Trời bắt đầu hạ dần, những tia nắng cuối cùng len lỏi qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất phủ đầy lá khô. Lumine và Seraph đứng trước căn nhà nhỏ trống trải, ánh mắt đờ đẫn không tin nổi khi nhìn quanh, không thấy bóng dáng Asura đâu cả.
“Tôi đi khắp nhà rồi, không thấy nó đâu!”
Lumine vội vàng nói, giọng gấp gáp xen lẫn lo âu.
Seraph cũng đang rà soát xung quanh, nhăn mặt.
“Nó không ở đây. Chắc chắn là không.”
“Phải tìm nó ngay.”
Lumine nói.
“Thằng nhóc lắm trò lắm đó, biết đâu lại mò đi hái thảo hoặc nghịch ngợm gì đó trong rừng.”
Seraph gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng.
“Vào rừng thử đi, biết đâu lại ở đấy.”
Cả hai không chần chừ, lao thẳng vào rừng. Họ vừa bước vào thì Lumine bắt đầu gọi to.
“Asura! Em ở đâu? Mau về đi! Không được đi xa vậy nữa!”
Giọng Lumine vang vọng giữa rừng cây, tiếng gọi kia được vọng lại thành nhiều âm điệu khác nhau nhưng không có tiếng đáp lại. Seraph cũng giơ tay bịt miệng rồi hét lên
“Asura! Quay về ngay đi, chị cưng giận rồi kìa!!!”
Họ lùng sục từng bụi cây, bãi đất trống, từng khe suối nhỏ trong rừng, ánh mắt không ngừng quét khắp nơi, cố gắng nghe ngóng bất kỳ tiếng động nào. Nhưng không có một dấu hiệu nào của thằng nhóc.
Lumine thở dốc, bắt đầu thấy mệt. Cô ngồi bệt xuống một gốc cây to, mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi thầm chửi.
“Ngốc thiệt chứ, dám làm chị lo như thế này.”
Seraph thở dài, đi đến ngồi bên cạnh, cười khằng khặc.
“Thôi mà, đừng có lo quá. Lỡ thằng nhóc không đi đâu xa, chỉ loanh quanh nhà thôi thì sao?”
Lumine nhăn mặt, bĩu môi.
“Nó mà ở nhà, tôi cho nó dọn ra ngoài ngủ luôn cho rồi...Đừng có hành xác chị nữa Asura!!!!”
Seraph cười, đưa tay lên đỡ cô dậy.
“Đứng dậy đi, để tôi đỡ.”
Lumine chống tay đứng lên, trêu lại.
“Thế anh thì sao? Đứng dậy không nổi thì ai đỡ anh đây?”
Seraph giả bộ đau đớn, ôm bụng nằm vật xuống đất. Lumine cười khúc khích, lao đến kéo anh đứng dậy.
“Thôi nào, đứng lên đi anh bạn.”
Cô nói, mắt lấp lánh.
Seraph bỗng chợt nhớ ra điều gì đó.
"Khoan khoan đợi xíu, nãy giờ tôi quên cái này..."
"Hở cái gì?"
"Khoan đợi xíu."
Seraph lục lọi trong túi quần sau đó móc ra con dao rồi xiên thẳng vào đầu Lumine, Anh rút ra đâm tiếp vào ngực cô, lưỡi dao xé toạc cơ, chạm vào xương sườn. Máu chảy thành dòng, đỏ thẫm, nhỏ xuống sàn thành từng vũng.
Lumine cố giơ tay lên, móng tay cào vào mặt Seraph, nhưng anh không chớp mắt. Anh tiếp tục đâm vào bụng cô, lưỡi dao xoáy sâu, ruột lòi ra, quấn quanh lưỡi dao như dây thừng ướt. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi cô.
Cô nôn mửa, dịch dạ dày trộn lẫn máu, bắn lên người anh. Anh vẫn đâm, lần này vào cổ, lưỡi dao cắt ngang yết hầu. Máu phun như suối, bắn vào mặt anh, máu chảy vào miệng cô.
