Duy Ngã Độc Tôn

*Bịch.*

Một bước chân rơi nhẹ xuống nền đất...Cả Musashi và Asura cùng ngẩng lên. Một bóng dáng bước ra từ từ thong thả, nhàn nhã, không chút cảnh giác. Chiếc áo trắng rộng thùng thình bay nhẹ trong gió, cô mặc một cái váy ngắn cùng đôi chân trần thon dài đầy sức sống. Mái tóc trắng được cột hờ phía sau bằng sợi dây đỏ cũ, buông lơi uể oải xuống bả vai, vài sợi vương trên má cô, khẽ lay động mỗi lần cô bước. Ánh mắt cô nheo lại, ánh lên vẻ khiêu khích nghịch ngợm...

“Chị đây nghỉ ngơi lâu quá rồi…”

Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng.

“…nên là giờ mấy đứa thích làm quá nhỉ?”

Lumine nhoẻn miệng cười. Cô giang tay hít thở không khí. Mỗi bước chân của cô đều nhẹ tênh, cô dừng lại cạnh Asura, cúi người xuống nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, có chút mỉa mai, có chút… trìu mến không rõ tên gọi...Cô khẽ đưa tay vuốt tóc cậu, rồi thì thầm

“Em vất vả rồi....Asura. Mọi chuyện ở đây… cứ để chị.”

Cô kết thúc câu bằng một cái ngáp dài rất thiếu nghiêm túc, Musashi đứng lặng trong giây lát

“…Ngươi… còn sống?”

Lumine liếc mắt nhìn anh, nhướng mày.

“Ừ thì… cũng nhờ Luneth cứu thôi.”

Cô nói nhẹ tênh như kể về bữa sáng. Nhưng rồi lập tức đổi giọng, nhăn mày như thể chợt nhớ điều gì.

“À mà không… bỏ đi. Chả có ai cứu cả.”

"Dù sao thì...ả cũng là ta mà..."

Cô nhìn anh đôi mắt ánh lên sự ngây ngô đầy cố ý, kèm theo nụ cười ngờ nghệch đến đáng sợ. Lumine cúi xuống, nhẹ nhàng bế Asura như một đứa trẻ. Lumine bước vài bước ra xa, đặt Asura ngồi xuống trên một phiến đá sạch. Cô ngồi xổm, đặt tay lên vai cậu.

“Nghỉ ngơi đi...”

Giọng cô nhẹ hều, nhưng gợn lên luồng âm thanh kì lạ khiến cậu bối rối. Cậu lắp bắp

"Lumine…chị làm gì được Musashi chứ… hắn là..”

Cô cắt lời cậu bằng cách lè lưỡi trêu chọc. Rồi bất ngờ, cô đặt một ngón tay lên môi của Asura, ánh mắt đột nhiên nghiêm lại nhưng vẫn giữ nét dịu dàng quái lạ.

“Nhưng mà… đã bảo rồi mà, đúng không?”

“…Cứ để chị lo.”

Cô quay lại đối mặt Musashi. Không có tư thế tấn công, không khí vẫn lười biếng.

“Giờ tới lượt chị chơi…”

Lumine vươn vai.

“…và chị đây rất ghét bị làm phiền giữa giờ trưa đó..”

Gió quét qua tầng thượng của trường cao trung Reimei như một làn hơi mát lạnh, đẩy từng lọn tóc lên khỏi trán. Trên chiếc lan can phủ rêu, một bóng người đang ngồi đung đưa hai chân, gác qua lớp thép lưới rỉ sét. Bên cạnh cậu là Nexus đang chăm chú nhìn xuống khu sân giữa.

Kaito gác khuỷu tay lên đầu gối, cằm tựa lên mu bàn tay. Mắt cậu lờ đờ nhìn xuống cảnh tượng phía dưới nơi tên Musashi và Lumine đang sắp làm náo loạn cả khuôn viên. Nhưng ánh mắt cậu chẳng mang theo chút hứng thú nào. Chỉ có sự mỏi mệt đọng lại trong khóe mắt, như thể mọi chuyện đang trở thành một trò hề bất tận.

