Mirage Games

Ma Thần đứng dậy...Không một lời báo trước, không nhìn Asura. Hắn chỉ quay lưng, từng bước một rời đi. Bóng dáng ấy tĩnh lặng mà trầm mặc càng khiến không gian nơi này trở nên hoang vắng đến đáng sợ. Asura khẽ nghiêng đầu...Trong đôi mắt tím phản chiếu lấp lánh ánh sáng của những mảnh Thần Vực đang tan chảy, anh nhìn theo bóng Ma Thần bằng ánh mắt khó hiểu.

“Gì đây...?”

Ma Thần dừng lại đúng rìa Thần Vực. Hắn không quay đầu lại.

"Thứ mà ta làm..."

"...suy cho cùng chỉ là thú vui nhất thời."

Giọng hắn vang lên, lạnh và trôi tuột qua không khí như tiếng than thở của bóng tối.

"Ta chẳng có thù oán gì với loài người. Và ta cũng không có lý do để thống trị hay hủy diệt. Ngươi biết không, Asura… khi ta còn cai trị vương quốc nhỏ bé đó…"

"...ta còn chẳng làm gì cả. Chúng nhìn thấy ta trong hình dạng hơi phi thực tế một xíu…bọn chúng quá sợ hãi với hình dạng đó… nên tôn thờ ta. Ta không cần phải ra lệnh nỗi sợ đã khiến chúng phục tùng."

Một cơn gió lạnh buốt lướt qua như tiếng than vãn cuối cùng của Thần Vực. Những vết rạn không gian mở ra, rồi khép lại sau lưng Ma Thần...Hắn rời đi. Nhẹ nhàng, không vết tích. Trước khi biến mất hoàn toàn, giọng nói của hắn vang vọng lại lần cuối, kéo theo dư âm ma mị của một thế giới từng bị bẻ cong bởi ý chí thuần khiết.

"Những kẻ từng bị ta ảnh hưởng… cứ yên tâm…"

"...sẽ an toàn."

Rồi hắn biến mất...Cùng lúc đó tại vùng đất đen kịt nơi Anubis từng nằm xuống. Không gian méo mó đột ngột co rút lại như được gấp gọn bởi một bàn tay vô hình, kéo theo những luồng Nguyên Lực hỗn loạn đang trào ngược về tâm điểm...Một ánh sáng mờ nhạt bùng lên. Trái tim của Anubis đã bị nghiền nát đang từ từ tái sinh. Từng mạch máu, từng thớ cơ, vốn đã bị phá hủy từng phần từng phần một khâu lại, ghép lại, như thể thời gian đang bị buộc phải quay ngược bởi một ý chí cứng đầu không chịu tan biến. Cô gái khẽ rên khẽ...Đôi mắt mở ra hoang mang và run rẩy. Cơ thể cô trở lại bình thường như chưa từng trải qua cái chết. Trước mắt cô…Một sinh vật đứng đó...Không có hình dạng rõ ràng. Chỉ là một thân thể cấu tạo từ hàng triệu bào tử đen, chuyển động chậm rãi như những bầy côn trùng phủ đầy trên một cấu trúc người.

Anubis hét lên...Cô định chạy. Nhưng đôi chân không đứng nổi. Sự hiện diện kia quá nặng, quá mênh mông khiến không gian như trồi lên rồi chìm xuống...Nhưng sinh vật đó không làm gì...Chỉ im lặng và quay đi. Rồi bước ra khỏi ranh giới, để lại phía sau một Anubis đang run rẩy quỳ sụp trên nền đất lạnh ngắt. Gần đó, trên một cành cây khô cao vút, Asura ngồi vắt vẻo. Ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Ma Thần đang bước đi. Anh thở nhẹ một cái, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối.

“Hắn tử tế hơn mình tưởng...”

Còn ở một nơi khác một bãi đất trống nơi không có tên gọi...Osiris mở mắt, cô giật mình, hơi thở dồn dập. Cô lập tức nhìn xuống tay, rồi chân, rồi toàn thân mình...Vẫn nguyên vẹn. Không có vết máu nào. Không tổn thương. Không dấu hiệu của cái chết. Suzu và mọi người đã gặp lại nhau...và tất nhiên, câu truyện của cô đã được khôi phục trở lại...Trên một vách đá cao. Nơi những vì sao phản chiếu qua vết nứt của không gian. Anh đứng đó, gió thổi tung mái tóc đen tuyền, kéo theo tiếng ngân của ánh sáng đang gãy vụn. Ma Thần dừng lại lần nữa, khi nghe tiếng Asura cất lên.

