Kiếm Trong Gió Lặng

Gió rít trên đường núi phủ tuyết. Một thanh niên khoác áo vải thô, cột chặt thanh kiếm gỗ sau lưng, bước từng bước qua rặng Hōzan. Dưới chân là đất đá, trên vai là mưa tuyết, trong mắt là một hướng duy nhất...phía trước. Mayami đã rời làng ba năm.

Cậu không hề có thiên phú kiếm đạo. Tay nhỏ, cổ tay yếu, phản xạ chậm. Nhưng cậu có trí tuệ và sự kiên định không ai sánh kịp. Ở tuổi 16, cậu sống nhờ những trận đấu kiếm ăn tiền trong các chợ tạm và bến tàu...Lúc đầu, cậu thua..thua rất nhiều. Bị đá khỏi sàn đấu. Bị chế nhạo là thằng ngu với kiếm gỗ.

Nhưng không đêm nào cậu ngủ mà không ghi lại từng chi tiết đối thủ dùng. Từng thế đánh, từng bước chân, từng nhịp thở. Cậu vẽ ra lộ trình trong đầu như một chiến thuật gia...Một năm sau, cậu bắt đầu thắng...Không phải vì cậu mạnh mà vì cậu hiểu đối phương trước khi đối phương hiểu chính mình.

Mayami không đánh để thắng. Cậu đánh để nhìn thấy sự trần trụi của kiếm, cái bản chất mà không ai muốn đối mặt chém và bị chém. Năm 17 tuổi, cậu bị gãy tay khi đấu với một cao thủ lang bạt tên Hijima, kẻ từng giết bảy người trên đường. Lúc nằm giữa vũng máu, tay treo lủng lẳng, Hijima hỏi

“Mày còn luyện kiếm làm gì nữa? Tay gãy rồi, mày không thể trở lại.”

Mayami trả lời trong tiếng ho khan.

“Nếu tay phải không cầm được, ta sẽ cầm tay trái.”

“Nếu tay trái không cầm được, ta sẽ cầm bằng miệng."

“Nếu miệng không cầm được, ta sẽ cầm chân phải."

“Nếu nếu chân phải không cầm được, ta sẽ cầm chân trái."

“Nếu chân trái không cầm được, ta sẽ cầm bằng ý chí!!"

Hijima cười lớn rồi rút lui, hắn không thể giết cậu vì hắn biết, nếu làm vậy, hắn đang giết một điều gì đó lớn hơn cả kiếm đạo. Tuổi 18, cậu lên vùng phía bắc nơi được đồn là có một kiếm sư ẩn cư tên Kyoushin. Người ta nói Kyoushin từng là Người giữ cửa phương Bắc, kẻ trấn thủ biên giới trong chiến tranh, có thể chém xuyên hai lớp giáp bằng một đòn. Mayami tìm được ông trong một ngôi chùa đổ nát giữa rừng. Kyoushin khi đó gần như mù. Nhưng khi Mayami xin học, ông chỉ nói một câu...

“Ta không dạy cách cầm kiếm. Ta dạy cách buông.”

Ba năm sau đó là thời gian im lặng...Mayami không hề vung kiếm. Cậu chỉ học cách đi, cách thở, cách nghe âm thanh cỏ đung đưa và cách cảm nhận gió. Kyoushin gọi đó là kiếm trong tâm. Một ngày nọ, Kyoushin bất ngờ cầm gậy gỗ đánh Mayami. Mayami né như phản xạ...Kyoushin cười.

“Giờ thì ngươi đã biết kiếm không nằm trong tay, mà nằm ở bản năng.”

“Khi kiếm là chính ngươi thì ngươi không cần nghĩ. Ngươi là kiếm.”

Tối hôm đó, Kyoushin qua đời...Mayami không khóc. Chỉ lặng lẽ vẽ lại toàn bộ bài học suốt ba năm vào mặt sau áo hakama cũ của Kyoushin. Đó là bộ hakama mà sau này ông mặc mỗi lần chiến đấu với sinh mạng.

Tuổi 21, Mayami lập ra trường phái kiếm của riêng mình Seishin Retsu. Tinh thần Phá Thể. Đó là trường phái không có đòn thế cố định...Không có tư thế. Chỉ có sự phân tích, mổ xẻ điểm yếu của đối phương, rồi tạo nên đòn thế ngay tại thời khắc đó. Đó là trường phái của biến hóa, quan sát, và tư duy vượt giới hạn.

