Trong màn đêm tĩnh lặng, hàng chục con quạ đen bất ngờ xuất hiện, bay lượn trên bầu trời trước khi đáp xuống sân ngôi đền. Chúng tụ họp lại, xoay quanh nhau, và dần dần hợp nhất thành hình dáng của Tai Uơng. Asura bước theo sau, ánh mắt anh lạnh lùng và trầm tư. Aurora, vừa nhận ra sự hiện diện của anh, vội vàng chạy đến, ôm chầm lấy anh.
"Asura, anh không sao chứ?"
Giọng cô đầy lo lắng và nhẹ nhõm. Asura không biểu lộ cảm xúc, nhẹ nhàng gỡ tay Aurora ra.
"Mọi chuyện đã tệ hơn rồi."
Cả nhóm, bao gồm Aoi, Yuki, Nozomi và Suzu, nhanh chóng tụ tập vào trong ngôi đền để thảo luận. Aoi lên tiếng, giọng đầy kinh ngạc.
"Ông là...Thần Tai Ương?"
Người đàn ông gật đầu nhẹ, giọng nói trầm đục vang lên.
"Phải, nhưng ta không hề nhúng tay vào chuyện này."
Suzu, với vẻ mặt nghi ngờ, hỏi tiếp.
"Nhưng... nếu không phải ông, thì ai đã...?"
Thần Tai Ương thở dài, ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ trở nên sâu thẳm.
"Suzu, con đã đến đúng giờ, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ta không có lý do gì để trừng phạt con. Và nếu có, cũng không nặng nề như thế này."
Yuki nhíu mày, giọng đầy lo lắng.
"Vậy... có một thế lực nào đó đang thao túng tất cả sao?"
Thần Tai Ương gật đầu, giọng nói nghiêm trọng.
"Phong ấn Ma Thần vốn đã bị suy yếu từ rất lâu rồi. Một món đồ chơi khi sửa đi sửa lại hàng trăm lần thì cũng sẽ có lúc không sửa được nữa. Việc tu sửa phong ấn bây giờ cũng chỉ như nước đổ lá môn."
Nozomi lo lắng hỏi.
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
Thần Tai Ương nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở từng người.
"Việc bây giờ là đánh bại Ma Thần khi nó vừa thức tỉnh."
Aoi, không giấu được sự tò mò, cố gắng moi móc thêm thông tin.
"Ông là người gần với Ma Thần nhất. Ông có thể cho chúng tôi biết thêm về nó không?"
Thần Tai Ương im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói.
"Ma Thần... hay được ta gọi với cái tên Ký Sinh Của Đại Hà."
Asura lặng người. Trong thoáng chốc, khi nghe đến hai chữ Đại Hà, ánh mắt anh lóe lên sự bất ngờ rõ rệt. Anh định nói gì đó. Một thoáng...Nhưng cuối cùng anh chỉ im lặng. Thần Tai Ương liếc nhìn anh, như thể biết rõ Asura vừa nghĩ gì, nhưng ông không hỏi. Thay vào đó, ông tiếp tục.
"Ma Thần... thực chất chỉ là một Ma Thú...phân loại nó thuộc loại Tối Hậu Thể, Ma Thần là vua của mọi loại Ma Thú bao gồm tất cả Ma Thú loại Tối Hậu Thể"
Mọi người cùng nhìn ông, sững sờ.
"Nó là một dạng sống thuần túy cấu tạo từ hư vô, nó sở hữu nguồn Nguyên Lực Cực Âm thuần túy dày đặc"
Yuki ngập ngừng, như đang cố xâu chuỗi lại kiến thức của mình.
"Ma thú chỉ có các bậc từ hạng E đến S thôi mà? Tôi chưa từng nghe đến xếp loại nào khác...như ông nói"
Thần Tai Ương nhìn cô.
"Không phủ nhận...Nhưng đó là con người phân loại được đến mức họ có thể chứng kiến."
Ông đứng dậy, chậm rãi bước đến bức tường đá cũ, đưa tay vẽ lên lớp bụi mờ một đường thẳng, chia nó thành các nấc rõ rệt.