Cậu thở ra, một hơi thở nặng nề và rời rạc, rồi ngửa người ra sau, dự định sẽ nằm xuống nghỉ một chút. Nhưng thay vì lưng chạm vào nền bê tông cứng lạnh, đầu cậu lại va vào thứ gì đó mềm và ấm, nhẹ nhàng như một cái gối thịt di động.

“Hể?”

Kaito nhíu mày, mở mắt ra, rồi gần như bật dậy theo phản xạ.

“Á, cái đệt—!”

Một bàn tay chụp lấy cổ áo cậu kịp thời, giữ lại trước khi cậu rơi ngược xuống khỏi lan can tầng thượng. Dưới chân là ba mươi mét không khí cùng một kết thúc chẳng lấy gì làm vui vẻ.

“Này, bình tĩnh!!”

Giọng một cô gái vang lên ngay trên đầu, bình thản đến mức khiến cậu rợn sống lưng. Kaito lùi lại, đảo mắt nhìn, rồi thấy mình vừa nằm lên…đùi một cô gái.

Một cô gái trẻ, dáng người mảnh mai với mái tóc xanh đen. Cô mặc đồng phục trường nhưng cổ áo mở tung, cà vạt buộc lỏng, đôi mắt vàng nhạt màu nhìn cậu với vẻ hờ hững mà hơi trêu chọc. Kaito hét lên, đứng bật dậy, lùi ra phía sau theo bản năng.

“Bà nội nào vậy trời?!”

Nexus cũng gầm gừ, gừ gừ trong cổ họng, dường như sẵn sàng tấn công. Nhưng cô gái kia chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu nó như thể dỗ dành một đứa trẻ.

“Bình tĩnh, Calm down bro..”

cô cười nhẹ.

“Chill bro...Tôi không có ý hại ai hết. Là do cậu ngả người ra đúng lúc tôi ngồi thôi mà.”

“Ngồi?”

Anh cau mày.

“Tôi là Noritachi. Cậu có thể gọi tôi là Nori nếu muốn. À um...xin lỗi vì làm cậu giật mình, nhưng…”

Cô nhún vai.

“Nơi này vốn không phải chỗ chỉ có mình cậu đâu...”

Ngay khi cô nói dứt câu, một loạt tiếng bước chân nhẹ như gió vang lên phía sau...Kaito mắt trợn trừng. Một… hai… ba… không, phải hơn chục người đang hiện ra, từng người một như thể vừa được gọi đến từ hư vô. Họ đều mặc đồng phục trường, nhưng không phải loại thông thường, từng bộ được biến tấu theo phong cách riêng, và khí chất họ mang theo khiến người thường chắc chắn không thể nhầm lẫn. Một trong số đó bước lên gần, mang theo mái tóc trắng với làn da ngâm đặc trưng.

“Chờ đã, cái đệt– hội trưởng hội học sinh?!”

Kaito chỉ tay, gần như hét lên.

“De Arumatai?!”

“Khoan đã, gì vậy trời?”

Kaito quay sang nhìn Noritachi.

“Cái gì đang xảy ra vậy? Mấy người này…”

Kaito cố quay đầu nhìn xuống phía dưới chỗ Lumine, nhưng tầm mắt cậu như bị kéo ngược lại bởi áp lực kỳ lạ từ những người phía sau. Cậu nhíu mày, khẽ lầm bầm.

“Mẹ ơi… cái quái gì đang diễn ra với cái chỗ này vậy…”

Cậu lén liếc sang Noritachi, định hỏi tiếp thì bất chợ ánh mắt cậu lia qua một người phía xa hơn. Một gã cao lớn, bị trói chặt bởi một loạt xích đen như rắn sống, đầu gục xuống nhưng môi vẫn nhếch cười.

“Cái đéo gì… cái thằng bị xích đó là cái đéo gì vậy?!”

Cậu liếc tiếp sang bên cạnh.

Một cô gái...trang phục chẳng khác gì nội y và vài sợi vải treo lủng lẳng như cosplay thất bại.

