Lumine ngoi lên, tóc bết nước, mắt mở trừng trừng nhìn Serina.
“Sao cô làm được mà con lại chìm như củ khoai vậy?”
Serina bước ra mặt nước, đôi chân lướt trên bề mặt như đi dạo trên cầu vồng.
“Bởi vì ta không nghĩ đến việc chìm. Ngươi vẫn còn hoài nghi trong tâm. Tâm còn loạn, Nguyên Lực sẽ chối bỏ ngươi.”
“Chối bỏ nghe như... Nguyên Lực có lòng tự trọng.”
“Nó có. Và nó ghét những kẻ lề mề.”
"Ta giỡn thôi, cứ tập trung hơn là được."
Sau vài lần bị té, Lumine quyết định... cầu cứu Zata.
“Zataaaa~! Cho mình mượn cái phao hình cá mập đi! Mình cần trợ giúp tinh thần!”
Zata móc trong ba lô ra cái phao màu hồng lòe loẹt có hình... gấu ngáo ngơ cầm dưa hấu.
“Cá mập hết rồi, lấy tạm cái này đi.”
Và thế là Lumine... mang theo phao xuống nước. Kết quả cô lơ lửng trên mặt sông như một cục bánh trôi tròn vo, mắt lim dim, Nguyên Lực bốc ra... từ... cái phao. Serina nhìn mà không biết nên khóc hay cười.
“Cái phao không phải là Nguyên Lực. Ngươi không thể lừa vũ trụ.”
Lumine lẩm bẩm.
“Nhưng mình có thể lừa bản thân…”
“Không được!”
*Bốp!*
Serina đấm một phát vào trán Lumine khiến cô bắn ngược xuống nước như bị cá sấu vỗ đuôi. Cuối cùng, sau một buổi sáng trôi nổi lên xuống như cá bị shock điện, Lumine bỗng dưng... đứng được. Không phải vì cố, mà là vì... cô ngừng nghĩ.
Cô chỉ... đứng. Nhẹ nhàng. Như không còn cố gắng để làm gì cả. Nước bên dưới không còn là trở ngại, mà là bạn đồng hành. Nguyên Lực trong cô không còn bị ép buộc, mà tự do vận hành. Zata đứng bật dậy, mắt trợn tròn.
“CÁI GÌ?! LUMINE ĐỨNG ĐƯỢC RỒI!!!”
“Khoan... khoan... LUMINE, CẬU CÓ PHẢI CÒN THỞ KHÔNG ĐÓ?!"
Lumine giơ hai tay lên, cười rạng rỡ.
“Mình làm được rồi! Mình đứng trên nước! Đúng là... Nguyên Lực kỳ diệu thật đó!”
Serina gật đầu, mỉm cười nhẹ.
“Cuối cùng, cũng hiểu.”
Sau buổi tập, ba người ngồi dưới gốc cây, cùng ăn trưa với hộp cơm Serina tự tay làm, cơm cuộn rong biển, gà nướng thảo mộc loại không gây phát ban, trứng chiên hình ngôi sao. Zata ngồi xớ rớ nhai cơm, đột nhiên hỏi.
“Ê, Lumine, từ giờ cậu đi trên nước rồi... tắm sông có cần dùng phao nữa không?”
Lumine giả bộ nghiêm túc.
“Không. Tớ sẽ... đi vào sông bằng... đôi chân trần thanh tịnh và thiền định.”
Zata tròn mắt.
“Nghĩa là cậu tắm... mà không chìm?”
“Chính xác. Và tớ sẽ thiền... ngay cả khi gội đầu.”
Serina chen vào.
“Ta nghĩ nên dạy các ngươi... kỹ năng... gội đầu bằng Nguyên Lực. Nghe nói bên Thượng Giới rất chuộng phong cách ấy.”
Ba người phá lên cười. Tiếng cười vang vọng bên dòng sông yên ả. Mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng và những tràng cười trẻ con đầy hạnh phúc.
Đêm buông xuống như một chiếc chăn ấm êm dịu. Gió rì rào thổi qua những tán cây, ánh trăng chiếu nghiêng trên mái nhà của Serina, tạo nên những vệt sáng bạc lung linh. Mọi người trong làng đều đã đi ngủ, chỉ còn tiếng côn trùng thưa thớt vang lên đều đều như nhạc nền cho một bí mật sắp được hé lộ.
Serina mở cửa phòng mình, đầu chỉ hơi ló ra ngoài, nhìn trái rồi nhìn phải. Khi chắc chắn rằng Zata đang ngủ gật trên võng vẫn ôm gối hình bánh bao, cô khẽ vẫy tay.
