Ngủ Chung Với~

Cô hỏi, giọng có chút lạc đi vì phải kìm nén. Zata nhanh như chớp, đáp ngay.

“Đây là món Trứng Bóng Đêm, rất đặc biệt!”

Lumine nối theo với vẻ mặt tỉnh bơ.

“Còn đây là Thịt Xông Khói, chúng cháu đã xông nó… rất kỹ!”

Zata chỉ vào đĩa cơm.

“Đây là Cơm Hỗn Mang, độc nhất vô nhị!”

Lumine tiếp tục, giọng dõng dạc như đang thuyết trình trước quốc hội.

“Còn đây là Canh Thần Thánh, chỉ những vị thần mới có thể thưởng thức!”

Zata đẩy cái tô sữa lên bàn.

“Và cuối cùng… món tráng miệng Bánh Kem Băng Giá!”

Cả hai đứng thẳng người, như thể đang trình bày tác phẩm dự thi nấu ăn quốc tế. Serina nhìn bàn ăn, rồi nhìn hai đứa trẻ. Một khoảng lặng kéo dài… một giây… hai giây…Rồi cô bật cười phá lên. Tiếng cười vang vọng, không có chút nương tay nào, như thể vừa chứng kiến một vở hài kịch xuất sắc nhất năm. Cô đập tay vào đùi, mắt rơm rớm nước vì cười quá nhiều.

“HAHAHAHA!! Mấy đứa làm thật hả?! Ta tưởng mấy đứa chỉ đùa thôi!! Trời ơi, cái món… Cơm Hỗn Mang?! HAHA!!!”

Zata và Lumine chỉ biết đứng đó, mặt đỏ như gấc, vừa xấu hổ vừa thấy mắc cười, rồi cuối cùng cũng bật cười theo.

Serina vỗ vào vai Zata một cái rõ mạnh khiến cậu giật bắn mình, còn Lumine thì cố che miệng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng nhỏ. Sau một hồi cười sặc sụa, Serina ngồi xuống ghế, lau nước mắt ở khóe mi.

“Thôi, thôi… coi như các ngươi đã vượt qua bài kiểm tra làm đồ ăn đầu đời! Bữa trưa này… ta nghĩ… ta nên thưởng thức một chút, nhỉ?”

Cô cầm cái muỗng lên, gõ vào bát canh như thể đang gọi hồn vị giác. Lumine và Zata nhìn nhau, thở phào, trong lòng trào dâng một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Dù kết quả có…thất bại hạng nặng, nhưng ít nhất, họ đã cố gắng. Và quan trọng hơn, họ đã có một trận cười no bụng trước khi ăn.

Serina ngồi phịch xuống ghế, tay chống cằm, mắt lấp lánh nhìn đám đồ ăn hỗn độn trước mặt như thể vừa phát hiện một kho báu kỳ lạ trong di tích cổ.

Cô chậm rãi gắp một miếng.

“Trứng Bóng Đêm.”

Gọi là trứng thì hơi xúc phạm… với trứng. Miếng đó đen sì, mép ngoài xoăn tít như được đi uốn lọn, phần lòng đỏ thì biến mất vào cõi hư vô từ bao giờ. Nó trông như một mẩu than tổ ong được ép khuôn.

Đôi đũa Serina nâng miếng trứng lên như đang thực hiện một nghi lễ long trọng. Cô nheo mắt, miệng nở nụ cười tinh quái.

“Xem nào… món này trông có vẻ đặc biệt đấy!”

Giọng cô vang lên đầy kịch tính, khiến Zata và Lumine bất giác nuốt nước bọt. Và rồi…Serina cho miếng trứng vào miệng, nhai nhẹ nhàng như một chuyên gia ẩm thực sành sỏi đang thẩm định cao lương mỹ vị.

Một giây…Hai giây…Đột nhiên, cô vỗ bàn cái *rầm!*, mắt mở to sáng rỡ.

“NGON QUÁ!!!”

Zata và Lumine suýt bật ngửa.

“Mấy đứa thực sự giỏi đấy! Vị này đúng là... không thể tả nổi! Ta chưa từng ăn món trứng nào kỳ diệu đến thế này trong suốt cuộc đời!!”

