Cảnh quay lại chuyển, lần này là một cô gái mặc áo xanh lá, tay cầm ly trà sữa, vừa chạy vừa ngoái nhìn phía sau. Ly trà sữa văng tung tóe, nhưng cô vẫn nắm chặt, như thể đó là thứ quý giá nhất. Asura nghiêng đầu, cảm giác quen thuộc càng rõ rệt hơn.
Cậu liếc sang Musashi, nhưng anh chàng chỉ nhún vai, tiếp tục nhai bắp rang, ánh mắt lấp lánh như đang chờ đợi điều gì. Màn hình lại đổi cảnh, giờ là một chàng trai rồi một cô gái tóc hồng, nhưng tất cả đều có một điểm chung...những nhân vật này trông quen đến lạ lùng.
“Sao họ nhìn quen thế nhỉ?”
Asura lẩm bẩm, giọng trầm xuống, ánh mắt nheo lại cố nhớ ra điều gì đó. Cậu quay sang Musashi, định hỏi thêm, nhưng chưa kịp mở miệng, một tiếng *Rầm* kinh hoàng vang lên từ phía sau. Cánh cửa gỗ cũ kỹ của căn phòng đổ sập, mảnh vụn bay tứ tung, khói bụi mịt mù. Asura giật mình, đứng bật dậy, tim đập thình thịch. Musashi cũng quay lại, nhưng nụ cười trên môi anh chàng không hề tắt, thậm chí còn rộng hơn.
“Musashiiiiiii!”
Chưa kịp quay hẳn lại, Asura cảm nhận một luồng năng lượng sắc lạnh xẹt qua không khí. Một mũi tên bằng Nguyên Lực, sáng rực như ngọn lửa xanh, lao thẳng tới, xuyên qua ngực Musashi. Máu bắn ra, nhuộm đỏ áo anh chàng. Asura hoảng hồn, lùi lại một bước, mắt mở to kinh hoàng. Musashi ngã khuỵu, nhưng chỉ một giây sau, anh chàng đứng dậy, chậm rãi, như thể mũi tên kia chỉ là một vết xước. Nụ cười của Musashi nở rộng, kéo dài đến tận mang tai, không còn là nụ cười thân thiện của người bạn cậu từng biết. Asura quay về phía cánh cửa đổ nát, và bóng dáng một cô gái hiện ra giữa khói bụi. Mái tóc trắng cùng với đôi mắt đặc trưng, và một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể cô...
“Vorticia!?”
Asura hét lên, giọng lạc đi vì sốc. Vorticia, em gái của Musashi, đứng đó, tay vẫn giơ cây cung bằng nguyên lực, mũi tên tiếp theo đã ngưng tụ trên dây cung. Nhưng Musashi không hề nao núng. Anh chàng bước tới, ánh mắt lạnh lùng, và trong một khoảnh khắc, anh lao thẳng vào Vorticia, bàn tay siết chặt cổ cô, nâng cô lên khỏi mặt đất.
Vorticia giãy giụa, nhưng sức mạnh của Musashi dường như vượt xa mọi thứ Asura từng thấy. Gân xanh nổi đầy trên trán Musashi. Asura lao tới, cố ngăn Musashi, nhưng một luồng năng lượng vô hình hất cậu văng ra, đập mạnh vào bức tường phía sau. Đau đớn lan khắp cơ thể, nhưng cậu vẫn cố gượng dậy, mắt dán vào Musashi và Vorticia.
Trên màn hình khổng lồ, cảnh quay lại chuyển về cô gái tóc trắng ban đầu. Asura nhìn rõ hơn, và trái tim cậu như ngừng đập. Khuôn mặt cô, ánh mắt cô… không thể nhầm lẫn.
"Không...thể nào..."
“Lumine!?”
Asura hét lớn, giọng run rẩy. Nhưng tại sao cô lại ở đó? Đây không phải phim, không phải trò đùa. Cậu quay sang Musashi, mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền. Musashi thả Vorticia ra, ném cô ngã xuống sàn như một món đồ vô giá trị. Anh chàng quay lại, nụ cười nhẹ trên môi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng.
“Musashi, ngươi đã làm gì Lumine? Mọi người đâu!?”
Musashi nhún vai, giọng bình thản như đang nói về thời tiết. Anh bước tới gần Asura, mỗi bước chân vang lên đều đặn trên sàn gỗ. Vorticia nằm trên sàn, ho khan, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc lạnh, như đang chờ cơ hội phản công.
“Chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi mà.”
Asura lắc đầu, không tin vào những gì mình nghe thấy. Musashi, người bạn luôn vui vẻ, luôn ở bên cậu, giờ đứng đây, giọng nói xa lạ. Musashi bước tới gần hơn, giọng trầm xuống, mang theo sự đe dọa. Anh giơ tay, và một luồng khí tức đen kịt tỏa ra, bao trùm căn phòng.
“Thế giới này từ nay sẽ thuộc về ta.”
Asura nghiến răng, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Musashi tiếp tục nói, giọng đều đều, như thể đang kể một câu chuyện đã được sắp đặt từ lâu. Anh tiết lộ rằng ngay từ đầu, anh đã nhận ra nhóm của Asura có điều gì đó bất thường, một sức mạnh tiềm tàng đe dọa kế hoạch của anh. Triệt hạ cả nhóm, ngay từ đầu, là cách nhanh nhất để loại bỏ mối nguy. Asura lùi lại, tim đập thình thịch, không thể chấp nhận sự thật này.
“Ngươi không phải Musashi…”
“Như nào tùy ngươi thôi.”
Musashi cười nhẹ, ánh mắt lóe lên sự thích thú. Thanh kiếm Jiyushin, mục tiêu mà Musashi đã truy đuổi từ lâu, nhưng thất bại vì chỉ có một người được phép sử dụng nó. Jiyushin không phải thanh kiếm bình thường.
Ngày xưa nó được tách ra làm ba thanh kiếm riêng lẻ lần lượt là Diệt Nguyệt Kiếm, Dạ Nguyệt Kiếm và cuối cùng là Vô Nguyệt Kiếm, thanh kiếm này tất nhiên sở hữu toàn bộ năng lực lẫn sức mạnh của ba thanh kiếm trên.
Nó là một trong Thập Nhị Nguyệt Kiếm, mười hai thanh kiếm mạnh nhất Đại Hà, mỗi thanh đều có thể xác, linh hồn, tâm trí, cảm xúc, câu truyện, định mệnh và cả ý chí riêng.
Jiyushin hay Chân Nguyệt, có khả năng đưa đối thủ vào ảo mộng bất cứ lúc nào, bất chấp quá khứ hay tương lai. Người bị dính ảo thuật sẽ không nhận ra mình đang bị thao túng, ký ức bị cắt xén, tâm trí bị bóp méo.
Một ví dụ đơn giản nếu Asura đi qua một điểm và chạm vào Jiyushin, anh sẽ không nhớ khoảnh khắc đó, và Jiyushin sẽ chèn một ảo thuật vào khoảng trống ký ức, khiến anh tin vào một thực tại giả.
Musashi tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền. Jiyushin có thể xóa bỏ mọi thứ của đối thủ từ thế giới cũ, từ ký ức đến năng lực, khiến họ trở thành một phần của ảo mộng. Ngay cả những kẻ không tồn tại khía cạnh tâm trí hay linh hồn trong cơ thể, khi bị Jiyushin nhắm tới, cũng sẽ tự động có chúng để chịu ảnh hưởng, hiệu ứng này luôn luôn hoạt động để chắc chắn khả năng không ai có thể thoát cho dù tâm trí hay linh hồn là hư vô.
Thanh kiếm này có thể giữ lại một phần ký ức hoặc khả năng của nạn nhân, như một trò đùa tàn nhẫn, để họ vật lộn trong ảo mộng mà không biết sự thật. Nếu Jiyushin không để lại gì, nạn nhân sẽ như một đứa trẻ mới sinh, hoàn toàn thuộc về thế giới giả tạo mà thanh kiếm tạo ra. Thanh kiếm Jiyushin, với sức mạnh thao túng thực tại, đã biến anh thành một con người khác, hoặc có lẽ, đây mới là con người thật của anh.
Jiyushin, theo lời anh, có thể chia tách tâm trí nạn nhân thành vô số mảnh ảo ảnh, mỗi mảnh sống trong một thực tại riêng biệt. Trong một thực tại, nạn nhân có thể là một chiến binh vĩ đại, thống lĩnh hàng ngàn quân; trong thực tại khác, họ là một kẻ lang thang cô độc, không tên tuổi.
