Phạm Bá Chi như đang có suy nghĩ sâu xa nào đó, tất cả những gì xảy ra bây giờ đều đã nằm trong dự liệu của ông. Phạm Bá Chi chống cằm." Suy nghĩ kĩ đi."
Quả thật Trần Văn Đắc đã do dự, chàng muốn đầu về trướng Phạm Bá Chi là vì Vũ Điền chứ không vì bất cứ điều gì cả. Đây là quyết định dứt khoát nhất của anh, nó lại còn quá mơ hồ, quá nguy hiểm, chàng không dám mạo hiểm để người mình thương đối mặt với nguy hiểm như vậy.
Nhưng Vũ Điền không giống chàng, anh không mất quá nhiều thời gian để hiểu ra ý đồ của Phạm Bá Chi. Trước khi tới đây mọi tình huống có thể xảy ra ngài ấy đều đã chừa ra đường lui rõ ràng, quyết định nào của anh lúc này đều đã nằm trọn trong kế hoạch mà Phạm Bá Chi đã cân nhắc từ trước.
Thế chân Phạm Bá Điền chính là bước đi đúng nhất lúc này.
" Ta đồng ý với yêu cầu của ngài! Ta biết mục đích ngài tìm ta là gì, ngài giúp ta trả thù cho gia quyến, ta giúp ngài lật đổ an phủ sứ.''
Phạm Bá Chi không niềm nở chấp thuận ngay, ông đứng dậy nói một câu, xem như là đang cho cả hai người một cơ hội để suy nghĩ thật kĩ:" Ta ra hạn thời gian một tuần trăng, suy nghĩ cho thật kĩ đi. Nghĩ xong thì tới tìm ta. " Nói rồi chỉ "Cáo từ" một tiếng rồi rời đi.
Sau khi Phạm Bá Chi vừa rời đi, Trần Văn Đắc liền không chần chừ một lúc nào, chàng ghì chặt cổ tay của Vũ Điền, kéo anh vào một góc khuất không người.
Chàng đã sắp bị người này làm cho phát điên rồi. Không để cho Vũ Điền kịp nói, chàng đã nói trước:" Em có biết những lời em vừa nói có ý nghĩa gì không? Ta không muốn đùa với em, đây không phải là chuyện dễ. Huống hồ..." Chàng cắn chặt răng, hai đầu lông mày nhíu chặt thành những đường cong khó chịu.
Hai cổ tay của Vũ Điền bị người ta siết chặt áp lên tường gỗ, cả người đập vào tường nhà không mấy dễ chịu.
" Những gì ta nói, ta đều có cân nhắc của ta. Huynh không cần... Không cần phải..." Nói tới đây anh bị Trần Văn Đắc cướp lời:" Không cần phải cái gì? Không cần ta phải lo lắng thái quá hay không cần ta phải nhúng tay vào? Em quyết định dứt khoát như vậy có phải là đã suy nghĩ từ trước rồi đúng không?"
Tay Vũ Điền đau nhói, trông nét mặt của Trần Văn Đắc cho thấy chàng đang rất tức giận. Xưa này chàng chưa từng mắng anh lấy mấy lần chứ đừng nói là nổi giận đùng đùng thế này. Vũ Điền cúi đầu không đáp, đúng, anh không muốn Văn Đắc phải lo lắng, không muốn chàng nhúng tay vào. Mọi câu nói của Trần Văn Đắc đều là đoán trúng phóc của anh, anh quả thật đã nghĩ tới chuyện sẽ báo thù.
Trần Văn Đắc không thấy anh trả lời, chàng buông tay anh ra, nhưng lại bấu vào vai của anh, ghì chặt anh lên tường." Trả lời đi."
Giọng nói chàng đều đều nhưng Vũ Điền vẫn chẳng biết nên phải đáp lại chàng thế nào. Hay nói đúng hơn là lúc này Vũ Điền không dám hé nửa lời nào với Trần Văn Đắc.
" Ta...ta..." Ngập ngà ngập ngừng. Phải mất một hồi lâu sau anh mới dám ngước mắt lên nhìn chàng.
" Đúng, ngay từ đầu ta đã nghĩ tới sẽ trả thù rồi. Ta, đây là thời cơ thích hợp để bước đầu trả thù của ta."
Trong bóng tối, Vũ Điền nâng tay vuốt ve gương mặt của Trần Văn Đắc, giọng nói của anh buồn sầu, lại mang nét dịu dàng hiếm hoi: " Ta không ép huynh phải cùng ta, nhưng trước mắt chỉ có Phạm Bá Chi mới có thể giúp ta. Thù giết cả gia đình ta không thể không báo."
" Nhưng quá nguy hiểm!"