Serina hớn hở như thể vừa được lên sóng truyền hình để khen món ăn của con cháu. Lumine và Zata nhìn nhau, mắt trợn tròn như hai chú nai lạc giữa đường cao tốc. Trong đầu họ vang lên cùng một câu hỏi. Cô ấy… nói thật sao?

Zata không thể kìm được sự tò mò cái gọi là Trứng Bóng Đêm mà cậu nghĩ đã thất bại hoàn toàn, nay lại được khen hết lời? Không thể nào! Không chần chừ, cậu gắp ngay một miếng, nhét vào miệng.

Cắn một phát...Nhai hai cái. Và rồi…

“Khặc khặc—!!!”

Zata lập tức nhăn mặt đến mức trông như một quả mận héo, nước mắt muốn trào ra.

“Cái quỷ gì thế này…”

Cậu không dám nuốt, mặt méo xệch như bị trúng độc. Lumine thấy thế, không cam tâm. Cô quay sang thử món.

“Thịt Xông Khói.”

Thứ mà cô đã cẩn thận để sát ống khói suốt nửa tiếng đồng hồ với hy vọng xông cho đủ vị. Vừa cho vào miệng, Lumine cảm thấy như đang nhai… dây da giày phơi nắng ba ngày, vừa khô vừa dai vừa mặn như biển chết.

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống thái dương. Nhưng vì thấy Serina cười toe toét và khen lấy khen để, cô cố nặn ra một nụ cười méo mó, răng cắn vào nhau như chịu cực hình.

“Ờ... ngon… thật đấy…”

Serina vẫn ngồi rung đùi, gật gù ra vẻ hài lòng, thỉnh thoảng còn gắp thêm vài miếng Cơm Hỗn Mang hoặc Canh Thần Thánh, gật gù như một bậc hiền triết vừa ngộ ra chân lý ẩm thực. Zata và Lumine liếc nhau.

“Có lẽ… khẩu vị mình có vấn đề?”

Ánh mắt họ nói lên điều đó. Cả hai bắt đầu ăn mạnh dạn hơn, mỗi người húp thêm miếng canh, ăn thêm ít cơm. Nhưng chỉ sau vài phút, sự thật tàn nhẫn đã trỗi dậy.

Zata cảm thấy bụng mình bắt đầu sôi lên, từng đợt sóng nhỏ lăn tăn chuyển sang… sóng thần. Mặt cậu dần tái nhợt như sáp, tay cầm đũa run bần bật.

Lumine cũng không khá hơn. Bụng cô quặn lên từng cơn, như thể cả dàn nhạc rock đang biểu diễn bên trong. Bỗng nhiên, cô ôm bụng bật dậy.

“Ôi không… đau quá! Đau bụng rồi!!!”

Không chờ đợi, cô nhảy cẫng lên chạy thẳng về phía nhà vệ sinh như vận động viên nước rút. Zata cũng bật dậy không kém, vừa ôm bụng vừa la lớn.

“Tôi… tôi cũng đau bụng quá!!”

Cuộc đua sinh tử bắt đầu. Cả hai đứa lao đến nhà vệ sinh như hai chiến binh cuối cùng tranh giành nguồn nước cứu rỗi.

“Tớ tới trước! Để tớ vào!!”

Lumine hét lên, một tay bám chặt tay nắm cửa.

“Không được! Tôi đau hơn!!”

Zata không chịu kém, cố gắng kéo Lumine ra bằng cả hai tay. Cửa rung lên bần bật như sắp bung bản lề. Hai đứa nhỏ giằng co nhau như hai con mèo giành ổ nệm. Mặt đứa nào cũng méo xệch, một phần vì đau bụng, phần còn lại là vì… tức không chen vào được.

Trong khi đó, từ đằng sau, Serina vẫn ngồi thong thả trên ghế, khoanh tay lại, chân gác lên ghế nhỏ, cười nghiêng ngả như xem hài kịch live.

“HAHAHAHA!!! Nhìn cái cảnh này đi! Trời ơi mấy đứa đúng là vui thật đấy!!”

