Thợ Săn Tập Sự

Asura cười gian như cáo con. Ngày hôm sau tại Trung Tâm Quản Lý Thợ Săn Cậu nhóc thấp bé đội một cái nón lưỡi trai to đùng, đứng giữa hàng người toàn cao hơn mình một cái đầu. Mỗi người đều có túi đồ, áo giáp nhẹ, vũ khí ngắn dài lủng lẳng. Riêng cậu, đeo một cây gậy tre, mặc áo ba lỗ, chân đi dép.

“Em tới nộp hồ sơ làm thợ săn ạ!”

Cậu dõng dạc nói khi tới quầy tiếp nhận. Cô nhân viên nhìn từ trên xuống dưới, cười như không tin vào mắt.

“Ơ… em… em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đủ tuổi rồi! Em 18! Mới dậy thì xong luôn! Em hơi… bị lùn thôi!”

Cô nhân viên nhíu mày. Asura nhanh tay đẩy hồ sơ qua. Trong tờ hồ sơ tất nhiên là bản viết tay nguệch ngoạc, kèm một bức ảnh cắt dán, ảnh ghép đầu mình vô thân hình sáu múi cơ bắp của ai đó.

> Họ và tên: Ishigami Asura

Tuổi: 18 (dậy thì cấp tốc)

Sở trường: Đánh nhanh thắng lẹ, chạy nhanh khi thua

Kinh nghiệm: Đã tiêu diệt nhiều Ma Thú cấp SSS

Cô nhân viên đơ người. Cậu nhóc nhìn bằng ánh mắt rực cháy.

“Chị à, em sinh ra là để trở thành thợ săn! Hãy để em cứu thế giới và... lấy vợ!”

“…Gì cơ?”

Vài phút sau. Trong một căn phòng nhỏ bên trong trung tâm, ba người quản lý đang cầm hồ sơ, nheo mắt nhìn ảnh.

“Có khi nào là cháu của ai đó... bị ép đi nộp hồ sơ không?”

“Không, cái ảnh này là ghép rõ ràng… nhìn cái cổ còn lem keo dán kìa.”

“Thế thì sao nó qua được quầy tiếp nhận?”

“Vì nó đòi lấy vợ.”

“Ủa?”

Chiều hôm đó tại nhà. Lumine vừa về tới nhà thì thấy một phong bì nằm ngay ngắn trên bàn. Cô mở ra, lông mày giật giật khi thấy.

> “Chúc mừng: Ishigami Asura đã nộp hồ sơ đăng ký trở thành thợ săn! Xin mời đến kiểm tra năng lực vào ngày hai tuần sau.”

“…Thằng quỷ.”

Đúng lúc đó, Asura xuất hiện, mặc nguyên bộ đồ thợ săn đồ chơi bằng nhựa, kính râm, tóc vuốt keo dựng ngược như nhân vật anime.

“Chị Lumine! Em đã chính thức là thợ săn tương lai! Cưới em chưa?!”

Cô cạn lời đứng dậy, gõ lên đầu cậu một cái.

“Nghe chị nói, thợ săn là phải thi, phải kiểm tra, phải đánh Ma Thú thật. Chứ không phải dán hình ghép rồi nói bừa!”

“Ơ… ủa sao chị biết…”

“Chị là thợ săn mà, ngu gì không biết?!”

“...”

Cậu im lặng một lúc rồi...

“Vậy em có thể nhờ chị... luyện thật không?”

Lumine nhìn vào ánh mắt chân thành của thằng bé con. Dù lười, dù nghịch, nhưng nó vẫn thật lòng muốn cố gắng vì lời hứa trẻ con ấy.

Cô cười nhẹ, vỗ vai cậu.

“Được. Từ ngày mai, chị sẽ luyện em nghiêm túc. Nhưng…”

Cô cúi sát mặt, cười gian.

“Lười một phát thôi, chị sẽ cho em làm bao cát sống đấy.”

Asura cười như khóc.