"Ngươi định đi đâu?"

Ma Thần không quay lại.

"Ta chỉ trở về nơi ta thuộc về thôi."

Asura cười nhẹ. Ánh mắt anh lóe lên một tia ấm áp hiếm hoi.

"Khao khát của ngươi là tự do, phải không? Ta hiểu…Một sinh vật nhỏ bé… bị ràng buộc bởi vô số thứ…Chắc hẳn luôn muốn vươn lên, nhất là vươn lên… trên mặt biển."

Anh dừng lại, chờ phản ứng.

"Ngươi đâu có muốn mãi mãi là một thứ nhỏ bé bị trói buộc, phải không?"

Không có tiếng trả lời. Chỉ có sự im lặng đầy suy tư. Asura bước tới gần hơn. Anh đưa tay ra, lòng bàn tay mở rộng về phía Ma Thần như một lời mời, như một sự đón nhận.

"Nơi ngươi muốn về không còn nữa."

"Vậy hãy về với ta."

"Ít nhất…ta có thể cho ngươi một nơi để gọi là nhà."

Lần này, Ma Thần quay lại. Cặp mắt đỏ thẫm nhìn xoáy sâu vào ánh nhìn của Asura. Lặng lẽ. Khắc nghiệt.

"Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao?"

Asura nhún vai nhẹ, khóe môi cong lên.

"Tất nhiên rồi…"

"...phải không?"

Im lặng kéo dài...Rồi Ma Thần… bật cười. Một tiếng cười sảng khoái, không kìm nén, không chế giễu mà như thể sau ngàn năm giam cầm, hắn cuối cùng cũng có thể phá vỡ xiềng xích trong tim mình.

"Tùy ngươi vậy…"

Asura gật đầu. Ánh mắt anh hơi nheo lại, như vừa nhớ ra điều gì.

"À mà này…"

"Ngươi chưa có tên, đúng không?"

Ma Thần hơi nghiêng đầu.

"Vậy từ giờ…"

Asura đặt tay lên ngực mình rồi chỉ về phía hắn.

"Tên của ngươi sẽ là…"

"...Nexus."

"Được chứ?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dưới bầu trời xám xịt, Zurrim đứng lặng như một bức tượng. Đôi mắt hắn chứa đầy sự tò mò và ám ảnh, nhìn xuống con husky trước mặt đang gầm gừ đe dọa. Bộ lông màu trắng pha xám dựng ngược lên theo bản năng cảnh giác, đôi mắt sáng ngời với linh khí không thuộc về một sinh vật bình thường. Zurrim giơ tay ra, những ngón tay thon dài khẽ rung, tạo nên một làn sóng năng lượng vô hình dâng lên giữa không trung. Nexus gầm lên một tiếng dữ dội, bốn chân trụ vững, sẵn sàng lao vào nếu cần. Bộ răng trắng sắc lóe lên dưới ánh sáng lập lòe từ không gian rối loạn quanh chúng. Một tiếng *xoẹt!* vang lên như sấm dội xuống mặt đất, và từ sau lưng Zurrim, một vệt sáng lao đến như tia chớp. Zurrim lập tức quay người lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

“Ngươi là ai?”

Không một giây chần chừ, Kaito xuất hiện như sấm dội, trên tay là một quả cầu điện tích rít lên từng tiếng chói tai. Cánh tay anh kéo về phía sau rồi ném mạnh về phía trước, quả cầu sấm đánh thẳng vào bụng Zurrim, khiến hắn bay ngược ra sau như một mảnh giẻ rách, đập thẳng vào tảng đá lớn, cả khối đá nứt toác thành từng mảnh vụn. Khói bụi bao trùm không khí. Kaito nhanh chóng cúi xuống, bế Nexus lên bằng một tay rồi lùi lại vài bước.

“Không cần điều tra nữa.”

“Nhiêu đây là quá đủ để biết bọn chúng như nào rồi.”