Tiếng cười của cô vang vọng cả căn nhà, hòa cùng tiếng rên rỉ và la hét của hai nạn nhân ẩm thực. Cuối cùng, sau một hồi giành giật như cảnh tượng trong phim chiến tranh, cả hai đành chấp nhận phương án thay phiên nhau vào, kẻ ngồi ngoài thì ôm bụng rên rỉ, người trong thì không rõ sống chết.

Serina vẫn cười không dứt, mặt đỏ cả lên vì buồn cười. Cô lắc đầu, thở dài giữa những tiếng khúc khích.

“Thế mà cũng đòi làm đầu bếp… Nhưng thôi, mấy đứa làm ta vui cả ngày hôm nay rồi đấy.”

Dù đau bụng đến mức không còn phân biệt nổi đâu là trời đất, nhưng cái buổi trưa ấy món ăn thất bại, màn kịch hài bất đắc dĩ và tiếng cười của Serina sẽ mãi là kỷ niệm không thể nào quên trong ngôi nhà nhỏ đó.

Lúc này, Serina đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đung đưa trước hiên nhà, tay cầm một miếng bánh sữa đông đá to tướng, trông như viên gạch nhỏ. Mỗi lần cô cắn vào là phát ra tiếng rốp rốp như đang gặm băng tuyết mùa đông. Gương mặt cô thì vui tươi như vừa xem xong một vở hài kịch dài tập.

Vừa nhai, Serina vừa nheo mắt nhìn mớ hỗn độn đang tan dần trong miệng, rồi phì cười với chất giọng châm biếm đặc trưng.

“Ta phải thừa nhận... mấy đứa làm món ăn có hơi... kinh khủng thật đấy.”

Cô dừng lại một chút, cố nuốt hết miếng đông đá.

“Nhưng mà ta thấy nó ngon mà! HA HA HA!!”

Cô cười phá lên, đầu ngửa ra sau, tay đập nhẹ lên đùi như thể vừa kể một câu chuyện cười bất hủ. Trong khi đó, Lumine và Zata chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến lời khen châm chích của Serina nữa.

Cả hai đang hăm hở khám phá khung cảnh kỳ lạ xung quanh ngôi nhà, như thể vừa lạc vào thế giới nào đó được tạo nên bởi một người vừa yêu thiên nhiên... vừa có khiếu lập dị.

Những cánh đồng xanh rì trải dài vô tận, nhưng không phải loại cỏ bình thường mà là cỏ phát sáng nhè nhẹ khi chạm vào, khiến cả hai không ngừng ngạc nhiên. Những bông hoa ở đây trông như tai thỏ pha lê, có cái còn biết rung rinh theo nhạc gió.

Trên trời, mặt trời vẫn đang chiếu sáng... nhưng là mặt trời màu tím hồng, với những cụm mây hình... xúc xích trôi lững lờ như thể đang lười biếng trong một chiều cuối tuần.

Zata và Lumine cười khúc khích, đuổi bắt nhau giữa những khóm cây biết rung chuông, tiếng cười của hai đứa vang vọng khắp khu vườn như lũ trẻ trong kỳ nghỉ hè.

Zata bứt một nhánh cỏ hình xoắn ốc rồi ném vào người Lumine, cười phá lên khi cô rượt đuổi theo như mèo vờn chuột. Nhưng rồi, cả hai bất chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng gọi oang oang vang từ phía trong nhà:

“Ê mấy đứa!!”

Giọng Serina vang lên như còi báo động.

“Nhớ con cá ta mang về hồi sáng không? Giờ nó... SỐNG LẠI RỒI ĐẤY!!!”

Câu đó như một cú sét ngang tai. Lumine và Zata trợn tròn mắt, không cần nói gì, cả hai lập tức lao vào nhà như hai cơn gió, tim đập thình thịch, đầu đầy dấu hỏi...Và rồi…Họ chứng kiến một trong những cảnh tượng điên rồ nhất trong cuộc đời mình.

Ngay chính giữa gian bếp, con cá khổng lồ Serina mang về lúc sáng con cá mà đáng ra phải chết queo từ lâu và đang được bảo quản bằng... một cái khăn ướt giờ đây đang đứng thẳng như người, cơ thể nó uốn éo một cách kỳ quái, mắt sáng rực lên như đèn pha.

