Vân Hạ

Serina hỏi, không lòng vòng, giọng đều đều nhưng uy lực như tiếng trống ra trận. Đôi lông mày của bà nhướn cao như muốn vượt qua cả trần nhà. Căn phòng phía sau như cũng nín thở chờ xem hai đứa nhỏ định lật bài thế nào. Zata và Lumine đơ ra đúng ba giây. Rồi…

“A HA HA HA HA!”

Cả hai cùng bật cười như thể họ vừa được nghe truyện cười hay nhất trong năm. Zata giơ tay trước như đang trình diễn một vở kịch lớn.

“Chúng con đã bắt được cá! Một con cá to vật vã, cỡ như… như cái gối của Serina ấy ạ!”

“Và còn nữa!”

Lumine chen vào, mắt sáng rỡ.

"Một con heo rừng to như một chiếc xe buýt mini lao vào bọn con như thể nó vừa bị xúc phạm danh dự!”

Zata thêm vào.

“Nó húc bọn con văng như lá khô giữa bão tố! Nhưng bọn con vẫn sống sót!”

“Và chúng con mang về chiến lợi phẩm tuyệt vời nhất!”

Hai đứa hét to, vung tay ra sau lưng, chuẩn bị cho một màn trình diễn hoành tráng.

“TADAAAA!!!”

...Không có gì cả...Tay trống trơn. Không túi, không rổ, không xô, không dấu hiệu gì của bất kỳ con cá nào hay miếng thịt nào từng tồn tại. Cả hai nhìn nhau..Mặt tái dần.

“Ôi trời đất ơi…”

Lumine nói, giọng rớt xuống như viên sỏi rơi vào giếng khô.

“Chúng ta để quên túi thức ăn ngoài rừng rồi…”

Zata đờ mặt, rồi ngửa đầu thở dài.

“Thật là một ngày thất bại…”

Không ai nói gì trong một lúc. Rồi như có sự thần giao cách cảm không tên, hai đứa nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười. Một tiếng cười chân thành, giòn giã, vang vọng trong không gian như xua tan đi hết mọi áp lực lẫn mệt mỏi.

“Ít nhất thì…”

Lumine nói, cố nén cười.

“Chúng ta có một câu chuyện để kể cho Serina nghe.”

“Và có thể...”

Zata chống cằm, nheo mắt ra vẻ sâu sắc.

“...chúng ta sẽ tìm được thứ gì đó còn ăn được dưới gầm giường.”

Serina vẫn đứng đó, nhìn hai đứa nhỏ cười khúc khích, như thể vừa đi dạo công viên chứ không phải suýt nữa bị heo rừng phang gãy sống lưng. Bà thở dài...Một tiếng thở dài đầy tình thương xen lẫn tuyệt vọng...Rồi…

“Lại đây nào, mấy cưng…"

Serina nói, giọng dịu dàng lạ thường. Zata và Lumine vừa mừng rỡ vừa cảnh giác, không biết mình sắp được ăn hay sắp bị quét nhà mười ngày. Nhưng chưa kịp phản ứng...

*ẦM!*

Từ trong bóng tối phía sau nhà, những sinh vật bắt được hồi nãy cá, heo rừng, thậm chí cả con chồn lem luốc lũ lượt kéo tới, như bị điều khiển bởi một thế lực vô hình. Chúng đi bằng hai chân. Mặt đơ như tượng sáp. Rồi rầm rập nằm phủ phục dưới đất, ngay trước chân hai đứa trẻ, trong một tư thế cực kỳ... tôn kính. Zata há hốc mồm. Lumine lùi lại hai bước, mặt cắt không còn giọt máu.

“Không… lại nữa sao?”

“Chúng ta… chúng ta vừa tạo ra một nghi lễ triệu hồi động vật?”

“Đây là... đáng sợ nhất từ trước đến giờ…”

Cả hai cùng run lên, vì lạnh hay vì cái cảm giác có gì đó rất sai đang lan tỏa trong xương sống. Serina mỉm cười, như thể đây chỉ là chuyện bình thường mỗi ngày.

“Giỏi lắm. Lũ nhóc của ta.”

