dao cạo.
Nữ Hoàng Của Hừng Đông...Tosura Aurora. Đằng sau cô, một con mèo đen lao vụt qua giữa trận chiến, bộ lông mềm mại phất phơ trong gió. Anubis chạy như bay về phía ngôi đền, đôi mắt đỏ rực lấp lánh. Khi đến nơi, nó lập tức lao vào với Osiris. Aoi đứng phía dưới, tròn mắt nhìn toàn bộ sự việc.
"Khoan... khoan đã!"
Aoi lắp bắp.
"Phong ấn đã được tu sửa rồi mà?! Tại sao chuyện này vẫn xảy ra?!"
Asura loạng choạng ngã mạnh vào bức tường đá phía sau. Một dòng máu đỏ thẫm từ khóe miệng anh chảy xuống, men theo cằm rồi rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Lồng ngực anh phập phồng, hơi thở nặng nhọc sau cuộc giao chiến căng thẳng.
"Xém tí nữa là đi tông rồi..."
Anh thở dài nặng nhọc, lưng vẫn tựa vào bức tường, tay run run lau đi vệt máu bên môi. Trong thoáng chốc, anh nhớ lại những gì vừa xảy ra. Để sống sót, anh đã phải sử dụng ảo thuật để khiến đối phương tin rằng anh hoàn toàn không tồn tại...Nhưng—
"Ai mà ngờ được ngay cả khái niệm của nhỏ đó bị đóng băng mà cũng chẳng si nhê gì... Đúng là quái vật."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi anh nghĩ về đối thủ vừa rồi...
*ẦM!*
Một âm thanh dữ dội vang lên. Từ trên cao, một bóng đen lao thẳng xuống về phía anh với tốc độ khủng khiếp. Theo phản xạ, Asura lập tức lăn sang một bên, tránh né đòn tấn công trong gang tấc. Mặt đất nơi anh vừa đứng bị cào rách bởi những móng vuốt sắc bén. Anh ngẩng đầu nhìn lên. Một sinh vật với cặp cánh khổng lồ đang gào thét trước mặt anh. Đôi mắt đỏ ngầu, bộ móng sắc nhọn, khí tức tà ác lan tỏa xung quanh...Một con ma thú cấp B.
"Hả?!...Ở chỗ này làm gì có ma thú chứ...?"
Sự nghi hoặc lướt qua tâm trí. Khu vực này đáng lẽ đã được thanh tẩy hoàn toàn, không có lý do gì để ma thú còn sót lại. Vậy tại sao— Anh lách người né một đòn tấn công khác. Cánh của con ma thú vỗ mạnh, tạo ra một cơn gió dữ dội. Nó không có vẻ gì là một sinh vật có trí khôn.
"Là loại đần độn à?"
Con ma thú không đáp lại, chỉ tiếp tục lao đến với tốc độ nhanh hơn. Nhưng lần này, Asura không né tránh. Anh khẽ nhếch môi, đôi mắt trở nên sắc lạnh.
"Hokai."
Chỉ một từ được thốt ra. Ngay lập tức, cơ thể con ma thú bắt đầu vặn vẹo, méo mó. Nó không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, cũng không có thời gian để phản ứng. Trong chưa đầy một giây, toàn bộ thân thể nó tan biến thành hư vô, như thể chưa từng tồn tại. Không một dấu vết, không một giọt máu rơi xuống mặt đất. Asura vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản nhìn vào khoảng trống nơi con ma thú từng hiện diện. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo chút bụi mờ còn sót lại trong không khí.
Asura chậm rãi đưa tay lên lau vết máu trên môi. Mọi thứ dường như đã trở lại yên tĩnh, nhưng sự nghi hoặc trong lòng anh vẫn chưa biến mất. Một con ma thú cấp B đơn độc xuất hiện ở đây—và trên hết, sự hiện diện của nó hoàn toàn không có lý do. Có chuyện gì đó không ổn...Đột nhiên, một vật gì đó lao đến nhanh chóng, tạo ra một tiếng xé gió sắc bén. Anh ngạc nhiên, ánh mắt mở to nhìn theo. Một chai nước đang bay thẳng về phía anh. Điều kỳ lạ là, Asura không thể cảm nhận được sự hiện diện của vật thể này cho đến khi nó gần như chạm vào tay anh.
