Hắn nhìn chằm chằm vào sáu sợi xích đang đâm thẳng vào cơ thể mình...
"Nó đang...Đóng băng?!"
"Không thể nhầm lẫn được! Làm sao các ngươi có thể tạo ra thứ này?!"
Sophia hạ xuống, giọng nói bình thản nhưng đầy sát ý.
"The Creator đã chế tác nó."
Cô bước đến gần hắn.
"Ngươi cảm thấy như thế nào... khi bị chính sức mạnh của mình kiềm hãm?"
Toneri nghiến răng, gầm lên trong giận dữ.
"Không thể nào... chính ta...là người hiểu rõ nhất về năng lực này! Không một ai có thể..."
Sophia ngắt lời.
"Chỉ duy nhất The Creator..."
Giọng cô thấp hơn, như thì thầm nhưng đâm sâu vào ý thức hắn.
"Sáu sợi dây xích... sáu con đường... sáu định mệnh."
"Chúng là hiện thân của sáu đạo luân hồi."
Thiên đạo – ánh sáng màu vàng kim, tượng trưng cho tham dục được thỏa mãn, dẫn đến sự tự mãn và suy đồi.
Nhân đạo – màu xanh lục, là con đường của những người sống đạo đức, nhưng vẫn bị chi phối bởi dục vọng và luân hồi.
A Tu La đạo – màu đỏ máu, đại diện cho những sinh linh đầy hận thù và chiến đấu không ngừng nghỉ.
Ngạ quỷ đạo – tím sẫm, là thế giới của sự đói khát vĩnh cửu, nơi không gì có thể lấp đầy.
Súc sanh đạo – nâu đen, con đường của vô minh, sống trong bản năng, lặp đi lặp lại trong vòng ngu muội.
Địa ngục đạo – xanh lam băng, nơi thống khổ và trừng phạt không ngừng, kéo dài qua hàng tỷ kiếp.
"Mỗi sợi dây là một bản án. Một khổ đau không thể chối bỏ. Một nghiệp báo không thể từ chối."
Mercury nhìn hắn, nở nụ cười nhạt.
"Và đó chính là sự kiêu ngạo đã hủy diệt ngươi."
Khi sáu sợi xích đâm chặt, một tiếng chuông ngân dài vang lên từ hư vô. Không gian rùng mình. Sự sống và cái chết giao hòa. Sophia bước tới vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Ta biết trận chiến này sẽ rất khó khăn nếu cứ lao đầu vào đánh như vậy, và đó chính là lí do ta ở đây, Asura chính là mồi nhử."
"Cậu ta sẽ khoá Nitro ngươi bằng Nitro Morsis để hạn chế khả năng của ngươi đồng thời để Nitro Prophetis của ngươi không làm hỏng kế hoạch, sau đó Mercury sẽ lao tới làm ngươi bị phân tâm cũng như kiểm tra khả năng phản ứng của ngươi."
"Cuối cùng là đánh phủ đầu bằng xích luân hồi với vận tốc vô lượng để chắc chắn khả năng ngươi dính đòn."
"Sợi xích có một hiệu ứng đặc biệt. Và ngươi đã nhận ra rồi đúng không? Đúng vậy, đó là năng lực của ngươi, vì cách để lấy được năng lực của ngươi quá khó và số lượng ít ỏi cũng như tỉ lệ thất bại rất cao nên ta chỉ có thể phong ấn ngươi qua sợi xích."
"Ngươi thấy thế nào hả? Toneri...."
Cả không gian như bị rút cạn ánh sáng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Làn sóng uy áp tràn ra từ Toneri mạnh đến mức mặt đất rung chuyển. Đôi mắt Toneri nhuốm một thứ ánh sáng u ám, sâu thẳm và nặng nề như vực thẳm vô đáy.
Cơ thể của hắn dường như đang rực cháy từ bên trong. Sáu sợi dây xích đại diện cho sáu đạo luân hồi đang gắn chặt trên người hắn bắt đầu rung lên dữ dội. Một tiếng nứt nhỏ vang lên...Một sợi dây xích rạn vỡ tại phần trung tâm, những hoa văn cổ xưa khắc trên nó tỏa ra ánh sáng bạc yếu ớt trước khi tan biến vào hư vô. Những mảnh xích rơi xuống đất, tan rã thành bụi sáng rồi biến mất không để lại dấu vết.
Toneri đứng đó, không hề động đậy, nhưng áp lực từ hắn ngày càng lan rộng. Mercury lập tức lùi lại vài bước, mặt tái nhợt. Đôi mắt anh quét nhanh qua hiện trạng của những sợi dây xích, rồi nhìn sang Sophia.
