Một buổi chiều thanh bình, mặt trời lặng lẽ đổ ánh vàng nhàn nhạt lên mái nhà gỗ của Lumine, gió khẽ đung đưa mấy sợi dây phơi quần áo đang treo lèo tèo mấy cái áo khoác của Asura.
Cô đang xắt rau. Asura thì ôm cây gậy gỗ, tưởng tượng mình là thợ săn cấp S huyền thoại, liên tục.
“ha!”
“chát!”
“trúng đòn chí mạng!”
Ngay giữa sân, làm bụi tung mù mịt. Seraph ngồi trên bậc thềm, tay cầm tách trà, mắt khẽ liếc cuốn tài liệu đã sờn gáy.
“Dạo này vương quốc yên ắng quá…”
Anh lẩm bẩm.
“Yên ắng là tốt rồi chứ gì.”
Lumine đặt con dao xuống, vươn vai. Seraph lắc đầu.
“Không… yên đến kỳ lạ.”
“Anh lúc nào cũng suy diễn nhiều quá.”
“Tôi làm việc ở phòng ghi chép nhiệm vụ mà. Có thứ gì đó đang thay đổi, Lumine.”
Seraph đưa cho cô một xấp giấy.
“Tỷ lệ nhiệm vụ thu thập thảo dược, cứu trợ, tìm vật nuôi… giảm hẳn. Trong khi nhiệm vụ săn Ma Thú cấp cao lại tăng đột biến. Nhưng không có báo cáo thiệt hại nào.”
“Vậy tức là… có người làm hết rồi?”
“Không phải. Là có nhóm nào đó được chỉ định đặc biệt làm. Không đăng ký tại bảng nhiệm vụ, không tên, không hồ sơ.”
“…Nghe quen quen.”
“Ừ. Chính là cái kiểu ngày xưa khi vương quốc còn có Lực lượng Bóng Tối ấy.”
Lumine nhíu mày.
“Tưởng giải tán rồi?”
“Chính thức là vậy. Nhưng tài liệu nội bộ mới đây cho thấy ngân sách dành cho một bộ phận ẩn danh vừa được tăng gấp đôi.”
Lumine im lặng. Seraph gập tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi không muốn nghi ngờ hoang mang. Nhưng... tôi cần cô tỉnh táo.”
Tối hôm đó, khi Asura đã ôm gối lăn quay ngủ như heo con, Lumine ngồi ngoài hiên với Seraph, trầm ngâm dưới ánh trăng.
“Anh nghĩ chuyện này liên quan tới thứ gì?”
“Có thể là Ma Thú cấp cao xuất hiện nhiều hơn. Nhưng cũng có thể là họ phát hiện điều gì… vượt ngoài kiểm soát.”
“Tôi không thích kiểu giấu giếm.”
“Không ai thích. Nhưng chính phủ đâu có sống vì sở thích của chúng ta.”
Lumine nhìn ra khoảng trời xa, ánh mắt sâu như muốn nhìn thấu những bức tường vương quốc.
“Nếu họ làm điều gì nguy hiểm… tôi không tha thứ.”
Trong một nơi sâu trong lòng đất, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên những bức tường đá lạnh lẽo. Một nhóm người khoác áo choàng đen đứng quanh một bản đồ vương quốc. Một giọng trầm vang lên.
“Thí nghiệm mẫu số 7 thất bại. Ma Thú tự phát nổ trước khi ổn định.”
Một giọng khác đáp.
“Không sao. Mẫu số 8 đã bắt đầu ổn định sinh lý. Nếu nó phát triển theo hướng mong muốn… ta sẽ có một binh chủng mới.”
“Kết quả điều chỉnh linh hồn thì sao?”
“Linh hồn con người khi bị ép nhập vào Ma Thú… không ổn định. Nhưng nếu sử dụng trẻ em—”
“Không. Quá rủi ro. Chúng ta vẫn cần lòng dân.”
“Vậy… còn những đứa trẻ nhập cư?”
Im lặng... Như một cái gật đầu đồng thuận...Cùng lúc đó, ở nhà Lumine— Asura trở mình, cọ mặt vào cánh tay cô.
