Trú Mưa

Ngày đầu tiên với thẻ Thợ Săn cấp E. Cầm trên tay tấm thẻ lấp lánh ánh bạc sáng mờ nhạt – dấu hiệu của một thợ săn cấp E, Asura hớn hở bước ra khỏi trụ sở của Hội Thợ Săn. Trên mặt là nụ cười tươi rói, trông không khác gì vừa trúng số.

“Từ giờ, em là người đàn ông có nghề nghiệp chính thức rồi đó, vợ ơi!”

“Gọi chị. Chị. Vợ cái gì?”

Lumine lườm sắc lẻm, nhưng rõ ràng… cười cười.

Hội Thợ Săn phát cho cậu một cuốn sổ hướng dẫn dành cho tân binh, bên trong liệt kê hàng loạt nhiệm vụ phù hợp với thợ săn cấp E.

– Dọn tổ quái nhỏ.

– Tìm vật nuôi thất lạc.

– Hộ tống người dân ra ngoài làng.

– Tuần tra rừng cấp thấp.

– Giao hàng trong khu vực an toàn.

Asura nhìn từng hàng chữ. Lúc nhìn đến Dọn tổ quái nhỏ, cậu nhăn mặt. Đọc tới Hộ tống người già ra ngoài làng, mắt cậu sáng lên.

“Đây nè! Việc nhẹ lương cao là ở đây chớ đâu!!”

Asura khôn không tưởng. Không nhận nhiệm vụ đánh Ma Thú. Không nhận nhiệm vụ đụng tới thứ có móng vuốt. Ngày đầu, cậu giúp một bà cụ tìm con gà chạy mất vào bụi rậm. Mất gần ba tiếng nhưng ít ra không sứt mẻ gì, còn được thưởng thêm trứng gà tươi. Ngày thứ hai, hộ tống hai ông chú bán hành ra biên chợ phía Tây. Chuyến đi không có gì nguy hiểm ngoài việc… ông chú thứ hai nói không ngừng nghỉ về chuyện hồi trẻ từng cua được con gái trưởng làng. Asura gật lia lịa, miệng.

“Ồ vậy hả chú, quá trời luôn á.”

Nhưng lòng nghĩ.

“Mình không cần học nữa, chỉ cần học nịnh giống chú là sống khoẻ.”

Về nhà dù bận rộn với mấy nhiệm vụ tân binh lặt vặt, nhưng mỗi ngày kết thúc, Asura vẫn lủi vào bếp nhà, nơi Lumine thường nấu ăn và chuẩn bị mớ thảo dược mới nhặt. Cậu giúp cô rửa rau, thái củ nhưng cứ có cơ hội là ngồi sát, tựa nhẹ lên lưng cô rồi nói mấy câu.

“Hôm nay em làm nhiệm vụ về là nhớ chị liền đó.”

“Im mồm.”

“…Nhưng chị là người em thương nhất mà đúng không?.”

Lumine chỉ biết thở dài. Từ lúc cậu đậu thợ săn, ít ra Asura gọi cô là chị nhiều hơn là vợ, tuy chưa bỏ hẳn cái ý định đó. Nhưng cô cũng nhận ra… nhóc này đã biết giữ chừng mực, chỉ quấn lấy cô như kiểu một đứa em bé sợ bị bỏ rơi.

Một trong những việc khiến Asura thích thú nhất là đi hái thảo cùng Lumine. Dù phải cúi người lượm từng cây nhỏ, đi giữa nắng, bị côn trùng bay vào mặt, cậu vẫn rất hăng hái. Vì lúc đi như thế, Lumine sẽ giải thích từng cây cỏ, kể mấy chuyện vặt thời nhỏ cô học nghề, hoặc… lâu lâu nhắc chuyện ngày đầu tiên cậu té dập mặt trong bụi gai.

“Chị nhớ không, chỗ này là nơi đầu tiên em té sấp mặt đó.”

“Ừ, nhớ chứ. Em ngậm đất luôn mà.”

Hai chị em vừa đi vừa nói cười, lúc thì chen nhau hái một nhánh cỏ hiếm, lúc thì cùng nằm lăn ra bãi cỏ nghỉ mệt, ngắm bầu trời trong veo giữa rừng, một buổi sáng yên bình đúng nghĩa.

“Chị ơi, em tắm chung được hông…?”

