Không Phải Là Osiris

Cả hai đồng loạt lao về phía ma thần, tóc tai tung bay như cơn bão hai màu lao thẳng vào trung tâm đen ngòm của tai ương. Osiris vươn móng vuốt sáng trắng, định thọc thẳng vào tim ma thần. Anubis vặn người, quét tay chặn lại.

"Tránh ra, móng vuốt mèo con như ngươi chỉ đủ để gãi lưng cho nó."

"Ta nói rồi. Công này là của ta!"

"Không bao giờ!"

Hai cô gái bắt đầu… cào nhau giữa không trung. Tiếng chửi bới lẫn móng vuốt quét qua quét lại khiến không khí nổ lốp bốp. Những tia sáng đỏ và xanh chạm vào nhau như sấm sét va chạm, tạo ra những tia điện nổ lách tách. Phía xa, ma thần bỗng phát ra một tràng cười khẽ. Không ai nghe thấy rõ, nhưng tiếng cười đó như đang vang vọng từ bên trong đầu họ, âm thanh như kéo lê một lưỡi dao trên cát khô, lạnh lẽo và rợn người. Thân thể của nó bắt đầu vặn vẹo. Cơ thể đen ngòm uốn éo, rồi bất ngờ co rút, sau đó bành trướng ra như một làn khói đang trào ngược. Các xúc tu rút lại, rồi bùng nổ ra thành từng mảnh hình thù kỳ dị.

Từng khối thịt xoay tròn, rồi đột ngột tái định hình. Từ đống hỗn độn ấy, một cặp cánh khổng lồ mở ra, che khuất cả bầu trời. Sinh vật đứng đó không còn là ma thần vô định nữa. Nó biến thành một con rồng khổng lồ. Vảy đen như đá obsidian phủ kín toàn thân. Mắt nó là hai hố sâu tím rực. Mỗi lần thở ra là một làn khí chết người. Miệng mở ra, răng nanh dài bằng cả một thân cây tỏa ánh sáng u ám. Con rồng gầm lên. Tiếng gầm khiến trời đất rung chuyển. Sau đó, nó khạc ra một luồng sáng đỏ sẫm như máu đặc, lao thẳng xuống đất. Một vụ nổ khủng khiếp bùng nổ ngay sau đó. Cả hai cô gái Anubis và Osiris không kịp phản ứng.

Cú chấn động dữ dội đến mức thổi họ văng ra mỗi người một hướng, thân thể va mạnh vào vách đá, để lại vết nứt sâu hoắm trên bề mặt đá đen. Osiris lồm cồm bò dậy, mắt mở to hoảng hốt.

"Anubis!"

Cô lao về phía bạn mình. Anubis nằm bất động trên mặt đất, tóc xõa tung, máu rỉ ra từ khóe miệng. Osiris quỳ xuống, đỡ lấy thân hình của Anubis, lắc nhẹ.

"Này! Dậy đi!"

Anubis rên rỉ, nhăn mặt.

"Ta chưa chết, đừng làm quá."

"Ta không chết vì con rồng ngu ngốc đó."

Osiris trợn mắt. Phía trên, con rồng không dừng lại. Nó lại bắt đầu tích tụ năng lượng ở miệng, chuẩn bị khạc thêm một đòn nữa. Trên cao, Suzu đang chuẩn bị cho cú kết liễu. Cô lao xuống, mặt nạ trắng trên mặt bắt đầu phát sáng, lực lượng hội tụ quanh chân phải. Mắt cô bừng cháy như pháo hoa rực lửa.

"Đừng nghĩ ta để yên cho ngươi!"

Cô hét lên. Một cú đá xoáy được tung ra, xé tan tầng không khí trước mũi chân. Cô bay như tên bắn về phía đỉnh đầu con rồng. Nhưng chưa kịp chạm đến, cái đuôi khổng lồ của nó đã vung lên.

Một tiếng *Ầm!* rúng động vang lên như sấm đổ.

