Lumine đột ngột hét lên, giọng cô rít qua cổ họng,
đầy tức giận.
"Im mồm đi.."
Bác sĩ đứng sửng sốt, ánh mắt ngạc nhiên vì không thể hiểu nổi tại sao cô có thể thốt ra câu nói đó với sức mạnh như vậy, khi mà tình trạng sức khỏe của cô vẫn rất yếu. Ông cố gắng mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì cô đã gượng dậy, cơ thể cô run rẩy như một cơn gió thoảng qua, nhưng ánh mắt cô lại sắc bén như một lưỡi dao.
Cô cố gắng kéo đống dây trên cơ thể mình ra, các dây nối với máy móc theo dõi và thiết bị y tế bị tháo ra từng chút một, và trong giây phút đó, cô đứng lên, dù chân tay có vẻ như không thể vững vàng. Bác sĩ giật mình và vội vàng bước đến, lo lắng nhìn cô.
"Cô phải cẩn thận! Cô rất yếu, nếu cố gắng như vậy có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó!"
Nhưng chưa kịp nói xong, một cú xoay người nhanh như chớp, cô xoay người lại và dùng chân sút mạnh vào người bác sĩ. Cú đá tuy không mạnh, nhưng đủ làm bác sĩ mất thăng bằng, vấp ngã lăn xuống đất.
Lumine cũng loạng choạng, bước một vài bước rồi ngã nhào xuống đất, không thể đứng vững. Cô nhắm mắt, hơi thở gấp gáp và nặng nề. Dù vậy, tâm trí cô không hề dao động.
"Thế giới này..."
Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua không gian xung quanh, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Mọi thứ trong thế giới này quá đỗi thật, không giống như những lần trước. Mặc dù cô đã trải qua vô số giấc mơ kiểu này, nhưng lần này cảm giác vẫn không thể phủ nhận. Nó thật đến lạ thường.
Cửa phòng đột nhiên mở ra. Một bóng dáng lao vào, chạy vội vã về phía cô. Đó là em trai của cô, khuôn mặt cậu ta đầy lo lắng, đôi mắt mở to vì sợ hãi. Mẹ cô cũng đứng ngay sau, khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn cô với sự lo lắng. Lumine ngước mắt nhìn, không tin vào mắt mình.
"...?"
Chợt, ký ức từ quá khứ hiện lên rõ ràng như một bộ phim sống động. Cô nhớ lại cảnh tượng đang dẫn em trai đi chơi, khi cậu bé băng qua đường mà không nhìn, ngay lúc đó, một chiếc xe tải lớn lao đến với tốc độ khủng khiếp.
Cô vội vàng đẩy em trai ra, không kịp suy nghĩ gì, chỉ muốn cứu cậu. Nhưng chính cô lại là người bị tông trúng. Cảm giác đau đớn từ cú va chạm, cái lạnh của máu chảy, tất cả những ký ức đó quay lại trong giây lát, đầy đủ và rõ nét.
Cảnh tượng gia đình lại hiện về trong tâm trí cô...Cô, em trai, mẹ. Họ ngồi quây quần bên bàn ăn, cùng nhau chia sẻ những bữa cơm giản dị. Cô nhớ rõ từng khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy.
Những tiếng cười trong nhà, những câu chuyện của mẹ về những ngày xưa, những giờ phút bình yên bên nhau. Mỗi chi tiết, mỗi khoảnh khắc đều hiện lên rõ mồn một. Mặc dù trước kia cô chưa từng để tâm đến, giờ lại tràn ngập trong tâm trí cô. Bác sĩ từ từ đứng dậy sau khi bị cô đá, ánh mắt ông có vẻ lo lắng và có chút khó hiểu.
"Trong suốt thời gian cô hôn mê, ý chí sống của cô mạnh mẽ đến mức não bộ của cô đã tự tạo ra một thế giới khác. Một thế giới để cô có thể sống sót, nơi cô có thể gặp lại gia đình và là nơi để cô có thể nương tựa."