“Và đứa mặc quần lọt khe đó là cái đéo gì vậy trời?!”

Nexus vốn đang gầm gừ cảnh giác, giờ lại quay quần bên một ông anh soái ca đứng cách đó vài mét. Ông anh này đẹp trai đến mức lóa mắt, mái tóc đen vuốt ngược nhìn ngầu vãi, đôi mắt xanh lam sâu thẳm, và nụ cười tỏa sáng như quảng cáo kem đánh răng.

Tay cầm một giá vẽ, đang chăm chú phác họa Nexus đứng yên như tượng, đuôi vẫy tít, rõ ràng đang tận hưởng vai trò người mẫu. Ông anh soái ca vẽ nhanh thoăn thoắt, nét bút mượt mà, miệng huýt sáo một giai điệu vui tươi.

Bức tranh trên giá vẽ dần hiện rõ Nexus, background là một cánh đồng hoa lộng lẫy, trông như bìa tạp chí thời trang thú cưng. Nexus nghiêng đầu, ló một mắt nhìn bức tranh, rồi đột nhiên sủa vang, đuôi vẫy như quạt máy, rõ ràng hài lòng với vẻ đẹp trai của mình.

“Gâu gâu! Gâu!”

Kaito trợn mắt, chỉ tay vào Nexus, miệng lắp bắp. Ông anh soái ca ngẩng lên, nở nụ cười làm tan chảy cả băng đá, giơ ngón cái với Nexus như thể cả hai vừa hoàn thành một kiệt tác. Kaito quay sang Noritachi, giọng cao vút, không giấu nổi sự hoang mang.

“Tôi là Iroha Eshin, họa sĩ tự do. Thấy con thú cưng của cậu quá đỉnh, nên vẽ một bức làm kỷ niệm!”

"Cậu có thể gọi tôi là Hoạ Thần..."

Sân trường cao trung Reimei rung chuyển, bụi bay mù mịt, không khí nặng nề bởi khí tức tím tỏa ra từ Musashi. Anh ta đứng đó, bàn tay chậm rãi nắm lấy một thanh đại đao lơ lửng, lưỡi đao vàng rực khắc hình hộp sọ trắng, năng lượng tím quấn quanh như ngọn lửa. Anh ta thủ thế, đầu hơi nghiêng, ánh mắt sắc lạnh đã mở ra sau nhiều tháng trời, rồi lao thẳng tới Lumine, nhanh như một cơn lốc, thanh đại đao chém xuống với lực đủ xé đôi cả ngọn núi.

“Lumine, cẩn thận!”

Asura hét lên, giọng lạc đi, tay chống phiến đá cố đứng dậy, nhưng cơ thể đau nhức không cho phép. Lumine liếc cậu, nháy mắt, rồi nghiêng người nhẹ nhàng, như đang nhảy một điệu múa.

Thanh đại đao bổ xuống, chạm nền đất, tóe lửa đỏ rực, sức mạnh khủng khiếp làm bật lưỡi đao lên một khoảng. Đột nhiên, khoảng đất phía sau Lumine nổ tung, tạo thành một rãnh nham nhở dài hàng cây số, đá vụn bay tứ tung, khói bụi mịt mù.

Asura hoảng hốt, mắt mở to, không thấy Lumine đâu giữa đám khói, tim cậu như ngừng đập. Musashi đứng thẳng, đại đao ghim xuống đất, nụ cười lạnh lùng, như thể đã chắc chắn về chiến thắng. Nhưng rồi, từ trong khói bụi, Lumine bước ra, áo trắng không một vết bẩn, mái tóc trắng lấp lánh, cô đưa tay vuốt tóc, ngáp dài, trông như vừa đi dạo xong.

“Chém mạnh thế, hỏng sân rồi..”

Musashi nghiến răng, ánh mắt lóe lên giận dữ. Anh ta vung đại đao lần nữa, lưỡi đao xé gió, tạo ra một luồng năng lượng tím sắc như dao cạo, nhắm thẳng vào Lumine. Cô nhảy lùi, động tác nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước, né đòn trong tích tắc.

