Phẫn Nộ Đi, Căm Phẫn Đi

Nhưng rồi… những ngày tháng yên bình không kéo dài mãi mãi. Như cơn bão bất chợt kéo đến giữa trời quang, chiến tranh vỡ òa mà không hề báo trước. Không ai thật sự biết được ai đã khai mào cuộc chiến. Chỉ có những lời đồn thì thầm trong gió, về một thế lực bí ẩn lặng lẽ gieo mầm hỗn loạn trên khắp đại lục.

Các phe phái, vốn đã âm ỉ hiềm khích từ lâu, đột ngột nổi dậy và lao vào nhau như những con thú hoang khát máu. Những vương quốc từng hùng mạnh bắt đầu lung lay. Những ranh giới quốc gia trở thành những đường chiến tuyến rực lửa.

Và ngọn lửa ấy… cuối cùng cũng lan tới nơi tưởng như không bao giờ bị chạm đến, ngôi làng nhỏ bé nằm lọt thỏm trong thung lũng xanh mướt, nơi Lumine đã lớn lên trong nụ cười và tiếng gió.

Đêm đó, mặt trăng bị che khuất bởi những tầng mây dày đặc. Ánh sáng lờ mờ xanh nhạt len lỏi qua ô cửa gỗ, đổ bóng xuống sàn như những ngón tay lạnh lẽo. Lumine đang say giấc, chìm trong mộng đẹp với cánh đồng lúa và tiếng cười của Arden. Thế nhưng…

*ẦM! ẦM! ẦMMM!!*

Tiếng đập cửa vang dội phá tan màn đêm yên tĩnh. Tiếng la hét hỗn loạn vọng về từ phía cổng làng.

“CHÁY! CHÁY RỒI! BỌN CHÚNG TỚI RỒI!!”

Lumine bừng tỉnh, tim đập loạn nhịp. Cô chưa kịp ngồi dậy thì cửa phòng bật mở đột ngột.

“LUMINE!!”

Arden lao vào, khuôn mặt hoảng loạn, mồ hôi đẫm trên trán.

“Chị phải trốn ngay!! Bọn chúng… chúng đang đến gần rồi!!”

“Cái gì? Ai đến cơ? Arden—”

*ẦMMM!!* Một tiếng nổ rung chuyển cả ngôi nhà. Ánh sáng đỏ rực lóe lên ngoài cửa sổ. Mẹ cô hối hả xô cửa, lao vào với khuôn mặt tái nhợt, váy xộc xệch, bàn tay run rẩy.

“Không có thời gian giải thích đâu! Chạy đi, con!! Mau lên!!”

Lumine bị kéo khỏi giường, chân vẫn trần, đầu óc còn quay cuồng chưa hiểu chuyện gì. Nhưng khi cô bị đẩy ra ngoài cửa và đứng giữa khoảng sân trống, những gì hiện ra trước mắt khiến cô chết lặng. Ngôi làng yêu dấu… giờ đây đã trở thành địa ngục.

Những mái nhà thân quen đang cháy rừng rực, lửa ngấu nghiến gỗ và rơm như những con quái thú háu đói. Khói đen cuồn cuộn bốc lên, cuốn theo những tiếng hét thảm thiết và cả những tiếng gào thét giận dữ bằng một thứ ngôn ngữ lạ hoắc.

Trên con đường lát đá từng in dấu chân Lumine ngày bé, giờ là dấu vết của máu và tro tàn. Tiếng vũ khí va chạm nhau chan chát. Tiếng ngựa hí vang đầy hoảng loạn. Tiếng người gọi nhau trong tuyệt vọng.

“MẸ ƠI! BỐ ƠI!!!”

Một đứa trẻ nhỏ hơn Arden, máu dính đầy mặt, khóc gào trong vô vọng trước xác cha mẹ nằm bất động giữa đường.

“NGƯỜI CỦA LÀNG!! ĐÁNH TRẢ LẠI!! BẢO VỆ TRẺ EM TRƯỚC!!”

Một người đàn ông lực lưỡng, có lẽ là thợ rèn, hét lên trước khi bị một mũi lao ghim thẳng vào ngực từ một bóng đen lao vút qua. Lumine sững người, hơi thở nghẹn lại. Lumine chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến địa ngục… ngay tại nơi gọi là nhà.

