"Thế giới kính trọng kẻ mạnh. Nhưng kẻ mạnh thật sự không cần được biết tên."
Vương quốc The Older, nổi tiếng với các thợ săn, đền đài linh thiêng, và một nền giáo dục và y tế miễn phí toàn dân khiến nó trở thành điểm đến mơ ước của hàng tỉ người. Người dân tin tưởng, các nước nhỏ lân cận ca tụng, những lãnh sự khác cúi đầu kính nể.
Nhưng dưới lòng đất đá cẩm thạch sáng bóng, lại là một mạch tối đen không đáy, nơi con người không còn là người, và sự thật không bao giờ được phép nói ra.
Khu Vực 11 – Tầng Ngầm Cấm. Một nơi không hề tồn tại trên bản đồ. Đằng sau tòa nhà viện nghiên cứu sinh học quốc gia, một cánh cửa thép dẫn xuống sâu hàng trăm mét, mở ra hệ thống phòng thí nghiệm ngầm, nơi ánh sáng chỉ có màu trắng lạnh lẽo và nhân tạo. Hàng trăm cá thể trong lồng thủy tinh, không còn là người, không còn là thú.
Chúng đã trở thành Chim Yến Vô Danh, những sinh vật nửa người nửa Ma Thú kết quả của hàng thập kỷ lai tạo, cấy ghép và tẩy não bằng sóng hồn lực. Một nhân viên mặc áo blouse trắng, đeo mặt nạ kim loại, đi qua từng lồng. Dưới chân hắn, một cô bé không mắt, không miệng, chỉ biết run rẩy như phản xạ.
“Mẫu vật C-42. Biến dị thất bại. Mang đi thiêu.”
Chợ Đen – Phía Đông Thành Đoạn Liên. Từ xa, chợ đêm trông như một lễ hội truyền thống, đèn lồng, người đi lại đông đúc, hàng hóa tràn lan. Nhưng nếu bước qua tấm rèm đỏ phía sau sạp bánh cá, mọi thứ đổi khác.
Dưới tầng hầm, các thương nhân, quý tộc, quan chức cấp cao và thậm chí cả một vài thợ săn nổi tiếng tụ họp để đấu giá tài sản sống.
"Tiếp theo – cô bé này chỉ mới mười tuổi, chưa qua rèn luyện. Mang mạch nguyên hỏa thượng phẩm, thích hợp dùng làm nguyên liệu thí nghiệm hoặc vật nuôi cá nhân."
Mỗi lần búa gõ xuống là một linh hồn bị bán. D1 đến D5 không chỉ là ký hiệu của các thiên tài kiểm soát năng lực quân sự của The Older. Họ là tượng trưng cho năm cánh tay của chính phủ ngầm.
“Tự do là sự hỗn loạn có thể mua chuộc. Kỷ luật mới là luật lệ vĩnh cửu.”
D3 từng nói như vậy trong một phiên họp kín.
Trên mặt bàn quốc tế, The Older là vương quốc thân thiện nhất. Luôn là bên giúp đỡ người tị nạn, bảo trợ y tế, chống lại nạn buôn bán Ma Thú...
Nhưng ai biết rằng những nơi họ giúp đỡ, sau cùng đều trở thành lãnh địa vệ tinh không tên, dần bị đồng hóa văn hóa, chính trị, tín ngưỡng và sau cùng là... thôn tính. Thế giới bắt đầu gọi The Older bằng một cái tên khác.
“Đế Quốc Không Chiến Tranh.”
Và Giờ Đây…Họ đang tiến gần tới giai đoạn cuối. Tạo ra đội quân không cảm xúc, không mệnh lệnh trái lệnh, không nhân tính để chinh phạt toàn bộ lục địa.
Linh hồn của trẻ em là thứ nguyên liệu mềm nhất, dễ uốn nhất, và không phản kháng sẽ được cấy ghép vào Ma Thú cấp cao.
Được gọi là Canis Project – Dự án Chó Chiến.
Đội quân sẽ mang hình dáng thú vật, nhưng nói tiếng người. Chúng sẽ cười, hát, và chém giết trong khi gọi chủ nhân bằng tiếng cha hoặc mẹ. Và để dẫn dắt bầy chó này, họ cần một người...Một cá thể đặc biệt....
Phòng giam số 47. Tường làm bằng hợp kim pha ma thạch. Ánh sáng đèn trần nhấp nháy liên tục như trêu ngươi những kẻ bên trong. Tiếng xiềng xích va vào sàn. Một đứa trẻ chừng 11 tuổi, tóc bết mồ hôi và máu, đang bị trói ngược hai tay treo lên trần.