“Ưm… chị ơi… đừng đi đâu nha…”
Lumine cúi xuống, khẽ vuốt tóc cậu.
“Chị ở đây mà.”
Nhưng trong lòng, cô thấy một điều gì đó rất nhỏ vừa nhen lên. Giống như linh cảm của một thợ săn khi đứng trước một khu rừng yên tĩnh đến rợn người.
Vương quốc The Older – thanh bình như mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng ai mà biết được, bên dưới đó, đang có thứ gì cựa quậy, chờ bùng lên.
Sáng sớm hôm đó, Lumine đang cột tóc trước gương thì Asura đã lăn quay ra giữa nhà, miệng há ra ngáp như cá vàng.
"Chị ơiiii... em đói!"
"Chị còn chưa đánh răng, cưng muốn ăn cái gì?"
"Món mà hôm bữa chị làm đó! Cái bánh tròn tròn, ngọt ngọt, mềm mềm, mà em ăn hết mười cái không biết chán đó!"
"...Bánh gạo ngào mật hả?"
"Đúng rồi đó! Còn gì ngon hơn nữa!"
Lumine đảo mắt cười khổ.
"Không phải hôm qua mới ăn sao?"
"Nhưng mà… ăn lại thì sao!"
Cô không trả lời. Nhưng lát sau, khi Asura còn đang chọc con mèo hoang ngoài sân, một mâm bánh nóng hổi đã đặt trên bàn. Asura reo lên, nhảy tới như sóc.
Ở khu chợ trung tâm, hôm nay có vẻ yên ắng một cách lạ thường. Các hàng quán vẫn đông, nhưng không ai nói cười lớn tiếng như mọi khi. Lumine cảm thấy bầu không khí… hơi khang khác.
Cô bước lại một sạp thảo mộc quen, nhưng thấy người chủ cũ đã biến mất. Thay vào đó là một người đàn ông xa lạ.
"Ủa, ông Hestin đâu rồi ạ?"
Người đàn ông nhìn cô một giây, ánh mắt khẽ khựng lại rồi trả lời nhanh.
"Ông ấy chuyển chỗ rồi. Tôi mới được phân về trạm này."
"Phân về? Gì như lính vậy…"
"À… chính phủ điều phối lại khu vực buôn bán thôi."
Câu trả lời đơn giản, nhưng trong lòng Lumine chợt thấy lạnh lạnh. Một người như Hestin cứng đầu, cố chấp, buôn ở đây ba mươi năm sao lại chuyển đi đột ngột?
Ở trạm nhiệm vụ, Seraph đang ngồi gõ báo cáo thì một tệp hồ sơ dày cộp được ném lên bàn anh. Trên cùng là dòng chữ đỏ chót.
“MẬT – TUYỆT ĐỐI KHÔNG SAO CHÉP.”
Anh mở ra, chỉ thấy một danh sách các thợ săn bị loại khỏi hệ thống trong vòng 7 ngày qua. Tên, cấp bậc, lý do loại – hầu hết ghi vỏn vẹn là Không phù hợp với cơ cấu tổ chức mới.
Seraph cau mày. Những người này không phạm luật, không gây rối, không bị thương… Thế cơ cấu mới là gì? Kèm theo đó là một ghi chú bên dưới.
“Mọi thắc mắc liên quan đến thay đổi cơ cấu xin liên hệ Bộ Tái Cấu Trúc Nội Bộ.”
Bộ này… không nằm trong bất kỳ văn bản chính thức nào của Vương quốc.
"…Chuyện gì đang diễn ra vậy?"
Buổi tối, ba người ngồi ăn trong sân sau, dưới ánh đèn vàng dịu. Asura vừa ăn vừa kể chuyện bị rượt bởi con chó đầu phố vì trót búng tai nó.
"Em tưởng nó hiền! Ai ngờ nó đuổi em ba con hẻm mới chịu tha!"
"Em chọc chó trước còn đòi hiền."
Lumine nhai chậm rãi, mỉm cười.
"Không, em chỉ nhìn nó thôi mà!"
"Ờ, nhìn bằng ánh mắt đầy sát khí."
