Dù trong lòng đang âm ỉ gào thét vì bị bóc lột sức lao động sau một trận chiến sinh tử, cả Lumine và Zata cũng đành phải chấp nhận số phận. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xắn tay áo lên và bước vào trận chiến thứ hai của ngày trận chiến với việc nhà.
Lumine đứng giữa phòng khách, tay cầm cây chổi như thể đang nắm một thanh kiếm. Cô nhíu mày, nhìn xuống mặt sàn lấm tấm bụi bặm với ánh mắt như thể đang quan sát một bãi chiến trường. Mỗi cú quét, cô đều làm ra vẻ đầy khí thế, hệt như đang chém vào kẻ địch.
“Biến đi, lũ hắc ám hèn hạ...”
Cô thì thầm, cánh tay múa chổi theo phong cách kiếm pháp phương Đông. Nhưng rồi, mỗi lần cô vừa quét đi đám bụi ở một góc, thì chẳng hiểu từ đâu, một đám khác lại xuất hiện như thể chúng đang... phản công.
“Cái quái gì vậy? Sao chỗ này quét hoài không sạch được vậy trời?!”
Lumine lầm bầm, nghiến răng.
“Đừng nói là… mấy cục bụi này có ý thức riêng nha. Chúng biết né đòn hả?!”
Cô nghiêng đầu, cúi xuống nhìn kỹ một đám bụi nhỏ như thể đang chờ nó... nói chuyện lại. Cùng lúc đó, ở một bên sân phơi, Zata đang vật lộn với một đống quần áo như thể đó là một con quái vật khổng lồ vừa bị đánh gục. Mồ hôi chảy thành hàng, cậu đang vật vã với việc... giặt đồ bằng tay.
“Ôi trời ơi...”
Zata càu nhàu, hai tay xoắn xoắn cái quần dài như đang vắt cổ kẻ thù. Cậu rút lên một cái áo sơ mi to đùng, ướt đẫm, rũ mãi không hết nước.
“Cái áo này chắc là của người khổng lồ mặc lúc đi ngủ luôn quá...”
Cậu rên rỉ, nửa ngồi nửa nằm trên cái ghế gỗ, tay vẫn còn vắt áo như robot hết pin. Phía sau là cả một hàng dài đồ cần phải giặt, rồi phơi, rồi gấp lại. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Zata muốn hóa đá.
Trong khi đó, Lumine đã chuyển sang công đoạn lau sàn. Cô quỳ xuống, dùng khăn lau từng viên gạch, mặt mũi như đang làm nghi lễ trừ tà.
“Chỉ cần lau thêm lần này nữa thôi... nữa thôi là xong rồi...”
Cô tự nhủ, giọng run rẩy như sắp khóc. Nhưng tay cô vừa rời đi, một dấu giày thần bí từ đâu lại xuất hiện. Cô trợn mắt, nhìn chằm chằm vào cái vết in đó như thể vừa thấy bóng ma.
“CÁI NÀY Ở ĐÂU RA VẬY TRỜI?!”
Zata lúc này cũng vừa xong phần giặt. Cậu tay ôm cái rổ đầy quần áo ướt, bước đi loạng choạng như xác sống.
“Lumine… cứu tớ… đồ nặng quá…”
Cậu thều thào.
“Cậu nghĩ lau sàn dễ hơn hả? Tớ vừa lau xong thì cái gì đó in dấu chân lên! Tớ thề là nó không phải của tớ!”
Lumine hét lại. Cuối cùng, sau một cuộc chiến tốn sức không kém trận tử chiến hôm qua, cả hai cũng hoàn thành nhiệm vụ. Zata ném mình lên ghế, toàn thân rũ rượi như cây lau nhà vừa được giặt vắt kỹ.
“Tránh né đòn tấn công của Ma Thú cấp S thì dễ hơn là giặt một đống áo thun này...”
Lumine cũng ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, mặt tái mét, tóc dính bết vì mồ hôi, quần áo nhàu nát như bánh tráng nhúng nước.
“Tớ thề… nếu phải lau cái sàn này thêm một lần nữa, tớ sẽ cắn lưỡi mà tuyệt thực...”
Cô rên rỉ.
