Trời về chiều, ánh nắng nhạt dần, tạo nên sắc cam hồng loang lổ dưới những tán cây rậm rạp ngoài rìa thành. Gió thổi lướt qua, mang theo mùi hoa dại nhè nhẹ. Lumine và Asura đang ngồi bên một gò đất nhỏ, nơi cỏ mọc mềm mượt như nệm.
Asura gối đầu lên đùi cô, tay ôm một con thú nhồi bông mà cậu vẫn chưa chịu buông kể từ hôm ở công viên. Đôi mắt nâu ánh vàng ấy nhìn lên bầu trời lặng lẽ một lúc rồi quay sang nhìn khuôn mặt Lumine đang chăm chú làm sạch đám thảo mộc mới hái.
"Lumine…"
"Hửm?"
"Chị kể em nghe về thế giới này đi."
Lumine khựng lại một chút, rồi mỉm cười. Cô gác lại rổ thảo dược, quay người, bứt một cành cây khô rơi gần đó và bắt đầu vẽ lên mặt đất.
"Thế giới này, nếu muốn hiểu, trước tiên phải biết The Older nằm ở đâu đã."
Lumine hạ đầu cành cây, kẻ một vòng tròn lớn giữa đất cỏ.
"Đây là The Older – vùng trung tâm, diện tích khoảng 6.000km², tức là cũng rộng lắm đó. Khi ra bên ngoài The Older, từ đây nếu em đi thẳng ra ngoài, vượt qua rừng, núi, thung lũng, sa mạc, biển sương và vài chục ngôi làng, thì cỡ 8.000 đến 9.000 km nữa mới tới được các vương quốc khác."
Cô vẽ thêm ba điểm quanh vòng tròn lớn đó, tạo thành một hình tam giác đều.
"Bao quanh The Older là ba vương quốc chính lần lượt là The Father, The Mother và The Brother."
Asura nhìn theo những nét vẽ, đôi mắt cậu mở to, tưởng tượng những nơi ấy như trong mấy quyển truyện tranh Lumine hay đọc.
"Xa hơn nữa, bên ngoài tam giác này là một mạng lưới vương quốc nhỏ, làng mạc rải rác khắp nơi. Càng ra xa, càng loạn. Đa phần là không có luật lệ gì rõ ràng. Em hiểu không?"
"Ừ… tức là mình ở giữa tam giác, ba vương quốc bao quanh, ngoài ra thì loạn xì ngầu."
"Đúng rồi."
Lumine cắm que xuống đất rồi đặt tay lên ngực mình.
"Bây giờ đến phần quan trọng nè, nghe kỹ nha."
"Ừ!"
"Trong thế giới này, có một thứ được gọi là Nguyên Lực. Không có Nguyên Lực là chết. Đơn giản là vậy..."
"Nguyên Lực không phải để dùng tùy tiện. Nó chia làm bốn dạng."
Cô vẽ bốn dấu chấm quanh một vòng tròn.
Dấu ở trên: Nguyên Lực Dương
Dấu dưới: Nguyên Lực Âm
Bên trái: Nguyên Lực Cực Dương
Bên phải: Nguyên Lực Cực Âm
"Nguyên Lực Dương là thứ mà con người nói chung sử dụng hàng ngày. Sử dụng được kỹ năng, tái tạo phục hồi chữa trị các kiểu là nhờ nó."
"Còn Nguyên Lực Âm thì sao?"
"Em biết ảo thuật không? để ảo thuật cần Nguyên Lực Âm. Con người lạm dụng thì biến chất, không còn là người nữa."
"Ma thú thường chỉ có Nguyên Lực Âm hoặc Cực Âm, rất hiếm có Ma Thú nào có Nguyên Lực Dương nếu không muốn nói là không có..."
"Còn hai cái Cực đó là sao?"
"Nguyên Lực Cực Dương là dạng tinh khiết, mạnh mẽ, cái này chị cũng chẳng rõ..."
"Còn Nguyên Lực Cực Âm tương tự Nguyên Lực Âm, nhưng ảo thuật từ Cực Âm sẽ mạng hơn Âm thôi, còn mấy cái khác chị không rành lắm..."
Asura nuốt nước bọt.
"Em có thể học sử dụng Nguyên Lực không?"
"Có. Nhưng phải từng bước. Em đang sống nhờ Nguyên Lực Dương. Muốn học thì phải biết cân bằng, và không được để lòng tham chiếm lấy em."
