Chương 37: Nghiệp cha thì con trả (1)

Khung cảnh trước mắt không thể nào kinh hoàng hơn, xác chết của gia nhân trong nhà, từng người, từng người thối rữa lúc nhúc ruồi bọ. Nhà họ Vũ không khác nào bãi tha ma.

Vũ Điền ngây người, nét hoảng sợ vẫn luôn hiện rõ trên gương mặt, sợ hãi, tuyệt vọng. Anh điên cuồng bật mở từng khung cửa cháy đen, bới móc mọi ngóc ngách để tìm những người thân yêu của mình. Cảm xúc hoảng loạn bao trùm con người nho nhã ấy, lúc này đây đã chẳng còn ôn tồn được nữa.

Đập vào mắt Vũ Điền là hai cái xác lạnh lẽo, nhớp nháp máu đen đã khô dần. Mợ Định ôm trọn Nghĩa vào lòng, hai cái xác toả ra mùi hôi thối kinh khủng.

Vũ Điền không muốn nhìn, nhưng anh không có đủ dũng khí để quay đầu đi... Tiếng nghẹn ngào vang lên trong ngôi nhà cháy đen tĩnh lặng, lệ nóng trong hốc mắt trực tuôn trào. Anh nghẹn giọng:" U...u ơi...u..."

" Con...Điền của u về rồi... U ơi..." Anh khóc nấc lên, ngã khụy trên đống tro tàn. Anh điên cuồng mà gào khóc, nỗi đau đớn khi bỗng một lúc mất đi toàn bộ những người thân yêu nhất. Trời đổ mưa.

Cơn giông kéo đến bất ngờ như đang muốn xoa dịu người đang rơi vào cảnh khốn cùng. Gió lớn rít gào dữ dội, luồn qua vách mái đã cháy đen loang lổ của nhà họ Vũ. Những hạt mưa rơi rả rích, lạnh lẽo tới thấu tâm can.

Tiếng mưa rào trong đêm ầm ầm rít gào như đòi mạng, hoà chung với tiếng gào khóc tuyệt vọng của người trong màn mưa. Cả ngôi làng tang thương đến rợn người.

Vũ Điền bò lồm cồm trên mặt đất lạnh lẽo, nước mưa từ bên ngoài xối thẳng vào người anh nhưng anh lại chẳng màng tới nó. Lê lết tấm thân mềm nhũn tới đau lòng.

Anh ôm lấy thi thể cương cứng thối nát của mợ Định, mặc kệ mùi hôi thối bốc lên ngột ngạt. Người mẹ yêu thương anh từ lúc lọt lòng, luôn bảo vệ anh khi bị thầy mắng, luôn ủng hộ tương lai sau này của anh... Đã không còn nữa rồi.

Anh lại nhẹ nhàng xoa lên đầu Nghĩa, đôi bàn tay lấm lem bùn đất, run rẩy kịch liệt, Nghĩa bị người ta cắt một đường hung tợn ở cổ, chảy máu cho tới chết. Vũ Điền không sao kìm được lòng, anh vuốt ve gương mặt cậu, tiếng nghẹn ngào mỗi lúc một rõ ràng. Đáng lẽ ra anh không nên để Nghĩa thay mình gánh cơ ngơi nhà họ Vũ, đáng lẽ ra không nên vì sự ích kỉ của mình đẩy cậu vào mức đường này...

" Là lỗi của ta... Ta xin lỗi... Là tại ra cả... Tại ta cả... AAAAAAAAAAAAA..."

Người xưa nay luôn nho nhã, biết khiêm nhường lúc này đã chẳng còn nhún nhường được nữa.

Cái người cách mấy ngày trước còn lịch thiệp nay chẳng còn nữa rồi.

" Ông trời bất công!!!... Chúng ta đã làm cái gì sai cơ chứ? Phải chăng ông thấy chúng ta quá bình yên nên muốn giáng một đòn chí mạng sao?..."

Lòng anh đau đớn, từng cơn quặn thắt trực trào trong lồng ngực.

" Mẹ nó... Cái làng này đâu có cần... Đám người chó má đó ở đâu... Tại sao lại là làng của tao, tại sao lại là gia đình tao..."

Anh điên cuồng mà mắng chửi, tiếng gào khóc quyện với trận mưa rào lạnh lẽo. Khung cảnh chung quanh chỉ còn lại một bãi hoang tàn.

...

Bên kia Trần Văn Đắc cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng chàng mạnh mẽ hơn Vũ Điền nhiều.

Chàng ôm lấy mợ Lợi đang gào khóc tức tưởi, mấy ngày vừa qua là ngày quá đỗi kinh hoàng. Tận mắt chứng kiến con gái bị kẻ khác bắt đi, chồng thì thoi thóp chỉ còn lại một hơi tàn, gia sản bị cướp sạch. Đả kích này với bà là quá lớn.

