Cảnh báo: Chương này có nội dung nóng, vui lòng chú ý trước khi đọc !
Bàn tay Vũ Điền siết chặt tấm chăn đặt trên đầu giường, hơi thở hỗn loạn, dồn dập. Anh run rẩy nói nên lời:" Huynh... Huynh... Cái đồ xấu xa... ư...a..."
Hai mắt anh ngấn lệ, cắn chặt môi cố không thốt ra những tiếng rên rỉ ái muội đó.
Cả căn phòng chìm trong sắc dục, hơi thở của hai con người quyện vào nhau, quấn quýt nóng bỏng bên tai đối phương.
Trần Văn Đắc miết nhẹ môi anh, nỉ non:" Em đừng cắn môi, rách bây giờ..."
Chàng thở dốc, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai Vũ Điền, "Ta còn chưa đút vào đâu, đừng khóc..." Nói rồi hôn lên vành tai anh, rồi từng nụ hôn vụn vặt rải rác trên cơ thể của người chàng thương. Chàng như con thú hoang đến kì động dục, liếm láp từng tấc thịt, cắn mút những thứ thuộc về mình như đang muốn nuốt trọn đối phương.
Vũ Điền chẳng khác nào miếng mồi ngon béo bở, mặc người cắn xé mà chẳng làm gì được. Giọng anh khàn khàn:" Bỏ tay của huynh ra... Ta đau..."
Người nọ bỗng nhiên thôi liếm láp, ba ngón tay bên dưới hạ bộ cũng buông ra. Lúc này bản thân Trần Văn Đắc chẳng còn ý thức nổi bản thân chàng đang làm gì nữa, ra sức chìm vào trong dục vọng mãnh liệt. Chàng tiến sát lại, hôn tới tấp lên khuôn miệng của người trong lòng, khuấy đảo từng tấc răng môi.
Vũ Điền ôm lấy tấm lưng trần của Trần Văn Đắc, khó khăn tiếp nhận thứ đang từ từ tiến vào trong. Toàn thân anh run rẩy, ra sức cào cấu tấm lưng trần của người kia. Người bên trên lại chẳng chịu tha cho anh, chàng thì thầm:" Thả lỏng ra... Sẽ đau đấy!"
Eo bị người ta miết chặt, giữ lại. Trần Văn Đắc nâng một chân của Vũ Điền lên, xoa nắn đùi trong của anh. Ngắm nhìn người trong lòng đang run rẩy, khuôn mày nhíu chặt, thở dốc vì dục vọng quấn thân. Chàng lại càng cảm thấy hưng phấn.
Người này.
Của chàng!
...
Do tác dụng của rượu thuốc để lại, cộng thêm ánh nắng mai xuyên qua khe cửa, chiếu vào gương mặt của người đang say ngủ. Chàng nhíu chặt mày, khó chịu quay người, đầu óc có phần hơi choáng váng.
Chàng lờ mờ mở mắt, từng mảnh kí ức vụn vặt về trận mây mưa tối hôm qua chợt lướt qua trong tâm trí chàng.
Trần Văn Đắc nhìn cái người đang say ngủ nằm trong lòng mình, bất giác mỉm cười.
Tối qua quả thật là chàng đã quá đáng lắm rồi, thế nào chốc nữa cũng bị đánh một trận cho mà xem. Văn Đắc khẽ vuốt ve gương mặt của Vũ Điền, chạm nhẹ lên tóc mai của anh, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống vầng trán cao, nét cười dịu dàng vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt. Khác hoàn toàn với cái người hoá thú hoang tối qua.
Vũ Điền bỗng nhíu mày, khó nhọc mà tỉnh dậy. Dẫu biết sự việc tối hôm qua một phần cũng do bản thân anh phóng túng, nhưng bực tức vẫn cứ dâng lên.
Cả người anh mệt lả, đau nhức toàn thân. Chỗ nào cũng đau, cũng mỏi, nhất là phần eo lưng.
Vừa tỉnh dậy đã thấy nguyên nhân khiến bản thân chật vật thành thế này, Vũ Điền đẩy chàng ra, ôm chăn cuộn cả vào mình, mắng: "Cút đi!"
Trần Văn Đắc tỏ ra vẻ hối lỗi, nhỏ giọng dỗ dành:" Ta xin lỗi, chuyện tối qua là lỗi của ta."
Chàng nhìn vào bóng lưng chật vật của người thương, sinh ra chút tự trách trong lòng, xích lại:" Em có sao không!"
Vũ Điền bực mình giấu mặt đi, giọng nói khàn khàn:" Đồ khốn, nhìn thế này mà còn hỏi à, tại huynh cả đấy. Đang yên đang lành lại mang cái thứ rượu vớ vẩn về uống."
Cũng may sao Vũ Điền là nam tử, nếu không là to chuyện rồi.