Không ai muốn theo học vì nó quá trừu tượng. Nhưng Mayami không bận tâm. Vì ông hiểu một kiếm sĩ vĩ đại không cần môn phái. Họ chính là một trường phái. Tuổi 22, Mayami bước vào giải đấu kiếm danh giá nhất khu vực: Tetsu no Kettou, nơi chỉ có 8 người giỏi nhất mỗi năm được tham gia.

Người ta cười cậu khi cậu mang một thanh kiếm không rõ nguồn gốc, với một phong cách điên rồ không theo chuẩn. Nhưng rồi…Vòng 1 Mayami thắng sau 5 giây...Vòng 2 Mayami thắng sau đúng 1 đòn...Vòng 3 Mayami thắng sau khi đối thủ… tự đầu hàng, vì không thể đọc được bất kỳ dấu hiệu nào từ ông. Đến trận chung kết, ông gặp một kiếm sĩ từ phương Tây, Erik Von Tal...Người từng tha mạng cho ông năm 14 tuổi.

Hai người không nói lời nào...Chỉ cúi đầu, rút kiếm. Mayami tung đòn đầu tiên nhẹ như cắt gió. Erik đỡ. Mayami đổi hướng đòn thứ hai từ dưới lên. Erik đỡ lần nữa. Đòn thứ ba…Erik trúng. Cổ tay trái bị chém hở gân. Erik ngước lên, nhìn Mayami...Rồi cười.

“Mày mạnh thật.”

Sau trận đó, Mayami từ chối danh hiệu vô địch...Rồi ông rời đi...Một lần nữa, một mình. Câu chuyện về kiếm sĩ trẻ từng chém gục 13 cao thủ trong 7 phút ở Hoshimi. Câu chuyện về kiếm sĩ chém ngang một viên đá đang lăn trên dốc mà không làm nó đổi hướng. Câu chuyện về người dùng kiếm chém cả tia sét và sống sót. Câu chuyện về Mayami người mang lý tưởng kiếm không phục vụ cái ác, mà để giữ đạo.

Tuổi 24, Mayami rời khỏi mọi liên kết cũ, rong ruổi về miền nam nơi thành phố cảng Kinugawa đắm chìm trong sự mục ruỗng và bạo lực. Đó là lúc cuộc đời ông bước vào vũng bùn đen không lối thoát...Biến cố bắt đầu bằng một đêm mưa. Mayami, khi ấy vẫn sống giản dị, chỉ cầm một thanh kiếm cũ, dạy kiếm thuật cho trẻ con nghèo để đổi lấy bữa ăn qua ngày.

Một đêm nọ, ông cứu một bé gái khỏi nhóm côn đồ. Ông chỉ đánh gãy tay bọn chúng, như thói quen nhân đạo còn sót lại...Mayami nghĩ rằng, như vậy là đủ. Nhưng ba ngày sau, bé gái bị giết. Bị phanh thây treo trên cổng làng...Khi Mayami tìm ra hung thủ, ông không còn giữ mình nữa.

Không có cảnh báo...Không có lý trí. Chỉ có thanh kiếm rút ra trong nửa giây, và đầu kẻ giết người văng xuống đất, lăn lông lốc trong cơn mưa đẫm máu. Ngày hôm đó, cái gì đó bên trong ông đã chết. Và một con quái vật khác trầm lặng hơn, lạnh hơn đã được sinh ra...Mayami bước vào bóng tối.

Không một lời báo trước, ông gia nhập thế giới ngầm. Nhưng không phải để tìm kiếm danh vọng hay tiền bạc. Ông gia nhập vì ông nhận ra chân lý tàn khốc của thế giới.

Sát thủ Mayami ra đời...Ông không giết vì tiền. Ông giết vì lý do riêng...chỉ cần mục tiêu phạm tội ác, dù chỉ một lần, dù chỉ là suy nghĩ, ông sẽ ra tay. Chủ mưu buôn người, thương nhân bóc lột, quan chức tham nhũng, tay chơi quyền lực tất cả đều lần lượt bị ông tìm đến tận giường, và kết liễu bằng những đòn kiếm gọn lạnh như lưỡi băng.

