Trời chiều năm xưa. Ánh hoàng hôn tràn ngập khung cảnh, phủ màu vàng nhạt lên những ngọn cỏ rung rinh trong làn gió. Xa xa, bầy chim bay về tổ, tiếng hót vang vọng khẽ khàng như lời ru êm đềm của một ngày sắp tàn.
Trên sườn đồi nhỏ, Lumine khi ấy vẫn còn là một cô bé, mái tóc dài chưa được buộc gọn, để rối tung theo gió. Đôi mắt cô bé mở to, trong trẻo như mặt hồ chưa từng bị khuấy động bởi cơn giông.
Bên cạnh cô, một người phụ nữ ngồi đó, người cô thân yêu, cũng là người đã nuôi dạy và truyền lại mọi thứ quý giá nhất mà Lumine có thể mang theo suốt cuộc đời.
Giọng Serina vang lên, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, như làn gió xuân nhẹ thổi qua nhưng đủ để quật ngã một cây lau yếu mềm.
“Lumine…”
“…Có những thời điểm trong cuộc đời, con sẽ đứng trước những ngã rẽ.”
“…Con sẽ phải chọn giữa việc bảo vệ những điều mình tin tưởng…Và buông xuôi tất cả.”
“…Nhưng dù con chọn con đường nào đi nữa, hãy luôn nhớ…”
Cô quay sang nhìn đứa cháu gái nhỏ của mình, ánh mắt ấy sáng ngời, nhưng không nghiêm khắc. Trong đó chứa đựng tình thương vô hạn, và cả sự kỳ vọng vô hình mà chỉ người từng mang trọng trách mới thấu hiểu.
“…Sức mạnh thật sự không nằm ở đòn tấn công hay phòng thủ.”
“…Mà nằm ở sự kiên định trong tâm trí.”
“…Và lòng dũng cảm không bao giờ gục ngã.”
Lumine lặng thinh. Cô bé không hiểu hết những lời đó, nhưng lại cảm nhận được một điều trong tim mình, như có sợi dây đang nhẹ nhàng lay động.
“…Nhưng nếu… nếu con không đủ mạnh để đánh bại kẻ thù thì sao?”
Cô bé lí nhí hỏi, ánh mắt mang theo cả sợ hãi lẫn nghi hoặc. Serina không trả lời ngay. Cô mỉm cười, một nụ cười mà suốt đời Lumine sẽ không bao giờ quên vừa buồn vừa ấm, như ôm trọn cả thế gian.
“…Kẻ mạnh không phải là người luôn chiến thắng.”
“…Cũng không phải là kẻ có sức mạnh vượt trội.”
“…Kẻ mạnh, là người biết dùng trái tim và tâm trí của mình đúng lúc.”
Serina nhẹ nhàng đưa tay, xoa đầu cô bé, gió cuốn theo lời nói như thì thầm vào số phận.
“Kẻ mạnh là người dám đứng vững… dù biết rằng trước mặt là bão tố.”
Trước khi thế giới bị bóng tối nhuốm màu, trước khi máu và nước mắt trở thành ngôn ngữ chung của thời đại… đã từng có một nơi gọi là nhà...Nơi ấy là cả thế giới của Lumine.
Nằm sâu trong một thung lũng xanh mướt, ngôi làng nhỏ ấy như viên ngọc ẩn giấu giữa rừng núi bao la. Không bản đồ nào ghi tên nó, không chiến tranh nào đặt chân đến. Nơi đó là bình yên thuần khiết.
Mỗi khi mùa hạ đến, lúa chín vàng ươm cả chân trời, bầu trời cao trong vắt, xanh như thể ai đó đã hòa tan những giấc mơ của trẻ thơ vào đó. Trẻ con trong làng thường tụ tập bên bờ suối mát lạnh, nô đùa đến tận khi hoàng hôn buông xuống, tiếng cười vang vọng, hòa vào tiếng chim rừng và tiếng nước róc rách dịu dàng.