"Nghe giống truyện tu luyện ghê."
"Vì truyện tu luyện lấy cảm hứng từ đời sống này mà."
Một buổi sáng đầy... cây cỏ. Trời hôm nay trong xanh và dịu mát. Lumine từ sớm đã chuẩn bị giỏ, liếc sang Asura đang uể oải nằm dài trên ghế rồi cất giọng.
“Dậy đi nhóc, hôm nay chị đi hái thảo tiếp đấy.”
Asura lập tức bật dậy, mắt còn díp nhưng miệng cười tươi như hoa.
“Em đi nữa! Nhất định phải đi theo chị! Ai biết đâu chị lại gặp nguy hiểm thì sao!”
Lumine khoanh tay, nhướn mày.
“Chị hái thảo, không đi đánh nhau.”
“Thì mới phải bảo vệ chị chớ!”
Chưa kịp tranh cãi thêm, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, rồi Seraph bước vào, bộ đồ săn gọn gàng như mọi khi.
“Cô lại đi hái thảo à? Cho tôi đi cùng đi. Hôm nay tôi rảnh, tiện ra ngoài vận động gân cốt.”
Lumine nhìn anh bằng nửa con mắt.
“Anh không phải kiểu người tự nhiên tốt bụng đâu nha.”
Seraph nhún vai, cười mỉm.
“Hahaha.”
“Nè!”
Asura nhảy dựng.
“Em là người có thẻ thợ săn hẳn hoi đó nha!”
Lumine thở dài. Hai cái đầu này đi chung với nhau là y như gió bão. Khu rừng yên ắng và bãi đất kỳ lạ. Ba người bước vào rừng. Khác với mọi hôm, hôm nay họ đi sâu hơn một chút, theo một lối mòn ít dấu chân. Sau khi băng qua một rặng cây rậm rạp, một khoảng đất rộng rãi, phủ đầy các loại cỏ và hoa lạ hiện ra trước mắt. Lumine đứng khựng lại, mắt sáng rỡ như vừa thấy kho báu.
“Trời ơi… Chỗ này chưa ai khám phá ra! Cỏ Minh Linh, Thạch Diệp, cả Căn Lộ nữa nè! Trời đất ơi, hái muốn sập giỏ luôn á!”
Cô nhào tới, hai tay lượm lia lịa, mồm còn lẩm bẩm như tụng kinh.
“Phải sấy cái này sớm… cái này để ngâm… cái này mà đem đi nấu với thịt thì khỏi nói luôn…”
Asura đứng phía sau, nhìn Lumine lúi cúi hái cỏ say mê như trẻ con chơi đất nặn. Cậu quay sang Seraph, mặt sáng rỡ.
“Nè anh Seraph…”
“Hửm?”
“…Chỗ này đẹp quá trời luôn hen?”
“Ờ.”
Asura tiến lại gần, hạ giọng thì thầm điều gì đó. Chỉ thấy mắt Seraph tròn lên, rồi...
“Pfftt—”
Anh nấc một tiếng, tay bụm miệng, cố nuốt lại tiếng cười.
“Cái... cái gì cơ?! Nhóc tính làm thật à?!”
“Thiệt chớ! Em thấy chỗ này giống mấy chỗ căn cứ bí mật trong truyện lắm! Có chỗ ẩn thân, cây cối che chắn, cách đường chính xa, không có ai biết nữa… Mình làm chỗ này thành căn cứ luôn đi!”
Seraph lau nước mắt vì cười.
“...Nhóc đúng là thằng nhóc có trí tưởng tượng bá đạo thiệt.”
“Thì anh đồng ý hen?”
“Sao không! Vui mà.”
Hai người bèn... ngồi xổm xuống đất, lấy cành cây vẽ sơ đồ giả lập ngay tại chỗ.
“Đây là khu phòng chứa đồ…”
“Còn chỗ này là chỗ luyện tập bí mật!”
“Chỗ kia là hầm thoát hiểm, giả sử bị Ma Thú bao vây thì nhảy xuống luôn.”
Cả hai ngồi vẽ, bàn tay bụi bặm lem nhem mà mặt thì hớn hở như trúng mánh.
Lumine đang hí hoáy bỏ cỏ vào giỏ thì quay đầu lại, thấy hai tên đứng... chụm đầu thầm thì vẽ đất như làm phép. Cô nhíu mày hỏi.
