Mọt Thảo

Cuối cùng, sau bao nỗ lực, một bàn ăn đầy ắp món được dọn ra, cá chiên giòn rụm, rau xào tỏi thơm lừng, cơm trắng bốc khói, canh bí đỏ, và một món đặc biệt không ai biết tên mà Serina luôn thêm vào như trò chơi đoán món ăn. Zata nhìn bàn ăn, đôi mắt long lanh.

"Thiên đường! Đây là thiên đường thực sự!"

Lumine ngồi xuống ghế, cầm đũa, mặt nghiêm túc.

"Không được ai ăn trước. Chúng ta phải chia đều. Ai ăn hết phần cá là phản bội tổ quốc."

Serina bật cười.

"Tổ quốc nào vậy?"

"Tổ quốc bụng đói ạ."

Bữa ăn diễn ra bình thường trong khoảng… ba phút. Sau đó, Zata và Lumine bắt đầu chiến tranh lạnh… vì con cá to nhất chỉ còn một miếng. Lumine nhìn chằm chằm miếng cá, rồi nhìn Zata.

"Cậu nhìn gì?"

"Tớ đang đếm số xương."

"Tớ thấy cậu nhìn miếng cá!"

"Không có! Tớ nhìn... cái bóng phản chiếu trong nước canh!"

Lumine nheo mắt.

"Vậy thì cậu sẽ không phiền nếu tớ... gắp nó nhé?"

Zata bật mode ninja, tay chớp nhoáng gắp miếng cá… và gắp hụt. Đũa chạm đũa, cả hai gồng lên như đang so kiếm trong phim cổ trang.

Serina, không nói không rằng, giơ đũa dài thần thánh... chụp lấy miếng cá một cách chính xác tuyệt đối.

"Cả hai dừng lại. Miếng cá này thuộc về ta. Vì ta là người chiên nó."

Zata và Lumine đồng thanh.

"Bất công quá!"

Serina nhún vai, nhai giòn rụm.

"Cuộc sống là vậy đó, các cưng."

Sau bữa ăn, Zata nằm dài trên ghế tre trong sân, tay gối đầu, mắt lim dim.

"Cuộc sống…Thật lắm biến động."

Lumine ngồi cạnh, tay cầm cuốn sổ ghi chép.

"Cậu nói như triết gia. Nhưng nãy giờ chỉ vì miếng cá mà suýt mất tình bạn đấy."

Zata cười khúc khích.

"Tình bạn xây từ cơm cá mới là tình bạn bền vững."

Serina ở trong nhà vọng ra.

"Tình bạn đó sẽ được thử thách thêm ngày mai. Vì các con sẽ đi hái thảo dược cho cô trên núi."

Cả hai đứa trẻ đồng loạt ngồi dậy.

"Cái gì? Núi gì cơ? Nghe không ổn chút nào!"

Serina nói vọng ra, giọng ngọt như rót mật.

"Yên tâm, núi chỉ lăn đá nếu con la hét quá to hoặc dẫm trúng lũ thỏ đá thôi."

Zata xanh mặt.

"Thỏ… mà bằng đá ạ?"

Lumine nén cười.

"Thôi kệ, sáng mai mình còn sống thì kể lại cũng vui."

Zata thở dài.

"Đời thường kiểu này... vui thì vui thật... mà nó thót tim dữ thần."

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng còn chưa xuyên hết màn sương, Zata đã lồm cồm bò ra khỏi giường, tóc tai rối bù như tổ quạ bị gió lốc quét qua.

"Mình… mình đang mơ đúng không?"

Cậu lẩm bẩm, nhìn thấy Serina đứng trước cửa phòng, khoanh tay với bộ đồ dã ngoại gọn gàng, đeo hẳn ba lô hành trình loại.

"Chống mưa, chống lười".

"Không mơ đâu Zata. Mặc đồ vào, ta đợi dưới nhà. Nhớ mang bao tay, hôm nay hái thảo!"

Zata thở dài như thể đã ký hợp đồng bán linh hồn từ hôm qua. Trong khi đó, Lumine đã mặc sẵn đồ từ lúc…Trời còn tối mờ, còn tự làm cho mình một chiếc khăn rằn bằng vải vụn, tay ôm một cuốn sổ tay ghi chú.

