Trốn Chạy

Lumine ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng dường như nơi đó giờ chỉ toàn bóng tối. Cô bặm môi đến bật máu, nước mắt không rơi được nữa. Đôi mắt ấy từng ngây thơ, trong sáng giờ chỉ còn sự trống rỗng đáng sợ.

Ngày qua ngày, cô sống như một con thú hoang, lặng lẽ trốn trong những bụi cây rậm rạp, những hang đá lạnh lẽo, những rễ cây mục ruỗng bám rêu. Ăn quả dại. Uống nước đọng. Gặm rễ cây để qua cơn đói. Đôi khi, cô thậm chí phải giật lại miếng thịt từ nanh vuốt của thú hoang, như một bản năng sống sót gào thét chống lại sự tuyệt vọng.

Cô không còn khóc như trước nữa. Không còn la hét. Chỉ là những hơi thở nặng nề, mỗi lần hít vào là một lần sống sót, mỗi lần nhắm mắt là một lần mơ thấy địa ngục. Nhưng bọn lính… vẫn đuổi theo. Luôn luôn. Không nghỉ. Không tha.

Chúng xuất hiện mỗi khi cô tưởng đã an toàn, như thể có một lời nguyền nào đó buộc cô phải tiếp tục chạy mãi.

“Đừng ngừng lại… đừng bao giờ ngừng lại…”

Cô thì thầm trong làn hơi trắng đêm lạnh, tay bấu chặt lấy lồng ngực.

“Nếu mình dừng… chúng sẽ giết mình như chúng đã giết gia đình mình…”

Cô tiếp tục chạy, qua đầm lầy, qua rừng sâu, qua bãi đá hoang tàn, đôi bàn chân chai sạn, rách nát, máu trộn với bùn và cát...Mỗi đêm, Lumine mơ. Trong mơ, cô lại thấy Arden đang gọi cô từ xa, nụ cười của cậu vẫn trong sáng như ngày còn bé. Cô vươn tay. Cố chạy đến. Mẹ và cha cô cũng đứng đó, mỉm cười dịu dàng, dang rộng vòng tay.

Nhưng rồi… họ tan biến...Tan thành khói...Thành bụi... Thành máu. Cô gào lên.

“Đừng bỏ con! Đừng bỏ con một mình!”

Giấc mơ vụn vỡ. Cô choàng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi và bùn đất. Không có ai ở đó cả...Chỉ có cô. Và một vực thẳm trống rỗng trong lòng đang ngày càng mở rộng. Cô không còn là cô gái năm xưa nữa. Không còn tiếng cười lanh lảnh mỗi buổi chiều. Không còn ánh mắt tò mò khi ngắm cánh đồng lúa chín. Không còn niềm tin vào tương lai, hay những câu chuyện trẻ con về công lý, hòa bình.

Chỉ còn nỗi đau, sự căm hận, và một mục tiêu duy nhất sống sót để trả thù. Và cuộc trốn chạy vẫn tiếp tục…Ngày này qua ngày khác. Như một vòng luẩn quẩn không có hồi kết. Như một lời nguyền không ai giải được.

Đã bao ngày trôi qua kể từ khi Lumine không còn là chính mình. Cô giờ đây chỉ còn là một cái bóng, một linh hồn vất vưởng, sống lay lắt giữa những vách đá sừng sững và cánh rừng u ám không ánh mặt trời. Không có ngày, cũng chẳng có đêm bởi ánh sáng chẳng thể chạm tới cô nữa. Thứ còn lại chỉ là bóng tối, máu khô, đói khát, và tiếng bước chân rượt đuổi vang vọng mãi không dừng.

Cô không còn nhớ rõ lần cuối mình được ngủ một giấc trọn vẹn là khi nào. Đôi chân đã rớm máu từ lâu, đôi tay run rẩy, và cả cơ thể gầy rộc đi từng ngày. Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, là một trận chiến để sinh tồn.

Nhưng cô vẫn bước tiếp, vẫn chạy, vẫn bám lấy mảnh ý chí sống sót nhỏ nhoi như ánh đèn chập chờn trong cơn bão. Không phải vì cô còn hy vọng, mà vì cô không cho phép bản thân gục ngã, khi gia đình cô đã ngã xuống để bảo vệ cô.