Tối hôm đó, sau một ngày đi hái thảo mệt rã rời, Lumine vừa pha nước nóng trong thùng gỗ để chuẩn bị tắm, vừa ngáp ngắn ngáp dài. Asura thì ngồi gần lò sưởi, lau vũ khí bằng miếng vải ấm. Cô vừa cởi giáp, Asura bỗng quay đầu nhìn, mắt sáng rỡ.

“Chị…”

“Gì nữa?”

“…Tắm chung nha?”

“Không.”

“Chị ơi…”

“Không có chị ơi gì hết.”

“Nhưng tụi mình thân thiết mà…”

“Không phải lý do.”

“Em… em thấy mấy con thú cũng tắm chung với nhau đó thôi… Em là thú của chị mà…”

Lumine nghẹn lời.

“Em mà thú thì chắc thú loài ranh con. Nhưng mà… thôi, vô nhanh đi, không là chị thay đổi ý.”

Asura sáng rỡ như trăng rằm, lập tức cởi áo, nhảy tót vào bồn nước.

“Chị là nhất!”

“Quay mặt vô tường. Không được nói chuyện. Không được nhìn.”

“Dạ~!!”

Trong bồn nước, hai chị em chỉ nghe tiếng nước lách tách, mùi thảo dược dịu nhẹ từ gói tắm cô bỏ vào, và giọng thở dài của Lumine.

“Sao tôi lại đồng ý vậy trời…”

Asura ngâm mình, nhắm mắt, cười khẽ:

“Vì chị thương em đó…”

“…Nói câu nữa là chị nhấn đầu em xuống thiệt.”

“...Dạ không nói nữa.”

Trời bắt đầu sầm lại khi Lumine đang đi dạo dọc khu phố chính gần quảng trường trung tâm. Ban sáng trời còn trong veo, nắng vàng chiếu nhẹ qua từng hàng cây. Cô vừa ghé qua nhà thuốc mua vài thảo dược, xong rồi lại tiện chân rẽ sang khu chợ thực phẩm mua ít cá khô. Asura dạo này đâm ghiền món cháo cá của cô nấu. Nhưng mới đi được nửa đường, mây đen kéo đến từ lúc nào.

*Rào—!*

Cơn mưa đổ xuống bất chợt như trút, khiến người đi đường nháo nhào chạy tìm chỗ núp. Lumine chau mày, kéo áo choàng lên đầu rồi chạy vào một mái hiên của quán nước gần đó.

*Tách—tách—tách...*

Tiếng mưa lộp bộp rơi trên mái gỗ, rơi cả lên những vũng nước đang loang dần ra lòng đường. Cô đứng thở nhẹ, vén mấy sợi tóc ướt lòa xòa ra sau tai. Đúng lúc cô định ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên hông quán thì một giọng quen thuộc vang lên sau lưng.

“Ơ, cô cũng ở đây à?”

Lumine quay đầu. Seraph đang cầm một túi giấy, tóc ướt mèm, áo hơi thấm nước. Vẫn nụ cười nhẹ và ánh mắt y như mọi lần họ gặp, bình thản, trầm lặng nhưng không lạnh lùng.

“Anh cũng dầm mưa hở?”

Lumine hỏi, khẽ nhướng mày.

“Ừ, đang mua đồ thì nó ào xuống. Mưa đúng kiểu đến là đến liền...Cô cũng đi chợ à?”

“Ờ, mua cá khô. Tên nhóc nhà tôi dạo này ăn khỏe như quái thú.”

“Thì nó đang mơ thành thợ săn mà. Mỗi lần gặp tôi là khoe nó đã thành thợ săn.”

Cả hai cùng bật cười. Seraph đi lại gần, ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế dài dưới mái hiên. Ghế gỗ cũ và hai người cũ. Mưa vẫn rơi không ngớt. Dòng người ngoài kia thưa thớt, mấy chiếc xe ngựa lướt nhanh để tránh nước hắt. Cả quảng trường như dịu xuống giữa những hạt mưa trắng xóa.

Lumine dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn trời. Seraph thì nhìn vào túi giấy trong tay, rồi đặt nó xuống giữa hai người.

“Bánh quế còn nóng có muốn ăn không?”

“Cho tôi nguyên bịch luôn.”

“Ơ hay—!”

“Nói giỡn thôi, đưa một cái là được.”

Seraph cười nhẹ, bẻ đôi một miếng bánh rồi đưa cho cô. Lumine cắn thử, nhai chậm.