Căn nhà đóng cửa lại sau lưng họ, ánh sáng từ bếp hắt ra mờ mờ, còn bên ngoài... bóng tối bắt đầu thì thầm trở lại. Bên trong căn nhà, hơi ấm từ bếp tỏa ra dễ chịu như một cái ôm mềm mại giữa mùa đông.

Mùi cỏ thơm phảng phất trên những thanh gỗ ốp tường, xen lẫn mùi nước dùng đang sôi lục bục trong nồi khiến dạ dày của Zata và Lumine đồng loạt kêu lên phản đối sự đói khát suốt cả ngày. Serina đứng cạnh bếp, tay đảo đều nồi súp với một vẻ điềm nhiên đáng sợ.

“Mấy con vật đó…”

Zata thì thào với Lumine trong lúc ngồi lên chiếc ghế dài bằng gỗ thông, đôi mắt vẫn liếc ra cửa sổ.

“...chúng ngoan ngoãn như cún con ấy. Cậu nghĩ là mình đã học được thuật điều khiển động vật à?”

“Còn lâu.”

Lumine lườm cậu.

“Nếu mà học được, thì mình đã sai chúng đem bữa tối vào luôn rồi, khỏi phải kể chuyện xạo với Serina.”

Zata ậm ừ, rồi nhỏ giọng hỏi.

“Cậu nghĩ Serina có biết chuyện đó không?”

Lumine thở dài, chống cằm.

“Serina biết hết mọi thứ, từ việc ai ăn vụng bánh quy đến việc ai làm rơi xà phòng xuống giếng nước hôm trước.”

Zata đỏ mặt, ho khẽ. Serina bất ngờ quay lại, ánh mắt sắc như dao gọt củ cải.

“Là xà phòng mật ong, đúng không?”

Bà nói như thể đã đọc được suy nghĩ của Zata. Zata cười trừ, quay sang Lumine thì thấy cô bé đang cúi đầu, vai run lên vì cố nhịn cười.

“...Lần sau đừng giấu trong gầm bàn, thối lắm.”

Serina nói thêm, rồi trở lại khuấy nồi canh như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Zata cảm thấy mình vừa bị bóc trần bởi một pháp sư tầm cỡ quốc gia.

Sau bữa tối vốn dĩ là một nồi canh siêu to khổng lồ với rau củ, một vài loại nấm lạ và... thịt heo rừng mà không ai dám hỏi nguồn gốc, cả ba ngồi quanh bàn, nơi ánh đèn dầu đung đưa lắc lư như vẽ nên những bóng ma trên tường. Serina đan hai tay lại, tựa cằm lên đó, ánh mắt vừa trìu mến vừa... nguy hiểm.

Sau bữa tối, trong khi Zata và Lumine đang quấn chăn ngồi cạnh lò sưởi, ánh lửa cam đỏ nhảy múa phản chiếu lên trần nhà, Zata chợt chống cằm thở dài thườn thượt.

“Tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này…"

Zata bắt đầu, giọng cậu thấp hẳn xuống, mắt nhìn xa xăm như thể đang hồi tưởng lại một thời khói lửa mà chỉ có cậu sống sót.

“Khi bị lạc, tớ tưởng mình sẽ chết. Không phải vì đói, mà vì… tâm linh đó, cậu hiểu không?”

Lumine nhướng mày.

“Không?”

Zata liếc nhìn cô, lắc đầu như một cụ già bất lực trước lớp trẻ.

“Cậu không thấy có gì lạ à? Tớ đi theo một cái bóng. Ừ đúng rồi, cái bóng! Nó không có chân mà vẫn trôi lơ lửng như cục khói… Tớ cứ đi mãi, đi mãi theo nó… Cho đến khi tớ thấy một bệ đá phủ đầy rêu, máu khô như nước mắm bị phơi nắng, và một con dao cũ kỹ có khắc dòng chữ kỳ quái…Là Are you ready to lose yourself in a world woven from dreams?…”

Lumine chống tay vào trán, nhìn Zata với vẻ thương hại.

“Cậu bị mất nước đúng không? Hay bị sặc phấn hoa? Tớ thấy triệu chứng giống hoang tưởng do kiệt sức đó. Có khi nào lúc đó cậu ngủ gật trên đá không?”

Zata bật dậy, ánh mắt long lanh như con mèo bị oan.

“Tớ không tưởng tượng đâu! Tớ còn thấy cái mặt quái đản phản chiếu trong dao! Đen sì, méo mó như bức tranh trừu tượng bị dẫm lên!”