"Tớ sẽ ghi lại tất cả các loại thảo dược! Rồi vẽ hình minh họa! Rồi… nếu tụi mình may mắn tìm được cỏ sáu rễ, cô Serina sẽ làm bánh thảo mộc cho tụi mình đó!"

Zata chống tay vào tường, mặt như bị trừ máu.

"Bánh thảo mộc nghe… giống hình phạt hơn là phần thưởng."

Và rồi, cả ba bắt đầu cuộc hành trình. Núi không cao nhưng rất rộng, bề mặt thì toàn đá tròn lăn như bi ve khổng lồ. Cây cối mọc chen chúc như rừng rậm, mỗi bụi cỏ đều tiềm ẩn nguy cơ… dị ứng hoặc ngứa khắp người. Serina đứng giữa bãi đá, hai tay chống nạnh như tổng chỉ huy.

"Nào, bài học đầu tiên là đừng hái bừa. Có loại cây trông như rau thơm nhưng chạm vào là rụng tóc. Có loại hoa nhìn như hoa anh túc nhưng thật ra là mộng lan đỏ, ngửi một hơi là ngủ luôn hai ngày."

Zata rùng mình.

"Lumine, tớ đổi ý. Ở nhà lau nhà có vẻ an toàn hơn."

"Không được!"

Lumine hăng hái.

"Tớ đã ghi mục tiêu hôm nay là học được ít nhất năm loại cây! Và tớ sẽ làm được!"

Serina khẽ gật đầu, rút ra ba tấm bản đồ nhỏ ghi chú bằng tay.

"Tụi con sẽ phân ra khu vực. Zata, con phụ ta hái các loại có độc, đừng lo, chỉ cần đừng liếm ngón tay. Lumine, con làm bảng phân loại ăn được, không ăn được, ăn là đi viện."

Một giờ sau. Zata ngồi thụp dưới tảng đá, cầm một cành cây đầy gai xanh tím, mặt cau có.

"Cái này là… độc hay ăn được nhỉ? Nó cứ nhìn mình như muốn đòi mạng…"

Serina bước tới, liếc một cái.

"Đó là liễu xám mộng du. Đụng vào là ngứa. Ăn vào là mộng du. Còn luộc lên thì nó… bùng nổ như pháo tết."

"Tuyệt vời. Vậy là không động vào nữa."

Zata cẩn thận bỏ cành cây xuống như đặt một quả bom. Lumine thì đang hí hoáy vẽ lại hình dạng từng loài thảo dược vào sổ, lẩm bẩm.

"Cây này có năm lá, viền răng cưa, mùi hăng. Chắc là ngải mèo lười... Cái tên gì kỳ vậy trời."

Serina từ xa nói vọng.

"Tại vì loài mèo ăn nó vào là ngủ ba ngày ba đêm không dậy."

Zata nói chen vào.

"Tớ cũng muốn thử một chút. Biết đâu có giấc ngủ trọn đời."

Giữa lúc cả nhóm đang bận rộn, một chuyện không thể tránh khỏi đã xảy ra. Zata lỡ tay đá trúng một tảng đá tròn... và rồi, cả triền đồi bắt đầu lăn...

"CHẠYYYYY!"

Lumine hét lên. Cả ba người vắt chân chạy, trong khi đằng sau là hàng loạt tảng đá tròn như đội quân bi lăn đuổi theo. Cây cối rung chuyển, lá rụng ào ào như mưa. Zata vừa chạy vừa hét.

"Tớ biết mà! Tớ biết kiểu gì cũng có gì đó lăn!!"

Serina thì vẫn tỉnh bơ, tay cầm bó thảo dược, bước nhanh nhưng không hề hốt hoảng.

"Lũ trẻ, nhớ né phải chứ đừng né trái. Lũ đá này thích quay trái lắm."

Cuối cùng, sau một cú nhào lộn đầy phong cách và một vết trầy gối không đáng kể, cả ba cũng thoát khỏi bẫy đá và ngồi thở dốc dưới bóng cây. Zata nằm dài ra đất.

"Lumine, nếu tớ không qua nổi... hãy lấy sổ của tớ... bán lại lấy tiền... mua bánh cá cho Serina."

Lumine bật cười.

