Bẫy Heo Rừng

Nó đứng đó, hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của hai con người đang há hốc mồm nhìn nó. Zata nheo mắt, đầu hơi nghiêng, như thể đang cố phân tích một bài toán. Lumine thì lập tức lùi lại một bước.

“Không… không… Zata, đừng nói gì cả.”

Zata quay sang, ánh mắt rực sáng như vừa phát hiện kho báu.

“Chúng ta có thể bắt nó! Làm thịt nướng! Thịt nướng đấy, Lumine!”

“Cậu bị điên à? Đó là heo rừng, chứ không phải lợn nuôi trong chuồng đâu!”

“Nhưng nó đang đứng yên kìa! Đây là cơ hội vàng!”

“Cơ hội để bị húc bay à?! Tớ không muốn làm vệ tinh!”

Zata không nghe nữa. Cậu bắt đầu bước nhẹ về phía con vật, tay giơ lên như đang định… thương lượng.

“Này, bé heo xinh đẹp. Lại đây nào, ngoan lắm…”

Con heo dừng gặm cỏ. Quay đầu lại...Nhìn chằm chằm vào Zata...Một giây...Hai giây…Ba giây…

“Chạy———!!!”

Tiếng hét của Lumine vang lên khi con heo rít lên một tiếng kinh hoàng rồi lao tới với tốc độ vượt quá giới hạn tưởng tượng của mọi loài động vật ăn cỏ. Zata chưa kịp hiểu gì thì đã thấy mình bay lên trời, xoay một vòng ngoạn mục như diễn viên đóng thế.

“Ugh—!!!”

Cậu rơi xuống đất, lăn mấy vòng như củ khoai bị ném từ đồi cao, rồi nằm im, mắt hoa lên vì choáng.

“Tớ đã nói rồi mà…”

Zata rên rỉ.

“Nó sẽ là một bữa tối tuyệt vời… chỉ là… ta cần một kế hoạch tốt hơn.”

Lumine vừa kéo Zata dậy vừa thở dốc.

“Kế hoạch tốt hơn hả?! Kế hoạch trước của cậu có phải là hi vọng con heo tự lăn ra chết không?!”

Sau khi chạy trối chết và suýt bị biến thành thịt băm sống, cả hai rúc vào bụi cây thở hồng hộc, mặt mũi lấm lem. Nhưng khi Zata ngẩng lên, ánh mắt cậu lại sáng rực.

“Tớ có ý này…”

“Không, Zata. Tớ không muốn nghe thêm ý nào nữa đâu.”

“Nghe đã! Chúng ta sẽ đặt bẫy! Một cái bẫy đơn giản thôi. Giống trong phim ấy!”

Lumine im lặng vài giây.

“…phim nào?”

“Bẫy Rambo! Kiểu rừng rú! Dây thừng, lá ngụy trang, boom! Một phát tóm gọn!”

“…Cậu đang lấy cảm hứng từ phim chiến tranh để bẫy heo à?”

“Chính xác!”

Bằng tất cả vốn hiểu biết ít ỏi về cơ khí học và mấy ký ức mờ nhạt từ mấy trò chơi sinh tồn, hai đứa loay hoay buộc dây thừng, rải lá, rồi giăng ra một cái bẫy khá... tạm được. Một cái hố nhỏ được phủ lá khéo léo, với một đầu dây buộc vào thân cây, và mồi nhử là… quả táo Lumine cất để tráng miệng.

“Cái này mà thất bại thì chúng ta về uống nước lã với cá sống luôn."

Zata nói, ngồi thụp xuống bụi, quan sát. Vài phút trôi qua...Rồi tiếng động...Con heo trở lại. Nó ngửi ngửi không khí, đi đến gần cái bẫy. Mắt nó long lanh một cách bất ngờ, như thể phát hiện ra tiệc buffet bí mật. Nó tiến lại gần...Một bước...Hai bước...Ba bước———

“Nó mắc bẫy rồi!”

*RẮC!!!*

Cái bẫy sập xuống. Con heo gầm lên. Cả bụi cây rung bần bật. Zata và Lumine bật dậy như hai ninja bán chuyên, lao tới… rồi hoảng hốt khi nhận ra con heo dù bị kẹt chân nhưng vẫn còn rất nhiều sức để vùng vẫy.