"Hạng E. Hạng D. Hạng C. Hạng B. Hạng A. Hạng S. Đây là sáu bậc mà loài người các ngươi biết."
Ông dùng tay lau nhẹ phía trên cùng.
"Nhưng đây là Đặc Cấp."
Một khoảng không trống bị lộ ra.
"Một con ma thú Đặc Cấp có thể hủy diệt liên thiên hà và hàng vạn hệ sao chỉ bằng một ý niệm – thậm chí không cần chạm vào nó."
Ông xoay người, ánh mắt nặng nề nhìn vào tất cả.
"Và cuối cùng..."
Giọng ông hạ thấp.
"...là Tối Hậu Thể."
Không khí trong đền như đông cứng lại. Cả Suzu, Nozomi, Aurora, Aoi và Yuki đều ngừng thở. Chỉ riêng Asura vẫn giữ sự điềm tĩnh – hoặc chí ít là vẻ ngoài như thế. Thần Tai Ương cắm gậy xuống đất.
"Một vũ trụ chỉ tồn tại duy nhất một con ma thú Tối Hậu Thể. Không có con thứ hai...nó toàn quyền sở hữu quyết định sự sống còn của thứ trong tay nó. Giống như cho một đứa trẻ một viên bi vậy"
Yuki thì thầm.
"Nhưng... một sinh vật có quyền năng như vậy... sao có thể bị phong ấn?"
Thần Tai Ương mỉm cười, nụ cười già nua, mỏi mệt như gió xé giữa mùa đông.
"Ma thần không ai khác chính là do ta phong ấn."
Cả nhóm chết lặng. Aurora lắp bắp.
"Ông... ông đã phong ấn Ma Thần?"
Ông gật đầu.
"Phải. Trận chiến đó xảy ra từ hàng vạn năm trước. Khi Ma Thần bắt đầu thức tỉnh ở biên giới giữa các chiều không gian, nó nuốt sạch hơn 30 triệu siêu cụm đám thiên hà chỉ trong chưa tới vài giây chỉ để tráng miệng. Ta buộc phải dùng hết toàn bộ quyền năng để phong ấn nó."
"Dư chấn của trận chiến đó... là thứ khiến ta không còn một chút sức mạnh nào đến tận bây giờ."
Suzu sững sờ.
"Vậy... ông không thể giúp chúng tôi đánh bại nó?"
Thần Tai Ương lắc đầu.
"Không phải trực tiếp. Nhưng ta có thể hướng dẫn. Có thể mở cánh cửa. Có thể chỉ ra những con đường mà không một ai dám bước."
Nozomi cố giữ bình tĩnh, giọng cô trầm xuống.
"Chúng tôi... có cơ hội thắng không?"
Một lần nữa, ông im lặng. Nhưng rồi ông nhìn sang Asura.
"Chỉ khi có hắn."
Tất cả ánh mắt lại đổ dồn về phía Asura. Nhưng anh vẫn im lặng. Aurora nhìn anh, đôi môi khẽ động.
"Asura..."
Anh nhắm mắt, như thể vừa nghe được thứ gì đó từ bên ngoài thực tại. Asura khựng lại...Ánh mắt anh thoáng một tia chuyển động, rồi chậm rãi liếc sang bên phải nơi mà cái mặt nạ Kitsune nằm im lìm dưới đùi Suzu, ánh sáng đỏ nhàn nhạt phản chiếu từ phần viền cổ họa tiết cổ ngữ khắc trên mặt sứ trắng ngà. Mặt nạ ấy vốn không nên xuất hiện ở đây, ít nhất là không phải trong tình huống này. Giọng anh trầm tĩnh vang lên, như thể được gọt giũa từ thép lạnh.
“Tôi xin phép sẽ không tham gia vào trận chiến lần này.”
Một khoảng lặng kéo dài trong không khí, như tiếng chuông ngân trong thung lũng. Gió rít nhẹ qua kẽ lá. Chỉ trong tích tắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Aurora là người đầu tiên di chuyển. Cô tiến lên một bước, bàn tay lạnh buốt vì Nguyên Lực nắm lấy tay anh, ánh mắt ánh lên vẻ khó hiểu lẫn lo lắng.