“ARGHHHHHHHHHHHHH–!!! KHÔNG!!! DỪNG LẠI!!!”
Dao mổ cắt qua ngực nó lần thứ tư. Vẫn không có thuốc tê. Tiếng la chói tai vang dội cả hành lang. Một tên mặc áo blouse trắng ghi chép điềm nhiên.
“Cơ thể vẫn không chết sau lần tách mạch linh hồn thứ ba. Ghi chú tiếp tục tăng cường dung hợp với tế bào Ma Thú cấp D nguyên tố Lôi.”
Cạnh đó, trong một phòng khác, một cô gái bị trói cả tay chân nằm sấp, miệng ngậm thanh gỗ, người tím bầm, da thịt chằng chịt dấu điện giật. Mỗi lần tiếng Tạch vang lên là một làn điện giáng xuống như lưỡi roi, khiến cô rít lên, gào gào như con thú.
“GRRHHHHHHHHH-!!! AAAAAGHHHH!!! MẸ ƠI– MẸ ƠI!!”
Không ai trả lời. Chỉ có tên giám sát viên cười lạnh lẽo
“Chó không có mẹ đâu nhãi con.”
Dưới lòng đất này, những linh hồn nhỏ bé đang bị xé nhỏ, nung chảy, nhào nặn lại trong hình dạng mới, thứ vũ khí sống không có khái niệm đau đớn, lương tri hay tình yêu.
Chúng bị nhồi vào những cái xác thú vật to lớn, bị tiêm huyết thanh pha từ dịch não Ma Thú, bị ép nhìn ảo ảnh hàng giờ để thôi miên tư duy…
Và khi chúng gào khóc đến mức cổ họng bật máu, chúng bị gắn rọ mõm lại như chó điên.
“Grrhhh… hhrk… kh-kkhhh…!!”
Bầu trời hôm ấy đẹp lạ thường. Mây lững lờ trôi, gió nhẹ luồn qua hàng cây, mang theo mùi thơm dìu dịu của thảo mộc rừng sâu. Ánh nắng rót xuống vai áo tạo nên những vệt sáng lấp lánh như bụi vàng phủ lên hai người đang bước trên con đường mòn quen thuộc dẫn ra khu hái thảo thường ngày.
Asura tung tăng như một đứa bé được nghỉ học. Tay xách giỏ, miệng huýt sáo bài ca kỳ quặc gì đó mà chẳng ai biết, còn đôi mắt thì cứ liếc lên nhìn Lumine với cái kiểu tủm tỉm mà rõ ràng có mưu đồ không trong sáng chút nào.
Lumine bước cạnh cậu, áo choàng bay bay theo gió, tay cầm sổ thảo dược như mọi ngày, đôi mắt vàng nhạt mơ màng lướt qua từng loại cây. Nhưng không hiểu sao hôm nay… có cái gì đó không giống mọi khi.
“Chị vừa chửi em trong đầu đúng không?”
Asura ngẩng lên với đôi mắt long lanh như hồ nước trong. Lumine suýt đánh rơi quyển sổ.
“Sao biết?”
“Chị có tật đỏ tai mỗi khi suy nghĩ xấu về em đó nhaaa!”
Asura nhào tới ôm chặt lấy eo Lumine, dụi đầu vào. Còn Lumine thì loạng choạng, cắn môi không biết nên đánh hay nên đẩy ra.
“Hôm nay chị xinh lắm đó… nếu mà là cô dâu thì chắc thiên thần ghen chết mất~”
“Làm ơn im đi.”
“Chị Lumine nè, chị có nghĩ nếu chị mặc váy cưới thì chị nên chọn màu gì không?”
“Trắng.”
Lumine trả lời trong vô thức, rồi mới giật mình nhận ra, hai má lập tức đỏ ửng. Asura nín cười, mặt gian xảo như cáo.
“Chị nghĩ sẵn luôn rồi nhaaaa~ Aaaaa trời ơi chị nghĩ thiệt kìa—!”
“Em còn nói nữa là tôi dán miệng em lại đó!!”
Lumine vung giỏ lên, đuổi Asura chạy vòng vòng giữa đám hoa cỏ, mặt đỏ bừng trong khi cậu nhóc cười khanh khách như thể đang thắng được cả thế giới. Sau một hồi mệt lả, hai người ngồi dưới bóng cây. Asura chống cằm, nghiêng người nhìn Lumine đang gỡ cánh hoa mắc vào tóc.