Cả hai ngồi đó, đầu tựa vào lưng ghế, mắt nhìn lên trần nhà như đang cầu mong một vị thần hộ mệnh hiện xuống giải cứu. Một phút trôi qua...Năm phút trôi qua...Không có ai. Zata quay đầu sang Lumine. Lumine quay đầu sang Zata. Mồ hôi vẫn còn chảy, dù không làm gì thêm. Cả hai cùng thốt lên một câu giống nhau, không hẹn mà gặp.
“Chúng ta có bao giờ… thoát khỏi đây không?”
Không ai trả lời. Chỉ có gió thổi qua khe cửa như thể đang cười nhạo số phận đáng thương của họ. Thế là, sau khi rửa cả núi chén bát, lau sàn, giặt giũ và tự hỏi liệu mình có còn sống để nhìn thấy ngày mai, bữa trưa lại bất ngờ trở thành boss cuối cùng của ngày hôm đó.
Mệt thì mệt, bất mãn thì bất mãn, nhưng khi cả hai nhìn nhau mặt mày lem nhem, tóc tai rối tung như mới thoát khỏi trận bão cấp 10, họ bỗng phá lên cười. Một kiểu cười mệt mỏi, nửa như tự giễu, nửa như chấp nhận số phận.
Căn bếp nhỏ của Serina trông thì xinh xắn, nhưng giờ phút này, nó như vừa được nâng cấp thành đấu trường sinh tử phiên bản nhà bếp. Trên bàn là một đống nguyên liệu trông vừa nhiều vừa ngổn ngang nào là trứng, thịt, cà rốt, khoai tây, hành, tỏi, một bó rau tươi, và... một bao gạo to tổ bố như thể dùng để nuôi nguyên một trung đội trong ba ngày.
Cả Lumine lẫn Zata đứng bất động, mắt nhìn chăm chăm vào bàn bếp như hai đứa học sinh chưa học bài bị gọi lên bảng.
“Chúng ta... phải làm cái gì trước đây?”
Lumine hỏi, giọng mang đầy sự hoang mang tồn tại. Zata gãi đầu, ánh mắt long lanh hy vọng.
“Tớ nghĩ... chiên trứng trước? Nó nghe dễ mà. Đập trứng vô chảo, bật bếp, chờ nó chín. Dễ hơn ăn cháo luôn.”
Lumine quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa hãi hùng.
“Nghe thì dễ. Nhưng sao cậu nói chuyện như kiểu đã từng là đầu bếp vậy?”
Zata cười gượng, phất tay.
“Tớ coi chương trình nấu ăn trong tivi suốt! Tin tớ đi, dễ lắm.”
Lumine im lặng nhìn cậu vài giây, rồi... gật đầu một cách liều lĩnh.
"Thôi thì có còn hơn không."
Cả hai xắn tay áo, bước vào bếp như hai chiến binh bắt đầu trận chiến. Zata lấy cái chảo lớn nhất trong đám chảo, đổ một lượng dầu mà cậu nghĩ là vừa đủ. Nhưng với cái kiểu ước lượng bằng cảm giác ấy, dầu nhanh chóng ngập hơn nửa chảo. Lumine thì cầm một quả trứng lên, tự tin đập vào thành chảo như trên phim.
*Rắc!*
Nhưng thay vì trứng rơi vào chảo, nó lại rơi xuống mặt bàn. Vỏ nứt tứ tung, lòng trắng lòng đỏ chảy lan ra như... vụ tai nạn giao thông nội bộ.
“Ối trời đất!”
Lumine hoảng hốt chụp khăn giấy lau dọn trong khi Zata... đổ thêm dầu.
“Cậu đang làm cái gì vậy? Dầu nhiều rồi mà!"
Lumine hét lên.
“Chưa đủ đâu, người ta chiên ngập dầu mà!”
Zata đáp lại, vừa nói vừa bật bếp. Nhưng chỉ vài giây sau, dầu nóng bắt đầu bốc khói. Mùi khét lẹt bốc lên như đang đốt lửa trại. Zata vội vã đập hai quả trứng khác vào chảo.
*Xèo!!! Xèo!!!*
Dầu bắn tung toé khắp nơi như đạn pháo. Zata hét lên, nhảy lùi lại, tay giơ cao như thể vừa dính bom.
“Aaaa! Đau quáaa!! Tay tớ!! Mặt tớ!!!”
Cậu la lên oai oái. Lumine cũng rú lên khi vài giọt dầu tấn công tay cô. Cô lập tức thụt lại, mắt mở to.
