Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng rọi vào cửa kính bệnh xá, từng tia nắng như mảnh ruy băng vàng nhảy múa trong không trung. Một buổi sáng tưởng như bình thường, nhưng với Lumine thì đó là buổi sáng… trọng đại nhất trong đời sau ngày thảm họa Thỏ Trắng Ký Sự.
Cô đứng trước gương, mặc bộ váy đơn giản màu xanh pastel, tóc được tết nhẹ một bên, kẹp thêm một chiếc cặp nhỏ hình… củ khoai lang, quà của Noelle hôm qua. Khuôn mặt cô căng thẳng, ánh mắt đầy sự quyết tâm.
“Hôm nay mình sẽ xuất viện. Hôm nay… mình phải bước ra thế giới ngoài kia, đối mặt với ánh nhìn của thiên hạ… và… sống tiếp…”
Cô hít một hơi thật sâu.
“Mình sẽ không cúi đầu. Mình là Lumine. Mình… từng đấm trúng một con cây ăn thịt! Mình… chỉ sợ thỏ một chút thôi!”
Cửa phòng bật mở. Y tá trưởng, một người phụ nữ lớn tuổi với đôi kính gọng vàng, mỉm cười dịu dàng.
“Lumine, em khỏe chưa?”
“Dạ em… em đi được rồi.”
“Vậy thì… ký vào đây. Giấy xuất viện.”
Cô cầm bút, tay run bần bật.
“Đây là… khoảnh khắc mình tái sinh.”
Ký xong, cô chậm rãi bước ra khỏi phòng, như thể đang bước trên thảm đỏ. Nhưng chưa đầy năm giây sau khi ra khỏi cửa bệnh viện… cô đã nghe một tiếng hét:
“ÔI!!! LÀ LUMINE KÌA!! NGƯỜI ANH HÙNG ĐỐI MẶT THỎ TRẮNG!!!”
“Ơ đừng mà…”
Ba đứa nhóc chạy tới, mỗi đứa cầm theo một… con thỏ bông cỡ bự.
“Chị ơi ký tên vô con thỏ của em đi ạ!!”
“Em cũng!! Em cũng nữa!!”
Lumine bị dồn vào góc tường, ba con thỏ bông đang nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng.
“Ờm… chị xin lỗi nhưng chị đang bị chấn thương tâm lý… nhẹ…”
“Không sao!! Con thỏ này không nhảy được!!”
“Đây là phiên bản giới hạn, có tên là White Doom!!”
Rất may, đúng lúc đó, một cánh tay vươn ra kéo Lumine thoát khỏi vòng vây. Là Iris. Mắt cô sắc như dao gọt trái cây.
“Tránh ra, các em."
Iris kéo Lumine ra băng ghế công viên gần đó, nơi Noelle đang đợi sẵn với… một cái ô màu hồng pastel.
“Chào mừng em trở lại.”
“...Chị vừa cứu em khỏi cái thứ gọi là sự nổi tiếng trá hình đó.”
“Là nghĩa vụ công dân. Tối qua chị còn thấy trên mạng có ảnh em được vẽ dưới dạng poster phim cơ.”
“Không…”
“Có cả tên phim The White Hop: Cuộc săn trở thành cuộc tháo chạy.”
Lumine úp mặt vào hai tay.
“Em muốn quay lại viện….”
“Không đâu.”
Iris đặt tay lên vai cô.
“Chính phủ PoL đã chi tiền để xây bệnh viện đó. Họ không chấp nhận bệnh nhân ở lại vì lý do...tự kỷ nhẹ vì con thỏ đâu.”
“Chị đừng mang cả chính phủ vô chuyện này…”
“Thì đấy, em nổi tiếng rồi đó.”
Noelle đưa cho Lumine một chiếc hộp nhỏ.
“Mở ra đi.”
Cô mở ra. Bên trong là một cây kẹp tóc hình con thỏ…đội nón bảo hiểm.
“Em phải đối mặt với nỗi sợ, đúng không?”
“…Bằng một con thỏ mặc đồ biker?”
“Bắt đầu từ những thứ em quen thuộc.”
“Chị biết không, cái này lại hợp lý đến phát sợ luôn ấy…”
Noelle mỉm cười.
“Và chị có tin vui nữa. D5 – một trong các thành viên Hội Đồng đã gửi lời khen em đó.”
“Gì cơ?!”
“Ừ. Họ nói là một thợ săn biết khi nào nên chạy cũng là thợ săn thông minh.”
Lumine mở to mắt.
“D5 thật sự biết tới em á?!”
