Chương 31:Hợp Xuân

" Đệ làm gì trong đó thế?"

Vũ Điền quay đầu, đối diện với cái người đang thò đầu nhìn vào trong kho kia của Trần Văn Đắc, nhưng anh không trả lời. Nghĩa thấy vậy mới nói:" Cậu Đắc làm gì phải thậm thò như vậy, huynh đệ nhà ta đang ở trong kho rượu, không phải ủ rượu thì làm cái gì!"

Nghĩa cười rồi tiếp tục quay mặt về đống vị thuốc ủ rượu trên bàn, nói:" Huynh, chỗ vừa rồi huynh nói đệ vẫn chưa hiểu lắm, huynh nói lại đi."

Vũ Điền ra hiệu cho Trần Văn Đắc vào trong rồi mới quay sang giảng giải cho Nghĩa. Nghĩa vốn thông minh, lại tiếp thu rất nhanh nên khi giảng dạy cho cậu Vũ Điền đều không hề thấy khó chịu ở đâu cả. Anh chú tâm vào chỗ Nghĩa muốn hỏi, nói:" Hợp Xuân nhà ta không đơn thuần chỉ là rượu có hương hoa thông thường, cái quan trọng không ở loại men ủ mà là ở chỗ nhà ta ủ rượu bằng cách nào. Nguyên liệu ủ nên không chỉ là thuốc Nam và hoa đào, thuốc Nam phải chọn đúng loại, có nguyên liệu sẽ gây nên vị thuốc, thì phải có cái át đi. Quan trọng là phải giữ được hương hoa đào đặc trưng, màu đỏ trong và vị ngọt tự nhiên cho rượu. Nồng độ chỉ được ủ ở mức vừa phải để tránh át đi mùi hương."

Nghĩa gật đầu rồi quay ra ủ rượu.

Trên bàn la liệt là thuốc Nam, nào là bạch hoa xà thiệt thảo¹, cam thảo, cúc tần, dâu tằm,... Hoa đào ép khô, hoa đào tươi đều có cả.

Nhìn vào chỗ nguyên liệu đó làm Trần Văn Đắc muốn váng cả đầu, trong kho rượu ánh sáng không quá nhiều, tuy là ban ngày nhưng cả căn phòng chỉ có một cánh cửa duy nhất, trong này khô ráo, có lẽ như phải giữa nhiệt độ thật chuẩn.

Cả căn phòng chỉ có ánh sáng của ánh đèn dầu, lợi dụng điểm đó, chàng vươn tay nắm lấy bàn tay của Vũ Điền, miệng nói:" Bây giờ vẫn mua được hoa đào tươi hả? Ta tưởng hết xuân thì tàn hết rồi chứ, vậy mà nhà của đệ vẫn mua được!"

Bàn tay đang thả rông bỗng bị người nắm lấy, Vũ Điền giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ rất bình thản. Anh lườm Trần Văn Đắc, rút tay lại rồi nói nhỏ:" Đừng làm loạn!" Cảnh cáo xong thì đi lại chỗ Nghĩa, xem xem cậu có làm đúng không.

Nghĩa ngây ngô chẳng biết gì, thấy người ta hỏi cũng mỉm cười mà trả lời:" Hoa này là u dặn chị Đào lên chợ huyện lấy, ngoài đó có cây đào nở muộn đấy."

'' Đệ làm đúng mà, huynh kiểm tra kĩ quá! Đâu phải đệ chưa ủ bao giờ đâu mà!"

Vũ Điền gật đầu:" Đệ bỏ cam thảo nhiều quá, bớt lại đi."

Nói rồi liền tiện tay lấy cam thảo ra một ít, nói: " Trước nay đệ đều ủ theo cảm tính mà không để ý tới bản thân đệ ủ có đúng hay không, mấy vò đệ ủ trước đó thầy không đem bán mà để lại. Ta thử rồi, không phải nồng quá thì cũng là quá ngọt. Đệ phải chú ý điều lượng chứ, ta nói với đệ cái gì thì chính là công thức bao đời tổ tiên để lại như vậy, hơn một chút cũng không được, bớt một chút cũng không được."