Gương mặt anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt đầy phẫn nộ. Những vệt sấm lóe lên quanh người anh như đang phản chiếu nội tâm sục sôi.

“Nếu là ta trong thời kỳ hoàng kim…”

“Các ngươi đã không còn ở đây đâu…”

Ngay lúc ấy, một tiếng rít khô khốc vang lên. Zurrim, từ trong đống đổ nát, giơ tay lên cao. Một luồng plasma màu xanh lơ cuộn tròn rồi nổ tung, bắn về phía Kaito như một tia tử thần. Phản ứng theo bản năng, Kaito phóng mình sang trái, bế Nexus lăn tròn trên mặt đất. Tia plasma xẹt ngang qua, đốt cháy cả dải đất rộng phía sau anh, để lại một vết cháy đen nham nhở.

“Ê ê! Giỡn thôi mà! Làm gì mà căng thế!”

Anh hét lên, đứng bật dậy và cắm đầu chạy thục mạng, kéo theo đám bụi và lửa đang bén vào gót giày.

“Chạy té khói luôn rồi nè!!”

Nexus trên tay anh, vẫn giữ nét mặt khó chịu, gừ gừ trong cổ họng. Bị mang như một món hành lý, nó không ngừng quẫy đạp, bốn chân chới với, rồi cuối cùng táp thẳng vào…mỏ Kaito.

“Á á á! Đừng có cắn anh mày! Anh cứu cưng mà!”

Kaito vừa kêu vừa thả Nexus xuống. Con husky tiếp đất bằng cả bốn chân, lùi lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác. Zurrim đứng dậy từ trong đống đổ nát. Cơ thể hắn gần như nguyên vẹn, chỉ vài vết trầy xước nhẹ nhàng. Lần này Kaito không bỏ chạy. Anh bước tới, sét bắt đầu dâng trào từ dưới chân lên đỉnh đầu, tóc dựng đứng như đâm xuyên trời.

“Nexus, tránh ra.”

Con husky lùi lại, rồi ngồi xuống quan sát. Đôi mắt nó vẫn sáng, nhưng không còn căng thẳng nữa. Dường như nó tin tưởng không phải vào sức mạnh của Kaito mà là ý chí của người đứng trước mặt. Kaito hạ thấp người, một luồng sấm tích tụ trên lòng bàn tay phải, vết nứt từ lòng đất bắt đầu loé lên màu tím và vàng chói lóa, chuẩn bị cho một đòn duy nhất. Dưới lớp sương mù mỏng nhẹ trôi ngang bầu trời xám, Musashi đứng trước một bảng điều khiển di động được tích hợp trong chiếc điện thoại gấp cũ kỹ nhưng đã được anh cấy ghép thêm nhiều module hiện đại. Gió thổi lướt qua gương mặt anh, mang theo cảm giác lạnh buốt nhưng không phải vì nhiệt độ, mà là một dự cảm khó tả. Trên màn hình là dòng trạng thái hệ thống.

 <>

Anh khẽ cau mày.

“Chết tiệt… hệ thống đang chậm lại.”

Không phải lỗi kỹ thuật bình thường. Những ping anh nhận được như đến từ một cõi đã ngủ yên từ lâu—một nơi mà từng là nền tảng của toàn bộ thế giới ảo thời tiền hậu kỹ nguyên thông tin. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi anh truy xuất ID nguồn.

Tên máy chủ: Elysium-Core-172.

Hệ điều hành: Obsolete – Arcadia Genesis.

Tình trạng: Rebooting (Force-Triggered).

Cùng lúc đó, một tiếng *ting* nhẹ vang lên từ điện thoại...Lumine gọi.

“Musashi, hệ thống máy chủ trung tâm trong tầng logic thứ năm vừa phát ra chuỗi tín hiệu bất thường.”

“Tao biết. Đang đứng trước đống phân tích đây. Có vẻ như không chỉ là ping thông thường. Giống như… thứ gì đó đang khởi động lại từ bên trong lõi hệ thống gốc. Và nó không thuộc về thế giới này.”

