Hôm sau Vũ Điền đã khoẻ hơn rất nhiều, anh tới nhà thầy đồ Giang nghe giảng.
Thầy đồ Giang xưa là học cao hiểu rộng nhất vùng, suýt nữa đã đỗ tiến sĩ nhưng vì lí do gì đó bài làm lại không được tốt, chỉ đỗ tú tài rồi về quê dạy học.
Vũ Điền vừa vặn đi tới dàn mướp trước cửa nhà thầy đồ thì gặp cậu Hạnh. Hồ Quang Hạnh là con trai thứ hai của phú hộ vùng này, tính tình nho nhã lịch thiệp, hiền lành chất phác. Trông dung mạo tuấn tú, điển trai của một công tử nhà giàu này của y thì chẳng ai nhìn ra y là người đọc sách.
Khi xưa cũng vì cái tướng mạo này mà Hồ Quang Hạnh phải giải thích với bao nhiêu người việc chí lớn của mình, thành ra lúc đó là cả cái huyện Thanh Lan này ai cũng biết. Cậu Hạnh nhà phú hộ ở xã Đồng Diên có chí lên kinh thi cử.
Chỉ là năm rồi thi cử không đỗ đạt gì, muốn học lại ôn nhuần nhuyễn rồi mới thi cử lại lần nữa xem sao.
Vũ Điền chào:" Cậu Hạnh ạ! Cậu ghé học sớm thế."
Anh ngồi xuống bên cạnh Hồ Quang Hạnh, y cười mỉm với anh, nói:" Cũng vừa đến thôi, đệ đến cũng sớm quá."
" Nghe nói đệ vừa qua cơn bạo bệnh, vậy mà mới đỡ có ít hôm đã chạy qua đây rồi. Phải lo lắng cho sức khoẻ của mình chứ Điền."
Vũ Điền cười khách sáo,đáp:" Ta vẫn ổn lắm, ốm dậy lại chẳng biết đầu còn bao nhiêu chữ, cứ mơ hồ mãi, ta không dám lơ là kiến thức mới chạy qua đây thôi cậu Hạnh."
Hai người cười cười nói nói một hồi, một lúc sau cô Nhan mang chè tươi ra mời hai người họ. Vũ Điền thấy cô hôm nay ăn vận đẹp đẽ, tính tình lại thẳng thắn nên hỏi thử:" Cô Nhan hôm nay có hẹn với ai sao?"
Giọng điệu nói ra rất bình thản, tựa như chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Ai mà biết được lúc nói ra mấy lời đó, Vũ Điền đã dùng mấy phần chua chát cơ chứ.
Hồ Quang Hạnh huých vai Vũ Điền, cười nói:
" Đi gặp cậu Đắc đấy, cô Nhan cũng là thiếu nữ rồi còn gì, có người thương thì phải chỉnh chu mới gặp chứ!"
Vũ Điền nhận lấy tách trà nóng, đưa lên nhấp môi một cái mới liếc nhìn Nhan Thị.
Cô Nhan nghe vậy mới đỏ mặt, ngồi xuống đối diện đó mà nói:" Cậu không cần trêu em vậy đâu, cậu Đắc nói hôm nay đoàn buôn về, thầy em dặn qua bên đó mua ít thứ thôi!"
" Cô Nhan vẫn theo đuổi cậu Đắc sao?"
Vũ Điền hỏi cô, không hiểu sao nhưng Nhan Thị cảm thấy giật mình với ánh mắt của Vũ Điền. Cô vén lọn tóc xuề xòa bên má, cười:
" Dạ, cậu Điền là bạn chơi thân với cậu Đắc nên cũng biết đó, em không biết lòng cậu có như lòng em không, cậu Điền..."
Cô còn chưa nói xong thì Vũ Điền đã nói:" Đắc có người thương rồi... Cô Nhan vẫn là tìm mối khác đi thôi!"
Lời nói ra rất dứt khoát thản nhiên dội cho Nhan Thị một gáo nước lạnh, Hồ Quang Hạnh thấy biểu cảm sững sờ của cô Nhan liền quay sang quở trách Vũ Điền.
" Sao đệ lại nói thẳng như vậy..."
Y là người biết thương hoa tiếc ngọc, nghe Vũ Điền nói vậy liền không kìm được tiếc thay cho Nhan Thị.
" Nhưng mà đệ biết Đắc nó thích ai không?"
Vũ Điền nghe vậy chẳng thể nào nói, 'Trần Văn Đắc là thích ta đấy' được, anh lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói:" Không biết, huynh ấy chỉ nói huynh ấy có người thương rồi, là người làng Văn."
Nhưng Nhan Thị cũng là người làng Văn.