Anh vội vã đưa tay lên đón lấy chai nước. Cảm giác kỳ lạ này khiến anh nghi hoặc, nhưng không có thời gian để suy nghĩ thêm, anh nhanh chóng nhìn về hướng của người ném chai nước. Chỉ thấy một người đàn ông trưởng thành đang ngồi đó, dáng vẻ rất mờ mịt trong bóng tối của khu rừng. Anh ta cao khoảng 181cm giống anh. Bộ áo choàng rách nát dày cộm bao phủ cơ thể anh ta. Áo choàng màu đen, sờn rách và có vẻ đã trải qua vô số trận chiến. Người đàn ông ấy đeo một chiếc mặt nạ thạch cao dày, khiến cho gương mặt của anh ta không thể nhìn rõ. Tóc của anh ta ngắn và hoang dã, không có chút dấu hiệu của việc chải chuốt.
Đôi tay của anh ta được bao phủ bởi một đôi găng tay màu đen, có vẻ không hợp với bộ áo choàng mà anh ta đang mặc cho lắm nhưng những chi tiết kỳ lạ này tạo nên một vẻ ngoài rất khác biệt, rất dị biệt so với những kẻ Asura đã gặp trong suốt cuộc hành trình của mình. Asura trừng mắt nhìn người đó, một sự nghi hoặc và cảnh giác trào lên trong lòng.
"Ngươi là ai?"
Người đàn ông đeo mặt nạ thở dài, giọng nói trầm khàn vang lên trong không gian tĩnh mịch.
"Cứ uống đi."
Asura không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào chai nước trong tay. Cảm giác mơ hồ vẫn chưa tan đi, nhưng anh vẫn không có lựa chọn nào khác ngoài việc uống...Tuy nhiên, sau khi uống xong, anh vẫn không thể rũ bỏ cảm giác không yên trong lòng. Người đàn ông kia tiếp tục nói, giọng anh ta không nhanh không chậm, nhưng vẫn có một sự u ám ẩn chứa trong từng từ.
"Xin lỗi về những gì Noritachi đã gây rối cho cậu. Cô ấy khá chán nản với việc chỉ nằm chơi ở Đại Hà, nên đã xuống đây quậy phá một chút."
Asura nghe xong thì không kìm được sự ngạc nhiên, câu hỏi bật ra ngay lập tức.
"Đại Hà?"
Anh không hiểu vì sao người này lại biết đến nơi đó, nhưng điều khiến anh bối rối hơn cả chính là việc hắn ta biết rõ về Noritachi và những hành động của cô ấy. Người đàn ông thở dài một lần nữa, ánh mắt từ phía mặt nạ vẫn không hề thay đổi, và giọng nói của anh ta vẫn giữ nguyên sự trầm lắng.
"Ta chỉ là một kẻ đi lừa lọc thôi."
"Cậu có thể gọi ta là Loki"
Tay của hắn ta đột ngột tạo thành hình khẩu súng. Lập tức, hắn chỉa súng đó vào đầu mình và thì thầm.
"Bang."
Chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, người đàn ông đó đã biến mất, như thể không hề tồn tại ở đây. Chỉ còn lại một làn sóng không khí nhẹ nhàng lướt qua, và tất cả trở lại yên tĩnh như trước. Asura vẫn đứng đó, nhìn chăm chú vào không gian trống rỗng nơi người đàn ông vừa biến mất. Những gì vừa xảy ra khiến anh cảm thấy đầu óc mình đang quay cuồng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, và thậm chí không có bất kỳ lời giải thích nào rõ ràng.