Đuôi rồng quất thẳng vào người Suzu, tạo ra một luồng sóng xung kích quét phăng cả lớp cây rừng bên dưới. Suzu bị quật mạnh. Cơ thể cô bay ngược lại như viên đạn vừa dội khỏi bức tường thép, đập mạnh xuống đất. Tiếng xương nứt vang lên rợn người. Mặt đất nứt toác bên dưới nơi cô tiếp đất. Toàn thân cô nằm sõng soài, máu rỉ ra từ khắp nơi. Chiếc mặt nạ rơi ra, lăn vài vòng rồi dừng lại giữa bụi đất.

Tán cây cổ thụ rậm rạp lay động nhẹ theo gió, từng chiếc lá già cỗi rơi rụng, xoay vòng giữa không trung rồi đáp xuống mặt đất thấm đẫm máu. Gốc cây ấy, một phần đã thấm ướt bởi dòng máu tươi đỏ sẫm, loang rộng thành một vệt u ám, nặng nề. Trong bầu không khí như bị đóng băng, Osiris nắm tay Anubis, dắt cô về phía bóng râm dưới tán cây. Anubis nghiến răng, ánh mắt rực lửa giận dữ, giọng cô vang lên như xé toạc không gian.

"Con ma thần súc vật đó dám chơi bẩn? Đúng là đồ hèn hạ!"

Cô gầm lên như một dã thú bị thương, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng hướng về phía chân trời nơi trận chiến vẫn còn âm ỉ.

"Ê, Osiris, ngươi không sao chứ?"

Giọng cô run lên, nhưng không vì sợ hãi mà là vì lửa giận đang thiêu đốt từng mạch máu trong người.

"Không sao. Ta vẫn ổn."

Câu trả lời của Osiris đơn giản và nhẹ hẫng, như thể cú đánh vừa rồi chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua vai.

"Vậy còn chỗ tụ tập mọi người...Ở đâu vậy?"

Anubis quay sang hỏi, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc.

"Hử? Đằng kia chứ đâu. Ăn nhiều riết quên đường về nhà à?"

Osiris bật cười thành tiếng

"Hả? Cười cái quái gì... Đừng có nói là cú khạc đó làm ngươi mất trí nhớ luôn nha."

"Ờ thì, mất trí nhớ tạm thời thôi mà."

Osiris cười trừ, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối. Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Osiris dừng lại. Cô quay người, ánh mắt lấp lánh như có lửa.

"Ê, Anubis. Nhắm mắt lại đi. Ta cho coi bất ngờ."

Anubis cau mày, lườm cô bạn đồng hành bằng một ánh nhìn cảnh giác.

"Chưa tới sinh nhật ta đâu đó. Bất ngờ gì vậy?"

"Thì nhắm lẹ đi! Nhanh lên, đồ cứng đầu!"

Anubis phồng má, nhăn nhó nhắm mắt lại.

"Rồi đó. Làm lẹ đi. Ta không rảnh—"

Tiếng *xoẹt* vang lên.

Một tiếng động sắc bén, lạnh lẽo và đẫm máu. Anubis không kịp nói hết câu, cơ thể cô bị chấn động mạnh bởi một lực đâm bất ngờ. Một mũi khoan sắc bén đã xuyên thẳng qua lồng ngực cô, đâm thủng cả gốc cây phía sau. Tất cả xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái chớp mắt. Cô mở to mắt. Ánh nhìn tràn ngập kinh ngạc và đau đớn. Máu bắt đầu trào ra từ miệng cô, nhỏ từng giọt lên bộ đồ đã rách toạc.

"Ngươi...làm cái...gì vậy?"

Giọng nói nghẹn lại. Những từ ngữ như bị bóp nghẹt, không thể thoát ra hoàn chỉnh.

"Chỉ là... bất ngờ thôi mà. Đúng chứ?"

