Mưa rơi rả rích trên cánh đồng dài xanh mướt, sương mù che kín lối về làng, mù mịt chẳng rõ phương hướng.
Cái chết của chồng là mất mát quá lớn với mợ Lợi, con gái bị cướp bắt đi. Bây giờ bà chỉ còn Trần Văn Đắc làm chỗ dựa mà thôi, bà xem Vũ Điền như con ruột, bây giờ đây thấy anh tiều tụy nhếch nhác chết đi sống lại, trong lòng xót thương vô cùng.
Bà ngồi bên giường nói với Trần Văn Đắc:" Đả kích này quá lớn với thằng bé... Mấy đứa nhịn ăn về tuột đây, xong lại chứng kiến cái cảnh tan nhà nát cửa này nữa."
Bà thở dài," Đả kích cộng thêm cơn đói nên tạm thời thằng bé không tỉnh ngay đâu, con xem nhà còn gạo không. Nấu ít cháo để đó, bao giờ Điền dậy thì lấy cho nó ăn."
Giọng bà khàn khàn, sớm đã chẳng thể yên lòng được rồi. Trông Trần Văn Đắc cứ chần chừ mãi chẳng đi, mặt mày thì tái xanh vì lo lắng. " Tiếc cho nhà bên đó... Nhưng mà thật là nhà họ Vũ chẳng còn ai sao?'' Bà hỏi Trần Văn Đắc.
Chàng thẫn thờ mà trả lời:" Vâng, lúc vào tìm Điền con thấy mấy mồ đất chồi lên, lại gần mới thấy là mộ của hai bác bên đó... Thằng Nghĩa cũng... Với mấy người làm ở nhà họ Vũ nữa. Một mình Điền đào đất chôn người suốt cả một đêm." Giọng chàng nặng trĩu đi " Lúc con tìm thấy người thì thấy cả người đệ ấy lấm lem bùn đất, hai tay nát bấy toàn là máu. Còn lên cơn mê sảng."
Mợ Lợi chỉ thở dài, lòng lại quặn lên từng cơn đau nhói.
" Lúc nãy thằng Tý chạy về nói bên chỗ huyện Quỳnh Côi, nó nói ông Danh vừa hay tin không chịu được ngã bệnh. Nhà họ Vũ chỉ còn nhà ông ấy và Điền thôi..." Chàng nói:" Con sẽ tìm cách cứu cái Ngọc ra ngoài, xong thì cả nhà mình chạy lên Thường Tín lánh tạm, xong con sẽ tính tiếp."
Toán cướp kia chẳng biết đã chạy đến đâu rồi, lúc chúng sông vào nhà cướp phá mợ Lợi có nghe thoang thoáng được chúng nó nói sẽ ở tạm xã Đồng Diên này mấy hôm mới rời đi.
...
Tối đó Vũ Điền tỉnh lại, cơn sốt đã hạ bớt đi nhiều rồi. Anh chống dậy khỏi giường, nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh không khỏi nhíu này.
Mặc kệ cơn mê man vẫn bước xuống giường, loạng choạng tìm đường đi trong bóng tối.
Anh muốn về nhà, về làng Văn của anh. Thế nhưng trong này quá tối, không có ánh trăng tỏ lối, hôm nay trời âm u, ảm đạm vô cùng. Không khí xung quanh chỉ làm anh thấy ngột ngạt.
Rồi Vũ Điền va phải cái bàn chắn ngang đường đi, tiếng đổ vỡ vang lên inh ỏi phá tan không gian tĩnh lặng của màn đêm. Vũ Điền ngã vật xuống đất, anh co người thành vòng tròn như con mèo nhỏ sợ sệt điều gì đó. Tiếp theo đó là những tiếng nghẹn ngào, nấc nghẹn.
Tiếng đổ vỡ quá lớn, làm người đang thẫn thờ không ngủ được ở ngoài hành lang bừng tỉnh. Chàng vội vã chạy vào phòng, bật tung cánh cửa. Vũ Điền của chàng đang run rẩy dưới nền đất bẩn, chàng lo lắng ôm người vào lòng, ôm chặt lấy anh.
" Ngoan nào, ta đây rồi, có ta đây rồi."
Vũ Điền vùi vào lòng chàng, cả người đều đau nhức tê rần, tâm cũng đau, trái tim như bị bóp nghẹt.
Trần Văn Đắc bế anh mang về giường, lấy khăn bên đầu giường lau mồ hôi cho anh rồi nói:" Đây là nhà ta."
Vũ Điền dán chặt mắt vào chàng không rời nửa bước, mặc kệ cho Trần Văn Đắc lau chùi xung quanh người mình. Nước mắt của anh chẳng thể rơi được nữa, trông cứ như người vô hồn... Giọng nói anh khàn đặc," Cả nhà ta tổng mười mạng người, cả chục mạng người làng Văn không chẳng còn lại mấy người... Đắc... Sao còn lôi ta ra, ta muốn đi với họ... Tại sao huynh lại mang ta đi..."