Luồng năng lượng bay qua, trượt mục tiêu, và đâm thẳng vào dãy trường phía sau. Một tiếng *rầm* kinh hoàng vang lên, dãy ba tầng bị bổ ngang, gạch đá đổ sập, khói bụi bốc cao.

Trên tầng thượng dãy nhà, Kaito mất thăng bằng khi sàn nhà sụp xuống phải bay sang dãy bên cạnh trong một màn hỗn loạn, bánh quy và cốc nước ép văng tứ tung. Nexus sủa vang, nhảy qua khe hở, tha theo bức tranh của Eshin.

“Cái đệt, trường sập rồi!”

Khi bay qua cậu lại bị giật mình bởi Nori và cái đám đó đã qua đây từ lúc nào.

“Đám này điên hết rồi, điên hết rồi!”

Dưới sân trường, Musashi không dừng lại, đại đao trong tay chém liên tiếp, mỗi nhát tạo ra sóng xung kích tím, xé toạc không khí. Lumine lướt qua từng đòn, động tác uyển chuyển như vũ công, không một chút căng thẳng. Cô nghiêng người, nhảy lùi, thậm chí xoay vòng, như đang trêu tức Musashi.

Một nhát chém sượt qua, làm vỡ tan một góc sân, đá vụn bay như mưa. Lumine nhảy lên, đáp xuống một phiến đá, giơ tay làm động tác oops, nụ cười ngờ nghệch khiến Musashi điên tiết.

Asura, từ phiến đá, nhìn cảnh này, vừa lo vừa kinh ngạc, không hiểu sao Lumine có thể né mọi đòn mà không cần phản công. Cậu hét lên, giọng khản đặc, cố cảnh báo cô.

“Lumine, hắn mạnh lắm, đừng đùa nữa!”

Lumine quay lại, lè lưỡi trêu Asura, rồi nhảy lùi, né một nhát chém khác. Lưỡi đao bổ xuống, tạo một vết nứt dài trên sân, khói bụi bốc cao. Musashi gầm lên, triệu hồi thêm hai thanh đại đao lơ lửng, cả ba thanh cùng lao tới Lumine, xoay như lốc xoáy.

Cô nghiêng đầu, lướt qua khe hở giữa các lưỡi đao, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng. Một thanh đao cắm xuống đất, làm nổ tung một góc sân, bụi bay mịt mù.

Lumine bước ra từ đám bụi, vuốt tóc, ngáp dài, như thể vừa đi dạo xong. Musashi siết chặt đại đao, hào quang tím từ đầu ngón tay bùng lên, khối tròn trắng bạc phía sau rung lên dữ dội, như đang dồn toàn bộ sức mạnh.

“Ngươi không thể né mãi!”

Lumine nhún vai, giơ tay làm động tác come on, nụ cười không rời môi. Cô nhảy lên, đáp xuống một bức tường vỡ, chân trần khẽ chạm, rồi lướt đi khi Musashi chém tiếp.

Lưỡi đao xé ngang, làm sập một cây cổ thụ gần đó, cành lá bay tứ tung. Lumine xoay người, né đòn, thậm chí còn đưa tay giả vờ lau mồ hôi, trêu tức Musashi. Anh ta lao tới, đại đao chém xuống, tạo một luồng năng lượng xé toạc sân trường. Lumine nhảy lùi.

Lumine cười khúc khích, né một nhát chém khác. Lưỡi đao bổ xuống, làm nổ tung một góc sân, khói bụi che kín tầm nhìn. Musashi đứng giữa đám khói, đại đao ghim xuống đất, ánh mắt rực cháy giận dữ. Lumine bước ra, áo trắng tung bay, nụ cười vẫn ngờ nghệch, nhưng ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm.