Tiếng lửa cháy rừng rực, tiếng la hét của những người dân hoảng loạn vang vọng như những âm hồn bị xé nát. Cô chạy vội qua những căn nhà sụp đổ, từng bước chân dẫm lên những kỷ niệm thuở ấu thơ đang bị thiêu rụi không thương tiếc.

Và rồi cô thấy… cha cô. Ông nằm đó, giữa nền đất loang lổ máu. Một bên vai đã nát bấy, mắt khép hờ như thể còn chưa kịp nói lời cuối.

“Cha…”

Lumine khẽ thốt lên, giọng cô nghẹn lại.

“LUMINE! CHẠY NGAY!!”

Giọng của mẹ cô vang lên giữa biển lửa. Người phụ nữ đang cố gắng cản một tên lính giáp đen, máu tuôn từ cánh tay rách nát nhưng đôi mắt vẫn ngùn ngụt lửa quyết tâm...Nhưng… quá trễ rồi.

Kloud và Mira đằng xa xa đang bị đâm xuyên bởi những mũi giáo. Họ gào thét trong đau đớn trước khi những mũi thứ hai, thứ ba đâm vào liên tục, không thương tiếc cho tới khi hai cơ thể nhỏ bé chỉ còn là một khối thịt bầy nhầy không thể nhận dạng.

“KHÔÔÔÔÔNG!!”

Lumine khụy xuống giữa đất, hai tay ôm đầu, miệng cô há ra không thốt thành lời. Đôi mắt cô trợn trừng, nỗi kinh hoàng vẽ đầy trong con ngươi run rẩy. Cô thở gấp, nấc nghẹn, cả cơ thể run bần bật như bị đóng băng giữa băng giá khốc liệt nhất.

Một mũi giáo lạnh băng lao thẳng đến. Cô thấy nó, chậm rãi như trong cơn mơ, hướng về tim mình. Nhưng…

“LUMINEEEEE!!”

Arden lao đến. Một tiếng *phập* khô khốc vang lên. Ngọn giáo xiên xuyên qua ngực cậu. Máu văng đầy mặt Lumine.

“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG!!”

Cô hét lên, một tiếng hét xé toạc cổ họng, vỡ nát cả tâm can. Cô vội ôm lấy Arden đang gục dần trong vòng tay mình, mắt cậu đã mờ đục, nhưng vẫn gắng thốt lên bằng chút hơi tàn.

“Chạy đi… Lumine… chị phải sống…”

Rồi cậu mỉm cười, nụ cười ấm áp mà ngày thường vẫn dùng để dỗ cô khi cô buồn.

“Chị mạnh mẽ… mà… đúng không?”

Và rồi… ánh sáng trong mắt Arden dần lịm tắt. Lumine nấc lên. Cô không còn gào được nữa. Không còn nước mắt. Không còn sức để gào. Không còn lời nào đủ để diễn tả nỗi thống khổ. Cả thế giới của cô… tất cả… đã bị xé toạc.

Nhưng…Trong khoảnh khắc sự sống tưởng như đã rút cạn, cơ thể Arden chợt run lên. Đôi mắt cậu đột ngột bừng sáng. Một màu xanh lục rực rỡ chưa từng thấy. Gió nổi lên. Ban đầu chỉ là một làn nhẹ...Rồi lớn dần...Lớn dần…Thành bão.

Một cơn cuồng phong nổi lên giữa trời đêm, gào thét như linh hồn những người đã chết kêu gọi báo thù. Arden đứng bật dậy, máu vẫn tuôn ra từ ngực nhưng như thể cơ thể đã vượt qua giới hạn của con người. Không khí xé rách mặt đất, cuộn xoáy quanh cậu như rồng gió giận dữ.

“GRRAAAAAAAAAA—!!!”

Cậu gào lên. Gió từ xung quanh dồn tụ lại thành hình hài khổng lồ, xé nát những tên lính xung quanh thành bụi máu. Vũ khí của bọn chúng bị nghiền nát trong tích tắc. Cơn gió gào rít như tiếng khóc của ngàn vong linh.

