Trong cái không khí lặng yên mà kỳ cục ấy, Serina bỗng cất tiếng giọng nói trầm bổng, dịu như làn gió thổi qua ruộng lau sậy.
“Các ngươi đã từng nghe qua câu chuyện về Ác linh Malek và Cây cầu của Thiên đàng chưa?”
Câu hỏi vang lên không nhanh không chậm, như một lời dẫn dắt bắt đầu cho một truyền thuyết cổ xưa.
Lumine khẽ gật đầu, ánh mắt ngước lên trời nơi vài vì sao đầu tiên đang bắt đầu nhấp nháy.
“Con đã nghe rồi.”
Cô bé nói, giọng vừa tò mò vừa nghi ngờ.
“Nhưng con không hiểu... Tại sao Malek lại tự gieo mình xuống vực thẳm khi hắn đã đạt được tất cả những điều mình mong muốn? Nghe thật ngốc nghếch.”
Zata lúc này đang bận... nghịch một con bọ phát sáng trên tay, chẳng buồn ngước lên.
“Con chưa nghe. Mà thật ra thì mấy câu chuyện kiểu đó... chán òm.”
Cậu nhún vai.
“Ai lại đi nhảy xuống vực khi đang có tất cả cơ chứ?”
Serina bật cười, một nụ cười như thể cô đã nghe câu hỏi đó hàng ngàn lần, và mỗi lần lại thấy nó đáng yêu thêm một chút.
“Các ngươi có biết vì sao Malek lại làm vậy không?”
Cả hai đứa nhỏ ngẩng lên, ánh mắt nhìn nhau đầy bối rối rồi cùng lắc đầu.
“Không ạ...”
Zata đáp, nhấn mạnh bằng một cái thở dài.
“Chắc lại là một lý do triết lý trừu tượng gì đó. Câu chuyện cổ tích mà…”
Lumine, trái lại, ngồi thẳng người hơn, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng mờ.
“Tại sao vậy, cô Serina? Tại sao Malek lại chọn con đường đó?”
Serina tay khẽ đan vào nhau, mắt nhìn về khoảng không xa xăm như đang thấy cả một thế giới khác phía sau màn đêm. Rồi cô chậm rãi cất lời, không còn là giọng kể bông đùa như mọi khi, mà là một giọng trầm sâu và ngấm dần vào tâm trí người nghe.
“Malek sống trong một thế giới tráng lệ và huy hoàng, một nơi mà mọi điều tốt đẹp được khoác lên mình bằng sắc màu rực rỡ, nhưng lại rỗng tuếch bên trong. Những nụ cười giả tạo, những lời hứa hào nhoáng, và những khái niệm về hạnh phúc được gói ghém sẵn để bán như bánh mỳ trong chợ.”
Zata khẽ nhăn mặt.
“Nghe như một buổi hội chợ ma quái...”
Serina gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi bầu trời đêm.
“Đúng vậy. Và Malek, dù là một ác linh, lại mang trong mình thứ mà thế giới đó không thể chấp nhận đó là sự thuần khiết.”
Lumine mở to mắt, không dám cắt lời.
“Hắn không muốn tiền tài, không màng quyền lực, cũng chẳng cần tình yêu giả tạo được tô vẽ như cổ tích. Khi hắn bước đến Cây cầu Thiên đàng nơi mà bất cứ ai cũng có thể đạt được mọi điều phi lý nhất chỉ cần tin đủ mạnh... Hắn nghĩ rằng ở đó, hắn sẽ tìm thấy tự do.”
Serina cười nhẹ, một nụ cười vừa chua chát vừa dịu dàng.
“Nhưng hắn đã lầm. Cây cầu không dẫn đến tự do. Nó chỉ mở ra một chiếc lồng lớn hơn, lấp lánh hơn, xa hoa hơn. Ở đó, mọi người được chọn lựa, nhưng chẳng ai thực sự được chọn. Họ mỉm cười, nhưng mắt họ trống rỗng. Những kẻ được gọi là Thiên thần cũng đeo xiềng xích. Những kẻ gọi là Chính trực cũng đang thối rữa bên trong.”
Zata khẽ ngồi thẳng dậy. Cậu không còn cợt nhả nữa.