Nói rồi lại chỉ tay vào bình men vừa chia đều bên cạnh:" Đệ bỏ vào bình đi."

" Chẳng phải huynh vẫn đang nghiên cứu cải tiến rượu sao, vì thế mà cãi nhau với thầy mấy lâu nay."

Nghĩa nói rất bình thường, giọng điệu đều đều như chỉ nói bâng quơ ra mà thôi. Nhưng Vũ Điền lại chẳng nghĩ thế, anh biết Nghĩa đang thắc mắc chỗ nào, cũng biết cậu để ý toàn bộ chứ không hề ngó lơ, anh đáp:" Chỉ là vài thứ vặt vãnh ta phối để uống chơi thôi, đệ đừng để ý làm gì. Thầy rất kì vọng vào đệ, sau này gia nghiệp nhà họ Vũ đệ phải gánh vác. Nhà ta không coi trọng trưởng thứ, sau này ra sao là do đệ, huynh trưởng không có trọng trách quá nhiều, cũng không thể ở đây giảng giải cho đệ mọi lúc như bây giờ. Thế nên đệ phải nhớ kĩ những điều bây giờ, trước đây và sau này ta dạy đệ. Nhớ không!"

Vừa nói anh vừa thu dọn lại thuốc Nam trên bàn, đầu cúi gằm xuống không muốn trực tiếp đối mặt với Nghĩa.

" Người thầy kì vọng nhất rõ ràng là huynh mà!" Nghĩa nói:" Chí hướng của huynh, đệ biết. Nhưng mà anh Điền này, trước nay người kì vọng huynh kế thừa gia nghiệp này nhất vẫn là thầy. Những gì huynh dạy ta, ta đều nhớ. Nhưng bây giờ chỉ cần huynh hồi tâm chuyển ý, hay huynh thi cử chẳng thành, quay về đây gia nghiệp này vẫn sẽ là của huynh!"

" Đệ đừng nói như vậy, nếu như ta đã nhường cho đệ, thì chính là của đệ."

Nghĩa lắc đầu:" Ta không muốn gánh! Ta muốn như chú Danh, sống tự do tự tại, muốn làm gì thì làm nấy. Nhưng huynh lại đẩy nó cho ta, ta chỉ có thể dốc lòng mà gánh lấy thay huynh. Huynh trưởng, ta không cần huynh nhường cho ta... Thật ra đều do huynh không để ý đó thôi, thầy là người thương huynh nhất, tin tưởng huynh nhất. Huynh xem, cách ủ Hợp Xuân là huynh dạy ta, chút một cũng là huynh dạy ta. Nhưng huynh thì khác, thầy dạy huynh ủ rượu, kì vọng vào huynh, nhưng huynh lại đẩy cho ta..."

Vũ Điền chẳng dám đối mặt với đệ đệ ruột của mình, anh biết Nghĩa rất hiểu chuyện, nhưng hiểu chuyện mức này thế này anh lại không mong cậu hiểu chuyện như vậy. Có những thứ hiểu nhiều quá lại khiến tâm không an lòng.

Nghĩa không nói nữa, cậu thở dài một hơi rồi đậy nắp bình rượu lại. Cậu biết huynh trưởng nhà mình kì vọng vào mình quá nhiều, nhiều tới nỗi huynh ấy đặt cả tâm can của mình vào trong từng lời nói. Đôi lúc Nghĩa còn cứ ngỡ mình có tận hai thân phụ, cũng bởi huynh trưởng của cậu có vẻ quá chĩnh chạc, quá kì vọng vào cậu, mong cậu trở thành người thay thế cho huynh ấy. Nhưng Nghĩa là Nghĩa, Điền là Điền họ không thể sống cuộc đời của nhau được, Vũ Điền không thể quyết định tương lai của Nghĩa.