Iris gật gù.
“Họ biết hết đó. Ai bị con gì rượt, họ cũng lưu sổ đen.”
“Gì mà kỳ vậy…”
Noelle cười.
“Thôi nào. Đi ăn mừng xuất viện. Bọn chị đã đặt sẵn bàn ở tiệm bánh Pancake Rừng Mơ. Có vị đặc biệt tên là Thỏ Rừng Sầu Riêng.”
Lumine đứng hình.
“Chị Noelle…”
“Hả?”
“Chị… định giết em à?”
Một buổi sáng bình thường. Không thỏ. Không fan cuồng. Không poster điện ảnh kinh dị ngoài ý muốn. Lumine thở ra một hơi dài khi nhìn lên bầu trời, ánh nắng nhẹ nhàng len qua từng tán lá xanh thẫm trong rừng. Hôm nay, cuối cùng… mọi thứ cũng bình yên trở lại. Cô được xuất viện, không còn ai nhìn cô như thể cô là nhân chứng sống của tận thế loài thỏ nữa.
“Cuối cùng thì mình cũng có thể đi hái thảo dược yên ổn…”
Cô đeo giỏ nhỏ sau lưng, tay cầm một cuốn sổ tay mỏng ghi chép những loại cỏ có thể dùng làm trà, thuốc hoặc… nấu ăn. Đôi chân nhẹ nhàng bước qua những lối mòn cũ, nhưng lần này, thay vì chỉ loanh quanh gần bìa rừng, cô quyết định đi sâu hơn một chút. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là… hôm nay trời đẹp, và lòng cô thấy yên bình.
Đi được một quãng, cô nghe tiếng nước róc rách. Đó là một con suối nhỏ chảy qua lòng rừng, trong vắt và mát lạnh, ánh nắng chiếu xuống khiến mặt nước lấp lánh như đang nhảy múa.
Lumine dừng lại, nhìn quanh. Không một bóng người. Nơi này vắng vẻ và yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng gió lướt qua lá cây.
“Có lẽ… mình nên tắm một chút. Cũng mấy ngày rồi chưa được ngâm nước tự nhiên…”
Cô cẩn thận đặt giỏ thảo dược sang một bên, gỡ chiếc áo khoác mỏng, rồi từ từ trút bỏ từng lớp vải ướm trên làn da mịn màng trắng sáng, phản chiếu nhẹ ánh nắng xuyên qua kẽ lá.
Làn tóc đen óng ả buông dài, hơi ướt sương sớm, nhẹ nhàng bay trong gió khi cô bước xuống suối, từng bước chân tạo nên những gợn sóng mềm mại quanh mắt cá chân. Đôi mắt xanh lá lấp lánh ánh nước, mang theo vẻ dịu dàng khó tả, như thể thiên nhiên cũng phải ngẩn ngơ nhìn cô.
Nước suối mát lạnh ôm lấy cơ thể cô, xua tan mọi mỏi mệt. Cô ngâm mình dưới dòng nước, nhắm mắt lại, mặc cho từng giọt nước chảy qua làn da mịn màng, mái tóc đen trôi nhẹ như rong mềm. Cô ngồi xuống một phiến đá trơn, tay vốc nước dội lên vai, gột rửa bụi bặm của nhiều ngày bôn ba.
“Ưm… dễ chịu quá…”
Một con cá nhỏ bơi lướt qua ngón chân cô. Cô khẽ bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa rừng, như hòa cùng với tiếng nước róc rách.
Sau một lúc, khi mặt trời lên cao hơn, cô từ từ đứng dậy, để nước chảy xuống từng đường cong mềm mại, vươn vai như một đóa hoa vừa tỉnh giấc.
Cô thay lại y phục, chải sơ mái tóc ướt và cột lên bằng một sợi dây đơn giản. Sạch sẽ, mát mẻ, và tâm trạng nhẹ bẫng như đám mây đầu hạ.
“Giờ thì… quay lại với nhiệm vụ chính nào.”
Cô đeo lại giỏ, tiếp tục bước sâu hơn vào khu rừng. Tay hái vài lá bạc hà dại, bỏ vào túi. Vài nhánh cỏ thuốc lạ lẫm, cô đánh dấu lại trong sổ. Mọi chuyện tưởng chừng thật bình thường…
Cho đến khi...Cô khựng lại. Không gian xung quanh… lặng đi bất thường. Gió không thổi. Lá cây như ngừng rung động. Và một cảm giác lạ chạy dọc sống lưng cô...lạnh, khó chịu, và lạ lẫm.
