Chương 35:Xin em, giúp ta đi!

Cảnh báo: Chương có nội dung nóng, chú ý trước khi đọc!

Toán cướp này là đám tay sai của quân nhà Minh, sau thành công của khởi nghĩa Lam Sơn năm 1427 thì bị vây đuổi khắp nơi. Một đám trong số đó dựng thành một bang cướp ở vùng Đông Đạo, hình thành được đã tầm hơn mấy chục năm này.

Vũ Điền nghe xong người đàn ông đó nói, anh lo sợ mà nói:" Sớm đã nghe danh của toán cướp này nhưng chúng ta không để ý cho lắm. Hầu hết những vụ việc nghe được chỉ là cướp tài sản của dân lành, đôi lúc thì là chặn thương buôn lui tới mà thôi. Sự việc lớn như cướp bóc, đốt làng như thế này thực sự là lần đầu nghe tới."

Hai mày anh nhíu chặt, hỏi gã đàn ông nọ: "Huynh đài có biết khu vực bị cướp cụ thể không? Chúng ta là người ở huyện Thanh Lan, lại vì chuyến buôn này mà rồi đi từ bốn hôm trước. Nghe huynh nói vậy liền rất lo thân phụ và thân mẫu ở nhà sẽ gặp chuyện."

Gã đàn ông nhìn anh, lắc đầu trả lời:" Cái này thì không biết, ta cũng chỉ nghe ngóng được là ở Thanh Lan phủ Thái Bình thôi." Gã dừng lại một chút rồi lại nói:" Hai cậu nếu đã lo cho ông bà già ở nhà như thế thì thôi, công việc để sau cũng được, về sớm xem thế nào rồi lại buôn."

Thế rồi gã lại ngoái về phía đám đông mà hóng chuyện tiếp. Theo như việc của đám người này kể thì bọn cướp đó được thuê để làm việc này, còn ai thuê thì lại hoàn toàn không biết.

Lúc này Vũ Điền chẳng còn tâm trạng đâu mà đi dạo phố nữa. Đi về khách điếm ngồi phịch xuống giường, cảm xúc ngổn ngang không thể nào không nghĩ tới chuyện nhà.

Nếu như làng Văn xảy ra chuyện thì anh biết phải làm sao, thầy u ở nhà vẫn bình an chứ? Xưa nay thầy u chưa từng đắc tội với bất kì ai cả, mấy nhà khác trong làng tuy thi thoảng hay cãi vã lời qua tiếng lại, nhưng không phải là kiểu sẽ đắc tội tới nỗi để người ngoài thuê cướp tới đốt làng. Tội của Mai Văn Sơn không tới nỗi kéo cướp về làng đó chứ? Nó hại mợ Mão không còn chốn dung thân rồi, hại thêm cả làng Văn tan nhà nát cửa cũng không phải không có khả năng. Nhưng đâu tới nỗi đó, huống hồ gì đây còn là cả một ngôi làng, đâu phải muốn giết là giết.

Làng mạt bị cướp bóc, có làng còn bị đốt rụi. Việc lớn như vậy ắt sẽ kinh động tới quan trên, thậm chí là cả triều đình.

Đó là toán cướp tàn dư sau khởi nghĩa Lam Sơn, nếu để về lâu về dài sẽ là hoạ cho dân.

Vũ Điền chỉ biết bám vào những suy nghĩ đó để trấn an chính mình, nếu còn nghĩ nữa chắc chắn anh sẽ không kìm được lòng, ép Trần Văn Đắc dẫn mình phi ngựa trở về luôn trong ngày.

Cứ trầm tư như thế, chẳng biết bản thân Vũ Điền đã ngủ thiếp đi từ khi nào rồi. Ngủ tới tận giờ Dậu¹ canh ba mới tỉnh dậy. Lúc này mặt trời đã lặn, ánh tà dương cam đỏ chiếu trên vách tường đất u ám.

Ngay lúc Vũ Điền vừa mở cửa ra thì bắt gặp ngay Trần Văn Đắc, anh giật mình.

Chàng nói:" Ta còn đang tính gọi đệ dậy."

Vũ Điền:" Ừm, cũng đang tính đi tìm huynh đây."

Chàng ngó ngang xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng, nói:" Ta nắm tay em được không? Chỗ này không có người, chỉ nắm một chút thôi."

Trông vẻ mong chờ của chàng, Vũ Điền chỉ thở dài một hơi rồi chủ động nắm lấy tay của Trần Văn Đắc, dắt ra ngoài. Buổi chiều tà làm che đi gương mặt đang đỏ ửng vì ngại ngùng của anh, ngay lúc này anh cảm thấy thật may mắn, cũng may hoàng hôn đã giúp anh che đi phút ngượng ngùng này.

