Khách hàng mới... lại chạy mất. Một cặp đôi trẻ tuổi tiến lại gần sạp.
“Ủa em ơi, cho chị hỏi cà chua này bao nhiêu một kí vậy?”
Onato lập tức giật mình đứng phắt dậy, cầm một quả cà chua giơ lên cao.
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG—!!!”
Cặp đôi giật mình hoảng hốt lùi lại.
“Đây không phải hàng hóa!!! Đây là những đứa con tinh thần! Những sinh linh đỏ chót được tạo nên từ nụ hôn của ánh nắng và dòng lệ của đất mẹ!”
“Ơ... tụi em mua cà thôi mà...”
“Không phải cà! Là Tomato-san! Là Cherry-chan! Là vua Zeppeli III đời thứ năm! Các người không xứng đáng!!!”
“...Đi em ơi, đi lẹ!”
Và thế là thêm một cặp khách hàng bỏ chạy khỏi đền thờ cà chua. Giờ nghỉ trưa...món ăn vinh danh các liệt sĩ...Đến gần trưa, Onato gỡ tấm rèm vải phía sau sạp, bước vào một không gian nhỏ đủ kê ghế và lò than mini. Cô lấy ra vài quả cà chua mềm, đã bị dập nhẹ, bỏ vào nồi nhỏ.
“Xin lỗi, Tomato-san... nhưng sứ mệnh của cậu là tiếp thêm năng lượng cho người bán hàng.”
“Cái chết của cậu không vô ích đâu...”
Cô vừa nấu vừa khóc như tiễn biệt một người thân đi xa....Mười phút sau—
“NGON QUÁAAAAAAAAAA!!!”
Cô gào lên, ôm chặt cái tô súp cà chua, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Kế hoạch mở rộng thị trường... kiểu Onato Sau giờ nghỉ trưa, cô ngồi xuống, mở một tấm bản đồ tay vẽ nguệch ngoạc.
> “Kế hoạch chiếm lĩnh 5 thị trường chính: Mì Ý – Lẩu – Pizza – Canh chua – Và... mỹ phẩm dưỡng da cà chua!”
Onato gật gù.
“Chỉ cần ký hợp đồng với một đầu bếp, một pháp sư mỹ phẩm và một người mẫu nổi tiếng... Mình sẽ thống trị thế giới!”
Cô vẽ nguệch ngoạc một hình trái cà chua đeo vương miện và ghi dưới.
> “Vương quốc Tomato...trị vì bằng tình yêu và vị ngọt nhẹ!”
Kết thúc một ngày. Khi mặt trời bắt đầu ngả xuống phía sau dãy nhà cao tầng phía Đông thành, Onato bắt đầu thu dọn sạp. Cô chắp tay cúi đầu trước từng rổ cà chua.
“Ngủ ngon nhé, các con. Mai mẹ lại kể chuyện cổ tích cà chua cho nghe.”
Rồi cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, nhìn lên bầu trời.
“Mình tự hỏi... liệu mai Lumine có quay lại không...”
“Không phải để mua thêm cà... mà là để gặp lại... người đã đánh thức trái tim cô ấy.”
Cô nói, mắt lấp lánh như ánh hoàng hôn đỏ cam rọi vào mái tóc xoăn hồng của mình. Và thế là một ngày nữa lại trôi qua ở sạp cà chua kỳ quái nhất The Older. Một nơi mà mọi quả cà chua đều có tên, có cá tính... và có tương lai....Ít nhất là... trong đầu Onato.
Truyền thuyết kể rằng...À không, mới kể tối hôm qua thôi... Có một kẻ không rõ từ đâu chui ra, đôi mắt sáng rực như hai quả cà chua chín mọng được chiếu đèn pin.
Tối hôm đó, Seraph đang say giấc nồng. Anh nằm dài trên chiếc giường to đùng, ánh trăng lấp ló ngoài cửa sổ, chiếc miệng há to ngáy như tiếng bò kéo xe.
