Cưới Em Đi Mà~

Đêm xuống. Tiếng gió rì rào nhẹ ngoài cửa sổ. Trong phòng, ngọn đèn dầu le lói một ánh vàng ấm áp, đủ để soi rõ một góc giường nhỏ nơi Asura đang nằm.

Lumine lúc này đã thay sang bộ đồ ngủ đơn giản, tóc buộc cao gọn gàng, mắt hơi sụp vì mệt. Cô bước ra khỏi phòng tắm với cái khăn trên vai, chuẩn bị ngả lưng một chút trước khi dậy trực đêm canh cổng sáng mai. Nhưng chưa kịp ngồi xuống giường thì…

“Chị Lumine ơi…”

Cô quay lại, giọng hơi lười biếng.

“Hở? Gì nữa nhóc?”

“...Chị ngủ ở đâu?”

“Ở đây. Ghế dài.”

“Còn em?”

“Em ngủ giường.”

Asura ngồi bật dậy khỏi mền, như con sâu quấn khăn lòi đầu ra.

“Không!! Em không muốn ngủ một mình!!”

“…Là em đòi ngủ giường mà.”

“Em muốn chị ngủ chung!!!”

“Ể? Cái gì…?”

Lumine nhướng mày, nhìn thằng bé đang ngồi bó gối trên giường, ánh mắt long lanh như sắp nhỏ nước đến nơi.

“Em không quen chỗ lạ… em sợ… với lại… phòng này lạnh quá… chị ơi…”

“…”

Cô nhìn cái gối ôm bị đá bay xuống đất, cái mền xộc xệch như tổ giun, và một đứa nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt như mèo lạc mẹ.

"Haizz.."

“Rồi rồi… lên xích vô bên kia, đừng lấn chị là được.”

“YAAY!!”

Asura chui tọt vô một bên giường như cá lội vào hang, kéo chăn lên tận cổ, quay mặt qua nhìn Lumine chằm chằm. Cô nằm xuống, quay lưng về phía thằng nhóc...Chưa được 3 giây…

“Chị ơi…”

“Gì nữa?!”

“Em…muốn ôm chị ngủ.”

“…”

Im lặng vài giây. Lumine quay mặt lại, nheo mắt nhìn.

“Ngủ là ngủ, ai ôm ai gì ở đây?”

“Nhưng em muốn ôm chị…”

Lumine lầm bầm, rồi vỗ vỗ chăn.

“Lại đây. Nhưng đạp chị là biết tay chị à.”

“Dạaa~!”

Thằng nhóc cười tít mắt, trườn lại gần, vòng tay nhỏ xíu ôm lấy bụng Lumine, đầu tựa vào ngực cô. Cô ban đầu còn hơi đơ… nhưng vài giây sau, cơ thể cũng dần dịu xuống...Asura lí nhí.

“Chị Lumine… chị ru em ngủ được không…?”

“…”

Lumine ngập ngừng. Cô vốn không quen hát… lại càng không phải kiểu người dịu dàng… nhưng…Ánh mắt nhỏ ấy nhìn cô, như chờ một phép màu nào đó xoa dịu những cơn ác mộng không tên. Cô chậm rãi thở ra.

“…Ờ. Vậy nằm im đi. Chị không biết hát lắm đâu.”

Asura cười khúc khích.

“Dạ…”

Lumine khe khẽ ngân nga, rất nhỏ, như lời ru ngày xưa mẹ cô từng hát. Giai điệu chẳng mượt mà gì cho cam, nhưng lại mang một chút ấm áp, có cái gì đó rất đời, rất thật.

"Ngủ đi nhóc…”

"Vâng…”

Giọng Asura nhỏ dần, hơi thở đều đều, tay cũng lỏng ra. Một lát sau… cậu bé đã chìm vào giấc ngủ. Lumine nhìn trần nhà, mắt lờ đờ.

“Cái thằng nhóc này… đúng là phiền thiệt… mà…”

Cô khẽ cười, vươn tay kéo chăn đắp lại cho nó.