Bà nghẹn ngào:" Đắc ơi..." Vế sau bà không thể thốt ra được thành lời nữa, cơ thể suy nhược, bà chỉ biết nghẹn ngào trong lòng của trưởng tử.

Trần Văn Đắc vỗ vỗ vai bà an ủi, chàng biết chàng là chỗ dựa duy nhất của bà lúc này.

Chàng nói:" Có con ở đây rồi u ơi... U bình tĩnh, bình tĩnh nào..."

Miệng thì an ủi người trong lòng bình tĩnh, tâm lại không tài nào bình tĩnh nổi. Trần Văn Đắc nhíu chặt mày, hai mắt sớm đỏ ngầu.

Lúc vừa trở về nhà, đập vào mắt chàng là cảnh tượng nhà cửa toang hoang, ông Lợi bị toán cướp đánh cho cả người đầy thương tích chỉ còn lại một hơi tàn, mợ Lợi thì đi lại lại vòng quanh sân nhà đổ nát. Vừa thấy trưởng tử trở về liền không kìm được lòng ôm chầm lấy chàng khóc tức tưởi. Kể cho chàng nghe cô Ngọc bị toán cướp bắt đi, nói nàng dung mạo xinh đẹp nên bắt về làm vợ của kẻ đứng đầu toán cướp.

Trần Văn Đắc tức giận sục sôi, đêm đó chàng an ủi mẹ của mình. Song để ý tới người thầy đang nằm thoi thóp trên giường bệnh.

Chàng tiến đến bên giường nắm lấy tay ông, hốc mắt đỏ hoe. " Thầy ơi."

Ông Lợi nằm trên giường bệnh, ông nắm lấy tay chàng một cách khó khăn, nói:" Đắc, cứu cái Ngọc ra con ơi, thầy vô năng, không cứu được nó." Hốc mắt ông cũng đỏ, cả cuộc đời này ông chưa từng chật vật như thế.

Nước mắt trên khoé mắt ông rỉ ra, nói với Trần Văn Đắc:" Xong mang u con đi đến nơi khác đi... Làm ăn, lập nghiệp lại từ đầu... Thầy... Thầy xin lỗi."

Trần Văn Đắc nghẹn ngào, chàng hiểu ý của ông là gì, nhưng mà chàng không chấp nhận được.

" Thầy sẽ không sao đâu, đừng nói như vậy mà... Con... Con đi tìm thầy lang về khám bệnh cho thầy!"

Ông Lợi lắc đầu, giọng nói yếu ớt mang theo tiếng nghèn nghẹn:" Không cần đâu... Thầy không cứu được..."

" Con gọi u vào đây thầy dặn cái này... Nhanh lên."

Chàng nghe ông nói, gật đầu lia lịa rồi chạy nhanh ra ngoài gọi mợ Lợi vào trong.

Chàng quỳ gối ở đầu giường, ánh mắt u sầu nhìn người cha già của mình. Lòng đau nhói.

Ánh mắt của ông Lợi nhìn mợ Lợi vừa âu sầu, vừa tiếc nuối, dường như trong ánh mắt đó của ông bộc lộ hết ra được những thứ cảm xúc đã tồn tại trên đời. Ông bật cười:" Nàng khóc cái gì mà khóc, chẳng phải nàng nói nàng mạnh mẽ lắm mà."

Tiếng cười của ông giòn dã nhưng lại mang theo nét buồn rười rượi, nó đâu thể che đi vẻ tiều tụy trên gương mặt ông, đâu thể phai dần đi gương mặt yếu ớt tái xanh ấy. Nhưng ông vẫn cười, còn chọc ghẹo thê tử nhà mình nữa.

Mợ Lợi nước mắt dàn dụa, bà nắm chặt lấy tay ông. Cả người bà đều run rẩy nhưng vẫn chực nở một nụ cười méo mó đáp lại trượng phu, giọng bà nghèn nghẹn:" Ai nói với chàng thiếp mạnh mẽ chứ, thiếp yếu ớt muốn chết đây này... Chàng còn không mau khoẻ lại an ủi thiếp." Nước mắt cứ theo từng câu, từng chữ lã chã mà rơi xuống.

Thấy bà khóc, ông Lợi cũng nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi liên hồi.

" Dương, là ta có lỗi với nàng... Là ta không giữ được lời hứa... Không thể chăm sóc nàng cả đời được... Ta xin lỗi..."

Ông gọi tên người mà ông thương nhất cuộc đời này, nhìn bà thật đắm đuối rồi lại khó khăn nói:" Dương à... Theo thằng Đắc tới nơi khác... Sinh sống... Mẹ con nương tựa nhau... Kiếp sau... Kiếp sau ta vẫn muốn cưới nàng... Vẫn muốn bù đắp cho nàng... Dương... Dương à, nàng... Nàng phải sống tốt... Sống tốt đấy... Biết... Biết... Chưa..."

Lời vừa dứt bàn tay đã buông thõng đi, hai mắt ông nhắm nghiền.

