Nạn nhân không có thời gian để cảm nhận đau đớn. Chỉ có một vụ nổ, nhỏ nhưng vô cùng tinh vi, phá tan toàn bộ cấu trúc sinh học trong cơ thể. Máu thịt, xương cốt, cơ bắp… tất cả bị biến thành một đống bầy nhầy khó nhận dạng. Cái chết, đến như một cú búng tay. Và điều khủng khiếp nhất, mỗi khối cầu đó, mỗi hạt bào tử trưởng thành… đều là một phần cơ thể Ma Thần. Hắn có thể điều khiển từng phần, từng hạt. Hắn có thể khiến chúng biến hóa thành bất cứ hình dạng nào hắn muốn là phân thân, là mồi nhử, là vũ khí hay lá chắn. Tất cả đều nằm trong quyền năng hắn thao túng. Hắn có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu, giả dạng bất kỳ ai, biến mất như chưa từng tồn tại.
Một phần cơ thể của hắn… cũng chính là chính hắn. Những bào tử ấy chỉ cần lọt vào trong cơ thể, chả cần phải giết vật chủ, Ma Thần có thể điều khiến được kẻ có bào tử trong cơ thể nếu muốn. Và từ cái lỗ hổng khổng lồ giữa không trung, nơi lần đầu tiên Ma Thần bước ra khỏi tầng phong ấn…Magatsuhi đã nhảy vào đó. Một hành động điên rồ, dại dột – hoặc đầy toan tính. Lối đi bên trong không giống bất kỳ cấu trúc vật lý nào. Nó là một không gian nứt vỡ, kéo dài thành vô số bậc thang xoắn ốc, gấp khúc, cứ như thể được ghép từ ký ức rạn nứt của một thực thể đã phát điên. Tai ương bước từng bước xuống. Hắn không sợ...Hắn từng đắm mình trong thảm họa. Hắn chính là hiện thân của nó. Cuối cùng, sau quãng đường dài tưởng chừng vô tận, hắn đến một nơi – một khoảng không gian cong vênh, lởm chởm các đường nứt như tấm gương bị đập vỡ.
Chính giữa không gian đó, là một thanh kiếm...Một thanh kiếm kỳ dị. Nó bị bao phủ bởi một kết tủa đen đặc, toát ra từ lưỡi kiếm như máu khô đặc quánh. Không có ánh sáng nào phản chiếu lại từ nó. Xung quanh, những mảng không gian bị đông đặc lại, xoắn chặt như bị ép vào một điểm duy nhất. Tai ương đưa tay ra, háo hức.
“Là nó… Thanh kiếm chối bỏ mọi định luật...Diệt Nguyệt Kiếm—Emma…”
Nhưng ngay lúc tay ông định chạm vào chuôi kiếm...Một lực mạnh siết chặt cổ tay ông. Ông quay đầu lại. Là Asura...Vẫn là bộ dạng quen thuộc, nhưng ánh mắt giờ đây nghiêm nghị và sắc hơn bao giờ hết.
“Đừng. Thanh kiếm sẽ giết ông. Ta giữ thì tốt hơn.”
Magatsuhi nhíu mày.
“Cậu điên à? Cậu biết sức mạnh của nó mà. Ta là Tai Ương – ta miễn nhiễm với sự trừng phạt của nó. Cậu không như ta. Cầm nó sẽ khiến cậu mất mạng như chơi!”
Asura không trả lời. Nhưng cánh tay phải của anh đột nhiên run rẩy...Rồi đổ xuống. Nó mềm nhũn như sợi dây. Bàn tay co giật, rồi sạm đen đã bị nhiễm độc của Tai Ương. Magatsuhi nhìn chằm chằm. Asura không còn quyền sử dụng tay phải nữa. Nhưng thay vì lùi bước, anh bước lên. Anh chộp lấy vạt áo của Tai Ương, kéo ông lại gần, thì thầm vào tai.
“Ngươi là thuộc hạ của ta… ai đời lại để thuộc hạ phải chịu đau đớn thay chủ nhân?”