“Khò… khè… khò… khòooooooo…”
Trên bàn cạnh giường là mấy bản báo cáo chiến trường, giấy tờ phân tích ma thú, kế hoạch tuần tra... nhưng không quan trọng bằng tấm poster bé xíu dán góc tủ có hình Lumine.
“Muahaha…”
Một tiếng cười nhẹ nhưng lạnh sống lưng vang lên giữa đêm khuya. Rồi...Một cái bóng từ cửa sổ trượt vào không một tiếng động.
Cái bóng đó đội mũ lính màu xanh olive, quấn khăn đỏ như sashimi, trong tay ôm một túi vải khổng lồ... đầy cà chua. Đôi mắt kẻ đó sáng như hai ngọn đèn pin trong đêm. Rồi...
“MUHAHAHAHAHAHAHAHA!!!”
“Tới giờ ăn...TOMATO RỒI BÉ NGOAN~~~!!!”
Seraph giật mình bật dậy.
“Cái gì vậy?! CÁI—”
Anh chưa kịp nói xong thì một quả cà chua to đùng đã bị nhét thẳng vào miệng.
“Ưgghhh!!?!!”
“Cắn đi! Cắn đi!!”
Onato gào rú hưng phấn như đang xem lễ hội. Seraph ho sặc sụa, phun cà chua đỏ lét lên cả tấm ga giường trắng tinh.
“Cô là ai?!! Cô đang làm cái quái gì trong nhà tôi?!”
“Tôi là... Vị cứu tinh của thế giới!! Là sứ giả mang dinh dưỡng!! Là Nữ thần đem Vitamin C đến mọi người!! Tôi là—Onato!!! Onato God Of The Tomato!!!”
Seraph há hốc mồm.
“...Gì? Tomato... gì?!”
“Cậu là Seraph đúng không? Tên đẹp đấy! Nhưng có ăn cà chua không? KHÔNG?! VẬY THÌ—!!”
Onato lập tức lật tung chiếc túi, hơn hai mươi quả cà chua lăn lóc khắp sàn như đội quân đỏ điên loạn. Cô nhảy lên giường, rút sợi dây thừng không biết ở đâu ra, trói Seraph lại gọn ghẽ như gói bánh chưng Tết.
“Nghe đây Seraph! Nếu không chịu ăn cà chua mỗi ngày, cậu sẽ…”
Cô hạ giọng thì thầm sát tai anh.
“...bị đưa vào danh sách đen của Tomato Empire.”
“Danh sách gì cơ?”
“Danh sách mấy kẻ có hơi thở... KHÔNG THƠM MÙI CÀ CHUA!!”
“Cô điên rồi!!”
“Không, tôi tỉnh lắm! Tỉnh tới mức biết rằng cậu thiếu sắt, thiếu vitamin, thiếu... một ít niềm vui cà chua trong cuộc sống này!”
Seraph giãy đành đạch như con sâu mắc võng.
“Tôi không thích cà chua! Chúng nó nhầy nhụa, chua lè!!”
“Đó là do cậu ăn không đúng cách!! Đây nè, thử món sốt cà chua nhà làm của tôi—nguyên liệu là nước mắt của hy vọng, cà chua đỏ mọng, và một chút tình yêu.”
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!!”
Seraph bị ép ăn một thìa sốt cà chua. Cơ mặt anh co giật.
“Chết tiệt... Ủa mà... khoan đã… cái này… cũng… không tệ?”
Onato ngồi bệt xuống giường, ôm má cười.
“Thấy chưa~ tôi biết thế nào cậu cũng yêu tôi à nhầm yêu cà chua mà!”
“Tôi không yêu ai hết! Tôi chỉ... không ngờ cô làm được sốt ăn được.”
“Vậy là thừa nhận rồi! Tôi là thiên tài ẩm thực! Sau khi thống trị thị trường trái cây, tôi sẽ mở nhà hàng siêu đẳng cấp – Tomato Symphony!!”
Seraph thở dài, đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Cô... thật sự cần bác sĩ.”