" Đi tìm cái gì đó ăn đi, khách điếm này có nhà bếp không, mượn chút đồ của họ, ta nấu gì đó bỏ bụng."

Trần Văn Đắc đi sóng vai với anh, nói:" Không cần đâu, bây giờ vẫn chưa tối hẳn. Lúc nãy dọc đường về đây có mua mấy cái bánh tẻ, vẫn còn nóng để trong phòng ta đó."

Lúc nãy Vũ Điền ngủ trong phòng thì Trần Văn Đắc tiện lúc đó ra xe đẩy của thằng Tèo buôn bán, cũng gặp lại đoàn buôn của nhà mình ở khu đó. Không muốn phiền Vũ Điền ban chiều nắng nóng, tâm trạng không tốt lại đi ra ngoài sẽ bệnh nên chàng để anh ngủ mà không gọi dậy.

" Thế tới chỗ huynh đi, à mà đám chỗ thằng Tý đã ăn uống gì chưa, huynh gọi nó vào ăn chung đi."

Chàng biết Vũ Điền đối xử với người làm rất tốt, khi thường cũng hay đối xử với thằng Tèo, con Đào như người nhà. Cái đó chàng chẳng buồn để tâm, nhưng suốt mấy ngày này bọn họ rất hiếm có không gian chung. Bây giờ thêm cả thằng Tý vào nữa sẽ chẳng có lợi cho chàng chút nào cả.

Chàng đáp:" Khỏi cần gọi nó, nó ăn chung với mấy người trong đoàn buôn rồi. Có ta với em thôi."

Chỗ này không có nhiều người, nhưng không phải không có.

Nhác thấy phía cuối hành lang có người đang đi đến, Vũ Điền vội vàng rút tay ra, nói:" Thế thì đi ăn thôi, ta có hơi đói rồi."

Đột nhiên lòng bàn tay mất đi hơi ấm của người bên cạnh, trong lòng Trần Văn Đắc bỗng hụt hẫng ngổn ngang. Chàng hận chỗ này là nơi lắm kẻ qua lại, lại hận thân chàng là nam tử không thể đường đường chính chính nắm tay người ta hơn. Bực bội đi theo Vũ Điền.

Vũ Điền lại chẳng thèm để ý chàng, anh vừa bước vào phòng liền châm đèn dầu bên bàn. Kéo ghế ngồi xuống mới chú ý đến Trần Văn Đắc, anh nói:" Bánh tẻ của ta đâu?"

Trần Văn Đắc đóng của buồng phòng khách điếm lại, sau mới đi lại một góc giường. Chàng lấy ra năm cái bánh tẻ được gói cẩn thận, đưa cho Vũ Điền:" Vẫn còn âm ấm." Rồi lại lấy ra một vò rượu nhỏ, đặt lên bàn.

Vũ Điền nhận lấy mấy cái bánh, xong lại nhìn qua vò rượu nhỏ. Anh thắc mắc nhìn qua phía Trần Văn Đắc, thoáng nhíu mày. "Huynh mua rượu làm gì?"

Chàng nghe anh hỏi, liền trả lời:" Lúc đầu đâu có tính mua đâu, nhưng mà chủ quầy nói loại rượu này đàn ông ở đây hay uống lắm. Ta tò mò nên mua về một ít."

" Em thử không?"

Vũ Điền không có thói quen uống rượu vào buổi tối, lập tức từ chối:" Không uống, uống rồi lại có lỗi với Hợp Xuân lắm."

Chàng nghe anh đùa cợt như vậy, liền phì cưới thành tiếng. Tiến tới hôn hên má anh cái 'chụt' rồi vờ lấy một cái bánh tẻ, bóc ra.

" Ta biết em buổi tối thường không uống rượu, ta chỉ đùa chút thôi. Nhưng mà nói có lỗi với Hợp Xuân thì có hơi quá đấy nhé!"

Vũ Điền cười, miếng bánh tẻ bên ngoài trắng nõn nà, mềm mại núng na núng nính, thơm lừng phả vào mũi anh. Anh cắn một miếng rồi nói với Trần Văn Đắc:" Ta đùa mà."

Nhân thịt với mộc nhĩ hiện ra trong lớp vỏ bánh trắng nõn ngon lành, Vũ Điền vừa ăn, vừa nghe Trần Văn Đắc nói.

" Ở lại tối nay thôi, chiều mai sắp xếp mọi việc xong xuôi rồi chúng ta về Thái Bình."

