Hệ thống này từng được phát triển để tạo ra một trò chơi ý thức nơi người chơi nhập vai hoàn toàn vào thế giới số, giống như cắm vào thực tại ảo nhưng bằng tâm trí. Tuy nhiên, hệ thống này đã bị cấm vì gây tổn thương thần kinh và dễ khiến người chơi không thoát ra được vấn đề là nó không bao giờ bị tắt....Mà bị... quên. Ý thức của họ bị cuốn vào trong thực tại giả lập, nơi mọi quy luật, cảm xúc, trí nhớ đều bị hệ thống can thiệp. Nếu chết trong đó? Ý thức tan rã cơ thể ngoài đời sẽ trở thành vỏ rỗng. Nếu ở lại quá lâu? Họ sẽ quên mất bản thân từng là ai, và bị hệ thống phân vai thành nhân viên mới sống mãi mãi trong công ty số đó như nô lệ.
Admin khóa kết nối ra ngoài, thiết lập lại quyền kiểm soát với câu lệnh All entrants are staff now. Tức mọi người bước vào đều bị nhận diện là nhân viên hệ thống, không còn quyền đăng xuất. Đồng thời, mỗi thành viên bị phân vai ngẫu nhiên (kế toán, nhân sự, quản lý dự án, v.v.), và càng làm việc đúng vai trò, họ càng bị hòa tan vào hệ thống như một phần mềm. Lumine, Kaito và Nexus đứng trước thang máy dữ liệu, một thứ chẳng cần điện vẫn chạy bằng một dạng ý thức quy chiếu. Bên trên các nút bấm không ghi tầng, chỉ là những biểu tượng kỳ lạ xoắn ốc, biểu đồ, vòng tròn mắt, chữ viết bị mã hóa tất cả đều như cánh cổng dẫn đến tầng sâu khác nhau.
Mục tiêu là lõi trung tâm, nơi AI admin của Mirage Games bị lỗi. Nhưng để đến được đó, họ buộc phải vượt qua bốn tầng phân đoạn ý thức, nơi các Tứ Quỷ Dị Thể đã trở thành những biểu tượng hóa của từng hệ thống kiểm soát riêng biệt...và thế họ cứ chia ra. Cả ba thật ra chả bị sao cả, một diễn viên xuất sắc, cái hệ thống nhập vai đó thật ra còn chả làm được gì cả ba, nhưng bây giờ ba người à không, phải là hai người và một con chó đối đầu với bốn tầng và tên admin, có lẽ bây giờ cả ba phải đẩy nhanh tiến độ...
[TẦNG DỮ LIỆU 05 – VÙNG CỦA FEXIN]
Kaito đứng một mình trong không gian như một văn phòng không đáy. Trần nhà phủ kín đèn huỳnh quang, dãy bàn trải dài tới tận hư vô. Mỗi góc tường đều gắn đầy máy photocopy, hồ sơ chất như núi, bảng Excel trôi giữa không trung, các cột dữ liệu chạy xoắn ốc như loài rắn đang siết chặt tâm trí người ta. Anh nghe thấy tiếng xào xạc… không phải gió, mà là giấy. Giấy vây kín, giấy viết tay, giấy in, hóa đơn, báo cáo chúng di chuyển như lũ kiến, bò lên người anh, đẩy vào tay anh từng tệp hồ sơ mới. Một dòng chữ hiện lên giữa không trung
“Nhiệm vụ: Dẫn dắt nhóm nhân sự tới phòng kiểm kê trung tâm.”
“Cảnh báo: Mỗi bước đi khiến bạn mang thêm một tệp ký ức không liên quan.”
“Nếu mang quá tải, ý thức sẽ tê liệt.”
Bên cạnh anh xuất hiện một nhóm NPC, mười người mặc đồng phục Mirage, mắt vô hồn, nhưng lẩm bẩm không ngừng.
“Tôi cần nộp báo cáo A23 đúng hạn…”
“Bảng lương tháng trước bị lệch…”
“Hệ thống HR đang trùng dữ liệu…”
Kaito gằn giọng.
“Im lặng. Đi theo tôi.”