Không đợi Magatsuhi phản ứng, Asura quăng ông ta ra phía sau. Anh đưa tay còn lại ra và nắm lấy chuôi kiếm. Khoảnh khắc tay anh chạm vào chuôi kiếm, ánh sáng nổ bùng. Cả không gian như bị xé rách. Hàng trăm sợi xích vô hình buộc lấy thanh kiếm bắt đầu đứt tung. Không tiếng kim loại, chỉ là một chuỗi cảm giác rạn nứt trong linh hồn...Thanh kiếm… đã chấp nhận Asura. Nó rung lên. Toàn thân kiếm phát sáng như ánh trăng bị dìm trong biển đen. Diệt Nguyệt Kiếm – Emma. Thanh kiếm khiến mọi luật lệ cúi đầu. Magatsuhi tròn mắt nhìn, cay cú hiện rõ qua chiếc mặt nạ của ông. Ông gầm lên
“Asura!! Suzu đã mất kiểm soát—”
Chưa dứt lời, một tiếng gầm rống vang lên từ phía xa. Asura xoay người....Mặt nạ bỗng được cô được đeo lại một cách bất thường. Toàn bộ khí tức quanh Suzu biến đổi. Phía bầu trời phía Đông, cả một mảng không gian bị xé toạc bởi một sinh vật mang hình thù điên loạn. Cô không còn là Suzu như trước. Mái tóc dài trắng như băng đang cháy rực, đôi mắt đỏ máu, cơ thể phát ra ánh sáng đen đỏ kỳ dị. Không còn là hai đuôi...Không còn là ba. Giờ đây, phía sau lưng cô bốn chiếc đuôi khổng lồ, phủ đầy vảy đen huyền, vẫy vùng giữa bầu trời như những vết cắt của hư vô.
Cô gầm lên. Một cú vẩy tay không gì khác, chỉ một cú vẩy tay duy nhất. Nửa cơ thể của Ma Thần – đang trong hình dạng rồng khổng lồ bị xé tan thành cát bụi. Ma Thần lùi lại, không đau đớn, nhưng ngạc nhiên...Rất rõ. Phần cơ thể bị xé nát mọc lại ngay lập tức. Nhưng lần này… hắn không còn là rồng...Ma Thần chuyển hóa. Hắn biến thành một thực thể ba đầu sáu tay, khổng lồ, với một cái miệng khổng lồ chiếm gần nửa thân thể luôn luôn mở, luôn luôn cười.
Phía sau lưng hắn, mọc ra một kiến trúc kỳ dị. Một pháo đài hình xoắn ốc, như vỏ ốc sên, lấp lánh vô số mắt thần, liên tục mở ra nhắm lại theo một nhịp điệu quái gở. Không gian phủ lên một tầng sương dày đặc như băng đá vạn niên. Aurora đứng thẳng, đôi mắt tỏa ánh lam lạnh buốt, như xuyên thấu cả bản thể và linh hồn của kẻ đối diện. Trước mặt cô là Ma Thần đang trong hình dạng của Asura, Kẻ ấy cười nhếch môi, không hề có một chút lo sợ. Nhưng Aurora không nói gì thêm. Không gian vẫn lặng câm.
Một âm thanh vỡ vụn như tiếng kính bị đập nát vang lên, bào tử vỡ thành bụi băng, lặng lẽ rơi xuống như tro tàn. Aurora mở miệng, giọng cô như một bản án.
"Ngươi không bao giờ hiểu được ta dù ngươi có cố gắng giống Asura đến mức nào."
"Ngươi có được sức mạnh của Asura nhưng ngươi chưa từng đối đầu với Asura bao giờ."
"Ngươi chưa bao giờ biết sức mạnh thật sự của anh ấy."
"Ngươi quá yếu để đối đầu với ta."
"Ta đã đóng băng khái niệm về bào tử của ngươi."
"Ngươi không thể sử dụng được nó nữa."
"Ngươi có cần ta đóng băng luôn khả năng biến thành người khác của ngươi không?"
Asura giả mỉm cười, từ nụ cười ấy lan ra sự quái dị.
"Thử xem."
"Ngươi tự tin quá khả năng của mình rồi nhỉ."