Cái đói hành hạ cô mỗi ngày như một bản án không lời. Có hôm, cô chỉ còn một ngụm nước mưa đọng trên chiếc lá to, phải uống như báu vật. Có ngày, những quả dại đắng ngắt, thậm chí độc nhẹ, vẫn phải nuốt để qua cơn đói chỉ để rồi nằm vật ra giữa rừng, nôn mửa, vật vã trong đau đớn, nhưng lại vẫn gượng dậy, tiếp tục lết đi. Giữa đêm khuya, bên rễ cây mục, cô lẩm bẩm, ánh mắt mờ đục, vô hồn.

"Tại sao… họ lại làm thế…?"

"Tại sao là gia đình mình…?"

"Tại sao… ngôi làng… lại bị thiêu rụi…?"

Những câu hỏi lặp đi lặp lại như tiếng vọng trong ngục tù tâm trí. Không ai trả lời. Không có lời giải thích. Không có công lý. Tất cả những gì còn lại là tro tàn, máu, và một khoảng trống rỗng vô tận.

Một đêm nọ, khi cơn sốt vì nhiễm trùng tạm lắng, Lumine chui vào một hang đá nhỏ gần con suối đã cạn, hy vọng nghỉ ngơi đôi chút. Hang lạnh lẽo, mùi ẩm mốc nồng nặc, nhưng vẫn là chốn trú ẩn tốt nhất cô có. Nơi duy nhất cô có thể ngả lưng mà không sợ bị vồ lấy bởi dã thú hay con người.

Bỗng, tiếng động vọng lại từ bên ngoài. Không phải thú rừng. Là tiếng người...Lính...Chúng đã đến. Giọng nói khô khốc, xen tiếng cười cợt và bước chân nện trên mặt đất. Chúng đang dựng trại, chỉ cách cô một bờ đá.

Lumine nín thở, ép sát lưng vào vách đá lạnh ngắt, cảm giác như từng tảng băng đâm vào da thịt. Trái tim cô đập dồn dập, mồ hôi vã ra dù cái lạnh đang thấm vào từng khớp xương. Rồi cô nghe rõ tiếng bọn lính cười đùa. Những lời lẽ…Chúng không hề biết cô ở đó, nhưng những gì chúng nói đã xé toạc tâm hồn cô.

“Ngôi làng nhỏ đó…”

Tên đầu tiên nói, giọng đầy khinh miệt.

“Tao vẫn không nhịn được cười mỗi khi nhớ lại. Chỉ cần châm một đốm lửa là cả đám dân ngu kia bỏ chạy như lũ chuột cống!”

“Đúng đấy.”

Tên thứ hai cười khẩy, vừa xé một miếng thịt khô nhai nhồm nhoàm.

"Chúng đâu đáng để tồn tại. Chỉ là lũ rác rưởi. D0 Ngài ấy cần đất để phục vụ cho thí nghiệm mới. Chúng ta thì cần… vui vẻ một chút. Thế thì cứ giết sạch đi, cho nhanh.”

Trái tim Lumine như bị bóp nghẹt. Cô không dám nhúc nhích. Nhưng móng tay đã cắm sâu vào da thịt bàn tay, đến bật máu, đôi mắt mở trừng như muốn xuyên qua vách đá.

“Tao thấy tội cho lũ đó chứ.”

Tên thứ ba cười to, giọng chế nhạo.

“Chúng nghĩ có thể van xin. Nhưng trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới sống. Đó là luật. Đơn giản. Chúng ta đến, chúng ta lấy thứ mình muốn. Không cần giải thích.”

Tiếng cười của chúng vang vọng trong màn đêm như tiếng hú từ địa ngục. Lumine không còn cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể mình nữa. Chỉ có một thứ duy nhất còn tồn tại trong tâm trí cô lúc này một ngọn lửa đen, lạnh lẽo, đầy độc tố đó là hận thù.

Cô đã từng thắc mắc. Từng tự hỏi, từng cố tìm lý do. Tại sao một ngôi làng nhỏ chỉ có những người nông dân chăm chỉ, hiền lành lại trở thành nạn nhân của sự hủy diệt? Giờ đây cô biết câu trả lời. Vì đất đai. Vì lòng tham. Vì tên D0 đó muốn chơi trò thí nghiệm và quyền lực.

