Ishigami Serina

Đúng vào khoảnh khắc tàn khốc nhất, khi lưỡi kiếm của kẻ thù sắp giáng xuống ngực Lumine chỉ còn vài tích tắc nữa là cắt xuyên qua làn da mềm mại, xuyên sâu vào lồng ngực đang thoi thóp vì sợ hãi, một luồng sáng chói lòa bất ngờ bùng phát từ nơi không ai ngờ tới.

Ánh sáng ấy không phải thứ ánh sáng dịu dàng của ban mai, cũng không phải thứ hào quang cứu rỗi của thần linh. Đó là một tia sáng dữ dội và tuyệt đối, mang theo sức nặng của cả một chiều không gian lạ thường, như một lằn ranh giữa sự sống và cái chết.

*ẦMMMMMMM!!!*

Cả không gian rung chuyển như bị xé đôi. Cánh đồng hoang vu vốn tĩnh lặng nay bị bao phủ bởi một áp lực kinh hoàng đến mức không khí cũng nứt vỡ.

Lũ lính chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì…cơ thể chúng đột nhiên biến dạng. Da thịt chúng vặn vẹo như bị một thế lực vô hình nghiền nát từ bên trong. Xương gãy răng rắc. Máu trào ra từ mắt, tai, miệng. Và rồi...

*BOOOOOM!*

Chúng nổ tung. Không phải như một vụ nổ đơn giản, mà là những mảnh xác thịt và giáp sắt tan ra thành tro bụi, như thể chưa từng có sự sống tồn tại trong những cái xác đó. Tiếng kim loại va chạm vang vọng giữa không trung, lẻ loi, trơ trọi, như tiếng gào thét cuối cùng của những linh hồn bị thiêu rụi. Cả chiến trường hóa thành một biển máu và ánh sáng.

Rồi cô ta xuất hiện. Từ giữa luồng sáng ấy, một bóng người chậm rãi bước ra. Không có tiếng động. Không có tuyên ngôn. Chỉ có sự hiện diện tuyệt đối. Đó là một người phụ nữ bí ẩn, khoác trên mình bộ y phục đen tuyền như vực thẳm, từng nếp vải như chảy xuống từ màn đêm vô tận. Mái tóc dài buông thẳng, gợn lên theo gió lạnh. Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng huyễn hoặc, vừa mê hoặc, vừa đáng sợ, như chứa đựng hàng ngàn linh hồn đang rên rỉ trong cõi hư vô.

Không một lời. Không một biểu cảm. Lumine ngước nhìn lên từ mặt đất, hai tay dính đầy máu, cơ thể run rẩy như một chiếc lá giữa cơn bão. Ánh sáng rọi xuống khuôn mặt cô, khiến nước mắt bám trên mi mắt ánh lên như những giọt thủy tinh vỡ vụn.

Trước mắt cô, người phụ nữ ấy đứng lặng lẽ như một tượng đài lạnh lẽo giữa đống hoang tàn, và chỉ một ánh nhìn từ cô, chỉ một cái liếc mắt tất cả những kẻ thù còn lại trong tầm mắt bắt đầu co giật, máu tuôn ra từng tia nhỏ từ các lỗ chân lông như chúng bị bóp nghẹt bởi một lực lượng siêu nhiên không thể chống lại.

*BÙMMMM!!!*

Lần lượt từng tên… từng tên một… nổ tan xác. Máu nóng, mảnh giáp, và mùi thịt cháy tràn ngập không khí, hòa lẫn trong tiếng rên rỉ của người sắp chết, và cả tiếng lặng lẽ kỳ lạ của những kẻ đang đối mặt với cơn thịnh nộ của một thực thể không thuộc về thế giới này. Zata, nằm trên mặt đất đầy máu, ho sặc sụa. Mỗi hơi thở như kéo theo cả ruột gan lộn ngược.

“Cô… là ai…?”

Giọng anh chỉ còn là một lời thì thào yếu ớt, khản đặc, như một linh hồn sắp lìa khỏi thân xác. Người phụ nữ không đáp. Cô không cần phải trả lời. Mọi câu hỏi, mọi nghi hoặc, mọi nỗi sợ tất cả đều tan biến trước sự hiện diện của cô.