Tất cả các thực tại này diễn ra song song trong tâm trí nạn nhân, kéo dài hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng triệu năm, dù cơ thể ngoài đời chỉ ngừng lại trong một khoảnh khắc. Khi thoát khỏi ảo mộng, nạn nhân không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Họ không biết mình là ai, một chiến binh, một kẻ lang thang, hay chỉ là một cái bóng của chính mình. Jiyushin có thể trích xuất ý niệm cốt lõi của một người thứ tạo nên cá tính, bản chất, và linh hồn của họ.
Nó bóp méo ý niệm ấy, biến nạn nhân thành một con người hoàn toàn khác, dù ngoại hình, năng lực, hay ký ức vẫn giữ nguyên.
Nạn nhân sẽ chiến đấu vì ý chí của Jiyushin, mà không hề nhận ra mình đang bị thao túng. Anh kể rằng nếu ai đó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi kiếm Jiyushin, bản ngã của họ sẽ bị trích xuất, bị giam cầm trong một ảo giới do thanh kiếm tạo ra nếu Jiyushin muốn làm vậy.
Thân xác họ vẫn ở lại thế giới thật, nhưng chỉ như một con rối sống, hoạt động mà không làm chủ chính mình. Nạn nhân sẽ cảm thấy như đang nhìn chính mình từ bên ngoài, sống một cuộc đời xa lạ, không thể kiểm soát.
Thanh kiếm không chỉ thao túng tâm trí, mà còn bẻ cong thực tại xung quanh để phù hợp với ảo mộng. Nếu Jiyushin khiến một người tin rằng họ đang sống trong thời chiến tranh cổ đại, thế giới thật sẽ biến đổi đất đá hóa thành chiến trường, những NPC xuất hiện như thật, các định luật vật lý bị bóp méo để phù hợp nếu đó là quyết định của Jiyushin.
Asura cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhận ra sức mạnh của Jiyushin không chỉ là ảo thuật, nó biến ảo thuật thành thực, đặt kẻ địch vào những bối cảnh mà họ không thể tồn tại.
“Ngươi định dùng nó để làm gì?”
Musashi bước tới gần hơn, giọng trầm xuống, mang theo sự đe dọa. Anh tiết lộ một trong số khả năng nguy hiểm nhất của Jiyushin viết lại vị trí tồn tại của một người trong vận mệnh thế giới.
Một đế vương vĩ đại có thể bị biến thành một tên ăn mày vô danh, không ai nhớ đến. Một anh hùng có thể bị viết lại thành phản diện, bị cả thế giới nguyền rủa. Không ai nghi ngờ, vì trong lịch sử, điều đó đã luôn đúng.
Thực tại cúi đầu trước ý chí của Jiyushin, và những gì thanh kiếm viết ra trở thành sự thật tuyệt đối. Asura lùi lại, tim đập thình thịch, nhận ra nếu Musashi chiếm được Jiyushin, không chỉ cậu và mọi người, mà cả thế giới này sẽ bị thao túng.
Musashi nhếch môi, ánh mắt khinh miệt. Anh dang tay, tư thế thách thức, như mời gọi Asura tấn công. Không gian căn phòng dường như thu hẹp lại, chỉ còn hai người họ, mặt đối mặt. Vorticia, nhận ra cơ hội, lén lút bò ra phía cửa đổ nát, ánh mắt Asura nghiêm lại rồi lao thẳng vào Musashi, tung một cú đấm nhắm thẳng vào mặt anh.
Musashi nghiêng đầu, dễ dàng né đòn, bàn tay nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Asura, xoay mạnh, khiến cậu mất thăng bằng rồi ngã xuống sàn, nhưng lập tức lăn người, tránh một cú đá từ Musashi. Cậu gượng dậy, mồ hôi chảy dài trên trán, hơi thở gấp gáp. Musashi đứng yên, nụ cười không rời môi, như đang chơi đùa với một đối thủ yếu ớt.
"Chỉ có thế thôi sao?”
Asura nghiến răng, lao tới lần nữa, lần này tung một loạt cú đấm liên tiếp, nhưng Musashi di chuyển như bóng ma, né mọi đòn một cách dễ dàng. Anh ta xoay người, tung một cú đá vòng cung, trúng ngay ngực Asura. Cậu bay ngược ra sau, đập mạnh vào bức tường, tiếng xương kêu răng rắc.