Anh tuyệt vọng tới phát điên rồi hay sao mà lại còn nghĩ tới cả đường chết? Trần Văn Đắc kinh người, chàng ôm ghì lấy người trong lòng, lần đầu tiên chàng mắng anh:" Em bị điên hay sao mà còn đòi chết? Em chết hai bác sẽ vui à, em chết thì giải quyết được cái gì cơ chứ!"
Vũ Điền đã chẳng còn sức nữa, anh nói: "Huynh mắng ta cũng đâu ngăn được ta, ta muốn chết, huynh để ta chết quách đi cho xong." Giọng anh nghẹn dần:" Đau lắm huynh có biết không?... Đau lắm, ta, ta chịu không nổi."
Chàng chẳng muốn đôi co thêm với anh, vẫn cứ ghì chặt người trong lòng, thì thào:" Đừng hòng!"
Vũ Điền bị sức ép của người kia, lập tức thấy khó thở nhưng vẫn cứ mặc kệ. Anh cảm nhận được hơi ấm duy nhất trong suốt ngày qua, hơi ấm cuối cùng của anh, ngọn lửa duy nhất của anh... Suy cho cùng anh vẫn không nỡ. Còn Trần Văn Đắc, vẫn còn Trần Văn Đắc ở đây mà.
Tay chân Vũ Điền run rẩy, anh ôm lấy Trần Văn Đắc, vùi mặt vào lòng chàng cảm nhận ngọn lửa hi vọng duy nhất của đời mình.
Ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn dầu toả sáng khắp căn phòng, Trần Văn Đắc đút từng thìa, từng thìa cháo một cho Vũ Điền một cách cẩn thận, lại e dè.
" Cái Ngọc bị bọn man rợ đó bắt đi rồi, ta lo con bé xảy ra chuyện... U ta ngủ rồi, từ buổi biến cố tới giờ vẫn chưa được một giấc yên."
Hơi ấm của chàng tỏa ra làm Vũ Điền như bám được vào sợi dây cứu mạng. Nghe chàng nói, anh nhíu mày, giọng nói thốt ra khàn đặc.
" Bọn nó dựng trại cướp ở làng Đoài, thầy của ta lúc chạy thoát về nhà chỉ còn lại một đoạn hơi tàn... Ông ấy nói bọn nó được thuê làm chuyện này."
" Ai lại thuê bọn man rợ đó cướp cái xã Đồng Diên không danh không tiếng này chứ?"
Vũ Điền hạ tầm mắt xuống, bờ mi run run:" Kẻ đó có thù với nhà ta."
Trần Văn Đắc nhíu mày, động tác đút cháo cũng dừng lại:" Nhà đệ xưa nay không đắc tội với ai, lấy đâu ra thù lớn như vậy..."
" Một gã đàn ông bạc tình bạc nghĩa, ha, kể ra trời ban cho gã ta một đứa con gái ngu ngốc là quá nhân từ..."
Trần Văn Đắc chẳng hiểu anh đang nói cái gì, đút thìa cháo đến miệng cho Vũ Điền, anh quay mặt đi chẳng buồn ăn, nói tiếp.
" Ta kể cho huynh nghe chuyện này..."
...
Trần Văn Đắc siết chặt thìa cháo trong tay, cất giọng:" Ngữ người đó cũng có thể làm quan được sao?"
Vũ Điền nuốt cháo xuống cổ họng, anh bất lực mà nói:" Nghiệp cha thì con trả..."
Trần Văn Đắc chặn lời của anh, chàng tức giận:" Đó là bao nhiêu mạng người cơ chứ? Lão còn chẳng nhìn xem đám kia..."
" Làng Nguyệt vốn là dự định nơi bọn nó sẽ cướp... gã ta chẳng biết tin này ở đâu mới thuê đám cướp đó giết nhà của ta, thiêu như cái cách nhà gã ta khi xưa đã cháy."
Anh vốn không có ấn tượng đặc biệt gì với ông nội của mình, thậm chí qua chuyện ông Định kể lại sinh ra chút khinh thường. Nhưng chuyện ông ta đã làm thực là mối hoạ về sau, và mối hoạ đó bây giờ đổ lên cả gia đình anh, làng Văn của anh.
" Sau chuyện này ta muốn sang chỗ thúc phụ. Ở huyện Quỳnh Côi thúc phụ vẫn ổn, nhưng vẫn phải nói cho ông ấy một tiếng... Ta không biết gã ta còn có thể làm ra chuyện gì."
" Chuyện này một tay cũng do... Tổ phụ của em..."