Nhưng một điều chắc chắn, hắn ta không phải là người bình thường. Mà ngay cả những gì hắn nói về Đại Hà và Noritachi cũng không thể không khiến Asura nghi ngờ về những gì sắp tới. Cánh tay khổng lồ từ trên trời tiếp tục đè xuống, mặc dù đã bị cản lại một phần bởi cột băng do Aurora tạo ra. Áp lực không ngừng gia tăng khiến cột băng dần dần nứt vỡ, nhưng Aurora vẫn kiên cường giữ vững. Aoi, Suzu, Yuki và Nozomi đang đứng dưới đất, từng người đều không thể kìm nổi nước mắt, ôm lấy nhau mà khóc lóc la hét um trời, Noritachi, từ một góc, gào thét không ngừng, thân hình cô giãy dụa mãnh liệt trong sự bất lực, miệng liên tục hét lên.
“Mấy con đần này, cỡ trói cho bố mày cooiii!!!!"
Bỗng một bóng dáng lao nhanh đến chỗ Noritachi. Cô bất ngờ quay lại, ánh mắt sáng lên, nhìn người vừa xuất hiện.
“Ngươ-?”
Người đàn ông không đáp lời. Anh ta chỉ im lặng, một tay ôm lấy cô, tay kia nhanh chóng tạo thành hình một khẩu súng. Anh chỉa tay thẳng lên bầu trời, rồi thì thầm nhẹ nhàng.
“Bang.”
Ngay khi tiếng *Bang* vang lên, không gian bị xé toạc ra, một vết rách khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, kéo theo cả cánh tay khổng lồ đang đè xuống và cả cột băng của Aurora. Tất cả bị phá hủy trong nháy mắt...rồi cả hai biến mất không dấu vết.
Aurora không thể tin vào mắt mình, cánh tay vừa rồi mạnh mẽ, vững chãi như thế mà giờ đây đã tan biến. Không kịp suy nghĩ thêm, cô lập tức lao về phía ngôi đền. Khi đến nơi, Aurora vội vã vào trong và hỏi thăm.
“Các cô không sao chứ??”
...Sau một hồi trao đổi, Aurora thu thập được một ít thông tin, ánh mắt cô trở nên sắc bén khi nhìn vào các miko đang đứng xung quanh. Cô nhắm mắt một lúc rồi mở ra, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Kẻ gây ra cánh tay đó khả năng cao là Thần Tai Uơng.”
Cả nhóm im lặng, không ai dám lên tiếng. Aurora tiếp tục, giọng cô đầy sự nghi ngại.
“Có lẽ đó mới chính là tai ương thật sự, hoặc nó chỉ là một tai ương giả cho một tai ương lớn hơn. Những người bị dính tai ương trước làm gì có chuyện nặng như vậy…”
Aurora im lặng một chút, rồi hơi khẽ cắn môi.
“Nhắc đến tên tai ương này, tôi cũng thấy lo lắng. Chắc chắn Asura sẽ giải quyết được hắn, tôi tin thế.”
Ngay lập tức, Aoi đã quát lên, giọng cô đầy sự phẫn nộ.
“Không được xúc phạm ngài ấy! Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng là người có lỗi trước, không thể trách ngài được!”
Aoi thở mạnh, ánh mắt cô lộ rõ sự quyết tâm.
“Hơn nữa, Tai Uơng là để cân bằng vũ trụ. Nếu mất đi, thế giới này sẽ hỗn loạn mất...”
Aurora cảm thấy ngứa hết cả tai, cô cười khẩy, không thể nhịn được lẩm bẩm
“Cái gì mà cân với chả bằng...suy cho cùng cũng chỉ là tay sai cho hỗn mang thôi..."
Cô nhìn quanh rồi dừng lại, Aurora bế con mèo đen lên, nhìn nó một lúc rồi nhẹ nhàng nói.
“Xin lỗi vì lúc trước tôi có lỡ đặt tên cho nó là Anubis...”
Suzu nghe vậy thì cười khẽ.
“Không sao đâu, lúc đó nó cũng đâu có tên đâu, và Anubis cũng là một cái tên ngầu mà, để đó chắc cũng không sao.”
Yuki đứng yên, mặt khá trầm tư. Cô nhìn vào con mèo đen, rồi nhìn sang các miko, giọng cô có chút suy tư.
“Có khi nào Tai Uơng thật sự chính là sự thức tỉnh của ma thần không?"
.....
