Ma Thú gầm rú, ba cái đầu ngoác miệng, và một quả cầu năng lượng tím khổng lồ hình thành trong miệng chính giữa. Quả cầu dao động mạnh, phát ra ánh sáng chói lòa, chiếu rọi mọi thứ xung quanh, từ sân trường đổ nát đến dãy nhà mới.
Năng lượng tím xoáy cuồng bạo, như muốn nuốt chửng cả vũ trụ, tạo ra những tiếng rít chói tai. Asura, từ phiến đá, vươn tay ra, ánh mắt tuyệt vọng, tim đập thình thịch, cảm giác như ngày tận thế đang đến.
Quả cầu năng lượng lao xuống với tốc độ không tưởng, xé toạc không khí, để lại một vệt sáng tím dài hàng trăm mét.
“Lumine!!!”
Một tiếng *rầm* kinh hoàng vang lên, mặt đất rung chuyển, khói bụi bốc cao che kín cả sân trường. Asura hét lên, tay che mặt, tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc.
Nhưng rồi, từ trong đám khói bụi. Lumine đứng yên, tay phải giơ lên, và trước cô, quả cầu năng lượng tím khổng lồ bị chặn lại, dao động dữ dội như muốn nổ tung. Cô nheo mắt, rồi co nhẹ lòng bàn tay, bóp quả cầu từ từ.
Năng lượng tím rung lên, phát ra tiếng rít chói tai, nhưng Lumine tiếp tục siết chặt, và quả cầu dần co nhỏ, tan thành tro bụi, rơi lả tả xuống đất. Asura ngồi sững, ánh mắt kinh hoàng, miệng há hốc, không nói nên lời. Trong đầu cậu, hàng tá suy nghĩ quay cuồng Lumine là ai? Cô thực sự là gì? Sức mạnh này… không phải của con người.
“Lumine… chị… là ai?”
Trên chiến trường hỗn loạn giữa sân Ma thú đột ngột lao tới Lumine định xé toạt cô chỉ trong một khoảnh khắc...Ấy thế mà Lumine chỉ nhấc nhẹ một tay lên, ngón giữa và ngón cái khép lại, búng vào không khí một cái.
Âm thanh nhỏ như tiếng bật tay vang lên và ngay khoảnh khắc đó, ma thú nổ tung như một quả bong bóng đựng đầy thịt sống, máu và xương văng khắp không gian như một đám pháo hoa máu me rợn người.
Máu tươi rơi lộp độp lên mặt đất bị nứt vỡ, làm nhuộm đỏ phần sỏi đá nơi Lumine đứng. Từng khối thịt nhầy nhụa co giật một lúc rồi tan rã thành tro bụi trong gió. Musashi, đang đứng cách đó không xa, giương to mắt nhìn khung cảnh đó.
Gã không chớp mắt. Một giây trước là kẻ địch dữ tợn đang áp sát, giây sau chỉ còn là khoảng trống tanh mùi sắt và khí nóng. Gã siết chặt ba thanh đại đao, Gã không cần hỏi thêm, nhưng vẫn buột miệng.
“...Ngươi là ai?”
Gã nói trong hơi thở, vừa là ngờ vực, không gian xung quanh rung chuyển, như bị bóp méo bởi một sức mạnh vô hình. Một vùng không gian kỳ lạ bao bọc, mặt đất hóa thành nghĩa địa vô tận, những ngôi mộ đá xám ngoét mọc lên, khắc biểu tượng xoáy tím. Sương mù dày đặc trỗi dậy, mang theo tiếng rên rỉ của linh hồn, trong khi những cành cây khô khốc vươn lên, như muốn kéo mọi thứ vào bóng tối.
"Lumine...ta sẽ cho ngươi thấy..."
“Shōkai! Đây là thần vực thật sự, nơi chỉ thần linh chân chính đạt được!”
Nhưng đôi môi cô lại cong lên, không phải là nụ cười nhã nhặn hay kiêu ngạo, mà là một cơn buồn cười không kiềm được. Cô bật cười. Ban đầu là một tràng khúc khích. Sau đó là tiếng cười vang dội.