Từ mũi khoan xuyên qua ngực Anubis, hàng chục nhánh khác bắt đầu mọc ra. Chúng uốn éo như rễ cây sống, đâm vào từng bộ phận trên cơ thể cô. Mỗi lần một nhánh mới mọc ra là thêm một tiếng rên rỉ nghẹn ngào từ cổ họng Anubis vang lên, nhỏ bé và đau đớn. Mỗi một lần xoắn của mũi khoan là một phần cơ thể cô bị xé toạc, máu tuôn xối xả, thấm đẫm mặt đất như một vũng nước lớn đỏ rực. Cánh tay của Osiris biến dị, từng thớ thịt nhô lên rồi vặn vẹo như bị ai đó điều khiển. Nó từ từ rút ra khỏi người Anubis, tạo thành một âm thanh rợn người như thịt bị xé rách. Anubis gục xuống, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, gắng gượng nói một câu cuối cùng.

"Tại... sao...?"

Cô run rẩy, máu từ khoé miệng chảy ra thành từng dòng. Osiris đưa tay lên mặt, xé toạt cái gương mặt đang hiện hữu ra. Bên trong không phải là máu thịt, mà là hư vô...một vùng không gian đen đặc nuốt trọn ánh sáng.

"Ta... chính là thứ mà các ngươi gọi là Ma Thần. Và ta đang đứng ngay trước mặt ngươi đây!"

Anubis sững sờ. Đôi mắt đỏ rực giờ đây ngập tràn kinh hoàng. Toàn thân cô run rẩy. Máu bắt đầu chảy mạnh hơn. Cô cố hé miệng.

"Thằng chó... Osiris... ở đâu..."

Nhưng những lời nói ấy chỉ lí nhí, yếu ớt như hơi thở cuối cùng của ngọn nến trước gió. Ma Thần bật cười khúc khích, âm thanh như dội vào từng ngóc ngách trong hộp sọ cô.

"Rồi ai cũng sẽ nếm thử thôi."

Anubis chợt nhớ ra điều gì đó. Vị trí của ngôi đền...cô đã nói ra... với hắn...Cô trừng mắt.

"Khốn... khiếp..."

Nhưng đã quá trễ. Cơ thể cô mềm nhũn, như rã ra thành từng mảnh. Đôi mắt bắt đầu mờ đi. Hình ảnh trước mắt nhòe nhoẹt, tối dần. Cả đời cô, chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ chết như thế này. Một cú đá không quá mạnh, nhưng cũng không nhẹ từ Ma Thần đá cô ngã xuống đất. Cơ thể cô đổ rạp như một con búp bê rách nát. Máu thấm đỏ cả mặt đất. Gió vẫn thổi. Lá vẫn rơi. Và đôi mắt ấy... vẫn mở...Không thể nhắm lại...đến chết cô cũng không tin được cô sẽ chết như thế này...tại đây...bởi...Ma Thần.

Trong đại sảnh phía sau ngôi đền đã đổ nát một phần, không khí nặng trĩu, căng thẳng đến nghẹt thở. Aurora đứng khoanh tay nhìn lên bầu trời, đôi mắt hờ hững dường như đang suy tính điều gì đó sâu xa. Nozomi bỗng dưng hốt hoảng, mắt đảo qua đảo lại, rồi hét lên

“Khoan đã! Hai con mèo đâu rồi!? Anubis với Osiris đâu mất tiêu rồi?!”

Yuki đứng bật dậy, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cô bước tới vài bước rồi quay nhìn quanh loạn xạ.

“Chết tiệt…bọn nó định giao chiến thiệt rồi! Nếu có mệnh hệ gì…Tôi phải đi tìm—”

Aoi vội đưa tay ra chặn cô lại. Giọng cô nghiêm túc và lạnh hơn mọi khi.

“Dừng lại, Yuki. Chúng ta chân yếu tay mềm. Ra đó chẳng giúp được gì đâu. Tốt nhất là chờ đợi.”

Yuki siết chặt nắm đấm, răng cắn chặt môi dưới. Cô không nói gì thêm. Aurora vẫn dõi mắt về phía xa. Ánh nhìn cô như xuyên qua từng lớp bụi mù, từng làn khói, xuyên cả bóng tối lơ lửng ở cuối chân trời. Không chịu được sự mù mờ, cô quyết định hành động. Cô đưa tay vào bên trong lớp áo choàng, lấy ra một chiếc chìa khóa, công cụ phong ấn Nitro của cô. Không khí lập tức rung động khi cô kích hoạt nó. Đôi mắt Aurora mở lớn. Nhưng chỉ sau vài giây quét, gương mặt cô bỗng tái nhợt.