Gia đình của Lumine không khá giả, nhưng lại có thứ giàu có hơn cả tình yêu thương chân thành. Người cha với làn da rám nắng, đôi tay thô ráp vì năm tháng cày cấy vẫn luôn cẩn thận nâng niu đôi vai nhỏ bé của con gái mình khi ông đưa cô lên lưng lúc còn bé. Người mẹ dịu dàng với mái tóc luôn cột gọn phía sau, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày, và ánh mắt lúc nào cũng như mỉm cười dù chẳng cần cong môi.
Và Arden, cậu em trai nhỏ hơn Lumine ba tuổi, là người luôn lẽo đẽo theo cô như cái đuôi, lúc nào cũng miệng bảo vệ chị dù chưa từng thắng được con gà trống nào trong sân.
Một chiều nọ, khi cả hai ngồi trên phiến đá ven đồi ngắm hoàng hôn, Arden đột ngột nói, giọng đầy chắc nịch.
“Lumine, sau này chị lớn lên…Có thể sẽ trở thành người mạnh mẽ lắm đó.”
Lumine ngơ ngác, mắt mở to, lấp lánh như thể vừa nghe được một lời tiên tri quan trọng.
“Th-Thật vậy sao?!”
“Ừm!”
Arden gật đầu, hai tay chống hông như một anh hùng tí hon.
“Vì chị lúc nào cũng dịu dàng. Mà người dịu dàng thì mạnh mẽ nhất! Mạnh hơn cả kiếm sĩ!”
Lumine phì cười, nhưng ánh mắt thì long lanh như vừa tìm thấy một kho báu. Cô không biết thế nào là mạnh mẽ. Nhưng nếu mạnh mẽ có nghĩa là tiếp tục bảo vệ điều cô yêu quý…Thì cô muốn mạnh mẽ như vậy.
Cuộc sống của họ là chuỗi dài những điều nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Vào mỗi buổi sáng, ánh nắng lọt qua ô cửa sổ bé xíu nơi căn bếp, chiếu lên mái tóc đen của Lumine khi cô giúp mẹ vo gạo, hái rau. Hương thơm của cỏ non và mùi khói bếp hòa quyện vào không khí, tạo nên một hương vị của tuổi thơ không thể nhầm lẫn.
Trưa đến, sau bữa cơm đơn giản với rau luộc, cá kho và canh bí, Arden sẽ kéo Lumine ra bờ sông, nơi cậu đã làm sẵn một chiếc bè nho nhỏ từ tre khô, cả hai cùng nhau trôi dạt theo dòng nước, tưởng tượng mình là những thám hiểm gia trên hành trình đến hòn đảo bí mật.
Buổi tối, khi bóng tối phủ lên thung lũng, cả nhà quây quần bên ánh đèn dầu, kể cho nhau nghe về một ngày vừa trôi qua. Lumine thường là người im lặng nhất, nhưng nụ cười của cô là điều không ai thiếu trong bữa ăn. Arden thì luôn líu lo kể chuyện cười dù đôi khi chẳng ai hiểu cậu đang nói gì, cả nhà vẫn cười rộ lên, chỉ vì sự ngây ngô của cậu.
Khi đêm xuống, Lumine thường ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy sao. Tay cô ôm một chiếc gối nhỏ, lắng nghe tiếng dế hát và tiếng lá cây xào xạc trong gió. Đêm nào Arden cũng lẻn qua phòng chị, mang theo chiếc chăn của mình, giả vờ chị bị lạnh nên em qua canh chừng. Cô không đẩy cậu đi. Cô chưa bao giờ làm thế.
Những ký ức ấy không có máu, không có thù hận, không có chiến tranh. Chỉ có ánh nắng, mùi thơm của đất ướt, nụ cười của mẹ, cánh tay ấm áp của cha, và giọng nói ngây thơ của Arden. Chúng không phải là sức mạnh chiến đấu...Nhưng là gốc rễ của mọi điều tốt đẹp trong Lumine.