"Cậu nói như chiến sĩ thời loạn. Nhưng yên tâm đi, cậu chỉ rách quần thôi."

Serina thì đã ngồi tỉa gọn thảo dược.

"Tốt lắm, hôm nay coi như thành công. Chiều về cô sẽ nấu món cháo ba rễ dưỡng sinh, chống cảm, trị đau cơ và ngăn mất ngủ."

Zata nhìn lên trời.

"Cháo... ba rễ nghe hơi ghê."

Lumine cười khúc khích.

"Yên tâm, nếu không ngon, tớ sẽ lén bỏ thêm đường."

Kết thúc ngày hôm đó, cả ba trở về với túi đầy thảo dược, sổ tay dày thêm một trang, và một câu chuyện mà mai mốt kể lại... chắc chắn sẽ được thêm muối gấp đôi. Zata vừa ăn cháo vừa lầm bầm.

"Lần sau cô Serina có bảo đi hái nữa... mình sẽ nói mình dị ứng cây cỏ."

Lumine thì xoa cằm.

"Không sao, mai mình thử tìm cỏ chống dị ứng!"

Zata đập trán xuống bàn.

"Trời ơi..."

Sau bữa tối, khi Zata đã đánh răng xong và chuẩn bị leo lên giường với bộ đồ ngủ có in hình không động vào thảo dược, thì Lumine vẫn còn ngồi quấn quýt bên cạnh Serina dưới ánh đèn dầu vàng ấm. Trên bàn là một loạt bó lá, rễ cây, hạt khô và cả những bình nhỏ đựng tinh dầu sủi tăm kỳ quái.

"Cô ơi, còn cái cây lúc nãy, cái có lá xoăn như mì gói ấy, nó dùng để làm gì ạ?"

Serina khẽ thở ra, gật đầu.

"Đó là miên diệp, dùng để chiết xuất tinh dầu giúp giấc ngủ sâu hơn."

"Còn cái rễ mà hồi nãy cháu ngửi phát ho? Nó có độc không ạ?"

"Không, nó chỉ có tinh dầu gây phản xạ. Nhưng nếu đun lên sẽ trở thành thuốc giảm ho mạnh. Chỉ cần thêm chút mật ong và... chờ, ta sẽ viết ra."

Serina bắt đầu ghi chú, nhưng chưa được ba giây thì…

"Thế nếu mình trộn nó với quế đỏ núi cao thì sao ạ? Có tăng tác dụng không?"

"...Sẽ nổ."

Serina đáp, mắt vẫn nhìn giấy.

"Ồ, hay thật! Mà nổ cỡ nào ạ?"

Serina ngừng viết. Cô ngẩng đầu nhìn Lumine bằng ánh mắt của người vừa nhận ra mình đã vô tình nhận học trò mà không ký đơn thoát thân.

"Lumine... con muốn học làm gì? Để tự chăm sóc bản thân? Hay để mở tiệm dược?"

"Dạ không ạ. Con thấy... nó vui! Cảm giác phát hiện ra một loại cây có thể trị bệnh, hay có mùi lạ lạ, hay chỉ là lá nhìn đẹp thôi... nó khiến con thấy thế giới này đáng yêu hơn!"

Serina chớp mắt. Cô không nói gì trong vài giây, rồi... mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vậy thì con chuẩn bị đi, vì thế giới thảo dược... lắm đáng sợ lắm đấy."

Và rồi... Cuộc tấn công bắt đầu. Từ hôm đó trở đi, cứ sau bữa sáng là Lumine lại kéo Serina ra bàn gỗ.

"Cô ơi, hôm nay học tiếp được không ạ? Cái lá hôm qua, con mơ thấy nó biết nhảy múa đó!"

"Đó là do con ăn tối trễ. Không phải cây nhảy múa."

"Vậy mai mình học cây biết hát đi cô!"

"...Cây đó không có thật."

Ngày thứ ba. Serina bước ra sân, trên tay cầm một bó cỏ lạ. Vừa định mở miệng, thì...

"Ôi cái đó là đỗ thanh thảo đúng không cô?! Có trong sách cũ, người ta nói có thể làm dịu tinh thần cho người bị ác mộng đúng không ạ? Nhưng phải phơi dưới ánh trăng đúng không? Nếu phơi ban ngày thì sẽ mất hiệu lực đúng không?! Mà nếu để lâu quá thì có biến chất không?! Và nó có kết hợp được với mẫu thảo xanh rêu không cô? Hay sẽ phản tác dụng?!"