“Vậy... Malek nhảy xuống là để trốn thoát?”
Serina gật đầu.
“Hắn không chạy trốn. Hắn... trở về. Trở về nơi hắn thuộc về, nơi không có ánh sáng giả tạo, không có sự ràng buộc tinh vi dưới danh nghĩa công lý hay thiên đường. Hắn biết rằng, thà là một ác linh cô độc trong bóng tối, còn hơn là một linh hồn đeo mặt nạ giữa ánh sáng giả dối.”
“Ngay cả ở nơi linh thiêng nhất… cũng chẳng tồn tại tự do."
Cô khẽ thì thầm.
“Ngay cả ở những thiên thần trong sáng nhất… cũng chẳng tồn tại sự chính trực tuyệt đối.”
Zata nuốt khan. Lumine thì ngồi bất động.
“Tất cả đều bị xiềng xích. Và mọi nỗ lực để phá bỏ xiềng xích… cũng chỉ là cách để đeo một xiềng xích lớn hơn.”
Cô dừng lại một lúc lâu, rồi khẽ nhắm mắt.
“Malek… vị vua của sự đơn độc. Nhưng hắn là kẻ tự do nhất trong thế giới này.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua hiên nhà. Bầu trời đêm như chậm lại. Lumine ôm gối vào lòng, mắt nhìn xa xăm. Zata gãi đầu, lần đầu tiên không phản bác. Một lúc sau, Zata lẩm bẩm.
“Nghe thì... cũng không chán lắm.”
Lumine lườm cậu. Serina phá lên cười, tiếng cười vang xa vào bóng đêm, nhẹ tênh như tan trong sương.
Khi ánh sáng mờ nhạt đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua những khe hở nhỏ xíu trên tấm rèm vải cũ kỹ, cả căn phòng bỗng được thắp lên bằng một thứ ánh sáng dìu dịu, vàng nhạt như mật ong. Ánh sáng ấy rọi xuống nền gỗ, tạo thành những vệt dài nhảy múa, như thể sàn nhà đang được ánh sáng rủ rê nhảy múa theo điệu nhạc của ngày mới.
Lumine mở mắt đầu tiên. Cô bé nhíu mày vì ánh sáng lấp lánh đang cố tình chiếu thẳng vào mặt mình qua một cái lỗ nhỏ trên rèm, như thể mặt trời đang nói.
"Dậy đi, đồ lười!"
Cô quay sang, thấy Zata vẫn đang ngủ say với cái miệng hơi hé ra và một vệt nước dãi mỏng dính kéo dài từ khóe môi xuống gối. Lumine chớp mắt.
“Đáng lẽ mình nên chụp lại cảnh này...”
Cô nghĩ thầm, nhếch mép cười, rồi nhẹ nhàng lật chăn ngồi dậy. Căn phòng nhỏ, vẫn giản dị như hôm qua, nhưng không hiểu sao... trần nhà đã trở lại như cũ. Không một vết nứt, không một lỗ thủng. Cái lỗ to tổ chảng mà Serina đá tung để ngắm sao tối qua giờ chẳng khác gì một chuyện bịa. Cứ như nó chưa bao giờ xảy ra.
"Phép màu à...? Hay chỉ là một Serina phiên bản buổi sáng chịu khó hơn?"
Lumine tự hỏi, ngáp dài rồi vươn vai. Sau đó cô đá nhẹ chân vào Zata.
“Này, Zata, dậy đi. Trần nhà lành lặn rồi này.”
Cậu bé uể oải mở mắt, miệng lẩm bẩm gì đó nghe giống như.
“Sao... lại sửa rồi... Định ngắm trăng lần hai mà...”
Sau vài phút giằng co với cơn lười, cả hai cũng rời khỏi giường. Lumine đi rửa mặt bằng nước lạnh, vừa hét khẽ vì lạnh buốt, vừa tự trách mình hôm qua quên đậy nắp thau nước.
Zata thì tìm cây chải tóc, nhưng thay vào đó lại lôi ra cái... dĩa. Không ai biết vì sao trong phòng lại có dĩa và tại sao Zata lại thử dùng nó để chải tóc. Mọi thứ đều rất đời thường nhưng cũng rất lạ lùng.