Anh dẫn cả nhóm tiến vào mê cung hồ sơ. Mỗi dãy bàn là một đoạn ký ức, một đoạn hồi ức không phải của anh, ai đó đã từng yêu, từng thất bại, từng chết trong một tai nạn xe hơi, từng nộp đơn ly dị...tất cả tràn vào tâm trí anh như dòng sông vỡ bờ. Anh nghe thấy giọng nói trong đầu.
“Cậu sẽ thoải mái hơn nếu cứ làm một nhân viên.”
“Quên đi…”
Kaito khuỵu gối...Từ các màn hình, các báo cáo, các bản in, hình ảnh Fexin bắt đầu hiện ra – một con quỷ thấp bé, gầy guộc, bộ vest quá khổ, cổ áo sơ mi xếp chồng lên nhau...Cà vạt cuốn quanh cổ như dây trói cổ họng. Trên đầu có ba cặp sừng nhỏ mọc lộn xộn, lệch trái lệch phải. Fexin đi bằng những bước chân lạch bạch, tay cầm một cây gậy ký lục, giọng nói như kim loại rỉ vang lên
“Chúng ta đều chỉ là con số, Kaito.”
“Cậu sẽ làm việc ở đây mãi mãi. Cậu không cần chiến đấu nữa.”
“Cậu mệt rồi mà…phải không?”
Kaito bật cười khẽ rồi đứng dậy.
"Giỡn xíu mày tưởng thiệt à? mấy cái trò nhồi thông tin không ăn thua với tao đâu nếu không muốn nói là vô dụng!!"
Tay rút ra một thanh kiếm làm từ bóng tối chỉa thẳng vào Fexin dõng dạc tuyên bố chiến thắng và chỉ trong năm giây, năm giây chính là thời gian đếm ngược của cái đầu của Fexin trước khi nó rơi xuống...
[TẦNG DỮ LIỆU 01 - VÙNG CỦA EPHREK]
Kaito bước chân vào tầng kế tiếp, những tàn tích của tầng dữ liệu phía sau tan dần như tro tàn bị gió cuốn đi. Anh lướt qua cánh cửa vô hình ngăn giữa hai lớp thực tại, và khi mở mắt lần nữa, khung cảnh đã đổi thay. Không còn giấy tờ, không còn mê cung văn phòng. Chỉ còn một thành phố ảo, giả lập đến từng chi tiết nhỏ nhất, với những con người đi lại như thể tất cả đều biết vai trò của mình… trừ anh...Kaito đứng giữa ngã tư, tay còn nắm chặt chuôi kiếm tạo ra từ bóng tối. Anh nhìn quanh. Mọi thứ quên lãng anh, coi anh như một NPC.
"Có vẻ game không khó lắm nhỉ?"
Anh thấy mình bước lên tàu điện, ngồi cạnh một cụ ông. Cụ nhìn anh, ánh mắt mơ hồ
“Cậu là… kỹ thuật viên mới à? Không, không đúng. Cậu… là gì ấy nhỉ?”
Anh thấy mình mặc vest lúc nào không biết. Gương mặt trong gương tàu điện là một người khác – Một thông báo vang lên từ loa tàu
“NPC 302, vui lòng trở về vị trí lập trình.”
Toa tàu dừng lại. Cửa mở. Một người bước vào. Vest phẳng. Sơ mi trắng. Cà vạt gọn gàng như thước đo. Nhưng… không có mặt. Chỉ là một khối đầu trơn nhẵn, không mắt, không mũi, không tai, chỉ có một đường miệng mờ nhạt như vết xước.
"Ephrek"
Nó đứng đó, tay không nhúc nhích, cánh tay chìm trong làn khói mỏng mảnh như bóng tối bị pha loãng. Cánh của nó vẫy nhẹ như thể muốn hòa tan anh vào trong chính sự quên lãng. Giọng nói của nó vang lên, không phải qua miệng, mà qua… tất cả.
“Ngươi là NPC. Tự gán mình vai trò là ảo giác điển hình của một AI chưa cập nhật.”
“Không ai nhớ ngươi. Không ai cần ngươi.”
