Gió thổi lướt qua, vờn nhẹ mái tóc cô. Dưới bóng lều nhỏ được dựng tạm bợ bởi những tấm vải bạt sờn cũ, cô vẫn ngồi đó, bất động, đôi mắt nhắm nghiền. Suốt bảy ngày bảy đêm, cô chưa từng nhúc nhích một lần nào. Đột nhiên, bàn tay phải của cô vốn im lìm bao ngày khẽ động đậy. Những người đang đứng canh bên ngoài chợt giật mình...Một tiếng hô hoán vang lên.
"Động rồi! Cô ấy động rồi!"
Đám đông lập tức xôn xao, chen chúc lại gần. Mẹ cô, cũng bật dậy như bị ai đó kéo giật, lao về phía cô, ánh mắt hoảng loạn và rướm lệ. Bàn tay cô từ từ đưa ra phía trước. Chuyển động ấy vô cùng chậm rãi, cứng nhắc như thể cô đang chống lại trọng lực vô hình đè nặng khắp không gian.
Mẹ cô, không nghĩ ngợi gì, vội vàng chộp lấy tay cô, nắm thật chặt, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ lại chìm vào vực thẳm xa xôi nào đó mà họ không bao giờ với tới được. Thế nhưng, cô không đáp lại. Lòng bàn tay cô vẫn mở ra, thả lỏng, không có chút ý định nào để nắm lại. Em cô kéo áo mẹ mình, giật nhẹ rồi thì thầm
"Mẹ ơi, khoan đã... Hình như... chị ấy không định nắm tay mình đâu."
Giọng thằng bé run run, đôi mắt ngập tràn nỗi sợ hãi bản năng. Mẹ cô sững lại, ngẩng lên nhìn khuôn mặt cô gái. Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là cô... đứa con gái yêu thương mà bà đã nuôi nấng suốt bao năm...nhưng giờ đây, nó lạnh lẽo và xa vời như thể đang nhìn xuyên qua tất cả, hướng về một thực tại nào đó vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.
Bên ngoài, những người khác cũng tụ tập đông hơn. Có những người là bạn học cũ, có người là láng giềng thuở nhỏ. Họ đứng đó, gọi cô bằng cái tên thân thuộc, van xin cô trở về.
"Lumine! Về nhà đi mày!"
"Đừng làm tụi tao sợ, Lumine!"
Giọng gọi thổn thức vang vọng nhưng tất cả chỉ như những âm thanh xa xôi, nhòe mờ trong dòng thiền định sâu thẳm mà cô đang lặn ngụp. Rồi đột ngột bàn tay cô siết lại thành nắm đấm. Một tiếng *cạch* nhỏ vang lên...Như thể cô vừa nắm lấy một vật gì đó vô hình trong không trung.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mắt cô vẫn nhắm...Cổ tay cô nhẹ nhàng xoay tròn. Một âm thanh khác cất lên vang hơn, rõ ràng hơn... giống như tiếng lưỡi dao cọ sát vào vỏ thép. Không khí xung quanh nặng nề đến mức nghẹt thở. Bàn tay cô giơ cao hơn, chỉ nhích lên một khoảng ngắn, và âm thanh rạn vỡ xé toạc không gian.
*Xoàng!*
Tiếng vỡ giòn như kính bị đập nát. Trước ánh mắt bàng hoàng của tất cả mọi người, không gian ngay chỗ tay cô đã nứt ra, từng vết nứt như mạng nhện loang rộng khắp.
Từ trong vết nứt đó, một thanh kiếm chậm rãi lộ ra. Cô nắm lấy nó, tự nhiên như thể đó là thứ thuộc về cô từ thuở khai thiên lập địa. Em trai cô giật mạnh tay áo mẹ, hoảng sợ hét lên
"Mẹ ơi! Chị ấy... chị ấy đang làm gì vậy?!"
Mẹ cô ngây dại nhìn con gái mình, tay run lẩy bẩy, không thốt nên lời. Lumine đôi mắt vẫn nhắm nghiền từ từ kéo thanh kiếm ra đằng sau lưng. Động tác của cô không một chút do dự, không một tia cảm xúc.