Lumine trợn mắt nhìn ông, cô giận dữ gắng sức đứng dậy, nhưng cơ thể cô yếu ớt không thể chống lại được mệt mỏi. Cô lảo đảo tiến về phía bác sĩ, định lao tới để đấm ông một phát nữa, nhưng vừa tiến được một bước, cả thế giới bỗng chao đảo trước mắt cô. Cảm giác choáng váng và mệt mỏi đến tột cùng khiến cô không thể tiếp tục.
Cô khụy xuống, rồi mọi thứ tối dần đi. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô chỉ kịp nghĩ về những câu nói của bác sĩ và ký ức gia đình đang hiện lên trong tâm trí cô. Tất cả đều quá đỗi chân thật...
Lumine từ từ mở mắt, cảm giác đầu óc mơ hồ và nặng trĩu. Cô cảm nhận sự lạnh lẽo của chiếc ga giường, tiếng máy móc kêu bíp bíp liên tục, và sự yên tĩnh đến kỳ lạ trong căn phòng. Như một con tàu vỡ nát, ký ức của thế giới trước dần dần trôi đi, giống như một giấc mơ bị cuốn trôi theo thời gian.
Mẹ cô ngay lập tức cầm tay cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng, như thể đang cố gắng hiểu rõ mọi thứ. Em trai cô ngồi bên cạnh giường, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi cô, giống như sợ cô sẽ biến mất nếu cậu không dõi theo.
Ký ức từ thế giới cũ của cô dần phai mờ, giống như một giấc mơ sau khi tỉnh dậy và một lúc nào đó ta sẽ không thể nhớ nỗi giấc mơ hôm ấy là gì...Cô nhớ mình đã hứa với em trai rằng sẽ mua cho cậu ta một chiếc máy chơi game, và buổi tối hôm đó, họ sẽ chơi cùng nhau.
"Cả hai ra ngoài đi, con muốn có một chút không gian yên tĩnh."
Cả hai nhìn nhau một lúc rồi gật đầu, biết rằng cô cần thời gian để xử lý mọi chuyện. Họ rời khỏi phòng bệnh, để lại cô một mình với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cô nhìn quanh phòng, cố gắng tập trung và lấy lại sức.
Lumine cố gắng hết sức để nâng người dậy, từng cơn đau nhói xuyên qua cơ thể. Cô cảm thấy mệt mỏi, đôi chân không đủ sức đứng vững. Cô không thể cứ tiếp tục nằm ở đây mãi, không thể chỉ nằm nhìn thế giới xung quanh khi tất cả mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ.
Cô liếc nhìn quanh, và mắt cô dừng lại vào một chiếc thiết bị điện tử trên bàn. Cô vươn tay, cầm lấy nó và dùng một lực bất ngờ đập mạnh vào cửa kính. Tiếng kính vỡ vẳng lên trong không gian tĩnh lặng.
Cô nhảy ra ngoài, dù đôi chân yếu ớt và cơ thể mệt mỏi. Cô có thể cảm nhận từng cơn đau dội lên khắp người, nhưng không có gì có thể ngăn cản cô lúc này. Cô chạy, dẫu cho cơ thể không còn đủ sức, nhưng sự thôi thúc và niềm khao khát tự do vẫn mạnh mẽ. Cảm giác như có một phần của cô không muốn sống trong cái thế giới này, không muốn chấp nhận sự thật là cô đang bị giam cầm trong một bệnh viện.
Tiếng bước chân gấp gáp của mẹ và em trai cô vang lên từ phía sau khi họ nghe thấy tiếng kính vỡ. Cả hai lao vào phòng, nhìn thấy cửa kính bị đập vỡ và gương mặt đầy hoảng hốt. Mẹ cô hét lên, báo động cho bác sĩ và nhờ lực lượng cảnh sát.
"Bác sĩ! Con bé đâu rồi?"
Nhưng Lumine không thể quay lại. Cô đã chạy ra ngoài, cảm giác gió lạnh quất vào mặt, không gian bên ngoài có vẻ rộng lớn nhưng lại càng làm cô cảm thấy mình nhỏ bé. Các con đường như vẽ ra trước mắt cô, mỗi bước đi là một quyết định quan trọng, nhưng trong lòng cô chỉ có một điểm đến.