Lumine há miệng, nhưng chỉ có tiếng khò khè, máu sủi bọt từ vết thương. Anh dừng lại, nhìn cô giãy giụa. Đôi mắt cô mờ đi, nhưng vẫn thấy rõ nụ cười mỏng trên môi anh. Anh giơ dao lên lần cuối, găm thẳng vào đỉnh đầu cô. Lưỡi dao xuyên qua sọ. Cơ thể Lumine co giật một lần, rồi bất động.
Máu từ đầu cô chảy thành dòng, hòa vào vũng máu dưới đất. Seraph đá thi thể cô sang một bên, cơ thể mềm nhũn lăn qua góc cây gần đó, mắt vẫn mở trừng trừng, nhìn vào khoảng không.
Seraph đứng thẳng, lau máu trên vạt áo rồi phủi bụi dính trên bộ đồ như thể đang phủi đi thứ gì đó dơ bẩn. Máu khô bong ra từng mảng, rơi xuống đất hòa vào vũng máu loang dưới chân Lumine.
Từ lùm cây gần đó, một bóng người lặng lẽ bước ra. Hắn mặc vest đen, thẳng thớm, không một nếp nhăn, nhưng khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ đen bóng, chỉ để lộ đôi mắt trắng đục, không đồng tử. Hắn cầm trong tay một bộ y phục gấp gọn, màu đen tuyền, lấp lánh như vảy rắn dưới ánh trăng. Không nói một lời, hắn tiến đến, khoác bộ y phục lên vai Seraph.
Động tác của hắn chậm rãi, gần như cung kính, như đang phục vụ một vị vua. Hắn lấy một chiếc khăn tay trắng từ túi áo, cẩn thận lau sạch bụi và vài vệt máu còn sót trên vai Seraph, từng cử chỉ tỉ mỉ như thể đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật.
Xong xuôi, hắn ngẩng đầu, giọng trầm và khàn, như tiếng thì thầm từ đáy mộ.
“Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây, Ngài D0?”
Seraph không đáp ngay. Anh quay lại nhìn thi thể Lumine, nằm bất động trong vũng máu, mắt vẫn mở trừng trừng. Mùi máu tanh nồng bốc lên, hòa lẫn với mùi đất ẩm. Anh nhếch môi, không phải cười, mà như một phản xạ vô hồn.
“Đốt.”
Anh nói, giọng lạnh như băng.
“Đốt hết. Đừng để lại gì.”
Người đeo mặt nạ gật đầu, không hỏi thêm. Hắn rút từ túi áo một chai dầu hỏa, mở nắp, mùi xăng nồng nặc lan tỏa. Hắn đổ dầu lên thi thể Lumine, từng giọt chảy qua khuôn mặt cô, thấm vào tóc, nhỏ xuống đất. Máu và dầu hòa lẫn, tạo thành thứ chất lỏng sền sệt, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt.
Hắn châm một que diêm, ngọn lửa bùng lên, liếm lấy cơ thể Lumine. Lửa lan nhanh, nuốt chửng tóc cô, da cô bắt đầu cháy đen, bốc khói mù mịt. Tiếng nứt vỡ của xương vang lên khi lửa gầm thét.
Seraph đứng nhìn, không chớp mắt. Ngọn lửa phản chiếu trong mắt hắn, đỏ rực như máu. Người đeo mặt nạ đứng cạnh, vẫn im lặng.
“Đi.”
Seraph nói, quay lưng bước ra khỏi khu rừng. Khói bốc lên ngột ngạt, mùi thịt cháy xộc vào mũi. Người đeo mặt nạ theo sau, bước chân nhẹ nhàng, như thể không muốn làm xáo trộn sự tĩnh lặng của đêm.
Thành Viên Thứ 6 Của Hội Đồng Lộ Diện - D0
Bầu không khí nồng nặc mùi sắt gỉ, ẩm mốc và hóa chất không rõ tên. Ánh đèn huỳnh quang màu trắng xanh lập lòe thi thoảng chớp nhá, hắt xuống sàn kim loại lạnh toát những tia sáng nhợt nhạt như từ địa ngục.