Chỉ trong nửa năm, dân số thành Kinugawa giảm 17%. Những khu phố giàu có vốn đông đúc, giờ thưa thớt người ra đường. Những phiên chợ đêm vốn ồn ào, giờ trở thành nghĩa địa im lặng. Mỗi buổi sáng, báo chí chỉ toàn đưa tin.

"Lại thêm một thi thể tìm thấy."

"Một gia đình quyền lực mất tích bí ẩn."

"Sát thủ không dấu vết tung hoành."

Tên của các nạn nhân chiếm kín các trang báo, tới mức người ta phải bỏ bớt các chuyên mục khác. Danh xưng Hung Thần Mayami xuất hiện từ đó. Một bóng ma trong đêm, chém mà không cần cảnh báo, đi mà không để lại tiếng bước chân.

Không ai thấy được mặt ông...Chỉ có vết máu nguội lạnh và sự im lặng ngột ngạt sau mỗi lần ông ghé qua. Trong quá trình này, kỹ năng của Mayami đạt tới tầm cao mới. Ông phân tích cấu trúc cơ thể người tới mức tột đỉnh, biết chính xác vị trí để chém mà không để nạn nhân kịp hét. Ông hiểu được nhịp tim, mạch máu, và cả nhịp di chuyển tự nhiên của con người.

Ông thành thục việc di chuyển trong bóng tối, tận dụng từng luồng gió, từng bức tường, từng khe cửa. Ông luyện kiếm pháp nhất chém tất sát mỗi nhát vung ra chỉ có mục tiêu duy nhất...đoạt mạng. Cơ thể ông lúc này không còn là cơ thể người thường. Nó là một cỗ máy giết chóc hoàn hảo.

Có lần, Mayami chém gục bảy tên cận vệ trong một căn phòng rộng 10 mét vuông chỉ trong ba nhịp thở. Máu bắn lên tường, nhưng bước chân ông không dính một giọt. Khi chính quyền địa phương treo thưởng khổng lồ cho cái đầu của Hung Thần Mayami, họ nhận về một sự kiện kinh hoàng...23 nhóm sát thủ tập hợp lại, săn lùng Mayami trong một đêm. Không ai trong số đó sống sót tới sáng. Sáng hôm sau, người ta tìm thấy những mảnh xác vương vãi trên bãi biển Kinugawa.

Máu nhuộm đỏ cả một khúc bờ...kẻ yếu không có quyền phán xét kẻ mạnh. Khi lưỡi kiếm được rút ra, thì đúng hay sai đã không còn ý nghĩa. Khi Mayami bước qua tuổi 26, số lượng người ông giết đã lên tới hàng ngàn. Truyền thuyết về Hung Thần Mayami trở thành nỗi ám ảnh khắp vùng Đông Nam...Không ai dám nhắc tên ông to tiếng vào ban đêm...Không ai dám ra đường khi mặt trời lặn. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp gió, người ta đều lo sợ sẽ là nhát kiếm cuối cùng chấm dứt cuộc đời mình.

Đêm hôm đó, trời không có trăng. Chỉ có một màu đen đặc quánh như hắc ín đổ xuống mặt đất, nuốt chửng mọi ánh sáng. Doanh trại hay đúng hơn là ổ quỷ lặng lẽ nhịp đập với những tiếng gào thét và rên rỉ yếu ớt của những linh hồn nhỏ bé bị xiềng xích.

Hơn một trăm tên đàn ông vũ trang, từ xã hội đen cho tới quan chức, tụ hội trong cái hố địa ngục tự chúng đào ra, những giao kèo đổi chác, nơi con người bị rao bán như món hàng thịt thừa.

Và Mayami đã đến...Chỉ có lưỡi kiếm lạnh lẽo và bóng đêm...Mưa máu bắt đầu. Tên đầu tiên một gã mập mặc vest trắng chỉ kịp nghe thấy tiếng *xoẹt!!* cực khẽ. Cổ hắn bị chẻ làm đôi, máu phun ra thành vòi. Ngay sau đó, một chuỗi âm thanh ướt át nặng nề vang lên phập, phập, phập.