Đêm xuống, Asura đã ngủ. Lumine đứng trước cửa, gió nhẹ thổi qua mái tóc. Seraph đứng bên cạnh, tay đút túi, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Cô thấy gì lạ không?"
"Có. Nhưng chưa đủ để nói thành lời."
"Tôi thấy như mình đang bị dọn đường. Tất cả những người có tiếng nói đều bị loại ra khỏi bàn cờ, âm thầm."
"Nếu vậy… ai là người chơi?"
Seraph trầm ngâm.
"Chúng ta cần theo dõi. Đừng hành động sớm. Chưa biết là ai, nhưng tôi chắc chắn có thứ gì đó rất lớn đang bắt đầu chuyển động dưới chân vương quốc này."
Cùng lúc đó, ở một phòng họp không tên trong khu hành chính trung ương. Một người đàn ông lớn tuổi đặt bút xuống bản báo cáo.
“Giai đoạn 1 hoàn tất. Tái cấu trúc thành công. Các thợ săn không phù hợp đã bị loại.”
Một giọng nữ thì thầm từ trong bóng tối.
“Giai đoạn 2… tiếp cận và quản lý các Ma Thú cấp C trở lên.”
“Chúng ta cần kiểm soát cả Ma Thú lẫn Thợ săn.”
“Chỉ khi vương quốc này được lập trình lại từ gốc… mới thật sự mạnh.”
Sáng hôm sau, Asura lại quấn lấy Lumine, giành phần chiên trứng với cô.
“Em ăn ba cái trứng rồi! Đừng nói em ăn ít!”
“Em giấu hai cái trong túi áo. Chị thấy rõ!”
“Đó là trứng mang theo phòng thân! Có gì đâu!”
Lumine phì cười, kéo cậu lại xoa đầu. Cuộc sống vẫn ồn ào, vẫn ấm áp như thế. Nhưng trong cái ấm áp đó, có thứ gì đó đã bắt đầu lặng lẽ mục ruỗng…Và không ai biết, cơn giông thực sự sẽ kéo tới vào ngày nào.
Dưới lòng đất vương quốc The Older, nơi không bản đồ nào ghi lại, và không người dân nào từng đặt chân tới là một khu nghiên cứu tuyệt mật, được bảo vệ bằng các pháp trận khắc ẩn cổ đại và lớp kết giới nguyên tố cấp cao nhất. Trong căn phòng sâu nhất, nơi ánh sáng chỉ còn là một ý niệm, một phiên họp kín được bắt đầu.
“Thợ săn ngày càng mạnh.”
Một giọng trầm vang lên từ góc tối, đầy quyền uy nhưng lạnh lùng.
“Và ngày càng không kiểm soát được. Họ có tiền, có sức mạnh, được tôn sùng như anh hùng. Đó là mầm mống phản loạn.”
Một người khác lên tiếng, là giọng nữ, trơn tru và sát phạt.
“Dân chúng ngưỡng mộ họ hơn cả giới lãnh đạo. Họ là lực lượng duy nhất ngoài tầm với của hệ thống hiện tại.”
“Thợ săn phải bị khuất phục.”
Giọng đầu tiên cắt ngang.
“Nếu không thể kiểm soát, thì sẽ phải xóa sổ.”
Màn hình tinh thể chiếu lên hình ảnh các Ma Thú cấp cao đang bị giam giữ trong lồng ma pháp khổng lồ. Chúng gào rú, rít lên, năng lượng Nguyên Lực Âm lan tỏa làm nhiệt độ căn phòng giảm đột ngột. Một nhà nghiên cứu cúi mình, báo cáo.
“Ma Thú cấp cao chứa nguồn năng lượng sống chưa từng thấy. Tuy nhiên, không thể thuần hóa. Chúng chỉ có Nguyên Lực Âm...Bản chất vốn đã là phản kháng, hỗn loạn và khát máu.”
“Ta không cần thuần hóa.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa. Cả phòng im phăng phắc.
Một người đàn ông trong áo choàng đen bước vào, ánh mắt như soi thấu tất cả. Hắn là Người Định Hình, kẻ đứng đầu Chương Trình Tái Cấu Trúc.
“Chúng ta sẽ lập trình lại bản chất của Ma Thú. Thay máu bằng ý chí. Thay bản năng bằng mệnh lệnh.”