“…Thôi, cũng đáng yêu đó chứ.”

Sáng hôm sau. Trời mới hừng sáng, những tia nắng đầu tiên vừa xuyên qua tấm rèm cửa. Lumine vẫn còn chưa mở mắt, chỉ rên nhẹ một tiếng khi tiếng chim ngoài cửa sổ ríu rít như một bản hợp xướng tấn công não bộ sau một đêm thiếu ngủ. Cô xoay người, đưa tay gãi gãi đầu. Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn rất yên bình…Nếu như…

“CHỊ LUMINE DẬY ĐI!! EM NẤU ĂN SÁNG CHO CHỊ RỒI!!”

“HUH?!!”

Cô bật dậy như lò xo, tóc dựng đứng vì hoảng.

“Chết rồi, nhà cháy hả?!”

Cô phóng vọt ra khỏi phòng, trượt chân trên nền nhà vừa được lau mà không ai báo trước.

*Bịch!*

Đầu cô đập nhẹ vào cạnh bàn.

“Auuu… ai… lau nhà sáng sớm vậy trời…”

“Em nè!”

Asura từ dưới bếp ló đầu ra, đầu đội khăn y như đầu bếp chuyên nghiệp, áo thun tròng ngược cổ, mặt thì dính bột trắng loang lổ như panda vừa trồi từ nồi bánh bao ra.

“Em thấy chị cực quá nên tính nấu đồ ăn sáng cho chị ăn rồi mới đi làm!!”

“Ờ… ờ… ờ… dễ thương đó… nhưng…”

Lumine bước chậm rãi về phía bếp...Rồi đứng hình. Căn bếp như vừa xảy ra chiến tranh cấp 4. Bột mì phủ trắng cả mặt bàn, trứng vỡ lăn lóc trên sàn. Nồi nước sôi trào hết ra bếp, một cái xúc xích cháy đen nằm yên lặng trên chảo như vật tế thần.

“Cái… cái này là nấu hả…?”

Asura tự hào cầm lên một dĩa cơm trứng… hay đúng hơn là cơm cháy trứng nát.

“Đây nè!! Em làm từ 5 giờ sáng đó!!”

“…Ủa? Giờ 6 giờ mà.”

“Dạ! Em dậy từ lúc chị còn ngủ!”

“…Ha… ha ha… dễ thương quá ha…”

Lumine cố giữ nụ cười. Thật lòng cô muốn cảm động vì tấm lòng nhóc con này… nhưng nhìn cái chảo cháy và đống nồi xếp như tháp Jenga thì…

“Thôi để chị nấu lại nha. Em phụ chị… bằng cách đứng yên, đừng đụng gì hết.”

“Ặc…”

Asura méo mặt. Một lúc sau, bữa sáng hàng thiệt đã hoàn tất. Cơm trứng cuộn mềm mịn, nước ép táo mát lạnh, xúc xích chiên vừa lửa.

“Woa~~ Ngon quá đi~~”

Asura sáng mắt, ngấu nghiến từng miếng. Lumine chống cằm, nhếch mép nhìn.

“Biết vậy hồi nãy khỏi đụng vô nồi luôn đi hén?”

“Nhưng mà em muốn thể hiện lòng biết ơn mà…”

Cô nhìn cậu nhóc đang vừa ăn vừa lấm lét nhìn cô, trong mắt long lanh như muốn năn nỉ tha thứ. Lòng Lumine mềm xuống đôi chút.

“…Thôi, ăn xong thì rửa chén nha.”

“Ể hông phải chị rửa hả?”

“Chị đi làm kiếm tiền lo cho em ăn á, rửa chén cũng không được hả?”

“Ặc… dạ dạ… em rửa…”

Cả ngày hôm đó, nhà Lumine không phút nào yên. Asura lúc thì lấy chổi làm kiếm múa lượn khắp nhà, lúc thì trèo lên kệ tủ tìm bánh kẹo, làm đổ nguyên lọ gia vị cay vào mặt, xong khóc như mưa như gió.