“Lumine. Vào nhanh lên và không được nói gì cả.”
Lumine vẫn còn đang nhai dở trái táo, mắt mở tròn.
“Ơ… gì cơ? Đi ngủ rồi mà?!”
“Vào.”
Serina kéo áo cô bé, lôi tuốt vào trong phòng, sau đó
*Kịch!*
cánh cửa bị khóa chặt lại bằng một âm thanh khô khốc. Lumine nuốt nước miếng.
“Cô… tính thủ tiêu con à?”
Serina liếc nhẹ, giọng bình thản như nói chuyện thời tiết.
“Không. Ta sắp dạy ngươi kỹ năng mới thôi.”
“Hở? Kỹ năng gì mà... phải khóa cửa bí mật dữ vậy? Cô là giáo phái nào thế?”
Serina lấy một khúc gỗ nhỏ đặt trên bàn.
“Tập trung Nguyên Lực vào cánh tay. Không để nó phóng ra. Không để nó chạy lung tung. Ngươi phải bọc nó lại như quấn một lớp vải quanh cơ bắp vậy.”
Lumine cau mày, tay giơ lên, vặn vẹo như đang chơi trò truyền điện.
“Ủa mà sao phải bọc đậm đặc dữ vậy?”
Serina nhắm mắt, bắt đầu giảng giải với giọng trầm ấm đầy... triết lý.
“Ngươi biết không, liều lượng là đường ranh mong manh giữa cứu người và giết người. Tất cả mọi thứ đều là độc. Kể cả nước, muối, hay ánh sáng mặt trời. Chỉ có liều lượng mới quyết định nó có giết người hay không.”
Lumine nhướng mày:
“Vậy là nếu con ăn quá nhiều... cơm gà, con sẽ... chết?”
“Chết vì nghẹn và mập.”
Cô bé rùng mình. Serina tiếp tục.
“Ngươi biết uống quá nhiều nước có thể khiến cơ thể loãng natri, dẫn tới phù não không?”
“Nghe giống kịch bản phim kinh dị…”
“Vitamin A một chất thiết yếu nếu dùng quá liều, có thể phá hủy gan, gây ra ảo giác và... phát ban ở những chỗ nhạy cảm.”
Lumine ho khan.
“Ghê… vậy có gì không độc không?”
“Không. Ngay cả oxy mà hít đậm đặc quá cũng làm người ta... bốc hỏa.”
“Ủa rồi con thở bình thường có sao không?”
“Không. Nhưng nếu ta nhét ngươi vào buồng oxy tinh khiết suốt 3 tiếng, ngươi sẽ bắt đầu ngứa mũi, hoa mắt, thậm chí... phát ban.”
“Giờ hiểu rồi. Hãy thử bọc Nguyên Lực lại. Không phun ra ngoài. Đậm đặc. Đủ để đấm xuyên khúc gỗ, nhưng không nổ banh phòng.”
Lumine hít sâu. Cô tưởng tượng Nguyên Lực là một lớp... sốt mayonnaise đặc quánh. Bọc nó quanh cánh tay.
“Thử đấm?”
“Đúng. Khúc gỗ kia.”
“Khúc gỗ vô tội mà…”
“Tội nó là ở sai thời điểm.”
“...”
*BỐP!*
Lumine đấm xuống. Nguyên Lực tràn ra mạnh đến nỗi... cái bàn vỡ làm đôi, khúc gỗ bay thẳng lên trần nhà kẹt luôn trên đó như... đèn chùm.
Serina thở dài.
“Liều lượng. Là... liều lượng. Quá tay rồi..."
Cuối cùng, sau gần hai tiếng tập luyện với hàng loạt cú đấm làm sụp ba cái ghế, nứt sàn nhà và làm rớt con chuột đang ngủ trong trần xuống đất, Lumine cũng đã bọc được Nguyên Lực đúng cách cứng rắn, cô đặc, và không tràn lan. Serina mỉm cười lần đầu tiên trong đêm.
"Nếu ngươi có thể tùy chỉnh độ đậm đặc Nguyên Lực cao hơn nhưng tính phá hủy thấp hơn, ngươi sẽ tạo ra một kiệt tác đó..."
"Ta gọi thứ đó là...Hư Linh!!"
"Hư Linh có khả năng tác động lên linh hồn, khi đấm vào ai đó thì linh hồn họ sẽ bị tác động dẫn đến tổn thương, chỉ vậy thôi..."
"Nó cũng là một skill khá mạnh đấy chứ..."