“...Shōkai?"
Cô lặp lại từ đó với giọng mỉa mai như thể nghe thấy một trò đùa khập khiễng đến đáng thương.
“Thật đấy à? Ngươi gọi cái đó là thần vực thật sự?”
Musashi nhíu mày, nhưng không nói gì. Gã biết những kẻ đủ mạnh thường mang theo sự kiêu ngạo, và có lẽ, Lumine là một trong số ít những kẻ đủ sức để không cần nói phét mà vẫn khiến người khác cảm thấy bị sỉ nhục.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh biến đổi...Không phải vì Musashi. Mà là bởi Lumine...áp lực từ cô, cho dù không bộc phát ra năng lượng rõ ràng, lại khiến vùng thần vực của Musashi bắt đầu méo mó.
Những ngọn cột đá vỡ nát, sương trắng đang dâng lên từ lòng đất bị xé toạc như bị hút đi bởi một lỗ đen vô hình. Ngay cả nền đất dưới chân họ cũng rạn nứt, như thể thế giới này đang cố trốn chạy khỏi cô gái đó.
“Ngươi...”
Musashi gằn giọng, ba thanh đại đao nâng lên thủ thế, ánh mắt không rời khỏi Lumine dù chỉ nửa giây. Gã biết, chỉ cần mất cảnh giác, cái kết sẽ không khác gì con ma thú vừa rồi.
Lumine ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lấp lánh như nhưng lúc này đã tắt đi sự đùa cợt. Mặt cô nghiêm lại. Một tia lạnh lùng hằn sâu trong đồng tử màu xanh. Cô bước một bước về phía Musashi.
Chỉ một bước thôi...Mặt đất dưới chân cô nứt toạc, sóng xung kích lan ra như gợn nước, khiến những khối đá từ thần vực của Musashi bay lên lơ lửng như thể đang bị ép phải rút lui.
“Ngươi hỏi…”
Giọng nói của cô trầm xuống, sắc như lưỡi dao cạo.
“…ta là ai sao?”
Asura, đang ngồi dưới đất, tay vẫn còn bấu chặt vào vết thương, bỗng cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng vọng. Tiếng đó không rõ ràng, nhưng lặp đi lặp lại, như tiếng vọng từ vực sâu nào đó trong ký ức.
Asura mở to mắt, hướng lên bầu trời. Lumine... đã không còn đứng trên mặt đất nữa. Giữa không gian nứt vỡ, bao trùm bởi làn sóng của thần vực Musashi, cô lại như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Ánh sáng từ cô phát ra, từng sợi, từng dải, như những vệt lửa trắng uốn lượn quanh cơ thể, khiến mọi bóng tối xung quanh bị xé toạc. Đôi mắt cô bây giờ rực sáng. Lumine lơ lửng giữa không trung, tóc và áo bồng bềnh. Một nụ cười nhẹ vẽ lên khoé môi cô rồi cô cất tiếng.
“Ngươi có nghe thấy không?”
*Thình… thịch… thình… thịch…*
Ban đầu nhẹ, rồi dần dần rõ ràng hơn như tiếng trống trận, nhưng kỳ lạ ở chỗ lại mang theo thứ cảm giác yên bình và phóng khoáng không diễn tả được. Lumine đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim đang đập rộn rã như một hồi trống gọi chiến.
“Đó…”
Cô nói, giọng trầm hơn.
“…là nhịp đập của trái tim ta.”
Cô mở rộng hai tay, như đang đón lấy cả bầu trời đang cháy rực phía trên.
“Ta gọi nó là…Âm Vang Của Tự Do.”
Một cơn chấn động nhẹ lan ra từ vị trí của cô, khiến Musashi lùi bước.
“Ta là kẻ mà người đời thế giới này đang tôn sùng.”
Cô tiếp tục.