“Không cần đâu~ tôi có Lumine chữa lành tâm hồn rồi.”
Seraph giật mình:
“Cô biết Lumine?!”
“Biết chứ! Cô ấy là định mệnh! Người mang đi 10 đứa con cà chua của tôi! Người tôi sẽ gọi là... vợ chồng nhà hàng xóm tương lai hohohoho~~~!!”
Cuối cùng, sau 3 tiếng đồng hồ bị ép ăn đủ loại cà chua...cà bi, cà chua đen, cà chua xanh muối, Seraph nằm vật ra thở dốc, trán dính sốt cà như người sống sót sau bão đỏ.
“Tôi... chịu thua.”
“Tốt! Đơn hàng của cậu ngày mai sẽ tới: mỗi sáng 3 trái cà, trưa 2 trái hầm súp, tối 1 trái ép nước.”
Rồi Onato xoay người, nhảy qua cửa sổ như ninja, rời đi cùng tiếng cười vang vọng
“MUHAHAHAHAHAHA!!! TOMATO BAN PHÚC CHO NGƯƠI~~!!”
Và từ ngày hôm sau, Seraph bị chấn thương tâm lý nhẹ. Chỉ cần ngửi thấy mùi cà chua, anh lập tức đứng nghiêm, chắp tay.
“Onato-sama... con ăn rồi ạ...”
Từ cái đêm Seraph bị tấn công bằng cà chua, một làn sóng kỳ quặc bắt đầu lan ra khắp The Older. Không ai biết từ đâu, chỉ biết rằng...Góc phố ngày thường giờ thành chiến trường đỏ máu...thật ra là cà chua.
Một buổi sáng bình thường. Góc chợ số 5 tại khu buôn bán sôi động nhất vương quốc, nơi mọi người chen chúc nhau để mua thịt, cá, rau củ...
Và rồi, nó đến. Một gian hàng be bé xinh xinh, bảng hiệu viết tay nguệch ngoạc treo nghiêng ngả. Và đằng sau quầy, cô gái tóc hồng xoăn với nụ cười như đã ăn cả khay cà chua lên men, tay chống hông, mắt long lanh như phản diện anime.
“Ai tới mua là có phước... ai không mua thì... hehehehe~”
Chiến thuật tiếp cận khách hàng. Cưỡng chế có điều kiện. Một bác nông dân khệ nệ bưng rổ khoai đi ngang qua, chưa kịp lườm thì...
“Nè~~ ông bác~~ không muốn sống thọ à~~?”
“Hả? Cô nói gì kỳ vậy?”
“Cà chua đó! Mua đi! Rẻ như... tấm lòng của tôi~”
“Tôi không thích cà chua—ƯGHHH?!”
Một trái cà chua đã thần tốc bay vào miệng bác, và chưa dừng lại, ba bốn trái khác nối tiếp, tạo nên hiệu ứng súng máy cà chua bắn thẳng vô mặt ông như súng thần công hồi cổ đại.
“KHỤ KHỤ KHỤ! CÁI GÌ VẬY!! CÔ ĐANG—!!!”
“Mua chưa?”
Cô chồm mặt sát tới, đôi mắt đỏ ngầu.
“M... mua rồi!! CHO TÔI 3 GIỎ!! ĐỂ TÔI CÒN SỐNG!!!”
“Được~~~ Ưu đãi thêm 1 trái nè~~”
Onato đứng trên thùng hàng, tay cầm micro mượn ở đâu đó, miệng hô hào như một nhà lãnh đạo cách mạng.
“Loài người đã tiến hóa... nhưng theo hướng SAI TRÁI!!”
“Bộ não phức tạp? Ý chí tự do? Trí tuệ nhân tạo?”
“SAI! SAI TO!!”
“Bộ não hoàn hảo nhất chính là—”
Cô đưa ra một trái cà chua to tròn mọng đỏ, lấp lánh như vừa cọ bằng dầu ăn.
“—ĐÂY!! BỘ NÃO HÌNH TRÁI CÀ CHUA!!!”