Cô giang tay, như mời Musashi tấn công tiếp, giọng nhẹ tênh. Musashi gầm lên, triệu hồi toàn bộ đại đao lơ lửng, cả năm thanh cùng lao tới, xoay như cơn lốc chết chóc. Lumine lướt qua, động tác uyển chuyển, không một lưỡi đao chạm được cô. Sân trường giờ như chiến trường, đầy vết nứt và đá vụn, nhưng Lumine vẫn đứng đó, không một vết xước.

“Chán chưa? Chị còn hẹn ăn kem!”

Khối tròn trắng bạc phía sau anh rung lên dữ dội, biểu tượng xoáy tím chính giữa phát sáng như muốn nuốt cả không gian. Musashi nghiến răng, ánh mắt rực cháy giận dữ, bàn tay siết chặt đại đao, giọng trầm xuống, đầy đe dọa.

“Ngươi thích né à? Cứ né đi, nhưng lần này, có chạy đằng trời cũng chẳng thoát!”

Musashi giơ tay, và khối tròn trắng bạc phía sau anh phát ra tiếng rít kinh hoàng, như thể cả vũ trụ đang bị xé toạc. Khối tròn vỡ tan, hóa thành một thực thể đen ngòm khổng lồ, ba đầu, sáu tay, và ba trăm hai mươi tám cái đuôi quất mạnh, tạo ra những cơn gió lốc.

Mỗi cái đầu to như ngọn núi, miệng rộng ngoác chứa hàng tỉ chiếc răng lởm chởm, lấp lánh như lưỡi dao. Cơ thể nó đồ sộ, lớn hơn trường học cả chục lần, che kín bầu trời, bóng đen bao trùm cả khu vực. Kaito, từ dãy trường, trợn mắt, mặt cắt không còn giọt máu, nhận ra ngay sinh vật này.

Một Ma Thú cấp S. Nexus ngừng sủa, lông dựng ngược, nhưng vẫn ngậm chặt bức tranh, như thể đó là báu vật cuối cùng trên đời.

“Ma Thú cấp S?! Chết mẹ rồi!”

Asura, từ phiến đá, hoảng hốt, ánh mắt mở to kinh hoàng. Cậu chống tay, cố đứng dậy, giọng lạc đi, hét lên với Lumine, không quan tâm đến cơn đau đang xé toạc cơ thể.

Musashi cười lớn, giọng vang vọng, át cả tiếng gầm của Ma Thú. Anh ta dang tay, các thanh đại đao lơ lửng xoay nhanh, xích đen rung lên dữ dội, như đang hòa nhịp với sức mạnh của quái vật. Ma Thú cấp S giậm chân, làm mặt đất nứt toác, đá vụn bay như mưa. Lumine đứng yên, áo trắng tung bay, nụ cười không rời môi, như thể con quái vật khổng lồ kia chỉ là một chú cún hơi to.

“Lumine, xin đình chiến đi! Con Ma Thú này… nó sẽ hủy diệt cả hành tinh đấy!!!”

Musashi nhếch môi, ánh mắt đắc thắng, quay sang Asura, giọng trầm nhưng đầy tự mãn. Anh ta bước tới, đại đao ghim xuống đất, tạo một vết nứt mới, khói bụi bốc cao.

Ma Thú phía sau gầm rú, ba cái đầu ngoác miệng, răng lởm chởm lấp lánh, như sẵn sàng nuốt chửng cả thế giới. Trên dãy nhà, Noritachi nhón một cái bánh quy, nhai rôm rốp, bình thản như xem phim.

“Asura nói đúng đó, Lumine. Đưa Jiyushin cho ta, trận chiến này sẽ kết thúc!”

Lumine nghiêng đầu, đưa tay vuốt tóc, nụ cười ngờ nghệch bỗng trở nên sắc sảo. Cô giang tay, và trước mặt cô, một thanh kiếm hiện ra từ hư không, lưỡi kiếm lấp lánh ánh bạc, tỏa ra khí tức lạnh lẽo, như đang sống.