Chàng xoay người anh lại, áp trán mình lên trán của anh, thì thào:" Đừng có kiểu vậy chứ! Ăn xong rồi bỏ hả. Em cướp lần đầu của ta rồi mà còn không chịu trách nhiệm."
Vũ Điền bực mình lắm rồi, anh khó khăn ngồi bật dậy, dáng thẳng vào mặt Trần Văn Đắc một cái tát.
" Chát" một tiếng giòn dã rồi mắng:" Những lời vô liêm sỉ như vậy cũng thốt ra được à! Lần đầu là của huynh, còn ta thì không chắc!"
Giọng nói anh nghẹn ngào pha thêm chút giận dữ. Cái người kia còn không biết liêm sỉ mà bắt anh chịu trách nhiệm.
Rõ ràng có thể mạnh dạn đẩy Trần Văn Đắc ra, phản kháng chàng nhưng lại mềm lòng với cái người này. Rồi lại để người bị dày vò là mình, anh lại cảm giác không thể hiểu nổi mình nữa rồi.
Mắng rồi lại vờ lấy quần áo dưới đất, khó khăn mà mặc vào. Trần Văn Đắc cũng vội vàng mà mặc đồ, tiến lại đỡ lấy anh, nói:" Em nghỉ đi, ta đi đun chút nước nóng mang đến. Đánh người thì mềm oặt ra thì đi đứng được cái gì."
Vũ Điền mặc cho chàng đỡ mình, anh cắn chặt môi rồi ngồi xuống giường. "Dung túng cho huynh cũng là lỗi của ta, không trách được. Lần sau uống rượu thì hỏi kĩ người ta là gì trước đã rồi hãn uống." Anh day day mi tâm, rõ ràng đã rất mệt mỏi rồi.
Lúc này Trần Văn Đắc mặc xong đồ, chút ý tới tấm chăn dính những vệt máu loang lổ thì giật mình tự trách. Chàng kéo lấy tấm chăn rồi đặt sang một góc, nhìn Vũ Điền hồi lâu mới nói: "Ta xin lỗi."
Vũ Điền không để ý đến chàng, anh nằm vật ra giường, đáp:" Đã bảo không trách mà." Thế nhưng người nọ lại rất để ý, chàng ngồi bên cạnh, xoa bóp eo lưng cho Vũ Điền, giọng dịu dàng:" Không có lần sau nữa đâu, nếu như em sẵn sàng ta mới dám làm."
Cảm giác nhức mỏi được xoa dịu hẳn, Vũ Điền dãn mày, anh chẳng nói năng gì rồi lại vô thức ngủ thiếp đi. Mặc cho người ta xoa bóp toàn thân.
Khi tỉnh lại đã thấy Trần Văn Đắc đang ngồi trên ghế, sắp xếp lại đồ đạc cho anh rồi. Trên người cũng được thay một bộ đồ mới, toàn thân sạch sẽ, dễ chịu hơn hẳn lúc nãy. Có vẻ như lúc anh ngủ Trần Văn Đắc đã lau người cho anh.
Vũ Điền ngồi dậy, eo lưng truyền lại một cảm giác nhói đau, anh khẽ nhíu mày rồi đi đến sau lưng Trần Văn Đắc, anh hỏi:" Huynh làm gì vậy?"
Trần Văn Đắc ngoái người lại phía sau, cười:
" Dọn ít đồ đạc vào cho em thôi ấy mà, ăn uống đi rồi chúng ta chuẩn bị về. Đoàn buôn của chúng ta sẽ về đủ trong hôm nay."
Vũ Điền gật đầu, lại nói:" Huynh cho ta ăn cái gì? Nhanh lên đói sắp ngất rồi."
Chàng phì cười rồi đặt tay nải xuống cẩn thận, mở cửa, nói:" Đi, ra ngoài ăn."
...
Về tới phủ Thái Bình đã là chuyện của hai ngày sau đó. Không khí xung quanh đều toát lên một vẻ kì lạ, về tới Thanh Lan thì lại thành một vẻ u ám, ảm đạm đến rợn người.
Vũ Điền ngồi trên yên ngựa, ngoái đầu nhìn lên trời:" Đi nhanh một chút, trời có vẻ sắp mưa rồi.
Mây đen giăng kín bầu trời, giông gió nổi lên cuồn cuộn. Vũ Điền nhíu mày, cát bay vào mắt không phải cái gì đó dễ chịu lắm. Anh quay sang phía ruộng đồng bên cạnh, cảm giác trong lòng ngổn ngang đến kì lạ.
Suốt hai ngày này lang bạt trên đường đều hết sức bình thường, nhưng vừa lúc trở về phủ Thái Bình thì trong lòng anh bỗng có một linh cảm chẳng hay. Bất giác lại nhớ về câu chuyện nghe được lúc còn ở phủ Thường Tín.
Cảm xúc bồn chồn chiếm cứ tâm trạng anh, Vũ Điền ghì chặt cương ngựa, ánh mắt âm trầm đầy lo lắng.