Arden chắp tay lại. Giữa lòng bàn tay, một quả cầu gió nhỏ đang hình thành nhưng cường độ của nó khiến cây cối bật gốc, đất đá bay lên, không khí nổ tung...Nó là tận diệt. Một đòn… có thể thổi bay cả một vùng đất...Nhưng…

*Soạt.*

Một tiếng chém nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. Một lưỡi kiếm cắt qua như gió thoảng. Đầu của Arden rơi xuống. Thân thể cậu đổ sập. Cơn bão tan biến. Mọi thứ… im lặng. Kẻ đã ra tay là một người mặc áo choàng đen, mặt bị che khuất, lặng lẽ lau máu khỏi lưỡi kiếm rồi quay lưng bỏ đi. Như thể chỉ vừa đập chết một con muỗi.

Thủ cấp của Arden… lăn xuống, rơi đúng trước chân Lumine. Cô chết trân...Không hét...Không thở...Không chớp mắt. Cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt em trai đứa từng quậy phá với cô, từng ăn vụng bánh giờ vô hồn, vẫn còn nụ cười thoáng qua trên môi. Một tia máu chảy xuống mắt cô. Hay là nước mắt? Cô cũng không phân biệt được nữa.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA—!!!!!!!”

Cô gầm lên. Một tiếng gào vỡ cả trời đêm, khiến chim rừng bay tán loạn, khiến những tên lính còn sống giật mình quay lại, nhưng chỉ thấy một bóng người nhỏ bé chạy như điên cuồng vào rừng sâu. Cô gào lên, đấm ngực, xé tóc, gào nữa, cho đến khi tiếng hét hòa vào tiếng gió. Đêm ấy, trong cánh rừng già hoang vu, một cô bé mang trái tim tan nát đã chạy mãi không ngừng, cho đến khi ánh trăng không còn chiếu tới...Đêm đó, Lumine Caroline đã chết...Và điều gì đó khác… bắt đầu sống dậy.

Đêm tối nuốt trọn lấy Lumine. Bầu trời như đóng sầm lại, chỉ còn những đám mây đen giăng giăng trên cao, không một ánh sao. Tiếng gió hú qua rừng già, âm u, như đang thì thầm với đất trời về nỗi đau vừa mới xảy ra.

Ở một góc tối mịt giữa khu rừng ẩm ướt, dưới tán cây cổ thụ to lớn và những nhánh dây leo rũ xuống như những cánh tay của oan hồn, Lumine ngồi co ro, toàn thân bẩn thỉu, máu khô dính khắp người, từng hơi thở gấp gáp như thể sắp gục.

Cô ôm đầu.

“Tại sao…tại sao…tại sao...tại sao...tại sao…tại sao...tại sao..."

Giọng cô nhỏ, như tiếng gió thở bên tai.

“Tại sao…?”

“Tại sao chứ…?”

Lẩm bẩm...Lặp đi lặp lại. Tiếng thì thầm mỏng manh ấy vang vọng giữa bóng tối, mỗi lần thốt ra như xé toạc một mảnh linh hồn đang rệu rã trong cô. Rồi… giọng nói ấy lớn dần.

“TẠI SAO?!!”

"TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO?"

“TẠI SAO MÌNH LẠI CHẠY?!!”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt rỉ máu, từng dòng máu đen đặc chảy dài như nước mắt, lướt qua gò má trắng bệch.

“TẠI SAO?!!”

“TẠI SAO MÌNH LẠI CHẠY?!!”

“TẠI SAO MÌNH LẠI ĐỂ MỌI NGƯỜI CHẾT VÌ MÌNH?!!”

“TẠI SAO LẠI LÀ ARDEN…?!!!”

“TẠI SAO LẠI LÀ EM ẤY CHỨ?!?”

Cô cào cấu gương mặt mình như điên dại, móng tay để lại những vết rướm máu dọc hai bên má. Cô bứt tóc, những lọn tóc vàng rơi vương vãi trên nền đất ẩm, hòa vào với bùn và máu.

“Nếu mai mốt có chiến tranh thật, chị sẽ làm gì?”

Lumine ngẩng đầu, chống tay nhìn bầu trời xanh.

“Chị sẽ bảo vệ làng. Nhưng trước tiên… chị sẽ bắt em rửa chén hai tuần vì tội không dọn kho đàng hoàng.”

“MÌNH ĐÃ HỨA…!”

