Tôi Muốn Sống!!

Đêm đã buông xuống từ lâu. Ánh trăng mờ nhạt không thể xuyên qua những tầng mây xám xịt đang trĩu nặng trên bầu trời. Gió gào thét ngoài rìa khu rừng, luồn qua các khe đá, rít lên như những tiếng thét nghẹn ngào của những linh hồn vẫn còn lẩn khuất giữa đất và tro.

Trong một hang động nhỏ ẩm thấp ẩn mình giữa vách núi, hai kẻ sống sót một cô gái với đôi mắt xanh như ngọc lục bảo và một chàng trai mang trong mình hơi thở lạnh giá của băng tuyết đang ngồi bên một đống lửa nhỏ nhen nhóm từ những cành khô nhặt được ban ngày.

Ngọn lửa lập lòe yếu ớt, như thể cũng đang run rẩy giữa màn đêm, chiếu sáng những khuôn mặt từng trải, lấm lem nhưng vẫn ánh lên một thứ gì đó, một ý chí, hay chỉ đơn thuần là sự ngoan cường cố chấp của những kẻ đã mất tất cả.

Lumine ngồi im lặng, tay ôm lấy đầu gối, Zata ngồi đối diện, lưng tựa vào vách đá lạnh. Anh không nhìn ngọn lửa. Mắt anh hướng ra phía cửa hang, nơi bóng tối vẫn giăng đầy như một con thú rình rập.

Ánh sáng từ đống lửa chỉ lấp ló trên gương mặt góc cạnh, nhấn mạnh thêm sự mỏi mệt và u sầu nơi khóe mắt. Nhưng rồi anh quay sang, đột ngột cất lời, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng.

“Cô nghĩ đến điều gì khi nhìn lên bầu trời, Lumine?”

Câu hỏi khiến cô khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô ngẩng đầu, ánh nhìn mơ màng hướng về phía trần hang đá nơi chẳng có bầu trời nào cả. Zata vẫn tiếp lời, không đợi câu trả lời.

“Tôi chỉ thấy màu của máu. Màu của kẻ thù. Màu của những gì không thể rửa sạch.”

Lumine im lặng. Ánh lửa chập chờn trong đôi mắt cô, gợi lên hình ảnh của ngọn lửa lớn hơn đám cháy đã nuốt chửng ngôi làng cô từng gọi là nhà, thiêu rụi tiếng cười, những lời ru, và toàn bộ những điều thân thuộc. Một lúc lâu sau, cô mới cất giọng, khẽ nhưng rõ.

"Tôi nghĩ về hòa bình.”

Zata hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cô như không tin vào điều mình vừa nghe.

“Tôi nghĩ đến một thế giới không còn tiếng thét, không còn mùi cháy khét hay xác người. Nơi mà trẻ con không phải học cách cầm dao trước khi biết đọc. Nơi không ai phải mất đi gia đình… như chúng ta.”

Zata bật cười. Một tiếng cười khô khốc, sắc như lưỡi dao rỉ máu chạm vào đá. Nó không mang theo niềm vui chỉ là thứ vang vọng của sự cay đắng đã quá quen thuộc.

“Hòa bình?”

Anh nhếch môi.

“Đó là thứ xa xỉ chúng ta sẽ không bao giờ có. Thế giới này được xây dựng bằng bạo lực, máu, và lừa dối. Nếu cô không giết, cô sẽ bị giết. Nếu không giẫm lên kẻ khác, cô sẽ bị chôn sống.”

Lumine quay sang nhìn anh. Trong ánh nhìn ấy là nỗi buồn tĩnh lặng nhưng vẫn kiên định như đá tạc. Không phản kháng bằng lời, không la hét mà là sự từ chối trong tận đáy tâm hồn.

“Tôi không tin như vậy.”

Cô đáp, chậm rãi.

"Dù thế giới này có tàn ác đến đâu, tôi vẫn tin vào khả năng thay đổi. Nếu ta chỉ biết trả thù, chỉ biết tiêu diệt, vòng máu sẽ không bao giờ dừng lại.”

Zata cười nhạt, nhưng lần này ánh mắt anh tối lại, không còn sắc lạnh mà trĩu nặng.