“Hai người làm gì đó?”
Seraph tỉnh bơ đáp.
“Khu này có vẻ chưa ai đặt chân tới. Vậy sao không tận dụng? Tôi với nhóc này định dựng một căn cứ bí mật ở đây.”
“Căn cứ cái đầu anh! Hai người lớn đầu rồi mà còn chơi mấy trò trẻ con là sao?!”
Dù miệng nói vậy, nhưng sau vài phút lườm nguýt, Lumine lại... cắm cúi hái cỏ tiếp.
“Thôi kệ, tụi bây muốn làm gì thì làm, chị hái tiếp. Mà đừng có kêu chị phụ đó nha.”
Asura nhìn theo bóng lưng Lumine, rồi quay sang Seraph.
“Đó thấy không, chị ấy không từ chối hẳn đâu. Tức là cho phép rồi đó.”
Seraph bật cười, vỗ vai cậu.
“Coi bộ nhóc rành tính chị ấy hơn anh mày nữa rồi.”
Kế hoạch tối mật được khởi động. Ngay tại bãi đất hoang, căn cứ bí mật chưa thành hình nhưng ý tưởng thì như đang cháy bừng. Asura vẽ bản đồ giả, phân khu chức năng rõ ràng.
– Khu sinh hoạt.
– Khu chiến lược.
– Chỗ trốn khi bị chị Lumine la.
– Và một khu... đặt tượng chị Lumine đang cười để thờ?!
Seraph cố gắng nghiêm túc mà không cười.
“Cái tượng đó… có cần thiết không?”
“Rất cần nha! Tượng thờ vợ em chứ ai!”
“Cậu lại bắt đầu rồi đó, vợ cái gì...”
Lúc rời khỏi khu đất đó, trời đã xế chiều. Lumine cõng một giỏ đầy cỏ, Asura thì vừa đi vừa nhìn lại sau lưng, như thể tiếc nuối chỗ đất kỳ diệu kia.
“Mai quay lại nha, em với anh Seraph còn phải xây tường bảo vệ nữa.”
“Tự xây đi. Chị về chị nấu ăn.”
“Vậy cho em đem nồi ra nấu ngoài căn cứ luôn nha!”
“...Lẹ chân lên chưa?”
“Rồi rồi rồi!”
Sáng hôm sau, khi tia nắng còn lười biếng bò ra khỏi khe cửa, Lumine đã tỉnh dậy trong tiếng động... không rõ là gì.
“Chị ơi! Chị Lumine ơi!”
Cô bật dậy, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở đi ra phòng ngoài thì thấy Asura đang cầm cái xô, cái xẻng, cái cành cây và... cả cái muỗng nấu ăn, hào hứng như sắp khởi công một lâu đài.
“Chị! Hôm nay mình bắt đầu xây căn cứ bí mật nha! Em dậy sớm chuẩn bị hết rồi nè!”
Lumine dụi mắt:
“Cái muỗng chị dùng để múc súp mà... Đừng nói em đem đồ bếp của chị ra đào đất nha?”
“Chứ nhà mình đâu có xẻng thiệt đâu... Em mượn tạm thôi~”
Cô nheo mắt nhìn cái bộ dụng cụ xây dựng của Asura, rồi xoa trán.
“Rồi. Lẹ ăn sáng, chị còn phải đi họp với quản lý khu vực rừng chiều nay.”
Seraph cũng xuất hiện vào buổi trưa, vai đeo một cái bao lớn chứa đủ thứ đồ nghề tạm bợ như dao rọc giấy, dây thừng, vài miếng gỗ vụn, và một...Cuốn sổ ghi chép ý tưởng kiến trúc.
“Anh xin ít gỗ thừa ở xưởng rèn về đó. Dùng được chừng nào hay chừng đó.”
Asura mắt sáng rỡ như được tặng quà sinh nhật.
Lumine thì chỉ thở ra một tiếng dài thườn thượt. Ba người cùng quay lại khu đất cũ, nơi hôm qua họ đã phát hiện ra kho báu cỏ cây và thảo dược. Lumine tiếp tục nhiệm vụ chính là hái cỏ, bỏ mặc hai tên đàn ông kia hí hửng đo đất, đóng cọc, và dựng bản vẽ sơ đồ khu căn cứ bằng...lá khô và đá.
“Anh Seraph! Cái này dựng lên được không?”