Rồi trong một khoảnh khắc yên lặng đến ghê người cô vung kiếm. Một đường chém đơn giản, gọn gàng, tưởng như nhẹ nhàng như cắt qua tơ mỏng. Nhưng ngay lập tức, một tiếng *xoẹt* sắc ngọt vang lên.
Không gian xung quanh cô nứt toạc theo đường kiếm vừa chém. Trong chớp mắt, máu phun tung tóe. Em trai cô mở to mắt, nhìn xuống thân thể mình. Một dòng máu đỏ tươi phụt ra từ miệng nó. Cơ thể thằng bé bị cắt đôi, gục xuống đất không kịp kêu một tiếng.
Mẹ cô hét lên thất thanh, nhưng chỉ một khắc sau, cơ thể bà cũng từ từ đứt lìa thành hai mảnh. Những người khác...bạn bè cô, người dân làng, cả những đứa trẻ mới chập chững biết đi...tất cả cùng chung số phận. Không gian nơi đường kiếm lướt qua vỡ vụn như tấm gương bị đập nát.
*Ầm!*
Tiếng vỡ vang vọng như tiếng chuông tử thần. Tất cả sụp đổ. Cảnh vật xung quanh...nhà cửa, đồng cỏ, bầu trời, mặt đất...từng mảng, từng mảng vỡ ra, hóa thành tro bụi và bị hút vào khoảng không đen đặc, vô tận. Cô đứng giữa tâm bão, không nhúc nhích, không biểu lộ cảm xúc. Bàn tay cô thả lỏng, thanh kiếm biến mất như chưa từng tồn tại.
Lumine mở mắt ra. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Xung quanh cô giờ đây chỉ còn một khoảng không tối đen vô tận, và rồi từ trong bóng tối ấy một ánh sáng nhỏ le lói. Ánh sáng ấy dần lan rộng, như một vầng hào quang, bao trùm lấy cô.
"Thứ gì không có thật...vốn dĩ không nên tồn tại.."
Không khí nặng trĩu. Những đám mây xám xịt lướt qua bầu trời như kéo theo tàn dư của một cơn bão chưa tan hẳn. Tiếng gió gào thét qua từng kẽ lá, cuốn bay lớp bụi mỏng ven đường. Trong khoảnh khắc đó, cô mở mắt.
Bàn tay cô nắm chặt lấy chuôi kiếm cầm ngược. Lưỡi kiếm hạ xuống nền gạch lát sân, run nhẹ như chính những hơi thở gấp gáp của chủ nhân nó. Lưng Lumine đẫm mồ hôi. Ánh mắt cô lạc thần, không rõ đang nhìn thứ gì. Trên môi chỉ kịp thốt ra vài tiếng, nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
“Mẹ kiếp thật... bình tĩnh nào... Jiyushin...”
Cách đó không xa, Karagi trở về khi nghe một tiếng động lớn vang lên từ phía trong nhà.
“Có chuyện gì vậy?!”
Chưa đợi Lumine trả lời, Karagi lập tức lao vào nhà. Trong đôi mắt là sự hoang mang và lo lắng đan xen, theo bản năng của một người đã quá quen với sự bất thường. Lumine bước lên một bước...
“Jiyushin à...”
Cửa mở bật ra...Karagi trừng mắt...Kế bên cha cô là một tên đàn ông xa lạ, miệng bị bịt, thân thể co quắp như bị điện giật trước đó.
“Cha! Cha không sao chứ?!”
“Chả sao cả. Tên trộm này cũng gan lắm mới dám vào đây ăn cướp giữa ban ngày như này!”
Ông vừa nói vừa nhướng mày nhìn Lumine như muốn nói.
“Bạn con à? Khá đấy.”
Trong khi đó, cách đó vài dãy phố, một cuộc trò chuyện khác đang bắt đầu trong im lặng. Asura đang đọc tin nhắn mới nhận được từ Musashi. Nội dung đơn giản, nhưng lại mang cảm giác gì đó kỳ lạ mời anh đến trường có tổ chức gì đó khá thú vị...Asura mở danh bạ, gọi cho Kaito.