Ở chính giữa căn phòng kín như hầm mộ ấy, một chiếc bể thủy tinh khổng lồ hình trụ cao tới trần, chứa đầy dung dịch xanh lục nhạt, đang sủi bọt âm ỉ.
Bên trong đó, là Asura. Cậu bé nằm bất tỉnh, cơ thể chỉ được mặc một lớp áo mỏng sát người, tay chân bị trói bằng xích cắm sâu vào vách bể như đang giam giữ một sinh vật nguy hiểm.
Mặt nạ thở đặc biệt gắn vào miệng mũi, dây truyền dịch cắm dày đặc khắp tay, cổ, ngực. Những mạch năng lượng yếu ớt màu đỏ chảy quanh người, hòa tan dần vào dung dịch, rồi bị hút ra qua các ống dẫn xoắn ốc.
Trên lớp kính thủy tinh, ánh sáng lập lòe của hàng loạt thiết bị đo nhịp sinh học đang hiện ra số liệu hỗn loạn.
– Mạch: BẤT THƯỜNG
– Tế bào: KHÔNG ỔN ĐỊNH
– Phản ứng nội tạng: PHỤC HỒI LIÊN TỤC
– Cảnh báo: KHẢ NĂNG THÍCH NGHI QUÁ MỨC!
Ở góc phòng, sau tấm kính quan sát một chiều, một nhóm người mặc áo choàng trắng đang ghi chép lia lịa. Họ đứng trước một người duy nhất mặc vest đen chính là kẻ đã đá Asura bất tỉnh.
“Không thể tin được…”
Một nhà nghiên cứu trung niên thì thầm.
“Tế bào cậu ta… bị cắt ra thì tái tạo tức thời. Rồi sau đó… hình như học được cách không bị cắt nữa.”
“Không, không chỉ là tái tạo.”
Một người khác nói.
“Nó… thay đổi bản thân. Tế bào chuyển trạng thái, phủ lên màng bảo vệ bằng một loại protein không xác định… giống như tiến hóa tức thì vậy.”
"Sai hoàn toàn, tế bào ban đầu với tế bào sau khi cắt giống nhau đến 100% nó là tuyệt đối, chỉ là nó thích nghi."
"Không chỉ với tế bào bị cắt, toàn bộ tế bào khác cũng thích nghi."
"Cơ thể thằng nhóc này có một cơ chế đặc biệt gì đó."
Người đàn ông vest đen vẫn khoanh tay im lặng. Giọng trầm, nhẹ nhưng mang sức nặng khiến ai nấy nghẹn họng.
“Tiếp tục tiêm.”
Một ống tiêm màu đen từ từ đẩy xuống, đưa chất lỏng tím đặc sệt thấm vào dung dịch trong bể thủy tinh...
Dưới bầu trời u ám của vương quốc, một cơn bão chính trị đang dần hình thành. Người đàn ông được gọi là D0 bước vào đại điện, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng cột trụ đá cẩm thạch. Không khí nặng nề bao trùm, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng. D0 tiến thẳng đến ngai vàng, và ngồi xuống một cách dứt khoát. Ngai vàng, biểu tượng tối cao của quyền lực.
Ngay sau đó, D1, D2, D3, D4, và D5 lần lượt quỳ rạp dưới chân D0, thể hiện sự phục tùng tuyệt đối. Không một lời nói, không một ánh mắt phản kháng, chỉ có sự im lặng đến rợn người.
Mệnh lệnh được ban ra. D0 rút ra một điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi sâu. Khói thuốc mờ ảo bao quanh khuôn mặt hắn, che giấu những toan tính đen tối. Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực.
"Tình hình vũ khí đã sẵn sàng chưa?"
D1 cúi đầu, đáp.
"Thưa ngài, mọi thứ đã được chuẩn bị. Các kho vũ khí đã được trang bị đầy đủ, và các đơn vị đã sẵn sàng hành động theo lệnh."