Gia đình cô, bạn bè cô, cả một thế giới nhỏ mà cô yêu quý bị xóa sổ chỉ vì một trò chơi bẩn thỉu. Cô cắn môi đến rách. Tay siết chặt đến khi máu rỉ xuống nền đá lạnh. Nhưng cô không phát ra tiếng nào. Cô biết nếu để lộ, cô sẽ chết. Không phải vì cô sợ chết… mà là vì cô chưa thể chết. Chưa phải lúc.

“Chúng không coi chúng ta là người.”

“Chúng chỉ thấy một bầy thú để săn bắn.”

“Chúng là quái vật…”

Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má gầy guộc của Lumine. Nhưng cô không dám để mình bật khóc thành tiếng. Bất kỳ âm thanh nào dù chỉ là một tiếng nấc khẽ cũng có thể đánh đổi bằng mạng sống. Chỉ cần bọn chúng nghe thấy, tất cả sẽ kết thúc. Không có nơi nào để trốn, không có ai đến cứu, không có phép màu nào dang tay chở che.

Chỉ còn lại cô. Một mình. Giữa bóng tối, giữa bức tường đá lạnh buốt và tiếng cười man dại của những kẻ sát nhân bên ngoài, Lumine chỉ có thể cắn chặt môi, để nỗi đau thể xác giữ cho tâm trí khỏi sụp đổ. Nhưng trong lòng cô, một thứ khác đang lớn dần âm ỉ như nham thạch dưới lòng đất.

Ngọn lửa ấy không bùng cháy dữ dội, không gào thét, mà cháy âm ỉ, sâu bên trong lồng ngực. Nó len lỏi khắp mạch máu, thấm vào từng hơi thở, đốt cháy cả trái tim đang rỉ máu của cô.

“Mày nghĩ đám dân đen đó có thể phản kháng à?”

Giọng một tên lính vang lên, kéo theo tràng cười khinh khỉnh.

“Tao còn chẳng thấy đứa nào dám cầm nổi cái cuốc, nói gì đến kiếm. À mà… nói mới nhớ…”

Hắn ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục, giọng có phần dè chừng hơn.

“Có một thằng hôm trước suýt giết được tao. Tao không biết nó là cái gì… mắt nó phát sáng. May có đại ca đến kịp, không thì giờ tao đã nằm dưới đất rồi… Khà khà… nhưng dù sao, cũng chẳng quan trọng nữa.”

“Kệ mẹ bọn nó.”

Tên thứ nhất chen vào, giọng hào hứng.

“Chúng ta cứ giết, cứ cướp. Ai cản nổi? Tao nghe nói vùng đất phía nam cũng sẽ bị dọn sạch sớm thôi.”

“Tốt!”

Tên thứ ba bật cười, gần như hét lên trong khoái lạc.

“Thêm đất, thêm vàng, thêm phụ nữ. Tha hồ mà vui vẻ. Ngài D0 của chúng ta rồi sẽ là kẻ thống trị cả vùng trời này!”

“D0…”

Cái tên đó lại xuất hiện...Kẻ đứng sau tất cả. Lumine lắng nghe từng lời, từng tiếng cười nham hiểm của chúng và cô cảm thấy cả người mình như đông cứng lại vì căm phẫn. Không chỉ là gia đình cô. Không chỉ ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng suối hiền hòa.

Còn nhiều nơi nữa…Nhiều đứa trẻ khác sẽ mất cha mẹ. Nhiều người mẹ sẽ chết trong lửa. Nhiều mái nhà sẽ chỉ còn lại tro tàn. Và mọi thứ sẽ tiếp tục… nếu không có ai dừng chúng lại. Trong đầu cô, giọng nói vang lên như tiếng vọng từ vực thẳm.

“Chúng không phải là con người… Chúng là quái vật đội lốt xác người.”

“Nếu không ai đứng lên… tất cả sẽ bị xóa sổ.”

Khi đêm xuống sâu hơn, tiếng cười của bọn lính dần chìm vào gió. Chúng đã bỏ đi, mang theo ngạo nghễ và mùi máu tanh thấm vào gót giày. Lumine bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Hai chân cô run rẩy như muốn khuỵu xuống, nhưng vẫn gắng đứng vững. Gió đêm lùa qua những tán cây cao vút, thổi bay mái tóc rối bời, để lộ gương mặt đẫm lệ và đôi mắt câm lặng như đá lạnh. Trái tim cô nặng trĩu. Một cuộc chiến khác đang nổ ra không phải bên ngoài, mà trong chính bản thân cô.