Vũ Điền mang cái dung mạo được kế thừa của cả thầy cả u, Nghĩa lại không như vậy, cậu giống ông Định hơn là mợ Định. Tính tình cũng giống thầy nhà mình hơn huynh trưởng, nhưng suy cho cùng cũng mới chỉ là thiếu niên chưa tới tuổi trưởng thành.

Vũ Điền thở dài, xoa xoa mi tâm rồi bước ra ngoài. Lúc tới cửa có vọng giọng lại, nói:" Tùy đệ, ta hơi mệt nên về buồng nghỉ ngơi. Đệ làm xong thì mang đi ủ đi, xong rồi thì báo lại với thầy."

Anh tự biết mình có lỗi với Nghĩa, anh áp đặt quá nhiều điều lên đầu cậu. Cậu mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thôi, làm sao anh lại làm như vậy cơ chứ! Vũ Điền thấy ghét, thấy ghét chính bản thân mình. Cảm thấy chính bản thân vô năng chẳng thể làm được gì, mọi mong muốn đều đổ hết lên đầu Nghĩa, ép cậu phải gánh vác.

Bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa, Trần Văn Đắc đi theo anh. Chàng để ý tới nét mặt của Vũ Điền chính là không vui, bước chân nhanh hơn khi thường. Bước đi hệt như cái ngày anh trốn tránh tâm tư mình với anh, có phần giống, lại có phần không giống. Không giống, có vẻ vì đó là hai việc hoàn toàn khác nhau, đó là cơ nghiệp của nhà anh.

Lúc Vũ Điền đột ngột bước ra khỏi kho rượu, có trực giác mách bảo chàng chính là như Vũ Điền sắp khóc tới nơi rồi. Chàng hiểu anh hơn bất kì ai. Lời nói của Nghĩa tuy đều đều chẳng có gì, nhưng lại chính nó là cái gai trong lòng Vũ Điền nhiều năm qua, anh đang vừa muốn đẩy nó ra xa, lại vừa muốn tìm cách giải quyết nó.

Đó là ai cơ chứ. Người đó là Vũ Điền, là Vũ Điền của Trần Văn Đắc chàng. Anh là người mạnh mẽ, nước mắt chẳng dễ rơi như vậy đâu.

...

Trong phòng Vũ Điền, Trần Văn Đắc nhìn theo bóng dáng của anh mà không khỏi xót xa cho anh. Chàng yêu người này, muốn bao bọc người này.

Vũ Điền:" Chốt cửa buồng lại!"

Chàng làm theo lời anh nói, ngoan ngoãn đóng cửa phòng lại, chốt lại thật kĩ càng.

Chàng không biết anh muốn làm gì, muốn nói gì mà phải chốt cửa lại như thế này. Nhưng có lẽ Vũ Điền đang cần thời gian để suy ngẫm lại. Bây giờ chàng muốn làm anh vui vẻ, dời tâm tư sang một chuyện khác để không để tâm tới việc này nữa:" Bình thường ta thấy nhà đệ đều ủ rượu vào cuối tết mà, sao lần này lại ủ muộn vậy..."

Chàng giật mình, vừa quay đầu lại đã bị người nọ sà vào lòng. Vũ Điền ôm chặt lấy chàng, ghì chặt lấy người này. Gương mặt tuấn tú vùi sâu vào trong lớp vải áo ngoài của chàng, hơi thở dồn dập.

Lúc này anh đang cần ổn định lại.

Trần Văn Đắc cũng ôm lấy anh, từ từ đi lùi lại vào trong, ngồi trên ghế nứa vỗ về người trong lòng. Chàng nói:" Ta biết em không vui, ta cũng biết em kì vọng vào Nghĩa thế nào. Thằng bé còn nhỏ chưa hiểu được tấm lòng của em. Điền của ta mạnh mẽ nhất mà, không sao, không sao đâu. Có ta ở đây rồi!"