“Vâng… vâ… vâng ạ…”

Sáng sớm. Trời xanh mây trắng. Gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ căn nhà nhỏ ngoại thành. Asura đang nằm sấp trên bàn, tay chống cằm, mắt lim dim. Trên bàn là một xấp giấy dày cộm, vài bản đồ rừng, hình vẽ mấy con quái có lông, có vảy, có mấy cái răng dài tới đầu gối.

Lumine đứng trước bảng gỗ, tay cầm cây thước chỉ bài, đập bốp bốp vô bảng như giáo viên lớp 3 đang dạy Toán nâng cao cho đứa học trò cá biệt.

“Nghe kỹ đây, nhóc con. Ngủ gật là chị búng chim liền đó.”

Asura lập tức ngồi thẳng lưng, mắt mở to như học sinh gương mẫu nhất lớp.

“Rõ ạ! Không ngủ! Không ngủ!”

"Hệ thống cấp bậc thợ săn."

Lumine bắt đầu vẽ một cái sơ đồ lên bảng.

S → A → B → C → D → E

“Ở Vương quốc The Older, hệ thống cấp bậc thợ săn chia từ cấp S (cao nhất) đến cấp E (thấp nhất). Ai mới đăng ký thì sẽ được xếp tạm ở cấp E, nhưng muốn được công nhận là thợ săn cấp E thật sự, em phải qua bài kiểm tra đầu vào.”

Asura giơ tay

“Ủa không phải có hồ sơ là được cấp E luôn hả? Em còn chuẩn bị hình ghép cơ mà?”

“Ngồi xuống. Im miệng.”

“…Dạ.”

Lumine chỉ vào sơ đồ.

“Muốn được xác nhận là thợ săn cấp E chính thức, em phải đánh ngang kèo hoặc thắng một con Ma Thú cấp E – hệ thuần. Nghĩa là mấy con yếu yếu nhưng biết cào cấu và nó là loại đần độn.”

Asura nuốt nước miếng.

“Rồi lên D là sao?”

Lumine gật đầu, chỉ tiếp xuống dòng kế.

“Cấp D: Thắng hoặc ngang kèo Ma Thú cấp E hệ nguyên tố, loại trung đến thông minh."

"Cấp C: Thắng hoặc ngang kèo Ma Thú cấp D hệ thuần và là đần độn."

Cấp B: Thắng hoặc ngang kèo Ma Thú cấp D nguyên tố, loại thông minh.”

Asura chớp mắt, tay giơ lên.

“Chị ơi, sao toàn thắng với ngang kèo không vậy? Không có kiểu né thật khéo là lên cấp hả?”

Lumine khoanh tay, gõ nhịp chân.

“Nếu thợ săn mà chỉ cần né đòn là lên cấp, thì gà nướng quay cũng là thợ săn rồi.”

“…Em hiểu rồi.”

Cậu rút cái đầu vô cổ.

“Cấp A thì tương tự cấp B, nhưng với Ma Thú cấp C, hệ thuần loại đần.”

“Cấp S là ngang kèo hoặc thắng được Ma Thú cấp C hệ nguyên tố, loại thông minh.”

Asura há hốc mồm.

“Thế… chị đang ở cấp mấy vậy?”

Lumine nhún vai, cười nhẹ.

“Chị? Cấp E cuối bảng, tức yếu nhất trong tất cả thợ săn rồi đó.”

Asura trợn mắt như cá hấp.

"Các quy tắc cơ bản."

Sau khi nhồi kiến thức về cấp bậc, Lumine bắt đầu chuyển sang phần quy tắc sống còn của nghề săn. Cô gạch ra từng mục.

"Không được gây rối khi đi săn theo nhóm."

“Gây rối là ăn đập. Cả Ma Thú lẫn đồng đội đều đập.”

"Phải kiểm tra giấy tờ và phép trước khi rời cổng thành."

“Không có giấy phép là bị lính bắt về lau toilet nguyên tuần.”

"Không được bắt Ma Thú về nuôi nếu chưa đăng ký."

