Vũ Điền vẫn còn ngỡ ngàng với nụ hôn ban nãy, Trần Văn Đắc lại thản nhiên ở ngay trước mặt anh than phiền, chàng chống cằm, nói:
" Người theo đuổi đệ xếp hàng dài từ trong nhà ra cuối ngõ luôn kìa! Không cho cả thiên hạ biết được, ta đây tức lắm Điền à, ta tới trước đó, chớ có bắt cá hai tay!"
Xung quanh không hề có người, chàng cứ tha hồ mà phóng túng. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Chàng nghiêng người tựa vào vai Vũ Điền, dáng vẻ như đang muốn ỷ lại, dựa dẫm vào đối phương.
" Đệ là của ta mà... đúng không?"
Vũ Điền không chịu nổi nghe chàng làu bàu, anh nào phải cái kiểu người đứng núi này trông núi nọ. Hà cớ gì phải cảnh cáo như thế. Lại tưởng tượng ra cái cảnh cô Nhan vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, xứng đôi vừa lứa đứng bên cạnh Trần Văn Đắc làm lông tơ anh muốn dựng ngược lên, vội lên tiếng:
" Đúng cái đầu huynh, sao thế! Mấy hôm nọ gặp cô Nhan thế kia không động lòng à!"
Trần Văn Đắc có hơi sửng sốt, vẫn tựa trên lưng anh. Chàng bỗng phì cười thành tiếng, chẳng ngờ tới anh sẽ nói thế này.
Đã vậy còn nặng trịch mùi dấm chua.
Trần Văn Đắc:" Em để ý à?"
Vũ Điền giận tím người. Thế này mà còn cười được.
" Huynh cười cái gì, ăn...ăn nói cho đàng hoàng vào!"
Này rõ ràng là đang cố tình quyến rũ trai nhà lành mà.
Giọng điệu của Trần Văn Đắc khi này bỗng êm dịu đi một cách kì lạ, chàng đang cố tình làm nũng với anh... Trong bất giác lại khiến anh đỏ mặt.
Anh quay đầu đi muốn trốn tránh, lại vô thức hướng ánh mắt về phía của Trần Văn Đắc. Chàng cười. Trong ánh nắng ấm áp nở một nụ cười dịu dàng, gương mặt của Trần Văn Đắc vốn rất có nhiều nét dịu dàng, nhất là ánh mắt lúc này chỉ đang hướng về một hướng duy nhất. Hai núm đồng tiền sâu hoắm tôn lên nụ cười như cướp hồn người kia, khiến người ta không thể rời mắt.
Vũ Điền nhìn chàng, anh im lặng ngắm nhìn dung mạo tuấn tú, đẹp tựa ngọc đó của người thương, cảm nhận từng động tác chàng di chuyển.
" Ta cũng chỉ phóng túng với một mình em thôi, nào có cần mặt mũi."
Chàng đổi tư thế, từ dựa vào vai Vũ Điền, thành để cho Vũ Điền tựa vào lòng mình. Còn bản thân chàng thì tận dụng lúc này ôm eo của anh, cảm nhận từng nhịp tiếp xúc của người thương với mình.
Vũ Điền giật mình hoàn hồn, còn muốn xấu hổ quay đi nơi khác lại bị Trần Văn Đắc phát hiện dữ lại.
Vũ Điền:" Huynh... Huynh buông ra! Thế này ta... Ta thấy không quen."
Trần Văn Đắc phì cười:" Dần sẽ quen thôi."
Nói rồi chàng lại dịu dàng mà đặt lên môi anh thêm một nụ hôn nữa. Ánh nắng vàng lấp lánh xuyên qua tán cây chiếu rọi gương mặt hai người những đốm sáng lấp lánh. Đó là một nụ hôn sâu, nhưng lại nhẹ nhàng đến kì lạ. Môi lưỡi quấn quýt triền miên như muốn nuốt trọn đối phương, Trần Văn Đắc nhìn anh. Chàng rất muốn cười, nhìn cái dáng vẻ không chút đề phòng kia của người thương, anh nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của anh thật sự rất hút hồn.
Khi môi lưỡi tách nhau ra còn vương vấn chút hơi thở của đối phương, môi Vũ Điền bị người kia cắn cho đỏ ửng, thở hổn hển trong lòng chàng.
Anh không biết nói gì, cái cảm giác ngượng ngùng khi lần đầu tiên biết cảm giác yêu là như thế nào kia như đang muốn bóp chết anh.
Trần Văn Đắc:" Ta nói thật nhé, cứ hễ ta bước ra khỏi nhà thì lại có mấy cô nương tới hỏi ta đệ đã có mối chưa, hỏi xem đệ thường lui tới những đâu, làm gì... Thật sự ta cảm thấy không vui rất nhiều đó, tại sao đệ lại có nhiều người mến mộ như vậy!"
Chàng vùi đầu vào hõm vai của anh, dụi dụi:
" Người thích ta được có mấy người? Đệ ghen với cô Nhan thì cũng chỉ là có mình cô ấy thôi. Còn ta đây này, đệ thương lấy ta đi... Ta đây phải ghen với bao nhiêu người đệ mới chịu dỗ ta."