Và trong một thế giới đầy dối trá, nơi người ta mượn danh nghĩa hòa bình để giết chóc, nơi con người bị biến thành công cụ, nơi lòng tin bị phản bội những ký ức ấy là thứ duy nhất không thể bị vấy bẩn.
Làng Krauzen một sáng sớm bình yên như mọi ngày…Nhưng với Lumine, đó lại là khởi đầu cho một chuỗi thảm họa đời thường nhẹ nhàng mà đau thấu tim gan.
“Lumineeeeee! Cháy rồi cháy rồi!!”
Tiếng hét thất thanh của Arden khiến cả ngôi nhà nhỏ chấn động. Lumine bật dậy khỏi giường, tóc tai rối bù như tổ chim sau giấc ngủ say, mắt nhắm mắt mở lao ra khỏi phòng như một cơn gió, hai chân vẫn đang vướng trong chăn.
“Cái gì cháy?! Cháy ở đâu?! Cha mẹ đâu rồi?!”
Arden, đứng giữa bếp với chiếc chảo đen sì và làn khói mờ mịt bao quanh, đưa ra một lời giải thích mang tính… phá hoại cực cao.
“Em chỉ muốn làm bánh pancake như chị hôm qua thôi mà…”
Lumine đứng hình mất 3 giây. Sau đó… gầm lên.
“Đây không phải là bánh! Đây là vũ khí sinh học!!”
Cha mẹ vừa bước vào thì thấy Arden trốn dưới bàn, còn Lumine tay cầm cái xẻng, như thể chuẩn bị xử bắn một tội phạm chiến tranh. Còn chiếc bánh đáng thương thì cháy đen đến mức dù thả vào miệng rồng nó cũng từ chối nuốt.
Bình thường ở làng nhỏ, không có gì vui hơn là những buổi họp chợ cuối tuần. Lumine hôm đó bị mẹ sai đi chợ mua rau củ. Cô hí hửng ra đi, tay cầm giỏ, tóc búi cao gọn gàng, mặt đầy tinh thần trách nhiệm. Và rồi…Cô thấy gian hàng kẹo. Mắt Lumine sáng rỡ như sao chổi sắp rơi. Tất cả những mục tiêu cao cả như củ hành, bí đỏ hay đậu xanh đều…Biến mất khỏi tâm trí...Một giờ sau…
“Lumine, con đâu rồi?!”
Mẹ cô ngó nghiêng khắp chợ. Lumine đang bị kẹt trong đám trẻ con đang tranh nhau xiên kẹo nướng. Má cô dính chút mật ong, tay cầm bốn cây kẹo mút, miệng đang cố gắng lừa đám trẻ để đổi thêm. Rất xấu hổ. Rất không nên. Nhưng rất đáng yêu.
“Con… con tính ăn hết rồi đi mua rau sau mà…”
“Rồi giỏ đâu?”
“…Bị gió cuốn.”
“Thế tiền đâu?”
“…Thương lượng kẹo với một thằng nhóc.”
“...”
Mẹ cô quyết định không hỏi nữa.
Tối hôm đó, Lumine ngồi lặng lẽ lau nhà, hình phạt dành cho tội tiêu xài hoang phí vào kẹo. Và rồi, có một ngày rất đặc biệt. Lumine thức dậy từ rất sớm, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô ra khỏi phòng thì thấy cha mẹ, cả Arden nữa, đang ngồi ngay ngắn quanh bàn ăn, mỗi người đều giấu gì đó sau lưng, nhìn cô… quá mức nghiêm túc.
“Chuyện gì vậy…?!”
Cha cô ho một tiếng.
“Lumine, hôm nay con chính thức tròn mười ba tuổi.”
“À…”
Cô gật đầu.
“Con biết mà…”
“Và như truyền thống làng Krauzen… con sẽ được thử lễ hội rượt đuổi vịt thánh! Người đầu tiên bắt được vịt sẽ được ban phước lành trưởng thành!”
