Thảo Nữ Vô Địch

Sáng tinh mơ, khi tiếng gà gáy vang vọng qua thung lũng và dân làng còn đang ngáp ngắn ngáp dài, Lumine đã thức dậy, mặc bộ đồ vải lanh giản dị, mái tóc buộc gọn gàng, tay cầm một giỏ đầy các thành phẩm đã chuẩn bị từ tối hôm trước. Zata thì… ngồi gục trên bàn, mắt còn chưa mở hẳn.

“Tớ còn chưa ngủ đủ tám tiếng… tớ không ký vào giấy tham gia bất kỳ hội buôn bán nào hết.”

Lumine cười toe toét.

“Đây là vì sức khỏe cộng đồng, Zata à! Chúng ta đang giúp người ta mà! Ai biết được, mai này người ta sẽ gọi tớ là Danh Y Lumine đó!”

Zata lẩm bẩm.

“Còn tớ là Danh Nạn Nhân…”

Tại khu chợ làng. Một chiếc bàn gỗ ọp ẹp được Serina tài trợ tạm thời, với tấm biển do chính Lumine viết tay bằng than.

"TIỆM THẢO DƯỢC ÁNH SÁNG - Khỏe mạnh từ tâm!"

Lần đầu mở tiệm, khách… không có ai. Lumine ngồi sau bàn, ánh mắt mong chờ như cô dâu chờ chú rể tới muộn. Zata ăn nốt cái bánh khoai.

“Có khi chúng ta nên… đóng tiệm trước khi bị người ta hỏi giấy phép.”

Nhưng rồi, bà cụ hàng xóm người nổi tiếng suy diễn giỏi hơn thầy bói đi ngang, thấy có bảng hiệu, liền bước tới.

“Ớ, đây là… tiệm gì thế?”

Lumine bật dậy như lò xo.

“Dạ, cháu bán thuốc thảo dược! Cháu có thuốc trị nhức mỏi, cảm cúm, chống buồn ngủ và… cả trị giật mình lúc nửa đêm nữa!”

Bà cụ chớp mắt.

“Ồ, có thuốc trị... chồng mộng du không?”

Zata ho sặc bánh.

“Cái… gì cơ?”

Lumine không chần chừ.

“Dạ có ạ! Cháu đặt tên là Tinh Linh An Miên Đan uống xong là ngủ ngoan, mộng cũng không mơ nữa!”

Bà cụ xúc động.

“Trời ơi, bán cho ta ba lọ đi! Càng đắng càng tốt!”

30 phút sau. Tin đồn lan nhanh như bão. Dân làng bắt đầu kéo đến, mỗi người một bệnh, người thì đau vai, người thì chóng mặt, người thì... bị con mèo nhà hàng xóm làm hoảng sợ. Lumine tiếp khách như một lang y chính hiệu, miệng nói, tay phát thuốc.

“Bác cần thanh nhiệt? Đây, Trà Dương Diệp!”

“Chị bị cảm hàn? Đây, cao Gừng Sâm Kỳ!”

“Bé hay nghịch? Đây, nước thảo tĩnh tâm uống xong là muốn ngủ!”

Zata thì bối rối chạy tới chạy lui, cố nhớ loại nào không nổ khi để gần ánh nắng. Và rồi… chuyện gì đến cũng đến. Một ông chú cao to, cơ bắp cuồn cuộn, bước tới. Mặt đỏ như gấc, tay cầm một lọ thuốc của Lumine:

“Này nhóc. Cái thuốc này là Xoa bóp thảo thần tốc đúng không?”

Lumine gật.

“Dạ đúng rồi! Chú thấy sao ạ?”

“Xoa xong… tay tui tê luôn. Giờ cầm đũa không nổi!”

Zata lùi lại, thì thầm.

“Đó là lọ cô Serina bảo không được bán vì còn đang thử nghiệm mà…”

Lumine cười gượng.

“Ơ… chú thử ngâm tay trong nước ấm 5 tiếng là sẽ ổn lại ạ…”

Chú cơ bắp lườm một cái nhưng bất ngờ… phì cười.

“Thật ra tê xong lại… dễ chịu ghê. Vợ tôi bắt mua thêm 2 lọ nữa đó.”

Cuối ngày, khi mặt trời lặn. Tiệm thảo dược ánh sáng chính thức kết thúc ca đầu tiên. Lumine đếm tiền lẻ, mặt sáng như mặt trăng rằm. Zata nằm bẹp sau bàn, thì thầm.