Vũ Điền duỗi tay vòng ra, xoa đầu Trần Văn Đắc, ngón tay luồn qua từng sợi tóc mượt mà của chàng, như đang vỗ về:
" Ai nói với huynh là ta ghen...ghen đâu mà ghen! Chẳng qua là ta không muốn làm lỡ dở cô ấy, theo đuổi huynh để rồi chẳng nhận lại được gì."
Trần Văn Đắc siết chặt vòng tay đang ôm Vũ Điền, giọng nói trầm ấm:" Vậy thì Điền của ta phải làm lỡ dở biết bao nhiêu cô gái nhà lành đấy, thế vậy người yêu của đệ chẳng vui tí nào đâu."
Đoạn đường này vốn rất hiếm khi có người dân qua lại nên chẳng ai phát hiện ra hai người họ ôm ôm ấp ấp ở nơi này. Vũ Điền chỉ thở dài, bây giờ anh có nói thế nào cũng thành anh có lỗi với chàng thôi.
" Ta chịu, huynh buông tha ta đi."
" Không buông tha đấy, em chẳng thèm ngó ngàng tới ta cái gì... Điền, mấy cô gái kia đẹp hơn, hay ta đẹp hơn?"
" Ta đẹp hơn, huynh đừng nói năng chua ngoa như vậy chứ!" Vũ Điền nhíu mày, đẩy mặt Trần Văn Đắc đang cọ cọ bên má mình ra.
Chàng ôm chặt anh mà cười. Đúng, Vũ Điền rất đẹp, là nam tử nhưng thanh tú còn nhiều hơn tuấn tú, đôi mắt kia là thứ khiến chàng thích nhất ở anh, càng nhìn lại càng thấy hút hồn.
Nếu so ra thì với tướng mạo này Trần Văn Đắc không thể nào so bì được với anh, anh đẹp hơn chàng rất nhiều, chàng mê đắm mê đuối người này. Mấy cô nương nhà lành cũng rất thích người như Vũ Điền, gặp rồi chắc chắn sẽ khiến người ta thương nhớ. Nhưng mà chàng không thích, chàng sẽ ghen mất.
Đúng là yêu nghiệt mà. Yêu nghiệt tên Vũ Điền!
Đúng là người có tình, dính vào chữ yêu rồi thì Trần Văn Đắc chẳng thèm kiêng nể cái gì nữa. Nếu như trước kia chỉ dám nhìn đối phương thật đắm đuối, chỉ dám choàng vai chứ chẳng dám nắm tay. Thì lúc này đây, nắm tay, ôm, hôn chằng chẳng thèm kiêng nể gì nữa, lựa lúc vắng người sẽ ôm anh thật chặt, như lúc này đây, thoả thích.
Chàng cười rồi mới ung dung mà nói:" Tuần sau ta phải đi buôn, một tuần mới về. Điền đừng nhớ ta đấy nhé!"
Vũ Điền nghe vậy cũng mỉm cười, anh nói:
" Một tuần, kể cũng nhanh đấy. Ta đây chẳng thèm nhớ huynh đâu nên đừng có mong."
Miệng nói vậy nhưng Vũ Điền có chút hụt hẫng trong lòng.
Nhìn vào biểu cảm tự nhiên mất vui của người thương làm Trần Văn Đắc không tài nào chịu nổi. E là người không chịu nổi đầu tiên không phải Vũ Điền mà chính Trần Văn Đắc chàng.
" Hay là em đi với ta chuyến này nhé?"
Vũ Điền:"...?"
Anh nhíu mày khó hiểu, anh đi chung thì có giúp được cái gì đâu, có khi còn làm vướng tay vướng chân Văn Đắc lại không hay.
" Lần này là chuyến tới bên phủ Thường Tín, lô hàng cũng nhiều nên phải kéo dài tới một tuần trời đi đi về về. U của ta không cho thầy đi, vậy nên chuyến lần này chỉ có ta với mấy người thôi. Cũng có Hợp Xuân nhà em nữa đấy, Điền, đi với ta đi."
" Ta còn phải học..."
Lời chưa dứt đã bị Trần Văn Đắc chen ngang.
" Còn hai năm nữa mới thi, đi với ta một chuyến cũng đâu có thiệt!"
Trông ánh mắt mong chờ kia của chàng khiến cho anh chẳng tài nào từ chối nổi. Trần Văn Đắc vẫn luôn như vậy, vẫn luôn biết cách làm Vũ Điền siêu lòng gật đầu đồng ý. Lần này chẳng hề là ngoại lệ, anh lại phải đồng ý với yêu cầu của người thương.
" Được, ta đi... Nhưng huynh phải thưa với thầy u ta trước đã."
Chàng gật đầu lia lịa, dáng vẻ vui mừng như đứa trẻ được cho kẹo.
...
Ngay trong buổi hôm đó Trần Văn Đắc tới nhà họ Vũ, tiện đà thưa với ông Định, ngỏ lời để Điền đi chung với chàng chuyến buôn lần này.