Tiếng lưỡi kiếm xé nát da thịt, chẻ xương, đâm xuyên lồng ngực. Trong vòng chưa tới năm phút, khu nhà chính biến thành địa ngục đỏ...Mayami không chém bừa. Mỗi bước chân ông tiến tới đều như tính toán trước. Mỗi nhát kiếm vung ra đều trúng cổ, tim, hoặc gáy – những điểm tử vong lập tức.

Ông tiến tới như một con ác quỷ mang theo định mệnh tất yếu...Mặt đất nhuộm đỏ, máu ngập tới ngón chân, Bọt máu nổi lên, dập dềnh như hồ hoa sen đẫm máu. Khi ông bước qua, sóng máu lăn tăn dưới gót chân. Bộ hakama trắng giờ đây biến thành màu đỏ sẫm, như thể ông đang khoác trên người tấm áo của chính những linh hồn gào thét.

Nhưng Mayami vẫn tiến tới, lạnh lùng. Ông chém xuyên qua một đám tay sai như xuyên qua những hình nhân rỗng ruột. Tận cùng doanh trại, ông nghe một âm thanh nhỏ bé, ông rẽ sang, lướt qua một căn phòng chất đầy xiềng xích và gông cùm.

Ở đó dưới ánh đèn dầu yếu ớt có một bé gái. Tóc đỏ rực, bù xù như lửa cháy. Khuôn mặt lấm lem bùn đất và máu. Đôi mắt tròn xoe trong veo, vô tội mở to nhìn ông. Kiếm của Mayami vung lên trong vô thức. Kiếm vút qua không khí, nhanh như một tia chớp. Chỉ còn 1cm nữa chỉ một nhịp thở ngắn nữa thôi đầu bé gái sẽ rơi xuống.

Nhưng Mayami dừng lại...Kiếm đứng yên giữa không trung. Một giọt máu từ lưỡi kiếm rơi xuống – nhỏ vào mái tóc đỏ bù xù của con bé. Bé gái chỉ nhìn ông, tròn mắt. Trong khoảnh khắc ấy, Mayami cảm thấy cái lạnh thấu xương từ trong tim lan ra khắp cơ thể.

Không phải vì sợ hãi...Mà vì ký ức cũ bất chợt trào lên...Bé gái năm xưa. Cô bé đã bị phanh thây trước cổng làng, bởi vì Mayami không giết bọn ác nhân đến cùng. Và giờ đây, ông lại suýt nữa giết chết một bé gái khác, người mà ông nên bảo vệ.

Kiếm rơi khỏi tay Mayami, cắm xuống đất. Tiếng vang nặng nề, trầm đục như tiếng đóng nắp quan tài. Ông quỳ xuống, máu nhuộm đỏ cả gối, đối mặt với con bé.

Bé gái bước tới...Dưới lớp máu và tử khí, nó giơ bàn tay bé xíu ra. Bàn tay run run, lấm lem bùn đất và máu. Bé gái chạm nhẹ vào tay Mayami không sợ hãi, Mayami cảm nhận được...Một tia ấm áp. Một chút gì đó rất nhỏ, rất mong manh còn sót lại trong tim mình.

Ông gạt kiếm vào vỏ rồi bế đứa bé tóc đỏ lên. Băng qua biển máu, băng qua xác chết, băng qua địa ngục tự tay ông tạo ra...Bước ra khỏi bóng tối. Bước đầu tiên của một kẻ từng là quỷ tìm đường quay lại làm người.

Trời gần sáng...Sương đêm nặng trĩu, phủ một lớp mờ đục lên thảm xác chết tràn ngập doanh trại. Máu đã khô thành lớp sền sệt, bốc mùi tanh nồng đến nghẹt thở. Giữa vũng lầy đỏ thẫm ấy, Mayami ngồi im lặng.

Ông khoanh chân, lưng thẳng như một cây tùng cổ thụ giữa bão tố. Bé gái tóc đỏ thân thể nhỏ bé nhuốm máu và bùn đất ngồi đối diện ông. Hai kẻ sống sót duy nhất của đêm diệt vong. Giọng ông khàn đục, trầm thấp như tiếng đá lăn từ vực sâu.

"Tên ngươi là gì?"