“Ý ngài là…?”
Hắn đặt một viên tinh thạch lên bàn. Bên trong, linh hồn mờ mịt của một đứa trẻ đang lơ lửng.
“Cấy ghép linh hồn người vào cơ thể Ma Thú. Trẻ con là thứ dễ lập trình nhất. Đơn giản, dễ bảo. Một linh hồn chưa định hình sẽ bị uốn cong theo bất kỳ mệnh lệnh nào được gieo vào từ đầu.”
“Đây… là điên rồ…”
“Không, đây là cách duy nhất biến Ma Thú thành vũ khí biết vâng lời.”
Thí nghiệm số 017 bắt đầu. Linh hồn một cậu bé vô danh được dẫn truyền qua mạch liên kết hồn thể vào một Ma Thú cấp C hệ Hỏa. Cơ thể con thú co giật, rú lên trong đau đớn, rồi...lặng đi. Mắt nó mở ra. Nhưng lần này, ánh mắt không còn là bản năng hoang dại. Nó ngước nhìn kẻ thao túng.
“Grrr---!!!”
Ở một góc khác của cuộc họp, một cái tên được nhắc tới.
“Bảy Đại Tội…”
“Chúng chưa chết. Chúng chỉ đang đợi một thời cơ.”
“Dẫn dắt một đội quân Ma Thú mang linh hồn con người…Và xâm chiếm các cường quốc khác...”
“…Chúng ta sẽ thống nhất thế giới này, và tái lập mọi trật tự theo mô hình chuẩn xác.”
"Và rồi bảy đại tội trong cảm xúc của từng con người sẽ lại trỗi dậy...Một lần nữa..."
Trong khi đó, ở mặt đất Asura đang ngủ gục lên đùi Lumine, tay vẫn còn ôm chặt mấy cọng cỏ hái được buổi sáng. Cậu nhỏ mấp máy trong mơ.
"Chị đừng buồn nha... có em đây..."
Lumine ngồi đó, tay vuốt tóc cậu, mắt lặng lẽ nhìn bầu trời sao.
Cô không hay biết rằng trong lòng đất phía dưới, thế giới đang bị viết lại...Từng dòng, từng dòng.
Và một ngày nào đó, khi những con Ma Thú mới trỗi dậy với ánh mắt trẻ thơ nhưng sức mạnh diệt thần... Cô, Asura và Seraph sẽ phải chọn một phe đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác.
Trụ sở trung tâm – Tầng ngầm 13. Một vòng tròn khắc ma pháp lặng lẽ xoay. Bên trong, năm bóng người đang đứng, mỗi người vận một áo choàng đen không biểu tượng, không hoa văn, chỉ có chữ cái D được khắc máu trên vai trái.
D1 – Một người đàn ông tóc trắng, mắt nhắm hờ, cơ thể được khắc kín các runes phát sáng từng nhịp theo từng hơi thở. Pháp sư tối cao – D1.
D2 – Một nữ kiếm sĩ cao lớn, khoác tấm áo lông thú, sống lưng thẳng tắp, thanh đại kiếm khắc hình xích xích chéo được cô vác bằng tay không. Kiếm thuật tối thượng – D2.
D3 – Một người đàn ông mặc quân phục, nụ cười nhạt trên gương mặt lãnh đạm, hai tay đeo găng trắng, trên vai đeo huy hiệu hoàng gia đã bị cạo một nửa. Là cựu Tướng thống lĩnh – kẻ hiện đang nắm quyền lực thực sự của vương quốc – D3.
D4 – Một chàng trai trẻ, tay cầm một bình cổ, trong lòng bàn tay mọc ra những cây kim loại sống đang vặn vẹo từng phút. Đôi mắt hắn rực ánh cuồng tín. Giả kim – D4.
D5 – Một kẻ bọc trong áo choàng tối, không ai nhìn rõ mặt. Trên lưng đeo bốn khẩu súng đặc chế, di chuyển không phát ra tiếng động, khi bước đến thì bóng đổ cũng biến mất. Xạ thủ – D5.
D3 lên tiếng trước.
“Đã đến lúc loại bỏ rác rưởi khỏi thế giới này.”