"Tai ương...nó là hiện tượng siêu khái niệm, sự hiện diện của nó làm đứt gãy tất cả những gì từng được gọi là trật tự, là một bản thể điên loạn phủ định mọi bản thể, là sự tồn tại phi tồn tại trong dạng thể của một dao động không mang tần số."
"Nó là khoảng trống nơi định luật thất bại, nơi quy luật bị giễu cợt...nơi kết quả không còn nguyên nhân, và nguyên nhân không thể tạo ra kết quả..."
"Khi bị sét đánh, ta gọi đó là tai nạn. Khi một đứa trẻ mất mẹ vì một biến chứng kỳ lạ chưa từng được khoa học ghi nhận, ta gọi đó là tai ương..."
"Nhưng thực chất, tai ương không phải là hiện tượng. Nó là biểu tượng. Là biểu tượng của cái không thể phân tích, cái không thể lý giải, cái nằm ngoài chuỗi nhân quả. Nó không xảy ra như một điểm trong dòng thời gian, mà lan tràn như một khái niệm độc lập với thời gian."
"Nó tước đi hình hài lẫn sinh mệnh bất cứ ai đối mặc. Nó vượt ngoài mọi khái niệm mô tả, không thể diễn tả bằng bất kỳ ngôn ngữ hay tư duy nào. Không thể tiếp cận, không thể hiểu, mọi tâm trí đều sụp đổ khi đối mặt."
Trong ánh trăng mờ ảo, những tiếng thì thầm vang lên từ chiếc mõ quạ, báo hiệu sự xuất hiện của một thực thể bí ẩn. Một người đàn ông, hoặc có lẽ là một lão già hay...một thứ gì đó còn hơn cả thế, hắn bước đi nhẹ nhàng trên ánh trăng. Hắn khoác trên mình một bộ áo choàng đen mỏng, tay cầm một cây gậy chỉ đường. Khuôn mặt hắn bị che khuất bởi một chiếc mặt nạ quạ vàng, tương tự như những bác sĩ dịch hạch thời xưa, với hai đốm mắt phát sáng rực rỡ rồi tắt đi, lặp đi lặp lại như một điềm báo đáng sợ. Hắn dừng lại, giọng nói trầm đục vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Thời cơ đã chín muồi."
Hắn ngừng lại một chút, như để nhấn mạnh tầm quan trọng của lời nói.
"Ta sẽ giáng tai hoạ cho bất kỳ ai chống đối."
Giọng hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc.
"Nếu vẫn tiếp tục, họ sẽ phải nếm trải thứ được gọi là Tai Ương, thấm vào trong xương máu, luồn lách trong huyết quản của họ."
Sau khi tuyên bố, cơ thể hắn bắt đầu tan rã thành hàng chục con quạ đen, bay tán loạn vào màn đêm, để lại một không gian trống rỗng và lạnh lẽo.
Ở một nơi khác, Asura đang ngồi thiền trong tĩnh lặng, tập trung vào nội tâm và Nguyên Lực xung quanh. Đột nhiên, anh mở mắt, ánh nhìn sắc bén hướng về phía trước, nơi một bóng dáng ma quái đang ẩn nấp sau gốc cây, với chiếc mỏ quạ đặc trưng.
"Ngươi là ai?"
Asura cất tiếng hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy cảnh giác. Bóng dáng kia dường như ngạc nhiên, bước ra khỏi bóng tối, tay chống gậy, tiến về phía Asura một cách chậm rãi.
"Cậu thấy ta sao?"
Hắn dừng lại, đưa tay ra như một cử chỉ thiện chí.
"Thứ lỗi, nhưng ta có thể làm thuộc hạ của ngài được không? Quý ngài Asura?"
Asura nhìn hắn, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, nhưng giọng nói rõ ràng và dứt khoát.
"Biết tên ta sao? Và tại sao ta phải làm vậy?"
Hắn cố gắng thuyết phục, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn.
"Hạ có thể giúp ngài đánh bại Ma Thần."
Asura im lặng một lúc, suy nghĩ về lời đề nghị, rồi cuối cùng gật đầu nhẹ.
"Được, ta tạm chấp nhận yêu cầu của ngươi."