Sophia siết chặt cán quyền trượng đang nắm trong tay. Trán nàng đẫm mồ hôi, từng giọt lăn dài xuống má như thể chính sự tồn tại của nàng cũng đang bị xé toạc bởi thứ sức mạnh mà nàng đang chứng kiến.
Một tiếng rạn nứt nữa vang lên. Sợi dây xích thứ hai vỡ vụn. Không cần nhìn, ai cũng biết rằng sự ràng buộc giữa Toneri và thứ sức mạnh của hắn đang dần bị bẻ gãy. Toneri nhếch môi cười lạnh.
"Khá khen cho các ngươi."
"Nhưng đáng tiếc."
"Rốt cuộc các ngươi cũng chỉ là những quân cờ trong bàn cờ lớn hơn mà thôi."
Giọng nói của hắn vọng vang như hàng vạn thanh kiếm chém xuống cùng lúc, chấn động cả cõi hư không. Mercury siết chặt nắm đấm.
"Mau."
"Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây."
Asura lắc đầu, hơi thở anh nặng nề, máu tiếp tục rỉ ra từ vết thương nhưng ánh mắt không hề dao động.
"Ta không thể rời đi ngay lúc này."
"Đây là chuyện riêng của ta và ta phải tự mình giải quyết nó."
"Nếu ta rời đi ngay bây giờ, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ vô nghĩa."
"Ta biết ta đang trong tình thế nào."
"Và hơn hết, ta biết rõ kẻ đang đứng trước mặt mình là ai."
Mercury siết chặt quai hàm, ánh mắt thoáng qua vẻ đau đớn.
"Nếu ngươi muốn thì cứ đi."
"Chuyện này không liên quan gì tới ngươi và cũng chẳng có lí do gì để ngươi ở lại đây cả Mercury à."
"Đây không phải là vấn đề sinh tồn mà là cuộc chiến cá nhân của ta."
"Xin lỗi vì đã kéo các ngươi vào chuyện này nhưng mà chính ta sẽ giải quyết nó."
"Không ai khác."
Một tiếng rạn vỡ vang lên như sấm nổ ngay bên tai. Sợi dây xích thứ ba nứt toác theo đường chéo, từ phần cổ tay lên đến vai Toneri. Những ký hiệu ánh sáng khắc trên sợi dây biến mất hoàn toàn. Không khí lập tức tràn đầy một thứ hắc ám dày đặc khiến cả không gian trở nên nghẹt thở. Toneri cúi nhẹ đầu xuống, tay phải giơ lên chậm rãi.
Sợi dây xích thứ tư gãy vụn như thủy tinh...Sợi dây xích thứ năm gãy...Toneri gầm lên. Toàn bộ bầu trời lập tức chuyển sang màu đỏ máu. Những đám mây bị xé toạc thành hàng vạn mảnh, rồi kết tụ lại thành một vòng xoáy khổng lồ trên đỉnh đầu hắn.
Sợi dây xích cuối cùng rung lên. Nó không rạn vỡ ngay lập tức. Nó gào thét, rung chuyển dữ dội như thể đang vật lộn chống lại số phận. Ánh sáng từ nó bừng lên lần cuối, mạnh đến mức chiếu rọi cả vùng không gian bị bao phủ bởi hắc ám. Trong khoảnh khắc ấy, Asura nhìn thấy vô vàn hình ảnh hiện lên trong đầu.
Tất cả như trôi qua trước mắt, rồi kết lại trong một khoảnh khắc yên lặng tuyệt đối. Những cột thành băng khổng lồ dựng nên bởi quyền năng hỗn nguyên của Toneri bắt đầu rung chuyển. Những đường rạn nứt xuất hiện, từ nhỏ bé như vết chân chim rồi dần lan rộng thành mạng lưới vỡ vụn khắp bề mặt. Từng mảnh băng rơi xuống, vỡ nát như thuỷ tinh trước khi chạm đất, tan thành bụi trắng cuốn theo luồng khí lạnh không thể kiểm soát.
Toneri đứng giữa tâm bão quyền năng, thần sắc lạnh lùng không thay đổi, nhưng ánh mắt hắn đã chuyển thành một màu đỏ thẫm không có ánh sáng. Asura từ từ đứng dậy giữa biển băng đổ nát. Cơ thể anh rướm máu, máu chảy thành dòng dọc theo cánh tay run rẩy. Đôi mắt anh tối lại, phản chiếu không phải là phản chiếu của thế giới mà là phản chiếu của chính vực sâu đang réo gọi trong nội tâm anh.