Serina chớp mắt, một tay đặt lên trán.

"Chờ… đợi… để cô hít thở… sâu chút đã…"

Ngày thứ năm. Zata đang ăn sáng thì Lumine lao vào bếp.

"Zata! Cậu có biết cây nào có thể làm nước ép ngọt mà không gây tiêu chảy không?! Hôm qua tớ thử loại có gai rồi… giờ tớ thấy hơi… mơ hồ về cuộc đời."

Zata gật đầu, không ngẩng lên khỏi bát cháo.

"Cậu có biết là từ khi cậu bắt đầu học thảo dược, tớ đã mất ba đôi dép, bốn chiếc quần và một phần niềm tin vào thiên nhiên không?"

Lumine nhăn mũi.

"Cậu chỉ cần đi giày kín mũi!"

Tối hôm đó. Serina đang ngồi tỉa lá khô, thì Lumine lại bước tới với sổ tay đã dày gấp đôi.

"Cô ơi, mai mình học cách chiết xuất tinh dầu được không? Con muốn làm nước hoa từ hoa thiên nhũ. Hương nó dễ chịu lắm ạ!"

Serina im lặng. Rồi cô thở dài như một người mẹ vừa phát hiện con mình sẽ trở thành nhà thảo dược... không ngủ luôn đến hết năm.

"Lumine… mai là ngày nghỉ."

"Nhưng học thảo dược thì không cần nghỉ mà cô!"

"...Cô nghỉ."

Zata chui đầu ra từ phòng ngủ, mắt lờ đờ.

"Lumine à… cô Serina mà nghỉ luôn thì mai cậu phải gọi cây trinh nữ mộng du dạy học cho cậu đấy."

Lumine lặng người một giây. Rồi bật cười khúc khích.

"Không sao! Tớ ghi chép đủ rồi, mai tự học cũng được!"

Serina ôm trán.

"Con đúng là loại học trò... nên được cấp bằng luôn cho nhanh."

Và thế là… trong căn nhà nhỏ bên triền núi, một thầy thuốc già đang cố giữ lấy bình tĩnh và thời gian ngủ quý giá của mình, trong khi một cô bé ánh mắt sáng như đèn pin vẫn tiếp tục hành trình khám phá thảo dược với sự nhiệt tình khiến... cây cỏ cũng phải rụng lá vì sợ.

Tương lai không xa, làng sẽ có một người trị bệnh, một người gây bệnh... và một người chuyên ghi chú lại mọi chuyện. Zata nhìn cả hai, khẽ lẩm bẩm.

"Thiên tài thì cũng phải cho người ta thở chứ…"

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp rướn người qua đỉnh núi, Serina bước ra sân trong tiếng chim hót. Gió nhẹ, sương mờ, và không khí yên bình đến lạ thường. Quá yên bình...Cho đến khi…

"ZATAAAAAA!"

Tiếng thét vang dội từ bếp chính. Serina giật bắn người, suýt rơi luôn cái rổ rau dại đang cầm. Bà vội chạy về phía căn bếp nơi hiện giờ đang bốc khói nghi ngút, mùi gì đó vừa giống như… thảo mộc, vừa như bỏng ngô cháy, vừa như tủ sách bị thiêu rụi. Zata từ trong phòng bước ra, vẫn còn mặc áo ngủ.

"Gì nữa vậy trời?!"

Trong bếp. Lumine đứng giữa một chiến trường nhỏ. Bột rải đầy bàn, nước thuốc sủi bọt trào ra từ bình sứ, còn trên trán cô là một vết bồ kết dính cứng như xi măng. Serina ngừng lại ở cửa, một tay chống hông.

"Con… đang làm gì vậy?"

"Con đang thử pha chế thuốc xoa bóp! Cho Zata ấy mà. Cậu ấy bảo dạo này đau vai!"

Zata ngồi phịch xuống ghế, mặt không cảm xúc.

"Tớ bảo là đau vai do vác nước. Không bảo là muốn… bị thiêu sống."

Lumine mím môi.