" Đúng, nhưng không có chuyện gì là dễ dàng cả Đắc à. Ta không thể để gia đình ta phải chết oan được... Huống hồ..."
" Huống hồ thân phụ của huynh cũng chết dưới tay lão ta. Ta không cần huynh theo chân ta, ta sẽ giúp huynh rửa hận."
Trần Văn Đắc buông anh ra, gục vào vai đối phương. Chàng biết, khi Vũ Điền nói ra những lời này, anh đã quyết định rồi. Phạm Bá Chi cho anh cơ hội cân nhắc, kì thực cái cân nhắc kia không phải cho Vũ Điền mà là cho chính Trần Văn Đắc chàng.
" Còn chuyện ngài ấy muốn nhận đệ làm con nuôi..."
Vũ Điền đáp:" Ta tình nguyện làm quân cờ của ngài ấy."
" Chỉ cần rửa sạch oan khuất này cho cả nhà, ta tình nguyện làm quân cờ giúp ngài ấy đứng lên chức an phủ sứ kia cũng không phải không thể. Thế chân Phạm Bá Điền, ta cũng có lợi."
Trần Văn Đắc không phản đối được anh. Chỉ đành đồng ý.
Nhưng anh sẽ không hành động một mình. " Ta cùng em, nhé!"
Vũ Điền cũng biết Trần Văn Đắc là lo lắng cái gì, nhưng anh cũng thừa để biết chỉ với sức của mình thôi thì không đủ.
Thế nhưng nếu Trần Văn Đắc thêm vào cũng giúp được gì cơ chứ? Chàng không có lí do. Ông Lợi chết là do Trương Như Sách, có dính dán tới Đỗ Mạnh Cường cũng chỉ là bị liên lụy. Còn chưa kể chàng không có thế lực chống lưng, thân phận càng không dễ có thể thay thế như Vũ Điền.
Nhưng anh cũng không thể từ chối chàng, khẽ khàng hôn lên khoé môi người nọ, rồi đáp: "Huynh hà tất phải làm khó ta như vậy."
Trần Văn Đắc không đáp, nếu như anh đã quyết như vậy rồi, chàng nhất quyết phải theo chân tới cùng.
...
Phạm Bá Chi không mất nhiều thời gian để chờ đợi. Chưa đầy một ngày ngồi tính toán chút sổ sách trong phủ, gia đinh đã báo có người tới tìm.
Quả nhiên, ông rất tin tưởng Vũ Bá Hoàn, đệ tử của ông ấy đương nhiên sẽ suy nghĩ rất dứt khoát.
" Cho vào đi, dẫn tới chờ ở thư phòng của ta." Nói rồi ông ngồi xử lí chuyện tàn dư kia.
Phạm Bá Chi lúc này đang ngồi bên ao sen, vừa xửa lí chuyện công, vừa đánh cờ tướng với phu nhân.
Phu nhân của Phạm Bá Chi là Lê Ngọc Lan, xưa cũng từng là quý nữa nổi danh kinh thành, tuy đã có tuổi nhưng không khó để nhìn ra trước đây dung mạo đã từng tuyệt diễm thế nào.
Phu nhân đặt một nước cờ, ngoái nhìn Phạm Bá Chi hỏi:" Là ai tới vậy?"
Ông cười với bà rồi đáp:" Một đứa trẻ có dã tâm không nhỏ... Có tám chín phần tính cách giống với Bá Điền nhà ta."
Ông nói vu vơ nhưng lại không phải là ý nói vu vơ. Phu nhân biết, cứ hễ nhắc tới đứa con trai đoản mệnh kia của mình lại thấy buồn lòng. Lúc này chồng nhắc đến người có tám chín phần tính cách tới trưởng tử, bà cảm thấy chồng không hề chỉ vô ý nhắc đến.
" Chàng đang suy tính điều gì nữa đây!"
Phạm Bá Chi biết bà sẽ buồn nếu như nhắc tới con trai, vậy nên trước nay rất hạn chế nhắc đến. Nay lại tìm một người có phần nhiều tính cách giống nó, bà thừa hiểu chồng mình đang có tính toán gì.
Phạm Bá Chi đáp:" Ta muốn lật đổ an phủ sứ, thằng bé này nằm trong kế hoạch của ta!"
Phu nhân nhướng mày:" Chàng muốn nó thế chân Bá Điền?"
Phạm Bá Chi gật đầu:"Ta thấy rất có duyên với nó, nó còn là đệ tử của Bá Hoàn nữa. Là một quân cờ rất thích hợp." Ông đặt quân cờ xuống bàn cờ, chặn đứng nước đi của phu nhân.
Bà thở dài rồi không mất nhiều thời gian đã phá giải được thế cờ, đảo ngược tình thế.
" Là thằng bé mà chàng tìm thấy ở phủ Thái Bình sao."
