Thiên Cổ Malek Viễn Tâm

Một hôm, như thường lệ, Arden lại bắt đầu tạo trò với chị gái. Cậu giấu chiếc dây gió bằng vỏ ốc mà Lumine mới làm xong, rồi thay vào đó một con ve chết mà cậu vừa nhặt được trên đường. Cái con ve này trông thật thảm hại, nhưng Arden nghĩ nó sẽ khiến Lumine giật mình.

“Chắc chị sẽ hét lên rồi chạy à?”

Arden nghĩ bụng, tự mãn vì trò nghịch ngợm này. Cậu giấu cười, đứng nấp phía sau cây lớn nhìn ra ngoài cửa vườn.

Lumine bước ra sân, nhìn thấy cái dây gió treo trên cành đào, lòng đầy háo hức. Nhưng khi cô nhìn kỹ, mắt chợt dừng lại trên con ve khô quái lạ. Cô đứng nhìn nó một lúc, không một biểu cảm lạ thường. Sau đó, không nói gì, Lumine nhanh chóng quay người, bước vào phòng và đóng sầm cửa lại. Arden nhướng mày, không thể nào hiểu nổi.

“Chị ấy không sợ à?"

Cậu thắc mắc, nhìn qua khe cửa. Lumine không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi một lúc trong phòng, cảm giác hơi lạ. Cậu nhớ lại ngày mà cô từng dạy mình làm chuông gió bằng vỏ ốc.

Lúc đó, Arden không hiểu nhiều về việc làm đồ thủ công, cậu chỉ biết làm những thứ đơn giản như nhặt vỏ ốc và dùng dây thun cũ. Cậu đã làm một chiếc chuông gió rất xấu xí, méo mó, lủng củng, nhưng cậu đã làm hết tất cả những gì có thể.

Cậu nhớ rõ lúc đó, mình không dám đưa tận tay Lumine, sợ chị sẽ không thích hoặc chê bai mình. Cậu chỉ lặng lẽ treo chiếc chuông lên cành đào, rồi đứng ở xa xa, cố gắng thổi gió, nghe tiếng chuông leng keng kêu vang.

Đó là khoảnh khắc duy nhất mà Arden cảm thấy mình đã làm điều gì đó có ích cho Lumine. Khi Lumine bước ra, cậu đứng núp sau cây, lén nhìn. Cô không nói gì, chỉ nhìn chiếc chuông gió một lúc rồi từ từ gỡ xuống, thay vào chiếc cũ mà Arden đã thay cho cô.

Arden nhìn, không thể thốt lên lời. Cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng, như thể vừa đánh mất gì đó, nhưng lại vừa nhận ra một điều vô cùng quan trọng.

“Chị không giận em nữa hả?”

Arden hỏi, giọng nghẹn lại. Lumine không đáp ngay. Cô đứng đó, lặng im một lát, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Chị có giận hồi nào đâu.”

Cô tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu.

“Chị chỉ… không muốn ra vườn khi không có ai coi trọng nó.”

Arden cảm thấy một điều gì đó rất ấm áp trong lòng, như một cái gì đó mềm mại, ấm áp mà bấy lâu nay cậu không nhận ra. Cậu cúi đầu, ngượng ngùng. Nhưng ngay sau đó, cả hai đứa đều phá lên cười.

“Được rồi, em thừa nhận… chiếc chuông của em xấu thật đấy.”

Arden gãi đầu, nở một nụ cười hối lỗi...Lumine khẽ cười.

“Chị không biết nữa, chị thấy nó cũng có gì đó rất dễ thương đấy chứ.”

Cả hai đứng đó, trong im lặng đầy ấm áp, không cần nói thêm gì nữa. Dưới cơn gió nhẹ của buổi chiều, chiếc chuông gió lại vang lên những tiếng kêu leng keng dịu dàng, như một lời hứa sẽ luôn tồn tại giữa hai chị em những khoảnh khắc đơn giản, nhưng vô cùng quý giá.

Tối hôm đó, bầu trời như khoác lên mình một tấm chăn dày thẫm màu tím than, vắt ngang những áng mây bạc mỏng như lụa. Gió từ dãy núi xa xa thổi về mang theo hương thơm của đồng cỏ, thoảng mùi rơm khô và một chút khói bếp vấn vít.