"Có lẽ... có lẽ mình phải về lại nơi đó."
Cô tự nói với mình, và rồi ký ức về những ngày xưa quay lại mạnh mẽ.
"Nơi mà mình đã luôn thắng trong trò trốn tìm..."
Đó là nơi cô đã chơi cùng những đứa bạn hồi nhỏ, một nơi an toàn, nơi cô luôn tìm được một chỗ ẩn nấp mà không ai có thể tìm ra. Lòng cô đột nhiên tràn đầy một cảm giác kỳ lạ, như thể tất cả mọi thứ xung quanh cô đã được vẽ sẵn, và cô biết mình phải đi đâu.
Cô chạy thật nhanh, mặc cho chân tay yếu đuối, mặc cho sự mệt mỏi đang dồn nén. Cuối cùng, cô cũng đến được chỗ đó một khu vực nhỏ, vắng vẻ, như trong ký ức của cô. Cô ngồi xuống, thở hổn hển, mỗi hơi thở đều đau đớn, nhưng cảm giác an toàn, yên bình vẫn hiện hữu trong tâm trí cô. Cô dựa lưng vào một cây cổ thụ, đôi mắt nhắm lại, và một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ bao trùm lấy cô.
Tại sao cô lại đến đây? Cô không biết nữa, nhưng cảm giác này... rất thật. Rất chân thực. Những ngón tay cô bấu chặt lấy vỏ cây sần sùi như để giữ mình không gục ngã. Đầu óc cô quay cuồng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như một lưỡi dao, không để bản thân chìm vào cơn mê man lần nữa.
Trước mặt cô, thế giới hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Con đường nhỏ trải dài, lát bằng những viên đá cũ kỹ sẫm màu, xen kẽ những khe nứt nơi cỏ dại vươn mình mọc lên. Hai bên đường là những ngôi nhà thấp bé với mái ngói đỏ au, bức tường phủ rêu phong xanh xám, những ô cửa sổ nhỏ bé lấp ló ánh đèn vàng ấm áp từ bên trong. Tiếng gió thổi qua những cành cây khô, rít lên khe khẽ, như những tiếng thì thầm bí ẩn của thị trấn nhỏ này.
Một chiếc xe đạp cũ kỹ dựng hờ bên gốc cây, bánh xe lắc lư mỗi khi gió mạnh thổi qua. Những cửa hàng ven đường vẫn mở, bảng hiệu lung lay vì gió, những tấm poster quảng cáo sờn rách theo năm tháng, in hằn dấu vết thời gian không thương tiếc.
Trên bầu trời, những đám mây nặng trĩu trôi chậm chạp, từng tia sáng nhạt xuyên qua khe mây rọi xuống mặt đất, tạo nên những vệt sáng loang lổ như một bức tranh sơn dầu đang nhòe màu. Không khí tràn ngập mùi cỏ ẩm, hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng từ tiệm bánh gần đó, tạo thành một mùi hương bình dị mà thân quen kỳ lạ.
Lumine nheo mắt, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết. Từng vết nứt trên vỉa hè, từng cánh cửa sổ hé mở, từng âm thanh nhỏ nhất, tiếng chổi quét rác, tiếng chó sủa xa xăm, tiếng trẻ con nô đùa phía cuối con phố, tất cả đều chân thật đến tàn nhẫn. Không còn sự mơ hồ, không còn những đường viền nhòe mờ như trong giấc mơ.
Cô biết...đây không phải là một ảo mộng. Lumine vịn vào thân cây, dùng hết sức bình sinh để đứng dậy. Đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt cô không hề lay chuyển. Cô bước đi, từng bước nặng nề, nhưng kiên định. Dọc con đường nhỏ, mọi thứ đều như gói ghém ký ức của cô ngày xưa.
Một cụ già ngồi trước hiên nhà, tay cầm một tách trà nóng, đôi mắt lờ đờ nhìn về phía xa xăm. Một con mèo vằn lười biếng nằm cuộn mình trên bậc thềm, tai giật giật mỗi khi nghe tiếng động lạ. Một đứa trẻ con đang tập đi xe đạp, loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất, bật khóc nức nở, nhưng lại nhanh chóng được mẹ dỗ dành, ôm vào lòng vỗ về.