“…Vịt thánh?!”
“Đúng vậy.”
Mẹ cô nghiêm túc.
“Chuẩn bị đi. Nó to bằng con bê, và biết bay.”
“…Nó bay?!”
“Và biết khạc lửa.”
Arden thêm vào, mặt rất nghiêm trọng.
“Đó là con vịt quái gì vậy?!”
Mười phút sau, Lumine bị thả vào cánh đồng với một con vịt trắng siêu to khổng lồ đang đập cánh quạt gió. Cô đuổi. Nó chạy. Cô phóng. Nó bay. Cô nhảy lên, nó lao xuống nước. Sau 30 phút… vịt vẫn bình yên. Lumine thì ướt như chuột lột, tóc dính đầy cỏ và mắt đầy sát khí. Cha mẹ cô cười đến sặc nước, còn Arden thì vẽ hẳn bảng tỉ số Lumine 0 – Vịt 9.
“Con không cần phước lành gì nữa hết!!”
Cô gào lên khi bị dắt về nhà trong tình trạng kiệt sức.
“Nhưng con có được phước lành của kiên nhẫn rồi đó.”
Cha cô nói, vừa đeo lại kính vừa che nụ cười. Và cứ thế, từng ngày cứ trôi. Không có anh hùng. Không có quái vật. Chỉ có tiếng cười, tiếng cãi nhau, tiếng gà gáy, và những bữa cơm tối ấm áp bên ánh đèn dầu. Lumine không biết rằng, những tháng ngày giản đơn ấy…Chính là nền móng vững chắc nhất để cô trở thành người con gái dám đối mặt với cả thế giới sau này.
Tám giờ sáng. Lumine vừa mới rửa mặt, đầu tóc còn bù xù, đang ngáp ngắn ngáp dài thì mẹ cô gọi lớn từ ngoài sân.
“Lumine! Hôm nay là ngày trực dọn kho làng! Đừng có giả chết trong phòng đó nha!!”
“Con có giả chết bao giờ đâu…”
Lumine làu bàu, bước ra ngoài, vừa đi vừa cài nút áo. Trực dọn kho là một nghi thức truyền thống cực kỳ đau đớn về thể xác và tinh thần, nơi mà vài đứa trẻ trong làng sẽ bị triệu hồi để giúp ích cho cộng đồng bằng cách chui vào một nhà kho bụi bặm và chứa đầy những thứ kỳ dị mà không ai dám vứt.
Khi Lumine đến, đã thấy Arden đứng chờ cùng hai chiến hữu cùng khổ Kloud một tên mọt sách chuyên cãi lộn với cả côn trùng, và Mira cô bạn hay ngủ gật trong mọi tình huống.
“Kho năm nay nghe đồn có chuột khổng lồ đó.”
Kloud lên tiếng, đẩy cặp kính dày cộp.
“Đừng có hù chị tui.”
Arden nói, nhưng mắt thì sáng như đang cầu mong có chuột thật để được hành động như anh hùng.
“Nếu có chuột thì chị sẽ hét thiệt to rồi… bỏ chạy trước.”
Lumine tuyên bố thẳng thắn. Một tiếng sau...Kho làng thực sự là một chiến trường sinh tồn. Mira đang ngủ gục trên bao tải ngô mốc, Kloud đang phân tích cấu trúc mạng nhện bằng thước đo góc, còn Arden thì đuổi theo một con mèo hoang vì tưởng nó là chuột khổng lồ. Lumine thì đang vật lộn với một cái rương cổ không chịu mở.
“Arden, lại đây giúp chị cái này!”
“Chờ em đã, em gần bắt được nó rồi!”
“Em đang rượt theo con mèo đó đồ thần kinh!”
“Mèo biến hình thành chuột cũng là điều bình thường trong truyền thuyết đó!”
“…Truyền thuyết trong đầu em chứ gì?!”