Khi họ ngồi trước bữa sáng, mùi thơm từ nhà bếp lan tỏa ra khắp căn nhà. Có mùi bánh nướng, mùi trà thảo mộc.
“Cô ấy đâu rồi nhỉ?”
Cô khẽ hỏi, như thể sợ phá vỡ sự yên bình buổi sớm. Zata nhún vai, miệng vẫn còn ngậm nửa cái bánh.
“Chắc leo lên mái nhà hóng gió.”
Không đợi thêm, Lumine đứng dậy. Dù đã quen với những trò kỳ lạ của Serina, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu nếu không thấy cô ấy mỗi sáng. Không phải vì lo lắng, mà vì... quen rồi. Cảm giác như thiếu mất một phần của ngôi nhà.
Cô bước ra ngoài, chân trần chạm vào nền đất mát lạnh được sương đêm vuốt ve. Vườn hoa nhỏ trước nhà bỗng trở nên rực rỡ dưới ánh mặt trời yếu ớt những bông hoa tỏa sáng như được đánh bóng, từng cánh hoa rung rinh như đang khẽ cười với cô. Gió nhẹ lay động cành lá, mùi cỏ non lẫn hương hoa thoảng qua, mang theo thứ gì đó rất... yên bình.
Khi đi sâu hơn vào khu vườn, Lumine bỗng nghe thấy tiếng xào xạc đều đặn không phải của lá cây, mà là tiếng của ai đó... ngồi trên cành. Cô ngẩng đầu lên.
Serina đang ngồi trên một cành cây lớn, cao ngang tầng hai. Một chân đung đưa, lưng tựa vào thân cây, mái tóc dài thả lỏng như đang bay theo gió. Ánh nắng chiếu qua tán lá, tạo thành quầng sáng quanh cô khiến cô trông như một bức tranh thần tiên vừa bước ra từ giấc mơ.
“Serina!”
Lumine gọi to, nheo mắt lại. Serina không quay lại ngay. Cô vẫn ngồi yên, ánh mắt nhìn về xa xăm nơi bầu trời đang loang dần màu lam vào giữa những đám mây trắng.
Gương mặt cô, trong khoảnh khắc đó, không phải của một người phụ nữ kỳ lạ và trẻ con như mọi khi mà là của một ai đó... từng trải và trầm mặc, như đang lắng nghe tiếng lòng của chính mình vang vọng từ những năm tháng cũ. Lumine chậm rãi tiến đến, rồi ngồi bệt xuống dưới gốc cây, ngửa mặt lên nhìn. Serina khẽ mỉm cười.
“Lumine.”
Cô gọi, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
“Có những lúc, ta cần nhìn về phía chân trời... để tìm thấy chính mình.”
Lumine ngẩn người, trán nhăn lại như đang giải một câu đố.
“Cô đang nói về... cái gì vậy?”
Serina quay đầu lại, ánh mắt như in lên nền trời những điều không thể nói thành lời.
“Đừng quá lo lắng.”
Cô đáp, nụ cười vẫn dịu dàng.
“Đôi khi, câu trả lời không nằm ở những gì ta cố tìm, mà ở cách ta nhìn.”
Lumine chống cằm nghĩ ngợi. Cô không hoàn toàn hiểu, nhưng trong lòng lại thấy một điều gì đó đang nảy mầm một sự yên tĩnh lạ lùng, một khao khát muốn bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình để chạm vào những điều lớn lao hơn. Một lúc sau, Serina vươn vai, như vừa kết thúc một buổi thiền lơ lửng trên cây.
“Thôi nào, đã đến lúc ăn sáng rồi.”
Cô nói, nhảy từ trên cây xuống mà chẳng cần đỡ đáp đất nhẹ nhàng như chiếc lá rơi. Cả hai quay đầu nhìn lại khu vườn một lần nữa...Bữa sáng trong căn nhà nhỏ hôm ấy bắt đầu một cách... gần như bình thường.
Cả ba ngồi quanh chiếc bàn gỗ, ánh nắng nhẹ nhàng hắt qua ô cửa sổ, vẽ những vệt sáng lung linh lên mặt bàn. Hương trà thảo mộc bay lên cùng mùi bánh mì nướng, khiến không khí trở nên ấm áp đến lạ. Serina, như thường lệ, là người pha trà. Cô nhẹ nhàng rót từng tách, dáng vẻ khoan thai như thể đang sống trong một tiểu cảnh thanh bình của tranh thủy mặc.