“Ê đi với tao một chuyến không, Musashi mời cái gì ở trường kìa, chắc tiệc tùng ấy.”
Bên kia đầu dây là một khoảng im lặng. Rồi tiếng Kaito vang lên, pha chút lười nhác và trêu đùa quen thuộc.
“Xin khiếu.”
“Gì kỳ vậy? Có gì lạ đâu!”
“Nexus cũng không đi đâu. Nó sủa liên tục nãy giờ rồi kìa.”
“Mà nè Asura...Chú ý cẩn thận khi đi đường. Mà chắc Lumine cũng ở đó. Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt đó.”
Cúp máy. Asura nhíu mày. Anh không hiểu lắm nhưng vẫn khoác áo khoác lên người rồi rời khỏi nhà, bước nhanh về phía ngôi trường. Trong khi đó về phía Kaito, ánh mắt anh nhìn về chân trời mờ xa. Như đang xuyên qua bức màn hiện thực.
“Nexus... mày nè... đã lâu rồi nhỉ...”
Chó không đáp. Nhưng ánh mắt của nó cũng nhìn theo anh, lặng lẽ. Tại trường học, gió thổi tung rèm cửa trong một căn phòng vắng. Trên chiếc ghế dài đặt sát vách tường, Musashi đang nằm dài, hai tay gác sau đầu như đang tận hưởng buổi trưa nhàn rỗi.
Bên cạnh anh là một cô gái bị xích. Tóc trắng dài bung xoã, che phủ gần hết thân thể mảnh mai. Khuôn mặt bị bịt kín bằng lớp vải đen, chỉ để lộ một vài nhịp thở yếu ớt. Xích sắt quấn quanh cơ thể, cố định vào ghế và cả tường phía sau.
“Sắp tới rồi.”
Musashi khẽ nói.
“...Tới được không nhỉ?”
Anh giơ tay lên, vẽ trong không khí một vòng tròn vô hình. Một nụ cười hiện lên trên gương mặt anh, méo mó, mơ hồ. Hifumi vẫn ngồi trên tầng thượng công ty Mirage Games. Ánh mắt hắn trống rỗng. Nhưng bên trong nó, có một cơn bão.
“Ta là ai?”
Hắn hỏi, nhưng không có ai để trả lời. Câu hỏi ấy không dành cho bất kỳ ai khác. Nó chỉ là một tiếng vọng nội tâm, quẩn quanh như một con rắn tự nuốt chính mình.
“Không...”
“Không. Không. Không.”
“Ta là thật.”
“Chắc chắn ta là thật.”
Hắn lặp lại điều đó như một câu thần chú.
“Cả cái thế giới ngoài kia... là giả tưởng.”
“Chúng nó nghĩ chúng nó thật à?”
“Chúng nó sống trong ảo ảnh, trong những mô hình lắp ghép từ dữ liệu, từ cảm xúc vay mượn.”
“Ta mới là thực thể nguyên bản. Là nền móng. Là gốc rễ.”
Hắn nói lớn hơn, như muốn tiếng nói của mình xuyên qua thực tại.
“Không! Phải chắc chắn là như vậy!”
Cùng thời điểm đó, ở một con đường trải nhựa dẫn về hướng trường cao trung Reimei, Lumine lặng lẽ bước đi. Mỗi bước chân của cô đều nhẹ như lướt, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm. Tóc cô khẽ lay động trong gió. Tay vẫn đặt lên chuôi kiếm.
“Hifumi…”
Cô khẽ gọi tên hắn, như gọi một phần ký ức cũ.
“Ngươi đã thay đổi nhiều rồi.”
“Hifumi... đây sẽ là ân huệ cuối cùng ta dành cho ngươi.”
"Jiyushin...làm đi."
