Mặt trời đã bắt đầu lặn sau những rặng cây cao. Từng tia sáng cuối cùng rơi rớt lên tán lá, lấp lánh như những hạt bụi vàng lơ lửng giữa không trung. Lumine đang cúi người hái một nhánh Ngọc Linh Chi thì bỗng nhiên...
*GRƯỪỪỪỪỪM—!!*
Một tiếng gầm dài, trầm đục và rền vang vang lên từ sâu trong rừng, như thể có thứ gì đó khổng lồ vừa đạp gãy một thân cây to để... bắt đầu tản bộ chiều tối. Lumine đứng khựng lại. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương xuống má.
“…Em có nghe gì không?”
Cô hỏi khẽ, mắt vẫn nhìn về phía rừng rậm. Asura đứng cạnh đó, tay còn đang cầm một nắm lá.
“Dạ, em tưởng chị… xì hơi.”
“…Muốn chết hả?”
*GRƯỪỪỪỪM!!!*
Lại một tiếng gầm nữa, lần này rõ ràng hơn và gần hơn.
“Thôi chết mẹ.”
Lumine buột miệng.
“Ơ, mẹ chị chết hả?…”
“CÂM MỒM MÀ CHẠY!!”
Không cần thêm lời nào, Lumine tóm tay Asura và kéo phắt đi, hai người như mũi tên rời dây, xuyên qua những tán cây và bụi rậm, bỏ lại cả đống thảo dược rơi tung tóe phía sau. Cái bao mà thằng nhóc mang cũng rớt cái bịch và lăn qua mép suối, biến mất như chưa từng tồn tại.
“Ahhh tiếc quá!?”
Asura la lên.
“TIẾC CÁI MẶT EM!! MẠNG QUAN TRỌNG HƠN!!”
Sau lưng họ, một cái bóng to lớn vừa nhô lên khỏi bụi rậm. Thân hình nó phủ đầy lông xám đen, mắt đỏ rực như hai cục than cháy âm ỉ, hàm răng dài ngoằng đang nhỏ dãi từng giọt lên đất như acid.
"Thiên Lang Bạo Giáp"
Một loại Ma Thú cấp trung, không quá nguy hiểm với các thợ săn lành nghề, nhưng với một kẻ như lumine và một thằng nhóc mới học cách phân biệt cây cỏ thì nó nguy hiểm y như tiền điện cuối tháng.
“CHỊ ƠI! EM VỪA MỚI NHỚ RA! EM BIẾT CHẠY SIÊU NHANH!!”
“THÌ DÙNG NGAY ĐI!! ĐỪNG CHỈ NHỚ KHÔNG!!”
Asura hét lớn, bỗng nhiên bức tốc lao đi như thỏ được buff năng lượng.
“ĐỢI CHỊ!!”
“CHỊ TỰ LO ĐI!! EM PHẢI BẢO VỆ TUỔI TRẺ CỦA MÌNH!!”
“EM ĐANG BỎ CHỊ SAO?!”
“EM VẪN SẼ NHỚ CHỊ!!!”
Lumine nghiến răng, xé gió đuổi theo thằng nhóc như thể trong người cô vừa được truyền máu gà. Trong lòng rủa thầm:
“Mình chết cũng không phải vì Ma Thú cắn... mà là vì tức thằng nhóc này tới nội thương mất…”
Phía sau tiếng gầm mỗi lúc một gần, từng bước chân của con Thiên Lang đạp xuống rừng khiến đất đá rung lên. Cây cối ngã rạp, chim chóc bay loạn xạ. Lumine thở dốc, quẹo gấp sang một bên, kéo Asura theo. Cô nhìn quanh không có chỗ nấp. Một cái hang nhỏ? Không. Tảng đá to? Không. Tàng hình? Không có kỹ năng đó.
“Lumine! Làm gì đi!!”
“Muốn làm gì giờ!? Hay em quay lại dụ nó đi thử không?!”
“Em chưa sống đủ lâu!! Em chưa yêu ai hết!!”
“CHỊ CŨNG VẬY!! à mà thật ra mình sống lâu vãi rồi nhưng mà thôi kệ...”
Hai người tiếp tục chạy điên cuồng trong rừng như đang tham gia giải chạy marathon cấp quốc gia. Vừa né cành cây, vừa né đá, vừa né… ánh mắt thèm thuồng của con Ma Thú. Bỗng nhiên Lumine thấy một vách đá thấp phía trước.
“NHẢY!!”
“CÁI GÌ?!?”
“CỨ NHẢY ĐI KHÔNG HỎI!!”