"Cô quá ngây thơ, Lumine. Cô muốn hòa bình... nhưng đồng thời cũng muốn trả thù. Hai điều đó không thể cùng tồn tại.”

Anh nghiêng người, ánh sáng lướt qua đường nét sắc sảo trên gương mặt.

“Cô muốn có hòa bình thật sự?”

Anh nghiến răng.

“Cách duy nhất là tiêu diệt tất cả những kẻ có thể gây chiến. Phải dùng sức mạnh để ép buộc thế giới phải cúi đầu trước sự im lặng. Chỉ khi đó, máu mới ngừng chảy.”

Lumine nhíu mày. Cô không giận. Nhưng trái tim cô đau nhói vì câu nói ấy như một vết thương cũ bị xé toạc.

“Còn anh thì sao, Zata?”

Cô hỏi, giọng nhỏ lại, nhưng không hề run.

“Anh nói về hòa bình bằng sức mạnh. Nhưng thứ anh đang tìm kiếm... chỉ là sự trả thù. Anh không muốn chấm dứt vòng luẩn quẩn. Anh chỉ đang cố biến mình thành thứ mà anh căm ghét nhất.”

Zata không đáp ngay. Anh nhìn vào mắt cô. Lần này, ánh mắt ấy không mang theo sự sắc lạnh quen thuộc. Chỉ là… một nỗi đau âm ỉ, như băng vỡ dưới sức nặng của ký ức. Giọng anh trầm xuống, vỡ vụn.

“Tôi không biết nữa... Tôi chỉ... không thể chịu được khi nhìn thấy thêm ai đó bị giết... vì những lý do ngu ngốc của họ. Những lý tưởng rẻ tiền. Những khẩu hiệu trống rỗng.”

Họ rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió hú ngoài kia và tiếng lửa lách tách tan vào khoảng không. Mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, một người khao khát thay đổi, người kia gánh vác thù hận nặng nề đến mức nó gần như biến thành máu trong huyết quản.

Mâu thuẫn giữa họ sâu sắc. Nhưng cũng chính điều đó khiến họ không thể quay lưng bởi trong một thế giới đã đánh mất tất cả sự thật, ít nhất họ vẫn có nhau để tranh cãi… để tồn tại. Zata nhìn chằm chằm vào đống lửa, giọng anh khàn đục.

“Tôi đã mất chị gái của mình... Tôi không thể làm gì để cứu chị.”

Anh ngước lên, đôi mắt ánh xanh băng giá tràn ngập nỗi tuyệt vọng.

“Quê hương của tôi… nơi những người như tôi được sinh ra với dòng máu đặc biệt. Chúng tôi có mái tóc trắng, đôi mắt băng. Người ta gọi chúng tôi là Bạch Thể, như một dấu ấn cao quý. Nhưng thực ra, đó chỉ là cái tên đẹp cho một bi kịch.”

Lumine nghiêng đầu, giọng nhẹ lại.

“Bạch Thể…?”

Zata gật đầu, môi mím chặt.

“Chúng tôi không phải những người được chọn... mà là những con mồi. Từ khi sinh ra, chúng tôi đã bị đánh dấu. Lũ quỷ những kẻ đội lốt con người ấy chúng nuôi dưỡng chúng tôi bằng lời hứa về vận mệnh, rồi lặng lẽ chuẩn bị... để giết sạch. Máu của chúng tôi, linh hồn của chúng tôi... là thức ăn cho chúng.”

Lumine tròn mắt. Cô thì thầm, không tin vào tai mình.

“Thức ăn...? Anh đang nói gì vậy…?”

Zata cắn chặt môi. Bàn tay anh siết lại đến trắng bệch, các khớp tay nổi lên dưới làn da căng cứng như muốn vỡ ra. Những ngón tay run rẩy, không vì lạnh, mà vì một cơn giận dữ đang dâng lên âm ỉ từ trong lòng, thứ cảm xúc cũ kỹ nhưng chưa bao giờ nguôi ngoai.

Anh quay đầu, tránh ánh nhìn của Lumine. Đôi mắt anh hướng về phía màn đêm dày đặc đang nuốt trọn cánh rừng ngoài kia, nơi mà ánh lửa không thể vươn tới, nơi mà mọi lời nói đều có thể bị gió cuốn đi, biến mất như chưa từng tồn tại. Giọng anh khàn đặc, nghẹn lại nơi cổ họng như thể từng từ là một vết cắt.

