Tớ Là Lumine

Từ xa xa, một dáng hình bé nhỏ dần hiện ra giữa màn sương mờ ảo, như một giấc mộng dịu dàng bước ra từ cổ tích. Đó là một cô gái trẻ mang tên Lumine. Mái tóc đen óng ánh buông nhẹ theo từng nhịp chân, lấp lánh như ráng chiều phản chiếu ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua tầng lá dày. Mỗi bước đi của cô nhẹ như gió, khiến mặt đất chỉ khẽ xao động như đang chào đón sự xuất hiện của nàng.

Lumine tiến sâu vào khu rừng, nơi mà thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên và những vệt sáng mỏng manh vương trên từng chiếc lá. Trên vai cô là một túi vải nhỏ, được vá bằng vài mảnh vải khác màu, dẫu cũ kỹ nhưng sạch sẽ, gọn gàng. Bên trong là những vật dụng thiết yếu cho một chuyến đi không quá dài, một cuốn sổ tay, vài mảnh bánh khô, một con dao nhỏ, và một chiếc khăn len đã cũ.

Cô gái dừng lại bên một gốc cây lớn phủ đầy rêu xanh, khẽ cúi xuống kiểm tra một đám nấm trắng mọc chen chúc. Đôi mắt to tròn ánh lên sự thích thú, nhưng đôi tay vẫn cẩn thận, tránh làm xáo trộn thảm thực vật mỏng manh. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến chiếc váy vải lanh của cô phất nhẹ như sóng nước, nhuộm đầy sắc trời.

Rời khỏi khu rừng, Lumine bước vào con đường đất nhỏ dẫn về vương quốc nằm nép mình dưới chân núi. Mặt trời đã lên cao, phủ lên mái nhà gỗ những tia sáng vàng dịu. Những chú gà trong sân nhà dân đang cục tác, bới đất tìm mồi, trong khi một vài đứa trẻ đùa giỡn gần chiếc giếng cửa ngõ. Không khí trong lành và yên bình ấy như hòa tan mọi nỗi ưu phiền còn sót lại từ thế giới bên ngoài.

Cô chào một người phụ nữ trung niên đang quét sân. Người phụ nữ ấy mỉm cười hiền hậu, đưa tay vẫy chào lại.

“Cháu về rồi à, Lumine?”

“Vâng, cô Gin. Hôm nay rừng rất yên tĩnh.”

“Vậy à? Thế có tìm được thứ mình muốn không?”

“Cháu có mang về ít nấm tuyết, để chiều nay cháu thử nấu canh.”

“Cẩn thận đấy, loại nấm ấy phải nấu kỹ mới ăn được.”

“Cháu nhớ mà, lần trước suýt nữa cháu làm chị Noelle đau bụng rồi.”

Người phụ nữ bật cười, tiếng cười hòa cùng tiếng chổi quét lá khô. Lumine tiếp tục bước rồi dừng lại trước một căn nhà nhỏ có giàn hoa giấy đỏ rực đang vươn ra ngoài bờ tường đá. Căn nhà không rộng, chỉ đủ ba gian, với mái ngói cũ và hàng rào gỗ thấp sơn màu trắng. Một chú mèo đang nằm cuộn mình trên bậc thềm, đôi mắt lim dim trong ánh nắng sớm. Lumine cúi xuống vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, rồi mở cửa bước vào nhà.

Bên trong, căn phòng chính gọn gàng và sáng sủa. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ đặt gần cửa sổ là một lọ hoa dại được cắm khéo léo, bên cạnh là vài cuốn sách cũ, một cây nến gần cạn và chiếc đồng hồ bỏ túi đang kêu tích tắc đều đặn. Trên bếp, ấm nước vẫn còn âm ấm, chứng tỏ ai đó mới ghé qua không lâu.

Lumine treo túi lên móc gỗ cạnh cửa, rửa tay rồi rót nước ra một chiếc cốc gốm. Cô ngồi xuống bên bàn, mở cuốn sổ tay và bắt đầu viết. Những dòng chữ nhỏ gọn chạy dọc theo trang giấy vàng ố, ghi chép lại những gì cô đã thấy, đã cảm nhận và đã học được qua từng chuyến đi...Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa.

“Lumine, em có nhà không?”

Cô đứng dậy, mở cửa.

“Vào đi, chị Noelle.”

Người con gái có mái tóc bạch kim dài quá vai bước vào, tay ôm một giỏ bánh thơm lừng.

“Mang cho em bánh mật ong này. Sáng nay làm xong sớm, chị nghĩ em sẽ thích.”