"Việc đóng băng một khái niệm đã khiến Nguyên Lực ngươi chạm đáy."
"Ngươi không còn gì để bày ra nữa rồi."
Hắn vặn người. Cơ thể như một khối thịt bị nhào nặn, co giật và biến dạng. Những xúc tu mọc ra như rễ cây mục nát, dài ngoằng, nhớp nháp và không ngừng chuyển động. Một cái xúc tu dài bất ngờ phóng đến, cuốn lấy thân thể Aurora, quấn chặt cô vào thân cây gần đó. Từng lớp xúc tu như những vòng xích, ép sát cô vào vỏ cây gồ ghề. Gương mặt hắn tiến sát lại. Khoảng cách giữa hai người chưa đến một hơi thở. Cái miệng của hắn bắt đầu mở rộng. Một cái miệng nữa lại mở trong cái miệng ban đầu. Và rồi lại một cái nữa. Một chuỗi lồng ghép những cái miệng, cái sau to hơn cái trước, bên trong là hàng trăm cái lưỡi dài nhỏ, trơn nhớt và co giật liên tục.
"Ta biết ngay ngươi không còn thứ gì để bảo vệ mình nữa rồi."
Aurora nhăn mặt. Mồ hôi đổ ra như mưa giữa mùa đông lạnh giá. Hơi thở cô nặng nhọc. Xúc tu siết chặt, từng khớp xương như muốn gãy rạn. Nhưng rồi...
*Bonk*
Một âm thanh nặng nề vang lên. Đầu của Asura giả móp hẳn một bên như trái cây bị đập mạnh. Aurora mở mắt. Trước mặt cô là một bóng đen to lớn, thân hình tròn trịa, lông lá rậm rạp, hai mắt sáng như đèn pha xe tải giữa đêm...Đó là Gao. Gao không chờ đợi thêm. Nó nhảy lên, đập thẳng vào đầu Asura giả một lần nữa. Hắn không kịp né, bị dập mặt xuống đất. Cơ thể lảo đảo, những xúc tu bị văng ra tung tóe như rắn bị chém đứt. Aurora đưa tay. Băng tuyết lại tràn ngập. Lần này, cô đóng băng toàn bộ cơ thể của kẻ trước mặt. Một lớp băng siêu thực, lấp lánh như tinh thể pha lê, bao trùm kẻ mạo danh.
"Giờ thì đập cho nát thành cám đi, Gao."
Gao không chần chừ. Một cú đấm. Rồi cú thứ hai. Rồi cú thứ ba. Mỗi đòn đánh là một luồng chấn động. Băng vỡ, da thịt vỡ, xương cốt vỡ. Aurora khụy xuống. Hơi thở gấp gáp. Cô chỉ tay về phía ba người còn lại. Gao nhìn theo hướng tay. Ở đó là hai bãi máu loang lổ, một đống bầy nhầy không còn hình dạng rõ ràng, và một cô gái đang run rẩy hai tay ôm chặt miệng, nước mắt hòa lẫn nước tiểu chảy dài theo đùi. Gao thở dài. Một tay gãi đầu, tay kia phất nhẹ...Không gian chấn động. Hai cô gái đã chết là Aoi và Yuki được tái sinh còn ký ức của Nozomi bị xóa sổ. Cô ngã gục xuống đất..
Aurora mỉm cười nhẹ.
"Về đi Gao. Ở đây có Asura lo rồi."
Gao gật đầu. Nhưng thay vì quay đi, nó cúi xuống bế thốc cô lên như cắp một bao gạo.
"Thả ta xuống, đồ gấu ngu."
Gao không đáp lời. Nó há miệng. Một cái răng nanh thò ra, cắn vào không gian trước mặt. Không gian vỡ ra như tấm màn bị xé...Gao nhảy vào. Cả hai đã trở về đế quốc. Khung cảnh yên bình, trời trong, không khí sạch, không một hạt bào tử nào vẩn vơ. Gao nhìn Aurora.
"Ngủ hay tắm?"
"Tắm."