Và thế là cả hai… la hét như mấy đứa con nít bị tắm nước lạnh rồi phóng qua vách đá, lăn một vòng đẹp mắt xuống dốc bên kia, va vào vài cành khô rồi lăn xuống… một bãi cỏ mềm mại, ngay cạnh một cái tổ sóc.
*Bịch!*
“Á á á… trời ơi sống rồi…”
Lumine thở hổn hển, nằm phè dưới đất, tay chân chằng chịt vết trầy nhỏ. Asura ngồi dậy, tóc tai rối tung, miệng ngậm một cọng cỏ.
“Chị ơi… hình như nó không đuổi nữa…”
Cô ngóc đầu dậy, lắng tai nghe im lặng. Không có tiếng gầm, không có tiếng bước chân. Chỉ còn tiếng gió nhẹ và vài tiếng côn trùng lích chích.
“Chắc nó bỏ cuộc rồi.”
Cô lẩm bẩm. Hai người nằm đó thở dốc một hồi, rồi đồng loạt… bật cười.
“Chị biết không? Em cảm thấy như vừa vượt qua một bài kiểm tra sinh tồn.”
“Chị thì thấy giống vượt qua môn thể dục cấp tốc…”
“Chị mạnh thiệt đó. Tưởng chị hiền hiền yếu yếu ai ngờ chạy như thần gió.”
“Ừ, nhưng chân chị sắp đứt rồi nè…”
Lumine ngồi bật dậy, kiểm tra chân tay của cả hai, rồi băng vết trầy bằng vải cô vẫn luôn mang theo trong túi đồ nghề nhỏ đeo bên người.
“Chị đúng là xịn ghê…”
“…Cảm ơn chị nha. Nếu không có chị chắc em bị ăn rồi.”
Lumine khựng lại, ánh mắt dịu đi một chút. Cô không nói gì, chỉ xoa đầu thằng bé nhẹ nhàng. Đôi mắt của cô dịu dàng hơn mọi ngày.
“…Thôi, nghỉ chút nữa rồi hái tiếp. Mất bao nhiêu thảo dược rồi… Chị không về tay không đâu.”
“Chị vẫn muốn hái tiếp hở?!”
“Ừ. Còn sống là còn hái.”
“…Chị đúng là nữ thần lao động…”
“Chị là người không có tiền mua rau nếu không hái xong hôm nay!!”
Asura chớp mắt, rồi cười phá lên. Lúc này, mặt trời đã gần lặn hẳn. Ánh sáng cuối cùng còn vương trên những chiếc lá, tạo nên một khung cảnh yên bình kỳ lạ sau trận cuồng phong vừa rồi.
Sau một hồi thở dốc và cười cợt về cuộc rượt đuổi suýt tí nữa lên bảng đếm số, Lumine và Asura cũng bắt đầu lò dò ngồi dậy. Cô phủi đất cát dính trên váy áo, còn thằng nhóc thì đang ngồi cặm cụi… gỡ cái lá mắc trong tóc mình.
“Mình nên về thôi chị ha… Em thấy sắp tới lượt mặt trời tắt máy rồi đó.”
“Ừ, mai rồi hái cũng không sao...Đợi chị xem lại bản đồ cái đã.”
Lumine thở dài, rút tấm bản đồ từ túi đeo hông. Nhưng khi cô vừa nhô cái đầu ra khỏi bụi cây thì—
*GRƯỪỪỪỪM—!!!*
Đúng cái giọng đó. Đúng cái âm lượng đó. Và đúng cái ánh mắt đỏ rực đó...Con Ma Thú....VẪN Ở ĐÂY.
“Ơ đm— À nhầm, ơ thiệt luôn á hả?!?!”
Asura nghe tiếng gầm liền bật dậy như tên lửa, mặt cắt không còn giọt máu.
“Không phải nó bỏ đi rồi hở chị?!”
“BỎ CÁI MẶT EM!! NÓ CANH TỤI MÌNH TỪ NÃY GIỜ KÌA!!”
“CHẮC NÓ GHÉT CHỊ!!”
Không cần bàn bạc, không cần hội ý. Một lần nữa, hai chị em lại gào thét phóng như lũ quái xổng chuồng, để lại vệt bụi dài sau lưng. Nhưng lần này con Ma Thú không chỉ rượt nó nhảy qua các tán cây, lao theo kiểu con chó chơi parkour.
“CHỊ ƠI! NÓ BIẾT NHẢY!!”
“VẬY EM CÚT LUÔN ĐI CHO NHANH!!”