“Em cảm ơn chị. Hôm nay em cũng tìm được nấm tuyết đấy.”

“Vậy chúng ta ăn chung bữa trưa nhé?”

“Vâng, để em đi nhóm bếp lại.”

Noelle ngồi xuống ghế, đặt giỏ bánh lên bàn. Cô đưa mắt nhìn quanh căn nhà như thể đã lâu không ghé qua. Một lúc sau, cô cất giọng nhẹ nhàng.

“Em vẫn viết nhật ký đều đặn sao?”

“Vâng, em nghĩ nếu không viết thì sẽ quên mất cảm giác lúc ấy.”

“Chị hiểu. Có những khoảnh khắc mình muốn giữ mãi, đúng không?”

“Đúng vậy. Em sợ một ngày nào đó mình không còn nhớ được vì sao mình bắt đầu.”

Bên ngoài cửa sổ, chim chóc ríu rít bay qua khoảng trời xanh, để lại phía sau những vệt âm thanh dịu dàng như tiếng lòng người kể chuyện. Bếp lửa được nhóm lên trở lại, khói lam tỏa ra từ ống khói thấp thoáng như sợi chỉ buộc nhẹ vào khung cảnh yên ả của làng quê. Thời gian trôi đi chậm rãi. Căn nhà ngập tràn hương thơm của món canh nấm và bánh mật ong. Lumine đặt bát canh xuống bàn, nhìn Noelle mỉm cười.

“Chị nếm thử xem lần này em nấu có đỡ hơn không.”

Noelle cười dịu dàng, cầm thìa lên.

“Ừm, lần này em làm đúng cách rồi đấy.”

“Vậy là em không đầu độc ai nữa rồi.”

“May quá, chị chưa muốn chết vì nấm.”

Tiếng cười vang lên, như xua tan cái se lạnh của buổi sáng. Sau bữa trưa, Noelle đứng dậy, phủi váy.

“Chị phải về đây, chiều nay còn đi làm đồng.”

“Chị nhớ mang khăn choàng, trời chiều lạnh lắm.”

“Biết rồi, em ở nhà cẩn thận nhé.”

“Vâng, chị đi cẩn thận.”

Noelle quay lưng bước ra cửa. Lumine đứng nhìn theo cho đến khi bóng chị khuất sau hàng rào hoa giấy. Cô quay lại dọn dẹp, rửa bát và quét dọn. Công việc giản đơn nhưng khiến tâm hồn cô dịu lại.

Chiều dần buông. Trời đổ mây mỏng, ánh nắng rút về phía chân trời như vệt màu cuối cùng trên tranh vẽ. Lumine bước ra ngoài, tay cầm quyển sổ tay và một chiếc bút nhỏ, hướng về phía cánh đồng sau làng. Cỏ non xanh mướt trải dài, những cơn gió lùa qua làm dậy sóng khẽ khàng. Cô ngồi xuống gốc cây bạch đàn già, mở sổ, và bắt đầu viết.

“Chiều nay, bầu trời không xanh như mọi hôm, nhưng trong lòng con lại yên bình đến lạ. Có lẽ vì con đã nói chuyện với chị Noelle, có lẽ vì con lại một lần nữa thấy mình thuộc về nơi này…Cô thấy ngày hôm nay như nào...Cô S̶e̶r̶i̶n̶a̶”

Khi viết xong, cô khép sổ lại, ôm nó vào lòng như một báu vật nhỏ. Mặt trời lặn dần, nhuộm thảm cỏ màu cam nhạt. Chim chóc ríu rít gọi nhau về tổ, và thế giới như đang khép lại một ngày nữa, êm đềm, không vội vàng, không bon chen.

Chiều xuống hẳn, bầu trời nhuộm dần sắc tím thẫm, chỉ còn những tia nắng cuối cùng le lói đọng trên chóp tháp xa xa, nơi cung điện trung tâm của Vương quốc The Older cao vút kiêu hãnh như vươn tay chạm vào tầng mây. Tuy là một vương quốc lớn với diện tích trải dài qua nhiều thảo nguyên, rừng rậm và dãy núi kỳ vĩ, nhưng mọi người ở đây sống giản dị và gần gũi đến lạ, đặc biệt là ở khu dân cư phía nam nơi Lumine đang sống.

The Older nổi danh khắp lục địa không chỉ vì kiến trúc nguy nga, nền văn hóa phong phú, mà còn vì một điều, nơi đây là thiên đường của các thợ săn ma thú.