Cô bước chậm rãi lại gần, từng bước như tách rời khỏi thực tại. Khi cô đặt tay lên vai Lumine một luồng hơi ấm lạ thường lan tỏa khắp cơ thể cô gái trẻ, như thể mọi tế bào trong người cô đang được chắp vá, hồi sinh.

Nỗi đau dịu lại...Vết thương ngừng rỉ máu. Tim cô ngừng run rẩy. Cô cảm nhận được một sự sống mới đang nhen nhóm, dù vẫn còn le lói, mong manh như ngọn nến giữa bão tố.

“Cô… tại sao lại cứu chúng tôi…?”

Lumine khẽ hỏi, giọng cô vừa sợ hãi, vừa biết ơn, vừa không dám tin vào điều đang diễn ra. Câu trả lời... không đến. Nhưng đôi mắt người phụ nữ ấy ánh nhìn ấy không còn lạnh lẽo nữa. Trong nó, Lumine thấy sự cảm thông. Thấy bóng dáng của một người từng trải qua mất mát, từng chạm vào vực thẳm như cô và Zata lúc này.

Và rồi...Lưỡi kiếm cuối cùng của một tên địch bị sót lại dừng lại cách ngực Lumine chỉ vài milimet nhưng không thể tiến thêm. Nó rơi xuống đất, như thể bị chính không khí đẩy lùi. Zata lúc này đã lịm dần. Không phải vì sợ hãi nữa.

Mà là vì quá kiệt sức. Nhưng trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh cảm thấy tay mình được siết chặt. Cảm thấy hơi thở của Lumine vẫn còn. Cảm thấy một điều gì đó lớn hơn cả cái chết đang giữ họ lại với thế giới này.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lumine hiểu rằng cô chưa chết. Rằng đây không phải là kết thúc, mà là một bước ngoặt. Dù cho nỗi đau vẫn còn hằn sâu trong từng sợi thần kinh, dù máu vẫn chưa ngừng chảy, cô đã được chạm đến điều gì đó vĩ đại hơn nỗi tuyệt vọng.

Người phụ nữ ấy vẫn không nói một lời nào. Nhưng cô quỳ xuống bên cạnh Zata, đặt một ngón tay lên ngực anh. Một ánh sáng tím nhạt tỏa ra. Nhẹ. Lạnh. Nhưng cũng đầy dịu dàng. Zata khẽ rên, rồi lịm đi trong yên bình, không còn giãy giụa. Lumine nhìn cô ta, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày đen tối, cô cảm thấy an toàn.

Không phải vì đã thoát chết. Mà vì cô cảm nhận được điều gì đó ở người phụ nữ này...Ánh sáng nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa, rọi xuống chiếc giường nhỏ phủ chăn trắng tinh tươm. Một làn gió mát thoảng qua, mang theo hương hoa thoang thoảng, khiến tấm rèm mỏng khẽ tung bay như nhịp thở dịu dàng của buổi sớm.

Lumine khẽ động đậy. Mi mắt cô rung lên như một chú mèo lười bị đánh thức sau giấc ngủ đông. Cô chậm rãi mở mắt, chớp chớp vài lần như thể đang cố xác định xem mình đang ở đâu và chuyện quái gì vừa xảy ra. Mọi cảm giác đau đớn, mệt mỏi, thương tích đều... biến mất. Thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp toàn thân, như thể vừa ngâm mình trong bồn nước ấm suốt ba ngày liền.

Lumine quay sang. Zata đang nằm bên cạnh. Tóc anh rối bù, tay chân vắt vẻo chẳng theo quy luật nào, miệng còn khẽ hé như đang nói mớ. Một bên má anh dính... không rõ là nước miếng hay nước gì đó, nhưng trông khá là xấu hổ. Đôi mắt anh chậm rãi mở ra, mơ màng như người vừa bị đánh thức giữa giấc mơ ăn tiệc buffet miễn phí.