“Nè chị Lumine~”
“Hở?”
“Sau này em đủ giỏi… chị cưới em thiệt nha?”
Lumine suýt nghẹn nước miếng, mặt đỏ như trái cà chua chín. Cô quay sang nhéo má Asura một cái, bối rối tránh ánh mắt long lanh của cậu.
"chị hãy chờ, một ngày nào đó em sẽ đứng trước chị trong bộ quân phục đẹp nhất, với một bó hoa to nhất."
"Chị Lumine, chị phải gả cho em đấy!.”
“Cưới cái đầu nhóc ấy! Mà nhóc phải làm được điều gì đó đặc biệt cơ.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như… cứu được chị chẳng hạn.”
“Chị xạo! Chị mạnh vậy ai bắt được chị!”
“Vậy mới khó! Nếu không đạt thì đừng hòng.”
Asura bật dậy, móc tay với Lumine.
“Móc ngoéo nè! Cưới liền tay khi đạt mục tiêu!”
“Cái gì mà cưới liền tay…!”
Nhưng rốt cuộc cô vẫn thò ngón út ra, lặng lẽ móc vào tay cậu. Hai người ngồi cạnh nhau dưới gốc cây, cơn gió thổi qua làm tóc Lumine bay nhẹ. Asura nhìn cô, mắt như phát sáng. Lumine đỏ mặt, vội quay đi.
“Nhưng chị không nói là khi nào đâu đấy. Đừng tưởng dễ nha.”
Bóng cây khẽ lay động. Gió nhẹ thoảng qua, đưa hương hoa dịu ngọt phảng phất trên mái tóc dài vàng nhạt của Lumine. Hai ngón út vẫn đang móc vào nhau như một lời hứa vụng về, trẻ con nhưng lại mang cảm giác… quan trọng lạ thường. Asura nhìn chăm chăm vào ngón tay cô, nụ cười đắc ý nở rộ trên môi.
“Vậy là hứa rồi nha~ Chị móc ngoéo rồi là không được nuốt lời đâu đó~”
Lumine không đáp. Cô cúi đầu xuống thấp, thấp tới mức tóc phủ luôn cả mặt, gò má ửng hồng thấy rõ.
“…ừm.”
Giọng cô lí nhí như thể sợ người khác nghe thấy.
“…nhưng mà… nếu đã nói vậy thì…”
Asura nghiêng đầu.
“Sao cơ?”
Lumine khẽ hít một hơi, mặt vẫn không ngẩng lên, ngón tay móc ngoéo khẽ run nhẹ.
“…phải giữ lời đó.”
“Ờ thì giữ mà!”
“…không được nuốt lời đâu đó…”
“Chị nói ba lần rồi đó nha!”
“…nếu mà chị đợi hoài không thấy thì…”
“…chị sẽ giận thiệt đó…”
Asura há hốc miệng, ngơ ngác nhìn người con gái hay càu nhàu, mạnh mẽ như đàn ông hôm nào, giờ lại ngồi cúi đầu lí nhí, nhỏ giọng như mèo ướt. Cậu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cố trêu.
“Chà~ Nghe giống kiểu chị đang đợi em tới cưới thiệt luôn rồi nha~”
Lumine hốt hoảng.
“KHÔNG! Ý chị là… là… là…”
Cô ngẩng lên, mắt hoảng loạn, tay vung loạn như muốn xoá sạch câu vừa rồi.
“…ý là… đã hứa thì… thì phải chịu trách nhiệm chứ… chị không có…”
Cô lí nhí quay mặt đi lần nữa, mặt đỏ như quả cà chua chín.
“…chị không có trông chờ gì hết trơn á…”
“Thật không đó?”
“…thật mà…”
“Mặt chị đỏ như sắp ngất tới nơi luôn kìa~”
Asura phá lên cười, còn Lumine thì muốn độn thổ xuống đất luôn cho rồi. Sau một hồi im lặng...Giọng Lumine khẽ khàng vang lên.
“…chị…”
“Hửm?”
“…chị không giỏi lắm mấy cái này…”
“Cái gì?”
“…cảm xúc á.”
Asura nghiêm túc nhìn cô. Lumine nắm vạt áo, ánh mắt lặng như mặt hồ.
