Định gạt tay cô ta ra, sốt ruột hỏi:" Bây giờ cô ấy ở đâu?"
Cô ta chỉ về hướng mình vừa chạy ra, mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi, trả lời:" Ở chỗ gần sông đó cậu ơi, cô nhà con ngã trật chân đi không nổi, đang trốn ở chỗ bụi lau."
Nghe cô ta nói xong Định chẳng bận tâm gì nữa bèn lao đi. Danh thấy vậy cũng liền đuổi theo, cô Hoa là người thương của huynh trưởng nhà mình, hai người đó còn đang quen nhau, Định rất yêu cô gái này. Huống chi danh tiết của phụ nữ là vô cùng quan trọng trong xã hội bây giờ. Bây giờ nếu như thằng Liêm tìm được cô ấy, làm ra trò đồi bại gì thì về cái nhà kia ắt hẳn sống không bằng chết, còn chưa kể Định yêu cô Hoa đến đâu thì vẫn chưa chắc được đã được thầy u nhà mình gật đầu tác thành.
Ba người đó chạy đi để lại Cường dương ánh mắt căm thù nhìn theo. Hắn làm sao cam lòng chứ, nếu đã vỡ lở ra rồi thì cứ để cho nó vỡ lở ra đi, Cường chẳng thèm biện minh cho tốn công vô ích. Hắn đứng thẳng người dậy, trên người toả ra vẻ sát khí đùng đùng.
...
Phía rìa sông thằng Liêm nghiêng nghiêng ngả ngả, nó đã tìm thấy cô Hoa trốn ở trong bụi lau.
Gã làm ăn bất chính bấy lâu nay, vụ cướp nào chưa từng làm qua? Vụ tìm người trốn nợ nào mà chưa từng tìm thấy, cái chỗ trốn lộ liễu như của cô Hoa, vì cớ sao lại tìm không ra cho được?
Liêm cười lên một cách đê hèn, cô Hoa dáng người mảnh mai yêu kiều, nhan sắc tựa tiên nữ thế kia gã đã thèm muốn lâu lắm rồi. Hôm nay mượn rượu làm tới thật chẳng phải không có nguyên do.
" Nào~, ngoan ngoãn một chút, đừng để thằng này tìm được cô, hôm nay sẽ thoả mãn cô đây thật vui vẻ..."
Chất giọng lưu manh làm người ta thấy rùng mình.
Cô Hoa nằm co ro trong bụi lau dày mà sợ hãi run rẩy. Cô vờ lấy một hòn đá lớn ở bên cạnh mà nắm chặt trong tay, dùng nó làm vật phòng hờ.
Ánh mắt cô đưa qua đảo lại, lắng nghe từng âm thanh di chuyển của Liêm, cắn chặt môi dưới không để lộ ra âm thanh.
Gió thổi xào xạc làm rặng lau sậy vang lên những tiếng lao xao, át đi tiếng di chuyển của thằng Liêm làm cô sợ hãi.
Tim trong lồng ngực đập lên mạnh mẽ vì căng thẳng, như muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên tóc của cô Hoa bị ai đó túm lấy, hung hăng kéo ngược lại phía sau. Lúc này cô sợ hãi mà nhìn cái người đang nắm đầu mình lôi lại thì giật mình sợ hãi.
Thằng Liêm hất văng cô vào đám lau sậy, lưu manh mà vuốt lấy gò má và gương mặt còn đang run rẩy của cô. Ánh mắt của cô phẫn hận nhìn gã, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn sẽ xé toạc thằng Liêm ra hàng nghìn mảnh.
" Ngoan ngoãn một chút đi, thằng này sẽ không bạc đãi cô đâu."
Tay cô run rẩy siết chặt xiêm y, tay còn lại nắm chặt hòn đá khi nãy tới nổi cả gân xanh, lùi lại từng chút một.