“Mềm mại! Linh hoạt! Giàu chất xơ! Mỗi quyết định đều... đỏ chót sự sống!!”
Người dân tụ tập lại, ai nấy đổ mồ hôi.
“Cô ta bị gì vậy?”
Trước báo chí, Onato trả lời như sau.
“Tôi không ép ai cả~~ Chỉ là... nếu không ăn cà chua, họ sẽ bị một lực lượng nào đó... nhét vào thôi~~”
“Thế lực nào?”
“Đế chế Cà Chua! Với tôi là Chỉ huy Tối cao kiêm Đầu bếp trưởng!!”
Người dân đi ngang qua gian hàng đều run như cầy sấy, ai cũng tay run rẩy mua lấy vài ký cà chua dù trong lòng chẳng khác nào đang nhai máu. Đứa trẻ nào khóc? Nhét cà chua. Người nào than trời nóng? Nhét cà chua. Thậm chí con mèo của bác hàng xóm cũng không thoát... nó vừa meo một cái là đã bị chụp nguyên trái cà chua lên đầu.
Onato nữ thần của nỗi kinh hoàng đỏ mọng vẫn đang tung hoành. Cho đến khi...Một bóng dáng xuất hiện. Tiếng chuông gió lặng đi...Không khí bỗng... lạnh lại. Gió thổi nhẹ cuốn theo bụi đường. Từ xa, một bóng người khoác áo choàng nâu cũ kỹ đang lững thững tiến lại. Onato đang hát vu vơ mấy câu ca cổ đại do tự chế.
“Cà chua trên trời rơi xuống~~~ làm tim em đập tung tung~”
Thì đôi mắt hồng chợt liếc thấy dáng người kia. Cô lập tức dừng lại, ngẩng lên nhìn rõ gương mặt của hắn...à không, mặt nạ của hắn. Một chiếc mặt nạ thạch cao trắng toát, không có biểu cảm, che kín từ trán tới cằm. Cổ và thân dưới được che phủ bởi chiếc áo choàng nâu rách bươm, gấu áo cọ sát mặt đất, phát ra tiếng soạt soạt nhẹ nhàng. Onato lập tức xòe tay, ánh mắt long lanh.
“Ara ara~~~ ai đây nè Loki-chan~~!!”
“Có duyên ghê luôn á~~ không ngờ anh lại tới sạp cà chua của em~~ có phải là định mệnh~~~!”
“Anh tới đây để mua cà chua đúng hơm~~? Hay là bị ánh mắt long lanh của em dụ dỗ~~?”
Loki đứng im, không nhúc nhích. Gió thổi qua khiến áo choàng anh ta khẽ lay động. Anh từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Onato qua lớp mặt nạ không cảm xúc. Giọng anh vang lên...trầm, khô khốc, như thể không có cảm xúc của con người.
“…Không.”
“Ủa? Không mua hả?”
“…Tôi tới…để đưa cô về.”
“Hể~~~? Về đâu? Em ở đây bán cà chua mà~ em đâu có nhà đâu~! Em sống trong tình yêu của cà chua đó~~”
“…Về.”
“Không~~~! Em còn phải nhồi cà chua cho Seraph nữa~~! Với cả hôm nay chưa có ai bị nhét cà chua mà không tự nguyện hết á~~ còn thiếu quota!!”
“Ta không quan tâm.”
Và thế là... Cà chua cũng bất lực Onato lấy ra một trái cà chua, cố gắng kẹp vào tay Loki.
“Thôi~~ anh nắm thử một trái đi~~ cảm nhận nó~~ nghe tiếng tim nó đập~~”
“…Ta không có tay.”
“Gì—Ủa? Ủa anh có tay mà?”
Loki bước một bước tới, nắm lấy cổ tay cô bằng một lực nhẹ nhưng kiên quyết.
“Ủaaaaa—!! Bỏ ra! Em là Tomato-sama đó nhaaa! Chạm vào em là phạm thần đó~~~!!”
“...”