Vũ Điền ngồi trong lòng chàng hơi thở đã dần ổn định lại. Anh không khóc, chỉ là giận lòng mình, hận không thể vừa thay bào đệ gánh vác cơ nghiệp nhà họ Vũ, vừa lên kinh theo đuổi lí tưởng của mình.

Vũ Điền:" Đệ ấy hiểu... Nghĩa không giống với thiếu niên bình thường, đệ ấy giống thầy ta, hiểu chuyện quá mức khiến ta không tài nào kìm lòng được."

" Em không thể từ bỏ việc lên kinh, nhưng em lại không đành lòng để trọng trách vốn là em phải gánh đẩy cho thằng bé. Ta nói rồi, Nghĩa còn quá nhỏ để hiểu được toàn bộ những điều này. Ta cũng biết thằng bé quá hiểu chuyện, nhưng Điền à... Sau này thằng bé sẽ hiểu thôi."

Anh ngước tầm mắt lên nhìn sâu vào ánh mắt của Trần Văn Đắc. Hai mắt đỏ ửng lên nhưng một giọt nước mắt cũng chẳng hề rơi xuống. Vũ Điền chính là người như vậy.

Cả hai huynh đệ nhà này đều quá hiểu chuyện. Chàng không biết cách nào mới an ủi được người ta, dẫu đã quen nhau hơn hai mươi mấy năm nhưng chàng vẫn chẳng tài nào có thể an ủi được người này. Vẻ mềm yếu này của anh là lần đầu tiên chàng chứng kiến.

Vũ Điền cho dù có ấm ức thế nào cũng chẳng hiện rõ lên mặt. Khó chịu đến mấy cũng chẳng bộc lộ ra. Nhưng chính vì vậy lại là điểm yếu chí mạng của Vũ Điền. Mà Trần Văn Đắc lại quá hiểu anh, hiểu người này hơn cả chính mình.

Chàng cười rồi đặt hai tay mình lên má anh, nghịch ngợm mà tùy tiện đặt tay lên hai bên khoé môi, nhếch lên tạo thành một nụ cười.

" Nào! Cười lên. Ta thích em cười lên cơ, chuyện sau này diễn ra thế nào thì cứ để nó xảy ra thế ấy. Em biết đó, thân bất do kỷ², cho dù đệ có kì vọng quá lớn vào Nghĩa thì cũng chỉ vậy mà thôi. Nghĩa là Nghĩa, Điền là Điền, em đâu thể quyết định cuộc đời của đệ ấy theo ý muốn của em được. Ta biết em cảm thấy có lỗi với Nghĩa, em vừa muốn Nghĩa thay em gánh vác, lại không muốn Nghĩa gánh vác thay em. Trong vô thức em lại đang biến Nghĩa thành một Vũ Điền khác, phần này là em sai. Nhưng ta hiểu, hiểu hết Điền ạ, bây giờ em đừng để ý đến chuyện này nữa, cười lên, cười với ta!"

Chàng dừng lại rồi cúi xuống hôn lên cánh môi của người thương một cái rất nhẹ, mỉm cười nói:" Nhé!"

Vũ Điền nhìn chàng hồi lâu, bỗng nhiên liền bật cười:" Huynh dỗ được ta rồi!" Rồi liền đáp trả Trần Văn Đắc bằng một nụ hôn khác.

Không phải là ở khoé môi, cũng chẳng phải trên má. Anh hôn nhẹ lên môi của Trần Văn Đắc, môi mềm chạm môi mềm rồi nhanh chóng tách ra. Anh đứng dậy rồi đi tới cửa, mở chốt cửa, mỉm cười với Trần Văn Đắc, nói.

" Ra ngoài thôi!"

______

(1): Cỏ lưỡi rắn hoa trắng.

(2):Có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)