Zata gặm bánh như sắp tuyệt thực từ kiếp trước, còn Lumine thì cẩn thận nhấm nháp từng miếng nhỏ. Mọi thứ đều như thường ngày… cho đến khi Serina đặt chiếc thìa xuống. Cô đặt xuống chậm rãi...Rất chậm rãi...Rất…đáng ngờ.
Cả hai lập tức ngẩng đầu nhìn, và thấy Serina đang mỉm cười kiểu cười nửa miệng mà bất kỳ ai từng sống chung với cô quá ba ngày đều biết sắp có chuyện. Serina khoanh tay lại, nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như mèo thấy cá.
“Ngày hôm nay, ta có một nhiệm vụ cho các nhóc.”
Câu nói ấy rơi xuống bàn ăn như một quả bom lặng lẽ. Zata lập tức ngừng nhai. Cái miệng vẫn còn nhét nửa cái bánh mì, nhưng hai mắt thì trợn tròn.
“Cái gì cơ?! Nhiệm vụ gì? Sao tụi con lại phải làm nhiệm vụ vào buổi sáng đẹp trời thế này?”
Serina đứng dậy, bước đến bên cửa, đẩy cánh cửa ra với một động tác uyển chuyển không thua gì công chúa trong truyện cổ tích… trừ việc cô lại quay đầu lại với nụ cười cực kỳ đáng nghi.
“Các ngươi… sẽ phải ra ngoài và tìm thức ăn cho bữa tối.”
Cô nói xong thì chống nạnh, ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến bóng cô đổ dài ra như một vị tướng ra lệnh cho binh lính. Zata há hốc mồm.
“Khoan, cái gì?! Tại sao bọn con phải đi tìm thức ăn?! Cô đùa đúng không?”
Lumine cũng nhíu mày, tay còn cầm tách trà nhưng đã ngừng uống. Serina quay lại, nhếch môi.
“Không đùa đâu, nhóc à. Nếu các ngươi không mang được thức ăn về… thì đừng mong ta cho vào nhà.”
Và ngay khi câu nói ấy vừa dứt, cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đá cả hai ra ngoài cửa như đang đá hai cái bịch rác cần phân loại.
*RẦM!*
Cánh cửa đóng sập lại, và âm thanh cạch của ổ khóa vang lên sau đó như tiếng chuông báo tử.
“SERINA! CÔ KHÔNG THỂ LÀM VẬY ĐƯỢC!”
Zata đập tay lên cửa, hét lớn. Bên trong chỉ vang lên tiếng cười khúc khích của Serina.
“Chúc may mắn nhé ~ nhớ đem cái gì ngon ngon về nha ~”
Zata đập trán vào cửa, rồi quay sang nhìn Lumine. Mặt cậu là một tổ hợp giữa bực mình, tuyệt vọng và... đói.
“Giờ sao đây?”
Lumine hỏi, tay khoanh trước ngực, tựa vào tường với ánh mắt lo lắng. Zata thở dài, mắt ngước nhìn trời như đang hỏi tổ tiên xem liệu có để con cháu họ đói chết hôm nay không.
“Được rồi... được rồi. Chúng ta phải đi kiếm thức ăn.”
“Kiếm cái gì mới được?”
Lumine hỏi lại, mắt liếc quanh khu vườn đầy cỏ dại. Zata nhún vai.
“Tớ không biết… câu cá?”
Lumine lập tức sáng mắt.
“Câu cá à? Ý hay đấy!”
Zata gật gù… rồi khựng lại.
“Nhưng mà… chúng ta đâu có cần câu.”
Cả hai cùng im lặng. Một lúc sau, Lumine mỉm cười tinh quái.
“Vậy thì... chúng ta sẽ chế tạo cần câu!”
“Cậu biết cách làm à?”
Zata hỏi với ánh mắt hy vọng mong manh.
“Không!”