Anh thấy Nhan Thị vẫn cười tươi với mình, bình thản nói:" Được rồi... ta chẳng buồn làm khó Điền đâu, huynh ấy thích ai ta đây đâu có quản được!"
Nhan Thị là người hiểu chuyện, tuy không biết cô là nghĩ bản thân vẫn có khả năng, hay là thông cảm cho Trần Văn Đắc. Nhưng cô ấy hiểu chuyện như vậy làm Vũ Điền có đôi phần vướng bận trong lòng. Anh thích Trần Văn Đắc, chàng là người yêu của anh, việc có người thích Trần Văn Đắc làm anh thấy không vui, trong vô thức anh xem cô Nhan là tình địch mà quên mất cô là Nhan Thị của nhà thầy đồ Giang. Là người có đức hạnh tốt bậc nhất cái làng này. Cô hiểu chuyện, cô hiền lành, cô thục nữ, nếu như Trần Văn Đắc đứng cạnh cô thì chính là vô cùng xứng đôi.
Nghĩ tới đó anh không khỏi chạnh lòng.
Giá như anh và Trần Văn Đắc, một trong hai là nữ tử thì hay rồi... Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.
Cô Nhan là người con gái tốt.
Cô ấy là kiểu người hiền lành, tam tòng tứ đức như thế nào anh lại không biết sao. Chỉ là nếu như cô cứ theo đuổi người thương của anh như vậy, thật sự anh vừa không vui, vừa thấy có lỗi với cả hai người đó.
Vừa ảnh hưởng tới anh và Trần Văn Đắc, vừa ảnh hưởng tới tình bạn của mọi người.
Vũ Điền hạ tầm mắt, nhỏ giọng:" Xin lỗi Nhan."
Cô Nhan cười:" Cậu xin lỗi em làm gì, chúng ta là bạn học cùng thời, đâu cần phải khách sáo làm gì đâu hả cậu!"
Vũ Điền cười gượng:" Huynh ấy chẳng phải kiểu người dịu dàng gì đâu, ta sợ làm lỡ dở Nhan thì lại tội."
Cô Nhan có hơi khó hiểu, bật cười thành tiếng:
" Cậu chơi với huynh ấy mà không biết hả? Cậu Đắc là dịu dàng nhất trong số chúng ta đấy." Cô che miệng cười khúc khích, lại quay sang nói cười với Hồ Quang Hạnh mấy câu mới thôi.
Khi thầy đồ Giang ra thì cô Nhan chào hai người họ rồi đi vào nhà.
...
Hôm nay thầy đồ Giang không chỉ giảng dạy cho hai người lớn là Vũ Điền và Hồ Quang Hạnh, mà vẫn còn một đám học sinh mới cỡ như mấy đứa Vũ Điền ngày xưa.
Trông thấy sáu bảy đứa trẻ lúc nhúc, đầu nào khăn vấn, nào trái đào làm Vũ Điền nhớ về ngày xưa cũ.
Hoài niệm thật.
Còn đang say sưa với mấy câu văn trong sách của đám trẻ thì thầy đồ Giang bỗng nhiên đập phắt cái quạt vào tay, như nhớ ra cái gì đó.
Ông lại gần chỗ Vũ Điền và Hồ Quang Hạnh đang ngồi, nói nhỏ:" Hai đứa trông đám nhỏ giúp thầy cái, thầy quên mất dặn cái Nhan mua thêm mấy con cá rồi. Trông giúp thầy, thầy chạy ù ra chợ tí rồi về ngay."
Nói xong thì không đợi Vũ Điền trả lời đã chạy đi mất rồi.
" Cậu Hạnh cứ ngồi đấy đi, để đệ cho."
Nói rồi bèn đứng lên, thay thầy đồ dạy học.
Vũ Điền đọc câu nào, đám trẻ bên dưới đồng thanh đọc theo như vậy.
Cứ tiếp nối như thế đến khi thầy đồ về khi nào cũng không hay biết.
Ông Giang quay sang cười với Hồ Quang Hạnh, vuốt chòm râu xanh nói:" Thằng nhỏ này rất có tương lai!"
Hồ Quang Hạnh gật đầu với ông:" Quả thực rất có phong thái của người học rộng tài cao, con có học tới đâu cũng không bằng được thằng bé."
Ông Giang vỗ vỗ vai Hồ Quang Hạnh, nói:
" Chưa phải thời mà thôi, con tương lai rộng mở. Phải nắm đúng thời cơ, sau này ắt làm nên nghiệp lớn. Biết người biết ta con à."
...
Tiếng chim hót líu lo trên tán cành, mùa hè ở làng Văn vẫn như mọi năm, yên bình mà hoài niệm. Gió thổi nhẹ nhàng đung đưa tán lá xanh tươi, cánh đồng xanh bát ngát, cò bay lượn khắp trên bầu trời xanh.