Nhưng cô Hoa không phải người yếu mềm đến nỗi ai cũng đụng vào được, nhân lúc gã ta ghé sát lại tính dở trò tuyên dâm, cô liền thẳng tay vung hòn đá vào đầu của thằng Liêm, làm chảy máu.
Nhân lúc gã còn chưa hoàn hồn lại thì cố gắng khó khăn, nhịn đau đứng dậy tính chạy đi. Thế nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Thằng Liêm bị ăn một đập thì máu liều lên, gã tức giận nhanh tay tóm lấy cổ chân của cô Hoa, kéo lại.
Gương mặt của gã bây giờ bê bết máu, vết thương từ cú ném đá khi nãy có vẻ khá sâu, máu ròng ròng mà chảy ra.
Gã gầm lên:" Con đàn bà chết tiệt!"
Gã Liêm giữ chặt cổ tay của cô Hoa, ngồi lên bụng cô áp chế người dưới thân phải phủ phục. Cô Hoa sợ hãi dãy dụa, liều mình vùng vẫy rồi hét lớn:
" CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI!!!"
Cô gào khóc trong tuyệt vọng, không ngừng kêu gào.
Bỗng lúc này Liêm dơ tay giáng thẳng vào mặt cô một cái tát nặng nề, bịt miệng cô mặc sự vùng vẫy, bắt đầu giở trò đồi bại.
Nước mắt của cô Hoa dàn dụa khắp mặt, hai mắt trừng lớn, gương mặt đỏ bừng bừng.
Rặng lau sậy đằng đó không ngừng rung động một cách dữ dội. Ngay khoảnh khắc đó tim của Định như chững lại một nhịp, anh như điên mà phi thân vào rặng lau đằng đó. Thầm mong rằng người mình yêu vẫn ổn.
Thế nhưng đập vào mắt Định là một cảnh tượng khiến anh tức giận đùng đùng. Nắm tay siết chặt lao về hướng đó.
Khi này cô Hoa hai tay bị chói chặt, xiêm y rách nát chỉ còn lại tấm áo yếm mỏng manh. Mà gã Liêm lại đang sờ mó cơ thể của cô, không ngừng làm những hành động khiếm nhã.
Lúc này đột nhiên mặt gã bị ai đó đánh cho một cú trời giáng, cảm giác nhức nhối xộc thẳng lên não, mặt đau rát.
" Thằng chó nào?"
Gã nổi điên quay đầu lại tính xem là đứa nào dám cả gan đánh mình thì Định lại lôi gã ngã khụy ra bãi lau, rồi lại tiếp tục mấy đòn đánh liên tiếp giáng xuống mặt, mũi, mắt.
Định tức giận tới nghiến răng nghiến lợi mà nói:" Thằng chó má..."
Liêm cũng chẳng im lìm chịu trận, gã vùng lên đánh trả.
Thằng Liêm có thân hình to khoẻ hơn Định rất nhiều, Định chẳng phải đối thủ của gã, chỉ nhẫn nhục vài đòn rồi lại vùng ra đánh trả.
Lúc này may sao Danh gọi được vài người trai tráng trong làng Văn ra trợ giúp, lôi lôi kéo kéo mãi mới lôi được hai người đàn ông cao lớn đang vật lộn ra.
Cả hai người đều mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch chẳng đâu vào đâu.
Nghe thấy náo nhiệt người làng tốp năm tốp ba rủ nhau ra xem náo nhiệt đông nghịt một khoảng đất ven sông.
Thấy tình hình không ổn, cô Hoa còn đang áo quần không chỉnh tề, Định cởi áo ngoài giao lĩnh của mình gói cô Hoa vào ôm vào lòng mình che chở.
" Em...Em sợ..."
" Không sao, có ta ở đây rồi!"
Cô Hoa khó nức nở vùi vào lòng của Định, chuyện hôm nay là cú sốc mà có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ quên được. Người mình yêu đang ở ngay trước mắt đây rồi, cô không kìm được mà yếu đuối dựa vào lòng anh.