Con bé mở to đôi mắt đỏ au, đôi môi nhỏ khẽ mím. Rồi bé gái khẽ đáp, giọng rất nhỏ nhưng không hề run rẩy.

"Karagi."

Con bé bỗng ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ ánh lên một chút tò mò.

"Còn ông...ông tên gì?"

Rồi ông trầm giọng, chậm rãi.

"Tokito Mayami."

Cái tên đó nặng nề như một bản án. Một cái tên từng gieo rắc kinh hoàng, nhuộm đỏ đất trời...Karagi không hiểu.

"Ta có thể trở thành cha của con không?"

Con bé ngây ngô gật gật đầu, như ghi nhớ cái tên ấy vào tim...Mayami nhìn nó một lúc lâu. Một cảm giác lạ lẫm nhoi nhói trong lồng ngực thứ cảm giác ông tưởng đã chết từ lâu. Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhú lên khỏi đường chân trời, Mayami đứng dậy.

Ông không mang theo vũ khí. Chỉ có cơ thể đã rách nát và ánh mắt trầm như đá cổ...Ông bế Karagi trên tay. Bước thẳng về phía thành phố lớn nhất khu vực nơi có văn phòng trung ương chính phủ. Cổng chính phủ, sáng hôm đó, náo động như ong vỡ tổ. Hàng trăm cảnh vệ vũ trang đầy đủ...Xe bọc thép đậu kín sân. Lực lượng đặc nhiệm và các cục an ninh nội bộ lẫn nhau...Tất cả đều được huy động sau khi nhận tin khẩn

"Hung Thần Mayami đã xuất hiện."

Karagi ngồi gọn trong tay ông, tay ôm cổ áo dính máu của ông, đôi mắt mở to lấp lánh. Cảnh vệ vây quanh...Đạn lên nòng. Đầu súng lấp lóe kim loại lạnh lẽo. Tiếng loa vang lên, giọng run rẩy lạc đi

"Tokito Mayami! Ngươi đang bị truy nã mức độ đỏ! Bỏ vũ khí, quỳ xuống, hai tay ôm đầu!"

Mayami không đáp chỉ nhấc một chân bước thêm một bước nữa. Một bước mà như kéo theo cả tử thần tới gần. Bấy giờ, mọi người mới nhận ra Mayami không hề mang kiếm...Không một thứ gì ngoài đôi bàn tay trần. Nhưng thứ tỏa ra quanh ông thứ sát khí đặc quánh đó ép bẹp không khí.

Ép cong cả đầu gối những tay cảnh vệ. Sát khí Mayami tỏa ra dày đặc như sương máu. Từng nhịp thở của ông như gõ vào tim người đối diện, bóp nghẹt từng mạch máu...Một số binh lính tay run bần bật. Một số khác khụy gối xuống không thể đứng vững. Có kẻ mắt trợn trắng ngã vật ra, máu mũi trào ra thành vũng.

Sát khí của Mayami dù không hề ra tay đã giết chết tâm lý kẻ đối diện. Đội trưởng đội phản ứng nhanh nghiến răng hét lên.

"Khai hỏa!"

Tiếng còi báo động rú lên...Hàng loạt súng nổ chát chúa. Đạn bay như mưa, nhắm thẳng vào Mayami. Nhưng đạn chưa kịp chạm tới...Ánh mắt Mayami khẽ quét qua. Sát khí đè sụp mọi nòng súng. Tất cả binh sĩ chỉ kịp gào lên thảm thiết, hai tay ôm ngực ngã vật ra đất.

Không trúng đạn...Chỉ bị chính áp lực khủng khiếp của một con quái vật bằng xương bằng thịt đè nát nội tạng. Sân chính phủ yên ắng như nghĩa địa chỉ sau 10 giây...Mayami không dừng lại. Ông đi thẳng tới sảnh chính. Đặt Karagi xuống ghế đá...Nhìn thẳng vào hệ thống camera giám sát. Ngẩng cao đầu, ánh mắt trầm trầm như thần chết.

"Ta tự nộp mình."

Không ai dám bước ra bắt...Không ai dám tới gần...Không ai dám thốt thành lời...Ngày hôm đó, báo chí cả nước tràn ngập một dòng tin

"Hung Thần Mayami đã tự nộp mình. Nhưng không một ai dám động đến hắn."