Chàng tới, còn mang theo một ít ổi bo.
" Nhà con có cây ổi sai lắm, u con có dặn mang sang biếu hai bác lấy thảo."
Mợ Định nhìn rổ nhỏ ổi bo quả nào quả nấy chín mọng thơm lừng mà xuýt xoa:" Cây ổi ông Lợi mang về hồi cuối xuân năm ngoái đúng không con, trông ngon quá. Đợt đó thầy con có mang cho nhà mợ một cây, năm nay cũng ra sai lắm Đắc ạ." Mợ cười cười rồi nói tiếp:" Cho mợ gửi lời cảm ơn thầy u con nha."
Trần Văn Đắc đáp:" Dạ vâng, mà bác trai đâu rồi bác, con có chuyện muốn thưa."
Chàng lễ phép với mợ Định, vì đây là mợ Định, vợ của ông Định, là phụ mẫu của người chàng thương. Khi xưa đã rất quý mến họ, bây giờ lại mến hơn rất nhiều lần.
Mợ Định đưa rổ ổi cho cái Đào rồi mới vọng giọng vào nhà, gọi:" Ông Định!!! Cu Đắc nhà ông Lợi tới chơi này!"
Mợ Định dù sao cũng là người có tiếng nói nhất trong nhà, ông Định yêu thương bà như thế nào cả làng Văn này ai lại không biết. Cũng vì người phụ nữ này mà tam thế tứ thiếp ông chẳng cần, một đời một kiếp một đôi người là đủ.
Mợ vừa gọi một tiếng, ông Định đã lủi thủi đi ra.
Ông Định:" Mình gọi tôi hả!?"
Mợ nói:" Đắc nó qua, nói là tới thưa chuyện gì với ông đấy."
Ông Định cười lên hiền từ, nói:" Hai đứa cãi nhau hay sao? Lại gọi ông ra giải hoà hả?" Ông chỉ muốn trêu chàng thôi. Khi còn nhỏ, lúc hai đứa Vũ Điền và Văn Đắc cãi nhau, giận dỗi đều là Trần Văn Đắc tới nhờ ông Định giải hoà cho. Nhớ lại mấy chuyện đó làm Trần Văn Đắc có hơi ngượng ngùng, chàng gãi đầu.
" Dạ không phải ạ, hai đứa bọn con vẫn còn thân thiết lắm."
" Vào nhà đi con, ngồi xuống ông với con nói chuyện."
Chàng nối gót đi theo ông vào nhà, ngồi trong tiền đường nhà họ Vũ. Mợ Định rót nước trà ra chén, đẩy đến chỗ Văn Đắc và ông Định.
" Điền nó ở dưới kho với thằng Nghĩa, để mợ gọi nó ra."
Chàng nhanh miệng, nói:" Không cần đâu bác, chốc con tự xuống dưới tìm đệ ấy cũng được."
Đối diện chàng, ông Định hớp một ngụm trà rồi nói:" Thế muốn thưa ông cái gì nào?"
" Dạ bác, mấy bữa nữa có chuyến buôn lên chỗ phủ Thường Tín. Thầy nhà con vừa khoẻ lại, u con không cho đi buôn nên chuyến này con đi một mình. Con muốn xin bác cho Điền đi chung với con chuyến này, xem như cho đệ ấy mở mang tầm mắt một chút!"
Chàng nói một hồi mới nói được ý chính, còn sợ ông Định sẽ không đồng ý, nhưng có vẻ như chàng nghĩ nhiều rồi.
Ông Định chần chừ một lúc rồi mới đáp:" Ừm, cũng được. Cho nó đi cho thư thả đầu óc một chút, ông nói chứ, thằng bé nó suốt ngày quanh quẩn trong nhà, hết sách vở rồi lại vào hầm rượu. Con dẫn nó đi thư thả mấy hôm giải khuây, là chuyện tốt!"
Trần Văn Đắc:" Dạ vâng, con sẽ đảm bảo an toàn cho đệ ấy. Bác cứ yên tâm."
Sao lại không yên tâm. Trong mắt ông và mợ Định, Trần Văn Đắc là tri kỉ của con trai mình, ông rất tin tưởng chàng. Nếu hôm nay là người khác thì chắc chắn ông Định sẽ không cho phép, nhưng đây là Trần Văn Đắc nên chắc chắn là yên tâm.
" Thế cẩn thận nhé, để ông nhắc con Đào chuẩn bị ít đồ đi đường cho hai đứa."
" Bác cho con ít mứt mợ Định làm được không, con thích mứt mợ làm lắm, thanh ngọt vừa đủ, cái đấy u con làm không được đâu!"
Mợ Định cười phá lên rồi gật đầu đồng ý.
Ngồi tán gẫu với vợ chồng ông Định một lúc rồi chàng mới xuống kho rượu tìm Vũ Điền.
Khi này anh đang chỉ tận tay dạy cho Nghĩa về hương liệu ủ rượu thì Trần Văn Đắc thò đầu vào, gọi:" Điền ơi!!!"
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)