Lumine đi ngang qua họ, cảm giác như đang đi giữa một cuốn phim quay chậm, nơi mọi hành động, mọi âm thanh đều sắc nét đến từng chi tiết nhỏ. Trái tim cô co thắt lại, mỗi nhịp đập như muốn xé nát lồng ngực.
Cô dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, bảng hiệu đã cũ đến nỗi chữ gần như không còn đọc được. Cửa kính mờ đục vì bụi bặm, bên trong lờ mờ ánh đèn yếu ớt. Cô biết cửa hàng này.
Cửa hàng tạp hóa của ông Nishida. Cô nhớ hồi nhỏ từng cùng mấy đứa bạn đến đây mua kẹo. Ông chủ già khó tính nhưng lại rất hào phóng, luôn dúi thêm vài viên kẹo bạc hà vào túi cô mỗi khi cô lén giúp ông bê đồ.
Lumine áp tay lên tấm kính lạnh toát, cảm nhận sự chân thực của nó. Không phải ảo ảnh, không phải mơ hồ. Thế giới này có nhiệt độ, có trọng lượng, có mùi hương, có cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất mà bộ óc dù có sáng tạo đến đâu cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
Cô rời cửa hàng, tiếp tục đi về phía con hẻm nhỏ cuối phố. Con hẻm này, cô nhớ, dẫn đến khu vườn hoang mà cô và bọn trẻ từng coi là thánh địa bí mật. Những bụi cây um tùm, những lối mòn hẹp xuyên qua những hàng cây dày đặc, nơi cô từng trốn suốt cả buổi chiều để không ai tìm thấy.
Khi bước vào con hẻm, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau. Lumine biết họ đang tìm cô. Mẹ cô, em trai cô... và có lẽ cả cảnh sát cũng đã được huy động. Nhưng cô không dừng lại. Cô rẽ vào khu vườn cũ, lách qua những lùm cây gai góc. Vết xước hiện ra trên cánh tay cô, máu rỉ ra, đau rát. Cô chạm nhẹ vào vết thương, nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ sẫm trên đầu ngón tay.
"Đau thật..."
Cô lẩm bẩm. Nếu là mơ, liệu cảm giác đau này có chân thực đến thế? Cô ngồi xuống gốc cây cổ thụ giữa khu vườn hoang. Những tán lá già cỗi xào xạc trên đầu, ánh sáng xuyên qua kẽ lá thành những đốm nhỏ li ti, nhấp nháy theo từng cơn gió. Cô tựa đầu vào thân cây, mắt nhìn thẳng lên bầu trời xám xịt.
Cô nhắm mắt lại. Trong bóng tối miên man đó, những hình ảnh của thế giới cũ lần lượt hiện lên. Những khuôn mặt cô từng gặp, từng yêu thương, từng căm ghét. Và rồi... tất cả mờ nhạt, như sương mù tan biến dưới ánh mặt trời. Khi cô mở mắt ra, tất cả những gì còn lại chỉ là nơi này...thế giới thực.
Cô đưa tay lên che mắt, ngăn những giọt nước mắt trào ra. Cô không muốn khóc. Cô đã sống sót qua quá nhiều đau thương để giờ đây bị quật ngã bởi sự thật tàn nhẫn này.
Nhưng cô không thể ngăn mình hỏi.
"Nếu tất cả những gì mình từng trải qua chỉ là giấc mộng... thì mình là ai?"
"Mình còn lại gì?"
"Mình sẽ đi đâu về đâu?"
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía xa. Lumine nghe rõ tiếng gọi tên mình, tiếng vỡ òa trong giọng nói của mẹ, sự hoảng loạn trong tiếng la hét của em trai.
"Cơ thể này không còn lại gì cả...Không có Nguyên Lực, không tồn tại Tinh Thức hay Nitro cũng chẳng thể có bất kỳ năng lực nào mà cô từng sở hữu, giống như chuyển sang một cơ thể bình thường khác vậy...không một tí sức mạnh nào từ thế giới cũ"
"Mình đã cố gắng sử dụng mọi thứ rồi...nhưng không thể..."