“Asura… chuyện gì vậy?"
Nozomi thì không kiên nhẫn như vậy. Cô bắn ánh nhìn sắc lẹm về phía anh, nhướng mày, giọng cô chát chúa như roi quất.
“Anh hèn gì dữ vậy? Bộ anh sợ chết hay sao?”
Asura không phản ứng. Mặt anh vẫn không biến sắc, như thể những lời mỉa mai ấy chỉ là gió thoảng qua tai. Cặp mắt đen thẳm sâu hút như vực thẳm, không đọc được gì trong đó. Nhưng sự im lặng ấy chỉ khiến sự bức xúc của mọi người bùng lên thêm. Aoi lên tiếng, giọng cô không gay gắt, nhưng đầy nặng trĩu.
“Nếu có sợ chết thì ít ra cũng phải làm được gì đó chứ. Asura… lần này không phải là chuyện riêng của ai cả.”
Asura nghiêng đầu một chút, như thể đang lắng nghe từ xa. Không ai để ý, nhưng ngay lúc ấy luồng thần giao cách cảm mờ mịt như sóng radio lập tức truyền đến tâm trí anh.
“Asura… lệnh đã truyền đến. Tôi đang theo dõi...Bên này… có động.”
Asura hỏi gọn.
“Cụ thể.”
Gao đáp.
“Có thứ gì đó… đã bắt đầu rồi. Một vết nứt không gian. Xuất hiện ngay gần đế quốc. Kích thước đang mở rộng rất nhanh.”
Asura nhắm mắt lại một thoáng. Anh mở mắt ra, ánh nhìn lạnh như băng tuyết mùa chết. Không nói thêm lời nào, anh truyền lệnh trong im lặng.
“Tàng hình đế quốc."
Gao chỉ đáp một tiếng trầm trầm
“Rõ.”
Kết nối thần giao tắt đi, Asura quay trở lại với nhóm người vẫn đang nhìn anh với ánh mắt ngờ vực và giận dữ. Nhưng anh không nói gì thêm. Ở một nơi khác, cách đó vài dặm, tàn ảnh không gian rung động. Một vết nứt như vết thương của chính vũ trụ đang mở ra, từng sợi ánh sáng đỏ đậm như máu rỉ qua bề mặt hư không. Không gian lở loét như làn da bị xé toạc. Những sinh vật từ chiều không gian khác đang bò rít rít trong vết nứt. Tai Ương đứng tách biệt một góc, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt không hề chớp.
“...Hắn sắp thức tỉnh.”
“Chuẩn bị đi. Chúng ta không còn thời gian nữa.”
Yuki, Aoi, Nozomi lẫn Suzu đều thoáng lúng túng. Sự kiện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, không ai có kế hoạch gì cả. Không gian như dồn nén lại. Phía xa, trong khu rừng rậm rạp, ánh sáng đỏ rực bùng lên như cơn sốt, nhịp đập của thế giới đảo lộn. Aurora bước ra ngoài, Asura đi bên cạnh. Họ đứng cách vết nứt gần ba trăm cây số, đủ để nhìn thấy bằng mắt thường. Asura nhìn nó, ánh mắt anh hờ hững, lạnh lẽo như thể đó chỉ là một dấu chấm trên bản đồ. Anh quay người, không để lại lời nào, chỉ nói với Aurora
“Nếu Suzu thất thủ, hãy hỗ trợ cô ấy.”
Aurora thoáng sững lại.
“Còn anh?”
Asura không trả lời. Anh quay đầu lao đi theo hướng ngược lại, biến mất giữa tán cây, không ai biết anh đi đâu, hay đang toan tính điều gì. Aurora siết chặt nắm tay, trong lòng dấy lên một cơn sóng mơ hồ, nhưng cô vẫn gật đầu. Nozomi đứng đằng sau, trừng mắt nhìn theo bóng anh khuất dạng. Sự phẫn nộ tràn lên mặt cô như sắp bùng nổ.
“Cái thằng cha súc vật đó! Chưa đánh đã chạy, đồ hèn hạ!”