" Là thằng nhỏ đó đó, nàng gặp rồi sẽ biết thôi!"
Phu nhân không đáp, đợi Phạm Bá Chi hạ nước cờ rồi liền lúc đó áp sát thế cờ của ông.
" Thiếp không trông mong lắm đâu."
" Rồi nàng sẽ phải có suy nghĩ khác nhanh thôi!"
...
Tới cuối giờ Mùi¹ Phạm Bá Chi mới thong thả đi vào thư phòng. Bước vào trong đã thấy Vũ Điền và Trần Văn Đắc đứng sẵn ở đó rồi. Ông cười rồi nói:" Quyết xong rồi?"
Vũ Điền đáp:" Vâng!"
Trần Văn Đắc bên cạnh biết ông muốn nghe cái gì, chàng đáp:" Thảo dân đã nghĩ kĩ rồi, thảo dân nguyện phục tùng dưới trướng ngài tuyên phủ sứ!"
Phạm Bá Chi không nhiều lời, ông cho người gọi phu nhân tới. Sau đó ngồi ở vị trí quen thuộc trong thư phòng, nói:" Đợi phu nhân tới đây, các ngươi sẽ rõ."
Ông vẫn có ý định muốn nhận Vũ Điền làm con nuôi, đây là một nước đi không thể thiếu trong kế hoạch của ông.
Tri lộ phu nhân vừa bước vào, bà liền biết đây là chuyện gì. Liền lúc đó đuổi hết gia nhân xung quanh, bước vào nhanh tay đóng chặt cửa thư phòng.
Hai người cúi đầu chào bà, lúc ngước mắt lên phải cảm khái một điều đầu tiên chính là phu nhân rất phúc hậu, trước kia chắc chắn đã từng là một mĩ nhân hiếm có khó tìm.
Phu nhân nhìn quanh hai người một lượt, nếu như như trượng phu của mình nói, thì cái người vận giao lĩnh màu xanh trời này chính là người ông ấy muốn bà gặp.
Quả thật, vẻ ngoài của Vũ Điền rất bắt mắt, dung mạo tuấn tú lại xinh đẹp hơn người thế này, phong thái có vài phần giống với con trai bà. Như Phạm Bá Chi nói, quả thật là sẽ ưng mắt bà.
Phạm Bá Chi cũng biết ý của phu nhân là hài lòng rồi, ông ra hiệu cho bà lại chỗ mình, sau mới nhìn Vũ Điền mà nói:" Ngươi cũng biết nên làm gì rồi chứ!"
Vũ Điền hiểu ý, anh không do dự liền quỳ xuống dập đầu với Phạm Bá Chi và Lê Ngọc Lan, ánh mắt kiên định nói ra lời thề, với trời, với đất. Hoàn thành song tất cả, liền đó dâng trà cho cả hai người một cách thành kính.
" Mời nghĩa phụ, nghĩa mẫu dùng trà."
Phu nhân có lòng nhân từ, bà nghe sơ qua về Vũ Điền liền cảm thấy vô cùng có duyên với anh.
Hai người nhận trà anh dâng, coi như đã nhận anh làm con. Về sau chính là người một nhà.
Phu nhân bề ngoài bình tĩnh là thế nhưng trong tâm đã mừng lắm rồi. Nhìn Vũ Điền, bà lại cứ như đang nhìn thấy Phạm Bá Điền của bà vậy. Lại càng thêm quý mến anh hơn.
" Đứng dậy đi, đứng dậy đi."
Phạm Bá Chi cười, nói:" Bà dẫn thằng bé ra ngoài nói chuyện, dùng thằng bé thế chỗ Bá Điền cũng phải cho nó biết Bá Điền nhà ta thế nào mới được. Ta còn phải nói chuyện với người này."
Người này ở đây ngoài Trần Văn Đắc ra thì chẳng còn ai cả.
Phu nhân nắm lấy tay Vũ Điền nắn nắn, cảm khái:" Tại sao lại gầy thế này... Thôi vậy, sau này nghĩa mẫu sai người bồi bổ cho con."
Vũ Điền thấy bà, lại cứ như đang thấy thân mẫu. Anh không kìm được lòng xao động, nếu là mợ Định, bà cũng thường nói anh gầy, nói anh bồi bổ vào cho béo lên.
" Dạ!"
Trần Văn Đắc trông dáng hình anh cùng phu nhân khuất dần, mới quay sang chỗ Phạm Bá Chi. Lần này chang đã biết rõ ý định của ông ấy là gì. Vì Vũ Điền, cũng vì chính chàng, chàng muốn theo ngài ấy.
_____
(1): Quãng thời gian từ 13:00 tới 15:00
(Lưu ý:Nội dung truyện chỉ là sản phẩm do trí tưởng tượng của tác giả.)