Trong căn nhà nhỏ lợp mái ngói đỏ nằm bên sườn đồi, ánh đèn dầu vàng ấm hắt ra qua khung cửa gỗ, soi tỏ một góc yên bình giữa lòng thung lũng Krauzen.

Bên trong, cả gia đình Lumine đang quây quần bên chiếc bàn ăn gỗ đã sờn cũ theo năm tháng. Trên bàn là bát canh bí đỏ nghi ngút khói, đĩa rau xào tỏi thơm nức mũi, và cả dĩa thịt nướng mà cha Lumine vừa mới mang từ bếp ra, còn nóng hổi.

Lumine ngồi giữa, gương mặt rạng rỡ sau một ngày làm đồng vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Bên trái cô là mẹ, dịu dàng, nét mặt luôn ánh lên vẻ hài lòng. Bên phải là Arden, cậu em trai nghịch ngợm có một trí tưởng tượng phong phú đến mức ai cũng tin rằng sau này nó sẽ thành nhà văn, nếu không thì là người gây hoạ cỡ đại.

Cha cô, một người đàn ông thấp đậm, gương mặt sạm nắng với vết cười nơi khoé mắt, bắt đầu bữa ăn bằng một lời quen thuộc:

"Hôm nay trời đẹp, mùa vụ tốt, ăn thôi nào."

Tiếng bát đũa lách cách vang lên. Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Mẹ kể về chuyện con gà mái nhà hàng xóm lạc vào ruộng ngô nhà mình rồi…Tự nhiên đẻ trứng ở đó như thể là đất riêng. Cha thì kể ông lão Berun sáng nay ra đồng mà đi nhầm giày với bà vợ. Ai cũng cười. Nhưng như thường lệ, đến một lúc nào đó Arden lại là trung tâm của mọi sự chú ý.

“Chị, chị biết chuyện về Malek và cây cầu của thiên đàng không?”

Lumine ngừng gắp rau, nhíu mày.

“Malek nào? Cầu nào? Nghe giống mấy chuyện mê tín của mấy ông kể chuyện trong chợ ấy.”

Arden nhếch môi cười bí hiểm, chống cằm, đôi mắt cậu long lanh lên trong ánh đèn dầu như thể đang chuẩn bị vén màn một bí ẩn lớn.

“Không mê tín đâu! Là thật đấy! Nghe này…”

“Ngày xửa ngày xưa, lâu đến mức ông nội của ông nội tụi mình cũng chưa chào đời.”

Arden bắt đầu, giọng hạ thấp đầy kịch tính.

“có một thiên thần tên là Seriel. Cô ấy không giống những thiên thần trong tranh vẽ với áo trắng và hào quang mờ nhạt đâu. Cô có đôi cánh như được dệt bằng ánh nắng ban mai, mỗi khi tung ra là toả sáng rực rỡ cả bầu trời.”

Lumine chống tay lên bàn, bắt đầu thấy hứng thú.

“Đôi mắt cô sáng như sao trời, có thể nhìn thấu tận tâm can của con người. Seriel được giao một nhiệm vụ thiêng liêng là trông giữ Cây Cầu Ánh Sáng, cây cầu nối giữa thế giới loài người và vương quốc của các vị thần. Nghe nói nếu ai đi qua được cây cầu này…”

Arden ngừng lại, liếc mắt qua Lumine, cố tình kéo dài sự hồi hộp.

“…thì sẽ có được bất cứ điều gì mình mong muốn!”

“Bất cứ điều gì?”

Lumine hỏi lại, ánh mắt sáng rực như trẻ con nghe cổ tích.

“Phải! Tiền tài, danh vọng, quyền lực, sự bất tử… thậm chí là cả sức khỏe trường tồn hay khả năng thao túng vận mệnh.”

Arden nói mà mắt còn lấp lánh hơn cả cây đèn dầu.

“Nhưng!”

Cậu giơ ngón tay lên, nghiêm nghị như ông giáo làng.