“Quê hương của tôi... từng là nhà của những người như tôi. Những kẻ sinh ra với mái tóc trắng như tuyết, một dấu hiệu của quyền năng. Chúng tôi được tôn vinh như những hiện thân của thần linh, là quý tộc. Nhưng đó chỉ là bức màn giả dối được dệt nên bằng máu và lừa lọc.”

Anh khẽ nhắm mắt, hơi thở nặng trĩu, như đang ép buộc bản thân phải nhớ lại những hình ảnh không muốn thấy nữa.

“Mái tóc trắng ấy... là dấu hiệu để nhận diện, và cũng là lời nguyền chết chóc...Họ gọi chúng tôi là Bạch Thể, chúng tôi chỉ là vật tế.”

Zata nuốt xuống một tiếng nấc nghẹn. Giọng anh chùng xuống, u tối như sương đêm phủ kín con đường dẫn đến vực thẳm.

“Máu của chúng tôi... linh hồn của chúng tôi... tất cả đều là nhiên liệu cho những nghi thức ghê tởm. Thức ăn... cho những kẻ đội lốt người. Bên ngoài, họ là vua chúa, là học giả, là tu sĩ. Nhưng bên trong... là lũ quỷ khát máu. Họ nuôi dưỡng chúng tôi trong sự giả dối, rồi một ngày... giết sạch.”

Anh ngẩng đầu, mắt mở to nhìn vào bóng tối như thể quá khứ vừa lướt qua trước mặt.

“Tôi đã chạy trốn bọn chúng suốt những năm tháng dài đằng đẵng... chạy mãi... đến mức đôi chân tôi tê liệt, đến mức trái tim tôi không còn biết sợ là gì. Tôi không còn khóc nổi nữa.”

Lumine nhìn anh. Đôi mắt cô dịu lại, không còn là sự dè chừng của một chiến binh, mà là ánh nhìn thấu hiểu. Nỗi đau của Zata quá xa lạ, nhưng cũng lại rất quen thuộc bởi nó cùng nhịp đập với những vết thương đang âm ỉ trong trái tim cô. Giọng cô vang lên khẽ khàng, như gió lướt trên mặt nước.

“Tôi cũng đã mất tất cả… Gia đình tôi, bạn bè tôi, cả ngôi làng mà tôi từng gọi là nhà. Tất cả... bị thiêu rụi chỉ trong một đêm. Chỉ vì lòng tham không đáy của những kẻ không biết đến tình người.”

Zata khẽ gật đầu. Không gian bỗng chốc trở nên đặc quánh, như thể chính nỗi đau của họ đang lấp kín từng khe đá, từng góc tối trong hang động. Anh nói tiếp, chậm rãi, mỗi từ như nặng thêm hàng trăm ký ức.

“Con người... đôi khi còn đáng sợ hơn cả quái vật. Họ biết nói những lời ngọt ngào, biết cười, biết khóc... nhưng họ cũng biết phản bội, biết hy sinh người khác chỉ để đổi lấy sự sống. Tôi đã thấy tận mắt. Những người từng gọi tôi là hiện thân của thần linh... lại chính là kẻ đặt dao lên cổ tôi.”

Zata ngẩng đầu nhìn lên trần hang nơi không có gì ngoài bóng tối nhưng ánh mắt anh vẫn như xuyên qua được.

“Tôi không muốn chết, Lumine. Nhưng tôi cũng không thể sống trong một thế giới mà sự tồn tại của mình chỉ là công cụ để kẻ khác lợi dụng, để rồi bị vứt bỏ như rác rưởi.”

"Trên đời này...Thứ tôi căm ghét nhất là thần, tất thảy mọi vị thần cho dù là ai...Chính họ là kẻ đã xáo trộn cuộc sống của tôi...Tôi không muốn chết như một thứ rác rưởi..."

"Tôi sẽ sống và một ngày nào đó giết chết hết thảy các thực thể gọi mình là thần..."

Lumine mím môi. Nỗi đau của anh, giận dữ của anh... tất cả đều phản chiếu trong cô như tiếng vọng của chính trái tim mình. Cô cảm nhận được một sợi dây vô hình đang dần kết nối họ, không phải bằng lời nói, mà bằng những mảnh ký ức vỡ nát, những khát vọng bị chôn vùi dưới đống tro tàn. Cô thì thầm, như nói với chính mình.