“Vì em không phải nông dân. Em là thợ săn.”

"Nếu thấy Ma Thú có dấu hiệu quá mạnh – CHẠY."

“Anh hùng không chết vì ngu. Anh hùng chết vì gặp boss.”

"Và quan trọng nhất là KHÔNG ĐƯỢC TỰ ĐI VÀO RỪNG MỘT MÌNH."

"Nhưng mà chị vô rừng hái thảo hoài mà?"

“Nói lần nữa là chị lấy dây trói em lại treo lên trần nhà đấy tin không?”

Lumine chỉ tay lên dòng ghi chú. Không xài chiêu Khóc giả vờ để trốn luyện tập. Không xin chị dạy võ theo kiểu truyện tranh. Không ôm chị giữa rừng và gọi là tình tiết lãng mạn định mệnh. Không cố bắn tên khi đang ngáp. Không nói câu Em là main chính mỗi khi bị mắng. Asura ngồi như tượng đá. Sau khi đọc hết, cậu rụt cổ.

“Dạ… em hiểu rồi. Vậy... chị cho em luyện chưa?”

Lumine khoanh tay nhìn xuống.

“Được. Nhưng từ mai. Hôm nay em học lý thuyết đủ rồi.”

Asura ngơ ngác.

“Ủa? Vậy hôm nay em được nghỉ hả?”

Lumine cười.

“Không. Hôm nay là bài tập dọn chuồng gà cô Gin.”

Asura bật dậy.

“Ơ?!?! Chị chơi em hả?!”

Lumine vỗ vai cậu, cười tươi như hoa:

“Không ai vào nghề thợ săn mà không qua địa ngục phân gà. Truyền thống đấy.”

Asura vừa xách xô vừa khóc rấm rức, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác gì đó rất... phiêu lưu. Bởi vì cậu biết, dù là bỡ ngỡ, dù còn yếu đuối...

“Em sẽ mạnh lên! Rồi sẽ cưới được chị!”

Dĩ nhiên, cậu nói câu đó khi đang đứng giữa chuồng gà, tay đầy lông và cám. Trời chưa sáng hẳn. Một buổi sớm bình yên với sương mù mỏng manh và tiếng chim lích chích trong khu vườn sau nhà cô Gin.

Cũng là lúc một thằng nhóc mặt ngái ngủ, tóc rối như tổ quạ, bị xách cổ dậy khỏi giường một cách không thương tiếc.

“Dậy. Tập luyện.”

Lumine mặc đồ thể thao gọn gàng, vai đeo túi da chứa vũ khí mô phỏng và vài dụng cụ tập cơ bản.

Cô nhìn xuống đứa nhóc đang quấn mền như xác ướp và…Ngáy.

“Em định mơ cưới chị hay định cưới Ma Thú vậy hả?”

*Bốp.*

Một cú búng trán chí tử khiến Asura bật dậy như bị điện giật.

“EM DẬY RỒI, ĐỪNG BÚNG NỮA!!”

Cô đưa cho cậu một đôi giày, một bình nước, và chỉ tay ra cánh đồng sau nhà.

“Khởi động. Mười vòng quanh cánh đồng nhỏ. Mỗi vòng 300 mét.”

Asura trố mắt.

“Ba… ba cây số?!”

“Không tập thì không được cưới. Muốn lấy chị phải chạy như chó săn chứ không phải lết như giun đất.”

Và thế là cậu chạy. Mới vòng đầu đã thở như cá mắc cạn, vòng thứ ba thì chân run, vòng thứ năm thì lết.

Lumine thì ngồi trên một tảng đá gần đó, nhâm nhi bánh mì phết mứt, cổ vũ.

“Cố lên, chiến binh tình yêu! Vợ tương lai đang ngồi đây xem đấy~”

Asura ráng gồng thêm ba vòng nữa, cuối cùng bò tới vạch đích như xác sống và gào.

“HÔM NAY EM CHẾT Ở ĐÂY LUÔN ĐÓ CHỊ LUMINE!!”