Anh nghe chàng nói, gật đầu mấy cái ý nghe đã hiểu.

Anh thấy Trần Văn Đắc chỉ ăn có hai cái bánh rồi thôi, lại mở nắp bình rượu ra uống. Uống rượu mà cứ như uống nước trắng vậy, làm Vũ Điền phải nhắc nhở:" Này, huynh uống chậm thôi. Rượu mà cứ uống như uống nước không vậy hả!"

Vừa dứt lời là Trần Văn Đắc đã ho sặc sụa vì sặc rượu. Mùi rượu nồng sộc thẳng lên sống mũi làm sống mũi chàng cay cay, hay má ửng hồng, giọt lệ nóng còn đọng trên khoé mắt.

" Khụ khụ khụ khụ..."

Vũ Điền lo lắng đứng dậy vỗ vỗ lưng cho anh, mắng:" Đã bảo rồi, nói uống từ từ thôi thì không nghe."

Anh giành lấy vò rượu nhỏ trong tay Trần Văn Đắc, đóng nắp lại rồi giữ trong tay.

" Không cho huynh uống nữa, ta tạm giữ."

Nói rồi lại thò tay vào trong túi áo, lấy ra một túi kẹo đường nhỏ. Túi kẹo nhỏ nhắn, được gói cẩn thận trong giấy dầu, bên trong là mấy viên kẹo đường mía màu nâu nho nhỏ. Anh đút vào miệng cho Trần Văn Đắc, nói:" Ăn đi."

Nói rồi lại ước chừng chai rượu trong tay, thấy nhẹ đi rất nhiều. " Uống nhiều thế! Uống một hơi hết hơn nửa bình, bảo sao lại không sặc."

Trần Văn Đắc nhìn anh bằng cặp mắt sóng sánh hơi nước, cổ họng nóng tới nỗi chẳng nói thành lời.

Anh thở dài một tiếng, nói:" Huynh nghỉ sớm đi, ngày mai chắc còn nhiều việc phải thu xếp lại mới về được. Ta về phòng đây, nhớ ngủ đi đấy."

Viên kẹo đường ngọt lịm khuấy đảo khuôn miệng của Trần Văn Đắc, vị ngọt gắt giúp chàng tỉnh rượu. Chàng nằm ườn ra trên giường thầm trách.

Vũ Điền là cái đồ vô tâm! Thấy người ta thế này rồi cũng chẳng buồn ở lại, nói đi là đi luôn như vậy đấy.

Những tưởng rượu này chỉ nhẹ thôi, ai ngờ được nồng độ lại cao như vậy. Vừa rồi còn chẳng để ý gì mà uống vào bao nhiêu. Hơi rượu ấm nóng càn quét ruột gan Trần Văn Đắc, từ từ trượt xuống dạ dày.

Đầu óc Trần Văn Đắc quay cuồng, chàng cảm nhận từng biến động của cơ thể. Cả người một lúc sau bỗng nóng ran lên như muốn thiêu đốt chàng.

"Không xong rồi!"

...

Vũ Điền về phòng vừa được một lúc, chợt bên ngoài 'RẦM' một tiếng như tiếng ai đó ngã ngoài cửa. Anh nhíu mày, thầm hỏi giờ này còn có ai đến nữa.

Nghĩ lại lại thấy không đúng.

Hôm rồi khi chủ khách điếm đưa chìa khoá phòng cho bọn họ không biết là tình cờ hay cố ý, khu chỗ của Trần Văn Đắc xung quanh đều là người, còn phòng thuê của Vũ Điền lại chỉ có duy nhất anh ngủ ở khu này, các phòng lân cận đều không có người. Trừ phi người ngoài cửa là Trần Văn Đắc, nhưng chàng đến làm gì?

Cửa vừa mở, Trần Văn Đắc đã bổ nhào vào người anh. Người chàng nặng, dựa vào người Vũ Điền làm anh phải choạng vạng lùi lại mấy bước mới vũng người. Anh vỗ vỗ lưng chàng, hơi bực bội hỏi:" Huynh tới làm gì?"

Trần Văn Đắc không trả lời, chàng thì thào: "Em chốt cửa lại trước đã."

Hơi thở ấm nóng phả vào hõm vai làm cả người Vũ Điền tê rần, hai má anh ửng hồng, nói:'' Huynh...huynh cứ dựa vào thế này ta làm sao chốt được."

Trần Văn Đắc kệ anh nói gì, chàng vẫn thì thào:" Aaaa~ chết ta rồi..."