Người người nhà nhà đều biết dùng cung, rìu, kiếm to bằng nửa người. Trẻ con mới biết đi đã bắn được cung trúng đuôi thỏ, còn cụ già tám mươi vẫn đánh nhau với nhện băng mà mặt không đổi sắc.

Và rồi… có Lumine....Lumine cô cũng là một thợ săn ma thú nhưng người chỉ cần nghe tiếng gầm xa xa là quay người chạy còn nhanh hơn gió bắc. Trên giấy tờ, cô là thợ săn chính thức. Trong thực tế, cô là… một nhà quan sát ma thú không tiếp xúc. Dễ thương, mơ mộng, chuyên bỏ chạy, và có một bảng Thú nào cần tránh xa dài tới hai trang. Buổi chiều, sau khi viết vài dòng nhật ký, Lumine đứng dậy phủi váy, vươn vai uể oải.

“Hôm nay là một ngày yên bình, không có con nào gào rú, thật hạnh phúc.”

Cô lẩm bẩm một mình, rồi sải bước nhí nhảnh quay về nhà. Trên đường, cô ghé qua quảng trường trung tâm, nơi lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc, người người bận rộn khuân vác chiến lợi phẩm từ các chuyến đi săn. Nào là sừng rồng băng, lông cáo lửa, móng vuốt cự mãng, những thứ mà chỉ cần Lumine nhìn thấy đã nổi da gà. Một người thợ săn cao lớn đang ngồi giữa quảng trường, cười sảng khoái bên đống chiến lợi phẩm.

“Hôm nay đánh được cả tổ sói bão nhé! Một đòn là xong!”

“Ghê thật, đội trưởng Garon đỉnh quá!”

“Con gái tôi mới sáu tuổi đã đấm vỡ sọ ma thú đất rồi đấy!”

Lumine rón rén lách qua đám đông, cố không để ai nhận ra. Nhưng chưa kịp thoát thân thì một giọng nói to vang lên.

“Lumine! Lại trốn nữa hả!”

Cô giật nảy mình, quay đầu.

“Ơ… chị Iris, em chỉ… đi mua muối thôi!”

“Mua muối mặc áo giáp da làm gì?”

“Thì… cho ngầu ấy mà!”

Iris là một trong những thợ săn kỳ cựu, chống nạnh nhìn cô em gái đồng nghiệp của mình với ánh mắt bất lực.

“Ngày mai có nhiệm vụ cấp C, đi không?”

“Ơ, cấp C à? Có…nguy hiểm không?”

“Chỉ có ba con báo lửa thôi.”

“Ba…con…”

“Ừ, bé lắm, to bằng xe ngựa thôi.”

“Thôi chị đi trước đi, em…em còn phải gấp khăn.”

“Gấp khăn cái đầu em!”

“Em thề là khăn nhà em nhăn thật!”

Iris thở dài.

“Được rồi, ở yên mà đừng trốn ra rừng chơi nữa là được.”

“Vâng! Em sẽ không đi đâu hết, nhất định không! Em thề luôn!”

Tối hôm đó, Lumine lại… lén ra rừng. Không phải đi săn. Không bao giờ là đi săn. Cô ra rừng để tìm… hoa phát sáng. Thứ mà dân làng cho là vô dụng chẳng ăn được cũng không làm thuốc được, nhưng đối với Lumine thì là báu vật dịu dàng lấp lánh như nụ cười của mùa thu.

Cô mang theo một chiếc giỏ nhỏ, lén lút luồn qua mấy bụi cây, tránh né mọi dấu vết động vật to hơn mèo. Tiếng gió thổi qua làm tán cây xào xạc. Một chiếc lá rơi trúng tóc cô, khiến Lumine giật bắn.

“Aaaa! Cái gì đấy!?”

Nhìn lại là chiếc lá phong vàng, cô thở phào.

“Lá thôi…đúng là mình hay hoảng quá…”

Cô cúi xuống, nhặt được một nhánh hoa phát sáng màu lam nhạt, loại hoa chỉ nở về đêm, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng mùa đông.

“Chào bé… em vẫn nở rực rỡ nhỉ?”

Đúng lúc ấy, phía xa vang lên một tiếng gầm trầm thấp. Mặt đất rung nhẹ. Chim chóc hoảng loạn bay lên trời.

Lumine đứng hình.

“Không… không thể nào…”

Cô quay người, nhìn thấy giữa làn sương có bóng dáng mờ mờ của một sinh vật khổng lồ.

“Ôi trời ơi… báo lửa… báo lửa thật rồi…”

Không cần suy nghĩ, cô quay người chạy như một mũi tên, bỏ lại giỏ hoa, bỏ lại cả lòng tự trọng của một thợ săn. Chạy đến khi mệt bở hơi tai, cô dừng lại bên một gốc cây cổ thụ, thở hổn hển.