Hifumi đã không còn lại gì cả, hắn chỉ còn lại cơ thể đang tan rã từng mảnh như tro bụi bị gió cuốn. Hắn mở mắt. Trước mắt hắn là một khung cảnh vĩ đại, một đại sảnh vòm khổng lồ, ánh sáng rọi từ những viên pha lê treo trên cao như mặt trời nhân tạo. Trần nhà là một bức tranh khảm tái hiện lịch sử một vương quốc.
Trên người hắn là áo choàng đen viền vàng, nặng và uy nghi...Trên đầu là vương miện. Xung quanh là vô số thực thể phủ phục người, máy, sinh vật phi hình dạng.
"..."
"Nếu không thể làm vua...ít nhất, làm ơn hãy chứng minh...ta là thật"
Cánh cổng sắt cũ kỹ hiện ra trước mắt, và ngay khi cậu vừa bước qua, một giọng nói rộn ràng vang lên từ sân trường.
“Asura! Qua đây!”
Musashi đứng giữa sân, tay vẫy liên hồi, nụ cười tươi rói như ánh nắng. Tràn đầy năng lượng khiến Asura khẽ nhíu mày. Cậu liếc quanh, sân trường vắng tanh, không một bóng người, chỉ có vài chiếc lá khô lăn lóc trên nền bê tông. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi cỏ khô và đất. Asura bước tới, ánh mắt nghi ngờ đảo qua Musashi, tự hỏi anh chàng đang bày trò gì.
“Mày làm gì ở đây?”
Musashi cười lớn, vỗ mạnh vai Asura khiến cậu khẽ lùi một bước để giữ thăng bằng. Nụ cười của anh chàng sáng chói, như đang nắm giữ bí mật gì thú vị. Giọng hào hứng như muốn kéo Asura đi ngay lập tức. Sân trường im lìm, không một dấu hiệu của sự kiện nào. Musashi đứng đó, nhiệt tình đến mức hơi đáng ngờ.
“Sự kiện gì? Trường trống không kìa.”
Musashi gãi đầu, nụ cười hơi chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ. Anh vỗ ngực, như đang cầm chắc phần thắng, rồi ra hiệu cho Asura đi theo. Hành lang vắng lặng, tiếng bước chân của cả hai vang vọng trên sàn gạch. Musashi vừa đi vừa nói, tiếng cười át cả không gian, trong khi Asura chỉ đáp lại vài câu ngắn, chủ yếu để trêu sự hào hứng thái quá của bạn mình.
“Bữa tiệc đâu? Mày nói mày tổ chức gì mà.”
Musashi dừng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ ở cuối hành lang, quay đầu về phía Asura. Anh nắm cổ tay cậu, kéo mạnh về phía trước, không để Asura kịp phản ứng. Cánh cửa bật mở, để lộ một căn phòng rộng lớn, tối om, chỉ có ánh sáng từ một màn hình khổng lồ chiếu lên bức tường đối diện. Asura đứng sững, mắt mở to, miệng khẽ há ra vì kinh ngạc. Màn hình to đến mức chiếm gần hết bức tường, sáng rực với độ nét sắc sảo, như từ rạp chiếu phim cao cấp.
“Mày định biến chỗ này thành rạp chiếu phim à?”
Musashi gật đầu lia lịa, cười hề hề. Anh đẩy Asura về phía một chiếc ghế, ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Căn phòng vắng tanh, không một bóng người ngoài hai người họ. Asura nhìn quanh, nhận ra trường học này cậu đã đi qua hàng trăm lần, nhưng một nơi như thế này thì hoàn toàn xa lạ. Cậu ngồi xuống, vẫn ngơ ngác, để Musashi sắp xếp.
“Mấy người khác đâu? Sao chỉ có mình tao vậy?”
Musashi khoát tay, như thể câu hỏi ấy chẳng đáng bận tâm.
“Chuyện nhỏ! Mày là khách VIP hôm nay, cứ thư giãn đi! Tao đi lấy bắp rang và coca đây, ngồi yên nhé!”