Một phần trong cô gào thét...Phải trả thù! Phải giết! Phải bắt chúng nếm trải đúng những gì cô đã chịu đựng. Nhưng một phần khác mỏng manh, yếu ớt, nhưng vẫn tồn tại run rẩy hỏi...Nếu giết chúng, mình có khác gì bọn quái vật đó không? Nếu để thù hận nuốt lấy linh hồn… liệu mình còn là Lumine?

Cô bước chậm, như người đang đi trong sương mù dày đặc. Mỗi bước là một suy nghĩ giằng xé. Cô không muốn chết. Nhưng cô cũng không muốn sống như một kẻ đã bị hủy hoại.

“Mình phải làm gì…?”

Cô thì thầm, giọng khàn khàn vì nước mắt đã khô cạn.

“Nếu trả thù… mình sẽ trở thành một con quái vật.”

“Nhưng nếu không… liệu mình có thể sống với nỗi đau này mãi mãi?”

Những ký ức tươi đẹp ùa về, ánh nắng vàng trên cánh đồng lúa, tiếng cười giòn tan bên bếp lửa, vòng tay ấm áp của mẹ, bàn tay chai sạn của cha…Tất cả đã tan biến, như một giấc mơ tàn trong buổi sáng mùa đông. Cô đã nhìn thấy lòng người có thể méo mó đến mức nào, đã chứng kiến những kẻ từng là người trở thành thú dữ chỉ trong nháy mắt.

Họ không còn nhớ đến tình người. Không còn khái niệm về đúng sai. Họ chỉ còn lòng tham không đáy, không giới hạn và khát vọng quyền lực được tẩm bằng máu. Lumine nhìn lên bầu trời bị che kín bởi tán cây, mắt ráo hoảnh nhưng nỗi đau chưa từng rời đi.

“Mình đã mất tất cả…”

Cô khẽ nói, như thể đang trò chuyện với một phần đã chết trong chính mình.

“Chỉ vì những kẻ đã quên mất làm người nghĩa là gì.”

“Mình sẽ không tha thứ…”

Đôi môi cô run lên.

“Nhưng mình cũng sẽ không trở thành một con quái vật.”

"Không như chúng…”

Và rồi cô bước đi...Chậm rãi...Vững vàng. Một mình, giữa bóng tối của rừng sâu nơi chưa từng có ánh sáng nào chạm tới.

Lumine đã đi qua bao cánh rừng, băng qua những ngọn đồi trơ trụi và dòng sông lạnh như băng chết.

Những nơi từng là mảnh đất yên bình, giờ đây chỉ còn là những khoảng tối lặng lẽ, rải rác tro tàn và xác mục. Cô không nhớ mình đã đi bao lâu, đã bao lần suýt chết dưới lưỡi kiếm của bọn lính. Không có đích đến. Không hy vọng. Chỉ có đôi chân không bao giờ được phép dừng lại.

Từng bước đi, dù mỏi mòn, vẫn cứ tiếp tục. Dấu chân của cô in trên lớp bùn ẩm, đôi khi còn đọng lại máu không rõ là từ những vết thương cũ hay do gai rừng cắt rách da thịt. Nhưng cô không dừng lại để kiểm tra. Không có thời gian. Không có nơi nào an toàn. Mỗi lần ngước lên, bầu trời vẫn đen kịt, rừng cây vẫn lạnh lùng như thể cũng đang chống lại sự tồn tại của cô.

Từ sau cái đêm định mệnh ấy, Lumine đã trở thành một cái bóng lẩn khuất, mỏi mòn, lặng lẽ tìm đường trong cơn ác mộng không hồi kết. Ngôi làng thân yêu, những người thân yêu… tất cả đã bị hủy diệt, thiêu rụi, xóa tên. Cô không còn gì. Chỉ còn một điều duy nhất là sống sót.

Và cô đang lao đi lần nữa. Trong bóng tối đặc quánh của khu rừng, tiếng vó ngựa vang vọng phía sau như từng nhịp đập của tử thần. Chúng không bỏ cuộc. Không bao giờ. Cô đã trốn chạy bao lần. Đã quá nhiều lần suýt chết. Đã từng rơi xuống vách đá, bị vây giữa lửa cháy rừng, từng suýt bị bắt sống trong tay những kẻ khát máu. Nhưng lần này... có điều gì đó khác.