“EM THÍCH SỐNG CHUNG VỚI CHỊ THÔI!!”
“KHÔNG CẦN TỎ TÌNH GIỜ NÀY!!”
Ngay khi tưởng sắp tới đoạn bị bóp chết bằng hơi thở thối của Ma Thú thì…
*ẦM—!!*
Một ánh sáng chói lòa xẹt ngang bầu trời. Cây cối bị đẩy lùi, đất đá văng tung tóe.
*Xoẹt—!!*
Con Thiên Lang Bạo Giáp bị chém làm đôi ngay giữa không trung. Hai nửa cơ thể rơi xuống phát bịch rồi bốc khói mù mịt, chưa kịp gầm câu cuối. Asura ôm đầu.
“Cái gì vừa xảy ra vậy?!”
Lumine cũng chết trân. Mắt cô mở to, ánh sáng lấp lánh. Từ trên trời bay xuống một bóng người. Anh ta đáp đất nhẹ nhàng như lông vũ, áo choàng bay lượn sau lưng. Tóc đen tuyền, dài tới cổ, mắt lam đậm ánh lên sự sắc bén.
"Seraph…"
“Yo.”
Anh cười, giơ tay vẫy nhẹ như đang gặp nhau ở tiệm tạp hóa.
“Ai vậy chị Lumine?”
Lumine nghiêng người, thì thầm
“Chị nói nhỏ thôi, không thì bể hình… Nhưng ảnh là... bạn thân siêu thân của chị á…”
“Bạn thân gì mà đẹp trai vậy trời?! Chị giấu kỹ quá nha…”
“GIỮ NHỎ TIẾNG LẠI!!”
Seraph bước lại, tay xách cái đầu Ma Thú như… xách cái bao gạo, rồi để nó xuống nhẹ nhàng bên cạnh như đặt mâm cơm.
“Chị Noelle với cô Gin nói em đi hái đồ sáng giờ chưa về. Tôi thấy trễ quá nên đi tìm.
“Ừa, thấy hai đứa phóng như Ninja rớt kỳ thi quốc gia anh cũng hơi bất ngờ.”
Seraph bước tới, xoa đầu Lumine một cái nhẹ như gió.
“Ổn chứ? Có bị thương không?”
“Không…Ổn. Mà khoan, sao ông tới được đây vậy?”
Seraph nhún vai, nheo mắt như đang kể chuyện cười.
“Tôi ngầu mà.”
“…Trả lời như vậy có ngày ăn đấm đó.”
“Cái này gọi là xuất hiện đúng lúc để tăng chỉ số ngầu thôi.”
Asura thì nhìn Seraph với ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.
“Anh ơi… Anh là siêu anh hùng phải không?!”
“Không, anh là bạn trai tương lai của Lumine.”
“SERAPH!!”
“Tôi giỡn mà. Bạn thân thôi, bạn thân thôi~”
Giọng vẫn ngọt như đang troll cô gái ngượng chín mặt trước mặt mọi người.
“Không phải ai thấy Ma Thú cũng sẽ chạy như cô đâu!!”
Sau màn thót tim với Ma Thú và mấy phút sống ảo ánh hoàng hôn, cả ba cuối cùng cũng… quay lại chỗ đã chạy trối chết lúc nãy. Những nhánh thảo dược, nấm rừng, trái lạ văng tứ tung trên mặt đất vẫn còn nằm y nguyên chỗ cũ như chờ chủ nhân đến nhận hàng...Lumine thở dài.
“Tôi thề là sau vụ này tôi sẽ xài túi có dây kéo.”
Seraph cúi xuống nhặt một nhánh Cỏ Phù Quang, tiện tay lượm thêm hai củ Hương Quả.
“Tôi thề là nếu không có tôi, hai cô cậu giờ đang là bữa ăn tối của Ma Thú rồi.”
Asura ngồi xổm, móc ra một cái nấm bự bằng bàn tay, phấn khởi giơ lên.
“Em tìm thấy cái nấm nè! Nó nhìn giống… cái mông chị Lumine quá trời luôn á!!”
*Bốp!!*
Cú cốc đầu của Lumine giáng xuống như thần sấm, để lại một đứa nhóc nằm ngửa giữa rừng cây với mấy con chim nhỏ bay vòng vòng trên đầu.
“Miệng mi nói chuyện kỳ cục quá! Dám so nấm với mông chị mày hả thằng oắt con?!”
Seraph đứng bên cạnh, nhún vai.
“Công nhận giống thiệt mà…”
“ANH MUỐN ĂN ĐẬP HẢ?!”