Sự kiện bắt cóc giữa ban ngày. Không một ai dám can thiệp. Người dân đứng đờ người, miệng há hốc khi thấy Onato ác thần cà chua bị người ta lôi đi như kéo con rối.
“Anh ơi khoan đã~~ em chưa chia tay cà chua của em mà~~~!”
“...”
“Đừng vậy mà Loki~~ anh không nhớ đêm hôm đó chúng ta đã... cùng ăn salad cà chua hay sao~~~!?”
“…Làm gì có đêm nào như vậy?”
“TRỜI ƠI ĐỒ VÔ TÌNH!!”
Onato bị Loki kéo đi bằng một tay. Cô nằm dài ra đất, một tay chống, một tay chới với về phía sạp hàng như một cảnh phim bi kịch.
“Tạm biệt... những trái cà chua yêu dấu của ta… hãy sống tiếp và nhét vào miệng người khác thay ta…!”
Mấy trái cà chua trong rổ lăn nhẹ, phản chiếu ánh nắng chiều như rơi nước mắt. Một trái còn lăn theo họ như muốn níu kéo.
Cô bị lôi vào góc khuất cuối con đường, tiếng la hét vẫn vang vọng:
“MUA CÀ CHUA ĐIIII~~!! AI CŨNG PHẢI MUA CẢ~~!!!!”
Và rồi biến mất. Mấy người dân chợ bước lại gần.
“Giờ... không có ai nhét cà chua vô mồm mình nữa phải không?”
“Không biết... nhưng tôi tự dưng thấy nhớ.”
Một đứa trẻ nhìn giỏ cà chua, cầm lên một trái.
“Cô ấy… cũng vui nhộn ghê.”
Người dân bắt đầu tụ lại, mỗi người lặng lẽ bỏ vài đồng, lấy vài trái cà chua. Như thể... cô vẫn ở đó. Vậy là Onato Tomato-sama tạm thời bị bắt cóc bởi một người không cảm xúc tên Loki. Nhưng... liệu Loki có đủ sức kiểm soát được một thảm họa cà chua di động như Onato không?
Hay anh rồi cũng sẽ...ngậm đầy cà chua trong miệng vào một đêm nào đó? MUHAHAHAHAHA—à nhầm, bị bắt rồi, không có cười nữa.
Một sáng đẹp trời, vài tuần sau…Trong căn nhà nhỏ nơi, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa, len lỏi xuống. Asura đang nằm lăn trên sàn, gối đầu lên đùi Lumine, tay nghịch lọn tóc của cô như con mèo con đòi vuốt ve. Thì bỗng nhiên—
*Tạch!*
Một xấp vé rơi ngay giữa hai người. Lumine giật mình bật dậy.
“Gì đấy!?”
Trước mặt cậu là Seraph, đứng khoanh tay dựa vào khung cửa.
“Vé công viên giải trí. Ba cái.”
“Ủa rồi sao?”
“Đi chơi.”
“Ai đi?”
“Tôi, cô, với nhóc con.”
Anh chỉ vào Lumine và Asura. Asura nhìn Lumine, hai mắt sáng rỡ như đèn pha.
“Công viên hả!? Đi thiệt hả!?”
Lumine cười nhẹ, xoa đầu cậu bé.
“Ừ, đi đổi gió cũng được. Mà Seraph sao tự nhiên hào phóng dữ vậy?”
Seraph chỉ nhún vai, mặt tỉnh rụi.
“Thì đang sale một tặng hai thôi.”
Một nơi nằm bên ngoài khu ngoại thành, rộng lớn như một mê cung màu sắc với tiếng la hét, cười đùa vang vọng từ khắp nơi. Những vòng xoay cao ngất, xe điện đụng, khu vực trò chơi bắn súng, gian hàng thú nhồi bông chen chúc như tổ ong.
Vừa đặt chân đến nơi— Lumine dừng hình. Trước mặt cô là một dãy dài thú nhồi bông đủ hình dạng, gấu mập tròn, mèo ba màu, cáo có cánh, thỏ có râu rồng.