Đương nhiên náo nhiệt thế này thì ông bà Hữu về đến đầu làng nghe được cũng nhanh chóng chạy tới đó. Mợ Hữu nhìn thấy con thì lo lắng gọi:" Trời ơi thằng Định." Bà muốn lao ra nhưng bị người trong làng giữ lại.
Thằng Liêm lúc này bị một đám trai làng giữ lại thì tức lắm, gã dãy dụa vùng ra:" Thả tao ra!"
Xung quanh đám người nói to nói nhỏ, thì thầm tai nhau mà bàn tán chỉ trỏ. Ông Hữu thấy có mặt của cả hai thằng quý từ nhà mình thì chau mày, tiến lại phía đó hỏi chuyện.
" Định, Danh!"
Mợ Hữu thấy chồng ra mặt cũng chạy ra theo. Để ý tới cô Hoa đang núp trong lòng Định, trên thân là tấm áo của anh, bà chợt hiểu ra mọi chuyện, liền thay Định ôm cô vào lòng an ủi.
Định:" Thầy!"
Ông Hữu hết nhìn Định, rồi lại nhìn sang cô Hoa, thấy Danh ở đó rồi gật đầu quay ra chỗ thằng Liêm.
" Cái Hoa nó sau này là con dâu nhà họ Vũ, thế mà lại bị cái thằng không ra gì như mày suýt nữa làm nhục! Đúng là cái phường lưu manh vô liêm sỉ mà!!!"
Ông Hữu mắng thằng Liêm một tràng làm gã tức điên không nói nên lời. Tay siết chặt thành quyền.
Đột ngột lúc này.
Trong đám đông Cường lao ra khỏi đám người , mặt mày hung tợn chạy tới bóp cổ ông Hữu.
" Lão già! Là mày, là mày hại chết cả nhà tao!!!"
Bao năm qua tuy không có tình thân gì với người đàn ông này nhưng Cường rất tin tưởng ông ta, ông Hữu là người cưu mang hắn, nuôi hắn lớn lên...thế nhưng bây giờ phát hiện ra chính ông ta là kẻ hại chết cả nhà mình khiến Cường nhất thời không thể bình tĩnh nổi.
" Thằng...th...thằng Cường!!!" Ông Hữu khó khăn nói.
Bản tính của Cường vốn chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, người như hắn không quá trọng tình nghĩa, ông Hữu cưu mang hắn, nhưng thứ hắn ta mất không phải vật mà là mạng người thân.
Thấy hắn điên dại mà bóp cổ thầy mình, Định lao tới dùng hết sức bình sinh gỡ hắn ta ra mắng:" Cường! Mày có biết mày đang làm cái gì không?"
Cường gào lên:" Nợ mạng phải trả mạng, ông già đó lấy mạng cả nhà tao, tao phải giết, phải giết!!!" Tay chân vùng vằng như lên cơn dại.
Người làng nhìn mà chẳng hiểu gì, ai nấy đều nhìn hắn rồi nhìn sang người nhà họ Vũ mà đoán già đoán non.
Gió xào xạc thổi mỗi lúc một mạnh hơn, không gian nghẹt thở muốn giết người.
Mắt thấy Cường tính lao lên lần nữa, Định ghì chặt hắn lại. Tình hình nhà họ rối như tơ vò không cách nào gỡ ra được. E là sau vụ này thì trên dưới cái xã Đồng Diên này không ít những lời to nhỏ về nhà họ Vũ. Tình huống khó xử không cách nào tả nổi.
Thằng Liêm lúc này đã được thả ra, khi nãy vừa bị ông Hữu hạ bệ, lại bị Định đánh cho tơi bời. Bảo gã không góp chút vui thì gã không làm được.
Liêm bước lên trước mấy bước, vừa đi bừa cười cười cợt nhả, ánh mắt giễu cợt nhìn cả nhà họ Vũ.