“Giữ chặt dây đi!! Nó sắp thoát rồi!!”

“Tớ đang cố đây!! Tay tớ sắp gãy rồi!!”

Sau một trận vật lộn hỗn loạn, chạy quanh cái cây như mèo đuổi chuột, và một lần suýt bị cạp vào mông, cả hai cuối cùng cũng trói gọn được con heo rừng. Nó nằm dài thở hồng hộc...Cả hai cũng nằm dài thở hồng hộc. Zata ngửa mặt lên trời, thở như sắp lìa đời.

“Lumine… nếu tớ chết, nhớ nói với Serina là… tớ từng bắt được một con heo…”

Lumine, mặt đầy bùn, tóc rối tung, nhìn con heo bị trói gọn mà cười khổ.

“Cậu không chết được đâu. Chúng ta còn chưa ăn tối.”

Zata nhắm mắt cười khúc khích.

“Tớ nghĩ lần này, Serina sẽ tự hào đấy.”

Với chiến lợi phẩm gồm ba con cá, một con heo rừng to vật vã và hai cái thân xác tơi tả, Zata và Lumine bắt đầu hành trình trở về. Trên đường đi, dù tay vẫn kéo cái sợi dây đang trói con heo, cả hai không ngừng cười vì những chuyện ngốc nghếch đã xảy ra trong ngày. Một ngày mệt mỏi...Nhưng không thể nào quên.

Trời đã ngả về chiều, ánh nắng rơi lác đác qua những tán lá, kéo theo cái bóng dài của Zata và Lumine đổ trên con đường mòn dẫn về làng. Mùi khói bếp lẫn với gió rừng khiến bụng cả hai réo rắt như biểu tình. Zata kéo sợi dây trói con heo rừng nay đã lăn quay ngủ ngon lành trong khi Lumine xách giỏ cá như thể đang vác cả trách nhiệm của nhân loại.

“Tớ chỉ mong về đến nhà trước khi mặt trời tắt.”

“Ừ, và trước khi cậu ăn sống luôn con cá.”

Zata bật cười khùng khục, nhưng chưa kịp buông thêm câu châm chọc nào thì cậu khựng lại. Mắt mở to...Môi khép chặt...Toàn thân bất động. Lumine đang đi trước vài bước cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu như thể đang chờ một lời bình luận ngớ ngẩn nào đó. Nhưng Zata không nói gì.

Ánh mắt cậu dán chặt vào một thứ gì đó ở trên cao một cái bóng đen mờ ảo, như khói lướt ngang qua các tán cây.

“Zata?”

Lumine gọi, nhưng cậu không trả lời. Thay vào đó, Zata bắt đầu rẽ khỏi đường mòn, bước chân nhẹ, gần như vô thức. Mắt không chớp, như bị thôi miên. Cái bóng ấy bay từ cây này sang cây khác, di chuyển một cách thanh thoát, như đang chơi trốn tìm với ai đó...Hoặc dẫn dụ...Hoặc cả hai. Lumine nhíu mày.

“Này! Cậu lại định làm gì nữa vậy?! Không phải lại là ý tưởng điên rồ gì nữa chứ?”

Không phản hồi. Zata cứ thế lầm lũi bám theo, như một đứa trẻ bị hấp dẫn bởi món đồ chơi phát sáng trong đêm tối. Càng lúc cái bóng càng luồn sâu vào rừng, nơi ánh nắng chỉ còn là những mảnh vụn rơi vãi trên nền đất rậm rạp.

Cậu chạy...Không nhìn lại...Không suy nghĩ...Chỉ đuổi theo cái bóng đang đung đưa như cười cợt giữa những nhánh cây. Và rồi…Nó biến mất. Zata khựng lại, ngơ ngác giữa một khoảng rừng dày đặc. Lá rụng phủ kín lối đi, không có dấu chân, không có đường mòn. Mọi thứ bỗng trở nên… lạ lẫm.