Không hề có dây kéo hay phép thuật nào rõ ràng, con cá tự cử động, lắc lư từng bước như một zombie đầu bếp hồi sinh. Serina thì đứng kế bên, khoanh tay, cười như thể vừa mới chiêu hồn thành công.

“Chế biến chính ngươi đi nào!”

Cô hô to như thể đang chỉ huy một nghi lễ thiêng liêng. Không một giây chần chừ, con cá ngoan ngoãn rút ra một con dao từ... trong vây mình, rồi bắt đầu tự cắt thịt từng lát mỏng như sushi thủ công. Từng nhát dao bén ngọt vang lên khiến Zata và Lumine sởn cả da gà. Mắt họ mở to, không chớp, đầu óc quay cuồng. Zata lắp bắp.

“Cái... cái quái gì thế này...?”

Lumine thì há hốc miệng như nuốt phải ruồi, đứng bất động như tượng gỗ. Cô không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn con cá tiếp tục hành động như thể đây là chuyện thường ngày ở huyện.

Nó ném từng lát thịt của mình vào nồi, rồi lại thêm rau thơm, muối tiêu, gia vị từ ngăn kéo, khuấy đều như một đầu bếp chuyên nghiệp từng học ở Pháp.

Rồi trong một động tác không ai có thể lý giải nó tự nhảy lên chảo dầu nóng, tiếng *xèo xèo* vang lên rợn cả người. Con cá đang chiên chính mình. Zata đứng đơ, tay ôm đầu như đang chứng kiến phim kinh dị sống động. Cậu quay sang Lumine.

“Tôi... tôi không thể ăn thứ này!”

Giọng cậu run rẩy. Lumine gật đầu lia lịa, lùi lại mấy bước như thể nếu đứng gần hơn nữa thì sẽ bị ép ăn bằng thần chú.

“Phải... không thể ăn được... chúng ta sẽ bị ám suốt đời mất...”

Cuối cùng, khi bữa ăn hoàn tất, con cá tự bày món ăn ra đĩa, trang trí bằng hoa phát sáng và sốt đủ màu như một buổi tiệc quý tộc.

Serina, như một bà nội trợ cực kỳ tự hào về món ăn đầu tiên của con nuôi, đẩy hai đứa trẻ lại gần bàn ăn.

“Còn chờ gì nữa?! Ăn thôi!! Đó là bữa tối tự nấu của nó đấy!”

Cô cười hì hì, ánh mắt đầy tinh quái. Zata và Lumine mặt cắt không còn giọt máu, chỉ có thể nhìn đĩa cá rực rỡ sắc màu mà lòng thì gào thét. Cái đuôi con cá còn ngo ngoe một chút như... vẫy chào.

Serina thì thản nhiên gắp một miếng cá vàng ươm, chấm nhẹ vào sốt xanh lè rồi cho vào miệng nhai ngon lành, ánh mắt long lanh như được thưởng thức đặc sản quốc bảo.

“Ừmmm... không tệ đâu. Mấy đứa thử đi, ngon thật đấy!”

Nhưng hai đứa nhỏ chỉ biết lắc đầu, mặt trắng bệch, miệng run run, không dám nhúc nhích lấy một phân. Bữa tối kỳ lạ ấy khép lại trong không khí kỳ quái. Serina ăn uống vui vẻ như hoàng hậu, trong khi Zata và Lumine ngồi đối diện, bất động như tượng sáp, chỉ biết cầu mong sáng mai thức dậy, mọi thứ này chỉ là một giấc mơ hài hước và ám ảnh đến điên người.

Khi bữa tối kỳ dị cuối cùng cũng đi đến hồi kết dù không ai dám đụng đến món cá tự nấu tự chiên kia ngoài Serina, bóng đêm đã bắt đầu buông xuống, bao phủ lấy ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn ánh sáng kỳ lạ.

Zata và Lumine, trong trạng thái bụng đói nhưng tâm trí no đầy ám ảnh, được Serina chỉ định một nhiệm vụ cuối cùng trong ngày.

“Hai đứa lo dọn giường đi nhé! Giờ là giờ ngủ rồi!”

Cô nói với một nụ cười hớn hở, vẫn còn nhai nốt miếng cá cuối cùng như thể vừa tham dự tiệc buffet tại khách sạn năm sao.