Sau năm phút đấm đá và gào hét, cuối cùng Lumine mở được cái rương cổ. Bên trong… là một con búp bê bị rụng đầu, nằm giữa một đống thư tình ai đó viết cho… con bò của mình.
“Ờ thì…”
Kloud liếc qua.
“Đúng là tình cảm không có giới hạn.”
Buổi trưa...Cả nhóm mệt nhoài, nằm bẹp ra sân. Mặt trời chói chang, gió mát, và tiếng gà gáy như hát ru. Mira đang ngáy nhẹ. Kloud đọc sách. Arden nhai cọng cỏ và tự phong mình làm cao bồi.
“Chị Lumine…”
Arden lên tiếng sau một hồi im lặng.
“Nếu mai mốt có chiến tranh thật, chị sẽ làm gì?”
Lumine ngẩng đầu, chống tay nhìn bầu trời xanh.
“Chị sẽ bảo vệ làng. Nhưng trước tiên… chị sẽ bắt em rửa chén hai tuần vì tội không dọn kho đàng hoàng.”
“Ác độc…”
“Chị học từ mẹ.”
Chiều đến. Lumine quyết định đi câu cá ở bờ suối truyền thống bất thành văn sau mỗi lần bị hành xác bởi công việc làng. Arden đi theo. Kloud thì khăng khăng mang theo… một quyển sách Hướng dẫn đàm thoại với cá.
“Nó bảo nếu rung dây câu 3 lần, rồi hát một khúc nhạc buồn, cá sẽ bị cảm động và tự nhảy vào rọ.”
“Tôi nghĩ cá ở đây không có khả năng chịu đựng mấy thứ như vậy đâu…”
Ba người cắm trại ở mép suối. Mira thì tới trễ, tay ôm một… cái bánh nếp to như đầu người, bảo là mới ăn cúng ở nhà ông ngoại về, còn dư. Lumine cắm câu. Ngồi đợi. Gió nhẹ. Nước chảy róc rách. Và rồi… cần câu giật mạnh.
“Có cá! Có cá rồi!!!”
Tất cả tụ lại. Cô kéo lên…Một con ếch.
“Thôi thì… bữa tối có thịt rồi.”
Arden an ủi.
“Chị không ăn ếch!”
“Đừng lãng phí tài nguyên vùng quê.”
“Im đi.”
Tối về cả nhà ăn cơm, mẹ nấu món canh khoai. Arden được kể công… vì có mang về một củ khoai từ trong rương kỳ lạ. Lumine thì vẫn không tin nổi Arden đào được khoai từ kho chứa đồ hơn trăm năm không ai dọn.
“Đó là khoai di tích! Không được ăn!!!”
“Nhưng nó nấu ra thơm mà chị!”
“…Mai mà em mọc mấy cái sừng là chị không lo đâu nha.”
Và như vậy, một ngày ở làng Krauzen khép lại với tiếng ếch kêu, tiếng lửa tí tách trong bếp, và tiếng cười vang vọng từ căn nhà nhỏ ven cánh đồng. Chỉ có một cô bé tên Lumine, người từng muốn trở thành người mạnh mẽ, giờ đây chỉ muốn ngày mai… được ngủ thêm mười phút.
Một ngày mới ở làng Krauzen vẫn là ánh nắng dịu dàng xuyên qua những tán cây, tiếng gà gáy lanh lảnh đâu đó vọng lại, và tiếng hét thất thanh của Lumine vang lên khắp cả làng.
“ARDEEENNN!!”
Cả nhà im phăng phắc. Từ trên nóc nhà, Arden ló đầu ra, tay vẫn cầm cái túi bột màu hồng sáng chói, cười rất không hối lỗi.
“Chị tỉnh dậy trong màu hồng mộng mơ là em tặng thêm niềm vui ngày mới mà~”
“NIỀM VUI CÁI ĐẦU EM!!”