Đau đớn lan khắp cơ thể, nhưng Asura cắn răng, chống tay đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời Musashi. Cậu biết mình yếu hơn, thể chất không đủ, kỹ năng chiến đấu gần như bằng không nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Musashi bước tới, từng bước chậm rãi, như một thợ săn đang trêu đùa con mồi.
Anh ta giơ tay, ra hiệu cho Asura tấn công tiếp. Asura lao lên, tung một cú đấm toàn lực, nhưng Musashi bắt lấy nắm đấm, bẻ ngược cổ tay cậu, rồi tung một cú đấm thẳng vào bụng. Asura khuỵu xuống, ôm bụng, hơi thở đứt quãng.
Musashi không dừng lại, nắm tóc cậu kéo lên, rồi đấm mạnh vào mặt. Máu chảy từ khóe miệng Asura, nhưng cậu vẫn cố giãy giụa, tung một cú đá vào chân Musashi. Đòn đánh trúng, nhưng Musashi coi nó như thể đó chỉ là một cái chạm nhẹ.
“...”
Musashi buông Asura ra, để cậu ngã xuống sàn, rồi tung một cú đá vào sườn, khiến cậu lăn mấy vòng trên mặt đất. Asura ho khan, máu nhỏ giọt xuống sàn gỗ, cơ thể đau nhức như muốn tan ra. Cậu cố chống tay đứng dậy, nhưng đôi chân run rẩy, không còn chút sức lực.
Musashi đứng đó, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Anh ta không vội kết thúc, như thể muốn tận hưởng sự đau đớn của Asura. Trong khi đó, Vorticia đã lẻn ra khỏi căn phòng, chạy dọc hành lang của trường học.
Tiếng bước chân cô vang vọng trong không gian vắng lặng, trái tim đập thình thịch vì lo lắng. Vorticia đẩy từng cánh cửa, kiểm tra từng phòng học, nhưng tất cả đều trống rỗng, chỉ có bụi bặm và bóng tối. Cuối cùng, cô dừng trước một cánh cửa nhỏ ở tầng hầm.
“Nè, tỉnh lại đi!”
Cô gái không đáp, cơ thể bất động, như đang chìm trong một giấc mơ sâu. Trong khi đó, Musashi bất ngờ tung một cú đá mạnh vào ngực Asura, khiến cậu bay ra ngoài, đập vào sân trường qua bức tường vỡ. Asura lăn mấy vòng trên mặt đất, bụi bay mù mịt, cơ thể đau nhức như muốn vỡ vụn. Cậu chống tay gượng dậy, máu chảy từ trán, che mờ một bên mắt. Musashi bước ra từ căn phòng, Asura thở hổn hển, ánh mắt rực cháy, dù cơ thể đã đến giới hạn.
“Mọi người đâu...Musashi...?”
Musashi khoanh tay, giọng đều đều. Theo lời Musashi, Lumine và những người khác đang bị mắc kẹt trong một vùng nơi không chỉ có con Ma Thú cấp E mà cậu thấy trên màn hình, mà còn hàng tá Ma Thú bậc cao hơn, những con quái vật có thể xóa sổ cả một vương quốc.
Tỷ lệ sống sót của họ, theo Musashi, từ đầu đã bằng không. Cậu lao tới, bất chấp cơ thể rã rời, tung một cú đấm vào Musashi. Anh ta né dễ dàng, nắm lấy vai Asura, xoay người ném cậu xuống đất. Asura cố lăn người tránh, nhưng Musashi đã ở ngay phía trên, tung một cú đấm vào ngực cậu. Tiếng xương kêu răng rắc, Asura ho ra máu, cơ thể gần như không còn sức chống cự.
“...?”
Musashi nắm cổ áo Asura, kéo cậu lên, rồi tung một loạt cú đấm liên tiếp vào mặt và bụng. Mỗi cú đấm như búa tạ, khiến Asura lảo đảo, máu chảy thành dòng. Cậu cố giơ tay chặn, nhưng cánh tay yếu ớt không đủ sức. Musashi xoay người, tung một cú đá vòng cung, trúng vào đầu Asura, khiến cậu ngã sấp xuống đất, mặt úp vào bụi.