“Ta là kẻ mà ngươi và bao kẻ khác cho là đã nằm xuống trong trận chiến 20.000 năm trước…”
“Ta…”
Lumine tiếp lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Musashi
“…là một trong hai kẻ đồng sáng lập ra thế giới này. À không… nói đúng hơn…”
Một nụ cười khẽ kéo khoé môi cô, lạnh như gươm chạm vào máu.
“…là tái tạo nó từ đống hoang tàn của thời kỳ đen tối.”
“Ta cũng là một trong những người đã tham gia trận chiến cuối cùng chống lại Toneri"
Những vòng tròn đồng tâm xoay quanh người cô như các thiên thể nhỏ, mang ký hiệu ngôn ngữ cổ đại chưa ai từng thấy, từng vòng quay tạo ra âm thanh tựa nhạc nền của vũ trụ sơ khai...Cô hạ ánh mắt, nhìn Musashi
“Ta…”
Cô nói, giọng hạ thấp nhưng không hề mất đi uy lực. Asura ngây người. Lumine nâng một tay lên, chỉ thẳng lên trời. Tay còn lại hạ xuống, chỉ thẳng mặt đất.
"Thần Kiến Tạo–Lunaris Luminos!!"
Lúc này, ánh sáng từ cơ thể cô hội tụ lại, kéo thành một cột năng lượng vươn thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây và không khí, đâm thẳng vào tầng năng lượng bao phủ thế giới như một mũi giáo thánh thần. Cô hét lớn, giọng như sấm động.
“Tiền Vô Cổ Nhân — Hậu Vô Lai Giả!!”
Mặt đất rúng động. Không chỉ quanh sân trường. Mà cả các khu vực gần đó. Khu dân cư, công ty Mirage Games, thậm chí cả trong tầng sâu giả lập của hệ thống GAME ENGINE đều xuất hiện dao động không gian.
Cây cối héo úa trong vài giây rồi nở rộ trở lại. Mặt đất nứt toác rồi tự liền lại. Thời gian, vật chất và thực tại như bị đảo ngược trong một cái chớp mắt duy nhất. Cô tiếp lời, ánh mắt lúc này đã vỡ ra thành hai vầng nhật nguyệt giao thoa.
“Thiên Thượng Thiên Hạ…”
Một tia sét chém dọc từ bầu trời xuống, chia cả không gian ra làm hai mảng sáng tối rạch ròi.
“Duy Ngã Độc Tôn.”
Musashi lùi một bước. Gã không còn là Musashi tự cao, lạnh lùng như ban đầu nữa. Lumine đưa hai tay thu về trước ngực, lòng bàn tay đan vào nhau thành một ấn quyết cổ xưa. Giọng cô lần này rít qua không khí, sắc bén như mệnh lệnh được viết bằng máu trên thánh thư.
“Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là...Thần Vực thật sự.”
Không khí bị hút hết khỏi khu vực trong phạm vi vài trăm mét. Tất cả âm thanh lặng đi trong đúng một giây, như thể thế giới đang nín thở...Cô mở mắt...Và hét lên
“Tensō…”
Bầu trời trên đỉnh đầu xé toạc, một luồng sáng khổng lồ rơi xuống như thác lửa.
“…Tenkai!!!”
Một tích tắc trôi qua như cả ngàn năm, chỉ có ánh sáng bùng nổ rực rỡ — rồi lập tức vụt tắt. Tất cả tan biến. Một màn đêm dịu nhẹ phủ xuống, êm ái như tấm chăn khổng lồ phủ lên cả thế giới. Những hạt ánh sáng màu vàng nhạt, nhẹ nhàng như phấn hoa, rơi lấp lánh từ trên trời xuống như tuyết. Gió ngừng thổi, thời gian dường như đóng băng. Và trong sự tĩnh lặng đó... hắn không còn ở đó nữa.
Chỉ còn lại một thanh đại đao cắm trên nền gạch vỡ vụn. Nhưng nó... cũng bắt đầu tan biến, từng mảnh ánh sáng nhỏ li ti vỡ ra như bột sao, tan dần vào không trung. Đằng sau cậu, đôi chân Lumine chạm đất. Nhẹ như sương, mềm như mộng.