“Chỉ những người có trái tim thuần khiết, đạo đức không tì vết, sống tử tế và không vụ lợi mới được phép bước lên cây cầu ấy. Ai không xứng đáng mà cố đi qua sẽ bị rơi xuống vực thẳm của địa ngục, nơi không một linh hồn nào quay lại.”

Cha Lumine ngừng gắp thịt, gật gù.

“Nghe như truyện đạo lý. Nhưng mà hay đấy.”

Arden tiếp tục, hào hứng hơn bao giờ hết.

“Mỗi ngày, Seriel đứng gác cây cầu. Rất nhiều người đã đến...Quý tộc, vua chúa, học giả, chiến binh, phù thuỷ, ai cũng muốn thử vận may. Nhưng lần lượt từng người rơi xuống, dù họ đã mang theo đủ thứ để biện minh cho lòng tốt của mình.”

Lumine nghiêng đầu.

“Có ai thử lén vượt không?”

“Có chứ! Có người nghĩ nếu mình nhảy đủ mạnh, có thể bay qua và lừa được các vị thần.”

Arden cười.

“Nhưng không, họ rơi như những hòn đá nhỏ, mất hút vào bóng tối bên dưới, như chưa từng tồn tại.”

Mẹ cậu khẽ rùng mình.

“Kể rùng rợn mà giọng con vui như kể chuyện đi dã ngoại vậy?”

Arden lơ đi, tiếp lời.

“Seriel đứng đó suốt hàng nghìn năm, lạnh lùng và kiên định. Cô không bao giờ mỉm cười, không bao giờ tỏ ra thương xót. Dù có người quỳ gối khóc lóc, cầu xin, hay hét lên rằng họ bị oan, cô vẫn chỉ lặng lẽ nhìn họ rơi.”

Lumine hỏi, giọng vẫn giữ nét ngờ vực.

“Nếu họ vượt qua thì sao?”

Arden nhún vai, mặt mày nghiêm túc hơn một chút, dù vẫn không quên giữ cái kiểu hóm hỉnh thường ngày.

“À, chắc chắn là không đâu. Cây cầu ấy cực kỳ công minh và nghiêm khắc. Nếu họ có bất kỳ ý niệm xấu xa, hay cố gắng gian lận dù chỉ một chút thôi, thì dù có vượt qua được hay không, kết cục cũng không khác gi bị đào thải ngay lập tức.”

Cậu nói, đôi mắt sáng lên như kể một câu chuyện ma quái. Lumine chau mày, nét mặt dần nghiêm túc.

“Thế nghĩa là, dù có thoát khỏi thử thách ban đầu, họ vẫn không thoát khỏi… cái hình phạt?”

“Chính xác!”

Arden gật đầu.

“Cây cầu ấy không chỉ là thử thách về thể chất hay tinh thần. Nó còn là một thứ máy dò đạo đức vô hình. Mọi ý định xấu sẽ bị phát hiện và trừng phạt.”

Cậu nói, cố gắng làm nghiêm trọng câu chuyện, khiến mọi người nghe mà rùng mình.

“Rồi một ngày nọ.”

Arden bắt đầu với giọng thì thầm đầy kịch tính.

“có một kẻ lạ mặt xuất hiện. Không phải người, mà là một linh hồn quỷ dữ, một ác linh tên Malek.”

Lumine chớp mắt, ánh mắt bắt đầu dồn sự chú ý.

“Malek có hình dạng rất kỳ quái.”

Arden kể tiếp.

“đôi mắt hắn đỏ rực như lửa cháy, và cái miệng rộng đến mức như thể lúc nào cũng đang cười cợt, để lộ hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao, khiến ai nhìn vào cũng phải rợn người.”

Seriel thiên thần gác cầu nhìn hắn từ xa, khẽ bật cười đầy khinh bỉ.

“Chà chà, tên này thì không có cửa đi qua rồi!”

Cô nghĩ thầm. Seriel cúi đầu nhìn cây cầu ánh sáng với ánh mắt lạnh lùng. Hắn ta biết cây cầu đó là con đường dẫn đến tất cả những điều mà ác linh khao khát...Quyền lực, sức mạnh, thậm chí là bánh quy nhân kem mà lũ ác linh thèm muốn bấy lâu nay.