Từ trong lớp áo choàng rách nát, một luồng sáng u tối bùng lên. Asura giơ tay, từ đó hiện ra một thanh kiếm dài, ánh lên một sắc tím đen như vực thẳm không đáy. Bề mặt kiếm rạn nứt như chứa đựng hàng triệu linh hồn gào thét. Từng nhịp đập tim của Asura khiến thanh kiếm rung lên nhẹ nhẹ, như đang khát máu và sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.
"Diệt Nguyệt Kiếm."
Thanh kiếm bị cả thế giới nguyền rủa, Asura nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm cắm xuống mặt băng đang nứt vỡ, tạo thành một chấn động khẽ lan ra khắp không gian như tiếng ngân vọng của một nghi thức bị lãng quên. Toneri nhìn thanh kiếm.
"Ngươi đã bao giờ thực sự biết giới hạn của mình chưa..."
"Ngươi luôn là kẻ thất bại."
"Lịch sử đã chứng minh điều đó."
"Và giờ ta sẽ nhắc nhở ngươi một lần nữa."
Toneri ngẩng cao đầu, đôi mắt mang theo ánh nhìn của một vị thần đã chứng kiến hàng ngàn thế giới sụp đổ dưới chân mình. Một luồng gió lạnh lướt qua. Asura không đáp lại, anh chỉ từ từ nâng Diệt Nguyệt Kiếm lên ngang tầm vai. Mũi kiếm rung lên khe khẽ, phát ra âm thanh giống như tiếng thở dài bị bóp nghẹt từ trong mộng mị.
Sợi dây xích cuối cùng trên người Toneri rung lên dữ dội. Những ký tự phong ấn cổ đại sáng lên lần cuối, rồi phát ra một âm thanh gãy gọn như chiếc chuông tang ngân lên báo hiệu kết thúc của một thời đại. Một cột tinh thể băng sắc bén như mũi giáo của thần chết được triệu hồi. Nó đâm xuyên thẳng vào cơ thể Asura. Máu bắn ra thành cột, nhuộm đỏ cả vùng băng giá.
Thời gian như ngừng trôi. Cột băng xuyên thẳng qua vai anh. Hơi thở của anh nghẹn lại giữa lồng ngực, những cơ bắp co rúm lại trong cơn lạnh thấu xương. Nhưng điều khiến anh đau đớn không phải là thể xác.
Mà là một hình ảnh. Một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí anh như tia chớp xé ngang màn đêm. Một cô gái đứng bên bờ hồ, mái tóc bay trong gió, đôi mắt nhìn anh mỉm cười dịu dàng. Không có âm thanh. Không có tên. Chỉ có cảm giác mất mát tràn ngập. Hình ảnh ấy tan biến như tro tàn bị gió cuốn đi.
Asura gục xuống...Từ thân xác anh, một thứ gì đó bắt đầu tràn ra. Không phải máu. Cũng không phải năng lượng...Đó là một lời nguyền.
Một vòng xoáy màu đen đỏ bốc lên từ dưới chân anh, xoáy quanh thân thể như con rắn không đầu. Nó bò lên cánh tay anh, len vào đường vân trên chuôi Diệt Nguyệt Kiếm. Thanh kiếm rung bần bật như thể nhận được mệnh lệnh cuối cùng của thế giới bên kia.
Lời nguyền ấy giơ Diệt Nguyệt Kiếm lên cao. Lao đến đâm thẳng Diệt Nguyệt Kiếm vào Toneri. Ngay khi lưỡi kiếm cắm vào Toneri, từ không trung vang lên một loạt âm thanh rít rít dữ dội như kim loại ma sát với không khí.
Những sợi dây xích đã đứt từ trước lần lượt hiện ra, nó hồi phục lại từ hư vô. Chúng bay lượn quanh không gian, rồi đồng loạt đâm thẳng vào người hắn như đàn rắn thép bủa vây con mồi. Chúng ghim sâu vào tay, vai, cổ, lưng, xương sống của Toneri
Chúng không ngừng di chuyển, đan xen, chằng chịt, tạo thành một mạng lưới ánh sáng vàng cháy rực bao phủ khắp cơ thể Toneri. Mỗi mắt xích là một ký ức bị phong ấn, một hình ảnh từng bị che giấu, một sự thật bị bóp méo.