Cô hạ mình giữa những hạt sáng đang rơi, thần sắc trầm lặng, đôi mắt phát sáng mờ mịt như chứa cả một thiên hà đang quay cuồng bên trong. Làn tóc trắng dài nhẹ bay trong làn gió lạnh, ánh sáng bao quanh cơ thể cô dần nhạt đi, chỉ còn lại một con người... quen thuộc mà xa lạ. Asura quay phắt lại. Gương mặt cậu không giấu được cảm xúc.
“Chị là ai…?”
Câu hỏi vang lên run rẩy, mang theo bao nhiêu hoài nghi bị đè nén từ lâu. Lumine không trả lời. Cô chỉ im lặng, bước một bước chậm rãi về phía cậu, rồi giơ bàn tay trắng ngần ra trước mặt. Cử chỉ của cô nhẹ nhàng, nhưng đối với Asura, đó là một lưỡi dao vô hình đang chĩa thẳng vào tim cậu.
“Chị… muốn làm gì em vậy hả!?”
Asura giật mạnh tay ra. Cảm xúc dồn nén bùng phát như núi lửa.
“Từ lâu rồi… em đã luôn nghi ngờ. Mỗi lần em định hỏi cái gì đó hay biết được gì đó… thì y như rằng em lại quên nó. Như có ai đó xoá đi ý nghĩ của em. Có phải là chị không? Có phải chị định…xoá ký ức của em!?”
Tiếng hét vang vọng giữa không gian yên ắng, Lumine vẫn không nói gì. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào cậu, không tránh né. Nhưng cũng không phản bác. Cô không còn lời gì để biện minh.
Từ trên sân thượng, những bóng người lần lượt đáp xuống. Lumine thở dài. Cô quay mặt đi một chút, rồi nhìn lại Asura. Nụ cười nhẹ nở trên môi, có chút mỉa mai chính mình.
“Như em nghe đấy… là chị.”
Cô bước lại gần, giọng nhẹ nhàng hơn.
“Nhớ cái hôm cả hai mình đi chơi không? Cái bức tượng nữ thần Lunaris Luminos mà em cứ nhìn chằm chằm mãi… à, um… là chị đó, hihi.”
Asura như bị sét đánh ngang tai. Đôi chân cậu mềm nhũn. Đầu cúi thấp, đôi vai run run. Cậu dường như không thể chấp nhận được điều đó. Từng tế bào trong người phản kháng thông tin đó, nhưng trái tim lại không thể phủ nhận.
“Em… em đã bất kính với chị biết bao lần… em… em xin lỗi…”
Lumine cúi người, đưa tay chạm nhẹ vào đầu cậu. Cô không tức giận, cũng không oán trách.
“Đừng như vậy. Nói chuyện như bình thường là được rồi.”
“Còn... những người ngoài kia thì sao?
Giọng Asura trở nên nghiêm trọng"
“Yên tâm đi.”
“Trong lúc em còn đang giằng co thì chị đã giăng một kết giới quanh toàn bộ khuôn viên trường. Bên ngoài kết giới thời gian bị ngưng động và nếu có ai chết chị sẽ hồi sinh họ sau."
Cô mỉm cười, dịu dàng như cũ. Kaito lúc này bước đến chỗ Eshin
“Ê ông anh”
Kaito cười khì khì.
“vẽ cho tôi một bức giống vậy treo chơi được không?”
Eshin không ngẩng đầu, chỉ phẩy tay.
“Vẽ từ lâu rồi, đây nè.”
"À mà nhóc con sẵn tiện ta khoe ngươi, cây bút ta đang xài..."
“...Là một trong Thập Nhị Nguyệt Kiếm đó nha hohohoho.”
"Còn về Jiyushin ta xin phép được giữ nó..."