Không đợi thêm giây nào, Gao chạy xộc vào trong, mở tung cửa phòng tắm và quăng Aurora vào như ném một bao hành.
"Đồ thô bạo!! Ngươi muốn ta gãy cổ à?!"
Gao không đáp. Nó chui ra ngoài, leo lên ngọn cây gần đó móc ra một ống trúc và nhai rào rạo. Miệng vẫn nhai, tay nó vẽ lên không trung một hình xoắn ốc. Một ổ khóa hiện ra. Gao móc trong miệng ra một chiếc chìa, phun thẳng vào ổ. Nitro mở!! Một khung cảnh chiến đấu ảo hiện ra, như xem truyền hình thực chiến. Nó lấy thêm một ống trúc, ném lên miệng, tiếp tục nhai, miệng lẩm bẩm.
"Hay phết..."
Bên trong phòng tắm, Aurora đang ngâm mình trong làn nước nóng. Từng lớp băng giá tan dần trên da thịt. Cô ngửa đầu ra sau, nhìn trần nhà...Thở dài.
"Thế giới này đúng là điên rồ."
Dưới bầu trời vỡ nát, Suzu lao đến như một vệt sáng vặn xoắn trong hư vô. Mái tóc cô dài, trắng, đẫm Nguyên Lực phản chiếu hàng triệu màu sắc từ những thực tại đang bị nghiền nát dưới bước chân cô. Đôi mắt Suzu không còn ánh nhìn của lý trí. Thay vào đó là một thứ bản năng thuần khiết, một cơn khát tột độ muốn triệt tiêu mọi thứ mang tên Tai Ương. Rồi, ma thần há miệng. Không phải cái miệng thông thường. Mà là một vực thẳm. Một lỗ hổng không gian vô tận, rách toạc ra từ cằm đến tận bụng, trong đó lộ ra một quả cầu năng lượng như một hành tinh đang hấp hối. Đây mới chính là sức mạnh thật sự của Ma Thần. Kẻ được mệnh danh là Vua của mọi Ma Thú, Nó đang định cho cả vũ trụ này trở về điểm xuất phát. Asura đang quan sát từ bên ngoài. Gương mặt anh lạnh như đá tạc, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Suzu.
“Barrier.”
Một khối lập phương khổng lồ hiện ra, trong suốt và không màu, bao trọn lấy Ma Thần và Suzu bên trong. Nó cô lập toàn bộ không gian tồn tại bên trong, cắt đứt với toàn bộ đa vũ trụ. Ma Thần rống lên. Quả cầu năng lượng bắt đầu co rút. Rồi…Phóng thích. Bên trong kết giới, mọi thứ bị xóa sổ. Không còn đất, không còn trời, không gian thời gian đều bị xoá sổ. Thứ duy nhất còn lại là hai thực thể Suzu và Ma Thần. Suzu bị hất văng ra xa, cơ thể đập mạnh vào một bức tường vô hình, nứt ra như một tượng đá. Mặt nạ cô nứt toát, những mảnh vỡ bay lơ lửng trong không gian. Nhưng rồi…Chúng không rơi...Chúng quay về...Tự lành.
Từ những khe nứt, những sợi gân năng lượng mọc ra, đan chặt lại, chắp nối từng mảnh mặt nạ thành một khối liền mạch. Mặt nạ giờ không còn là đeo vào hay gỡ ra...Nó trở thành một phần của Suzu. Trở thành một phần trong hệ gen, ăn sâu vào linh hồn, đồng bộ với nhịp đập trái tim cô. Và rồi—Suzu đứng dậy. Cô đang trong trạng thái bảy đuôi, trong trạng thái này các cú cào của cô không còn giới hạn ở sát thương vật lí thông thường mà có thể cào khái niệm của đối phương. Mỗi cú vung tay bây giờ là một cú cào vào khái niệm, trực tiếp xóa bỏ ý nghĩa của thứ mà cô chạm vào. Ma Thần chưa kịp phản ứng.