“Tớ muốn nghỉ hưu…”

Serina từ phía sau bước tới, khoanh tay.

“Có ai bán thuốc thử nghiệm chưa xin phép không nhỉ?”

Cả hai quay lại, đơ người như tượng đá. Serina nhìn đống chai lọ, rồi... thở dài, ngồi xuống.

“Thôi, cũng may là chưa ai mọc cánh hay biến thành thằn lằn. Nhưng ngày mai, ta sẽ kiểm tra hết từng lọ. Và Lumine từ giờ phải báo cô trước khi bán gì ra chợ, nhớ chưa?”

Lumine ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng đôi mắt cô lại ánh lên tia sáng.

“Vâng cô! Vậy ngày mai con có thể… giới thiệu món kẹo ho thảo dược tan trong ba giây không ạ?”

Zata rên rỉ.

“Ba giây thôi à… còn gì là kịch tính…”

Vài tháng trôi qua kể từ cái ngày Lumine đòi mở tiệm thuốc ánh. Nhưng sau lần đó, Lumine không hề lùi bước. Ngược lại, cô còn siêng học tới mức mà cả cây cỏ quanh nhà Serina bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của chính mình.

Một buổi sáng tại nhà Serina. Tiếng gà gáy vang lên. Tiếng chim hót. Và... tiếng gào thất thanh.

“CÔ SERINAAAA!! CON NHỚ RA MỘT LOÀI MỚI RỒI NÈEEEE!!!”

Serina vừa uống ngụm trà xong, ho sặc vì Lumine bất ngờ xông thẳng vào phòng, tay cầm một cành lá nào đó... đang rung rung vì bị giật quá mạnh.

“Lumine, đó là... cành rau húng từ bữa trưa của ta.”

“A... ha ha… thì... nó cũng là thảo dược mà cô!”

Zata, đang ngồi ăn bánh mì bên cạnh, lẩm bẩm.

“Con bé này giờ gặp cỏ là hỏi tên liền, giống mấy người ghiền thần tượng... nhưng thần tượng của cổ là rễ cây.”

Hằng ngày, từ sáng sớm đến chiều tối, Lumine đều theo sát Serina như cái bóng. Mỗi khi Serina nói.

“Loại này gọi là Thanh Tinh Diệp, tác dụng...”

Lumine lập tức chen ngang.

“...giảm nhiệt, sát khuẩn nhẹ, nhưng nếu để khô quá thì sẽ giảm tác dụng sát khuẩn còn 60%. Tuy nhiên nếu ngâm cùng nước vỏ cam thì tác dụng lại tăng gấp rưỡi! Con nhớ rồi, là bài số 38!”

Serina nhướng mày.

“...Đúng rồi. Nhưng con có thể để cô nói hết được không?”

Một hôm, khi cả ba cùng lên núi hái thảo, Serina bất ngờ hỏi đố.

“Giả sử con có một người bị đau bụng do thức ăn lạ, môi tím tái, có biểu hiện lạnh run, nhưng mạch lại nhanh, tay chân khô, thì con dùng gì?”

Lumine nhíu mày.

“Hmm… có vẻ là ngộ độc dạng nhiệt xen hàn, tạm thời sẽ không dùng thanh nhiệt, mà cần ổn định tiêu hóa trước... vậy con sẽ dùng Tiểu Cam Thảo nấu cùng Phục Linh, rồi mới dần bổ sung Hoắc Hương để ổn định tỳ vị!”

Zata thở dài.

“Tớ thì sẽ gọi cứu thương.”

Serina bật cười, khẽ gật đầu.

“Con trả lời rất khá. Nhưng đừng tự ý kê đơn chữa người khác nếu không có mặt ta hoặc ai đó có kinh nghiệm, nhớ nhé.”

Lumine gật mạnh như gà mổ thóc.

“Dạ! Con sẽ chỉ thử trên Zata thôi ạ!”

Zata trợn mắt.

“Cái gì cơ?!”

Tối đó, trong khi Serina bận chuẩn bị trà thảo dược cho làng, Lumine cặm cụi thử nghiệm bài thuốc tự chế số 12, một sự kết hợp giữa cúc cam, đậu đỏ, vỏ chuối và... một loại cỏ mà cô không nhớ tên nhưng trông rất dễ thương nên chắc không sao.

Kết quả là cái lọ ấy bốc mùi như nước rửa chảo để quên hai tuần, và Zata đã ngửi thử do... bị dụ là nước ép hoa quả quý. Hôm sau. Zata nằm gục trên giường, tay cầm khăn, giọng yếu ớt.