"À mà...cả đám phải tạm biệt mọi người rồi, chúng tôi là Athena thân xác này chỉ là avatar xuống đây để chơi một thời gian thôi"
"Trong khoảng thời gian tới cả đám không còn ở đây đâu với lại...Luminos...cho tôi thay mặt Karlot xin lỗi cô vì vụ lần trước...cậu ta hơi cục xúc tí nên mong cô bỏ qua cho"
Asura ngớ người khi nghe ông anh nói thế.
"Athena? Các người...là thần hả?"
"Không, bọn ta cao cấp hơn thần cứ hiểu đơn giản là vậy đi"
"Ngài De Arumatai đây chính là khởi nguyên của Đại Hà đó, khái niệm Ngài sinh ra là để dành cho ngài ấy đó, De Arumatai nếu đọc kỹ sẽ thấy nó là chơi chữ của từ The Almighty"
"The Almighty – Bạo Nguyệt Vương Toạ"
Asura mở miệng định phản ứng, nhưng cơ thể cậu không chịu nghe lời nữa. Cả người cậu đổ gục về phía trước. Mắt tối sầm. Mọi thứ dần chìm vào bóng đêm.
Nhưng trước khi mất hoàn toàn ý thức, cậu vẫn kịp thấy hình bóng Lumine lao đến, khuôn mặt lo lắng hiện rõ hơn bao giờ hết.
“ASURA!!!”
Lumine quỳ xuống, nhẹ nhàng lay người Asura liên tục.
“Đừng có ngất chứ, đồ ngốc…”
cô khẽ nói, giọng run run xen lẫn chút trách móc dịu dàng.
“Có người…vẫn luôn đang đợi em kìa.”
Nghe vậy, đôi mắt của Asura từ từ mở ra, còn lờ đờ chưa nhận thức được điều gì.
“Hả người nào…?”
Cậu lắp bắp, giọng khàn đặc.
“Shipper hả? Em có đặt hàng gì đâu?…”
Lumine bật cười. Một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành.
“Nhìn là biết liền thôi.”
Cô khẽ đẩy vai Asura. Asura đứng dậy, mắt vẫn chưa tiêu cự rõ ràng, cậu ngó quanh. Ánh sáng lúc ấy dịu lại như một giấc mơ, không còn chói chang hay hỗn loạn. Chỉ có gió nhẹ và ánh sáng màu mật ong rơi trên sân trường đã vỡ vụn.
Và rồi…Cậu thấy cô ấy. Một dáng người nhỏ nhắn, mái tóc trắng dài tung bay theo gió. Mái tóc như vệt ngân hà lấp lánh dưới ánh nắng lặng im. Đôi mắt như một vũ trụ thu nhỏ, đôi mắt cô có một ngôi sao bốn cánh giống hệt Asura. Cô ấy đứng đó, mỉm cười nhè nhẹ.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Một thoáng thôi, nhưng như cả thế giới sụp đổ rồi được tái tạo lại trong một khoảnh khắc. Asura sững người. Toàn thân cậu như bị đóng băng. Mắt mở lớn, cổ họng nghẹn cứng. Tim đập liên hồi, không còn là nhịp đập của sự sống, mà là tiếng gọi của một linh hồn từng đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Không biết tại sao…Nước mắt cậu đột ngột trào ra. Không có lý do. Không có ký ức cụ thể nào hiện lên. Nhưng có một cảm giác nghẹn thắt ở ngực, một tiếng gọi âm ỉ từ tận sâu thẳm bên trong, một nỗi khao khát mơ hồ không lời, như thể cả đời này cậu chỉ đang đi tìm lại khoảnh khắc này.
Đôi chân cậu tự động bước tới. Từng bước một, rồi nhanh hơn… nhanh hơn… đến khi cậu bắt đầu chạy. Không, cậu không chạy. Cậu lao tới như một cơn lốc, như thể nếu chậm lại một giây thôi, cô ấy sẽ tan biến mất. Và cậu ôm chầm lấy cô.