“Cái này không phải chiên trứng nữa rồi... mà là chiến đấu với dầu nóng!”
Không chần chừ, Lumine lập tức chạy ra khỏi bếp. Một phút sau, cô quay trở lại, mặc một chiếc áo mưa màu vàng chóe, trùm cả mũ, trông chẳng khác gì một con minion chuẩn bị đi… lặn biển. Zata ngớ người.
“Cái gì đây trời?!”
Lumine nghiêm mặt, mắt ánh lên lửa quyết tâm.
“Giáp chống dầu. Tớ không thể để thứ chất lỏng màu vàng chết tiệt đó hạ gục được. Hôm nay, hoặc là nó cháy, hoặc là mình thắng!”
Zata nhìn cô một lúc, rồi chẳng nói gì, lặng lẽ chạy đi kiếm một cái áo mưa còn lại trong nhà kho. Ít phút sau, cả hai đã đứng trong bếp với hai bộ áo mưa một vàng, một xanh lá như hai chiến binh vào sinh ra tử trong một bộ phim hài hành động hạng B.
“Được rồi! Tiếp tục!”
Lumine tuyên bố, cầm cái xẻng chiên như đang cầm kiếm. Zata dũng cảm đập thêm trứng vào chảo. Lần này, họ giữ khoảng cách, trốn phía sau cái nắp nồi dùng làm khiên chắn dầu.
Nhưng lần này, không rõ do dầu quá nóng hay lòng quyết tâm quá cao, trứng vừa chạm đáy chảo thì cháy khét lẹt chỉ trong chưa tới 10 giây.
Một mùi khét lan ra khắp căn bếp, sặc sụa đến mức Zata phải chạy mở toang cửa sổ, còn Lumine thì ho sặc sụa như vừa ngửi thấy hơi cay.
“Chết tiệt... trứng cháy rồi...”
Zata lầm bầm, nhìn chảo trứng giờ đã đen như than tổ ong. Cả hai đứng nhìn cái đống cháy đen trong im lặng. Lumine thở dài, lột áo mưa ra, tóc ướt mồ hôi.
“Không sao! Mình... còn thịt mà!”
Lumine nói, giọng gượng gạo nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin. Dù cho chiếc áo mưa của cô vẫn còn vương dầu, tóc thì hơi xù lên vì sức nóng trong bếp, cô vẫn đứng thẳng như một chiến binh chưa chịu đầu hàng.
Zata nhìn cô, vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa hoài nghi. Nhưng dù gì thì vẫn hơn là chịu đói, thế nên cậu gật đầu cái rụp như thể vừa đồng ý tham gia một nhiệm vụ cấp S.
Cả hai chuyển mục tiêu sang... chiên thịt, thứ cuối cùng còn đủ khả năng cứu vớt bữa trưa thảm họa. Lumine cẩn thận đổ dầu vào chảo, lần này cô quyết định dùng lượng dầu ít hơn. Nhưng khi thả miếng thịt lớn vào, mọi chuyện ban đầu có vẻ rất ổn, tiếng xèo xèo vang lên như nhạc nền của chiến thắng, mùi thịt bắt đầu lan tỏa, và Zata đã hí hửng chuẩn bị chén dĩa.
“Lần này được rồi!”
Cậu tuyên bố đầy lạc quan. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu. Miếng thịt... bắt đầu dính chặt vào đáy chảo như thể nó và cái chảo vừa ký hợp đồng trọn đời.
“Zata! Kéo nó ra đi, nó dính chặt rồi!”
Lumine hét lên, tay cầm cái xẻng mà cứ như đang chiến đấu với một con boss hệ kim loại. Zata lao tới, hì hục xắn tay áo, hai tay nắm lấy miếng thịt như đang chơi trò kéo co.
“Cái gì mà... sao nó cứng như đá thế này?”
Cậu nghiến răng nghiến lợi, toàn thân nghiêng hẳn người về sau để kéo. Lumine thì dùng xẻng cạy, Zata thì kéo, cả hai trông như đang... cứu một người bạn đang mắc kẹt dưới đống đổ nát. Mồ hôi chảy ròng ròng, gương mặt nhăn nhó, ánh mắt tràn ngập nỗ lực và... vô vọng...Rồi...