" Ta có cảm giác không lành..."
Trần Văn Đắc nhìn anh, chàng hiểu tâm trạng của anh lúc này ngổn ngang thế nào vì chính chàng cũng vậy...
Cầu mong cho cả xã Đồng Diên đều không gặp chuyện bất trắc gì.
Thế nhưng người tính đâu bằng người tính, vừa đi tới đầu xã Đồng Diên, lúc này mặt trời vẫn chưa lặn hết. Ánh mặt trời âm u bị dải mây đen che lấp, hơi nước bốc lên ngột ngạt.
Ráng trời âm u như bao trùm cả xã Đồng Diên.
Đi sâu vào trong, khung cảnh tan hoang hiện ra trước mắt sáu người, nỗi lo chồm hổm trong lòng đột nhiên trở thành sự thật. Vũ Điền kéo ngựa đi lên trước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Làng Nguyệt...
Khắp nơi đổ nát tan tành, nhà cửa có mấy nhà đã đổ sụp. Bùn đất, vụn gỗ tung toé khắp nơi, trên đất còn vương lại vệt máu gia súc.
Trần Văn Đắc hoàn toàn không giữ được bình tĩnh nữa, vẻ hoảng sợ cùng lo lắng hiện rõ trên gương mặt chàng.
Miệng chàng mấp máy mãi chẳng thành lời, không đợi ai nói gì liền thúc ngựa phi nhanh về nhà.
Mọi người đều hoảng sợ, ai nấy đều cuống cuồng lên chạy về nhà mình kiểm tra.
Một góc kia Vũ Điền đã chẳng còn yên lòng được nữa, anh thúc ngựa phi thẳng về làng, trong lòng thầm cầu trời khấn phật mọi người sẽ không sao đâu.
Ngựa phi nhanh như cắt, cả cuộc đời này anh chưa từng phi nhanh như vậy. Mặc kệ cảnh vật xung quanh thế nào, trước mắt chỉ có đường về nhà.
Thế nhưng khung cảnh trước mắt khiến tâm anh như chết lặng...
Cả làng Văn chỉ còn lại một đám tro tàn...
Nếu như khung cảnh toang hoang của làng Nguyệt là vẻ sơ xác, nhà cửa đổ nát, tiếng oán than khóc lóc muôn trùng... Thì làng Văn vốn rôm rả vui vầy tiếng nô đùa của trẻ con, thì giờ đây nó lại làm cho người ta cảm thấy rợn người.
Cổ họng Vũ Điền nghẹn lại, hốc mắt cay xè. Anh không dám đối diện với sự im lặng rùng rợn trước mặt mình... Nhưng tránh làm sao được đây?
Anh ngã ngựa, khổ sở bò dậy từ bãi bùn đất bẩn tưởi dính cả phân trâu. Nhưng Vũ Điền chẳng thèm để ý... Khung cảnh trước mắt quá đỗi tàn nhẫn.
Làng Văn của anh... Bây giờ, chẳng còn nữa rồi!
Từng ngói nhà tranh vốn che nắng che mưa, là nơi ở của biết bao nhiêu tiếng cười rôm rả. Giờ đây chỉ còn lại một đám tro tàn.
Vũ Điền bước đi từng bước đi tập tễnh, khốn cùng. Anh ngó nghiêng khắp nơi, nhà ông Tỵ chỉ còn cái khung nhà cháy đen, đung đưa cót két. Nhà mợ Loan chỉ còn lại cái chuồng gà trống không. Rồi nhà ông Lăng cũng chẳng còn lại cái gì...
Sợi cói la liệt khắp dọc đường đi, tàn chiếu cháy dở vẫn đậy lên mình của một cái xác đã sớm bốc mùi.
Vũ Điền tiến lại cái xác đó, run rẩy lật manh chiếu mỏng đó ra... Người nằm trong đó là thằng Sơn, cái xác của nó đã trương phình thối mốc, ruồi nhộng lúc nhúc bâu trên gương mặt gã đàn ông đã chết từ mấy ngày trước.
Đồng tử của Vũ Điền co lại, hoảng sợ tới tột cùng...
Trên gương mặt anh tuấn sáng lạng bây giờ chỉ còn lại biết bao là sợ hãi kinh hoàng.
Ai mà biết được ngôi làng bị đốt rụi, tin đồn vang xa tới tận Thường Tín lại chính là quê nhà yêu quý của mình cơ chứ. Đả kích này quá lớn với cả một con người.
Chẳng biết từ khi nào lệ nóng đã bủa vây hốc mắt Vũ Điền, anh chạy thục mạng về nhà, về nhà họ Vũ.
Trên đường chẳng biết đã ngã sõng soài mấy lần, tay chân sứt sát, cả người đều toàn là bùn đất lấm lem.
Trông nhếch nhác, thảm hại tới tột cùng.
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)