Hai người nhìn nhau...Im lặng rất lâu. Cho đến khi Zata chớp mắt và nói với vẻ tỉnh rụi.

“...Ơ, chúng ta chết chưa?”

Lumine tròn mắt.

“Chết mà có giường nệm thơm thế này á? Mùi oải hương nguyên chất luôn nha! Linh hồn sang chảnh ghê!”

Zata ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng. Không có dây xích, không có cùm gông, không có mấy ông mặc áo choàng đen tụng kinh gọi quỷ. Căn phòng sáng sủa, sạch sẽ, thoang thoảng mùi gỗ mới và... bánh mì nướng? Lumine thì thầm, đầy ngờ vực.

“Zata... Chúng ta bị bắt cóc rồi à?”

Zata nhìn cô, lắc đầu chậm rãi như một ông cụ đang xem bói.

“Không biết… Nhưng nếu đây là bắt cóc, thì tớ muốn bị bắt thêm lần nữa…”

Họ ngó quanh một vòng, rồi đứng dậy và bước về phía phòng tắm nhỏ nằm bên cạnh. Cửa mở ra, để lộ một không gian sạch bóng đến mức có thể soi gương bằng gạch lát nền. Bồn rửa mặt sáng loáng. Khăn mặt gấp vuông vức như được máy đo độ chính xác cấp quân sự.

Kem đánh răng đã mở nắp sẵn, bàn chải xếp gọn theo cặp. Lumine nhấc một chiếc bàn chải lên, thoa kem và bắt đầu chải răng. Zata cũng làm theo như một cái máy sao chép. Cả hai đứng cạnh nhau trước gương, lặng lẽ đánh răng, ánh mắt gặp nhau qua lớp gương sáng loáng bối rối, thắc mắc, nhưng có gì đó buồn cười.

Tiếng chải răng vang lên nhịp nhàng. Rồi đột nhiên Zata lên tiếng, giọng lúng búng như nhai bọt xà phòng.

“Cậu nghĩ… nếu mình đang mơ, thì có cần đánh răng không?”

Lumine khựng lại một giây, rồi cũng búng bọt nước khỏi miệng, phì cười.

“Ít nhất là nếu có chết... thì chết với hơi thở thơm tho.”

Sau màn rửa mặt sạch sẽ, cả hai bước ra khỏi phòng, đi theo mùi thơm quyến rũ dẫn họ đến phòng ăn. Và tại đó họ chết thật. Nhưng là vì sốc. Trước mắt họ là một bữa tiệc sáng hoành tráng như đại yến trong cung vua.

Bánh mì nướng giòn rụm xếp chồng như tháp, phủ bơ vàng óng vẫn còn đang tan chảy trên mặt bánh. Một đĩa trứng chần lòng đào đẹp như trong sách dạy nấu ăn, lòng đỏ óng ánh như mặt trời buổi sớm, được rưới sốt béo ngậy. Thịt xông khói, xúc xích nướng, dâu tây tươi, pancake rưới mật ong, trà thơm và nước ép cam ép tươi...tất cả đều sắp xếp đẹp đến mức... khó tin là thật. Lumine ngồi xuống, đôi mắt mở to như trẻ con lần đầu thấy đồ chơi.

“Không thể tin được... Đây là... là... là thiên đường ăn sáng à?”

Lúc đó, cánh cửa phòng ăn mở ra. Một người phụ nữ bước vào. Dịu dàng, thanh thoát, mái tóc đen dài buông xuống như dòng suối mượt, khuôn mặt đẹp nhưng không lạnh lùng, mà ấm áp đến kỳ lạ.

“Mấy nhóc dậy rồi à?”

Giọng cô êm ái như một cốc sữa ấm trong đêm đông.

 “Ta đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi đấy. Ăn đi, nguội mất ngon đấy.”

Lumine và Zata đông cứng. Lumine thì thầm, nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Zata… đây là bắt cóc phiên bản mẹ nuôi à?”

Người phụ nữ cười khẽ khi thấy ánh mắt hoang mang của hai đứa trẻ. Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện, rót trà và dịu dàng nói.