“Những thợ săn độc lập, tự do, không chịu sự kiểm soát của chính quyền sẽ là mối nguy lớn nhất. Trước khi chúng sinh ra được anh hùng nào, ta sẽ chấm dứt tất cả.”
D1 đáp lại.
“Tôi đã thiết lập lại hệ thống cảm biến tinh thể theo từng khu vực. Chỉ cần mẫu máu, chúng ta sẽ phân loại được ai đang mang năng lực vượt chuẩn... và ai đang có tố chất để chống đối.”
D2 tiếp lời.
“Cứ để tôi xử lý. Đầu rơi máu đổ... tôi quen rồi.”
> “Ngày mai, toàn bộ cư dân sẽ được triệu tập kiểm tra sức khoẻ định kỳ. Mỗi người sẽ phải nộp máu để đánh giá khả năng miễn dịch hậu dịch bệnh.”
Trên thực tế, mẫu máu sẽ được đưa về trung tâm để thực hiện một chuỗi xét nghiệm đặc biệt...Phân tích độ tương thích linh hồn nhằm xác định ai có thể trở thành vật chủ để ép nhập hồn thú.
Cùng lúc đó, ở tầng ngục số 9, những Ma Thú cấp D và C đang bị tiêm các loại huyết thanh đặc chế chứa dị hồn trùng. Những con quái này có nguyên tố riêng, có trí khôn gần như người, nhưng được cưỡng chế bằng linh hồn con người bị lập trình.
Một khi dị hồn trùng ổn định, các Ma Thú sẽ trở thành vật thể sống trung thành tuyệt đối với chính phủ. Chúng không phản bội, không chất vấn mệnh lệnh, và không có cảm xúc.
Chúng được đặt tên là....
> Hounds – Những con chó săn của triều đình.
Nhưng vấn đề còn lại là...Ai đủ khả năng chỉ huy đội quân Hounds? Không phải ai cũng có thể chịu đựng sức ép tinh thần từ việc điều khiển hàng trăm linh hồn bị bẻ gãy. Một cá nhân đặc biệt, có tâm trí mạnh mẽ, nhưng dễ kiểm soát là điều kiện tối ưu.
D4 đề xuất.
> “Một đứa trẻ có độ cộng hưởng cao với Nguyên Lực và chỉ số cảm xúc dễ bẻ gãy. Hãy tìm đứa nào lặng lẽ, dễ thao túng, và chưa từng nghi vấn thế giới.”
Hôm sau. Lệnh triệu tập được phát ra. Cả vương quốc dường như không hề nghi ngờ, vì kiểm tra sức khỏe sau mùa dịch là việc thường niên. Seraph đọc lệnh xong, nhíu mày.
“Kiểm tra máu… lần này hơi kỳ lạ đấy.”
Lumine nghiêng đầu.
“Họ làm vậy mỗi năm mà? Có gì lạ đâu?”
Seraph gấp giấy, giọng trầm lại.
“Lần này là toàn quốc. Và…Chỉ cần trễ hẹn một giờ sẽ bị xử phạt bằng cưỡng chế.”
Asura cầm lá thư, nhăn mặt.
“Xét nghiệm hả? Máu em quý lắm đó nha!”
Tại Trạm Y Tế Lưu Động Khu Ngoại Biên. Chiếc xe y tế màu trắng dựng tạm thành một phòng xét nghiệm dã chiến. Hàng người dài dằng dặc, phần lớn là những người dân hoặc thợ săn độc lập đang ngáp ngắn ngáp dài vì dậy sớm.
Asura ngồi trên một chiếc ghế nhựa, gương mặt tái mét như sắp gặp boss cuối. Cậu bé co chân ôm đầu gối, mắt ngó lom lom cái ống kim tiêm như thể nó là vũ khí diệt chủng. Y tá tiến lại gần.
“Nào, đưa tay ra cháu.”
Asura:
“KH-KHÔNG ĐÂUUUUU!!!”
Cậu nhảy vọt khỏi ghế, lao một vòng quanh phòng y tế như tên lửa, vừa chạy vừa la.