“MÌNH NÓI SẼ BẢO VỆ MỌI NGƯỜI…!”

“THẾ QUÁI NÀO… LẠI LÀ MỌI NGƯỜI BẢO VỆ MÌNH…?!”

Cô rít lên, giọng gào vỡ nát, máu bắt đầu rỉ ra từ miệng, trộn lẫn với nước dãi, nghẹn ngào như thể nỗi đau đang đâm xuyên từ tim ra từng dây thanh quản.

“TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO!!!”

Tiếng hét vang vọng giữa núi rừng, xé tan không gian như một cơn chấn động vô hình. Một luồng khí đỏ bắt đầu tỏa ra từ cơ thể cô. Ban đầu là một làn sương mỏng. Rồi dày đặc hơn, đỏ như máu, nhưng không phải máu đó là thứ gì đó tăm tối, âm u, lạnh lẽo đến tận xương tủy...Nguyên lực âm.

Cơ thể Lumine bắt đầu rung chuyển, từng thớ cơ nứt nẻ, máu bắn ra từ mắt, miệng, tai, nhưng cô không cảm thấy đau hay đúng hơn là cô không còn quan tâm. Mắt cô trợn trắng, đồng tử biến mất, chỉ còn tròng mắt trào ra thứ ánh sáng tím đen như vực thẳm vô đáy.

Nguyên Lực Âm cô bắt đầu chuyển đổi sang màu tím đen của Nguyên Lực Cực Âm. Mặt đất dưới chân cô nứt vỡ, từng cơn sóng khí đen cuộn trào, những cây cối quanh đó mục rữa, rêu phong trên đá chết khô ngay tức khắc.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA—!!!!”

Cô hét lên..Không còn là tiếng hét của con người. Mà là tiếng gọi của một thứ gì đó cổ xưa, khủng khiếp, bị phong ấn đã lâu, nay thức tỉnh qua cơn điên loạn của một tâm hồn nứt vỡ. Ánh mắt đó… ánh mắt không còn nhân tính. Từ trên cao, ánh sáng tím đen bắn thẳng lên bầu trời, như một tín hiệu triệu hồi, báo hiệu với thế giới rằng một sinh thể đã được sinh ra… không phải để sống… mà để trả thù.

Cô gầm lên, nguyên lực bủa vây khắp người, quấn quanh cơ thể như rắn độc đang quằn quại, rít lên bằng tiếng thét của hàng vạn linh hồn. Đêm đó...Trong rừng sâu…Một cô gái chết đi…Và một thứ khác… được sinh ra.

Cơ thể Lumine bắt đầu co giật dữ dội. Từng mạch máu dưới da phồng lên như những con rắn độc, nứt toác, rồi máu phụt ra từ mọi lỗ trên cơ thể...mắt, tai, miệng, mũi, cả đầu ngón tay và chân. Cơn đau quá sức tưởng tượng, như thể toàn bộ linh hồn cô đang bị xé vụn, từng tế bào đều rít gào đòi thoát khỏi thân xác đang hấp hối.

Lumine gào lên, nhưng cổ họng cô giờ chỉ phát ra những tiếng nấc nghẹn như thú bị thương. Nguyên lực Cực Âm thứ Nguyên Lực Tím Đen đặc quánh, quấn lấy cô như một con mãng xà khổng lồ, xoáy tròn dữ dội xung quanh thân thể nhỏ bé đang run rẩy vì kiệt sức và khủng hoảng.

Rồi...Toàn bộ nguyên lực tụ lại. Và lao thẳng vào tim cô.

“KRAAAACK—!”

Một tiếng rụng rời vang lên trong cơ thể cô, như tiếng vỡ của tinh thể thủy tinh bị nhồi nhét quá mức. Tim cô ngừng đập...Cơ thể cô ngã gục...Tĩnh lặng.

Cô nằm đó mắt mở to trắng dã không còn sự sống. Nhưng rồi...Tim cô lại đập...Một nhịp...Rồi hai. Nhưng không còn là trái tim của con người.

Mọi vết thương lành lại trong chớp mắt. Mọi vết máu bốc hơi, biến mất. Không còn nước mắt...Không còn run rẩy...Không còn giọng nói vang vọng trong đầu.

Tất cả nỗi đau, tội lỗi, hận thù...Bị ép nén. Khóa kín.