“Tớ nhìn thấy linh hồn của mấy cái lá… đang nhảy múa quanh đầu tớ…”

Lumine hoảng.

“Ơ, chắc tại liều hơi mạnh! Nhưng đừng lo, tớ có bài giải độc số 7!”

Zata thì thào.

“Không... không thêm số nào nữa... làm ơn…”

Dù vậy, ai cũng phải công nhận Lumine đã trở thành một từ điển thảo dược sống đúng nghĩa. Một hôm, dân làng tổ chức hội thi Hiểu biết thiên nhiên dành cho thiếu niên. Khi giám khảo vừa mới nói.

“Câu đầu tiên. Loài thảo dược nào có hoa màu tím, thường mọc ở ven suối, có tác dụng giảm đau bụng kinh và chống viêm nhẹ…”

Lumine đã giơ tay.

“Tía tô nước, còn gọi là Tử Diệp Thảo vùng lạnh, nếu kết hợp với táo đỏ có thể tăng hiệu quả tuần hoàn máu!”

Giám khảo ngẩn ngơ.

“…Ờ… đúng rồi. Sao con trả lời nhanh quá vậy?”

Zata ngồi dưới hàng ghế cổ vũ, giơ tấm biển.

“Vote cho Lumine – Thảo Nữ Vô Địch Thôn!”

Dù đã thuộc làu hơn 200 loài cây, Lumine vẫn chăm chỉ học hỏi mỗi ngày, vẫn theo Serina đi hái thảo, vẫn cười toe mỗi khi tìm thấy một loài mới, và vẫn khiến Zata phát hoảng mỗi khi nghe câu.

“Tớ có một ý tưởng pha trộn mới tuyệt vời lắm!”

Serina nhìn hai đứa học trò, thở dài.

“Chắc sớm muộn gì… cũng có người mở hẳn một bệnh viện.”

Zata đáp lại.

“Miễn là tớ không phải bệnh nhân đầu tiên…”

Một buổi sáng trong lành như mọi khi, khi gió lướt qua mái tóc, chim chóc líu lo hót, sương mai đọng trên từng nhánh cây và Zata đang gục đầu vào ba lô, rên rỉ.

“Tớ... không muốn lên núi nữa đâu… lần trước tớ còn ngửi thấy mùi thuốc cả trong giấc mơ…”

“Zata!”

Lumine ngắt lời, giọng đầy năng lượng.

"Hôm nay ta sẽ tìm cây Bách Diệp Linh Thảo! Loài cây truyền thuyết có thể tăng cường trí nhớ, hỗ trợ tư duy, giúp đọc được hết 200 trang sách mà không buồn ngủ!”

Zata ngước lên yếu ớt. Serina đang lặng lẽ thu xếp giỏ, bỗng dừng lại một nhịp, rồi quay sang nói như thể đọc được ý nghĩ của cả hai.

“Cây đó... không đơn giản. Nó không mọc ở đâu dễ tìm, và quan trọng nhất, nó có… nhân cách.”

“Nhân cách? Ý cô là… nó có cảm xúc?”

Lumine tròn mắt.

“Không. Ý ta là nó biết... chửi người.”

Serina lạnh lùng đáp. Và thế là hành trình bắt đầu. Sau hơn ba tiếng leo lên một sườn núi quanh co, ba người cuối cùng cũng tới một mảnh rừng thưa nơi mà theo Serina, Bách Diệp Linh Thảo thường...Tự chọn chỗ ở. Chúng mọc rải rác, di chuyển chậm như rêu, và có thể thay đổi màu sắc để ngụy trang.

“Nó như con người thất tình. Khi vui thì mọc xanh mướt, khi buồn thì rụng lá, mà khi giận thì… thôi khỏi nói.”

Zata lẩm bẩm.

“Nghe giống Lumine khi làm bài thuốc hỏng.”

Bỗng, từ phía sau một bụi cây, có tiếng thì thầm.

“Lại là người… mấy người lại tới để nhổ tôi lên làm trà hả…”

Lumine bật dậy như nai con phát hiện ổ mật.

“Nó ở đó! Zata, nhanh lên!”

Zata rón rén tiến đến... và rồi cả hai thấy một cái cây nhỏ, lá xanh tua tủa, mặt lá có... hoa văn giống như mặt cười giễu cợt.

“Chào mấy đứa. Tên tôi là Bách Diệp Linh Thảo. Còn mấy người… là ai mà đòi bứt tôi đi hả?”