“Cũng ngon đó, cái này mua ở đâu vậy?”

“Tiệm mới mở bên hông khu Tây. Bà chủ là người gốc Vardia, nướng bánh giòn hơn mấy chỗ bình thường.”

“Biết ngay mà. Đúng kiểu anh, rảnh là đi lượn tìm mấy tiệm ngon.”

“Vì có người từng nói tôi chỉ biết đánh nhau mà sống không biết hưởng thụ cơ kia mà...”

Lumine liếc nhìn anh, khoé miệng cong lên.

“Tôi có nói vậy hả?”

“Còn ghi rõ vào thư phê bình đợt huấn luyện chung, tôi còn giữ đó.”

“Lỡ tay thôi mà…”

Hai người cứ thế ngồi, nhìn ra cơn mưa trắng nhòe trước mặt. Câu chuyện giữa họ cứ nhẹ nhàng trôi, như thể bao lâu rồi họ vẫn chưa nói được hết. Lumine kể chuyện Asura trốn học huấn luyện để đi bắt ve sầu.

“Nó leo cây bị té, dính nhựa khắp người mà vẫn ráng xách hai con ve khô quéo về khoe.”

“Ít ra cũng có tinh thần săn bắt.”

“Tinh thần dính nhựa thì đúng hơn.”

Cô im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn vì đã tới lần trước. Tôi không nói nhưng… lúc thấy anh chém đôi con Ma Thú đó, tôi hơi nhẹ nhõm thiệt.”

Seraph quay sang, ánh mắt nghiêm túc nhưng ấm áp.

“Vì đó là cô. Nếu cô biến mất, tôi không biết phải đi đâu để cà khịa mỗi ngày nữa.”

“…Nghe như lời tỏ tình bị bóp méo vậy.”

“Tôi nói thật đó.”

Cơn mưa kết thúc và con đường ướt. Cuối cùng mưa cũng ngớt. Ánh nắng mờ mờ bắt đầu rọi qua mây xám. Cả hai đứng dậy. Lumine vươn vai, tay vỗ nhẹ mái tóc đã khô một nửa. Seraph cầm túi bánh quế, lấy thêm một cái nữa đưa cho cô.

“Cho cậu nhóc nhà cô.”

"Cảm ơn..."

Mỗi người đi về hướng khác nhau, nhưng ánh nhìn vẫn còn đọng lại giữa hai người. Cơn mưa bất chợt khiến mọi thứ ướt sũng, nhưng lòng Lumine lại thấy nhẹ hơn hẳn. Chỉ một cơn mưa và một người bạn thân cũng đủ để gột rửa những mỏi mệt thường ngày.

Trời đã tạnh hẳn từ sau cơn mưa ban nãy. Lumine tiếp tục dạo quanh khu buôn bán phía Tây thành để tìm ít rau củ về làm bữa tối. Asura đang ở nhà giúp cô Gin lau sàn, thật ra là cô nghĩ vậy chứ cô biết chắc nhóc đó đang lau hai đường rồi nằm vật ra ngủ chỏng vó.

Cô vừa lướt qua vài quầy bán rau dền, nấm trắng thì một quầy hàng đỏ chót đập vào mắt. Một cửa hàng bán toàn cà chua. Không phải là một ít cà chua đâu, mà là núi cà chua, đỏ, cam, tím, vàng, cả mấy loại giống cô chưa từng thấy bao giờ. Được xếp thành kim tự tháp, chất cao gần chạm cả mái che. Biển hiệu gỗ mờ nhòe nhưng vẫn nhìn ra được dòng chữ viết tay bằng sơn đỏ.

> “Onato’s Tomato Palace – Tôn vinh từng trái cà chua bằng cả trái tim!”

Lumine chớp mắt vài cái.

“...Tên quán này cũng thú vị thật.”

Cô bước lại gần định hỏi thử giá nhưng chưa kịp chạm chân vào phạm vi quầy hàng thì—

“OHHHHHHH———!!!”

Một giọng hét chói tai vang lên, kèm theo tiếng xoay người như đang biểu diễn múa lụa. Từ sau đống cà chua, một cô gái nhỏ nhắn bật ra như từ hư không. Mái tóc hồng xoăn lượn sóng óng ánh như kẹo dâu, rũ dài xuống tận lưng, nhún theo từng cử động của cô. Trang phục của cô gái rất có gu, áo crop-top xanh nhạt để lộ phần bụng phẳng, kết hợp với tay áo dài xanh đậm tách rời hai bên, làm cô trông như nhân vật nào đó trong rạp xiếc.