Sau khi nghỉ mười phút, uống nước, thở dốc như cá khô...Cậu được dẫn đến khu đất trống kế bên, nơi đã chuẩn bị một tấm chiếu tre, vài tảng đá nặng và một khúc gỗ dài.

“Nằm xuống. Hít đất. Mỗi lần em nói muốn cưới chị, là phải hít 10 cái.”

Asura chớp mắt.

“Ủa sao kỳ z…”

“Muốn cưới là phải mạnh. Không mạnh đừng mơ. Vào tư thế!”

Và thế là...

“Em muốn cưới chị!!!”

→ 10 cái.

“Lần này em hít đủ nha!!”

→ 10 cái.

“Tay em run rồi, em muốn nghỉ tí…”

→ Thêm 10 cái vì than phiền.

Lumine đứng khoanh tay, thỉnh thoảng dậm chân ra hiệu, thậm chí lấy cây quạt đập gió vào mặt cậu như bà giáo khó tính.

“Hít sâu vô! Bụng không phình là búng mũi đó!!”

Sau phần thể lực, cả hai chuyển qua khu rừng nhỏ gần đó, nơi Lumine dựng sẵn vài chiếc bẫy giả và mấy cây cọc có dây chun.

“Giờ tập né đòn. Giả sử em bị Ma Thú dí, em làm gì?”

“La làng rồi chạy?”

“Sai. Chết.”

"Nhưng mà chị cũng y chang mà?"

"Im mồm!!"

Và thế là Lumine bắt đầu… ném bóng vào người cậu. Không phải bóng bình thường. Là bóng gỗ, bóng vải nặng, có cái còn gắn thêm chuông.

“Tập trung!! Né đi!!”

“A! Cái đó đau á!! Lumiiinee!!”

“Tên Ma Thú còn đau hơn. Né cho đúng. Chị ném chậm thôi đấy!”

Asura lật đật, nhảy tới nhảy lui, đập cây, dính cành. Mỗi lần né hụt là bị Lumine phạt đứng im ăn một phát bóng tình thương, bảo là cho nhớ bài. Kết quả là cậu bị trầy xước, lấm lem, tóc dính lá, mặt đỏ như tôm luộc. Hai chị em ngồi nghỉ bên bờ suối, Lumine đưa cậu một miếng bánh gạo và một chai nước. Asura vừa ăn vừa thở, nhìn Lumine với ánh mắt… thán phục.

“Chị dữ thiệt… Em tưởng chị kiểu nhẹ nhàng á.”

Lumine nhướng mày.

“Chị là thợ săn. Làm gì có ai nhẹ nhàng giữa rừng.”

Cậu gãi đầu.

“Vậy sau này em cũng sẽ thành người dữ dằn giống chị hả?”

Cô nhai bánh gạo, gật nhẹ.

“Chắc chắn rồi. Nhưng mà cũng phải thông minh. Không có ngu như hôm bữa định nhảy xuống vực lấy trái cây.”

Asura phụng phịu.

“Tại em thấy nó giống trái tình yêu…”

“Trái đó là trái Hồn Phát Tán, ăn vô là tiêu chảy 7 ngày đó.”

“…Ơ…”

Lumine đưa cho Asura một thanh gậy gỗ dài, nhẹ, được khắc giống như kiếm.

“Giờ chị kiểm tra phản xạ kiếm. Cứ đỡ đòn chị đánh.”

Asura cầm gậy, xắn tay áo, hô lớn.

“Em sẵn sàng!! Hãy cho em biết thế nào là tình yêu chém gió!—”

*Vút.*

*Bốp.*

Một đòn vỗ thẳng vào trán khiến cậu nằm dài ra bãi cỏ. Lumine chỉ nhếch mép.

“Đỡ không ra hồn. Làm lại.”