Một cái ôm siết chặt, cuồng nhiệt đến mức tuyệt vọng. Cậu gào lên, không phải tiếng gọi tên, mà là một tiếng khóc nghẹn ngào. Toàn thân cậu run rẩy, bàn tay siết lấy vai cô, như thể sợ rằng chỉ cần lơi lỏng một chút thôi… cô sẽ biến mất vĩnh viễn. Aurora sững người. Nhưng cô không đẩy cậu ra. Cô chỉ khẽ run, rồi dịu dàng đặt tay lên lưng Asura, nhẹ nhàng ôm lại. Giọng cô dịu dàng như gió xuân.
“Xin chào…”
Asura nức nở, khuôn mặt ướt đẫm chôn vào vai cô. Những tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng, không thể nào kiềm lại. Cậu không hiểu… thật sự không hiểu vì sao lại khóc đến vậy. Nhưng cảm xúc ấy chân thật quá. Thật đến mức không thể nghi ngờ. Từ xa, Lumine đứng nhìn với một nụ cười buồn. Mái tóc cô khẽ bay, mắt ánh lên chút hoài niệm.
“Cậu có thể giấu...”
“Nhưng cậu của 20.000 năm sau thì không được rồi...Mất hình tượng quá đấy, Asura à…”
Cô cười nhẹ một mình. Ở một góc khác, Vorticia ngồi thở dốc, trán đầy mồ hôi, một tay chống đầu gối.
“Cái… đéo gì vậy trời…”
Cô lẩm bẩm, giọng đầy bất mãn.
“Cứu con nhỏ đó gần chết, bị mấy cái xích siết tưởng đứt cả eo luôn… Vậy mà không ai nói một tiếng cảm ơn à? Vãi thật…”
Asura dần bình tĩnh hơn, tay vẫn ôm lấy Aurora như sợ mất. Cậu khẽ rút lui một chút, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Xin lỗi…”
Aurora nhìn cậu thật sâu, rồi cười khẽ. Nụ cười ấy như một bài hát quen thuộc vang lên trong tâm trí cậu.
“Tớ là Nostalgia Aurora.”
Cô nói, giọng nhẹ như sương sớm.
“Chúng ta… có thể làm bạn không?”
Ở xa hơn, Lumine đã rời khỏi đám đông. Cô đi bộ chậm rãi ra khỏi trường đến bên gốc cây cổ thụ đằng xa, nơi cô và Asura từng gặp nhau lần đầu. Gió thổi nhè nhẹ, cuốn lấy tà váy của cô. Cô tựa lưng vào thân cây, ngước nhìn tán lá rung rinh trên cao.
“Cậu thấy chưa, Asura…”
Cô nói khẽ, như đang nói với chính mình.
“Đây mới chính là tự do thật sự mà cậu luôn khao khát. Thứ mà cậu đã từ bỏ tất cả để theo đuổi. Đánh mất cả nụ cười của mình để tìm kiếm.”
Cô nhắm mắt lại, môi khẽ cong lên trong một nụ cười nhẹ.
“Tự do thật sự không ở đâu xa cả. Nó nằm trong chính trái tim của cậu. Là khi có thể sống đúng với bản thể của mình, yêu ai mình yêu, tin vào điều mình tin. Tự do là được là chính mình nhưng không cần phải thắng ai để làm được điều đó. Tự do là khi ta không còn phải cố gắng trở thành ai khác, và cũng không bắt người khác phải giống mình...”
Cô siết nhẹ tay, như đang giữ lại chút hơi ấm nào đó vừa trôi qua.
“Đó chính là chìa khóa cho cái thứ gọi là tự do mà cậu luôn hằng mong ước.”
Một khoảng lặng trôi qua.
“Sau tất cả chuyện này…”
Cô mở mắt ra, ánh nhìn mơ hồ.
“Mọi chuyện… có còn được bình thường không đây…?”
Gió vẫn thổi. Lá vẫn bay...và có lẽ câu truyện về cậu bé của định mệnh kết thúc ở đây được rồi...
–Hết–