Trên đầu là một chiếc mũ lính xanh olive, hơi lệch sang trái, gắn một huy hiệu hình kim cương lấp lánh. Cô gái giơ hai tay lên trời, xoay một vòng giữa đất, miệng tuôn như suối.

“ÔI HỠI NGƯỜI ĐẸP~~~ CÓ PHẢI CÁI DUYÊN CỚ~NÀO ĐÃ DẪN CHÂN NGƯỜI ĐẾN ĐÂY~?!!!”

Lumine đứng hình, lông mày giật giật.

“Tôi... chỉ định mua ít cà chua thôi—”

“KHÔNG KHÔNG KHÔÔÔÔÔNGGGGGG~~~!!!”

“Đây là ĐỊNH MỆNH! Một khoảnh khắc khắc ghi vào lịch sử ngành NÔNG NGHIỆP! Hỡi ánh sáng ban mai của tôi~~~ người sẽ mua hết số cà chua này, đúng chứ?! Đúng khôngggg~~~?!”

“Ờ—không?”

“Người đẹp~~ hãy thương xót thân hình bé nhỏ này~~ giúp em giải cứu đám cà chua bị loài người lãng quên này được không~~~”

“Nè, tôi thấy cô tràn đầy năng lượng hơn một con Ma Thú cấp B đó.”

“OHHHH—!!! EM CẢM NHẬN ĐƯỢC SỰ CẢM THÔNG! ĐẾN ĐÂY, CHÚNG TA HÃY KẾT GIAO TÂM LINH!”

Cô gái đưa hai tay ra như muốn nắm lấy linh hồn Lumine vậy. Lumine lập tức né sang bên.

“Tránh xa tôi ra. Cô là ai vậy trời...?”

Ngay lập tức, cô gái đứng thẳng dậy, sửa lại mũ, đặt một tay lên ngực mình một cách đầy nghi thức.

“Em là Onato God Of The Tomato.”

“...Cái gì cơ?”

“Tên đầy đủ là Onato Tsuikaru. Nhưng người đời gọi em là....Nữ thần của Cà Chua~~!”

“Đừng có tự phong chức danh được không?”

“Người đẹp có thể gọi em là Nữ thần... hoặc là Vị cứu tinh đỏ mọng!”

Lumine bóp trán, nhìn quanh như thể cầu mong có ai đi ngang để giải cứu mình khỏi cơn động kinh di động này.

“Tôi chưa thấy cô bao giờ, mở quầy ở đây lâu chưa?”

“Chỉ mới ba ngày thôi~~~ nhưng đã bán được gần hai mươi trái đó nha!”

“...Vậy số còn lại là?”

“...Ba nghìn trái.”

“Cô nghĩ người ta sống bằng cà chua à?!”

“Cà chua là suối nguồn của sự sống! Là vòng tròn thiêng liêng trong món mì Ý! Là trái tim đỏ chót trong món canh chua!”

“Cái gì mà vòng tròn thiêng liêng nghe như đang niệm chú vậy?!”

"Mua hay không mua?"

Lumine thở dài, rốt cuộc cũng bị kéo lại bàn, thử vài quả. Thú thật, cô chưa từng thấy ai có thể nói chuyện với trái cà chua như Onato. Mỗi lần Lumine đưa tay chọn một trái, cô ta lại nhào vô.

“KHÔÔÔÔÔÔNG~~! Đừng chọn Zenzar, cậu ấy còn đang tuổi dậy thì~~~!”

“Hãy để tâm hồn cậu ta trưởng thành thêm chút nữa~~!”

“Cái gì mà Zenzar?!”

“Là tên của trái cà chua đó!”

“Cô đặt tên cho cà chua á?!”

“Tất cả bọn chúng đều có tên! Đây là Tomato Jones, đây là Cherry-chan, còn đây là bác Azukari 82 tuổi đời!”

Lumine ngã người lên bàn, muốn quỳ lạy nhưng cuối cùng vẫn mua. Sau một hồi vật lộn với sự sến súa dẻo quẹo của Onato, cuối cùng Lumine chọn mua 10 trái cà chua nhưng chủ yếu để thoát thân.

“Cô mà không giảm âm lượng thì tôi kiện cô vì làm tôi tổn thọ đó.”