"Thì con dùng thảo nhiệt linh cho tăng hiệu quả đó chứ!"

Serina nhíu mày.

"Thảo nhiệt linh… con nấu với gì?"

"Dạ, với quế rừng, gừng tươi, rồi… ớt ma, tiêu đen, và một ít rượu mạnh!"

Serina và Zata đồng thanh.

"ỚT MA?!?!"

Kết quả...Mẻ thuốc xoa bóp ấy đã được Serina tiễn về với đất mẹ sau khi nó làm cháy đáy nồi, sủi khói suốt 30 phút và khiến con mèo hoang ngoài sân bị hắt xì 9 lần liên tiếp. Tối hôm đó. Lumine vẫn không bỏ cuộc. Cô lấy sổ tay ra, ghi chép lại.

"Ghi nhớ ớt ma không phù hợp với người. Có thể gây ra hiện tượng…bỏng khí quyển."

Serina vừa uống trà vừa nhíu mày.

"Lumine, con có thể làm những bài tập lý thuyết trước không? Đừng thí nghiệm thật nữa… ít nhất là cho đến khi con học xong phần căn bản?"

Lumine gật gù, nhưng ánh mắt thì vẫn lấp lánh.

"Dạ vâng, nhưng… mai cô cho con làm bài thực hành nữa nhé!"

Serina đặt ly trà xuống, thở dài như một bà giáo viên già vừa phát hiện học sinh muốn học thêm… trong dịp lễ. Zata từ góc nhà nhổm dậy.

"Hay mai mình học nấu cơm trước đi. Chỉ là nấu cơm thôi! Không liên quan đến thuốc, không cháy nhà, không có mùi như mùi… thần linh tức giận!"

Lumine cười toe.

"Cũng được! Nhưng cho thêm lá thơm thì ngon hơn chứ?"

Zata tái mặt.

"Không! Không! KHÔÔÔÔNG!!"

Hôm sau. Lumine quyết tâm bình thường hoá niềm đam mê thảo dược của mình bằng việc nấu ăn kết hợp dược liệu. Mục tiêu là nấu một bữa sáng bổ dưỡng và không nổ.

Cô vào bếp, bắt đầu chuẩn bị cháo gạo lứt với hạt mễ cốc và vài loại rau rừng. Serina gật đầu đến đây thì tạm ổn.

Nhưng rồi Lumine lôi ra một nắm lá thối thần bí nghe đâu có thể giải cảm… nếu nấu đúng. Một củ rễ đắng tận tâm can được ghi chú là không khuyến khích dùng trong bữa ăn. Và một bình dầu rừng lên men từ năm ngoái, không ai rõ ai để. Zata chỉ thẳng tay

"Tớ thề, nếu cậu đổ thứ đó vào cháo, tớ sẽ ăn cỏ ngoài sân."

Cuối cùng, Serina phải đích thân đứng bếp với Lumine để đảm bảo nồi cháo vẫn mang hương vị của… thức ăn, chứ không phải… nghi thức hiến tế cổ đại. Bữa ăn được dọn ra. Ba người ngồi quanh bàn. Lumine hớn hở múc cháo ra.

"Cô Serina, Zata! Mời mọi người!"

Zata nhắm mắt.

"Cầu cho gạo vẫn là gạo… nước vẫn là nước… răng tôi vẫn còn nguyên…"

Lumine ngồi ăn ngon lành, cười rạng rỡ.

"Ngon quá! Cháo có chút đắng nhưng hậu ngọt!"

Serina mỉm cười.

"Đó là vì ta thay củ rễ đắng của con bằng... cà rốt."

Lumine trợn mắt.

"Cô… lừa con à?"

"Không. Cô cứu con đó."

Zata gật gù.

"Cô đúng là thần y."

Cuối ngày, khi mặt trời buông xuống, trong ngôi nhà nhỏ lại vang lên tiếng cười rôm rả. Lumine ngồi chăm chú ghi chép lại trải nghiệm, lần này là cháo cứu tinh, còn Zata thì vẽ thêm cảnh con mèo hoang bị tấn công mùi làm bìa minh họa. Serina đứng bên cửa sổ, nhấp ngụm trà, mỉm cười nhẹ.

"Cứ như vậy… thì cũng được. Nhưng lần sau ta sẽ khóa phòng dược lại."