Cứ thế, buổi chiều trôi qua với hơn 40 cú chém mô phỏng, 23 lần té, 3 lần Asura suýt khóc vì bị trượt chân vào đống phân chim, và 1 lần bị gậy đập vô trán do tự quay tròn vì tưởng mình là ninja. Trời chạng vạng. Hai chị em ngồi ở gốc cây, Asura thì nằm ngửa, hai tay dang ra trời như cá khô phơi nắng.

“Chị… mai tập tiếp hông…”

“Tất nhiên. Ngày nào cũng tập.”

“…em muốn lấy vợ khác rồi…”

“Còn nói nữa là búng liền á.”

“…Em hứa em ráng mạnh mẽ.”

Và đó là buổi huấn luyện đầu tiên đầy mồ hôi, nước mắt và tình cảm chị em khó nói thành lời. Dù Asura có lười, có bày trò…nhưng trong lòng cậu, một giấc mơ nho nhỏ vẫn đang lớn lên từng ngày.

“Em sẽ cưới được chị.”

Và Lumine dù ngoài mặt lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng khi cậu nhóc ấy ngủ gục trên vai mình lúc trời hoàng hôn…Cô khẽ mỉm cười. Ngay sau buổi tập đầu tiên, Asura phát hiện cơ thể mình… không còn là của mình nữa.

“Chị ơi em không nhấc nổi cái tay… tay em chết rồi…”

“Tốt. Vậy mai tập chân.”

Lumine không hề chần chừ, ngay sáng hôm sau đã kéo cậu ra khỏi giường, đưa tới khu rừng kế bên để tập nhảy chướng ngại vật.

Kết quả? Cậu té vào bùn, ngậm cỏ, dính tổ kiến và đạp phải cái gì đó mềm mềm mà chắc chắn không phải hoa.

“Em muốn cưới chị, chứ không muốn bị chị chôn ở đây luôn á Luminneeee!!”

Ngày 2 là vượt rào và trượt mặt. Buổi sáng tập leo cây để rèn độ dẻo dai. Asura leo chưa được 2 mét đã rớt cái bụp xuống đất, đau tới mức mặt biến sắc, linh hồn như rời khỏi thể xác.

“Lần nữa.”

Lumine chỉ nói đúng hai từ. Buổi chiều tập vác đá từ bờ suối về.

“Tay em run như thạch… mắt em nhòe luôn rồi chị ơi…!”

“Tốt. Sắp quen rồi đó.”

Sang ngày 3 Lumine đưa Asura tới gặp một ông thầy thợ săn hưu trí, ông già tên là Gaur, người có cái râu to như tổ chim và giọng nói ồm ồm như sấm.

“Muốn làm thợ săn? Được. Lại đây tập gào như Ma Thú coi.”

“Hở?”

“La to lên. Rống lên. Thợ săn yếu ớt như mi bị dí chết sớm thôi.”

Và thế là nguyên buổi sáng, Asura bị bắt la hét như đang đóng phim kinh dị, mỗi lần hét chưa đủ to, ông Gaur sẽ hét ngược lại khiến cậu té ngửa như cây chuối.

Ngày 4 là tập né đòn nâng cao. Lần này là tránh rắn gỗ treo dây, mô phỏng Ma Thú lao tới. Asura dính dây. Lần đầu thì trượt chân. Lần hai thì bị dây cuốn té xuống hố. Lần ba… rớt trúng bụi gai.

“EM CÒN SỐNG HÔNG CHỊ ƠI…”

Lumine nhón vai.

“Chưa nghe gào, chắc còn thở.”

Sang ngày 5, Lumine đưa cậu đến một ngôi đền cũ có trồng các loại thảo mộc hoang, yêu cầu cậu nhận diện đúng 10 loại.

“Cái này dùng làm thuốc trị độc, cái kia trị tiêu chảy, cái này làm chín da…”

Asura trố mắt.

“Cái nào là trái tình yêu nữa chị?”

“Không có.”

Ngày 6 vào buổi sáng...Chạy 5 vòng, hít đất 50 cái, đỡ gậy 10 đòn. Buổi chiều né đòn, xếp đồ, tập lén bước chân không gây tiếng động. Tối tập trung lực vào nhát chém mô phỏng. Vào ngày 7 thì Lumine bảo.