Lumine nhíu mày, định nói gì đó thì Serina từ trong gian bếp bước ra, lau tay lên tạp dề và ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện hai đứa trẻ. Bà nhìn Zata rất lâu, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên cả vào tim gan cậu.

“Con không nên dây dưa với thực thể đó.”

Serina chậm rãi nói, giọng trầm đến mức không gian cũng như dịu lại. Cả Zata và Lumine đều quay sang nhìn bà.

“Thực thể… gì cơ?”

Lumine hỏi, ánh mắt xen lẫn hiếu kỳ và lo lắng. Serina dựa lưng vào ghế, mắt lặng lẽ nhìn vào ngọn lửa.

“Thế giới chúng ta sống... không đơn giản chỉ là một mảnh đất nổi lơ lửng giữa không gian như bọn trẻ thường nghĩ đâu. Nó được chia làm bốn tầng.”

Zata và Lumine nhìn nhau, rồi ngồi xích lại gần hơn, mắt sáng như học sinh nghe kể chuyện ma lúc nửa đêm.

“Tầng đầu tiên cũng là nơi các con đang sống gọi là Vân Hạ. Người ta hay gọi nó là nhân giới. Chỗ này nè, cây cối, sông ngòi, bánh bao hấp, quần đùi lật gấu… Tất cả đều thuộc Vân Hạ.”

Lumine gật gù.

“Ừ, quần đùi thì chắc chắn không ở thiên giới rồi.”

Serina nhoẻn cười nhẹ rồi tiếp.

“Tầng trên Vân Hạ, người thường hay gọi là Thiên Giới, hay Thiên Đàng. Thật ra, tên thật của nó là Thượng Giới. Nơi đó...”

Zata nuốt nước bọt.

“Nghe sang trọng ghê…”

Serina hơi nghiêng đầu, ánh mắt bà bỗng trở nên rất... xa xăm.

“Tầng trên Thượng Giới nữa... ta không thể cung cấp thông tin.”

Cả hai đứa trẻ trố mắt.

“Hở? Sao vậy ạ?”

Serina nói chậm rãi.

“Chỉ cần biết rằng...nó là một vùng biển, một đại dương rộng vô hạn không có bờ bến. Mỗi phân tử nước trong đó chứa vô hạn không đếm được các vũ trụ rộng vô hạn. Vũ trụ của chúng ta chỉ là một trong số đó.”

Lumine thì thào.

“...Tầng đó có siêu thị không cô?”

Serina cười khẽ.

“Có thể.”

Zata ngồi lặng người.

“Vậy… tầng cuối cùng là gì? Là địa ngục ạ?”

Serina gật đầu… rồi phủ nhận bằng một từ.

“Paradise.”

Zata và Lumine ngớ ra.

“Gì cơ? Không phải Paradise là thiên đường hả?”

Lumine nghiêng đầu.

“Cô lộn tên rồi ạ?”

Serina lắc đầu.

“Không. Tầng dưới Vân Hạ, nơi tối tăm và nguy hiểm nhất... chính là Paradise. Hay còn gọi là Mộng Giới. Một nơi không thể đoán trước. Một cơn mộng dài, nơi mọi thực thể đều có thể tồn tại, kể cả những điều không bao giờ nên hiện hữu. Các con có thể gọi nó là Địa Ngục, nếu điều đó dễ hiểu hơn.”

Không khí trong phòng chợt lạnh đi.

“Mộng Giới có 18 tầng. Nhưng ta không thể tiết lộ thêm.”

Zata nuốt khan.

“Cô biết rõ vậy… Cô đã từng đến đó sao?”

Serina im lặng một lúc. Ánh lửa nhảy múa phản chiếu lên khuôn mặt bà, tạo nên những vùng sáng tối như ẩn như hiện.

“Đúng là… ta đã đến một số nơi.”

Cả hai đứa trẻ há hốc mồm.

“Vậy… cô là người du hành giữa các tầng?”

Serina cười nhạt.

“Không hoàn toàn. Một nửa là ta… và một nửa... không phải là ta. Một số thông tin ta biết được là nhờ một người bạn cung cấp cho ta.”

Lumine thì vẫn còn đang đếm ngón tay.