“CÔ ẤY SẮP XIÊN EM!!! CÔ ẤY CẦM KIM!!! LUMINE ƠIIII!!”
Lumine đứng ở góc, bất lực chống hông, hết thở dài lại lấy tay đỡ trán. Một lúc sau, cô tiến đến gần, vỗ nhẹ lên đầu Asura như dỗ con mèo con hoảng loạn. Lumine dịu dàng thì thầm.
“Cưng nè… nè nè... nghe chị nói chút nè…”
Asura vẫn run lập cập.
“Cô ta định đâm em đó chị ơi!!! Em muốn sống!!! Em yêu đời lắm đó chị ơi!!!”
Lumine bèn đổi tông. Giọng cô mềm như kẹo bông, tay vuốt lưng Asura.
“Thôi mà, cục cưng của chị. Em ngoan đi, chị cưng, chị thương em nhiều lắm á. Em ngoan, về chị cho hun thoả thích luôn nha~”
Asura ngước lên, hai mắt tròn xoe lấp lánh.
“Thiệt hong?! HUN THOẢ THÍCH LUÔN?!”
Lumine cười khổ, tay vẫn vuốt tóc cậu.
“Ừa, miễn đừng có liếm chị là được rồi…”
Cậu nhóc lập tức ngồi im, xòe tay như người lính ra trận...Vài phút sau. Tiêm xong, Asura vừa nhăn mặt vừa rên rỉ nhưng vẫn liếc mắt sang Lumine. Cô chưa kịp phản ứng thì... bị cậu nhào tới ôm siết.
“Cho em hun...hun! Đau gần chết mà hổng la luôn á! Cho em bonus thêm cái ôm đi nhaa~”
Lumine bị ôm tới tấp, gò má đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa thở dài.
“Chị không biết nên vui hay nên dọn sẵn mộ cho em nữa á…”
Phòng Thí Nghiệm Tối Mật – Tầng Ngầm 11. D5 đứng lặng trước kính hiển vi. Màn hình hiện rõ cấu trúc máu của các cá thể vừa được xét nghiệm. Gã đang tua lại đoạn ghi hình tế bào máu của một cá thể nhỏ tuổi.
"Ishigami Asura."
D5 lẩm bẩm:
“Chỉ số không quá cao… nhưng…”
Một đoạn video phát lại – lúc một tế bào hồng cầu bị cắt làm đôi. Nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến toàn bộ hệ thống chớp nháy ánh đỏ.
Hai mảnh không tan biến, mà tự nối lại, sau đó biến đổi hình thái, thích nghi với đường cắt vừa nãy như thể đang học hỏi...Và từ lần cắt thứ ba trở đi...chúng không còn cắt được nữa.
D5 nheo mắt.
“Khả năng thích nghi mô tức... theo thời gian thực?”
Gã mở bản phân tích.
“Không phải đột biến. Không phải do dị hồn trùng... mà là... tự nhiên.”
Ánh mắt D5 lóe sáng. Tay hắn nhấn nút gửi báo cáo khẩn cấp lên Hội đồng D-Series.
“Cá thể Ishigami Asura – đề nghị phân loại cấp Tối Quan Tâm."
Chiều hôm đó. Asura nằm dài trên đùi Lumine dưới bóng cây, tay vẽ vẽ gì đó lên bụng cô.
Lumine vừa đọc sách vừa thở dài.
“Lại vẽ bậy hả, chị biến thành bản đồ làng rồi đó.”
Asura cười toe toét.
“Em đang đánh dấu mấy chỗ bí mật á, phòng khi chị biến mất em còn tìm được!”
Lumine nhìn xuống, phì cười, chọt nhẹ trán cậu.
“Ngốc.”
Seraph từ phía xa đi tới, tay xách mấy túi trái cây. Anh liếc thấy cảnh tượng trước mặt, cười nhạt.
“Hai người này... đúng là cặp chị em kỳ dị nhất tôi từng thấy.”
Asura giơ tay lên như bắt vít.
"Chị em cưng nhau là chuyện bình thường nha anh Seraph!”
“Ừ, bình thường như em là đòi hun người ta mỗi ngày ấy hả?”
Lumine đỏ mặt hét lớn đáp lại.
"SERAPH!!!”