Lumine hít sâu một hơi thật dài. Không khí mát lạnh len lỏi qua cánh mũi, tràn ngập lồng ngực cô, như một dòng suối mát lành rửa trôi mọi tạp niệm đang bám víu trong đầu. Cô giữ hơi thở ấy trong khoảnh khắc, để cảm nhận nhịp đập sinh mệnh của chính mình, để lắng nghe tiếng thì thầm từ tận sâu trong cốt tủy.
Cô thở ra, chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể trút bỏ tất cả gánh nặng, nghi ngờ và sợ hãi. Đôi mắt nhắm hờ, lông mi khẽ run trong cơn gió nhè nhẹ. Mái tóc dài xõa xuống bờ vai, lẫn vào sắc xanh của cỏ dại. Cô không còn nghe tiếng gió thổi. Không còn nghe tiếng người gọi tên mình trong tuyệt vọng. Không còn nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực. Tất cả lặng đi, chỉ còn lại một dòng chảy âm thầm bên trong dòng chảy của ý thức, của tồn tại.
"Mày biết mà..."
Cô thầm nhủ trong lòng.
"Mày biết mày đang làm gì."
"Mày biết mày là ai."
"Mày biết mày thuộc về đâu."
Nếu thế giới này đúng thì hãy để nó chứng minh nó đúng bằng cách bẽ gãy ý chí của cô...Cô nhắm mắt lại hoàn toàn, buông lỏng bản thân khỏi mọi tri giác đang bám níu. Thế giới sụp đổ sau lưng cô như một tòa tháp cát dưới cơn sóng dữ. Cô bỏ mặc tiếng gọi, tiếng khóc, tiếng thở dài của thế giới.
Không động đậy, không run rẩy, không hít thở gấp gáp Lumine bước vào trạng thái thiền định. Bên ngoài, những người chạy đến vội vã. Mẹ cô quỳ sụp xuống trước mặt cô, hai tay ôm lấy khuôn mặt đang dầm trong nước mắt.
Một vài nhân viên y tế khác, bối rối thì thầm to nhỏ, cố gắng kéo cô dậy nhưng cơ thể Lumine cứng ngắc như tượng đá, không nhúc nhích dù chỉ một li. Cuối cùng, đành phải chờ...Chờ cô thiền xong...Chờ cô tự quay trở lại. Bất đắc dĩ, họ dựng lên một căn lều nhỏ thô sơ bằng vải bạt và cọc gỗ. Một chỗ trú mưa trú nắng tạm thời cho cô, khi thời tiết bắt đầu trở nên thất thường. Mỗi buổi sáng, họ mang nước và thức ăn để cạnh cô, nhưng tất cả đều không được đụng tới.
Mẹ cô không rời nửa bước. Bà ngồi bên cạnh cô, khóc ròng không dứt, nước mắt nước mũi lấm lem, tay luôn chạm vào gấu áo Lumine, như sợ chỉ cần buông ra là con gái sẽ biến mất mãi mãi. Giọng mẹ cô khản đặc vì gào thét
"Lumine, về nhà đi con... làm ơn, tỉnh lại đi..."
"Lumine, con bị sao vậy? Con đang nghĩ gì vậy?"
"Con có biết mẹ sợ thế nào không, Lumine?"
Ngày này qua ngày khác...Đêm này nối tiếp đêm kia. Ông bác sĩ thì liên tục trao đổi với gia đình, lắc đầu chán nản, nói rằng Lumine có khả năng đã bị tổn thương tâm thần nặng nề sau tai nạn. Tình trạng thiền định kéo dài này, trong y học, có thể là một phản ứng trốn tránh thực tại.
"Một ngày để hiểu người"
"Một ngày để hiểu ta"
"Hai ngày để mình"
"Ba ngày để hiểu mộng"
Khi ngày thứ bảy khép lại, ánh nắng chiếu qua khe hở căn lều, hắt lên khuôn mặt xanh xao của cô. Mẹ cô đang thiếp đi bên cạnh, vẫn nắm chặt lấy tay áo cô như một đứa trẻ bấu víu vào cọng rơm cứu sinh cuối cùng.