“Vậy nghĩa là… mỗi tầng đều có những sinh vật, những quy tắc riêng?”

Serina gật đầu.

“Và nếu con chạm vào một trong những thực thể của Mộng Giới dù chỉ là cái bóng thì con đã bị đánh dấu rồi.”

Zata tái mặt.

“Đánh... dấu á?”

Serina đứng dậy, quay trở vào trong, nhưng trước khi khuất sau cánh cửa bếp, bà để lại một câu nói nhỏ, âm vang kéo dài trong không gian.

“Khi một giấc mộng chú ý đến ai đó... thì thực tại sẽ bắt đầu... mơ về người ấy.”

"Đến khi đó...Có chúa cũng không cứu được con đâu..."

Zata nhìn Lumine, Lumine nhìn lại Zata. Cả hai đồng thanh.

“Ý cô là gì vậy???”

Không ai trả lời. Ngoài cửa sổ, gió thổi rì rào, lá cây khẽ xào xạc… như đang thì thầm một cái tên đã bị lãng quên từ rất lâu…Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng gà gáy… thật ra là tiếng con ngỗng nhà hàng xóm gáy nhầm giờ.

Zata mở mắt, người cuộn tròn trong chăn như một cái bánh tét lười biếng. Ánh sáng lấp lánh từ khung cửa sổ chiếu vào, xuyên qua lớp bụi mỏng trong không khí, tạo nên những vệt vàng mờ ảo. Cậu đảo mắt một vòng, đầu óc vẫn còn quay cuồng vì giấc mơ đêm qua.

“Có phải tớ vừa chạy marathon qua một biển sữa, bị cá mập biết nói đuổi theo, và sau đó được một con mèo khổng lồ mời trà...?”

Cậu lẩm bẩm rồi bỗng rùng mình. Trong đầu, hình ảnh cái dao cũ và dòng chữ kỳ lạ hôm qua hiện lên như ảnh nền màn hình khóa.

“Không… không phải mơ thường… đó là ác mộng chính trị…”

Cùng lúc đó, Lumine đạp cửa phòng cậu như một cơn bão mùa khô. Đôi mắt cô trợn tròn, tóc bù xù như tổ chim, tay cầm chổi như thể sắp đi đánh nhau.

“Zata!! Cậu biết mấy giờ rồi không?”

Zata bật dậy, mồm còn ngáp.

“...Ờ, khoảng… sáng...?”

Lumine trừng mắt.

“Chín giờ rồi! Serina nói hôm nay phải dọn cái chuồng vật nuôi sau vườn, trồng lại luống cà rốt, và… tập luyện!”

Zata nghe đến tập luyện là đột nhiên giật lùi như bị điện giật.

“Không! Không không không! Hôm nay là ngày nghỉ của vũ trụ! Tớ... tớ bị thương tâm lý! Tớ vừa mơ thấy Paradise mà!”

Lumine lườm.

“Cậu không bị thương, cậu bị lười. Mau dậy!”

Zata đành lết khỏi giường như con sâu bị lột kén giữa chừng. Cậu khoác đại chiếc áo, xỏ đôi dép tổ ong thần thánh rồi lê từng bước ra ngoài như đi đày.

Khu vườn phía sau nhà Serina thật ra không tệ. Có một hàng rào gỗ trắng, vài luống rau xanh, và một chuồng nuôi sinh vật hỗn hợp từ gà vịt bình thường cho đến một con dê biết nháy mắt ra hiệu cầu cứu mỗi khi Zata lại gần.

Lumine thì nhanh nhẹn như chiến binh cầm cuốc. Cô đào đất, trồng cây, tưới nước, làm mọi thứ mà Zata gọi là vận động không cần thiết của người thừa năng lượng. Zata chỉ đứng đó, tay chống nạnh, thở như thể vừa leo núi 30 tầng.

“Tớ… tớ nghĩ cậu nên để công việc này cho những người có cơ bắp…”

Lumine không ngẩng lên, tay vẫn cuốc.

“Tớ nghĩ cậu nên im lặng và làm việc trước khi Serina ra và hóa phép biến cậu thành… ừm… một củ cà rốt.”

Zata rùng mình, tưởng tượng cảnh mình mọc rễ, da cam chạch và chim chóc xúm lại mổ đầu. Sau khi làm việc đến trưa, cả hai trở vào nhà, lưng ướt đẫm mồ hôi nhưng tâm trạng lại… tươi hơn.