“Các cháu bị kiệt sức và bị thương khá nặng. Nhưng đừng lo. Giờ mọi thứ đã ổn rồi. Cơ thể đã được chữa lành, còn tâm hồn... thì cần thời gian.”

Cô dừng lại một chút, rồi mỉm cười, ánh mắt như ánh trăng hiền hòa.

“Ta tên là... Ishigami Serina. Cứ gọi là Serina là được.”

Cả hai cùng thốt lên.

“Ishigami Serina...?”

Zata chớp mắt.

“Nghe như tên một nhân vật trong anime ấy nhỉ...”

Lumine thì thì thầm, nghi ngờ.

“Hay là... cô ấy là NPC cấp cao?”

Cả ba cùng bật cười. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng ít nhất sáng nay họ được sống, được ăn một bữa sáng tuyệt vời, và được nghe tiếng cười chân thật vang lên giữa căn nhà ấm áp này.

Cả Lumine và Zata đưa mắt nhìn nhau đầy bối rối, như thể đang cố tra cứu dữ liệu trong đầu nhưng chẳng có tín hiệu nào trả về.

Ánh mắt hai đứa cứ lấp lửng trong sự ngờ vực. Vài giây sau, Zata nhăn mặt, vừa xoa đầu vừa thì thào như thể mới tỉnh dậy sau một đêm bị vùi dập bởi một con hỏa long đang phát điên.

“Bọn con… bị thương nặng như nào vậy, cô Serina?”

Serina không trả lời ngay. Cô nhấp một ngụm trà, khuôn mặt bình thản như đang xem tiết mục nấu ăn cuối tuần. Tay cô thoăn thoắt cắt một lát bánh mì, bơ tan chảy lấp lánh như một lời mời gọi từ thiên đường bữa sáng.

Cô mỉm cười đầy ẩn ý, giọng trầm và ấm như thể sắp kể một câu chuyện cổ tích… hoặc một bí mật quốc gia.

“Có những thứ các ngươi chưa cần hiểu bây giờ… Chỉ cần biết là… các ngươi đã an toàn... hoặc ít nhất là… được sống.”

Zata liếc sang Lumine, cố giấu đi sự lạnh gáy sau câu nói nửa đùa nửa thật kia. Còn Lumine thì không hề quan tâm tới an toàn hay bí ẩn, ánh mắt cô đang bị cuốn theo từng dòng nước sốt chảy ra từ miếng trứng ốp la vàng ruộm, như thể linh hồn đang được kéo ra khỏi cơ thể bởi mùi vị thần thánh.

“Cô Serina… bữa ăn này… thực sự… quá tuyệt vời…”

Lumine kêu lên như thể vừa phát hiện ra lối vào thiên đường buffet.

“Cháu không biết phải cảm ơn cô thế nào cho đủ…”

Serina đặt chén trà xuống bàn, đôi mắt dịu dàng cong cong khi cười:

“Cảm ơn ta hả? Dễ thôi. Cứ ăn thật nhiều, hồi phục thật tốt...”

Zata và Lumine bật cười. Nhưng tiếng cười ấy nhanh chóng bị nghẹn lại khi Serina bất thình lình đứng bật dậy, hai tay vỗ vào nhau đét một cái rõ to.

“Rồi rồi rồi! Hai đứa ăn no rồi đúng không? Giờ thì đến phần vui vẻ nhất trong ngày!”

Cả hai giật mình quay đầu lại, ánh mắt hoang mang như vừa nghe nhầm. Lumine nghiêng đầu, còn Zata thậm chí đã hơi nhổm người khỏi ghế, như thể chuẩn bị rút kiếm nếu cần thiết.

“Phần… vui vẻ?”

Lumine dè dặt hỏi. Serina gật đầu cái rụp, nụ cười toét miệng trông… rất không đáng tin.

“Rửa chén!”