“Chết tiệt…”

Cậu thì thầm, lần đầu tiên trong suốt mười lăm phút mới nhận ra mình đã đi quá xa...Rất xa. Cây cối bao quanh cậu như bức tường xanh lá, cao vút và im lặng. Không gian trở nên đặc quánh, và gió nếu còn tồn tại cũng chẳng buồn lướt qua nơi này.

Zata bắt đầu đi vòng quanh...Một vòng...Hai vòng...Ba vòng...Không có gì thay đổi.

“Không thể nào… Đường đâu? Vừa nãy mình mới đi qua đây mà…”

Cậu bắt đầu cảm thấy hơi lạnh từ gáy lan xuống sống lưng. Bàn tay run nhẹ, không phải vì sợ mà vì sự không hiểu được. Rồi...Âm thanh vang lên. Ban đầu chỉ là tiếng xào xạc của lá, như có ai đang đi qua rừng rậm. Sau đó là những tiếng rít nhỏ, như điện chập, khe khẽ vang lên trong đầu tai.

Zata quay đầu. Không có ai...Gió không thổi...Lá không rụng. Nhưng âm thanh vẫn cứ vang vọng, như tiếng kim loại cào vào nhau, kéo lê qua tầng âm của gió rừng. Và rồi…Giọng nói xuất hiện.

Nó không rõ ràng, không mang chất người, mà như thể ai đó đang nói chuyện qua một cái radio hỏng bắt sóng, hoặc… một tâm trí méo mó đang cố gắng truyền tải điều gì đó từ phía bên kia.

“Ch…hzzr… h-lᛟlo…”

Zata đứng bất động. Đôi tai nhói lên từng đợt nhẹ, như bị chọc thủng bởi tần số sai lệch.

“Hzzz...d..ט.oyo-...plaχחχψχy...fun...?”

“Cái gì…?”

Zata lẩm bẩm. Cậu cố tập trung, nhưng âm thanh như trộn lẫn ngôn ngữ của hàng chục sinh vật không liên quan. Có tiếng người. Có tiếng điện tử. Có cả thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

“He..l..lo c-hhh...ild....wz..play....f...un?”

Zata nhắm mắt lại, tay ôm đầu, cố gắng lắng nghe giữa cơn hỗn loạn. Âm thanh không vang từ một hướng, mà từ mọi phía. Trên cao. Dưới đất. Phía sau. Trong đầu.

“Yo-u... wan-na...? Wi-...zz...χχᛁᛃu...h..zz... plaחᛃᛉy...?”

Không khí xung quanh bắt đầu rung lên nhẹ, như một cơn sốt âm thanh. Những cây cối dường như cũng nghiêng ngả, không theo gió mà theo… nhịp nói. Zata lảo đảo, cảm giác không chỉ tai bị nhiễu loạn, mà cả tâm trí cũng bị kéo xoắn lại, như thể vừa tỉnh dậy trong một giấc mơ sai lệch. Và rồi, giữa cơn hỗn loạn, một câu hỏi hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Will you play?”

Câu hỏi không chỉ vang lên trong tai. Nó vang trong ngực, trong xương sống, trong từng mạch máu chạy khắp người. Zata thở gấp.

“Ai đó… đang gọi mình?”

Cậu siết chặt nắm tay, đầu óc xoay vòng. Tất cả yên lặng...Rồi lại xáo trộn...Rồi lại yên lặng. Cậu nuốt nước bọt cái ực, không chắc liệu mình đang đứng giữa một phân đoạn kinh dị, hay chỉ đang bị tụt đường huyết và cần ăn gì đó ngay lập tức.

Thật lòng mà nói, nếu cái trò chơi kia là đi tìm bánh bao trong rừng, cậu cũng cân nhắc. Nhưng đây? Không khí đang lạnh đi, tiếng gió đã không còn, thay vào đó là một thứ tĩnh lặng bất thường, khiến ngay cả tiếng thở của chính mình cũng trở nên ồn ào đến khó chịu.

Zata chậm rãi bước tiếp, mặc cho cả vũ trụ âm thanh méo mó vẫn rít bên tai, như một cái radio bị dán băng keo lên loa mà vẫn cố hát nhạc pop. Cậu cứ bước...Cứ đi. Không biết đi đâu, không biết tại sao. Chỉ biết rằng đứng yên thì còn kinh dị hơn.