Linh cảm...Nó gào lên trong cô rằng nếu bị bắt lần này, sẽ không còn lần sau. Chúng đã biết quá nhiều. Nhận ra cô không phải một nạn nhân bình thường. Và lần này, chúng sẽ không để lại bất kỳ sự tồn tại nào có thể kể lại câu chuyện.

Khi lướt qua một khoảng trống nhỏ giữa rừng cây, ánh trăng bỗng rọi xuống từ trên cao dịu nhẹ nhưng lạnh lẽo chiếu sáng một khuôn mặt xa lạ...Một chàng trai. Đôi mắt anh ánh lên sắc xanh bạc lạnh ngắt trong đêm. Anh cũng đang thở gấp, lưng tựa vào thân cây, toàn thân lấm lem bụi đất và vết máu đã khô. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô căng thẳng, cảnh giác, nhưng không hề thù địch.

Một khoảnh khắc đứng yên. Một nhịp tim ngừng đập. Không ai nói gì. Nhưng cả hai đều biết họ đang ở cùng phía.

“Chạy đi."

Giọng anh trầm khàn, thì thầm vội vã.

“Chúng đang đến gần rồi.”

Lumine không cần hỏi thêm. Chỉ một cái gật đầu rồi cả hai cùng lao đi, xuyên qua những tán cây rậm rạp, để lại phía sau là tiếng vó ngựa đập dồn dập như trống trận.

Gió lạnh tạt vào mặt, lá rừng quất vào da rát buốt.

Không khí đặc sệt mùi bùn, mùi rêu, và mùi của sự sợ hãi. Mỗi bước chân như đạp lên cả ranh giới sống chết.

Họ chạy bên nhau, không biết tên, không rõ lai lịch.

Nhưng họ hiểu chỉ cần chậm lại một nhịp thôi, mũi giáo sẽ đâm xuyên tim, và sự tồn tại sẽ bị xóa sạch như những ngôi làng trước đó.

Sau khi xuyên qua một rặng cây dày đặc, họ bất ngờ bắt gặp một vách đá cao dựng đứng, rêu phủ kín, tạo thành một khe nhỏ đủ để hai người nép vào. Họ dừng lại, thở dốc...Lặng lẽ.

Lumine ngồi thụp xuống, áp lưng vào đá lạnh. Tim cô đập như muốn vỡ tung. Mồ hôi chảy thành dòng, trộn với nước mưa cũ còn đọng trên tóc. Cô ngẩng lên nhìn chàng trai lạ. Có điều gì đó nơi anh khiến cô phải để tâm không phải là vẻ ngoài, mà là… một nỗi đau. Một vết nứt.

"Anh là ai?”

Cô hỏi, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định.

“Anh không phải người ở vùng này. Tại sao… cũng phải chạy trốn?”

Chàng trai quay sang. Đôi mắt ấy, khi nhìn gần, càng thêm sắc lạnh như một lớp băng đã đông từ rất lâu. Nhưng ẩn sau lớp băng đó là thứ gì đó gần như… tuyệt vọng.

"Tôi...”

Anh nói, giọng trầm thấp, có gì đó nghẹn ngào.

"Tôi không muốn bị bắt sống.”

Anh im lặng một lúc. Như thể đang nghe lại tiếng hét trong ký ức của chính mình.

“Chúng không phải là người.”

Giọng anh khẽ hơn, run rẩy.

“Chúng là quỷ… đội lốt xác người.”

“Nếu để chúng bắt được… cái chết sẽ còn là một phần thưởng.”

“Thứ chờ tôi… sẽ tồi tệ hơn rất nhiều.”

Anh không nói thêm. Nhưng ánh mắt anh, cái cách anh siết chặt nắm tay run rẩy, đã nói thay tất cả. Lumine im lặng. Cô không hỏi thêm...Cô hiểu.

Nỗi đau trong mắt anh… là thật. Giống như cô, cũng đã mất tất cả. Cũng đang chạy trốn khỏi thứ không thể gọi tên, không thể chiến thắng ít nhất là bây giờ.