Lượm xong, chỉnh trang lại mọi thứ, cả ba bắt đầu rời khỏi khu rừng. Con đường đất mòn dẫn họ đi qua những rặng cây thấp, những con dốc nhỏ. Mặt trời bắt đầu lặn xuống, phủ một lớp ánh vàng ấm lên toàn bộ cảnh vật.
Chỉ vài phút sau, một bức tường đá cao vút hiện ra sau rặng cây. Xa hơn, là những mái nhà, tháp canh, cánh cổng sắt uốn hoa văn, và những ánh đèn vàng ấm đang dần thắp sáng theo chiều hoàng hôn. Asura ngẩn người, há hốc mồm.
“…Cái… cái chỗ đó là gì vậy chị?”
Lumine khoanh tay, mỉm cười.
“Chào mừng đến với The Older."
Asura bặm môi.
“Trời đất ơi…”
Cổng thành đang mở rộng, các toa xe chở hàng lăn bánh vào ra, lính gác đứng hai bên trong bộ giáp bạc sáng loáng. Một số người bán rong đang thu dọn quầy hàng nhỏ, rao hàng mớ cuối cùng trước khi trời tối hẳn.
Khi cả ba bước vào thành, Asura gần như bị thế giới trước mặt nuốt chửng. Hai bên đường là những căn nhà cao 3-4 tầng, mái đỏ, cửa kính lớn, ban công treo đầy hoa. Đường lát đá sạch bóng, xen lẫn các bụi cây nhỏ hình tròn được cắt tỉa gọn gàng.
Trẻ con chạy nhảy đùa giỡn với con vật cưng. Người lớn đang tranh thủ mua đồ ăn tối. Không khí nhộn nhịp nhưng không quá ồn ào. Một chiếc xe chạy bằng năng lượng tinh thạch lướt nhẹ qua, bên trong là hai bà cô đang cãi nhau chuyện giá rau. Asura quay mòng mòng.
“Chị ơi… sao cái chỗ này như truyện cổ tích vậy…?!”
Lumine mỉm cười.
“Chỗ này tuy là trung tâm của The Older, nhưng vẫn giữ lối sống đơn giản. Chính phủ PoL điều hành mọi thứ, nhưng rất ít khi can thiệp vào sinh hoạt dân thường. PoL có Hội Đồng gồm năm thành viên chủ chốt là từ D1 tới D5, mấy người này bí ẩn điều phối toàn bộ.”
Seraph chen vô.
“Không ai biết mặt mũi mấy người đó. Cả tên thiệt cũng không. Nhưng mà, ai ở The Older cũng sợ mấy ổng.”
"PoL có nghĩa là gì vậy chị Lumine?"
"Là viết tắt của Pillars of Liberty tức Trụ cột của Tự do."
"Ủa chứ không phải là Protocol of Leadership, Giao thức lãnh đạo hả chị?"
"Vớ vẩn."
“Ủa? Mà mình đang đi đâu vậy?”
“Về nhà tôi chứ sao. Còn em thì… chắc phải báo cho mấy người quản lý cái đã.”
“Không! Em ở với chị!!”
Asura giãy nảy như con mèo bị lôi đi tắm.
“Không phải chuyện muốn ở là ở!!”
“CHỊ LUMINE!!! EM HỨA SẼ RỬA CHÉN VỚI ĐI HÁI THẢO MỖI NGÀY!!!”
Seraph chen lời như rắc muối vào vết thương.
“Cô thấy chưa? Trẻ con mà cưng quá là nó leo đầu.”
“Tại vì cái mặt nó nhìn đáng thương nên tôi mới cứu!!”
Cả ba đi ngang qua khu chợ nơi các sạp hàng đang bán mớ cuối. Tiếng rao hàng, tiếng người mặc cả, tiếng mấy con pet kêu quào quào. Asura liếc qua thấy một con pet lông trắng hình như là cáo, lườm nó. Nó lườm lại.
“…Cái chỗ này thú vị quá…”
Lumine quay lại.
“Quen dần đi. Còn dài lắm.”
Sau khi ổn định hô hấp, lượm lại thảo mộc, Lumine và Seraph cuối cùng cũng về tới khu hành chính địa phương, nơi lo giấy tờ, tiếp nhận cư dân mới, xin tạm trú, khai báo Ma Thú v.v…
“Tôi đi trình báo giúp cô vụ thảo mộc và Ma Thú ban nãy nha.”
Seraph nói, gật đầu một cái rồi quay người bước đi.
“Ừm… Cảm ơn.”
Asura thì vẫn dính chặt sau lưng Lumine như cái balo biết nói.