Khi lumine về phòng chưa ngủ được bao lâu...Cô đang nằm trong chăn, ôm gối ngáy khò khò thì bất ngờ…*Rầm!* cửa phòng mở toang như bị đá văng. Một cơn gió lạnh thổi tạt cả màn cửa lẫn tóc cô bay phần phật. Một cái bóng đen cao cao lù lù bước vào, rồi giọng Serina vang lên như lời nguyền cổ đại.
“Lumine ra ngoài huấn luyện.”
“Hức… cô ơi… mới 2 giờ sáng…”
“Đi.”
“…Nhưng con đang mơ thấy bánh flan…”
Serina kéo lôi cô bé ra khỏi chăn như lột bánh tráng.
“Đầu tiên là kỹ thuật phân thân.”
Serina đứng giữa sân trống, đêm vắng, ánh trăng phản chiếu lên mái tóc cô khiến cô trông như một... đại hiền nhân hơi mệt tim.
“Kỹ năng này cho phép ngươi tạo ra một bản sao Nguyên Lực từ chính cơ thể mình. Dùng để đánh lừa kẻ thù, làm việc nhà, hay xếp hàng mua trà sữa.”
Lumine há hốc mồm.
“Cô đang nói... là con có thể tạo ra một đứa... y chang con, để làm việc thay con?”
“Nếu giỏi. Thì một ngày có thể tạo ra 5, 10, 50... Còn ngươi giờ thì... tập cái một đi đã.”
Lumine bắt đầu tập trung Nguyên Lực. Tay run run, mồm lẩm nhẩm.
“Phân thân... phân thân... ra đi nào phân thân ơi...”
*PẰNG!*
Một luồng sáng lóe lên. Một bóng mờ xuất hiện bên cạnh Lumine. Lumine quay sang nhìn… và suýt xỉu.
“ỦA MÀY LÀ AI?! SAO MÀY GIỐNG CON MÀ MẶC ĐỒ THỜI PHỤ NỮ TRUNG CỔ VẬY?!”
Bản sao của cô tóc rối bù, mắt trợn trừng, và... mặc váy cột dây kiểu cổ trang, đang ngơ ngác không hiểu gì. Serina bước tới...
“Đó là sản phẩm lỗi. Tập trung không đều. Giải tán nó.”
Lumine quay lại, bản sao nhìn cô rồi... cười nham hiểm.
“Ta là Lumine...”
Serina nghiêm mặt.
“Cắt.”
Rồi búng tay bản sao phát nổ thành khói bụi bay sạch sẽ như chưa từng tồn tại. Lumine nằm dài ra đất, miệng méo xệch.
“Con không nghĩ con đủ khả năng nhân bản gì hết. Con nhân bản hỏng là toàn ra mấy phiên bản cosplay lịch sử kỳ quái không...”
Sau màn nhân bản trớt quớt, Serina bắt đầu chuyển sang kỹ thuật tiếp theo là Thế thân.
“Kỹ năng này dành cho những lúc nguy cấp. Khi có nguy cơ bị đập đầu, bị bắn tên, bị tấn công... hoặc bị mắng. Ngươi có thể thay thế bản thân bằng một vật khác đã được chuẩn bị sẵn như khúc gỗ, túi gạo, hoặc... bánh mì.”
Lumine sững sờ.
“Cô vừa nói... bánh mì?”
“Ừ. Nếu người địch không tinh ý, hắn sẽ nghĩ ngươi nổ banh xác rồi tan thành... bánh sandwich.”
Serina làm mẫu. Bỗng nhiên cô giơ tay chỉ thẳng vào Lumine.
“Đỡ lấy!”
Rồi ném một quả bóng lửa thẳng mặt. Lumine gào lên.
“HỐI HẬN VÌ ĐÃ RA NGOÀI! CON KHÔNG MUỐN THÀNH BÁNH MÌ CHÁY!”
*BÙM!*
Quả cầu lửa bay đến sát mặt thì Lumine biến mất thay vào đó là một... củ cải trắng. Serina gật gù
“Tốt. Củ cải có chút ngốc nhưng ít ra còn dùng được.”
Lumine hiện ra sau lưng cô, thở hồng hộc.
“Cái đó... là kỹ thuật thế thân hả? Ghê thiệt… Nhưng... nếu dùng nhầm thì sao?”
Serina nghiêm mặt.
“Nếu nhầm… ngươi có thể thế thân bằng... con cá thối, và lúc đó địch sẽ biết ngươi không nghiêm túc.”
Sau khi thực hành cả hai kỹ thuật suốt 2 tiếng, đến lúc trời hừng sáng, sân nhà Serina đã đầy rác rưởi. khúc gỗ thế thân, bản sao Lumine mặc đồ ninja, một bản sao Lumine khóc mếu đòi về nhà, một bản khác đang ngồi gọt trái cây và thậm chí có một bản... đang dạy yoga cho con mèo. Serina ôm đầu ngao ngán.