“Tụi con chỉ muốn học hỏi… và nếu có thể, nhổ một nhánh nhỏ thôi ạ?”

Lumine lễ phép, mắt long lanh.

“Ồ, dễ thương quá ha. Không.”

“Tớ không tin tớ vừa bị từ chối bởi một bụi cỏ.”

Lumine thử thuyết phục.

“Tụi con sẽ chăm sóc bác rất tốt, cho bác đất sạch, ánh nắng, tưới nước theo lịch!”

Serina lúc này bước ra, tay chống nạnh.

“Này Bách Diệp, bớt lầy giùm cái. Học trò ta cực khổ lắm mới tới đây. Làm gì mà gắt vậy?”

Cái cây rung rung.

“Serina... LẦN TRƯỚC BÀ DẪN MỘT ÔNG GIÀ TỚI HÁI LÁ TÔI XONG DÙNG LÀM TRÀ GIẢM CÂN ĐÓ! Ổng TÉP DỪA TÔI RA THÀNH BỘT RỒI KHOE KHẮP LÀNG LÀ UỐNG TRÀ THẦN THÁNH! NHỤC LẮM!”

“...À cái đó là hiểu lầm… Mà thôi, nói chung giờ bà dẫn tụi nhỏ lên để học, không lấy nữa. Đồng ý không?”

“Ờ. Nhưng phải chơi một trò đã.”

Lumine reo lên.

“Trò gì? Đố vui thảo dược à? Hay thử thách chế thuốc tốc độ?”

“Không. Ta sẽ đặt câu hỏi, ai trả lời sai sẽ bị phun mùi... đặc sản tự nhiên.”

Zata sợ run.

“Phun mùi...? Ý là... phân hả?”

“Không. Tệ hơn. Là mùi thối của nấm lên men để 8 năm dưới hầm đất trộn với hương gừng và vỏ chân dê khô. Mùi này từng làm một con gấu ngất xỉu.”

Trò chơi bắt đầu.

Câu 1: Cây nào mọc sát đầm lầy, khi đốt cháy tạo khói màu xanh tím và khiến người ta cười không ngừng trong 30 phút? Lumine lập tức lên tiếng.

“Cỏ Bách Hý.”

“Đúng.”

Câu 2: Tại sao người ta không trồng Cúc Vạn Niên gần ruộng lúa?” Zata bối rối trả lời.

“Ờ... vì nó hút nhiều nước?”

“Sai. Vì loài này thường dụ chuột tới để giao phối.”

Một luồng khói tím phun ra...khiến cậu nằm tại chỗ. Cuối cùng, sau khi Lumine trả lời đúng 7/7 câu, cây Bách Diệp hậm hực nói.

“Rồi rồi rồi, cho một lá! Nhưng đừng bắt ta xem clip review thảo mộc nữa, mấy đứa trẻ bây giờ toàn đi rừng vlog thôi à!”

Lumine cười toe toét, nâng niu chiếc lá quý. Zata tỉnh dậy, ngửi thấy mùi khói còn sót lại, bật dậy la hét.

“KHÔNGGGG TỚ KHÔNG MUỐN MƠ THẤY GỪNG VỚI CHÂN DÊ NỮAAAAA!!”

Kết thúc một ngày. Lumine trở về với ánh mắt lấp lánh, Zata thì lấm lem nhưng sống sót, còn Serina thì bắt đầu viết vào sổ tay.

Buổi tối buông xuống như một chiếc mền đen có thêu vài hạt kim tuyến lấp lánh. Gió mát nhẹ thổi qua căn nhà gỗ nhỏ xinh, nơi ba con người, à không, hai người và một người không rõ tuổi tác đang quây quần bên ánh đèn dầu ấm áp. Zata đang nằm ườn ra trên sàn gỗ, đầu gác lên một cái gối mà có vẻ đã từng là một... túi đựng khoai tây.

“Hôm nay là ngày dài nhất đời tớ.”

“Hôm qua cũng dài mà.”

Lumine nói, tay cầm cây lược gỡ từng đoạn tóc rối, vừa nói vừa nhìn mình trong tấm gương gỗ như đang luyện thần chú.

“Không!...Haizzz...”

Serina vừa uống trà vừa lật sách, nghe tụi nhỏ phàn nàn mà mặt vẫn bình thản như đang xem thời tiết.

“Làm gì có bước lùi nào tệ hơn việc con suýt nhầm lá chuối với áo choàng phép thuật tuần trước?”

Lumine ậm ừ, cố lảng sang chuyện khác.