*Bốp*
Miếng thịt bật khỏi chảo như được giải thoát khỏi xiềng xích. Nhưng thay vì rơi vào đĩa như mộng tưởng, nó bay vèo lên không trung, xoay vài vòng ảo diệu như một diễn viên xiếc. Cả hai chỉ kịp há hốc mồm nhìn nó bay...
*Bẹp!*
Miếng thịt rơi thẳng xuống sàn nhà, lăn lóc một vòng trước khi nằm im với tư thế chết lặng.
“...Aaaa… thế là hỏng rồi.”
Lumine buông thõng tay, ánh mắt như vừa mất đi lý tưởng sống. Nhưng Zata không bỏ cuộc.
“Không sao, vẫn còn cơm! Cơm là cứu tinh của mọi bữa ăn!”
Cậu tuyên bố, nắm chắc lấy túi gạo như thể đang giữ báu vật quốc gia. Cậu nhanh chóng vo gạo, đổ vào nồi, thêm nước.
“Tớ nghĩ ít nhất... nấu cơm là dễ mà.”
Zata vừa nói vừa cười, lòng tràn đầy hy vọng. Nhưng cái hy vọng đó vừa ra đời đã bị đè bẹp không thương tiếc. Lần đầu mở nồi ra, cơm bên trong... nhão nhoét như cháo yến mạch. Lumine nhìn nồi cơm, rồi nhìn Zata, rồi nhìn... khoảng không vô vọng.
“Chắc tớ cho nhiều nước quá...”
Zata gãi đầu, cười méo xệch.
“Tớ sẽ... làm lại. Lần này tớ đo kỹ hơn.”
Nồi cơm thứ hai được khởi động. Thời gian chờ đợi trôi qua trong im lặng, cả hai ngồi nhìn nhau như những chiến binh vừa trở về từ trận địa, chỉ còn chờ tin thắng trận.
Tiếng *tách!* vang lên. Zata lao ra mở nắp nồi cơm...Im lặng.
“…Nó... khô quá.”
Cậu lặng lẽ nói. Cả hai lại cúi nhìn. Cơm lần này thì không nhão, nhưng cứng như đá, có thể dùng để ném lựu đạn nếu cần. Lumine ngồi phịch xuống ghế, mặt úp vào bàn, thở dài thườn thượt.
“Mình không thể tin được là đánh bại cả thần thánh... mà lại không thắng nổi cái nhà bếp này.”
Zata ngồi xuống cạnh cô, mồ hôi lấm tấm trên trán dù trời chẳng hề nóng.
“Tớ cũng thế... chắc sau này chúng ta sẽ chết đói trước khi bị kẻ thù đánh bại mất.”
Hai đứa trẻ im lặng trong một lúc. Rồi bỗng cả hai quay sang nhìn nhau và phá lên cười như thể vừa nghe thấy câu chuyện cười hay nhất thế giới. Trong căn bếp ngổn ngang trứng cháy, thịt rơi, cơm nứt và dầu loang lổ, nụ cười của cả hai vẫn không tắt. Dù thất bại ê chề, nhưng lại có cái gì đó thật nhẹ nhõm, thật vui vẻ.
“Chúng ta đã chiến đấu với chảo dầu, thịt dính, cơm nhão...”
Lumine ngẩng mặt lên, mắt long lanh.
“...nhưng không sao! Chiến binh không bao giờ bỏ cuộc, đúng không?”
Zata gật đầu, mặt nghiêm túc nhưng mắt lại ánh lên tinh nghịch. Cậu đứng dậy, lấy nồi cơm thứ hai lên, gõ vào thành nồi một cái *cốc* giòn tan.
“Cơm này không ăn được, nhưng ít nhất... có thể dùng để xây nhà.”
Cả hai lại phá lên cười rũ rượi như chưa từng bị hành hạ bởi ẩm thực. Một lúc sau, khi dọn dẹp xong bãi chiến trường, cả hai ngồi xuống ghế, tay cầm bánh quy cứu đói, mặt vẫn lấm tấm bột mì. Ngoài cửa, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua ô cửa sổ, bầu trời yên bình đến lạ. Lumine thở phào.
“Mai nấu nữa không?”
Zata nhìn cô, nghĩ ngợi vài giây, rồi lắc đầu lia lịa.
“Tớ không muốn đâu nhưng mà tùy có Serina thôi.”