“Tao đã tra rồi. Máy chủ phát tín hiệu có ID trùng khớp với một công ty đã bị xóa sổ cách đây hơn 150 năm. Họ từng phát triển game nhập vai toàn thức thời sơ kỳ, nhưng rồi bị phá sản sau một vụ kiện lớn. Thứ này… không lẽ là một phần tàn dư của hệ thống thế giới ảo cũ?”

“Công ty nào?”

“Mirage Games.”

Musashi im lặng. Dù đã rất lâu, cái tên đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi ký ức của giới kỹ thuật ngầm. Mirage Games từng tuyên bố có thể tạo ra một thế giới hoàn hảo, vận hành trên hệ thống sống tự tái cấu trúc—một thứ gần giống thần linh trong thế giới số.

“Thế giới này có thể đã vô tình đồng bộ với một tầng logic chưa được gỡ bỏ. Nếu đúng là tàn dư hệ thống Mirage Games, thì đây không còn đơn giản là lỗi.”

Lumine thở dài suy nghĩ.

“Ắc hẳn liên quan tới Tứ Quỷ Dị Thể...Có thể ai đó đã cố kéo những chiều tồn tại khác vào thế giới này, nếu hệ thống gốc bị móc nối lại... nó giống như kéo cả một linh hồn ngủ quên tỉnh dậy.”

“Musashi, mày có định vị được nguồn không? tao sẽ kiểm tra tình hình của Kaito. Nếu hệ thống đang tự định hình lại thế giới thì cậu ấy có thể gặp nguy hiểm.”

“Được, tao xử lý phần định vị.”

Musashi mở rộng giao diện điều khiển. Các thuật toán theo dõi bắt đầu quét dọc không gian ảo, xuyên qua những tầng giao diện logic, tìm kiếm điểm phát tín hiệu. Bản đồ thế giới hiện tại như bị bao phủ bởi một lớp mạng nhện vô hình đang siết chặt lại. Một điểm sáng nhấp nháy ở tọa độ 99.Λ.Δ.-312.

“Tìm thấy rồi!”

Trong lúc đó, Lumine rảo bước về nơi Kaito vừa rút lui khỏi giao tranh. Bầu không khí ở đây dày đặc, như thể từng dòng dữ liệu đang bị ép nén lại, mọi chuyển động đều chậm như bị kéo xuống bởi một lực vô hình. Tiếng động sấm vang lên nhẹ phía xa, dấu hiệu duy nhất cho thấy Kaito vẫn còn ở gần. Lumine giật mở bộ định vị và gọi

“Kaito! Cậu còn ở đấy chứ?”

Một tiếng ho khan vang lên từ đống đổ nát gần đó. Cậu xuất hiện với vài vết xước trên áo, một bên tay còn lấp lánh ánh điện xanh nhạt.

“Ờ, vẫn chưa chết… nhưng có vẻ tụi nó đang chơi lớn rồi.”

Lumine gật đầu, ánh mắt lo lắng.

“Musashi vừa phát hiện một máy chủ cổ từ Mirage Games đang tái khởi động. Hệ thống thế giới có thể đang bị viết lại.”

“Cái gì?”

“Và nếu đúng là có liên quan đến Tứ Quỷ Dị Thể… thì đây không còn là chuyện hệ thống lỗi nữa rồi. Họ có thể đang cố dùng tầng logic cũ để mở ra một phương thức tồn tại mới.”

Kaito nghiến răng.

“Đây là lý do tại sao chúng ta không bao giờ nên để tụi nó động vào cơ sở dữ liệu lõi.”

“Chúng ta cần phải phá tín hiệu tại nguồn.”

“Musashi đang dò tọa độ. Mày đi với tôi.”

Bầu trời phía trên bỗng nhiên nháy sáng như bị nhấn nhầm một nút khởi động, rồi lại trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Một dòng văn bản lạ hiện lên trên không trung như một lỗi tràn dữ liệu

“Genesis Cycle: Re-Constructing. Authority not validated.”