“Ngươi... tạo nhiều bản sao chi cho mệt?”
Lumine vẫy tay.
“Con đang thử nghiệm coi cái nào làm việc nhà giỏi, cái nào đấm giỏi, cái nào học thay con, cái nào... đi thi hộ.”
“Đây là chiến đấu chứ không phải... start-up phân công lao động!”
“Nhưng nếu con huấn luyện từng bản sao thật tốt, con có thể thành nguyên đội Lumine siêu cấp!”
Serina nhìn đống phân thân đang đánh nhau giành… tô mì.
“Hay là trước tiên ngươi hãy... thu dọn đống rác này lại đi, đội trưởng.”
“Phân thân, thực chất là một nghệ thuật.”
“Người đời ai cũng chê phân thân yếu, mong manh, dễ vỡ như bánh tráng ướt. Nhưng trong tay bậc thầy… thì đó là con bài chiến lược tối thượng.”
Lumine vẫn còn đang ngồi xếp bằng dưới đất, vừa chấm muối tiêu vào trái cóc vừa nghe, vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Nhưng mà clone của con… dễ phát hiện lắm luôn á. Từ xa người ta đã biết cái nào là thật rồi. Mà con cũng đâu có cố tình đâu, tự nó ra vậy mà.”
Serina nhướng mày, tay vung một cái.
Ngay lập tức, *Phập!* một Serina khác xuất hiện bên cạnh cô. Lumine ngẩng đầu, suýt nghẹn hột cóc.
“ỦA ỦA ỦA!!! CÁI GÌ DẬY!!!”
“Đây là phân thân của ta.”
Cả hai Serina cùng lên tiếng cùng lúc, giọng y chang, ánh mắt y chang, tóc rơi đúng góc, cả gió thổi trúng gò má cũng cùng một nhịp. Lumine hốt hoảng quay sang cái Serina bên trái.
“Cô ơi… cô có đứa em sinh đôi hả? Mà sao giống cô như in vậy?!”
Serina bên phải mỉm cười.
“Ngươi không hiểu rồi. Đây không phải sinh đôi. Đây là Nhân bản phân thân cấp đại thừa, cảnh giới tối hậu trong nghệ thuật biến hóa.”
“Cấp… gì cơ?”
“Có thể hiểu nôm na là cả hai đều thật. Cả hai cùng có thể đánh, nói chuyện, vận Nguyên Lực, suy nghĩ riêng. Nhưng chỉ có một bản thể gốc và chỉ có ta mới biết là ai.”
Lumine nhìn qua nhìn lại.
“Vậy tức là nếu clone cô đi đánh trận chết chóc gì đó, cô gốc vẫn đang ngồi ở nhà... uống trà, ăn bánh, xoa bóp mặt nạ dưỡng da?”
“Chính xác.”
Hai Serina đồng thanh.
Serina búng tay. Clone Serina ngay lập tức biến mất thành một làn sương bạc.
“Thế mới nói.”
Cô nhấp một ngụm trà, nhìn xa xăm.
“Chiến tranh không phải là đánh tay đôi. Chiến tranh là sự sắp xếp lực lượng một cách thông minh để người khác đánh thay mình, mình không mất móng tay nào mà vẫn được gọi là nữ thần chiến thắng.”
Lumine mím môi.
“Thế tức là… con có thể tạo ra clone, xong cho nó vô lớp học thay con? Rồi clone đó thi hộ, học bài hộ, dọn dẹp hộ, trả bài hộ, gật đầu hộ, bị cô la hộ... còn con ở nhà nằm đắp mặt nạ, ăn hạt điều xem phim tình cảm?”
Serina lườm cô.
“Nếu làm được như vậy thì đúng là thiên tài. Nhưng ngươi vẫn chỉ là... đứa mới tập phân thân mà bản sao còn mặc đồ cosplay thời Đường.”
Lumine rưng rưng nước mắt.
“Con... con sẽ cố... sẽ luyện tới cảnh giới clone có thể đi dạy thay cô luôn...”
Serina thở dài.
“Lúc đó clone cô cũng sẽ nện clone ngươi không trượt phát nào.”
"Nói gì thì nói, để đạt được khả năng clone như cô là không thể, vì giới hạn của một clone là biến thành y chang chủ nhân nhưng vẫn sẽ bị phát hiện bằng Nitro Thấu Thị."