Asura thở hổn hển, tầm nhìn mờ đi, nhưng ý chí vẫn không cho phép cậu bỏ cuộc. Cậu chống tay, run rẩy đứng dậy, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Musashi. Anh ta cười lớn, như thể đang xem một màn kịch buồn cười. Musashi bước tới, giơ chân định giẫm lên ngực Asura, nhưng cậu lăn người tránh, nắm lấy chân Musashi, cố kéo anh ta ngã.
Nhưng Musashi quá mạnh, chỉ cần giật chân, Asura đã bị hất văng ra xa, đập vào một gốc cây gần đó. Cậu ôm ngực, ho khan, máu thấm đỏ cả áo. Thể chất yếu ớt và thiếu kỹ năng chiến đấu khiến cậu không thể chống lại Musashi.
"Thảm hại thật...”
Asura gầm lên, bất chấp cơn đau, lao tới lần nữa. Cậu tung một cú đấm, nhưng Musashi bắt lấy, bẻ ngược cánh tay cậu, rồi đấm mạnh vào vai. Tiếng xương gãy vang lên, Asura hét lên đau đớn, khuỵu xuống.
Musashi không dừng lại, nắm tóc cậu kéo lên, tung một cú đấm vào mặt, rồi đá mạnh vào bụng. Asura bay ngược ra sau, đập vào đống gạch vụn, cơ thể gần như bất động. Máu chảy khắp mặt, tầm nhìn của cậu mờ đi, chỉ còn thấy bóng dáng Musashi lờ mờ tiến tới.
“Asura, ngươi đã sẵn sàng chứng kiến kiệt tác của nhân loại chưa?”
Musashi giơ tay, và một luồng năng lượng tím bùng lên quanh người anh ta, như ngọn lửa ma thuật nuốt chửng cơ thể. Asura chống tay, cố gượng dậy, mắt mở to kinh ngạc. Musashi không còn là người bạn cậu từng biết. Cơ thể anh ta bắt đầu thay đổi, tóc đen dài buộc cao phía sau, vài lọn lòa xòa trước trán, toát lên vẻ hoang dã.
Trên vai trái và vai phải, hai tấm giáp kim loại vàng rực rỡ hiện ra, khắc hoa văn tinh xảo, nối với tay áo ngắn và găng tay che khuỷu, mỗi găng buộc bằng đai xích đen quanh cổ tay.
Ngực và eo được bảo vệ bởi một bộ giáp vàng sậm, phần eo có thêm một thanh đai tròn chạm khắc biểu tượng xoáy tím. Từ hông trái, một mảnh vải xanh tím rách rời buông xuống, tung bay trong gió.
Musashi giơ hai cánh tay, đầu ngón tay tỏa hào quang tím rực rỡ, như đang triệu hồi một sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết. Xung quanh anh ta, những thanh đại đao bằng kim loại vàng lơ lửng, mỗi thanh dài gần hai mét, đầu khúc khắc hình hộp sọ trắng, nối bởi các khớp đĩa vàng, bao bọc bởi vòng năng lượng tím và xích đen, song song với mặt đất.
Phía sau, cao hơn, một khối tròn lớn màu trắng bạc hiện ra, viền khung vàng với những chiếc sừng uốn cong, chính giữa khắc biểu tượng xoáy tím. Dưới khối tròn, hai sợi xích đen treo ngược, đung đưa như thể sống động.
Giữa các thanh đại đao và khối tròn, những ngọn lửa linh hồn tím nhạt lơ lửng, nhảy múa trong không khí. Đây là hình dạng thật sự của Miyamoto Musashi...
“Ngươi…là cái...gì vậy?”
Asura ho khan, máu nhỏ giọt xuống đất, ánh mắt kinh hoàng nhìn Musashi. Anh bước tới, các thanh đại đao lơ lửng quanh người xoay chậm, xích đen kêu leng keng, tạo âm thanh rợn người. Asura nắm chặt tay, cố đứng dậy, nhưng cơ thể rã rời sau trận đấu trước đó không cho phép cậu phản kháng.
Về phía mọi người...một cô gái mang mặt nạ thạch cao dày, che kín khuôn mặt, mái tóc búi cao bồng bềnh, lướt qua những cánh rừng hoang tàn, cứu lấy từng đồng đội của Asura. Cô không để lại dấu vết, không nói lời nào, chỉ xuất hiện đúng lúc, kéo họ khỏi lưỡi hái của Ma Thú, rồi biến mất như một cơn gió...có vẻ trò chơi sắp sửa kết thúc...