Jiyushin, thanh kiếm huyền thoại trong Thập Nhị Nguyệt Kiếm, nằm lơ lửng trước cô. Asura trợn mắt, Kaito hét lên từ xa, còn Musashi đứng sững, ánh mắt lóe lên sự cuồng nhiệt. Lumine nhún vai, nắm lấy Jiyushin, rồi quăng nó về phía Musashi, động tác nhẹ nhàng như ném một quả táo. Thanh kiếm bay qua không khí, đáp xuống tay Musashi, và anh ta nắm chặt, mắt mở to, hơi thở gấp gáp.

“Không phải hàng giả đâu mà lo!”

Musashi siết chặt Jiyushin, ánh mắt bùng lên sự khoái cảm điên loạn. Anh ta ngửa mặt lên trời, cười lớn, giọng vang vọng như sấm, át cả tiếng gầm của Ma Thú cấp S. Cơ thể anh run lên, như thể sức mạnh của Jiyushin đang chảy vào từng thớ thịt.

Hào quang tím từ đầu ngón tay bùng nổ, các thanh đại đao lơ lửng xoay điên cuồng, xích đen đứt đoạn, bay tứ tung. Ma Thú phía sau gầm rú, ba cái đầu ngoác miệng, như hòa nhịp với sự điên loạn của Musashi. Anh ta giơ Jiyushin lên, lưỡi kiếm lấp lánh, ánh sáng bạc chiếu rọi cả sân trường. Musashi hét lên, giọng lạc đi, mắt đỏ ngầu, như đang chìm trong cơn mê quyền lực. Anh ta vung kiếm, chém loạn xạ.

“Jiyushin! Biến thế giới này thành nô lệ của ta mauuuu!”

Musashi chém tiếp...Anh ta xoay người, chém ngang. Ma Thú cấp S gầm rú, sáu tay vung lên, ba trăm hai mươi tám cái đuôi quất mạnh, làm rung chuyển cả khu vực. Musashi đứng giữa cơn lốc, tóc đen tung bay, giáp vàng lấp lánh, ánh mắt điên cuồng, như thể đã trở thành chúa tể của mọi thứ.

Anh ta chém xuống, lưỡi kiếm chạm đất, khói bụi che kín bầu trời. Asura, từ phiến đá, che mặt, hét lên. Nhưng rồi, giữa cơn điên loạn của Musashi, Jiyushin đột nhiên lóe sáng, rồi biến mất khỏi tay anh ta, như thể chưa từng tồn tại.

Musashi sững sờ, tay vẫn giảm đứng giữa đống đổ nát, ánh mắt mở to, miệng lắp bắp, không tin vào mắt mình. Lumine, đứng cách đó vài mét, ôm bụng, cười sặc sụa, lăn ra đất, nước mắt chảy vì cười quá nhiều. Cô chỉ tay vào Musashi, giọng đứt quãng, vẫn không ngừng cười. Noritachi từ dãy nhà cười lớn như đang xem phim hài.

“Jiyushin không phải công cụ, đồ ngốc! Nó chọn người sử dụng, không phải người sử dụng chọn nó!”

Lumine ngồi dậy, lau nước mắt, vẫn cười khúc khích. Cô đứng thẳng, áo trắng tung bay, giọng lầy lội nhưng mang theo chút sắc sảo. Musashi đứng đó, tay trống không, mặt tái mét, ánh mắt hoang mang, như vừa mất đi cả thế giới. Lumine bước tới, vỗ vai Musashi, giọng trêu chọc. Cô nhún vai, nụ cười ngờ nghệch trở lại, như thể cả trận chiến chỉ là một trò đùa.

“Hên là Jiyushin nó hiền đấy, không là mày toi đời rồi!”

Musashi gầm lên, nhắm tới Lumine, nhưng cô nghiêng người, né dễ dàng, rồi đá một phát vào mông anh ta, khiến Musashi ngã sấp mặt. Cô cười lớn, nhảy lên phiến đá cạnh Asura, ngồi đung đưa chân, như vừa thắng một ván cờ.

Musashi đứng thẳng, giáp vàng rung lên, ánh mắt điên cuồng, chỉ tay vào Lumine, giọng đầy thù hận.

“Tấn công! Xóa sổ thế giới này!”