“Nhưng mà… nếu em thật sự làm được như những gì em nói…”
“…chị sẽ…”
Cô ngập ngừng một hồi lâu, rồi quay đầu nhìn đi nơi khác.
“…chị sẽ… suy nghĩ.”
Asura nhìn cô một hồi, rồi cười nhẹ.
“…em không cần chị suy nghĩ đâu.”
“Gì chứ?”
“Em cần chị đồng ý cơ.”
“Đồ ngốc—!!”
Lumine vừa mắng vừa che mặt lại. Nhưng lần này, cô không rút tay khỏi tay cậu nữa. Hai người ngồi yên dưới tán cây một lúc lâu. Chẳng ai nói gì thêm, chỉ lắng nghe tiếng gió, tiếng tim đập trong lồng ngực của chính mình… và tiếng cười khẽ vang lên giữa rừng thảo dược xanh rì.
Một buổi chiều như bao ngày khác. Nhưng với hai người, nó lại là ngày bắt đầu của một điều gì đó rất khác biệt.
Không khí trong nhà tràn ngập một thứ gì đó rất khác… không phải mùi thơm của nồi cháo thảo dược hay tiếng Asura càm ràm vì đói bụng như mọi khi, mà là một bầu không khí lạ lạ, kiểu như… ai đó vừa móc ngoéo một lời hứa quan trọng với người ta và giờ đang tự nhiên thấy ngại chết đi được.
Lumine ngồi xếp thảo dược bên bàn, tay cầm cái giỏ mà xếp tới xếp lui mãi mớ lá xanh trong đó. Từ nãy giờ cô đã… xếp lại ba lần...Đây là lần thứ tư. Mỗi lần nhớ lại gương mặt hí hửng của thằng nhóc đó nói chị phải gả cho em đó~ là tim cô lại đánh cộp một phát, mặt đỏ rần, xong lại xếp lại mấy cái lá y như người ta chơi giải stress.
"Cái gì mà bó hoa to nhất… bộ định bê cả cái vườn tới à…?"
"Bộ quân phục đẹp nhất…Thằng nhóc đó mà mặc đồ nghiêm túc nhìn chắc cũng ngầu phết ha…"
"...A không không không! Mình đang nghĩ gì vậy trời!?"
Cô tự đập nhẹ vào má mình. Cái đập này vô tình làm rớt cái giỏ...Lá rơi tứ tung.
“…a—”
“Chị bị gì hở!?”
Asura từ phòng trong chạy ra, đang mặc một cái áo ngủ tay ngắn, đầu tóc còn rối nùi vì vừa lăn qua lăn lại trên giường. Cậu quỳ xuống nhặt phụ, nhìn lên thấy Lumine vẫn đang hơi đỏ mặt.
“Chị bị bệnh hở?”
“Không có!”
Lumine bật dậy như lò xo, quay lưng lại, chắp tay sau lưng, nói nhanh như sợ bị bắt gặp.
“Chị…chỉ lỡ tay thôi…”
Asura nhướng mày.
“Chị đỏ mặt kìa~”
“Không có!!”
“Chị đỏ!!”
“Không có đỏ!!!”
“Rồi rồi, vậy em hôn chị cho đỡ đỏ nha~”
“CÁI ĐỒ NGỐC KHÔNG BIẾT XẤU HỔ!!!”
*Bốp!*
Tiếng đập đầu quen thuộc vang lên. Asura xoa trán, mà cười tươi rói như mới trúng số. Lumine thì ngồi phịch xuống ghế, đưa tay che nửa mặt. Chết tiệt thật, cô đang ngại thiệt đó…
Sáng hôm sau. Lumine tỉnh dậy sớm như thường lệ, bước xuống nhà trong bộ đồ ngủ đơn giản. Tóc chưa chải kỹ, gương mặt hơi ngái ngủ. Nhưng vừa mới bước vào bếp, đã thấy Asura đang đứng đó. Một tay cầm cái muôi, một tay cầm nắp nồi, đầu đội tạp dề trùm kín như bà nội trợ chính hiệu.
“Chị dậy rồi à~”
Lumine ngơ ngác.
“…em đang làm gì đó vậy?”
“Bữa sáng!”
“Bằng cái gì…?”
“Bằng tình yêu thương của người chồng tương lai chớ gì nữa!”
“Không, ý chị là nguyên liệu— AAAAAA!!! ĐỪNG CHO CÁI LÁ ẤY VÀO MÀ!!!”
“Ủa bộ nó không ăn được hả!? Em thấy nó giống húng lắm mà!?”