Serina đang đứng trong bếp, cắt một đĩa trái cây với động tác nhẹ nhàng như múa. Trên bàn là một bình nước dâu mát lạnh, bánh mì nướng thơm phức, và vài cái bánh ngọt hình thú mà chắc chắn Serina đã dùng thứ năng lực gì đó để nặn.

“Trông hai đứa khá hơn hôm qua đấy.”

Serina nói mà không quay đầu. Lumine ngồi xuống ghế, quệt trán.

“Con vẫn chưa nuốt nổi chuyện hôm qua về cái nơi… Paradise…”

Zata chen vào.

“Con nghĩ đó chỉ là giấc mơ… mà cũng không biết có phải mơ không… Mà cô ơi, có phải khi ai mơ thấy tầng đó, là đã bị nó để mắt rồi không?”

Serina đặt con dao xuống, nhìn cả hai đứa trẻ với ánh mắt vừa buồn vừa hiền.

“Ta không biết chắc… Nhưng nếu một ngày các con thấy mọi thứ xung quanh dường như không thật, màu sắc méo mó, âm thanh lặp lại, bóng đổ ngược… thì hãy nhớ kỹ điều này…”

Cả hai nghiêng người lắng nghe.

“...Hãy tỉnh dậy. Và nếu không thể tỉnh, thì hãy tìm đến nhau.”

Zata lắp bắp.

“Cô… nói như thể… tụi cháu sẽ bị hút vào giấc mơ đó thật ấy.”

Serina chỉ mỉm cười, rồi búng tay một cái. Toàn bộ bàn ăn rung nhẹ. Từ đâu đó, một cái đĩa bay tới trước mặt Zata, trong đó là một lát bánh gato kèm theo một cái… bánh cá sống nhăn. Zata trợn mắt.

“Cái… cái gì đây?”

Serina nhướng mày.

“Ta chỉ thử xem não con còn mơ hay đã tỉnh.”

"Với lại người thường không thể vào Paradise nếu không muốn vào đó, một khi bị Paradise nguyền rủa, số phận các nhóc chắn chắn bị dính liền với nơi đó. Thoát ra cũng chết, ở lại cũng chết, nói chung là ở đâu cũng là đường cùng cả thôi..."

Lumine cười khúc khích, còn Zata thì dở khóc dở cười, mắt nhìn miếng bánh cá như sắp khóc.

“Đây là một ngày mai rất… không bình thường…"

Mặt trời đã lên đến đỉnh, ánh nắng rải vàng khắp vườn rau nhà Serina, nơi những bụi cà rốt vừa được trồng hôm qua còn đang ngái ngủ. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm của cỏ non và... mùi cháy khét. Zata bật dậy khỏi ghế như lò xo.

"Chết rồi! Cháy rồi cháy rồi! Cháy bếp rồi Lumine ơi!!"

Lumine thì đang đứng bên vòi nước tưới cây, quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt bình thản.

"Không, đó là mùi cá chiên. Là cô Serina đang làm bữa trưa."

Zata thở phào, ngồi phịch xuống bậc thềm, tay xoa ngực như vừa thoát chết.

"Tớ tưởng mình đang sống trong phim hành động."

"Không đâu, chỉ là bếp nhà Serina thôi, hành động hằng ngày là chuyện thường."

Lumine đáp, giọng thản nhiên như thể mùi khét là hương thơm đặc sản. Bên trong căn bếp, Serina đang đứng trước một cái chảo khói nghi ngút. Đôi mắt bà nheo lại, tay cầm đôi đũa dài hơn bình thường, vũ khí tối thượng của mọi bà cô nấu ăn giỏi và hơi khó tính.

"Zata! Đem giúp cô rổ rau! Còn Lumine, con cắt cà chua cho đẹp vào! Không phải cái kiểu dập nhưng có tâm như lần trước đâu nhé!"

Lumine rên rỉ.

"Hồi đó là do dao cùn! Với lại, có ai cắt cà chua mà đòi nghệ thuật đâu!"

Serina cười nhẹ.

"Đây là bữa trưa, không phải tranh Picasso. Nhưng đã ăn thì phải đẹp, hiểu không?"