“Uwaaahhh nhìn cái con thỏ tím kìaaaaa~!!”
Lumine lao tới sạp hàng thú nhồi bông, tay ôm lấy con cáo lửa mặt ngu ngu.
“Coi cái mặt nó nè, đáng yêu muốn xỉu~! Cái đuôi còn xù xù nữa!!”
Asura kéo tay cô.
“Nè chị ơi, mình đi chơi trò cảm giác mạnh đi, đi ha?”
“Chờ xíu đi.”
Lumine vẫn đang bế con gấu béo tròn, ấn nhẹ vào má nó, cười như con nít. Chỉ trong 30 phút, tay Lumine đã ôm gần chục con thú bông. Một con gấu to được cô đeo balo phía sau, tay trái ôm mèo, tay phải bế cáo, cổ còn vắt con sóc nhỏ.
“Dễ thương thiệt á. Nhìn nè, cái tai nó cong cong như tai con thỏ thiệt đó.”
Asura đi sau, mặt thộn ra.
“Ủa... còn em thì sao…?”
Lumine không trả lời. Cô đang giơ con cáo cho Seraph.
“Nè nhìn nó giống cái khăn choàng hồi bé anh từng xài không?”
Seraph nhìn, gật đại. Asura đứng giữa đường, hai mắt đỏ hoe.
“Chị thương con cáo hơn em thiệt hả…”
Cậu mếu máo, ngồi thụp xuống đất giữa công viên, ôm mặt nức nở. Người đi qua dòm thấy tưởng bé bị lạc mẹ. Một hồi sau…Lumine cuối cùng cũng nhận ra sau lưng mình có một cục tức đang ngồi khóc. Cô quay lại.
“Khoan đã! Em làm gì khóc dữ vậy?!”
“Chị cưng tụi nó hơn em!!! Em là em chị màaaaaa!!”
“Trời đất, mấy đứa này là gấu bông! Em là người!!”
“NHƯNG CHỊ KHÔNG CƯNG EM BẰNG TỤI NÓ!!”
Seraph đứng kế bên, tay đút túi, nhai kẹo bông mà suýt nghẹn vì cười.
“Làm như ngày thường không được cưng lắm vậy?”
“KHÔNG CẦN ANH NÓI!!!”
“Chị không thương em nữa…em muốn ngồi thú nhồi bông thì chị kêu nặng… còn con cáo kia chị vác nguyên buổi…”
Lumine nhìn đống thú bông, rồi nhìn Asura, đôi mắt long lanh ướt nước. Cô đặt tất cả thú bông xuống ghế công viên.
“Thôi được rồi, lại đây.”
Asura nhào vô ôm bụng cô.
“Hức hức, chị nói đi, em có thua gì đám thú bông không?”
Lumine cười, xoa đầu cậu.
“Ừm, thú bông không cãi lời, không đòi tắm chung, không năn nỉ cưới. Vậy nên… có khi thua đó.”
“CHỊ—!!”
Cậu khóc ré lên, đấm vào lưng cô vài cái rồi ôm chặt hơn. Chiều về, đống thú bông đi bộ. Sau khi dỗ xong Asura, cả ba cũng chịu đi chơi trò chơi khác. Xe đụng, nhà ma, tàu siêu tốc. Asura cười tít mắt, Lumine la hét, còn Seraph thì ngồi im như tượng.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, ba người ra khỏi công viên—à không, là bốn mươi ba, tính cả đống thú bông. Lumine vừa đi vừa ôm, Seraph ôm phụ vài con, còn Asura thì bị bắt kéo xe đẩy.
“Chị ơi, mình nuôi tụi nó hả?”
“Ừ. Mỗi con đặt tên nha. Con này là Nuki. Con kia là Rồng Nhỏ. Còn con sóc kia là Kaka.”
Kết thúc ngày hôm đó. Cả ba về nhà trong tiếng cười, cùng một xe đẩy thú bông lăn bánh leng keng giữa đường phố hoàng hôn.