Đang đi tới đoạn bờ sông, bất chợt Vũ Điền nghe có ai đang gọi mình lại.
" Cậu Điền ơi!"
Anh quay đầu, cô Hồng đang đứng ở ngay sau anh chỉ cách một khoảng chững mười bước chân.
" Cô Hồng kiếm tôi có chuyện gì không?"
Cô Hồng thẹn thùng đi tới phía anh, mỉm cười dịu dàng nói:" Không có gì, chỉ là em thấy cậu đi một mình nên muốn lại tâm sự với cậu đôi câu."
Vũ Điền gật đầu, hai người ngồi cạnh nhau dưới gốc xoan gần đó. Gió nhẹ nhàng làm đung đưa tóc mai của Hồng Thị, cô dịu dàng nói:" Cậu Điền vừa ở chỗ thầy đồ về ạ, Cậu tính khi nào thì lên kinh?"
Vũ Điền nói:" Hai năm nữa cô Hồng ạ, khi nào ổn định thì ta đi."
" Em tin cậu sẽ công thành danh toại, em có nghe cô Nhan nói cậu giỏi lắm, em ngưỡng mộ cậu đây rất nhiều. Nhưng tiếc em là phận đàn bà, nếu là đàn ông... Em cũng muốn học rộng hiểu nhiều như cậu."
Vũ Điền ngước mắt ánh sáng vàng chiếu xuống mặt sông, tạo nên một dải lấp lánh trên mặt nước chảy êm đềm.
Anh dịu giọng:" Chẳng phải Nhan cũng là nữ tử đó sao."
Cô Hồng cười khổ:" Nhưng thầy cô Nhan là thầy đồ mà, cậu cũng biết đó, nhà em cũng chỉ đủ ăn thôi. Lấy đâu ra tiền để đi học chứ, mà có học thì cũng đâu thể lên kinh thi cử như cậu Điền."
Vũ Điền chẳng biết đáp thế nào, chỉ thở dài một hơi rồi vỗ vỗ vai cô xem như an ủi.
Cô Hồng lại chẳng ủ rũ nữa, cô cười thật tươi nhìn Vũ Điền, hai má ửng hồng hỏi:" Sau này em muốn lấy người như cậu Điền, vừa có tài lại có đức... Liệu nếu là cậu, cậu thấy em thế nào?"
Cô mạnh dạn nói ra, không mong anh đáp lại nhưng vẫn muốn thử một lần.
Người như Vũ Điền thiên hạ này rất hiếm.
Kẻ có tài lại chẳng có đức.
Người có đức lại chẳng có chí thành tài.
Vũ Điền đáp:" Nếu là ta, ta đã từng nói với cô Hồng rồi, chí ta bây giờ ưu tiên chuyện học hành, chưa nghĩ tới chuyện thành gia lập thất. Nhưng người như cô Hồng sau này ắt sẽ có được tấm chồng tốt."
Cô Hồng nhìn anh, ánh mắt có phần đượm buồn:" Phụ nữ hơn nhau là ở tấm chồng, từ xưa tới nay đã vậy rồi... Em chỉ mong thôi, cha mẹ tính sao em cũng biết vậy... Nhưng nếu sau này cậu Điền cân nhắc..."
Lời cô còn chưa dứt, đã có người chen vào.
" Cậu Điền nói vậy chứ có mối rồi cô Hồng ạ, đúng không Điền!"
Người tới là Trần Văn Đắc, chàng mặc giao lĩnh màu xanh chàm, đầu quấn khăn vấn. Đứng ở phía ngược chiều gió. Chàng nhíu mày nhìn Vũ Điền, rồi quay sang phía Hồng Thị, nói:
" Cô Hồng này, ban nãy ta thấy mợ Lăng đang kiếm cô đấy, cô về xem mợ tìm cái gì!"
Cô Hồng nghe vậy mới giật mình:" A đúng rồi, bây giờ nhà em qua xã bên ăn đám giỗ ngoại em. Nãy giờ ở đây em quên bén mất!"
Cô đứng dậy, phủi bụi trên áo tứ thân của mình rồi mỉm cười chào:" Chào hai cậu em về, hai cậu ở lại nói chuyện nha!"
Cô Hồng vừa đi, Trần Văn Đắc đã ngồi phịch ngay xuống bên cạnh anh. Chàng nói bằng giọng chua ngoa:" Nếu ta không ra... Có khi nào mất luôn người yêu rồi không!"
Vũ Điền nhíu mày, anh đánh Trần Văn Đắc một cái, mắng:" Ăn nói cho cẩn thận!"
Trần Văn Đắc nhìn anh, thấy xung quanh không thấy người liền ôm lấy hai má cùa anh, mạnh mẽ hôn xuống làm anh giật mình.
" Ta đây có nhiều tình địch quá mà!"
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)