“Hôm nay nghỉ. Chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai.”

Asura hí hửng, tưởng sẽ được ngủ nướng, ăn ngon, nằm xem truyện. Nhưng không.

“Em lo mà lau gươm, giặt giày, ôn kỹ năng, kiểm tra túi đồ, chuẩn bị tâm lý.”

“CHỊ ƠI… NGHỈ GÌ MÀ CĂNG DỮ?”

“Đây là ngày chăm sóc bản thân để sống sót. Không tập không có nghĩa không làm gì.”

...Buổi sáng, trời nắng nhẹ. Asura được đưa đến một khu rừng nhỏ nằm trong vùng an toàn, nơi thường dùng cho thí sinh cấp E làm bài kiểm tra thực chiến...Luật lệ rất đơn giản.

“Đánh bại – hoặc ít nhất – đối đầu ngang ngửa với một con Ma Thú cấp E thuần (loại đần độn).”

Lumine đưa cậu tới cổng kiểm tra, nhìn cậu từ đầu tới chân, rồi gõ nhẹ lên trán cậu.

“Thắng thì được cấp thẻ. Thua thì về… làm lại từ đầu.”

“Em sẽ không phụ chị đâu!!”

Asura lò dò đi trong rừng, lòng hồi hộp như đang thi đại học. Bất chợt…

*Grừ…*

Một tiếng gầm… nhưng nghe giống tiếng ợ hơn là gầm. Từ trong bụi cây, một con Ma Thú cấp E hiện ra...một sinh vật lông lá, mắt lác, cái đầu hơi méo như từng đập vô cây.

Asura cầm gươm run run.

“Tới giờ rồi… đừng chết nha tôi ơi…”

Ma Thú đứng yên. Nhìn cậu...Không gầm. Không lao tới. Nó… liếm chân...Rồi tự cắn… cái đuôi của mình??

“Ơ…?”

Asura không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm khi con Ma Thú… giãy đành đạch vì đau đuôi, rồi đập đầu vô cây…khiến nó giãy mạnh hơn rồi cái đuôi nó đột nhiên tự quấn lấy cổ nó và nó…tự làm mình đi đời... Asura đứng đó. Mắt chữ A, miệng chữ O.

“Nó… nó tự knock out hả…??”

Giám khảo đứng gần đó cũng ngơ ngác. Nhưng luật là luật.

“Thí sinh Asura – sống sót, không bỏ chạy, không bị thương, giữ vững vị trí và đối mặt Ma Thú cấp E. Qua bài kiểm tra.”

“HẢ?! Em đậu hả???”

“Chuẩn. Xin chúc mừng. Đây là thẻ thợ săn cấp E.”

Asura chạy về với gương mặt rạng rỡ, tay giơ cao thẻ.

“Lumineeeee!!! Em đậu rồi nèeee!!!”

Lumine tròn mắt.

“Em đánh thắng hả?”

“Nó tự cắn đuôi. Rồi đi luôn. Em không làm gì hết á!!”

“…”

Cô vỗ vai cậu, thở dài.

“Số em đúng là ăn hên… thôi thì cũng tốt. Từ giờ phải luyện gấp đôi, rõ chưa?”

“Dạ vợ!! À không chị!!”

Cả buổi chiều hôm đó, hai chị em tổ chức một buổi ăn mừng nho nhỏ tại nhà cô Gin, Lumine làm món gà chiên mật ong, còn Asura thì… được đặc cách không phải rửa chén.

Dù cách cậu đậu có phần kỳ quặc, nhưng đây là bước đầu tiên để cậu trở thành một thợ săn thực thụ và cậu đã bắt đầu hiểu rằng. Mạnh mẽ không đến từ cú vung kiếm đầu tiên, mà từ sự kiên nhẫn, chịu đựng…và cả chút hên bất ngờ.