Tiếng rửa chén vang lên như tiếng chuông báo tử. Không khí đột ngột trùng xuống. Lumine há hốc miệng. Zata trố mắt như bị hóa đá. Trong đầu cậu là hình ảnh slow-motion một núi chén đĩa trơn nhẫy, trơn đến mức có thể dùng làm đường trượt nước, lại còn bốc khói như chiến trường vừa kết thúc.

“Nhưng mà… chúng cháu vừa mới...”

Lumine lắp bắp.

“Không có nhưng nhị gì hết!”

Serina đưa tay ngoắc ngoắc.

“Luật ở đây là ăn xong phải dọn. Nếu không muốn thì lần sau khỏi ăn! Luật này do ta đặt ra, cũng do ta bắt ép tuân thủ!”

Cô lại phá lên cười, kiểu cười khiến người nghe chẳng biết nên vui theo hay nên bỏ chạy ngay lập tức.

Zata thở dài như thể đã từ bỏ mọi ảo mộng về một cuộc sống sau chiến tranh. Cậu đứng dậy, mặt nhăn nhó:

“Cứu tụi cháu khỏi một trận chiến sinh tử… chỉ để bắt rửa chén…”

“Tớ nghĩ cái đĩa kia còn đáng sợ hơn cả tên trùm cuối…”

Lumine nhìn cái đĩa to tròn phủ đầy nước sốt nguội ngắt mà rùng mình. Hai đứa tiến về phía bồn rửa như bước lên đoạn đầu đài. Zata lấy một cái đĩa, Lumine cầm muỗng. Cả hai đứng im như tượng vài giây, rồi bắt đầu động tác kỳ cọ như thể đang rèn luyện kiếm thuật.

"Nào, không phải lần đầu chiến đấu với cái bẩn, cố lên!”

Lumine hô lớn như truyền cảm hứng cách mạng. Zata rửa một cái nồi to như cái mũ giáp, than vãn.

"Tớ thà chiến đấu với quái vật còn hơn đối mặt với cái nồi chiên sâu này…”

Vài chục phút sau, cả hai lê lết ra khỏi khu bếp, tay chân mềm nhũn. Vừa đặt mông xuống ghế được vài giây, Serina lại xuất hiện, lần này… tay cô cầm một cái chổi lau nhà cỡ đại, còn miệng thì cười như thể chuẩn bị tuyên bố một cuộc thi dọn dẹp quốc gia.

“Tốt lắm, tốt lắm! Hai đứa làm tốt đấy!”

Cô nói như thể đang phát huy chương. Nhưng rồi, chỉ một khắc sau, giọng cô trầm xuống như phim chuyển cảnh sang phần nghiêm túc hóa.

“Nhưng mà… mọi chuyện chưa kết thúc đâu.”

Zata lập tức dựng lông mày lên, cảm giác bất an như tiếng trống dồn dập.

"Ý cô là sao… chưa kết thúc?”

Cậu hỏi, mặt căng như dây đàn.

“Đơn giản thôi!”

Serina cười rạng rỡ, vung chổi như vung kiếm.

"Sau khi rửa chén, hai đứa sẽ phải lau nhà, giặt đồ, gấp mền, nấu bữa trưa cho ta, và nếu còn thời gian, lau luôn cửa sổ nhé!”

“Cái gì?!?”

Lumine hét lên.

“Ta đi chơi đây!”

Serina tung tăng lấy nón, khoác áo và biến mất như một cơn gió, bỏ lại hai đứa trẻ đứng như tượng trong một căn nhà bừa bộn và tràn đầy… thử thách lao động.

Cánh cửa từ từ đóng lại. Cả căn nhà chìm trong im lặng. Lumine và Zata đứng hình như tượng đá. Một cơn gió thổi qua, mang theo… mùi nước lau sàn và giẻ lau.

Lumine quay sang Zata, miệng mở ra nhưng không thể nói thành lời. Cuối cùng, cô chỉ buông một câu run rẩy.

"Cô ấy… nói là đi chơi á?”

Zata gục mặt lên chổi, giọng trầm như tiếng vọng từ vực thẳm.

“Chúng ta vừa chiến đấu với tử thần… giờ phải đánh nhau với… nước lau sàn.”