“Nhưng làm sao một ác linh lại có thể vượt qua một cây cầu chỉ dành cho những ai có phẩm chất cao quý?"

Seriel nghĩ sẽ có một màn trình diễn hài hước khi nhìn thấy tên ác linh rơi xuống vực thẳm địa ngục. Malek bước lên cây cầu, không chút do dự. Mọi thứ yên lặng đến kỳ lạ. Seriel nhíu mày chờ đợi cây cầu sụp dưới chân hắn ta. Nhưng điều bất ngờ xảy ra... Malek vẫn bước đi vững vàng.

Hắn bước một bước, rồi hai bước…Và rồi, đã vượt qua cây cầu. Seriel không thể tin vào mắt mình.

“Cái quái gì thế này?”

Cô dụi mắt, nghĩ rằng mình đang mơ. Malek không hề có dấu hiệu bị phản ứng hay bị cản lại, hắn tiến bước như người xứng đáng nhất thế gian này. Seriel hoàn toàn ngỡ ngàng, không thể hiểu nổi. Malek không chỉ qua được cây cầu, hắn còn làm điều bất ngờ hơn.

Thay vì mừng rỡ, hắn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ dữ dội. Đôi mắt hắn đỏ rực hơn bao giờ hết, gầm rú như quái thú. Hắn đá mạnh vào cây cầu khiến cả cây cầu rung chuyển, như sắp sụp đổ. Hắn phá hủy mọi thứ xung quanh bằng cơn giận không thể kiểm soát. Seriel kinh hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Hắn đang làm cái gì thế này?”

Cô lẩm bẩm. Lẽ ra hắn phải mừng mới phải chứ. Malek không dừng lại. Hắn vung tay đập phá, đá thình thịch, tạo ra một cơn cuồng phong nhỏ làm lá cây và bụi đất bay tán loạn. Rồi, trong cơn thịnh nộ tột đỉnh, hắn quay lại lao thẳng về phía Seriel.

Thiên thần cao quý không kịp phản ứng, bị hắn đập một cú trời giáng. Cô bay lên không trung, đôi cánh bị bẻ cong như quạt giấy hỏng. Seriel cảm thấy phẩm giá, sự cao quý của mình tan biến như bong bóng xà phòng. Dù là nữ thần quyền năng, cô không thể ngờ sự việc lại diễn ra thế này.

Trước cú đánh mạnh mẽ, Seriel ngã xuống, loạng choạng. Những đòn tấn công của Malek không chỉ làm tổn thương thể xác mà còn hủy hoại phẩm giá và danh dự của cô. Malek xoay người, đứng trên bờ vực thẳm. Hắn giẫm mạnh một phát khiến cây cầu gãy làm đôi.

Rồi, không chút do dự, hắn tự gieo mình xuống vực thẳm, bỏ lại Seriel cùng cây cầu bị phá hoại trong sự bàng hoàng và tuyệt vọng. Cả nhà im lặng một lúc, bầu không khí nặng nề hơn hẳn. Rồi Arden nhìn Lumine, chậm rãi nói.

“Chuyện này chỉ là một phần của câu chuyện dài hơn nhiều... Có những điều mà ngay cả thần linh cũng không thể đoán trước được.”

“Và thế là.”

Arden bắt đầu.

"Kẻ ngốc Malek, sau khi vượt qua được cây cầu thần thánh, thay vì tận hưởng thành công, hắn lại nổi điên và…”

Cậu dừng lại một chút để tạo hiệu ứng, ánh mắt lấp lánh vui vẻ.

“…tự ném mình xuống vực!”

Lumine bật cười, tiếng cười của cô vang lên trong căn nhà nhỏ, làm không khí trở nên sôi động và vui vẻ. Arden phá lên cười, giọng cậu vang vang trong không gian.

“Chị có thể tin được không? Sau tất cả những cố gắng để vượt qua, cuối cùng hắn lại tự làm mình rơi xuống!”

Mọi người trong nhà nghe câu chuyện đều cười rần rần, tiếng cười lan tỏa khắp căn phòng.

“Thật là một ác linh ngu ngốc mà!”

Arden nói, tiếng cười vẫn chưa dứt. Lumine quay sang hỏi, ánh mắt pha chút thắc mắc.