“Cái gì đây…?”
Lumine nhìn quanh, cảnh giác. Đôi mắt đảo qua từng gốc cây, từng bụi cỏ. Một loại hiện diện… không thuộc về nơi này. Cô bước chậm từng bước về phía trước, ánh nắng yếu ớt lọt qua những tán cây rậm rạp, rọi xuống một khoảng đất trống. Ở đó… giữa đám tro tàn và sương mù mỏng, một hình dáng mờ nhạt đang nằm yên trên mặt đất.
Một thằng nhóc. Cơ thể gầy gò, quần áo rách rưới, làn da nhợt nhạt như chưa từng thấy nắng. Từng đợt tro tàn nhẹ nhàng xoay quanh nó, như đang bảo vệ, hay đang giam giữ...Lumine nín thở.
“Ai vậy…?”
Thằng bé không nhúc nhích, nhưng đôi mắt mở hờ... trống rỗng, vô hồn, như thể chính linh hồn nó cũng không hiện diện bên trong...Cô bước thêm một bước. Đột nhiên, nó đưa tay lên ngực, động tác nhanh và bất ngờ đến rợn người.
“A…”
Nó nắm chặt lấy ngực mình, miệng khẽ hé mở như đau đớn, không tiếng kêu. Một luồng khí lạnh thoát ra, lạnh đến mức những chiếc lá quanh đó đóng băng ngay lập tức. Lumine giật mình, lùi lại bản năng, mắt mở to, tim đập nhanh.
“Gì vậy trời ?!.”
Nhưng rồi… ánh mắt cô bắt gặp ánh nhìn của thằng bé. Trong đôi mắt đó...trống rỗng, nhưng lại có điều gì đó rất quen thuộc. Như thể cô từng nhìn thấy nó ở đâu đó. Không… cảm nhận thấy nó, trong giấc mơ, hay trong những phần ký ức mờ nhạt nào đó chưa từng có thật.
“Ngươi là nhóc con nhà ai vậy…?”
Giọng cô vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy nghi hoặc.
“Ba mẹ của ngươi đâu? Sao lại vào chỗ này…?”
Thằng bé không trả lời. Chỉ nhìn xuống bàn tay mình. Từng mảnh tro trắng muốt rơi rơi chậm rãi… giữa một khu rừng không còn tiếng chim.
Lumine vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thằng nhóc với ánh mắt pha trộn giữa cảnh giác, hoang mang và một chút… thương hại. Cảm giác lạnh lẽo từ nó đang dần tan đi, tro tàn ngừng rơi, nhưng thứ còn đọng lại là cái không khí nặng trĩu như thể có thứ gì đó đang bị che giấu.
Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, rồi cẩn thận tiến lại gần. Dù có hơi rén, nhưng bản tính tốt bụng và một chút tự nhận mình là người có trách nhiệm với xã hội khiến cô không thể quay đầu bỏ chạy. Cô quỳ xuống cạnh nó, vẫn giữ khoảng cách an toàn, mắt không rời khỏi thằng bé.
“Ê nhóc, nghe được không?”
Đôi mắt mờ đục của thằng bé chớp chớp vài lần, rồi nó ngước lên, nhìn quanh, ánh mắt đầy mơ hồ.
“…Đây là đâu vậy…?”
Lumine khựng lại. Giọng nói nhỏ, yếu ớt, như thể vừa được dựng dậy từ một cơn mơ dài. Ánh mắt của nó không hề có vẻ gì là đang diễn, và nó thật sự… chẳng biết gì cả.
“Em không nhớ gì à?”
Nó lắc đầu.
“…Chỉ nhớ tên của em thôi…”
“Rồi…tên là gì?”
“…Ishigami…Asura.”
Lumine nhíu mày.
Không khí khẽ nhẹ đi. Cô đứng dậy, chống tay vào hông, nhìn nó từ đầu đến chân. Thằng bé này chắc chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi. Gầy gò, tóc tai bù xù, đôi mắt mở to. Nhìn nó tội… nhưng khổ nỗi là cô không biết phải làm gì tiếp theo cả.
“Giờ đem nó về thì… không ổn. Mà… bỏ nó ở đây thì chị lại thấy có lỗi…”
Cô quay đi, xoa trán.
“…Không. Không thể để tình cảm lấn át lý trí được. Mình còn bao nhiêu việc phải làm. Phải thu thảo dược, phải về nấu canh, còn phải chép lại tài liệu nghiên cứu... Không thể nuôi nó được.”