Đột nhiên tới đây, lại cứ như con nít ba tuổi chẳng chịu nghe lời. Vũ Điền ném chàng sang một bên rồi tiến ra chốt cửa lại. Anh chống hai tay vào hông rồi quay lại nhìn Trần Văn Đắc đang đứng xiêu vẹo trước mặt mình. Anh hỏi.

" Huynh làm sao?"

Trần Văn Đắc hai mắt rưng rưng, giọng chàng hơi nghẹn:" Nó... Nó cứ dựng lên... Ta dùng đủ cách rồi vẫn không được... Chạy sang cầu cứu em."

Lời nói đó của chàng, anh chẳng hiểu gì hết, bực bội nói:" Cái gì dựng lên?"

Trần Văn Đắc nhìn anh, rồi chỉ chỉ vào nơi đang phình lên giữa hai chân, giọng nghẹn ngào:" Xin em, giúp ta đi!"

Hai má vốn đã ửng hồng của Vũ Điền bỗng dưng trở nên nóng bừng, cả khuôn mặt đỏ như quả cà chua. Anh lùi lại mầy bước, nói năng lộn xộn:" Huynh... Huynh... Huynh cái đồ vô sỉ... Cái đó mà lại dám tới tìm ta giúp... Ta phải làm sao... Ta ... Ta ... Ta."

Lời nói chưa kịp thốt ra hết đã bị Trần Văn Đắc chặn lại. Chàng hôn xuống, cắn nuốt lấy bờ môi mềm mại của anh. Ánh mắt vẫn còn rưng rưng:" Xin em..."

Hô hập bị người ta đoạt lấy, hung hăng mà làm càn trên khuôn miệng mình. Vũ Điền cố gắng dãy dụa nhưng không được, môi lưỡi quấn quýt triền miên rất lâu. Phải đợi tới lúc Vũ Điền không chíu nổi nữa, ra sức mà đánh người nọ mới chịu nhả ra.

Anh thở hổn hển dựa vào vách tường, eo bị người nọ giữ lấy. Chàng thì thào:" Giúp ta đi... Điền à, ta chịu không nổi nữa rồi..." Hơi thở nóng bỏng cùng tiếng thở dốc nóng rực phả vào mặt Vũ Điền, anh thoang thoảng thấy mùi hương của rượu.

Lúc nãy không kiểm tra lại rượu, rượu mạnh, lại còn biến Trần Văn Đắc thành thế này thì chắc chắn là rượu thuốc rồi!

Cái con người này... chẳng thèm hỏi người ta xem là rượu gì đã tự ý đem về. Hại cả hai người rồi.

Thoáng thấy nếu để Trần Văn Đắc như vậy rất không yên tâm, người nọ lại cứ thì thào bên tai, "giúp ta đi, em giúp ta..." không biết bao nhiêu lần làm anh mềm lòng.

Khó khăn nói "ừm" một tiếng.

Không hiểu sao nhưng cổ họng anh cũng trở nên nóng rát. Cảm súc dâng trào mãnh liệt, anh không biết phải xứ lí tình huống này thế nào.

Lời vừa dứt, môi mềm lại bị người ta ngấu nghiến chiếm lấy. Răng môi lại thành môi lưỡi cận kề.

Trần Văn Đắc nhíu chặt mày, tay chân loạn xạ siết chặt eo của đối phương. Cởi dây thắt bên hông ra, rồi từ từ thò vào từng tấc áo của người thương. Không chút thương tiếc nào mà xé toạc.

Da thịt cận kề theo từng nhịp của cơ thể. Vũ Điền như phát giác ra gì đó, anh nhíu mày, cắn môi Trần Văn Đắc, nói:" Tắt đèn!"

Trần Văn Đắc nghe lời anh, ngoan ngoãn tắt đèn.

Cả căn phòng chìm trong những tiếng liếm láp, âm thanh ướt át cùng tiếng thở dốc ái muội.

Trần Văn Đắc ôm lấy người trong lòng trong màn đêm tối, thoả mãn thứ ham muốn đang trồi lên kia, ra sức chiếm hữu.

" Đừng khóc, em ôm lấy ta đi, đừng khóc nữa... Ta sẽ đau lòng."

Cảm nhận cơ thể của mình bị người bên trên ngấu nghiến đoạt mất, Vũ Điền chẳng biết làm sao, anh nghẹn ngào:" Huynh... Huynh làm cái gì..."

Trần Văn Đắc thở dốc, vùi vào hõm vai anh, thì thào:" Ngoan, cứ giao cho ta... Yên tâm."

____

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)

(1) Là khoảng thời gian từ 17:00 giờ tới 19:00 giờ.