“Tôi cũng không thể để mình bị bắt. Tôi không thể để bọn chúng... những kẻ đã giết chết cả thế giới của tôi... cướp đi nốt cái còn lại, cuộc sống này. Tôi phải giữ nó… cho dù có phải giẫm trên máu, tôi cũng không thể để bọn chúng chiến thắng.”

Một khoảng lặng kéo dài. Không ai nói thêm gì. Chỉ có tiếng thở dốc của cả hai và tiếng gió lùa qua kẽ lá, như một bản nhạc buồn không lời. Zata là người phá vỡ sự im lặng trước. Giọng anh dịu đi, không còn giận dữ, chỉ còn lại một sự thấu hiểu buồn bã.

“Chúng ta sẽ còn phải tiếp tục chạy trốn. Tiếp tục sống sót giữa thế giới thối nát này. Nhưng ít nhất... chúng ta không còn đơn độc nữa.”

Lumine quay lại nhìn anh. Trong đôi mắt anh, cô không thấy sức mạnh mà thấy ý chí. Một ý chí sống sót mãnh liệt, dù mong manh như ngọn đèn giữa giông bão, nhưng không bao giờ chịu tắt.

Cô gật đầu. Không cần phải hứa hẹn. Không cần lời thề nguyền. Chỉ cần tiếp tục sống là một cuộc nổi dậy chống lại tất cả những gì đã cố giết chết họ.

“Chúng ta sẽ không để bọn chúng chiến thắng.”

Cô nói, giọng chắc nịch như dao khía lên đá.

“Nếu chúng là quỷ dữ... thì chúng ta sẽ trở thành cơn bão băng giá. Một cơn bão cuốn phăng tất cả những gì mục ruỗng và giả dối.”

Zata khẽ mỉm cười. Một nụ cười mệt mỏi, nhưng không còn u tối. Trong nụ cười ấy, có một chút hy vọng mong manh, nhỏ bé, nhưng chân thật hơn bất cứ điều gì họ từng biết.

“Phải... chúng ta sẽ sống sót.”

Và rồi, họ lại tiếp tục lao vào màn đêm lạnh lẽo, xuyên qua những tán cây rậm rạp như những móng vuốt của quỷ dữ đang chực chờ cào xé. Gió gào rú như tiếng than khóc của những linh hồn bị lãng quên, và sương mù dày đặc như thứ bóng ma vô hình luôn rình rập phía sau.

Bầu trời trên cao xám xịt, không một vì sao, như thể chính thiên địa cũng đang ngoảnh mặt với họ. Họ không biết mình đang đi đâu. Chỉ biết phải đi. Chạy. Trốn và sống.

Nhiều ngày sau, khi bóng đêm dường như đã ăn sâu vào da thịt, họ bước vào một cánh đồng hoang vu nơi không có sự sống, chỉ có những gốc cây mục nát như xác chết, và mặt đất khô cằn loang lổ những vết máu khô cũ kỹ như chứng tích của những cái chết vô danh.

Đột ngột...tiếng bước chân nặng nề đều đặn. Đều đến mức vô cảm. Rồi... tiếng kim loại cọ vào nhau. Lạnh lẽo. Vang vọng như tiếng dây xích kéo lê trong cõi âm. Zata khựng lại.

“Lumine… chạy.”

Không cần thêm một lời nào nữa, cả hai lao đi, lướt qua những bụi cây khô cong, bỏ lại phía sau tiếng gào thét của những kẻ đang săn đuổi. Tiếng bước chân bám sát như tiếng gõ cửa của tử thần. Chúng không cần la hét. Không cần đe dọa. Chỉ cần tiến gần là nỗi sợ đã ngấm vào từng tế bào của nạn nhân.

Trái tim Lumine đập thình thịch trong lồng ngực như sắp nổ tung. Mỗi hơi thở đều như lưỡi dao rạch lên cổ họng. Cô thấy chân mình nặng như đeo đá, từng bắp thịt như muốn rã rời. Nhưng cô không thể dừng lại. Không thể. Zata hét lên phía trước.