Cô hít vào một hơi. Xoay người lại, nở một nụ cười gượng gạo.
“Nè nhóc. Chị mắc tiểu. Nên…chị đi xíu nha.”
“Ể…”
*Chạy!*
Lumine quay đầu, rút lẹ vào bụi cây gần đó, chạy thẳng một mạch. Cô vừa chạy vừa tự thuyết phục mình rằng đây là quyết định đúng đắn.
“Không thấy gì hết, không biết gì hết. Đó là một ảo giác. Một ảo giác có tên Asura. Mình chỉ là cô gái hái cỏ tắm suối thôi, không phải nhân vật chính của cái gì đâu—”
…Nhưng rồi…tim cô nhói lên một cái.
“Khoan… Nếu nó lạc? Nếu nó đói? Nếu có Ma Thú quanh đây? Chết rồi chết rồi chết rồi… Mình để nó lại là mình gián tiếp giết người mất!”
Cô dừng lại, quay đầu nhìn lại con đường mình vừa đi qua.
“…Chết tiệt. Sao lại có lương tâm đúng lúc thế này hả trời?!”
Cô quay ngược trở lại, tim đập thình thịch vì lo, chân lấm lem bùn vì chạy vội.
“…Asura!! Nè! Nhóc còn ở đó không?!”
Không có ai. Không khí lại im lặng như lúc ban đầu. Không có tro tàn, không có khí lạnh. Cũng không có thằng nhóc nào cả. Mắt Lumine mở to, trái tim như trượt một nhịp.
“Đừng nói là nó đi lạc rồi…Trời ơi trời ơi trời ơi—”
Cô chạy loanh quanh, nhìn dưới gốc cây, bụi cỏ, thậm chí nhìn xuống cả con suối.
“Mình giết nó rồi! Trực tiếp hay gián tiếp gì cũng như nhau! Ma Thú mà thấy một đứa nhỏ cô độc thế kia là xong luôn!”
*BỐP!*
Một tiếng vỗ vào mông rõ to vang lên. Lumine giật bắn người, trợn mắt quay đầu lại. Thằng nhóc đó đứng ngay sau lưng cô, tay còn chưa rút về hết.
“Em thấy chị chạy nên đi theo á...chị đi đâu vậy?"
“…Ngươi…”
“Dạ?!”
“…Lại gần đây… NGAY.”
Cô túm lấy lỗ tai thằng bé, vặn một cái cực lực.
“ĐAUUUU!! AAAAAA!!! BUÔNG TAI EM RAAAA!!!”
“Đây là cách em cảm ơn chị đã lo lắng cho em sao hả?! Vỗ mông con gái khi mới gặp?! Mẹ em không dạy em cách cư xử với con gái hả?!”
“CHỊ SẼ DẠY DỖ LẠI CHO EM!! NGHE CHO KỸ NÈ!!”
“AAAAAAAA!!!”
Lumine giảng đạo một tràng về đạo đức, giới tính, tôn trọng phụ nữ, và tuyệt đối không được vỗ mông người khác mà không được phép. Thằng nhóc khóc lóc, gào rống, quằn quại, hứa từ nay sẽ ngoan như cún nhà bên. Cuối cùng, cô thở dài, xoa trán.
“…Thôi, theo chị. Tạm thời… chị chưa biết phải làm gì với em.”
“…Vậy chị là chị em hở?”
"Mà chị tên gì dợ?"
“…Đừng có mừng như vậy. Chị là Lumine."
“YAY~! Em có chị rồi! Em gọi chị là Lumine-neesan nha!”
Sau màn rầy la một trận ra trò và vài giọt nước mắt cá sấu, Lumine cuối cùng cũng buông tha cho lỗ tai bé nhỏ của Asura. Thằng nhóc vẫn còn ôm tai, sụt sịt như thể vừa sống sót sau một trận cuồng phong.
Lumine thở dài, quay đi, vén lại mấy sợi tóc ướt vẫn còn dính trên má. Bộ đồ của cô hơi ẩm do vừa mới tắm suối xong, tóc đen dài rủ xuống lưng, phất phơ theo gió rừng. Còn thằng nhóc thì cứ đi sau riu riu như cún con bị chủ la.
“Giờ tính sao ạ…? Chị dẫn em về nhà hở…?”
“Dẫn cái đầu em. Chị còn chưa xong việc hái thảo."
“Vậy… em đi theo hở?”
“Ờ, đi thì đi, nhưng đừng làm vướng chân chị là được.”
“Dạ!!”
Cô đảo mắt.