Lumine và Kaito nhìn nhau. Bên trong vùng tối sâu nhất...một khối lập phương dữ liệu phát sáng lơ lửng, từng mảnh ký ức chết chóc từ hàng thế kỷ trước đang được tái lập lại. Ở trung tâm khối lập phương, bốn thực thể mang hình dạng mơ hồ các Tứ Quỷ Dị Thể đang lặng lẽ chờ đợi giờ khắc thiết lập lại bản đồ tồn tại. Lumine kiểm tra lại thiết bị...Không một ai nói gì khi cánh cửa kính tự động hé mở kêu lên một tiếng *tít* kỳ dị. Lớp bụi dày khiến từng bước chân vang lên âm thanh đè nén. Cảnh vật bên trong như bị giữ nguyên từ hàng chục năm trước bàn làm việc rải rác tài liệu, màn hình CRT mờ đục treo trên tường, logo Mirage Games nứt vỡ vẫn còn lờ mờ ánh lên ánh sáng nhợt nhạt từ đèn điện sự cố. Bỗng một tiếng *click* nhỏ vang lên như chuông báo tử. Một chùm ánh sáng xanh quét dọc thân thể họ.

Mọi thứ tối sầm. Tiếng nhịp đập. Tiếng xung điện. Một loại âm thanh như tiếng ping bị bóp méo. Trong tích tắc, ý thức của cả ba bị kéo xuống như đang chìm vào vực xoáy của một cơn mộng dữ không lối thoát...Họ tỉnh lại. Không phải trong tòa nhà. Mà là trong một văn phòng hiện đại, sáng choang. Mỗi người ngồi trước một bàn làm việc, mặc đồng phục giống hệt nhau, trước mặt là màn hình hiển thị giao diện hệ thống của Mirage Games. Không có lối ra. Không có cửa sổ. Lumine mở mắt trước tiên. Cô nhìn quanh, rồi đưa tay lên trán. Kaito ngồi cách đó vài bàn, gương mặt ngơ ngác, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiển thị một nhiệm vụ

“Duyệt sự kiện cốt truyện: Batch A34-191.”

“Hệ thống Mirage Engine đồng bộ hóa hoàn tất. Ý thức nhân sự mới đã được tiếp nhận. Bắt đầu phân vai.”

Lumine đứng bật dậy khỏi ghế. Hình ảnh mờ nhòe hiện lên trong tâm trí cô có tiếng cười, tiếng điện rít lên, và hình ảnh một chú chó trắng… rồi tan biến. Một người đàn ông mặc vest đen bước đến, khuôn mặt nhòe như bị làm mờ bằng thuật toán.

“Chào mừng đến với Mirage.”

“Các bạn là nhân viên thử việc thuộc phòng nội dung số.”

“Mỗi ngày làm việc kéo dài tám giờ. Không rời khỏi vị trí khi chưa có lệnh.”

“Hãy phục vụ toàn tâm toàn ý cho công ty.”

Một tiếng ping nữa vang lên. Một tập lệnh tải xuống dữ liệu ký ức, sẵn sàng viết đè. Các dòng code ánh lên trên không khí như ký ức bị định dạng lại. Một cơn sóng dữ dội đập vào tâm trí cả ba người như cú shock điện thần kinh. Một phần hệ thống cảm nhận có sự lệch nhịp giữa thực thể và vai diễn, liền phát cảnh báo nội bộ.

“Phát hiện ý thức kháng cự. Đang khởi động chế độ Ổn định vai diễn.”

Một người đàn ông khác xuất hiện cười tươi, bước đến bàn của Kaito.

“Anh bạn trẻ, có vẻ cậu chưa quen nhịp công việc nhỉ?”

“Cậu là trợ lý lập trình viên cấp ba, không phải anh hùng đâu.”

“Ngồi xuống và tiếp tục công việc đi.”

Hệ thống phát cảnh báo.

“Đột biến vai diễn cấp độ C. Kích hoạt biện pháp trấn áp.”

Từ trần nhà, các dây cáp rơi xuống như xúc tu, chụp lấy cơ thể Kaito, Lumine và Nexus. Họ bị kéo lên cao ba con rối giữa mê cung số hóa. Một vụ nổ tinh thần xảy ra trong cơn chớp sáng trắng. Cả ba ý thức cùng lúc rơi tự do khỏi tầng xử lý, rơi vào lớp lõi thứ hai khu vực trũng ký ức. Họ ngã xuống một bãi đất khô cằn nơi không gian không có gì ngoài vô số cửa phòng. Phía xa là bảng hiệu mờ nhạt...

"Tầng Lưu trữ Dữ liệu Nhân sự – Mirage Engine."