" Nhân tiện có chút chuyện hay ho này, thằng Liêm đây cũng muốn góp ít chuyện vui!" Gã nói:
" Hay cho cái nhà giàu nứt đố đổ vách nhất cái làng Văn này, hay cho câu thằng không ra gì này của ông Hữu. Ích ra thằng Liêm này còn tốt hơn cái nhà này nhiều, đừng có ở đó mà ra oai!"
Ông Hữu nheo mắt nhìn gã, khó hiểu nói:" Mày muốn nói cái gì?"
Thằng Liêm lau lau vết máu trên mặt, nói:
" Thằng cha thì bám chân quan chuộc lợi, thằng con thì ngủ với trai moi móc thông tin chứ sao! Nhà này có tốt hơn cái thằng Liêm này đâu mà ra oai với thiên hạ?"
Gã nói rồi vỗ vỗ vai Cường, cười biến thái:
" Đúng không cậu Cường!" Vỗ một cái vào mông của hắn, lại nói," Nuôi cho da dày thịt béo thì cũng bị thằng này chơi rồi còn đâu!"
Gió mỗi lúc một thổi mạnh hơn, vừa như rít gào đòi mạng, vừa như thổi bay tấm mặt nạ lòng người.
Bí mật đáng ghê tởm bị bại lộ, lại bị kẻ hạ bệ đụng tay đụng chân, Cường cảm thấy thật ghê tởm. Hắn vùng mình chạy đi nơi khác, thế nhưng xung quanh đều là những cặp mắt săm soi đang nhìn mình.
Ông Hữu nghe xong chỉ mím chặt môi, kiên nhẫn nhịn nhục.
Mọi ánh mắt khác lạ đều đổ dồn hết vào nhà họ Vũ mà săm soi. Dẫu cũng từng là người làng trên xóm dưới với nhau, xưa giúp đỡ thân cận như vậy vẫn không tránh khỏi ánh mắt khinh miệt của người đời.
Cường như phát điên, lại gào lên:" CÚT!!! CÚT HẾT ĐI!!!" Hắn vùng vằng, hắn muốn chạy khỏi nơi này, muốn trốn khỏi cái nơi khiếp đản này càng sớm càng tốt. Người ta đang dùng cặp mắt ghê tởm nhìn hắn, khinh miệt có, sợ sệt có, lạ lẫm có.
" Tao hận nhà mày, hận mày, hận thằng cha mày, HẬN CẢ CÁI LÀNG HÈN HẠ NÀY!!!" Cường chỉ vào từng người một nhà họ Vũ, chỉ loạn xạ khắp xung quanh đám người đang vây xem. Điên cuồng mà bỏ chạy, hắn gạt từng người, từng người một chạy đi thục mạng chẳng biết chạy phương đâu hướng nào.
...
" Cứ như thế gã Cường nó bạt vô âm tín, nhờ phước của bà nội con mà bà con làng Văn không còn nhắc tới người tên Cường kia nữa. Chỉ là vụ của gã ta năm xưa để lại cái bóng tâm lí lớn cho thầy, cứ hễ nghe con nói muốn lên kinh thi, thầy lại sợ mày gặp phải lão Cường kia, nó biết mày là con thầy thì sẽ gây khó dễ cho mày...Huống chi... Huống chi bây giờ an phủ sứ của cái trấn Thiên Trường này lại là lão Cường đó... Thầy không yên tâm Điền à!"
Ông Định vỗ vỗ vai của Vũ Điền, ánh mắt trầm mặc, yêu thương nhìn con mình.
Vũ Điền thấy thầy mình như vậy, không kìm lòng được mà thở dài một tiếng:" Thôi chuyện đã qua rồi thầy, cũng không chắc con sẽ gặp lại lão ta, chuyện của con sau này... Không sao đâu thầy, con tự liệu được."
Anh vỗ vỗ bàn tay của ông Định để an ủi ông. Có vẻ như chuyện năm đó là vết nhơ lớn nhất của nhà họ Vũ, vết nhơ mà ông Định không thể lau sạch được.
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)