“...Không thể nào…”

Cô lùi lại một bước, miệng há ra nhưng không nói nên lời. Rồi như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, Aurora hét lớn

“Bịt miệng lại! Tất cả mọi người, bịt miệng lại ngay!!”

Nhưng tiếng thét đã quá trễ. Aoi, đứng gần Aurora nhất, vừa cau mày thắc mắc.

“Hả? Gì—”

Một tiếng nổ *phụp!* ngắn gọn, âm thanh như thể không thuộc về thế giới này, vang lên. Cơ thể Aoi nổ tung như một quả bóng thịt. Từng phần cơ thể cô bị xé toạc từ bên trong. Máu, xương và nội tạng văng tứ tung, dội lên mặt đất, lên người mọi người xung quanh. Một tiếng hét không thoát ra được từ cổ họng mọi người. Mọi thứ rơi vào câm lặng sau tiếng nổ kinh hoàng...Yuki đứng chết trân. Cô nhìn về phía nơi Aoi vừa đứng. Bây giờ chỉ còn một cái hố nhỏ loang lổ máu. Trong đó, là một vật thể to hình cầu, xung quanh lởm chởm đầy gai thịt đen sẫm, đang rung động như sinh vật sống. Yuki run rẩy đưa tay lau đi thứ dính trên mặt...Ánh mắt cô dán chặt vào cái vật thể đó.

“Là…máu?”

Cô nuốt khan, rồi bật thốt ra, như không tin vào mắt mình

“Aoi đâu…cái cục này…là cái gì…?”

Aurora hét lên.

“Bịt miệng lại!! Nhanh!!”

Nhưng tiếng hét của Yuki đã vang lên trước đó nửa giây. Cô bị cuốn vào vụ nổ. Nội tạng bắn tứ tung, va vào vách đá phía sau như một hình nhân vô lực, máu thấm đỏ cả phần đá sau lưng cô. Những miếng thịt tươi rơi lã chã xuống mặt đất. Nozomi quỵ xuống. Hai tay cô bịt chặt miệng, nước mắt trào ra không ngừng. Cơ thể run rẩy dữ dội, như thể chỉ một tiếng động nhỏ nữa thôi cũng sẽ khiến cô gục ngã. Aurora nghiến răng, ánh mắt tức tối. Rồi đột nhiên, từ phía sau có một giọng nói vang lên trầm ấm, quen thuộc

“Aurora!!”

Cô quay phắt lại. Người đứng đó là Asura hay ít ra là…hình dáng của Asura. Aurora không nói gì...Đôi mắt cô lạnh đi tức thì. Vì không gì có thể qua được Nitro của cô. Thứ đứng trước mặt cô, không phải Asura. Là một khối hư vô giả dạng, lớp ngoài chỉ là vỏ bọc, bên trong trống rỗng và méo mó.

“...Ngươi không phải Asura.”

Cô buông từng chữ lạnh như thép, tay phải từ từ nâng lên, chuẩn bị tung một đòn đánh thẳng vào kẻ mạo danh. Nhưng cô không kịp. Chỉ trong tích tắc, Asura đã đưa tay ra. Một luồng áp lực cực mạnh từ lòng bàn tay phóng tới, đánh bật Aurora bay xa cả chục mét, va mạnh vào một thân cây già. Cô gục xuống, ho sặc sụa, khóe miệng rỉ máu.

“Hừm. Là Nitro Thấu Thị sao...”

Kẻ mang gương mặt Asura bước lại, giọng nói giờ đây không còn chút cảm xúc nào. Nó trơ trọi, vô cảm, nhưng đầy uy lực.

“Ta không phải Asura. Nhưng... sức mạnh mà ta có được, thì chẳng khác gì hắn.”

Aurora chống tay đứng dậy, ánh mắt vẫn cháy rực, không hề tắt lửa. Ma Thần...nó có thể phân thân, chiếm lấy hay giả dạng thành bất cứ ai kể cả những người thân cận nhất. Aurora khựng lại.