“Từ chối vai trò là khởi đầu của lỗi hệ thống.”
Kaito cười nhạt.
“Thứ trò này, lại nữa.”
“Ngươi quá nhẹ, Ephrek.”
“Ta nghĩ Mirage Games nên tuyển dev có não hơn."
[TẦNG DỮ LIỆU 02 – VÙNG CỦA KAITHIS]
Lumine ngồi vắt chân trong một căn phòng họp lớn. Trên tường là bảng trình chiếu các sơ đồ chiến lược, chỉ số tăng trưởng, xu hướng quản lý, nhưng không có hành động nào xảy ra. Chỉ toàn… nói. Từng người trong phòng thay phiên nhau phát biểu. Giọng đều đều như máy phát âm.
“Chúng ta nên tái cơ cấu lại phân vùng cảm xúc.”
“Tôi đề xuất kiểm soát sát sao hơn thời lượng phân tích biểu cảm.”
“Chúng ta cần thêm các buổi họp để xác định các buổi họp cần họp.”
Lumine nhìn đồng hồ. Đã là lần thứ năm mươi mốt vòng lặp hội họp. Cô cố đứng dậy phát biểu, nhưng mỗi lần cắt ngang…Thời gian chậm lại...Một giây trở thành một giờ. Cảm giác bị hút vào mê cung ngôn từ, nơi không ai lắng nghe và không ai ngừng nói. Nhưng cô thì khác. Lumine ngồi dựa vào ghế, môi cong lên như kẻ biết trước kết thúc.
“Mấy tên đần này là trì hoãn à?”
Cô chống cằm. Một người nào đó bước vào một bóng hình mảnh mai đến dị dạng.
"Kaithis."
Hắn như một cây lau khô, ngón tay dài ngoằn ngoèo như cành chết, cà vạt kéo lê dưới chân như rễ cây vô tận. Sừng vặn xoắn như lò xo, cứ dài mãi, dài mãi như chính thứ trì hoãn vô hạn mà hắn đại diện. Kaithis nghiêng đầu
“Ngươi không phát biểu?”
Lumine cười nhẹ.
“Vì tôi không có gì để nói với một thứ chỉ biết kéo dài mọi thứ mà chẳng đi đến đâu.”
“Thế giới này là trì hoãn vĩnh cửu. Cuộc họp không bao giờ kết thúc. Ngươi nên chấp nhận.”
Lumine vẫn ung dung đáp.
"Trì hoãn nhà ngươi gặp khắc tinh rồi...lo mà chạy đi"
“Tầng tiếp theo đi. Có trò vui hơn không thì tôi kiện đấy.”
[TẦNG DỮ LIỆU 04 – VÙNG CỦA ZURRIM]
Nexus, trước mặt anh là Zurrim. Một cơ thể bị lộn ngược hoàn toàn, đầu mọc dưới bụng, tay từ lưng vươn ra, hai con mắt mở trên lòng bàn tay, sáng rực như đèn cảnh báo. Cặp sừng mọc ngang sang hai bên như ăng-ten thu nhiễu, tạo ra sóng méo mó làm toàn bộ tầng này đảo lộn không ngừng...Nexus cố gắng chạy...Nhưng mọi thứ quay cuồng...Cầu thang dốc thành trần nhà. Sàn nhà thành vách đứng...Trọng lực thay đổi mỗi ba giây. Nexus trượt chân, rơi vào một ống trượt không đáy. Và Zurrim, sự đảo lộn..Có lẽ…Anh không thể sống sót qua ải này rồi...Dưới chân anh, mặt đất không còn là mặt đất nó là bầu trời xám xịt, mờ sương, xoay ngược lại và trôi lơ lửng như một đại dương đục ngầu.