“Chị ơi mắt em đauaaaa!”

“Chà, hậu quả của tội vụng trộm đó!”

“CHỊ KHÔNG THƯƠNG EM HẢ?!”

“Có! Nhưng thương không có nghĩa là nuông chiều!!”

Dù vậy… giữa những trận phá phách, Asura cũng có lúc dịu lại. Buổi trưa, khi Lumine đang viết sổ báo cáo giao nhiệm vụ, Asura ngồi kế bên, vẽ nguệch ngoạc lên một tờ giấy.

“Em vẽ gì đó?”

“Vẽ chị với em. Chị là siêu nhân, còn em là trợ lý!”

“Ờ ha, vậy trợ lý phải biết nghe lời siêu nhân chớ?”

“Dạ...”

“…Thua.”

Chiều tới, Lumine tranh thủ đi chợ mua thêm ít rau và cá. Asura nhất quyết đòi xách giỏ. Nhưng chưa được năm phút, cậu đã kéo lê cái giỏ như bị hành xác, thở như trâu lên đồi.

“Chị ơiiii… nặng quáaaa…”

“Chị nói rồi mà! Không nghe!”

“Nhưng… em muốn được giống mấy người anh trai trong truyện á!”

Lumine nhìn cái giỏ trầy mặt đất mà xót, đành thở dài rồi… xách lại.

“Thôi, ráng lớn nhanh lên, mai mốt xách hết cho chị.”

“Thiệt hông?”

“Thiệt. Nếu em ngoan.”

Tối đến, sau khi ăn tối no nê, Lumine lại tắm rửa cho Asura rồi cả hai cùng coi sách tranh. Asura tựa đầu vào vai cô. Lumine nhìn cậu bé, nhẹ nhàng xoa đầu.

“Ráng lớn lẹ đi, nhóc con.”

“Dạaa~!”

Cuối ngày. Sau khi đọc truyện, tắt đèn, chui vào chăn.

“Chị Lumine…”

“Gì nữa?”

“Cho em ôm chị ngủ lần nữa được không?”

“Thêm lần nữa thôi đó. Lần nữa nữa là không được.”

“Dạaa~!”

Asura mỉm cười, ôm lấy Lumine như gấu bông. Cô thở dài, nhưng cũng khẽ siết lại. Trong lòng cô, một cảm giác quen thuộc đang lớn dần. Không phải trách nhiệm. Không phải tình thương đơn thuần. Mà là… Một điều gì đó xa xăm hơn... thứ có thể gọi là gia đình.

Sáng hôm đó, Lumine đang cặm cụi dọn tủ sách. Tình cờ, cô kéo ra một cái hộp nhỏ đựng mấy quyển truyện cũ mà cô từng đọc hồi nhỏ. Đa số là truyện hành động giả tưởng, nhưng đâu đó… chen vào vài cuốn bìa hồng lãng mạn, hình ảnh nam chính đẹp trai như tượng.

“Ủa cái này…”

Lumine cười khẽ.

“Cô Gin mà thấy chắc trêu mình chết mất.”

Cô đặt mấy quyển truyện xuống bàn, chưa kịp cất lại thì phía sau vang lên một tiếng.

“Chị đang đọc gì đó?”

“Ể?!”

Lumine giật mình, quay lại đã thấy Asura thò đầu vô như mèo rình cá.

“Em làm chị hết hồn!”

“Ể, cho em coi với! Em hứa không quậy nữa!”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đưa cho một quyển.

“Thôi thì đọc đi, nhưng nhớ là truyện người lớn một xíu, đừng hỏi mấy cái kỳ lạ à nha.”

“Dạaa~!”

10 phút sau. Asura ngồi co chân trên ghế, tay ôm quyển truyện hồng pastel.

“Ơ?...”

Cậu lật tiếp.

“…Và rồi anh ấy kéo cô vào vòng tay ấm áp, thủ thỉ Anh muốn em là cô dâu của anh.”

Asura ngơ ngác. Rồi… mắt sáng lên như bóng đèn.