“CÁI ĐÓ LÀ THẢO DƯỢC TRỪ SÂU ĐẤY!!!”
Lumine giật lấy nồi súp, còn Asura thì nhìn cô cười nhăn nhở.
“Chị dễ thương ghê á…”
“…chị… chị không dễ thương!!”
“Có dễ thương! Từ hôm qua tới giờ là dễ thương rõ ràng luôn!”
“Còn nói nữa chị lấy cái nồi này đập đầu em bây giờ!!!”
“Ơ hay, người ta khen mà…”
Lumine vội quay mặt đi chỗ khác. Gương mặt cô đỏ hồng trong nắng sớm…cô đang bị chính mình làm lạ. Từ lúc nào mà cô lại ngại nhiều đến vậy? Từ lúc nào mà cô lại hay để ý mấy câu nói bông đùa của thằng nhóc kia đến vậy? Từ lúc nào mà…Cô thấy lòng mình mềm như bột mỗi khi Asura nhìn cô, cười rạng rỡ như vậy?
Sau bữa sáng tai nạn nhưng ăn cũng ổn nhờ có Lumine kịp thời sửa nồi, cả hai dắt nhau ra vườn hái thảo như thường lệ. Asura vẫn chạy nhảy như sóc, lúc thì vấp, lúc thì lăn lông lốc. Lumine thì vừa đi vừa ngó quanh canh chừng. Nhưng lần này, mỗi khi Asura quay lại nắm tay hay tựa vai, cô không né tránh nữa.
Không còn những cái đập đầu như phản xạ nữa. Chỉ có những cái liếc nhẹ và mặt đỏ hồng khi thằng nhóc đó nhảy chân sáo bên cạnh cô, líu lo nói về tương lai với bó hoa to bằng cái đầu người.
“Chị Lumine, chị nhớ nha~”
“Gì nữa?”
“Đừng có mà cưới ai khác á!”
“Chị đã từng định cưới ai đâu…”
“Vậy là em còn cơ hội đúng không!?”
“…có giỏi thì đừng để người ta lo là được.”
“Ờ! Nhớ lời chị đó nha! Móc ngoéo rồi đó!”
“…ừm.”
Cô lí nhí, quay đầu chỗ khác. Bàn tay vẫn nắm chặt tay cậu bé nghịch ngợm kia. Bắt đầu từ hôm qua… Cô nghĩ, mình có lẽ đã sai rồi, khi nghĩ rằng bản thân sẽ mãi mãi sống một mình…
Vài ngày sau trời đổ mưa. Một cơn mưa bất chợt đổ ập xuống khi cả hai đang trên đường hái thảo về. Asura thì vẫn nhảy loi choi vung tay chạy dưới mưa như đứa trẻ chưa bao giờ được tắm mưa, còn Lumine thì đứng dưới tán cây, nhăn mặt nhìn cái sinh vật nhóc con đang lăn lê giữa bùn đất ấy.
“Asura! Về mau không thì cảm lạnh đó!”
“Không có! Em đang giải phóng tinh thần chiến binh trong mưa nè!”
“…chị đếm tới ba là chị bỏ đi thiệt á!”
“Thôi đừng mà chị! Em… em…”
Asura chạy ù về, sũng nước từ đầu tới chân, quần áo dính sát người, tóc rũ xuống che cả mắt, nhìn không khác gì… cún con bị vứt mưa...Lumine chỉ thở dài.
“Lên đây.”
“Hử?”
“Chị bảo lên lưng chị cõng về!”
“U là trời, Lumine~ chị thật là…”
“Leo lẹ lên!”
Asura trèo lên sau lưng, vòng tay ôm lấy cổ cô, đầu tựa lên vai.
“…ấm ghê…”
“…tắm mưa còn nói ấm được.”
“Không, ý em là… chị ấm á.”
Lumine bỗng… đứng khựng lại giữa đường mưa.
Gương mặt cô đỏ bừng, tai cũng bắt đầu ửng hồng.
“…chị biết em đang nói linh tinh cái gì trong đầu đó, đồ nhóc hư!”
Asura cười khúc khích sau lưng, mặt dụi dụi vô cổ cô.
“Em nói thật mà, ấm như bếp lửa luôn á…”
“Là chị gánh nặng thôi đó.”
“Gánh cả cuộc đời em luôn đi chị…”
“CÒN LẺO LẸO NÓI THÊM CÂU NỮA LÀ CHỊ VỨT XUỐNG ĐẤY!!”