Căn phòng ngủ được giao cho hai đứa nhỏ là một phòng nhỏ bé và đơn sơ, chỉ vừa đủ chỗ để trải hai tấm nệm mỏng và một cái bàn gỗ bé tí xíu ở góc. Nhưng sau chuỗi những sự kiện như bước ra từ cơn mộng du của thần lập dị, căn phòng nhỏ này lại khiến cả hai cảm thấy... an toàn một cách kỳ lạ.

“Ít ra… ở đây không có cá biết đi.”

Zata lầm bầm, kéo chăn ra trải lên sàn. Cả hai thở phào. Lần đầu tiên trong ngày, mọi thứ yên bình. Zata vươn vai, ngáp một cái như sư tử con, còn Lumine thì đang cuộn mình lại trong chăn như một con sâu lười vừa lột xác. Mắt cả hai bắt đầu sụp xuống, ngỡ rằng giấc ngủ đã gần kề…

*RẦM!!!*

Cánh cửa phòng bị đạp tung ra như cảnh phim hành động hạng B. Khói bụi bay mù mịt, bảng tên phòng còn rớt xuống lăn lóc.

“MẤY ĐỨA LÀM GÌ VẬY?!!”

Serina gào to như đang xông vào trận địa, tay chống hông, gương mặt sáng rỡ hơn cả... trăng rằm. Lumine và Zata bật dậy như lò xo bị kích hoạt, mắt mở to hết cỡ, đầu tóc rối tung như vừa bị gió cuốn.

“Cho ta ngủ chung với!!!”

Serina tuyên bố dõng dạc, không cần chờ đợi sự đồng thuận. Và như một cơn bão mini, cô xông vào phòng, chân đá văng tấm nệm phụ, tay hất tung chăn mền, miệng cười lớn đầy mãn nguyện như vừa được trao vương miện Nữ hoàng Gây Náo Loạn.

“Khoan đã!”

Lumine hét lên, ôm đầu hoảng loạn, trong khi bụi rơi lả tả từ... đâu đó trên đầu.

*ẦM!*

Serina tung chân một cú cực kỳ nghệ thuật nhưng vô cùng tai hại đá bay luôn một mảng trần nhà. Từng mảnh gỗ vụn rơi xuống như mưa sao băng. Zata ôm gối chui xuống gầm giường, còn Lumine thì chết lặng tại chỗ.

“CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY TRỜI?! TRẦN NHÀ KIA KÌA!!!”

Lumine la lên, gương mặt tràn đầy sự tuyệt vọng. Nhưng Serina chỉ ngước lên bầu trời qua cái lỗ mới toanh trên trần, khoanh tay gật gù.

“Ngắm sao chứ sao!”

Cô nói tỉnh queo như thể đây là phong tục truyền thống lâu đời của dân tộc nào đó trên hành tinh khác.

“Phải ngắm sao trước khi ngủ mới đã chứ! Mấy nhóc không biết à?”

Không đợi hai đứa trẻ phản hồi, Serina phi thân lên giường, chen đúng vào giữa như một cái nêm thần thánh. Tay cô dang rộng, chân gác lên nệm, mắt lim dim như vừa hoàn thành một sứ mệnh vĩ đại.

Lumine và Zata ngồi đó, bị kẹp hai bên như sandwich nhân người, mắt nhìn nhau qua Serina ánh mắt đầy bi thương, ngạc nhiên và câu hỏi đây là đâu và tôi là ai? Zata nuốt nước bọt, khẽ thì thầm.

“Chúng ta... chúng ta sẽ sống qua đêm nay chứ?”

Lumine khẽ gật đầu, ánh mắt mờ mịt.

“Không chắc... nhưng nếu có sống, tôi thề sẽ dựng lại cái trần nhà đó.”

Bên ngoài, bầu trời đêm thực sự rất đẹp, hàng triệu ngôi sao lấp lánh như được vẽ bằng cọ của hoạ sĩ siêu thực, ánh sáng phản chiếu qua lỗ thủng trên trần như đèn sân khấu rọi xuống ba kẻ đang nằm chen chúc trên một tấm nệm nhỏ xíu.