“Không được… mình phải mạnh mẽ hơn… ít nhất… cũng phải nhặt lại cái giỏ…”

Rồi cô lại gục xuống đất, giơ hai tay lên trời.

“Không! Mình không hợp nghề này! Mình muốn làm người trồng hoa!”

Sáng hôm sau, cả khu phố phía nam đồn ầm lên vì thợ săn Lumine bỏ giỏ chạy trối chết khỏi một con thỏ khổng lồ bị lạc.

Thì ra Ma Thú khổng lồ mà cô thấy… chỉ là con thỏ gió được nuôi làm cảnh ở hoàng cung, bị tuột dây và lạc ra rừng. Tính tình nó hiền queo, thích ăn cà rốt và được huấn luyện để ngồi im chụp ảnh với trẻ con. Lumine…nhập viện vì bị ngã trẹo mắt cá khi chạy trốn thỏ. Trong bệnh xá, cô ngồi buồn hiu bên cửa sổ, bó bột một chân, gặm bánh.

“Không ai tin mình cả…”

Cửa phòng bật mở, Iris bước vào.

“Em mà thợ săn thì con mèo nhà chị là pháp sư rồi.”

“Em bị bất ngờ thôi mà…”

“Con thỏ ấy có cái nơ hồng to tướng, em không thấy à?”

“Trong sương mù thì nhìn gì được…”

“Thôi khỏi nói. Ngồi yên dưỡng thương đi.”

Iris để lại một bó hoa và bánh rồi quay đi. Lumine nhìn theo bóng Iris khuất sau cánh cửa, rồi lại thở dài thườn thượt, đôi má phồng lên như chiếc bánh bao nhỏ bị xì hơi. Cô cúi xuống nhìn bó hoa và túi bánh, chạm nhẹ vào những cánh hoa đã được sắp xếp gọn gàng trong tờ giấy báo cũ, có lẽ là Iris tự tay hái từ vườn nhà. Dù miệng hay càm ràm, chị ấy vẫn luôn là người lo lắng cho cô nhiều nhất.

Ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt Lumine. Mùi bánh ngọt thoang thoảng cùng hương hoa dịu dàng khiến cô thấy lòng mình dịu đi một chút. Tuy mắt cá chân vẫn nhức và lòng tự trọng vẫn bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng ít nhất, cô vẫn còn được yêu thương. Cô rút một chiếc bánh nhỏ từ túi, nhai chậm rãi như thể đó là thứ duy nhất có thể cứu vớt danh dự hiện tại của mình.

Lát sau, tiếng chim ríu rít bên ngoài khiến cô quay đầu nhìn. Qua khung cửa sổ, khu vườn nhỏ sau bệnh xá hiện ra yên bình, những khóm cúc trắng nở rộ, bươm bướm bay qua như những vệt màu mềm mại. Lumine chống tay lên gối, lặng ngắm cảnh vật.

Một lúc sau, cửa phòng lại mở ra, lần này là Noelle bước vào với một chiếc giỏ nhỏ, trên nắp giỏ có buộc một chiếc nơ xanh dương.

“Chị mang cháo hạt sen đến cho em này.”

“Chị Noelle…”

“Em ăn sáng chưa?”

“Có bánh chị Iris cho rồi.”

“Bánh thì đâu có đủ. Chị nấu cháo cho ấm bụng.”

“Em cảm ơn chị…”

“Em đỡ đau chưa?”

“Còn hơi nhức một chút… Nhưng em nghĩ sắp đi lại được rồi.”

“Đừng cố gắng quá. Em mà cố chạy nữa lại nằm viện dài hạn đấy.”

“Em đâu có định chạy…”

“Chị không tin đâu.”

“Em thề lần sau em sẽ đi săn cẩn thận hơn!”

“Lần sau? Em tính đi săn nữa à?”

“À không… ý em là… đi dạo…”

“Dạo trong rừng?”

“Không… dạo trong vườn…”

“Ừ, tốt hơn hết là trong vườn thôi.”

Lumine cúi đầu, cắn môi, cảm thấy khí thế vừa mới gom được một chút lại xẹp xuống như bánh hấp nguội. Nhưng Noelle không cười nhạo cô, chỉ nhẹ nhàng rót cháo ra bát, đặt muỗng vào tay cô.

Lumine chậm rãi ăn, vị ngọt thanh của sen và vị mềm mượt của cháo làm ấm dạ dày cô. Cô ngước nhìn Noelle, đôi mắt lấp lánh biết ơn.