Cô gằn từng chữ, như thể muốn thét vào khoảng không. Phía trước, Suzu và Tai Ương đã tiếp cận vết nứt. Không khí xung quanh nơi ấy bị vặn xoắn, âm thanh bị bóp méo. Thế giới không còn nguyên vẹn tại đó nữa. Từ trong vết nứt, thứ gì đó đang bò ra. Một thực thể đen đặc, giống như bóng của một sinh vật khổng lồ, không hình dạng, không đường nét rõ ràng, nhưng lại mang theo áp lực khiến đất đai dưới chân Suzu nứt vỡ ra như giấy vụn. Tai Ương đứng im.
“Nó… là ma thần..”
Dưới nền trời tím ngắt, những đợt sóng âm trầm đục cứ thế chấn động không ngừng, vang lên những tiếng rầm rú khiến mọi sinh vật phải thu mình lại vì bản năng sợ hãi sâu thẳm. Mặt đất rung chuyển từng hồi, đá sỏi bay lên, cây cối nghiêng ngả, chim chóc bỏ tổ bay tán loạn về những phương trời không tên. Không khí trở nên đặc quánh, như thể mọi phân tử oxy đều đã bị bóp nghẹt bởi một thế lực không thể gọi tên. Aoi đứng chết trân giữa sân đền, hai mắt cô mở to như thể không còn có thể chớp nổi nữa. Nỗi kinh hoàng xâm chiếm cả lý trí, cả hơi thở, cả trái tim đang gắng gượng đập loạn bên trong lồng ngực cô.
Trên bầu trời, lơ lửng giữa không gian và hiện thực, là một sinh vật không thể mô tả bằng bất kỳ ngôn từ nào trong vốn từ nghèo nàn của nhân loại. Nó không có hình dáng cụ thể. Không đầu. Không thân...Không đuôi. Chỉ là một khối đen ngòm, đặc quánh như mực tàu, nhưng lại có hàng tá xúc tu lượn lờ như khói. Những xúc tu ấy không chuyển động theo quy luật tự nhiên, mà như thể đang nghe theo nhịp đập của một bản nhạc quỷ dị vang lên từ chính trong tâm trí người nhìn. Những sợi tua ấy co bóp, uốn lượn, Aoi run rẩy. Cô lẩm bẩm không thành tiếng.
"Đó...là Ma Thần sao?"
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tận mắt thấy một thứ như vậy. Cả cuộc đời cô, cả những năm tháng học thuật, rèn luyện, đánh đổi bằng mồ hôi và máu... cũng không đủ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Một tiếng thét vang lên, xé toạc cơn bàng hoàng. Suzu...Cô gái nhỏ ấy không hề do dự. Vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, sức lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng Suzu đã cắm đầu chạy về phía sinh vật ấy...Ma Thần. Đôi chân của cô không vấp, không chần chừ, như thể ý chí trong cô đang đốt cháy mọi giới hạn của thân xác.
Magatsuhi – vị thần Tai Ương đứng sững ở phía sau, ánh mắt ông đầy vẻ nghiêm trọng. Dưới lớp mặt nạ quạ vàng, đôi mắt ấy rực sáng như hai viên hắc ngọc rừng cháy. Một tay ông vung lên. Từ không trung, hàng chục con quạ xuất hiện, bay theo hình xoắn ốc quanh Ma Thần. Chúng cất tiếng kêu rợn người, như tiếng khóc than của hàng ngàn linh hồn cùng một lúc. Rồi, từ trong vòng xoáy đó, một luồng ánh sáng đen kịt bắn thẳng vào khối hư vô đang trôi nổi trên không trung...Tai Ương đã được giáng. Không giống như những lời nguyền độc địa khác, tai ương lần này không nhằm giết, không nhằm tiêu diệt mà là biến đổi. Ma Thần, một sinh vật tồn tại dưới dạng phi vật lý, bị ép buộc phải từ bỏ trạng thái siêu hình, phải hạ mình xuống tồn tại trong định luật của vạn vật...một cơ thể vật lý.