Lumine nhìn xuống bộ đồ ngủ nay đã hóa thành màu hồng phấn với họa tiết con thỏ, mặt trắng bệch. Trong lúc cô đang đuổi Arden quanh sân, ông lão hàng xóm già khó tính, ông Berun đang thong thả tưới cây. Ông lắc đầu.
“Thanh niên thời nay thật ồn ào. Hồi thời ta tỏ tình chỉ cần thổi sáo dưới cửa sổ, không phải ném bột.”
“ÔNG!! ÔNG NGHĨ TỤI NÓ LÀ TỎ TÌNH À?!”
Bà vợ ông từ trong nhà quát lên.
“Ờ… chắc là không…”
Ông lão ngậm ngùi lùi vào trong. Tại chợ làng. Lumine sau khi đã rửa sạch, thay đồ, chỉnh trang lại sự tôn nghiêm đang đứng mua rau cùng mẹ. Mọi việc tưởng yên bình… cho đến khi nghe thấy tiếng cười khả nghi từ quầy cá. Arden với con cá chình sống dài gần bằng người.
“Chị, chị, chị đoán xem nó có thể… ngậm vừa cái dép không?”
“ĐỪNG!!!”
Một giây sau…
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!”
Tiếng hét hoảng loạn vang lên khi con cá chình ngậm đúng chiếc dép và không nhả ra, rồi lao như tên bắn qua khu chợ. Arden, tay cầm chân dép còn lại, lao theo như một chiến sĩ quả cảm.
“LUMINNEE!!! EM PHẢI LẤY LẠI NÓ!! MẸ MUA ĐÔI ĐÓ CHO EM MÀ!!”
Người bán cá gào lên.
“AI CHO MÀ MẦN TRÒ CÁI GÌ VẬY?!”
Lumine… đứng giữa chợ với mặt đầy mệt mỏi, tay ôm mặt không dám nhìn ai. Buổi tối, cả gia đình ăn cơm.
“Ngày hôm nay… ai cũng có một bài học.”
Cha cô vừa nói vừa gắp rau.
“Arden học được rằng đừng nghịch cá chình sống.”
“Còn Lumine học được gì?”
Mẹ hỏi. Lumine đặt đũa xuống, thở dài.
“Rằng em trai mình… là một lời nguyền bất tận.”
“Nói thế nghe hơi ác.”
Arden mếu máo.
“Em chỉ muốn vui vẻ với chị thôi mà…”
“Bằng cách biến chị thành búp bê hồng khổng lồ và kéo cả chợ chạy theo một con cá chình?”
“…Vâng.”
Mọi người phá lên cười. Dù sao, ở làng Krauzen, niềm vui luôn đến từ những điều nhỏ nhặt như vậy. Ngày hôm sau lễ hội Bí Ngô Đại Chiến! Một sự kiện thường niên nơi cả làng chia làm hai phe, mỗi phe có một chiếc bí ngô khổng lồ, phải lăn nó về đích mà không làm vỡ. Đội Lumine gồm cô, Arden và một ông bác chuyên buôn gà. Đối thủ? Một nhóm bà cô hay buôn chuyện và giỏi…Chơi xấu.
“CHẠY!”
Lumine hét, cả đội hì hục đẩy bí ngô nặng gần tạ. Giữa đường, một bà trong đội đối thủ ném xuống một túi lông gà gây mất tầm nhìn. Arden giẫm phải, té lăn quay, bí ngô mất kiểm soát, lao thẳng vào chuồng bò.
*ẦMMM!!!*
Một con bò bước ra, đầu… đội quả bí. Làng cười như điên. Giám khảo tuyên bố.
"Đội các cháu… tuy không về đích, nhưng chắc chắn thắng về… độ bi hài!”
Lumine, mồ hôi nhễ nhại, ngồi trên cỏ cùng Arden.
“Em mệt lắm rồi…”
“Ừ…”
“Hôm nay đừng nghịch gì nữa nha…”
“…Em chỉ gài một quả trứng sống vào gối của chị thôi.”
“ARDENNNNNNN!!”