Tiếng khóc than hoà cùng tiếng mưa rào vang vọng khắp một đêm dài đằng đẵng, một đêm ngắn ngủi nhưng đả kích của nó để lại là quá lớn. Là quá tàn nhẫn...

...

Sớm hôm sau Trần Văn Đắc sau khi an táng đàng hoàng cho thầy mình xong mới chạy tới làng Văn.

Khung cảnh đổ nát kinh khủng của làng Văn lại càng làm cho chàng cảm thấy sợ hãi hơn, không rét mà run.

Chàng nghĩ đến Vũ Điền, thấy ngựa của anh được buộc ở đầu làng. Lo lắng ngập tràn lồng ngực chàng.

Chàng chạy rất nhanh, chạy phi như điên đến nhà họ Vũ. Để rồi khung cảnh trước mắt làm chàng phải chết lặng.

Làng Văn đã chẳng còn nơi nào tử tế nữa rồi. Khắp nơi đổ nát cháy đen, nhà họ Vũ chẳng khá hơn là bao, thiêu rụi cháy đen, đổ nát đến nỗi chỉ cần đụng nhẹ thôi cũng có thể làm sụp xuống toàn bộ.

Mùi thối rữa tanh nồng sộc thẳng vào sống mũi Trần Văn Đắc, chàng lục tung đống tro tàn hồi lâu vẫn không thấy Vũ Điền đâu.

Chàng gọi lớn:" Điền...Điền ơi..." lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn không nghe tiếng ai đáp lời.

Phải đến khi Trần Văn Đắc chạy đến chỗ gian bếp đã sớm cháy rụi mới tìm thấy người.

Vũ Điền ngồi co ro ở một góc tường đất, cả người anh ướt át bẩn thỉu, lại nhếch nhác đến đáng thương.

Chàng lao tới lay người anh mới biết cả người anh đều vẫn đang run rẩy kịch liệt. Chàng sốt ruột:" Em làm sao thế này... Hai bác đâu rồi..."

Trông vẻ sốt sắng của chàng, trông thấy người trước mặt là người mình thương. Vũ Điền như tìm được cọng dây cứu mạng, hai lòng bàn tay chàng bê bết máu tươi, mếu máo.

" Aaaaaa, ta đau... đau lắm... đau muốn chết rồi..."

Anh gục vào lồng ngực chàng mà khóc, Vũ Điền túm chặt vạt áo của Trần Văn Đắc, cả người anh hôi rình mùi xác chết. Nhưng Trần Văn Đắc không để tâm, chàng cũng bẩn, ôm ghì lấy người thương. Đau lòng thay anh... đả kích này quá lớn với Vũ Điền của chàng.

" Thầy nói... Thầy ta nói nợ cha thì con trả... Nhưng... Nhưng mà ông ấy đã làm gì... ông ấy chẳng làm cái gì sai cả... Không phải... không phải mà..."

Nhận thấy điểm kì lạ của Vũ Điền, chàng dãy người anh ra, nắm chặt hai bả vai của anh nhìn thật kĩ.

Điền của anh đang nhếch nhác đến phát điên rồi, hai mắt anh trợn trừng, hơi thở dồn dập hỗn loạn tới đáng sợ. Mái tóc xoã tung ướt đẫm dính sát vào mặt anh. Tâm trí Vũ Điền đang không được ổn định, chàng lo lắng muốn điên rồi, hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì thế này, em bình tĩnh lại kể cho ta nghe. Điền!"

Vũ Điền chẳng chịu nghe chàng nói. Anh đang không tỉnh táo, dãy dụa khỏi vòng tay của Trần Văn Đắc.

" Bỏ ra... Mày bỏ tao ra... Mày giết thầy tao... Tao... Tao..."

Trần Văn Đắc biết anh chẳng bình tĩnh nổi nữa, đã kích động đến thế này rồi. Trông người mình thương cảm xúc hỗn loạn, dãy dụa không khác gì người điên thì không khỏi sợ hãi.

Chàng lay người anh một cách kịch liệt, giữa chặt anh gào lên:" Là ta... Là ta mà... Không phải kẻ kia... Em bình tĩnh lại."

Vũ Điền bị Trần Văn Đắc ôm ghì vào lòng đến ngạt thở. Ánh mắt anh dại đi, dần mất đi tiêu cự, hơi thở bình lặng dần dần rồi ngất lịm đi chẳng biết cái gì nữa.

Đột nhiên người trong lòng thôi dãy dụa Trần Văn Đắc mới nới lỏng tay ra, chàng kinh hãi nhìn Vũ Điền đã ngất đi trong lòng mình. Mặt chàng tái xanh, sợ hãi ôm người chạy thẳng ra bên ngoài, miệng lẩm bẩm, nước mắt nóng bỏng rơi lã chã.

" Đừng xảy ra chuyện gì hết... Làm ơn... Ta xin em... Đừng xảy ra chuyện gì hết..."

(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)