Ma Thần bắt đầu quằn quại. Những xúc tu trở nên nặng nề. Bóng đen nhòe nhoẹt ấy bắt đầu đặc lại, tụ thành hình khối. Xung quanh nó, những tia sáng lấp lánh như pháo hoa đen rơi xuống mặt đất, mỗi một tia như một giọt lệ của vũ trụ đang khóc thương cho bi kịch sắp diễn ra. Suzu không bỏ lỡ thời cơ. Cô rút ra từ trong áo chiếc mặt nạ cổ, chiếc mặt nạ từng dùng trong lễ tế phong ấn Ma Thần, cô đeo hờ nó lên khuôn mặt mình không trùm kín, không gắn chặt, chỉ đặt lên như một dấu ấn. Gió lốc nổi lên quanh Suzu. Mái tóc cô tung bay, quấn quanh thân thể như một dải lụa. Đôi mắt sáng rực, không phải bởi ánh sáng bên ngoài, mà từ ý chí bừng cháy bên trong. Cô nghiêng người, lấy đà, rồi nhảy vọt lên không trung.
Xoay người. Gót chân sáng lóa như được bọc bởi lửa thần. Một cước giáng xuống từ độ cao tưởng như bất khả thi, rơi thẳng vào chính giữa khối vật lý đang mới thành hình của Ma Thần. Chấn động...Cả bầu trời rung lên. Mặt đất nứt toác. Không khí như bị ép ra ngoài bởi lực va chạm. Một vòng sóng xung kích lan ra hàng chục dặm, quét sạch mọi vật thể trên đường đi của nó. Ma Thần rơi xuống đất...Một hố sâu không đáy mở ra dưới thân thể nó, hệt như cái miệng há hốc của vũ trụ đang cố nuốt trọn sinh vật mà chính nó từng tạo ra.
Suzu tiếp đất nhẹ nhàng. Cô đứng đó, không nói lời nào. Aurora, Aoi, Nozomi, Yuki và cả ông thần Tai Ương chỉ biết nhìn cô, không dám thốt lên một lời. Không phải vì họ không muốn nói, mà bởi vì trong khoảnh khắc đó Suzu không còn là một Miko, cũng không còn là một cô gái đơn thuần. Cô đã trở thành thứ gì đó khác. Một người thách thức Ma Thần. Một tiếng kêu khẽ phát ra giữa không trung. Từ mép mái ngôi đền, một thân ảnh nhỏ bé bất chợt vọt lên, lông đen tuyền cuốn xoáy trong gió đêm. Đó là Nguyệt Miêu con mèo đen mà Aurora từng đặt tên là Anubis.
Giữa khoảng không, cơ thể nó bắt đầu biến đổi. Bộ lông mượt đen tuyền bung ra như lớp áo choàng tan chảy. Làn da trắng hồng xuất hiện từ bên trong, mái tóc đen dài buông thẳng, và một đôi mắt đỏ rực như máu mở bừng ra. Anubis không còn là mèo...Cô trở thành một cô gái. Gương mặt sắc sảo ánh lên vẻ tự mãn, môi cong lên thành một nụ cười nhếch đầy khinh miệt.
"Biết trước Ma Thần yếu thế này, ta đã cho hoá giải phong ấn rồi giết từ lâu chứ chẳng đợi đến giờ làm gì."
Từ bên hông đền, một tia sáng trắng bỗng lao vút lên không. Đó là Ngọc Miêu — Osiris. Cô cũng biến hình. Tóc trắng như tuyết cuộn theo gió, đôi mắt xanh biếc toả ra luồng sáng lạnh lẽo. Cô gái ấy hạ xuống bên cạnh Anubis, ánh mắt lạnh lùng quét về phía sinh vật quái dị đang gầm rú giữa trời. Cô liếc sang Anubis.
"Ngươi định cướp công sao?"
Anubis khoanh tay.
"Dĩ nhiên. Ta ngầu hơn, nên ta có quyền."
Osiris nhướng mày, giọng đều đều.
"Ta đến trước. Công là của ta."
"Vớ vẩn. Sức mạnh ta cao hơn."
"Phong cách ta đẹp hơn."
"Không ai nhớ phong cách, người ta chỉ nhớ kẻ kết liễu."
"Thế thì ta sẽ là kẻ đó."
"Thử xem!"