“Wow...wow...wow...”

Cậu lẩm bẩm. Nhìn sang Lumine đang rửa chén. Mái tóc đen dài, gò má ửng hồng vì hơi nóng từ bếp, mắt xanh nhạt ánh lên khi ánh nắng rọi qua cửa sổ.

“CHỊ LUMINE ĐẸP GIỐNG NHƯ NỮ CHÍNH!!”

*Bộp!*

Asura đập tay xuống bàn như quyết định thiêng liêng đã đến.

“EM SẼ CƯỚI CHỊ!!”

“Ể?!”

Lumine giật bắn, suýt rớt cái nồi.

“C-cái gì cơ?”

Cô xoay người lại, thấy Asura đang nghiêm túc quỳ một chân xuống, hai tay nâng quyển truyện ngôn tình lên như đang cầu hôn bằng sách.

“Chị Lumine! Em đã đọc rồi! Nam chính yêu nữ chính! Mà chị thì giống nữ chính…Vậy nên…”

“EM MUỐN CƯỚI CHỊ LÀM VỢ!!”

“…”

Cô đứng hình. Một cơn lag não đột ngột. Phải mất vài giây cô mới bật cười.

“Asura à… chị là chị của em đó nha. Với lại, em còn là con nít!”

“Khôngggg! Em biết tình yêu là gì rồi! Là...là...là gì nhỉ?!”

“Thằng nhóc này…”

Lumine vừa đỏ mặt vừa xoa trán.

“Em mới học được mấy từ đó trong sách, chưa hiểu gì đâu!”

“Em hiểu mà! Em sẽ bảo vệ chị! Em có thể xách đồ, rửa chén, nấu ăn…Chị không cần làm gì hết! Em lo hết cho vợ tương lai!”

Cô ngồi xuống, nhìn thẳng cậu nhóc.

“Asura, cưới là chuyện người lớn. Không phải cứ thích là cưới đâu.”

“Nhưng… chị không thương em sao…?”

Asura làm đôi mắt long lanh như gương sắp vỡ.

“Chị thương em, nhưng như em trai!”

“Không!!! Không chấp nhận!!!”

Cậu lăn ra sàn như con sâu, miệng gào liên tục.

“EM KHÔNG MUỐN LÀM EM TRAI!! EM MUỐN LÀM CHỒNG CHỊ CƠ!!”

“Ngừng ngay cái trò lăn ra ăn vạ đó!!”

Lumine cố nín cười, nhưng khó quá.

“Asura, chị lớn hơn em nhiều tuổi lắm đó.”

“Thì sao?! Em sẽ lớn mà! Mỗi ngày ăn rau là sẽ cao lên!!”

“À vậy hả? Vậy ăn rau đi.”

“…Không! Em ghét rau!”

“…Ủa vậy ai mới nói gì đó?”

Kể từ hôm đó, Asura trở thành chồng tương lai bất đắc dĩ. Cậu đi theo Lumine khắp nhà, tay cầm một cái nhẫn giấy tự gấp, đeo vào tay cô rồi hét.

“Em cưới chị rồi nha!! Chị không được lấy ai khác!!”

Lumine chán chẳng buồn cãi. Asura từ trong hét lớn.

“Chồng nhớ vợ quá à~~”

*Bốp!*

Lumine búng trán cậu, đỏ mặt:

“Biến thái!!!”

Khi cô gọi Asura tắm, cậu ngại không chịu vô phòng tắm.

“Em không thể tắm trước mặt vợ được…”

“Được, vậy chị khỏi tắm cho em luôn, hôm nay khỏi ăn cơm.”

“KHÔÔÔÔÔNG!! Vợ đừng ghét em màaaaa!!”

Lúc ăn cơm, Asura ngồi đối diện, tự rót nước cho Lumine, gắp đồ ăn như bồi bàn.

“Vợ ăn đi~ vợ ăn nhiều mới có sức nuôi chồng~~”

“…Chị đang nuôi em thiệt đó.”

“Thì vợ nuôi chồng là đúng mà!”