*Xoẹt.*
Một mảng vai trái của hắn cào trúng, cảm giác đau đến kinh hãi. Ma Thần gào lên...Hắn lao tới. Nhưng Suzu không lùi. Cô tiếp tục cào vào hắn. Từng mảnh của Ma Thần tan rã như cát bị gió cuốn. Sẽ không còn thứ gì được gọi là Ma Thần. Nhưng rồi… hắn cười. Và khi Suzu vung móng lần nữa, hắn vỡ vụn...Không như trước. Lần này, như rễ cây bị rút ngược lại từ lòng đất. Toàn bộ cơ thể hắn lộ ra hình dạng một mạng lưới rễ cây đen kịt, tua tủa và vặn xoắn như ký ức mục nát của vũ trụ bị diệt vong. Những rễ này bám khắp rào chắn mà Asura tạo ra, như thể chính kết giới đang trở thành chất dinh dưỡng cho Ma Thần. Và rồi, các bọng nước màu xanh ngọc mọc lên từ từng nút rễ. Suzu không cần đợi. Cô lao tới...Cào một bọng.
*Tách*
Nước bắn tung tóe. Giọt nước rơi xuống rễ cây.
*Xèo xèo*
Một tiếng như acid nhỏ vào da thịt vang lên. Và từ những chỗ đó...Hoa nở...Không phải hoa thật. Là bản thể phôi thai...Là Suzu. Mỗi bông hoa nở ra lại tạo thành một bản sao của Suzu. Tóc trắng, tai cáo, bảy đuôi. Cả chục Suzu giống hệt nhau xuất hiện trong cùng một thời điểm. Một Suzu bản sao xuất hiện ngay bên cạnh cào một cú chí mạng. Suzu đỡ bằng đuôi thứ tư, nhưng đòn đánh của bản sao không theo vật lý, nó cào vào khái niệm của Suzu nên việc chặn đòn là vô nghĩa.
Một bản sao khác xuất hiện từ phía sau cào tiếp. Suzu quay lại, nhưng vừa lúc đó một Suzu khác đạp thẳng vào ngực cô. Cô bị hất văng, đập vào rào chắn, khụy xuống. Không có thời gian phản công. Những Suzu bản sao không cần nghỉ. Một Suzu bản sao chụp lấy cổ cô. Một bản sao khác lao tới, vung tay. Một cú cào thẳng vào khái niệm...Cô ngã gục. Toàn bộ trận địa biến thành một vòng lặp luẩn quẩn của Suzu đánh Suzu, Suzu đá Suzu, Suzu cào vào chính khái niệm của Suzu. Bên trong kết giới lập phương...Suzu quỳ gối. Cô thở dốc, lồng ngực phập phồng. Tám chiếc đuôi quét mạnh ra sau, như những dải ruy băng chém rách tầng thực tại. Chiếc đuôi thứ chín từ từ mọc ra. Chiếc đuôi to lớn, rực lên ánh sáng nguyên lực thuần khiết, rung lên như ngọn lửa không ngừng cháy.
Cùng lúc đó… Hai tay Suzu sáng rực...Không còn là móng vuốt thông thường. Một lớp Nguyên Lực ngưng tụ lại thành hình dạng kỳ lạ ba cái vuốt to khổng lồ, lơ lửng xung quanh mỗi bàn tay cô như vệ tinh quanh hành tinh. Chúng không dính liền với tay. Chúng lơ lửng quanh tay nhưng mọi chuyển động của chúng đều đồng bộ với chuyển động cơ thể. Bộ vuốt ba móng mỗi cái gần bằng cả thân người Suzu. Cùng lúc ấy, trên đầu cô…Hai tai cáo mọc ra. Cũng làm từ nguyên lực, đập nhè nhẹ như cảm ứng năng lượng xung quanh. Suzu đã đạt trạng thái chín đuôi.
Trong trạng thái này, Suzu có thể lựa chọn thứ mình muốn cào. Không chỉ giới hạn ở khái niệm hay vật lý. Mà là bất kỳ thứ gì có thể được định nghĩa...Luật lệ, khái niệm, thông tin, cốt truyện, không gian, thời gian, định mệnh, nhân quả, nguyên lực, cảm xúc, kí ức, nỗi sợ hay tất cả những thứ khác.