“Nhanh lên, Lumine! Nếu không chúng ta sẽ…”

*Xoạt!*

Một âm thanh rợn người vang lên phía sau. Rồi...*CHÁT!* Một lưỡi kiếm xuyên toạc không khí, rồi găm phập vào vai Zata. Tiếng kim loại cắm sâu vào da thịt vang vọng như tiếng chuông báo tử.

“ZATA!!”

Lumine thét lên, ánh mắt cô tối sầm khi thấy Zata ngã quỵ. Máu từ vai anh phun ra, đỏ rực, nóng hổi, bắn thành từng vệt kinh hoàng giữa màu cỏ úa. Zata nằm vật xuống đất, bàn tay co giật như bị rút tủy.

“AAAAAAARGHHHH!!!”

Tiếng gào xé họng vang lên trong màn đêm, như tiếng thét của linh hồn bị tra tấn trong địa ngục. Lưỡi kiếm vẫn còn cắm sâu trong vai anh, đè nặng lên từng mạch máu đang giãy chết. Anh quằn quại, lăn lộn trong đau đớn đến mức cơ thể co rúm lại. Lumine bị bao vây, những mũi giáo lạnh lẽo chĩa thẳng vào cổ và ngực cô. Cô cố đứng dậy, nhưng một tên lính đã kịp vung kiếm. *Phập!* Máu bắn lên mặt cô. Một vết cắt sâu ở bắp tay. Nóng rát. Bỏng cháy.

“AAGHHHH!!”

Lumine rít lên, lảo đảo ngã xuống bên cạnh Zata, mắt nhòe đi vì đau đớn và sợ hãi. Máu cô hòa vào máu anh, nhuộm đỏ nền đất lạnh lẽo. Zata rên rỉ, ánh mắt nhòe lệ.

“Lumine… Tôi… Tôi không muốn chết… Không phải ở đây… Không phải kiểu này…”

Anh gào lên như một con thú bị dồn vào đường cùng. Cơ thể anh run rẩy, từng hơi thở là một bản án tử.

“Chết tiệt! Nó đau quá!!!!"

Anh đập mạnh xuống đất, móng tay rách toạc, máu nhuộm đen bàn tay. Mắt anh lạc đi, nước mắt tuôn ra không kiểm soát. Lưỡi anh cứng lại, chỉ còn những âm thanh méo mó, hoảng loạn như tiếng thở cuối cùng của một sinh vật sắp bị mổ bụng. Tên lính kế bên khẽ lẩm bẩm.

“Im đi thằng ngu. Nó có khả năng hồi phục mà. Cứ để nó giãy... cho nó nhớ bài.”

Hắn cười khẩy. Một nụ cười không hề có nhân tính. Lumine gào lên trong vô vọng.

“Zata! Đừng chết! Đừng bỏ tôi lại!! Tôi... tôi sẽ cứu anh, tôi sẽ…”

Một lưỡi giáo khác đâm sượt qua mặt cô, tạo nên một vết cắt dài trên má. Máu trào ra. Mặn chát. Lạnh ngắt. Như sự thật tàn nhẫn đang cào xé trái tim cô. Cô rơi xuống bên anh. Nắm lấy bàn tay đẫm máu của Zata. Zata nấc lên, hơi thở như đang trượt khỏi đôi môi.

“Lumine… đừng sợ… chúng ta… chúng ta phải sống… tôi... tôi vẫn còn lời thề phải thực hiện... tôi chưa được chết...”

Câu cuối cùng anh thốt lên như một lời nguyền. Giọng anh khản đặc. Máu rỉ ra từ khóe miệng, đỏ tươi như hoa anh túc giữa mùa đông. Họ ôm chặt nhau trong vũng máu. Run rẩy tuyệt vọng và tê liệt. Từng mũi giáo dần hạ xuống, chuẩn bị cho đòn kết liễu. Lumine thì thầm, nước mắt chan hòa.

“Chúng ta… chúng ta sắp chết rồi… Zata… tôi… tôi xin lỗi…”

Zata không còn nói được nữa. Anh chỉ nhìn cô. Đôi mắt mờ đục, nhưng vẫn có một tia sáng le lói khát vọng được sống. Một cơn gió buốt thổi qua. Tiếng thét của Zata vang lên, như tiếng chuông tử vong.

“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!!!”