D0 gật đầu, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
"Tốt. Đã đến lúc triển khai kế hoạch. Các con chó mà chúng ta đã cài cắm vào các vương quốc lân cận. The Father, The Mother và The Brother sẽ đồng loạt hành động. Mục tiêu là cung điện hoàng gia, kho vũ khí, cơ sở quân sự và ám sát các nhà lãnh đạo, gây tê liệt khả năng phản ứng của họ. Hãy tạo ra hỗn loạn trên diện rộng."
D2 lên tiếng, giọng đầy tự tin.
"Thưa ngài, các đặc vụ đã được lệnh sẵn sàng. Chỉ cần một tín hiệu, họ sẽ hành động ngay lập tức."
D0 nhả khói thuốc, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Hãy để thế giới chìm trong hỗn loạn. Trong bóng tối đó, chúng ta sẽ vươn lên như những kẻ thống trị mới."
Bên ngoài đại điện, bầu trời vần vũ mây đen. Một cơn bão đang đến, không chỉ là của thiên nhiên, mà còn là của những âm mưu, phản bội và chiến tranh.
Trong không khí u ám...Tiếng còi báo động vang lên khắp các thành phố trọng yếu của ba vương quốc The Father, The Mother và The Brother. Mọi người còn đang ngủ say, các binh lính còn chưa kịp vào vị trí, hệ thống phòng thủ vẫn trong trạng thái không hoàn chỉnh thì tiếng bom đạn đã nổ rền rĩ khắp nơi, biến những pháo đài kiên cố thành đống đổ nát.
Trước đó, các quốc gia đã nhận được một số cảnh báo nhỏ lẻ về các hoạt động bí ẩn trong nội địa, nhưng không ai ngờ rằng đó chỉ là phần nổi của một âm mưu tinh vi. Đội quân chó săn được cấy ghép linh hồn...những sinh vật lai giữa Ma Thú và linh hồn con người bắt đầu xuất hiện đồng loạt tại các khu vực chiến lược. Chúng không chỉ hung dữ mà còn sở hữu trí tuệ khiến các chỉ huy không thể đoán trước được bước đi của chúng.
Ngay từ đầu, mọi thứ đã bị phá vỡ bởi sự bất ngờ. Các thành trì dọc biên giới nhanh chóng bị xâm nhập từ bên trong, các lính canh bị tiêu diệt một cách bí ẩn hoặc biến mất không dấu vết, tạo lỗ hổng để quân địch dễ dàng tràn vào. Tình trạng hoảng loạn lan rộng trong hàng ngũ phòng thủ khi những con chó hung tợn lao vào như bầy sói đói khát, tấn công tàn bạo và dứt khoát.
Quân đội các vương quốc vốn được huấn luyện bài bản nhưng giờ đây rối loạn bởi việc không có kịp phản ứng chuẩn bị. Các chiến sĩ thiếu thông tin, chỉ huy mất phương hướng, và quan trọng nhất là không hiểu rõ đối thủ đối mặt. Lực lượng phòng thủ dần trở nên yếu hơn bao giờ hết, không phải vì năng lực binh lính kém mà vì họ đang chiến đấu trong hoàn cảnh không chuẩn bị trước kẻ thù siêu phàm mà họ chưa từng thấy.
Các kho vũ khí và cơ sở quân sự bị phá hủy hoặc chiếm đoạt khiến nguồn cung cấp đạn dược và trang bị bị cắt đứt. Tình trạng thiếu thốn này khiến các cuộc phản công trở nên yếu ớt, rời rạc và dễ dàng bị chặn đứng. Quân đội mất dần sức mạnh tinh thần, binh lính ngày càng mệt mỏi và mất phương hướng, nhiều người đầu hàng hoặc đào ngũ trong hoảng loạn.
Không chỉ dừng lại ở chiến trường, những cuộc ám sát có chủ ý nhắm vào các lãnh đạo quân sự và chính trị được tiến hành đồng loạt. Các căn cứ chỉ huy lớn liên tục bị tấn công từ bên trong với các chiến binh tinh nhuệ và những con chó hung dữ, khiến sự phối hợp chiến thuật trở nên hỗn loạn.