Asura giơ một nhánh cây cong veo.
“Ờm... làm xà nhà chắc hơi yếu. Nhưng làm... cần câu cá thì được.”
“Căn cứ có chỗ câu cá luôn hả? Tuyệt quá!”
“Không. Anh đùa đó."
Nắng lên, bụi bám, đứa thì lăn, đứa thì la. Asura bị một con kiến bò lên cổ thì giật mình, hét.
“Aaa! Có sinh vật xâm nhập căn cứ rồi chị Lumine ơi!!”
Lumine đang cắm cúi buộc thảo mộc lại thì không buồn quay đầu.
“Là kiến. Không phải Ma Thú. Còn la nữa chị búng lỗ tai.”
Seraph ngồi kế bên nhún vai.
“Lúc nãy nó vừa tuyên bố sẽ thành thợ săn mạnh nhất đó.”
“Ai bảo kiến nó cắn đau vậy!”
Chiều về, cơm nhà và mớ lộn xộn. Lúc ba người lết xác về nhà thì trời đã ngả màu cam. Lumine cột tóc lên, mặc tạp dề vào, tay thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Seraph thì ngồi lật bản vẽ căn cứ thêm lần nữa, gạch chéo mấy chi tiết thiếu thực tế mà Asura vẽ, chẳng hạn như.
– Cửa thoát hiểm đi thẳng ra quán bánh ngọt.
– Ống trượt từ mái xuống bếp.
– Chỗ ngủ lơ lửng bằng dây thừng (?!).
Asura thì... lăn qua lăn lại giữa nhà như cá mắc cạn.
“Chị ơi, em đói! Bao giờ ăn? Em tập luyện nguyên ngày rồi đó!”
“Tập luyện mà chỉ đào được cái lỗ tổ kiến thì ăn gì?”
“Em đào công trình nghệ thuật đó! Là hố bẫy ma thú!”
“Ma Thú nào ngu tới mức mà rớt vô cái hố bằng muỗng của em?”
Seraph khịt mũi cười, không xen vô. Cậu bé con này nói gì cũng lắm lý do. Tối đến, Lumine tắm cho Asura. Đúng hơn là... đuổi bắt cậu vòng vòng khắp phòng tắm vì cậu không chịu gội đầu.
“Chị! Đừng có gội mạnh quá! Nước vô mắt! Em sắp mù rồi nè!”
“Đứng yên. Mù đâu mà mù. Mắt em còn đảo tới đảo lui kìa.”
“Ááá! Nước lạnh! Cứu với—”
“Còn la nữa chị đá cho cái bây giờ.”
Asura đông cứng. Im bặt.
“…Thôi chị gội đi. Em ngoan mà.”
Lumine hừ mũi, tiếp tục công việc, tay thì rửa tóc, miệng thì dọa như bà mẹ trẻ. Một lát sau, thằng bé ngoan ngoãn được lau khô, rồi được mặc đồ ngủ sạch sẽ.
Tối, cả ba ngồi ngoài hiên hóng gió. Seraph ngáp dài.
“Mai tôi phải đi họp với mấy người quản lý rừng. Cô dẫn nhóc này đi hái thảo một mình được không?”
“Không sao. Tôi có thể giữ nó trong tầm mắt.”
Lumine trả lời, rồi liếc sang Asura
“Miễn là đừng đào hố lung tung như hôm nay.”
Asura gác cằm lên gối, mắt lấp lánh.
“Mai em đem theo sợi dây thừng, với cuốn truyện em viết Căn Cứ Chiến Lược Số Một – Đặc Khu Tuyệt Mật nữa!”
Lumine cười nhẹ, xoa đầu cậu.
“Chị mà thấy em lén đem muỗng nhà chị đi nữa là chị cất sạch.”
“Hôngggg, muỗng đó là vũ khí tối thượng của em mà!!”
Cả ba cùng bật cười. Ngoài hiên, gió thổi nhẹ nhàng, tiếng lá xào xạc như ru họ vào một giấc ngủ bình yên. Ngày mai lại bắt đầu với cây cỏ, cười đùa, và mấy trò nhí nhố của cậu bé Asura người thợ săn nhí đang xây giấc mơ to tướng từ căn cứ nhỏ tí hin trong rừng....Buổi sáng, trời quang mây tạnh. Lumine vừa phơi đồ vừa lẩm bẩm tính toán.