~~~
" sáu sợi xích, xích của vô minh đại diện cho sự thiếu hiểu biết về bản chất của thực tại, khiến chúng ta không nhận thức được nguyên nhân và hậu quả cho hành động của mình..'
" Xích của tham ái tượng trưng khao khát hay ham muốn với các đối tượng, tình cảm hay vật chất dẫn đến sự đau khổ và tiếp tục luân hồi.."
" Xích của sân hận là sợi xích của sự oán hận hay thù hận gây ra sự phân chia xung đột cho vòng luân hồi.."
" Xích của tạo hành đại diện cho hành động, một hành động nhỏ có thể dẫn tới một kết quả khác trong tương lai.."
" Xích của chấp thủ đeo bám vào bản ngã ý niệm nó sẽ giữ chúng ta lại trong vòng luân hồi.."
" Xích của sinh tử liên quan tới sự sống và cái chết, một chu kỳ lặp đi lặp lại vô hạn không thể thoát.."
"..sáu sợi xích, sáu định mệnh, nó giam cầm sự tự do của bất cứ kẻ nào dám phản kháng.."
"các ngươi đặt cược mọi thứ vào những sợi xích này sao...
~~~
Giữa khoảnh khắc hỗn loạn cuối cùng đó, Asura lặng đi. Cơ thể anh đã bắt đầu vỡ vụn. Từng mảnh tro bay lên, tách khỏi cơ thể như bụi sáng chầm chậm hoà vào luồng khí xoáy. Một đôi mắt từng cháy rực căm phẫn giờ đã dịu lại. Không còn thù hận. Cũng không còn niềm tin.
Lồ nguyền lấy lại thanh kiếm rồi ném nó đi. Nó bay như một ánh chớp đen. Lưỡi kiếm đâm thẳng vào nơi từng là ngai vàng tối thượng, một ngai trống giữa vực xoáy ánh sáng, nơi quyền năng đã được sinh ra và bị chối bỏ.
Mặt đất nứt vỡ. Một vệt sáng trắng chói loà phóng lên, xé tan trời đêm. Cơ thể Asura rơi xuống. Một cánh tay vươn lên trong tuyệt vọng, chộp lấy không khí vô hình như muốn nắm lấy điều gì đó chưa từng thuộc về mình.
"Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ thần linh trên thế gian này."
"Một ngày nào đó...Toneri..."
Asura rơi vào một đại dương đen thẳm. Mặt nước lạnh như băng, đặc sệt như dầu. Dòng nước ôm lấy thân thể vỡ vụn, kéo anh chìm sâu, rất sâu… đến tận đáy thế giới...Rồi thời gian trôi qua...Mười nghìn năm.
Asura mở mắt. Chỉ có một sự trống rỗng vô tận như thể mọi thứ vừa khởi đầu lại từ con số âm. Anh đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cơ thể bao phủ bởi một lớp sương trắng mỏng. Xung quanh anh là một khu rừng âm u, những tán cây cao chạm vào tận mây, phủ kín ánh mặt trời. Dưới lớp tán đó, ánh sáng yếu ớt chiếu qua như những mảnh thủy tinh vỡ, lung linh nhưng lạnh lẽo.
Asura hít một hơi. Không khí trong lành đến lạ, nhưng ẩn chứa một nỗi buốt lạnh khó tả như xuyên qua từng tế bào.
Phía trước là một vùng sương mù dày đặc. Những thân cây đen thẫm hiện ra mờ ảo như bóng ma, mỗi nhịp gió lại khiến những chiếc lá khô rơi xuống, không một tiếng động.
Bầu trời chỉ là một mái vòm mờ mịt, bị bao phủ bởi lớp tro tàn vẫn còn lơ lửng, những mảnh còn sót lại từ trận chiến vĩ đại nhất trong lịch sử. Cây cối ở đây không mọc tự nhiên. Chúng vặn vẹo, nghiêng ngả như đang chịu đựng một nỗi đau tột cùng. Một con suối nhỏ chảy qua giữa rừng. Nước không trong. Nó có màu lam nhạt, phát sáng nhẹ.
~~~~~~~
Truyền thuyết kể rằng…
Ở một nơi tồn tại độc lập với thế giới, một nơi tối đen, không tồn tại ánh sáng, không tồn tại thời gian, không tồn tại không gian. Ở đó, không có quá khứ, không có hiện tại, không có tương lai. Không có sự vật, cũng chẳng có hiện tượng. Không có hình hài, cũng chẳng có giọng nói. Tại nơi ấy, một điểm được sinh ra.