“Hắn chắc phải bị điên mới tự gieo mình xuống địa ngục như thế!”

Lumine ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên tràn đầy sự tò mò.

“Sao hắn ta lại ngu ngốc đến thế hả Arden?”

Arden nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch.

“Hắn đã đạt được điều mà tất cả những kẻ khác hằng mong ước thì tại sao hắn lại làm vậy?”

Lumine hỏi tiếp, giọng nhỏ dần vì không hiểu nổi.

“Chẳng phải khi đi qua cây cầu hắn đã có được mọi thứ vậy hắn làm vậy để làm gì chứ?”

Arden nở nụ cười đầy bí ẩn.

“Ai mà biết được.”

Cậu nói.

"Bởi vậy mới nói, có số mà không biết hưởng là vậy đấy.”

Cả nhà lại cười vang lên lần nữa. Tiếng cười như những làn gió nhẹ thổi tan đi mọi mệt mỏi của một ngày dài. Ánh đèn trong nhà đung đưa, chiếu những bóng nhảy múa trên tường, tạo nên khung cảnh ấm áp và thân thuộc. Arden tiếp tục kể bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy hào hứng.

“Malek, kẻ ác linh đó, có lẽ đã quá thất vọng về bản thân hoặc quá nóng giận mà không biết phải làm gì với quyền lực mà hắn có được.”

Lumine chăm chú nghe, ánh mắt ánh lên sự đồng cảm pha chút ngưỡng mộ.

“Nhưng mà, cũng có thể hắn không nghĩ mình thực sự xứng đáng với những gì đã đạt được.”

Arden nói. Mọi người trong nhà đều gật đầu, cảm nhận được sự sâu sắc trong câu chuyện. Arden nhìn ra cửa sổ, nơi những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

“Có lẽ.”

Cậu nói tiếp.

“Đôi khi trong cuộc sống, những gì ta muốn nhất cũng có thể trở thành điều khiến ta đau khổ nhất.”

Lumine thở dài, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

“Nhưng dù sao.”

Arden kết luận.

"Malek cũng là một bài học cho tất cả chúng ta.”

“Đó là bài học về sự kiên nhẫn, sự kiểm soát bản thân và hơn hết là phải biết trân trọng những gì mình có.”

Tiếng cười nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng, hòa quyện cùng những lời nói đượm nghĩa. Lumine nở một nụ cười nhẹ, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Bên ngoài, gió đêm thổi qua cánh đồng lúa, mang theo hương thơm mát lành của đất trời.

Cả nhà yên lặng trong giây lát, tận hưởng cảm giác bình yên giản dị của những khoảnh khắc bên nhau. Arden nhìn Lumine, nói bằng giọng ấm áp.

“Mai này, khi lớn lên, em sẽ còn nhiều câu chuyện hơn thế để kể cho mọi người nghe.”

Lumine mỉm cười, ánh mắt chứa đựng nhiều ước mơ và hy vọng.

“Và chị sẽ luôn là người đầu tiên được nghe tất cả.”

Cô nói. Bữa tối kéo dài trong tiếng cười và những câu chuyện nhỏ bé, giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc mà cả gia đình Lumine trân trọng nhất. Và dù có bao chuyện lớn lao ngoài kia, trong lòng họ vẫn giữ mãi ngọn lửa ấm áp của tình thân và sự sẻ chia.

Câu chuyện về Malek, cây cầu ánh sáng, và những bài học từ đó, trở thành một phần ký ức đẹp đẽ được kể đi kể lại bên ánh lửa hồng mỗi đêm. Lumine nhắm mắt lại, nghe tiếng cười của Arden và gia đình vang vọng trong tim. Trong lòng cô, thế giới dẫu có bao nhiêu khó khăn, vẫn luôn có chốn bình yên để trở về.

Câu chuyện kết thúc, nhưng những niềm vui giản đơn ấy sẽ còn mãi trong tâm hồn họ, như ngọn đèn sáng giữa đêm tối dài. Sau cùng Lumine vẫn dấy lên nghi ngờ về Malek...hắn có thật sự ngốc như ta tưởng?