Cánh cửa nhà đột ngột bật mở với một tiếng...
*RẦM!!!*
Khiến Lumine và Zata giật nảy mình, suýt nữa làm rơi cả cái thìa đang cầm trên tay. Cả hai quay phắt lại, hoảng hốt như thể có quái vật vừa xông vào. Và đúng thật…một quái vật theo kiểu Serina bước vào. Serina đạp cửa bằng gót chân, dáng đứng hiên ngang giữa khung cửa như một nữ tướng vừa trở về sau trận chiến.
Trên khuôn mặt rạng rỡ là nụ cười đểu cáng thương hiệu, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn như đang chuẩn bị công bố bản án cho kẻ phạm lỗi.
“Mấy đứa làm tới đâu rồi?!”
Cô hét to, giọng vang như chuông chùa, rồi bật cười hả hê như thể đang đứng trên đỉnh vinh quang sau khi phá hỏng kế hoạch ai đó.
Lumine và Zata từ trong bếp lật đật chạy ra. Nhìn bộ dạng của họ, quần áo thì dính đầy dầu mỡ, tóc tai rối bời, tay vẫn còn cầm cái muôi và chiếc xẻng chiên, trông chẳng khác gì hai nạn nhân sống sót sau một vụ nổ nhà bếp.
Nhưng chưa kịp nói gì, cả hai lập tức đứng hình toàn tập khi thấy Serina vác trên vai một con cá to đến mức đáng báo động.
Cái con vật đó, ừm… gọi là cá thì có lẽ chưa đủ. Nó to đến nỗi chỉ thiếu điều có thể được cưỡi ra chiến trường. Lưng cá dày cộp, thân mình dài gần bằng cả phòng khách, vây cá vẫn còn vẫy nhẹ như đang thoi thóp. Zata nuốt khan, mắt vẫn không rời khỏi con cá, giọng run run hỏi như sắp vỡ giọng.
“Cái… cái đó là gì thế…?”
Serina gật đầu hồ hởi, miệng cười hớn hở như thể vừa bắt được giải độc đắc.
“Là bữa tối của chúng ta đó!”
Cô tuyên bố như ban sắc lệnh. Không nói không rằng, cô quăng luôn con cá khổng lồ xuống đất, tạo nên một tiếng *Uỳnh* rung rinh cả căn nhà. Sàn gỗ rung lên khe khẽ. Một lớp bụi nhẹ bay ra như làn khói chiến trận. Rồi Serina khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt quanh căn bếp như một nữ hoàng đi kiểm tra quân đội.
“Mà nói xem… mấy đứa đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa chưa?”
Lumine và Zata liếc nhau một cái cực nhanh ánh mắt trao đổi ngôn ngữ người thất bại vẫn cố bám vía rồi gật đầu lia lịa, cố cười như không có gì xảy ra. Cảm giác chẳng khác gì học sinh chưa làm bài tập mà vẫn cố nói
"Con làm rồi cô ạ.”
“Bọn con đã chuẩn bị xong rồi!”
Lumine lên tiếng, cố gắng nhướng người che đi cái bàn ăn đang… trông không khác gì hiện trường một vụ án.
“Vậy thì… bày ra cho ta xem nào!”
Serina nhướng mày, nụ cười vẫn không biến mất. Cô bước vào phòng, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại ở một đống hỗn loạn ẩm thực trên bàn, đĩa, bát, chén, nồi… và thứ trong đó thì… trông như đến từ một chiều không gian khác.
Lumine lập tức bày món trứng cháy đen lên bàn, tròn xoe, đen sì, viền thì giòn khét mà lòng đỏ thì bốc mùi như lửa thiêng. Zata theo sau với một đĩa thịt nhìn cứng tới mức có thể dùng làm… khiên chắn tên.
Rồi là chén cơm hỗn hợp bên nhão bên khô, màu sắc như đang vật lộn giữa thiên đàng và địa ngục. Bát canh thì trông… như một tô nước rửa rau chưa xong. Và đặc biệt nhất một cái tô sữa đông đá, bên trên cắm một cái thìa như thể là cột mốc khẳng định thất bại. Serina nhìn cả bàn ăn với vẻ mặt không rõ là đang cố hiểu hay cố nhịn cười.
“…Mấy đứa làm món gì đây?”