“Xong hôm nay là mình có thể đem mấy thảo dược đó qua chỗ chị Noelle... còn Asura thì—”
“CHỊ ƠIIII!!! MAU RA ĐÂY!! EM TÌM RA Ý TƯỞNG VĨ ĐẠI NHẤT THẾ GIỚI RỒI!!”
Cô quay đầu lại thì thấy Asura đầu quấn khăn, đeo áo choàng làm bằng rèm cửa, trên tay là một cây chổi gãy.
“Chị ơi! Hôm nay mình tổ chức ĐẠI HỘI TÀI NĂNG đi! Ai thắng sẽ là Người Tuyệt Vời Nhất Nhà trong một tuần!!”
Lumine cạn lời.
“Chị còn hàng đống việc nhà kìa...”
“Không! Chị không hiểu đâu! Đây là dịp để chị tỏa sáng đó! Chị có thể biểu diễn vắt nước rau thơm tốc độ cao, hay làm mặt nghiêm dọa em khóc trong 2 giây!”
“…Nghe có gì vui không ta?”
“Rất vui! Em viết bảng luật thi luôn rồi nè!”
Asura giơ tờ giấy lem nhem chữ, dính cả vết mực và dấu chân mèo.
Luật thi đấu của Đại Hội Tài Năng.
Người tham gia: Lumine và Asura.
Ban giám khảo: Mèo Mít và con gà gỗ đặt trong bếp.
Mỗi người được biểu diễn một tài năng đặc biệt, không được trùng với người khác.
Người thắng sẽ được:
+ Miễn rửa chén một tuần.
+ Được chọn món ăn trong 3 bữa tới.
+ Được gọi là Đại nhân suốt 24 giờ.
Lumine đọc tới đó liền nhướng mày.
“Cái gì gọi là Đại nhân? Gọi kiểu đó chị ngượng chết.”
“Chị mà thắng thì em gọi là Lumine đại tỷ. Còn em thắng thì chị phải kêu Asura-sama đại tài vĩ đại siêu cấp đẹp trai!”
“Chị chọn rửa chén còn hơn."
Thí sinh đầu tiên: Asura – Biểu diễn võ thuật bay bay chân gà. Asura ra đứng giữa sân, cúi đầu chào.
“Thưa quý ban giám khảo gà gỗ và mèo Mít, hôm nay em xin biểu diễn kỹ năng tuyệt mật...Chiêu đá xoáy bay vòng như cánh gà quay!”
Cậu hít một hơi, hô lớn.
“Chiêu thức số một – GÀ BAY KHÔNG XƯƠNG!!”
Sau đó xoay vòng... vướng dép... ngã đập mông.
“Uwaa!! Chị ơi chảy máu Arghhhhh!”
“Chảy mồ hôi thôi, đứng dậy.”
Thí sinh cuối cùng: Lumine – Biểu diễn đuổi Asura chạy vòng sân trong 10 giây
“Biểu diễn cái gì vậy chị?”
Asura chớp mắt.
“Chị gọi là Thợ săn tốc độ ánh sáng.”
Lumine bước tới gần Asura, mỉm cười nhẹ.
“Giờ chị đếm tới ba nha. Một… hai…”
“Khoan chị—”
“Ba!”
Cả sân rộn rã tiếng la hét, tiếng bước chân và tiếng Lumine gầm gừ.
“Lần sau mà giấu dép chị nữa là không có đại hội nào hết!!”
“Em lỡ muốn mượn chơi trò thợ săn dép thần kỳ mà AAA chị tha cho emmm!!”
Cuối ngày, ba người ngồi ăn cơm chung, Asura gục mặt xuống bàn.
“Mai mình tổ chức Đại hội nấu ăn đi chị…”
“Thôi đủ rồi. Ngày mai chị dọn kho, em mà gây thêm trò nữa là chị cho nhốt ngoài chuồng gà đấy.”
“Vậy em làm khán giả thôi cũng được…”
Đêm buông xuống yên tĩnh. Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua khe cửa sổ, rọi lên chiếc giường gỗ nhỏ nơi hai chị em đã sẵn sàng chìm vào giấc ngủ.
Asura như mọi khi quấn chặt lấy Lumine như con gấu bông, tay cậu ôm ngang bụng cô, đầu gối cạ cạ vô chân cô tìm tư thế dễ chịu.
"Chị Lumine..."