“Chúng ta... đã bị chơi một ván cờ quá lớn rồi…”

Giữa trời đất hỗn loạn, bầu trời nhuộm đen bởi tro bụi và năng lượng ma thuật dư thừa, con rồng đang cuộn mình giữa biển lửa. To lớn như một ngọn núi sống, lớp vảy đen ánh tím cuồn cuộn lửa. Hai con mắt không có đồng tử, chỉ là hố sâu trống rỗng, nhưng toát ra thứ sát khí khiến cả mặt đất nứt toác. Miệng nó đang nhai ngấu nghiến một vật thể, không, không phải vật thể, mà là một sinh linh...Osiris, Hàm răng khép lại, da bụng bị xé toạc cùng lúc, tiếng *roẹt* khô khốc vang lên như tiếng da thú bị lột sống. Cả mảng da bong khỏi thịt, lưỡi lướt qua nội tạng lòi ra ngoài, liếm lên lá gan, đè nát một phần phổi còn phập phồng. Cắn lần thứ hai, phần lồng ngực bị ép nát. Xương sườn không gãy rời mà vỡ vụn ngay tại chỗ, đầu xương nhọn chọc xuyên qua tim, làm nó phun máu từng nhịp cuối, rồi nổ tung dưới áp lực. Tiếng vỡ phát ra như túi nước bị đạp mạnh *bụp!* máu đen bắn lên, trộn với dịch nhầy của nước bọt.

Hàm tiếp tục chuyển động. Cắn một nửa thân, rồi nghiến. Thịt bị kéo rách như lớp cao su căng quá mức, kèm theo tiếng *rốp* khi cơ đùi bật đứt khỏi khớp háng. Ruột non lôi ra theo, dài, trơn, quấn quanh răng. Một đoạn ruột bị giữ lại giữa hai kẽ răng, còn đang nhỏ dịch khi phần còn lại đã bị nuốt xuống. Một cánh tay bị xé rời khỏi vai, tiếng xương trật khớp vang lên như dây đàn bị kéo đứt. Những móng tay bấu vào không khí, ngón tay co giật đến tận lúc bị nghiền giữa hai răng, kêu *tách tách* như bẻ que diêm. Xương ngón tay nát vụn, móng bị gãy bật khỏi thịt, dính chặt vào lợi dưới. Đầu bị giữ lại cuối cùng. Mắt vẫn mở. Miệng há, không thét nổi nữa. Hàm răng cắn thẳng vào giữa mặt, mũi vỡ, mắt nổ tung ra khỏi hốc, dịch thủy tinh thể trào ra, ấm, nhớt, dính vào răng như thạch.

Hộp sọ không vỡ ngay. Răng cắm sâu, rồi từ từ bóp lại, đầu nứt dọc theo đỉnh, như quả dừa bị kẹp. Tiếng sọ vỡ vang lên rốp, não phun ra từng cục đặc sệt nóng hổi. Một bên tai còn dính lại nửa vành tai mềm, bị lưỡi liếm qua trước khi bị nuốt. Không còn gì nguyên vẹn. Mọi thứ từng là Osiris giờ chỉ còn là bột thịt nhão, máu loãng, vài mảnh xương cong cong, và dịch tiêu hóa trộn lẫn nước dãi.

Rồi nó ngẩng đầu lên. Từ trong họng con rồng, một làn khói đen thoát ra không, đó không phải khói...Đó là bào tử...Hàng triệu...Hàng tỉ. Vô số những bào tử li ti đến mức nhỏ hơn cả nguyên tử, bay tán loạn khắp nơi trong không khí. Chúng không màu, không mùi, không thể cảm nhận bằng giác quan thường.

Một sát khí hoàn hảo vô hình và chết người. Những bào tử ấy chỉ cần chui được vào trong cơ thể sinh vật sống qua hơi thở, qua vết thương, thậm chí qua lỗ chân lông thì chúng lập tức phản ứng. Trong khoảnh khắc, từng hạt bào tử sẽ phóng to lên với tốc độ không thể tưởng tượng. Chúng biến thành những khối cầu đầy gai nhọn, mọc ra hàng nghìn mũi nhọn xé toạc từ bên trong.