“…Chị hối hận vì để em đọc truyện quá rồi…”

Buổi tối, Asura nhảy tưng tưng trên giường.

“Vợ ơi~ hôm nay vợ ru em ngủ nha~ mai vợ với chồng đi dạo nữa nha~”

“Không, hôm nay chị phải giặt đồ.”

“Thôi màaaaa~ chồng ngoan mà~~ vợ đừng bỏ chồng~”

“…Gọi chị một tiếng chị đi rồi chị ru cho ngủ.”

“…Chị Lumine…”

“Ừ, ngoan. Nằm xuống đi.”

Asura nằm im, nhưng trước khi nhắm mắt, cậu vẫn lẩm bẩm.

“…Sau này lớn lên… em nhất định sẽ cưới chị…”

Lumine nhìn trần nhà, thở dài. Sáng hôm ấy, Lumine đang ngồi trên ghế, tay cầm cái kéo gọt lại đầu củ cải cho bữa trưa. Cô chăm chú, mày khẽ nhíu lại khi cắt lỡ tay. Bên cạnh, Asura vẫn đang lẽo đẽo bám riết.

“Chị Lumine ơi~~ cưới em đi mà~~ em ngoan lắm~~ em sẽ làm mọi thứ cho chị luôn~~”

“Không.”

“Ơ… Sao vậy? Em có thể giặt đồ còn sạch hơn chị nữa đó nha!”

“Như này đi, chị chỉ thích những chàng trai cao to, mạnh mẽ, săn Ma Thú vù vù, nhìn là biết chồng quốc dân.”

“Ể…”

Asura xụ mặt, như thể thế giới vừa sập nửa bên.

“Em còn nhỏ con, ốm nhách, chưa biết cầm dao nữa. Chị mà cưới em thì ai bảo vệ ai hả?”

“Thì… em sẽ cố gắng mà!”

Lumine chống cằm, thở ra một hơi, mặt lơ đãng.

“Nói thiệt chứ, chị á, nếu có ai đó mạnh mẽ tới mức đánh một đấm là bể núi, săn được cả rồng ba đầu, vai to ngực rộng sáu múi mười hai cục… thì chị cưới liền tay.”

“…”

Mắt cậu nhóc sáng lên lấp lánh.

“Chị chờ đó! Em sẽ to con! Em sẽ có tới mười sáu múi luôn!!”

“Bớt ảo tưởng đi em…”

Chiều hôm đó chợ trung tâm của The Older. Lumine dắt Asura đi mua rau, trứng, gia vị… Cô đi thong thả, tay xách hai giỏ đồ đầy, phía sau là Asura vẫn đang vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Cao to… lực lưỡng… sáu múi… săn rồng…”

Bỗng, cậu khựng lại. Phía trước, ngay quảng trường nhỏ có vài nhóm thợ săn ma thú đang tụ tập khoe chiến lợi phẩm. Mấy cái đầu rồng nhỏ, nanh vuốt sắc bén, lông sói, cả đuôi của một con bạo long băng giá.

“Thấy không, cái này tao chém phát chết liền! Con đó cao bằng cây nhà hai tầng đó!”

“Mày thì có gì, tuần trước tao săn được ma thú hệ lửa, về thịt nướng ăn cả tuần chưa hết!”

Mỗi người đều vai u thịt bắp, cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, áo hở bụng, dây đeo dao cỡ bắp tay người thường. Asura lặng thinh...Cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt.

“Nhất định em cũng sẽ thành như vậy.”

Tối hôm đó tại nhà. Asura vừa ăn tối vừa nhìn Lumine đang lau bàn, lòng đầy quyết tâm.

“Chị Lumine…”

“Hửm?”

“Làm ơn…Huấn luyện cho em thành thợ săn mạnh mẽ đi!!”

Lumine suýt rớt cái khăn.

“Ể?! Gì cơ?!”

“Em muốn cao to! Em muốn săn được ma thú!! Em muốn có cơ bắp! Và…”

Cậu nhìn cô chằm chằm, trịnh trọng.