Vũ Điền không nói gì, anh nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài. Chuyện này chưa thể nào dừng lại ở đây được, Đỗ Mạnh Cường kia sẽ không để yên cho nhà ông Danh, và anh, sẽ không để yên cho ông ta.
Mọi chuyện tới đây vẫn chưa xong đâu.
...
Vũ Điền nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi tìm thấy xác của thân mẫu và đệ đệ mới để ý không tìm thấy xác của thầy nhà mình đâu. Anh phát điên cầm cái đèn dầu tìm mọi ngóc ngách vẫn không thấy người.
Đúng lúc hi vọng rằng ông Định chắc chắn vẫn còn sống vừa le lói lên, đời trêu ngươi dội cho anh một gáo nước lạnh. Một hơi dập đi hết hi vọng nhỏ bé của anh.
Ông Định lê lết tấm thân máu me đầm đìa về nhà, ngã sõng soài ngay ngưỡng cửa. Khi Vũ Điền thấy ông, trời đổ mưa càng lớn.
Những hạt mưa nặng trĩu ngỡ như bình thường lại đang dội xối xả, mãnh liệt lên thân thể già cỗi, mục nát của ông Định. Anh hốt hoảng cõng ông vào trong nhà, mái nhà đổ nát chẳng che được bao nhiêu nước mưa nặng nề.
Ông thấy anh, ánh mắt lộ ra tia vui mừng, lại có cả bi thương sợ hãi. Lúc ấy ông đã bật khóc.
" Đ...Điền ơi... Con ơi..."
Anh vuốt ve mặt ông, nước mắt lã chã rơi. Cha của anh sao lại thành ra thế này cơ chứ...
Một thoáng sau ông Định cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, nắm chặt lấy ống tay áo của anh, nói:" Đi đi con... Đi đi, bọn nó ở bên làng Đoài, thằng Cường nó tìm nhà mình báo thù rồi... Đi, đi sang Quỳnh Côi bảo Danh nó cẩn thận... Tổ phụ của con hại cả nhà ta rồi... Nhưng không liên quan đến thúc phụ con, lại càng không liên quan tới con..."
" Thầy không bảo vệ được thằng Nghĩa, còn con... Tránh xa chuyện này đi... Nghiệp của nội tổ phụ con, ta thay ông ấy trả rồi..."
Vũ Điền nhìn ông, lắc đầu liên hồi, giọng nói của anh nghẹn ngào:" Không phải lỗi của thầy... Thầy, thầy cố lên, con, con cõng thầy đi tìm thầy lang..."
" Chẳng thầy lang nào cứu nổi đâu."
Ông gượng sức sờ soạn lên gương mặt của con trai mình, run run nói:" Thầy làm cha mà không cứu nổi con trai, là thầy đáng chết. Làm chồng lại để trơ mắt nhìn thê tử chết ngay trước mặt mình... Thầy không dám nhìn mặt con... Điền à, thầy, thầy xin lỗi..."
Vũ Điền ôm ông mà cả người run rẩy, nét hoảng sợ không ngừng hiện hữu trên gương mặt anh tuấn đó, méo mó, nhếch nhác.
" Không, không phải lỗi của thầy... Thầy đừng nói nữa... Cứu được mà, thầy cố lên..."
Ông Định lắc đầu, hít một hơi đầy khó nhọc.
" Điền... Con là cả hi vọng của thầy, điều thầy nuối tiếc nhất cuộc đời này là con, con... Con phải sống thật tốt, ta mới yên tâm..."
Ông vuốt ve đôi mắt đẫm lệ của anh, vuốt ve đôi mắt giống thê tử của mình nhất, mếu máo không thốt được thành lời.
" Hứa với thầy đi con..." Ông khó khăn nói. Ông không dám nói ông hận thân phụ của mình. Dẫu tai hoạ ngày hôm nay đổ xuống phần lớn là phúc của ông ta, nhưng ông không dám trách cứ. Đó là thầy của ông.
" Thầy ơi... Thầy đừng bỏ con..."
Ông nắm lấy tay anh, lúc này đây ông dịu dàng vô điều kiện.
Điền à, đừng trách bản thân mình, phải sống thật tốt đấy con à.
Ánh mắt đó dịu dàng mà buồn rười rượi, ánh mắt mang theo mọi cung bậc của cuộc đời. Vũ Điền hai mươi tuổi mếu máo trước mặt ông, cũng vẫn là Vũ Điền ba tuổi ôm ông mếu máo khi không được cho kẹo. Đó là con trai ngoan của ông, là tâm phúc, là kì vọng cả đời của ông. Anh phải sống tốt, phải bắt anh hứa không anh sẽ quên, nếu không bắt anh hứa anh sẽ sống không tốt mất.
" Hứa với thầy... Nghe chưa con..."
Vừa dứt lời, đã chẳng còn Vũ Văn Định nữa. Vũ Văn Định đã chết trong cơn mưa rào buổi đêm rồi.
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)