“Chị ơi… em mỏi chân quá…”
“Im lặng nào. Em phá như vậy mà còn mỏi chân cái gì?”
“…Em đói nữa…”
“Chị chưa ăn luôn đó!!”
Mãi một lúc sau, giấy tờ xong xuôi. Dù chẳng ai biết cha mẹ Asura là ai, nhưng theo quy tắc thì trẻ em bị mất trí nhớ và không có người thân sẽ được tạm thời giao cho người bảo hộ đáng tin cậy. Và bằng một sự xui rủi nào đó… người đó chính là Lumine. Trên đường về, Lumine vừa đi vừa tự mắng mình trong đầu.
"Mình nghĩ gì mà rước thêm một cái phiền phức chứ? Mới sáng bị tai nạn, chiều gặp Ma Thú, tối tha thêm con nít về… là sao??"
Nhà cô Gin nằm trong một khu dân cư yên tĩnh, có hàng rào trắng, giàn hoa giấy tím phủ nửa mái hiên. Trước sân là một khoảng cỏ xanh nhỏ xíu, vừa đủ để một con mèo nằm duỗi lưng và một đứa nhóc chạy vòng vòng.
*Cạch!*
Cửa mở.
“Cháu về rồi nè, cô Gin!”
Giọng của Gin vang từ trong nhà ra.
“Lumine?! Con đi mất tiêu cả buổi chiều. Cháu làm gì...”
Bà chưa nói hết câu thì một cục nhỏ lao ngang như gió, vấp cái thảm trước cửa, té sấp mặt vô chân bà.
“Ếchh—!!!”
“...Cái gì đây?”
Gin chớp mắt nhìn Asura đang nằm như cái mền lau sàn dưới chân mình...Lumine cười gượng.
“Dạ... con nhặt về ạ.”
“Nhặt... CÁI GÌ?!”
Sau vài phút giải thích, phun ra cả câu chuyện dài ngoằn.
“Được rồi. Tạm thời cho nó ở đây vài hôm đi.”
“Dạ dạ… con hiểu mà…”
Asura thì đang nằm lan ra sàn, nghịch mấy cọng len của cái khăn bàn, miệng nhóp nhép nhai gì đó không ai biết.
“Cô ơi cái này ăn được không?”
“KHÔNG!! Đó là đồ móc len của cô đấy!!”
Tối đến. Lumine thay đồ, cột tóc gọn lại, đeo tạp dề. Trong lúc cô đang vừa rửa rau vừa chiên cá, thì Asura đã biến căn phòng khách thành một cái mê cung bằng gối với chăn...Thậm chí có cả bảng tên.
“Lâu đài chăn gối Asura – Cấm người lạ dưới 20 tuổi.”
“Nhóc!! Em bày bừa quá trời rồi đó!!”
“Em đang xây cứ điểm phòng thủ phòng khi Ma Thú tới nữa mà!!”
“Mấy cái đó ai dọn?!”
“Chị!!”
*Cạch!*
Lumine suýt đánh rơi cái chảo.
“...Nói lại lần nữa xem.”
“…Ờ…em lỡ miệng…”
“Ừ, vậy em chuẩn bị tinh thần đi.”
Lumine chống tay hông, trừng mắt.
“Nếu không dọn sạch trước khi chị chiên cá xong, chị đây búng chim...”
“Ể?? CÁI GÌ?? KHÔNGGGG!!!”
Asura lập tức bật dậy, chạy vòng vòng như con gà trúng gió, vừa gào vừa nhặt gối. Cứ mỗi lần Lumine liếc qua, cậu bé lại hét như kiểu đang dọn bãi chiến trường.
“EM DỌN! EM DỌN MÀ!!!
Cuối cùng, sau một trận chiến dài với gối, cá và rau xào, cả nhà cũng ngồi xuống ăn tối. Lumine gắp thức ăn cho Asura.
“Ăn đi. Ăn xong chị tắm cho.”
Asura bặm môi, gắp một miếng cá vô miệng.
“...Ngon ghê…”
“Ờ. Biết ngon thì ăn lẹ đi.”
Tối muộn. Lumine đứng trước bồn tắm, mặc quần áo ở nhà, quấn cái khăn lên đầu Asura đang ngồi trong chậu gỗ. Cậu bé nghịch nước như con cá con, văng tung tóe cả sàn.
“Ngồi yên!!”
Asura rùng mình, co chân lại, ngoan ngoãn như con mèo ướt. Lumine vừa gội đầu cho nó vừa thở dài.
“Trời ơi… cái số tôi…”