“Thôi, tối nay ăn gì vậy cô? Hôm nay tụi con đói thật sự rồi nè.”

“Mì gói.”

“Hở?”

Cả hai đồng thanh, mắt tròn như hai cái bát. Serina gật đầu nghiêm túc.

“Đúng vậy. Mì gói. Một món cổ truyền xa xưa từ thời đại bị lãng quên, xuất hiện từ vùng đất mà con người sống trong hộp và ăn bằng nĩa nhựa.”

Zata run run.

“Ý cô là... thế giới hiện đại á?”

“Suỵt. Chuyện này không được nhắc đến nhiều.”

Và thế là… cả nhà chuẩn bị bữa tối mì gói truyền thuyết. Lumine hí hửng chọn gói mì màu đỏ rực, Zata chọn gói có hình con mèo ngầu lòi đội nón ninja, còn Serina… thì lấy nguyên một bịch mì sống, đập cho nát rồi… rắc muối tiêu ăn như snack. Zata nghẹn lời.

“Cô… cô ăn vậy thật hả…?”

“Ừ. Ăn sống dễ tiêu hóa hơn. Và giòn.”

“Và… kỳ dị.”

Sau bữa tối, cả ba người chui vào chăn, trong khi tiếng gió xào xạc nhẹ ngoài cửa sổ như bài hát ru buồn ngủ. Zata lăn một vòng rồi nằm im, ánh mắt trống rỗng.

“Lumine, nếu ngày mai cậu lại bắt tớ leo núi để đi thuyết phục cây xương rồng không phun gai vào mặt cậu, tớ thề tớ sẽ... trốn.”

Lumine vùi mặt vào gối, giọng ngái ngủ.

“Tớ không làm thế đâu. Ngày mai... tụi mình nghỉ… Tớ sẽ viết một bài thơ về… mì gói.”

“Lạy hồn.”

Khi mọi người bắt đầu thiếp đi, căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Nhưng không được bao lâu…

*ẦM!*

Một âm thanh vang lên từ nhà bếp. Serina bật dậy trước, theo sau là Lumine tóc tai bù xù và Zata lết đi như xác sống.

“Cái gì vậy? Kẻ trộm hả? Hay yêu quái?"

Lumine gào lên, tay cầm một chiếc dép như vũ khí tối thượng. Nhưng khi cả ba bước vào bếp…Trên sàn là… gói mì ninja của Zata. Nằm phơi thân giữa nền gạch, bao bì rách toạc, sợi mì tung tóe. Zata gào thét.

“TÊN NÀO GIẾT EM ẤY???”

Serina ngồi xuống, bình tĩnh như thám tử đang phân tích hiện trường.

“Rõ ràng là gói mì nằm trên nóc tủ. Có thể do gió hoặc do trọng lực khiến nó rơi. Nhưng... nhìn kỹ sẽ thấy dấu răng... ai đó ăn lén!”

Lumine lập tức chỉ tay.

“CÔ!!!”

“KHÔNG PHẢI TA!!!”

“VẬY AI??”

Zata gào như phim hình sự.

“CÔNG LÝ SẼ KHÔNG BỎ QUA VIỆC NÀY!! EM ẤY LÀ NGƯỜI BẠN DUY NHẤT TỚ TIN TƯỞNG SAU BỊ CÂY XÚC PHẠM!!!”

Cuối cùng, sau một cuộc điều tra nghiêm túc dài 7 phút, thủ phạm được xác định là... một con mèo hoang từ cửa sổ lẻn vào.

Serina thở dài.

“Lại là con của Mèo Béo ở trạm gió phía Nam. Tụi nó rất thích ăn bao bì nylon. Mai ta gửi hóa đơn sang.”

Zata vẫn còn ôm gói mì rách như thể ôm di ảnh. Lumine an ủi.

“Ngày mai… mình sẽ nấu cho cậu một gói mì khác. Thậm chí là hai. Và tớ sẽ vẽ mặt ninja cho nó.”

Zata sụt sịt.

“Thật không? Có thể… đặt tên cho nó là Ninja Đệ Nhị?”

“Tất nhiên. Và lần này, tớ sẽ canh chừng cả đêm. Không con mèo nào dám đụng tới bạn của cậu nữa đâu.”

Và như thế, đêm trôi qua. Một đêm đầy kịch tính, nước mắt, và… mùi mì gói thơm vương vất khắp nơi. Ở một thế giới khác, người ta chiến đấu với rồng, với bóng tối, còn ở đây chiến tranh là khi có gói mì bị xé rách.