“Chị nấu ngon thật đấy…”

“Nếu em thích thì chiều chị mang thêm.”

“Đừng mang nhiều quá, em mập lên chị đừng trách.”

“Em mập rồi thì càng dễ ôm.”

“Chị thích ôm gối ôm thì nói thẳng…”

“Ừ, ôm em còn ấm hơn.”

Hai người bật cười, rồi rơi vào một khoảng lặng dễ chịu. Trong phòng bệnh, ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng như đang vẽ nên một giấc mơ dịu dàng. Buổi trưa, sau khi Noelle về, Lumine nằm xuống giường, ôm chiếc gối ôm nhỏ có hình thỏ mà cô mang theo mỗi khi đi xa nhà. Cô đặt tay lên bụng, nhắm mắt, cố gắng tưởng tượng lại cảnh tượng đêm qua nhưng… thay vì sợ hãi, lần này cô bật cười khúc khích.

“Con thỏ đội nơ hồng...mà mình chạy trối chết…”

Cô lăn qua một bên, ôm bụng cười như thể đó là chuyện hài đầu năm. Vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cam chịu số phận, cô lẩm bẩm.

“Có khi mai lại lên báo địa phương mất thôi…”

Đúng như linh cảm xui xẻo của cô, buổi chiều, khi y tá mang báo tới, dòng tít ngay trang đầu đã đập vào mắt cô.

"Thợ săn Lumine đối đầu… thỏ hoàng cung kết quả là bị trẹo một chân khi bỏ chạy. "

“Khôngggggg…”

Tiếng gào vang lên từ phòng bệnh số 3 khiến mấy con chim sẻ ngoài cửa sổ bay tán loạn. Cả buổi chiều hôm đó, Lumine trùm chăn kín đầu, không cho ai bước vào. Mỗi khi có tiếng bước chân, cô chỉ ló ra một con mắt.

“Là y tá hay phóng viên đấy…?”

“Chị là Noelle.”

“Không tin. Phải có mật khẩu.”

“Mật khẩu là…cây cỏ mọc dưới nắng chiều vẫn không bằng em.”

“Vào đi chị…”

Cô thò đầu ra khỏi chăn, tóc rối bù như tổ quạ, gương mặt bơ phờ như vừa mất sổ bảo hiểm. Noelle ngồi xuống mép giường, xoa đầu cô.

“Em nổi tiếng rồi đấy.”

“Em muốn nổi vì bắt được ma thú cơ mà…”

“Em bắt được trái tim dân làng rồi, cũng được mà.”

“Không được! Em muốn bắt được thứ không có lông mềm!”

“Em bắt được lòng chị là đủ rồi.”

“Chị thôi trêu em đi…”

Noelle đưa ra một túi giấy nhỏ.

“Bánh khoai lang. Dành cho người nổi tiếng.”

“Cảm ơn… nổi tiếng mà ăn bánh… đời em…”

Lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Một bé gái nhỏ, chắc khoảng năm sáu tuổi, rụt rè ló đầu vào phòng.

“Chị Lumine… em đem tranh tới cho chị.”

“Tranh… gì vậy?”

“Con thỏ hôm qua.”

Lumine toát mồ hôi lạnh.

“Vẽ chị đang chạy à…?”

“Dạ không… em vẽ chị ôm nó…”

“...Hả?”

Bức tranh được đưa tới tay cô. Trên giấy là hình một Lumine cười rạng rỡ, tay ôm con thỏ gió to bằng người, có nơ hồng, đứng giữa rừng hoa phát sáng. Lumine nhìn bức tranh, không biết nên khóc hay cười.

“đẹp quá...”

“Cảm ơn em… rất nhiều…”

Bé gái cười toe, rồi lon ton chạy đi. Lumine đặt tranh lên đầu giường, nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình trong đó.

“Giá mà hôm qua em thật sự làm được thế…”

Noelle gật gù.

“Em sẽ làm được. Khi em sẵn sàng. Mỗi người có một cách khác nhau để mạnh mẽ.”

“Nhưng mạnh mẽ kiểu… chạy trối chết thì…”

“Miễn là em quay lại nhặt giỏ. Vẫn là dũng cảm.”

“Em... không quay lại…”

“Ừ thì... lần sau quay cũng được.”

Cả hai cùng cười. Tiếng cười hòa vào ánh hoàng hôn đang dần nhuộm vàng khung cửa. Ngoài kia, thế giới vẫn tiếp tục nhịp sống của nó. Nhưng trong căn phòng nhỏ, mọi thứ đều yên ả và dịu dàng.