Phía trước anh, Zurrim đứng đó như một tượng thần ác mộng được điêu khắc bằng lệnh code lỗi thời. Cơ thể hắn uốn lượn ngược chiều, đầu cắm xuống phần bụng, hai tay mọc từ sau lưng, đung đưa một cách kỳ quái trong từng chuyển động. Đôi mắt mở to ngay trên lòng bàn tay vươn ra, nhìn Nexus như một kẻ sắp bị cập nhật vĩnh viễn vào cơ sở dữ liệu chết. Cặp sừng hình antena nhiễu sóng của Zurrim bắt đầu rung lên, phát ra âm thanh *reeee* chát chúa như tín hiệu truyền hình lỗi. Rồi hắn cười. Không phải bằng miệng, mà bằng âm thanh mã hóa phát ra từ tất cả hướng. Bàn tay của hắn xoay tròn, bẻ cong không gian và thời gian như một đoạn code script đang bị debug sai, và từ đó, một luồng ánh sáng đen ngòm hình răng cưa vọt tới, nhắm thẳng vào cổ của Nexus.
Một tia sáng trắng lóe lên, gắt và sắc. Âm thanh kim loại chạm nhau vang lên chói tai như tiếng rít của thanh kiếm cắt qua bản nhạc thực tại. Đòn tấn công của Zurrim lệch đi, chém xuống mặt đất hay là mặt trời? Dù sao cũng đã chẳng còn phân biệt được đâu là đâu. Một bóng người đáp xuống cạnh Nexus nhẹ như gió. Mái tóc trắng như tro tàn được buộc thành búi cao, bồng bềnh như vầng mây bị vặn xoắn. Chiếc mặt nạ thạch cao che kín khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt đang tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo. Tấm áo choàng đen vẽ hoa văn trừu tượng bồng bềnh theo từng chuyển động, cổ tay cô đeo một chuỗi ngọc phát sáng theo nhịp tim. Người đó tự xưng
“Ta là Luneth.”
Giọng cô không lớn, nhưng vang lên như thể vượt qua cả tầng thực tại. Cô quay sang Nexus, không cần biết anh đang sốc đến thế nào khi vừa thoát chết trong gang tấc.
“Kaito và Lumine đang đợi cậu ở bên ngoài. Chúng ta không còn nhiều thời gian. Anh phải đến lõi cùng họ và phá hủy nó. Còn nơi này, để tôi.”
Zurrim vẫn đứng đó, cặp sừng rung bần bật như thể nhận ra trò chơi đã thay người chơi.
“Ngươi…Biết mình đang đối đầu với gì, đúng không?”
Luneth không đáp. Zurrim xoay tay một vòng, kéo từ trong không gian một dải dây code hình xoắn ốc, phóng lên bầu trời. Nó quét ngang toàn bộ tầng không gian, khiến thực tại tự tan ra thành những dòng dữ liệu lộn xộn. Thực tại, logic, cả đúng và sai, đều bị hắn đảo ngược.
“Ta là kẻ duy nhất trong Tứ Quỷ Dị Thể có thể đảo lộn bất cứ điều nào. Ta có thể đảo lộn cả sự sống và cái chết, đúng và sai. Kể cả khi bọn chúng bị diệt sạch ba đứa, ta chỉ cần đổi nhãn, và thế là xong.”
Luneth cười khẩy nhẹ nhàng bước tới ung dung.
“Ngươi giỏi đảo lộn mọi thứ, nhưng ta là thứ duy nhất mà ngươi không thể đảo lộn.”
“Ngươi biết tại sao năng lực của ngươi không hoạt động ở đây không, Zurrim?”
Cô rút thanh kiếm.
“Vì ta đã kích hoạt thần vực từ trước cả khi bước vào tầng này. Đây là cách mà ngươi chết đó...”
Luneth nâng kiếm. Nhưng chưa kịp ra đòn, Zurrim đã tự phân rã. Hắn tan biến thành những đoạn code ánh tím, xoắn lại như DNA, rồi bay vút về một hướng duy nhất rời khỏi thần vực, xuyên qua tầng không gian. Ở một nơi khác. Trên một tầng tháp cao, dưới ánh sáng ảm đạm của mặt trăng nhân tạo, Hifumi đang đứng một mình. Gió không thổi, thời gian không trôi. Chỉ có chiếc nhẫn đen trên tay hắn thứ đang hấp thụ từng đoạn code còn sót lại của Zurrim. Cặp mắt hắn mở to như thể nhìn thấy tất cả từ trên cao. Hắn mỉm cười, nhẹ như một người thầy giáo vừa thấy học sinh tự giải xong một bài toán khó. Dưới chân hắn, màn hình lập thể chiếu lên hình ảnh Kaito, Lumine và Nexus, ba kẻ cuối cùng đang tiếp cận lõi dữ liệu Mirage Games.