Một lớp băng đen vô hình đã bao phủ toàn bộ cảm xúc bên trong cô. Từ đó, Lumine trở thành một cái bóng. Một linh hồn lang thang...Cô chạy trốn khỏi tất cả mọi thứ, con người, ánh sáng, cả chính mình. Băng qua những cánh rừng âm u, lẩn tránh dưới những tán cây chết khô, vượt qua những ngọn đồi đầy sương mù, nơi mà tiếng bước chân không bao giờ dứt.

Tiếng bước chân...Lúc nào cũng ở sau lưng. Bọn chúng không để cô yên...Bọn lính. Chúng luôn tìm ra dấu vết, luôn đuổi theo cô như loài thú khát máu. Mỗi khi cô dừng chân nghỉ, dù chỉ một khoảnh khắc, tiếng thép loảng xoảng và tiếng giày dẫm lên lá mục lại vang lên trong đêm tối...Lumine tự nhủ.

“Không được để chúng bắt. Không được...”

Những lúc cận kề cái chết, lưỡi kiếm lạnh lẽo chỉ còn cách cổ cô vài phân, hơi thở kẻ thù phả lên gáy, nhưng như một phép màu mù mờ nào đó, cô luôn thoát được...Chạy...Luôn luôn chạy. Có đêm, trốn trong hốc đá lạnh lẽo, máu rỉ ra từ vết thương trên vai, cô nghe thấy tiếng giày bọn lính lướt qua ngay bên ngoài.

Trái tim cô đập loạn...Tay che miệng...Cắn chặt môi đến bật máu, không để phát ra tiếng thở. Cô run rẩy, thì thầm trong bóng tối.

“Xin đừng tìm thấy tôi... xin đừng... xin đừng nữa…”

Nhưng may mắn không phải lúc nào cũng đứng về phía cô. Có những lần, cô bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy nổi. Máu thấm đẫm áo, nhỏ xuống từng giọt lên đất, đánh dấu hành trình trốn chạy tuyệt vọng. Cô tự băng bó bằng mảnh áo rách, tay run rẩy, mắt đỏ hoe...Không có ai bên cạnh. Chỉ có bóng tối và nỗi sợ.

Lumine không còn quê nhà. Không còn cha. Không còn mẹ. Không còn em trai. Chỉ còn ký ức vụn vỡ, những tiếng la hét vang vọng mãi trong đầu...

Lumine ngồi co ro bên một gốc cây mục, bóng tối như bủa vây lấy toàn bộ thế giới của cô. Ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua tán lá, soi lên khuôn mặt đầy bụi bặm và máu khô. Những vết thương cũ rỉ máu trở lại mỗi khi cô cố thở sâu. Nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với cơn bão đang gào thét trong lòng. Giọng cô khàn khàn, nghẹn ứ, vang lên như một tiếng thì thầm bị bóp nghẹt trong cổ họng.

“Tại sao lại là mình…?”

“Tại sao… chúng lại cướp hết… tất cả mọi thứ của mình?”

“Tại sao…?”

Từng chữ cô thốt ra như mang theo lưỡi dao bén, cứa vào tâm trí đã rách nát từ lâu. Gia đình… Bạn bè… Ngôi làng nhỏ…Tất cả đều bị xóa sạch như chưa từng tồn tại. Những hình ảnh máu me ấy, tiếng hét xé ruột xé gan, ánh mắt đau đớn của mẹ cô lúc thúc giục cô bỏ chạy, gương mặt Arden đầy máu nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng… tất cả cứ lặp lại trong đầu cô như một thước phim rạn nứt không bao giờ chịu tắt. Hận thù len lỏi...Âm ỉ...Lặng lẽ. Rồi nó gặm nhấm từng mảnh trái tim yếu ớt còn sót lại, từng ngày, từng giờ, từng hơi thở.

“Mình muốn giết chúng… từng đứa một…”

Cô rít lên, giọng run run pha lẫn độc tố.

“Chúng phải trả giá…”

Nhưng rồi… một khoảng lặng xé toang tâm trí cô.

Một ý nghĩ như gươm sắc cứa qua phần nhân tính còn sót lại.

“Nếu mình giết chúng… rồi mình cũng sẽ giống như chúng… phải không?”

“Một con quái vật…”