“Vậy thì em xin đền bù bằng một trái cà chua miễn phí mang tên Yêu dấu gửi tới Người Đẹp Mang Ánh Trăng Trong Mắt.”

“...Đổi tên thành Câm Mồm được không?”

"Tạm biệt nữ thần~~~"

Trước khi đi, Lumine quay đầu lại hỏi.

“Nè, mai cô còn bán không?”

“Đương nhiên rồi~~~! Mỗi ngày đều là một chương mới trong cuốn tiểu thuyết tình cà chua này~~~”

“Ừ, rồi. Chúc may mắn với đám con... à nhầm, trái cây của cô.”

“Tạm biệt, Người Đẹp của Định Mệnh~~~!!”

Lumine vẫy tay, bước đi nhanh như thể đang trốn thoát khỏi một con Ma Thú cấp A.

Và thế là một buổi đi chợ tưởng bình thường lại kết thúc bằng việc Lumine… mang về mười trái cà chua có tên riêng, kèm theo một cái danh thiếp ghi tay bằng mực đỏ.

> “Onato – God Of The Tomato – Luôn sẵn lòng phục vụ tình yêu đỏ chót của bạn."

Lumine vừa khuất bóng khỏi góc chợ, mang theo mười trái cà chua được đặt tên đầy kịch tính thì khoảng không gian quanh sạp Onato lại trở nên im ắng một cách bất thường.

Chỉ còn lại tiếng mưa tí tách còn đọng lại trên mái vải bạt, tiếng gió nhẹ thổi qua dãy quầy hàng vắng người... và...

“Tôi-biết-màaaa~~~~~~!!!”

Onato bật ngửa ra phía sau, hai tay dang rộng như sắp được bốc lên trời.

“Cô ấy quay lại rồi! Cô ấy yêu mình mất rồi! Hộc… không ổn, không ổn… mình cần chuẩn bị cho đám cưới…!!!”

Rồi cô bật dậy ngay lập tức, chạy vòng vòng quanh sạp cà chua như con hamster lên đồng, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.

“Váy cưới màu gì? Trắng à? Không không, đỏ mới hợp! Phải là màu cà chua hoàng kim! Á á á—phải học điệu nhảy cưới kiểu dân vùng Nam Mạt Cà nữa!”

Nghi lễ cà chua bắt đầu Ngay sau khi kết thúc cơn chấn động cảm xúc, Onato bắt đầu ngồi xếp bằng giữa sạp, trước mặt là một tấm bảng gỗ nhỏ ghi chữ.

> “Nghi lễ Giao Hòa Cà Chua – cầu phúc cho người đẹp mang về 10 đứa trẻ của Nữ Thần”

Xung quanh cô là 10 quả cà chua nhỏ khác, mỗi quả được vẽ mặt bằng bút mực đỏ, có quả còn được đội mũ giấy gấp hình hoàng tử, công chúa.

“Jones, con là trưởng nam, nhớ bảo vệ em út nha.”

“Cherry-chan, con đừng có đá vào mặt bác Azukari nữa, bác lớn tuổi rồi đó.”

“Zenzar, đừng chạy vòng vòng nữa, đầu con sắp nổ như bom rồi kìa!!”

Đúng lúc ấy, một ông bác già đi ngang, nhìn vào sạp rồi lắc đầu thở dài.

“Lại nữa hả cái nhỏ kia… Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có múa lửa giữa chợ.”

Onato quay lại, giơ một ngón tay đầy tự hào.

“Hôm nay em không múa lửa, em múa… tình yêu! Với cả em sắp cưới!”

“Cưới ai?”

“Một người tên là Lumine! Cô ấy là ánh sáng của đời em, người mang trái tim đỏ mọng ra khỏi nơi này!”

“…Con gái người ta vừa mua xong ít rau củ mà bay lên tận ánh sáng cuộc đời rồi…”

Giao tiếp với cộng đồng cà chua. Sau khi ông bác rời đi với vẻ mặt quá mệt mỏi để lên tiếng, Onato lại tiếp tục ngồi xuống đối diện với đống cà chua.

“Này các con... hôm nay là một ngày trọng đại.”

Cô trịnh trọng cúi đầu trước từng trái cà chua.

“Một phần của gia đình chúng ta đã ra đi. Nhưng ta tin, người mẹ mới của các con...Lumine, là một chiến binh mạnh mẽ, giỏi giang, và... cực kỳ đẹp.”