Việc các nhà lãnh đạo bị loại bỏ hoặc phải rút lui khiến hệ thống quân đội càng thêm rối loạn. Thông tin liên lạc bị gián đoạn, lệnh chỉ huy không được truyền đạt kịp thời hoặc bị hiểu sai, dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng trên chiến trường. Các khu vực then chốt như thủ đô, trung tâm hành chính, và các cứ điểm quan trọng gần như mất kiểm soát chỉ trong vài ngày.
Trên bờ biển, các hạm đội phải đối đầu với những cuộc tấn công bất ngờ từ tàu chiến biến dị, những con tàu được trang bị công nghệ lai tạo và vũ khí hủy diệt. Các cuộc đối đầu trên biển diễn ra khốc liệt, sóng gió dậy lên như phản ánh chính tâm trạng hỗn loạn của các quốc gia.
Trên không trung, bị tấn công bởi những sinh vật bay lai Ma Thú, trong khi các hệ thống radar và phòng không bị phá hủy bởi những đợt tấn công mạng tinh vi được tổ chức từ bên trong các trung tâm điều hành. Bầu trời trở nên hỗn loạn khi các cuộc dogfight diễn ra gay cấn.
Dù bị tấn công bất ngờ và tổn thất nặng nề, nhiều người dân và binh sĩ vẫn không chịu khuất phục. Họ dựng các chiến hào tạm bợ, dùng mọi thứ có thể làm vũ khí, tổ chức các đội phản kháng tự phát để bảo vệ làng mạc, thành phố. Những câu chuyện anh hùng xuất hiện.
Người lính trẻ hy sinh để bảo vệ đồng đội, dân thường cứu giúp lẫn nhau giữa bom đạn, và các chỉ huy nhỏ lẻ đứng lên lãnh đạo dân quân chống lại kẻ thù.
Tuy nhiên, tình hình vẫn rất bi đát khi sức tấn công từ những con chó săn, và chúng ngày càng thích nghi với chiến thuật của quân phòng thủ. Sự bất ngờ và sự hoảng loạn ban đầu càng khiến cuộc chiến kéo dài trở nên tàn khốc hơn.
Sau vài tuần chiến đấu ác liệt, nhiều khu vực trọng yếu đã rơi vào tay phe chó săn được chính phủ D0 hậu thuẫn...Lực lượng được gọi là chó trung thành. Các vương quốc từng hùng mạnh giờ đây trở nên chia rẽ và suy yếu trầm trọng, nội bộ đầy nghi ngờ và mâu thuẫn.
Nền kinh tế bị phá sản, dân chúng sống trong cảnh thiếu thốn và hoảng loạn. Cảnh sát và lực lượng an ninh bị quá tải, nhiều khu vực trở thành vùng không kiểm soát. Các phe phái nhỏ trỗi dậy tranh giành quyền lực, tạo ra một hỗn loạn không lối thoát.
Cuộc chiến như một cơn cuồng phong tàn phá không chỉ đất đai mà còn là tinh thần của cả một thế hệ. Những tiếng la hét, tiếng bom nổ và tiếng khóc thương hòa quyện thành một bản nhạc bi thương, vang vọng khắp nơi.
Dưới ánh trăng mờ, các con chó trung thành vẫn tiếp tục tuần tra, sẵn sàng tấn công bất cứ ai chống lại kế hoạch của D0. Chiến tranh đã nổ ra, và mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu...
Cuộc chiến bất ngờ bùng nổ như một cơn cuồng phong dữ dội đã tàn phá toàn diện các vương quốc. Khi làn khói thuốc súng chưa kịp tan, khi xác người còn chưa được thu dọn hết khỏi đường phố, một thế lực từ lâu vẫn đứng ngoài cuộc...Vương quốc hùng mạnh The Older bắt đầu bước ra ánh sáng như một đấng cứu thế...