“Với lại từ giờ phải có ích. Không có vụ đi theo chị rồi ăn chực nằm chờ sung rụng đâu nha. Chị không nuôi ký sinh trùng.”
“Em là người! Không phải ký sinh trùng!!”
“Thì chứng minh đi. Có thấy cái bao tải kia không?”
Asura ngó theo tay chỉ của Lumine. Đó là một cái túi vải dày, được buộc tạm bằng dây thừng, hiện đang nằm cạnh một gốc cây. Nó khá to so với dáng người nhỏ con của thằng nhóc.
“Chị hái được nửa bao đó vài ngày trước. Giờ em mang đi cho chị, rồi xách thêm cái giỏ mới nữa. Hái xong thì chị cân nhắc cho em ngủ ở gầm giường.”
“G… gầm giường?!”
“Phòng chị bé lắm. Ngoài giường ra thì chỉ có cái hộc tủ thôi. Ổn không?”
“Ổn ạ… miễn là có chỗ ngủ.”
“Biết điều rồi đó.”
Lumine mỉm cười nhẹ, rồi bước lên trước, hai tay vén nhẹ bụi cây để mở đường.
“Đi thôi. Còn vài loại nữa chưa hái xong.”
Cả hai bắt đầu hành trình hái thảo dược giữa rừng. Khung cảnh giờ đây bình yên trở lại. Chim kêu líu lo trên cành cao, nắng xuyên qua tán cây tạo nên những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất. Gió thổi mát rượi, khiến tóc Lumine tung bay nhẹ nhàng.
“Chị ơi… cái cây này là cây gì?”
Asura dừng lại bên một bụi cỏ lạ, có vài hoa nhỏ màu tím nhạt.
“Đừng đụng vào, đó là Liễu Độc Nhãn. Lá nó có độc, chỉ dùng được khi phơi khô và chế biến đúng cách.”
“Vậy em đụng là bị gì?”
“Ngứa khắp người ba ngày ba đêm, gãi tróc da cũng không hết đâu.”
"...”
Thằng nhóc lùi lại ba bước rưỡi.
“Còn cây này ạ?”
“Nó tên là Mộc Hương Vân, chuyên dùng để làm dịu thần kinh. Chị hay hái về pha trà trước khi ngủ.”
“Ồ~ Vậy chắc chị hay mất ngủ hở?”
“Không, tại chị đọc sách tới khuya quá nên cần cái gì đó giúp ngủ nhanh.”
Cứ thế, họ đi từ bụi này sang gốc nọ. Asura có vẻ học khá nhanh, tuy không biết gì nhưng cái gì cô chỉ là thằng nhóc nhớ được gần hết. Lâu lâu còn hỏi mấy câu ngô nghê khiến Lumine không nhịn được mà bật cười.
“Chị ơi, có Ma Thú ở gần đây không?”
“Có. Nhưng khu này là vùng ngoài rìa nên ít lắm, trừ khi tụi nó bị đói.”
“…Hồi nãy chị để em ở lại một mình vậy… nếu có con Ma Thú đói thì sao…?”
“…Ừ, thì… lúc đó chị không nghĩ tới…”
“Vậy chị thấy may là em còn sống chứ hở?”
“…Được rồi, biết rồi, đừng lấy chuyện đó ra nhắc lại hoài!”
“Vậy chị ôm em xin lỗi đi!”
Lumine quay đầu lại, bặm môi nhìn thằng nhóc đang chắp tay ra sau, cười toe toét.
“Lại muốn ăn chửi đúng không?”
“KHÔNG Ạ EM XIN LỖI!!!”
Chiều dần buông, rừng cũng bắt đầu ửng vàng. Lumine đã hái được kha khá thảo dược cho hôm nay, túi vải trên vai Asura nặng trĩu. Dù nhỏ người nhưng nhóc gồng khá tốt, chỉ thỉnh thoảng than thở vài câu rồi lại cắn răng đi tiếp. Cô quay lại nhìn nó, khẽ nheo mắt.
“…Cũng không đến nỗi vô dụng nhỉ.”
“Chị nói gì đó?”
“Không có gì. Đi tiếp thôi.”
Họ vẫn chưa về nhà ngay, còn một ít thảo dược cần tìm phía bờ bên kia con suối. Nhưng có lẽ… cô bắt đầu thấy quen với cái bóng nhỏ đó đi phía sau mình. Và đâu đó trong lòng, một thứ cảm giác quen thuộc mơ hồ đang len lỏi như thể… định mệnh đã bắt đầu hoạt động từ chính cái buổi chiều này.