Lumine cười trừ. Cả hai nhìn nhau...Rồi... bật cười. Và thế là, hành trình săn đồ ăn bắt đầu. Họ đi đến một cái hồ nhỏ gần khu rừng nơi mặt nước trong vắt đến mức có thể nhìn thấy từng viên đá nhỏ dưới đáy. Sóng nước lăn tăn, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh như gương, khiến khung cảnh yên bình đến kỳ lạ.
“Tớ sẽ thử bắt cá bằng tay.”
Lumine tuyên bố, kéo tay áo lên cao, lộ ra cánh tay nhỏ nhưng đầy quyết tâm. Zata nhìn cô, nhíu mày.
“Cậu thật sự nghĩ bắt cá bằng tay sẽ hiệu quả?”
“Sao không chứ? Cá đâu có biết tớ giỏi đến mức nào đâu.”
Và rồi Lumine bước xuống hồ...Lạnh...Rất lạnh. Cô run lên lập cập, môi tím tái, nhưng vẫn gắng lội xuống chỗ nước nông. Vừa đặt chân xuống, đàn cá liền tản ra như vừa thấy quái vật. Chúng bơi vụt đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Zata đứng trên bờ, ôm bụng cười.
“Cá chạy mất dép rồi! Cậu dọa chúng chết khiếp!”
Lumine quay lại, ướt sũng từ đầu đến chân.
“Nếu cậu không giúp thì ít nhất đừng đứng đó mà cười!”
Sau vài lần thất bại thê thảm, họ quyết định… đổi chiến thuật. Zata tìm một cành cây to chắc, còn Lumine tìm dây leo để làm dây câu. Họ loay hoay buộc lại với nhau, nhìn thành phẩm mà trông như một món đồ chơi trẻ con trong lễ hội làng. Nhưng không sao ý chí mới là điều quan trọng. Zata đột nhiên cười gian, quay sang Lumine.
“Hay là… tớ lấy cậu làm mồi câu nhỉ?”
“CÁI GÌ?!”
“Đùa thôi đùa thôi~”
Zata xua tay lia lịa, nhưng nụ cười của cậu khiến Lumine phải lùi lại vài bước. Với cái cần câu huyền thoại trong tay, họ bắt đầu công cuộc câu cá. Nhưng đời không như mơ. Cần câu gãy...Dây leo tuột...Lưỡi câu là... móc áo bị bẻ cong. Cá thì như có bằng cấp đại học về né tránh, cứ thấy dây thả xuống là chuồn mất.
“Chết tiệt! Lần này nữa là tớ bỏ cuộc thật đấy!”
Zata gào lên, mặt đỏ như tôm luộc. Cuối cùng, sau gần nửa ngày giằng co với thiên nhiên, họ cũng bắt được… ba con cá...Chỉ ba...Nhưng là chiến thắng! Cả hai ngồi phệt xuống cỏ, người lấm lem, mặt mũi nhễ nhại, nhưng trong mắt là niềm vui không thể che giấu. Lumine thở dốc, cười yếu ớt.
“Ít nhất thì… tối nay chúng ta không phải ăn cỏ.”
Zata bật cười.
“Ừ… mà ai biết được. Biết đâu Serina lại bắt tụi mình đi hái rau tiếp...”
Cả hai nhìn nhau rồi phá lên cười, dù mệt rã rời. Trên đường trở về từ hồ, với ba con cá nhỏ lủng lẳng trong giỏ và đôi chân nặng trĩu như đá đeo, Zata và Lumine vừa đi vừa thở hổn hển. Cả hai trông như vừa sống sót từ một cuộc chiến thời trung cổ. Zata vừa lê bước vừa lẩm bẩm.
“Tớ thề… nếu Serina dám nói chỉ có từng này thôi à, tớ sẽ…”
“Sẽ làm gì?”
Lumine liếc sang.
“…sẽ không làm gì cả....”
Lumine bật cười khúc khích, nhưng tiếng cười ấy nhanh chóng tắt ngúm khi cả hai cùng khựng lại. Ngay phía trước, ở rìa rừng, một sinh vật to lớn đang nhẩn nha gặm cỏ. Dưới ánh nắng xiên qua tán cây, bộ lông xám xịt và lớp da dày trông không khác gì xe tăng mini...Một con heo rừng khổng lồ.