Và rồi cậu thấy nó. Một khoảng trống giữa rừng, nơi ánh sáng lọt qua những tán cây khô cằn, rọi xuống mặt đất như thể Chúa đang chiếu đèn spotlight cho một buổi lễ kỳ dị nào đó.

Ở giữa khu vực ấy là một bệ đá cũ kỹ, rêu phủ xanh rì như được chăm sóc bởi một bà lão trồng cây cảnh trong địa ngục. Xung quanh là cát, đá và những cột đá gãy vụn, khắc đầy biểu tượng ngoằn ngoèo đến mức Zata nhìn vào mà thấy như mình vừa thi rớt môn mỹ thuật cổ đại.

Trên bệ đá, có những vệt máu khô đỏ nâu, loang lổ kéo dài như ai đó từng cố gắng bò ra khỏi đó… hoặc bị lôi vào. Zata cảm thấy gáy mình lạnh toát, như thể có ai vừa áp một miếng khăn ướt lạnh vào cổ mà không xin phép.

Cậu nuốt nước bọt, bước tới gần hơn, từng bước phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ giữa cái không gian im lặng như nhà tang lễ này. Mỗi bước đi, tim đập mạnh hơn, như sợ chính mình phát hiện điều gì đó mà đáng ra không nên biết.

Và rồi...Cậu thấy nó...Một con dao. Lưỡi dao nằm hờ trên bệ đá, sáng lóa nhưng đầy rỉ sét, như thể từng được dùng trong một nghi thức cổ xưa đầy máu me mà ai cũng đã cố quên đi. Zata lưỡng lự một chút. Chạm vào hay không chạm? Cậu chọn cái ngu ngốc hơn. Cậu nhặt nó lên.

Lạnh...Lạnh đến tận xương. Trên lưỡi dao, lờ mờ khắc một dòng chữ.

“Are you ready to lose yourself in a world woven from dreams?”

Zata nheo mắt. Đọc một lần. Không hiểu. Đọc lần hai. Vẫn không hiểu. Đọc lần ba, mắt bắt đầu hoa. Não như đang bị rút cạn pin, ngôn ngữ trở thành một thứ hỗn độn trượt khỏi khả năng nhận thức.

Rồi… cậu nghiêng con dao, để nhìn kỹ dòng chữ hơn. Ngay khoảnh khắc ấy…Một khuôn mặt hiện lên. Không phải mặt Zata...Không phải ai mà cậu biết.

Một khuôn mặt đen thẫm, méo mó, mắt lồi ra như sắp rơi xuống, miệng há ngoác như đang thét nhưng lại không có tiếng.

Zata hét lên thất thanh, như thể bị ai đó nhét nguyên con cóc vào cổ áo. Cậu vung tay, ném con dao ra xa, con dao lăn lông lốc và biến mất vào bóng tối như chưa từng tồn tại.

"KHÔÔÔÔNGGGGGG!"

Cậu quay đầu chạy. Không quan tâm phương hướng, không quan tâm chân vướng vào cành cây, hay mặt mũi đầy mạng nhện. Cậu chỉ biết chạy thục mạng như thể mình đang đóng vai chính trong một bộ phim sinh tồn rẻ tiền.

Cùng lúc đó... Lumine đang vừa đi vừa hát nho nhỏ một giai điệu không rõ lời nhưng khá vui tai thì dừng lại và quay sang nói với cái không khí bên cạnh.

“Zata, cậu biết không, mình vừa nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ hay cho mấy chuyến đi sau. Chúng ta sẽ–…”

Cô quay lại...Không có Zata. Lumine chớp mắt...Nhìn quanh...Vẫn không thấy ai.

"Zata?"

Cô gọi, giọng vẫn còn bình tĩnh. Không tiếng trả lời.

"Cậu nghe thấy mình không đó?"

Không có phản hồi. Chỉ có tiếng gió thoảng nhẹ qua những tán lá, như trêu chọc. Lumine chậm lại, mắt nhìn quanh, hơi thở có chút gấp gáp.

"Zata??"

Giờ thì giọng cô đầy lo lắng. Cô quay hẳn lại, chạy ngược về hướng cũ. Không một bóng người. Không dấu chân. Không gì cả.