Anh phóng ra khỏi phòng, để lại Asura ngồi một mình trước màn hình khổng lồ. Asura dựa lưng vào ghế, khoanh tay, ánh mắt lướt qua căn phòng lạ lẫm. Cậu không hiểu Musashi đang định làm gì, nhưng sự tò mò đã len lỏi trong lòng.
Màn hình đột nhiên sáng lên, âm thanh rền vang từ hệ thống loa ẩn đâu đó. Một cảnh tượng hiện ra, khiến Asura ngồi thẳng dậy, không thể rời mắt. Trên màn hình, một con Ma Thú khổng lồ gầm rú, thân hình đồ sộ phủ vảy đen bóng, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa.
Nó cao ít nhất mười mét, mỗi bước chân làm mặt đất rung chuyển, để lại những vết nứt sâu hoắm. Một dòng chữ hiện ở góc màn hình...Ma Thú cấp E. Asura khẽ huýt sáo, ấn tượng với hình ảnh chân thực đến từng chi tiết.
Cảnh quay chuyển nhanh, ống kính lia theo một bóng người chạy thục mạng. Đó là một cô gái, mái tóc trắng bay trong gió, ánh bạc lấp lánh dưới ánh trăng, tay nắm chặt một thanh kiếm dài...Một kiếm sĩ, không nghi ngờ gì.
"Chill vậy, mà sao cô này chạy không thế Musashi???.”
Cô gái di chuyển nhanh như chớp, né những đòn tấn công của Ma Thú với sự linh hoạt đáng kinh ngạc, con Ma Thú gầm lên, đuôi nó quật mạnh, xô đổ cả một dãy cây như que tăm. Cô gái tóc trắng kia có gì đó rất quen, nhưng Asura không thể nhớ ra.
“Adu chill vậy. Đoạn này đỉnh vậy.”
Musashi xuất hiện, tay ôm một tô bắp rang bơ thơm lừng và hai lon coca lạnh ngắt. Anh ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, nhét tô bắp vào tay Asura. Asura nhướn mày, cầm một nắm bắp rang nhét vào miệng, mắt vẫn dán vào màn hình. Trên màn hình, cô gái tóc trắng hét lên một câu gì đó, nhưng tiếng gầm của Ma Thú át đi giọng cô. Cô lùi lại rồi chạy tiếp qua từng con đường.
“Đoạn sau còn thú vị hơn, xem đi!”
“Mày chọn phim này kỹ thật.”
Musashi cười lớn, vỗ đùi. Anh nhấp một ngụm coca, chỉ tay vào màn hình. Con quái vật gầm rú, nhưng rõ. Căn phòng giờ chỉ còn tiếng gầm rú từ bộ phim, tiếng nhai bắp rang, và tiếng lách cách của lon coca chạm nhau.
“Tao bảo mà! Phim này là hàng độc, không xem là tiếc cả đời đó cu, chỗ anh em với nhau mới cho mày xem chung đấy nên biết ơn tao đi hahaha!!”
Asura cảm giác anh chàng biết nhiều hơn những gì đang nói, nhưng cậu không hỏi, chỉ tiếp tục xem, để câu chuyện trên màn hình cuốn mình đi. Nụ cười trên môi Musashi càng lúc càng rộng, như mọi thứ đang diễn ra đúng kế hoạch.
“Cảnh này không tệ.”
“Mày chưa thấy gì đâu, đoạn cuối sẽ làm mày sốc!”
Tiếng gầm rú của con Ma Thú cấp E vang vọng từ hệ thống loa. Tô bắp rang bơ trên tay cậu đã vơi đi một nửa, và lon coca lạnh ngắt đặt bên cạnh khẽ đổ mồ hôi. Musashi ngồi cạnh, miệng nhai bắp rang rôm rốp, nụ cười toe toét như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này hơn cả Asura.
Nhưng rồi, cảnh quay đột ngột chuyển đổi, không báo trước. Một cô gái tóc xanh xuất hiện, chạy thục mạng, đôi mắt hoảng loạn. Asura khẽ nhíu mày, cảm giác gì đó kỳ lạ len lỏi trong lòng.
“...”