“…Em muốn chị cưới em!!”

Lumine phun ngụm nước.

“Ho?!”

Cô gõ đầu cậu một cái.

“Cái đó phải để sau cùng, hiểu chưa?!”

“Nhưng mà chị nói rõ ràng rồi mà! Em chỉ cần mạnh lên là chị cưới! Em nhớ từng chữ đó luôn!”

“Chị nói cho vui thôi, ai mà ngờ em nhớ vậy…”

“Nhưng em nghiêm túc!”

Asura đứng bật dậy, giơ tay thành nắm đấm dù bắp tay vẫn cỡ củ hành nhỏ.

“Bắt đầu từ ngày mai! Em sẽ tập luyện! Em sẽ vác gỗ, chạy bộ, chống đẩy, leo núi, ném dao, đánh gấu, giật đuôi rồng!”

“…Bớt mộng tưởng đi cưng.”

Tối đó. Khi Asura ngủ, Lumine nhìn sang, cười khẽ.

“Thằng nhóc này… đúng là ngây thơ ghê. Mà…”

Cô xoa nhẹ đầu cậu, thì thầm.

“…Nếu em thật sự cố gắng… biết đâu…”

Và rồi một hành trình mới bắt đầu. Asura, nhóc con bám đuôi như keo, giờ đã trở thành ứng viên số một cho danh hiệu chồng quốc dân của chị Lumine… ít nhất là trong…đầu cậu.

Trời sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa gỗ nhỏ của ngôi nhà vùng ngoại ô, Lumine vẫn đang ngủ vùi trong chăn. Ở phòng bên, Asura đang lăn qua lăn lại trên giường, mắt mở trừng trừng.

"Uggghhh... tập luyện..."

Cậu thở dài như người sắp bước vào chiến trường. Dù là người đòi luyện tập đầu tiên, giờ thì chỉ cần nghĩ đến việc phải chạy bộ vài vòng quanh nhà cũng đủ khiến cậu muốn lăn ra ngủ tiếp.

"Không được! Chị ấy nói mình phải mạnh! Mình phải có cơ bắp! Có... mùi đàn ông!"

Asura bật dậy, mặc một cái áo ba lỗ to đùng nhưng rõ ràng là áo ngủ của Lumine, tròng cái băng đô đỏ lên đầu, rồi ra sân, tay cầm một cục gạch nặng nửa ký.

“Chạy một vòng quanh nhà là đủ rồi nhỉ…? Không, hai vòng! Mình sẽ gọi nó là... bài tập Thợ săn huyền thoại thức tỉnh!”

20 phút sau...Lumine đang nhâm nhi tách trà trong bếp, thì cửa bật mở rầm một cái.

“CHỊ LUMINE!!!”

Asura ngã sấp mặt vô nhà, thở hồng hộc, như vừa đánh nhau với rồng bốn đầu.

“Chị thấy chưa… hộc… em… em luyện xong rồi!”

Lumine nhíu mày, nhấc chân cậu lên như xách mèo.

“Em chỉ chạy được 300 mét mà em té ba lần. Tập kiểu gì mà mới sáng ra đã gào vậy?”

“Không phải đâu! Chị không hiểu cảm giác đó đâu! Em đã thức tỉnh tinh thần thợ săn rồi! Em... em…”

Cậu lảo đảo rồi nằm luôn dưới sàn như con cá khô. Sau bữa trưa hôm đó. Asura ngồi trên sàn phòng khách, chống cằm, hai mắt lim dim.

“Chừng nào em mới đủ mạnh đây ta…”

Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt cậu sáng rực. Bên cạnh giá sách, là một tập hồ sơ cũ của Lumine, chính là hồ sơ đăng ký thợ săn của cô, ghi đầy đủ thành tích, cấp bậc, danh hiệu và... ảnh dán vào. Cậu cầm nó lên, lật lật… rồi như có tia chớp lóe sáng trong đầu.

“Nếu mình... làm giả hồ sơ... thì sao?”