"Còn cỡ như ta, hai cái đều là thật thì nhìn cách mấy cũng vô ích, ta có người hỗ trợ ta sử dụng được khả năng này."
"Nhưng ta không mong con tập đến mức cạn kiệt cả Nguyên Lực...chết người đó."
Ánh nắng sớm xuyên qua lớp lá dày đặc, rọi vào khu vườn sau nhà nơi Zata đang lặng lẽ làm việc. Một tay cậu đang cầm cuốc, một tay lau mồ hôi trên trán. Tóc hơi rối, áo lấm bùn. Trông rất chăm chỉ. Bỗng… một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
“Zataaaaaa~~!! Nhìn tớ nè~”
Zata quay lại. Lumine đang đứng đó, nở một nụ cười vừa vô hại vừa đầy nguy cơ tiềm tàng. Nhưng... có gì đó sai sai. Mắt Zata nheo lại. Bản năng sinh tồn trỗi dậy.
“C...cô vừa mới ở trong phòng mà?”
“Gì? Không mà~ Tớ mới thức dậy á~”
Zata nghiêng đầu. Một Lumine khác vừa đi ngang qua cửa sổ, đang... cầm bánh mì gặm. Hai Lumine?! Zata lập tức hiểu ra.
“Lumine... CÔ ĐANG XÀI CLONE PHẢI KHÔNG?!”
“Ấy da bị phát hiện rồi!”
Clone Lumine chắp tay sau lưng, đá đá chân, mặt tỏ vẻ vô tội. Lumine thật đứng trên ban công tầng hai, cầm một ly nước dừa, tay còn quạt mát.
“Hehehe... Hôm nay clone tớ rảnh nè, nên nó muốn... giao lưu thân mật với Zata đó~”
Zata lập tức quay lưng, định chuồn đi.
“Không! Tôi không chơi cái trò này! Tôi không tin đồ giả!”
Clone Lumine lập tức bám theo như keo 502.
“Zataaaa~ đừng phũ phàng như vậy mà~”
“Biến! Tôi đang cuốc đất!”
“Zata ơi~ cậu thích kiểu tóc nào~? Tớ có thể đổi mười kiểu trong 1 giây cho cậu chọn á!”
*Bụp! Bụp! Bụp!*
Clone Lumine đổi kiểu tóc liên tục khiến Zata chảy mồ hôi lạnh.
“Trời ơi giờ tụi bay còn biết chơi cosplay nữa hả... hồi xưa phân thân là để đánh nhau mà?!”
Lumine thật đang nằm võng, cười khúc khích.
“Ai biểu clone tớ bây giờ thông minh dễ thương quá làm chi~ Tớ cũng đâu ép nó, tự nó thích quậy cậu á~”
Zata chạy qua hàng rào, Clone Lumine thì chạy theo.
“Zataaaaa~ tớ pha sữa bắp nè, không uống là hết nhaaaa~”
Zata chui xuống mương.
“Tớ xuống theo nè~ chụt chụt~”
Zata nhảy lên mái nhà.
“Cậu thích ngắm cảnh không~ tớ cũng thích nắm tay~”
Zata đu dây chuyền như Tarzan qua rừng sau nhà.
“Uầy! Cậu siêu thật đó! Tớ theo nhaaa~~”
30 phút sau, Zata mệt xỉu, nằm thở dốc trên bãi cỏ. Clone Lumine vẫn nhảy chân sáo quanh cậu như một linh hồn không siêu thoát. Lumine thật bước tới, tay cầm quạt, miệng vừa ăn kem vừa nói.
“Zata à, cậu thấy phân thân của tớ bây giờ giống thật chưa?”
Zata thều thào.
“Quá giống... giống tới mức muốn đốt hết luôn...”
“Vậy là được rồi!”
Lumine vui vẻ búng tay, clone biến mất thành làn khói. Zata nhẹ nhõm… nhưng đúng lúc ấy, một cái hộp được đẩy tới trước mặt. Dòng chữ nguệch ngoạc trên nắp.
“Clone xin lỗi Zata, tặng anh hộp bánh tự tay tớ làm nè~”
Zata mở ra… Bên trong là một cái bánh kem… hình Zata mặc váy công chúa.
Zata gào lên.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Tối đó Serina ngồi nghe Lumine kể lại toàn bộ màn troll Zata bằng clone, cô chỉ nhíu mày.
“Vậy là... ngươi luyện phân thân để làm trò này? Đây là trình độ võ đạo mà ta tốn ba tháng dạy?”
Lumine gật đầu.
“Vâng! Và con thấy rất hiệu quả! Zata chắc chắn không dám chọc con một thời gian dài đâu!”
Serina đặt tay lên trán, thở dài.