Mọi thứ sáng chói, nhưng không ấm áp. Đó là ánh sáng vô định, không có nguồn, phủ kín một không gian rỗng không, nơi các đoạn dữ liệu lơ lửng như bụi sao. Kaito đặt tay lên lõi. Đó là một khối tinh thể khổng lồ, rạn nứt và phát sáng như trái tim của một con mãnh thú đã chết nhưng vẫn còn mơ.
“...”
*Rắc*
Tất cả đã trở về nhà của mình thay vì công ty Mirage Games, chỉ có một mình Lumine là tỉnh lại ở Mirage Games và trước mặt cô là Hifumi, cơ thể cô đã bị trói chặt không thể nhúc nhích chứ đừng nói đến cử động. Dây trói không đơn thuần là để giữ, mà còn là hệ thống. Một hệ thống luôn có điểm yếu. Cô lặng lẽ cảm nhận vị trí từng vòng dây trên cơ thể, độ căng, góc siết, trọng tâm cơ thể khi bị buộc chặt như vậy. Từng chi tiết hiện lên trong đầu cô như sơ đồ giải phẫu. Một ý nghĩ lóe lên. Dây ở cổ tay trái hơi lỏng hơn so với bên phải, rất nhẹ nhưng đủ để cô tính toán lại hướng xoay vai và khớp khuỷu tay. Cô không kéo, không giật. Cô chỉ… dịch chuyển, từng milimet, đúng theo cấu trúc giải phẫu của chính mình. Khớp vai trượt một góc đủ để cánh tay ép sát ngực, rồi dùng lực ép cơ thể tạo áp lực ngược lên điểm giao dây không để dây tuột, mà để nó nới. Chút ít.
Sau năm phút, cô đã xoay được khớp vai ra khỏi vị trí bị ghì. Tay trái tự do một phần, và chỉ thế là đủ. Với một cú rướn nhẹ, cô đẩy cổ tay lên, luồn qua khe giữa dây và xương khuỷu, thoát ra. Âm thanh nhẹ tựa hơi thở, nhưng trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở, tiếng dây trói rơi xuống sàn vang lên như tiếng chuông chiến thắng. Những vòng dây từng siết chặt lấy tay chân Lumine giờ đây nằm bất động, vô dụng, như một minh chứng cho chiến tích không lời của cô gái nhỏ. Không có tiếng thở dốc, không có run rẩy, chỉ có sự bình thản đến lạnh lùng. Cô vuốt lại mái tóc rối, ánh mắt điềm nhiên hướng về phía Hifumi, như thể người bị trói nãy giờ không phải là cô. Giọng hắn trầm xuống, xen lẫn vẻ tán thưởng thực sự.
“Thú vị thật đấy…”
Hắn bước chậm tới, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng khó gọi tên, ngạc nhiên, thích thú, và cả chút gì đó nguy hiểm. Lumine lao đến như một cơn gió, đôi mắt ánh lên sự quyết đoán. Không chút do dự, cô tung một cú đá mạnh mẽ vào ngực Hifumi, khiến hắn văng ra và đập mạnh vào tường bên góc. Không ngoảnh lại, cô lập tức quay người bỏ chạy, đôi chân dẫn cô qua hàng loạt hành lang ngoằn ngoèo, cho đến khi vô thức đẩy cánh cửa kim loại và bước lên tầng thượng của Mirage Games. Gió lồng lộng thổi tung mái tóc cô, thành phố trải dài bên dưới như một mê cung vô tận. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau. Hifumi đã đến. Hắn đứng đó, dáng vẻ điềm tĩnh, gương mặt thoáng nét cười khó đoán. Hắn nói, giọng trầm khàn nhưng ẩn chứa một điều gì đó không thể nắm bắt.
"Đã lâu không gặp..."