Không ai biết vì sao nó xuất hiện. Không ai biết ai tạo ra nó. Nó không thuộc về ai, nhưng mọi thứ đều thuộc về nó.
Một điểm? Một định luật? Một khái niệm? Một câu truyện?....Hoặc…một cái tên.
Từ điểm đó, thế giới bắt đầu mở rộng. Không phải theo nghĩa tuyến tính, mà là theo mọi hướng, mọi chiều, mọi khả thể. Thế giới ấy không chỉ là một thế giới. Nó là vô hạn không đếm được các thế giới. Mỗi thế giới là một vũ trụ có kích thước rộng vô hạn. Và trong mỗi điểm nhỏ vô hạn trong không gian vũ trụ đó lại chứa vô hạn không đếm được các vũ trụ khác. Tất cả những vũ trụ này hợp lại thành một đa vũ trụ. Nhưng đa vũ trụ ấy… chỉ là một điểm nhỏ vô hạn trong một vũ trụ rộng lớn hơn.
Cứ như vậy, nó lặp lại. Một vòng lặp không ngừng nghỉ. Một cấu trúc lồng ghép, gấp nếp, xoáy sâu vào chính mình. Và cuối cùng, tất cả hợp thành một mạng lưới một mạng lưới sống động...Người ta gọi nó là Đại Hà.
Một vùng biển rộng vô hạn, nơi mỗi phân tử nước của nó chứa đựng vô hạn không đếm được các thế giới khác nhau. Mỗi đợt sóng là một chu kỳ sinh diệt. Có vô hạn không đếm được các Đại Hà, nó chồng chất vô hạn lẫn nhau.
Và giữa Đại Hà… có một cái cây. Một cái cây vươn rễ xuyên qua mọi chiều không gian, mọc xuyên qua mọi khái niệm, bám rễ vào mọi câu truyện từng được viết, đang viết, và chưa bao giờ được viết. Người ta gọi nó là Thần Thụ Azgorith. Không ai biết nó già bao nhiêu tuổi, bởi nó là thứ đầu tiên mọc lên từ điểm khởi nguyên. Từ nó, mọi câu truyện được sinh ra. Từ nó, mọi vận mệnh được định hình. Và cũng chính nó… là thứ đã tạo ra thao túng chi phối và vận hành tất cả.
Rễ của Azgorith nhiều vô hạn không thể đếm được. Mỗi rễ đều bao hàm mọi khía cạnh cốt lõi nhất của nền tảng, đến vô hạn. Chúng đan xen bao hàm lẫn nhau đến vô tận trong chính vô tận. Rễ chính siêu việt hết thảy rễ phụ.
Không chỉ là các câu truyện. Mà còn là các khía cạnh trừu tượng khác. Định luật, Khái niệm, Thông tin, Cốt truyện, Không gian, Thời gian, Định mệnh, Nhân quả, Sức sống, Tâm trí, Linh hồn, Cảm xúc, Ký ức, Nỗi sợ, Ý chí, Ý tưởng, Tư duy, Tinh thần, Trật tự, Thực tại, Định danh và tất thảy những khía cạnh trừu tượng khác.
Và trong những tầng lớp phức tạp đó, có một kẻ đã lang thang du hành qua vô số câu truyện. Một hành trình chứng kiến sự sinh ra và sụp đổ của hàng triệu, hàng tỉ các câu truyện. Một hành trình vượt qua mọi chiều kích, nơi thời gian là lưỡi dao, và ký ức là vết thương không bao giờ lành.
Cho đến khi cô gặp một người. Một người xưng mình là Thần của mọi vị thần. Hắn không đến từ câu truyện nào cả. Hắn bước vào Đại Hà như một đốm sáng đầu tiên, khao khát nuốt lấy ánh sáng và trở thành bóng tối duy nhất.
Hắn rất mạnh. Một cái vung tay đóng băng vô số thế giới...Và một giọt nước mắt của cô rơi xuống...hàng sa số câu truyện tan vỡ. Hắn tự cho mình là người sẽ cai trị Đại Hà trong tương lai...Hắn coi tất cả câu truyện như cỏ rác.
Cô đã khóc, khóc vì không thể ngăn hắn lại, khóc vì sâu trong ánh sáng vẫn luôn tồn tại một thứ...gọi là Hỗn Mang.
Và đây là câu chuyện thật sự về một cái tên khắc sâu trong những lời cổ tụng, Về kẻ được chọn...Câu truyện về Đứa Trẻ Của Tương Lai và là Mầm Mống Của Ngài Mai — Thần Kiến Tạo...