"Không thể nào…"

Lumine bắt đầu chạy dọc theo đường mòn, miệng liên tục gọi tên cậu bạn.

"Zata!! Cậu ở đâu?!"

Ở phía khác, giữa rừng sâu tối tăm…Zata đang vấp ngã lộn nhào qua bụi cây thứ ba mươi mốt trong vòng năm phút.

"Lumine!!"

Cậu gọi, giọng hoảng loạn nhưng mọi âm thanh như bị nuốt chửng, dội lại vào chính tai mình như một lời nhắc rằng không ai nghe thấy đâu.

“Lumine ơiiiiii! Tớ đây!”

Và như trong một đoạn phim hài cắt cảnh...Hai đứa trẻ đang lùng sục nhau trong cùng một khu rừng, gọi tên nhau như thể đang chơi trò trốn tìm kỳ cục nhất thế giới. Zata thì chạy, ngã, lại chạy. Lumine thì vung tay, la hét, lại chạy.

Mồ hôi vã ra như tắm. Tim đập thình thịch...Cho đến khi…

"ZATAAAAAA!"

"LUMINEEEE!"

*RẦM!*

Cả hai đâm sầm vào nhau như hai viên bi lạc hướng giữa mê cung. Lumine lồm cồm ngồi dậy, tóc rối tung như tổ chim.

"Tớ đã gọi cậu cả chục lần! Cậu có biết mình tưởng cậu bị bắt cóc bởi ma rừng không?!"

Zata vẫn còn thở dốc, giơ tay ra như xin ân xá.

"Tớ... tớ đang theo một cái bóng đen... Nó thú vị lắm! Giống như... mời mình chơi trò gì đó..."

Lumine nhướn mày, biểu cảm nửa tức giận nửa không biết nên cười hay nên khóc.

"Thú vị là khi cậu làm mình suýt ngất giữa rừng đấy!"

"Thì... nó chỉ là một trò chơi mà."

"Trò chơi cái đầu cậu!"

Cô giơ nắm đấm dọa dẫm nhưng lại không nén nổi một nụ cười, vừa nhẹ nhõm, vừa buông xuôi. Zata nhìn cô, cười trừ.

"Lần sau tớ sẽ mang theo dây buộc tay... để khỏi lạc nữa."

Lumine gật đầu.

"Tốt. Và nếu có cái bóng nào đó xuất hiện, cậu nhớ hỏi nó xem có chơi trốn tìm nhưng báo trước không. Tớ không chơi trò vô hình đâu."

Mặt trời dần rút lui về sau những đám mây tím ngắt ở phía chân trời, nhuộm cả khu rừng trong một sắc cam cháy rực xen lẫn màu than xám. Những tia nắng cuối cùng đọng lại trên tóc của hai đứa trẻ đang hối hả bước qua cánh cổng quen thuộc dẫn về nhà. Zata vung tay vẫy vẫy trước mặt, như thể muốn xua đi mệt mỏi sau một ngày phiêu lưu vượt chỉ tiêu.

“Cậu nghĩ Serina có giận không?”

Lumine phì cười, lau giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Nếu giận thì cũng giận vì phải lo cho khẩu phần ăn của hai đứa nhóc hay phá như mình với cậu thôi.”

Zata bĩu môi, định cãi lại, nhưng rồi… ánh sáng từ cửa ra vào đã hiện ra, ấm áp, vàng dịu, như một cái ôm từ xa của ngôi nhà thân thương. Lumine thở phào. Đúng kiểu cảm giác về đến nhà sau khi bị lạc giữa mê cung siêu thị mà quên mang điện thoại.

Cánh cửa mở ra kêu *cạch!* nhẹ mà dứt khoát. Serina đứng đó. Tóc bà vẫn búi cao như mọi khi, chiếc tạp dề in hình củ cải lấm tấm bột mì, và trên tay là một cái thìa gỗ to bằng cán chổi. Nhưng điều đáng sợ nhất… là ánh mắt. Ánh mắt của một người biết chắc có gì đó không ổn, và đang chờ được nghe lời biện hộ chính thức.

“Thức ăn đâu?”